CHƯƠNG 4
Về điểm khác nhau giữa Ma giáo và Tà giáo, Mà giáo Giáo chủ và Tà giáo Giáo chủ từng nghiêm túc thảo luận việc này trong một lần ngủ chung trên một chiếc giường.
“Giang hồ đồn rằng hai vị Ma giáo Giáo chủ và Tà giáo Giáo chủ đầu tiên vốn là huynh đệ, vốn cũng chỉ lập một giáo thôi. Nhưng một hôm không hiểu sao hai người lại đột nhiên cãi nhau, đệ đệ đá cửa bỏ đi, tự lập môn hộ thành Tà giáo Giáo chủ… Vốn là đi chung một đường, nhưng hai người lại bất hòa với nhau, đáng tiếc cho một mối tình như thủ túc…” Ma giáo Giáo chủ thổn thức oán thán một phen, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. “Cặn bã! Ngươi đặt tay lên người ta làm gì!”
Tà giáo Giáo chủ ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng vô tội, “Tại hạ cũng đâu phải nhân sĩ chính phải, có thể đừng gọi tại hạ ‘cặn bã’ nữa không.”
Mặt Ma giáo Giáo chủ hết đỏ lại trắng, “Cặn… Cặn bã! Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi mà! Được rồi, ngươi thấy sao?”
Tà giáo Giáo chủ lơ đãng nghịch nghịch đai lưng của Ma giáo Giáo chủ, “Tại hạ nghĩ chỉ là bất đồng đúng nghĩa mặt chữ thôi? Cái gọi là “Tà không áp nổi chính”, không chừng muốn nói có một ngày Tà giáo sẽ bị nhân sĩ chính phái áp đảo… Khụ, như vậy “Đạo cao một thước, ma cao một trượng” chính là nói Ma giáo có thể đè nổi đám mũi trâu trên Võ Đang rồi…? A, cởi ra nào, tiện thể đang lúc tại hạ đói bụng.”
Đói, đói cái con khỉ!!! Nào có ai đói bụng lại đi cởi đồ người khác chứ? Ma giáo Giáo chủ ra sức chống cự một hồi, cuối cùng cũng không cự lại nổi tên quái lực toàn thân này, bị ăn sạch sẽ từ đầu tới chân, ngay cả ít cặn cũng không thèm chừa lại.
Sau đó y nhìn gương mặt thư sinh trắng trẻo sạch sẽ của Tà giáo Giáo chủ, đỡ hông mình xoa bụng lục não khắp một lượt vẫn không tìm ra từ chửi người nào mới, dứt khoát đạp thẳng một cước lên mặt người nọ mới xả hết giận.
Lại nói đến lần không đánh không thành bạn đầu tiên của Tà giáo Giáo chủ và Ma giáo Giáo chủ tuy là cuối cùng Ma giáo Giáo chủ bị ép vào đường cùng phải đạp Tà giáo Giáo chủ vào phần quan trọng nhất mới thoát thân nổi, tiện thể nhân dịp Tà giáo Giáo chủ quằn quại vì đau cướp áo khoác của đối phương, chật vật đào tẩu.
Ân oán này có thể coi như là kết thúc rồi, đều là lỗi của đôi bên cả. Tà giáo Giáo chủ không nên nói năng nho nhã lại có gương mặt nhã nhặn bại hoại kia, lại còn đướng trước cửa nhà Võ lâm Minh chủ, không bị hiểu lầm mới là lạ… Ma giáo Giáo chủ không nên có da mặt quá mỏng vừa nổi giận liền không chịu nghe người ta nói, hơn nữa lại còn không có mắt chỉ dựa vào gương mặt liền kết luận người ta là ‘cặn bã’…
Bắt đầu từ lúc đó, Tà giáo Giáo chủ thường xuyên chạy tới nhà Võ lâm Minh chủ. Bắt kẻ trộm trước phải bắt vua, đây là chân lý, nếu không đối phó được Võ lâm Minh chủ đương nhiệm thì đối phó với Võ lâm Minh chủ tương lai cũng giống nhau cả. Giáo chủ tiền nhiệm không phải nói Võ lâm Minh chủ cướp vợ lão sao? Cướp con gã về luôn cũng không tệ… Có điều mười lần đi thì có chín lần hắn gặp Ma giáo Giáo chủ kia, mặc một bộ trường bào màu đen rộng thùng thình, mặt non tới mức có thể véo ra nước, đen đến mức có thể làm khăn lau, nhìn hắn mà chẳng cười đến nửa cái.
Ai da lần trước không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao, huynh đài lãnh đạm như vậy đúng là khiến tại hạ vô cùng thương tâm đó. Í huynh đài ngươi rút kiếm ra định làm gì con trai Võ lâm Minh chủ vậy?!
Ma giáo Giáo chủ diện vô biểu tình giơ cây kiếm trong tay lên, Tà giáo Giáo chủ lập tức rút quạt ra.
“Tránh ra.” Ma giáo Giáo chủ giận giữ nói. “Người chính phái, cho dù có là một nhóc con đi nữa… Lớn lên rồi cũng sẽ thành cặn bã, không bằng hiện tại cho nó một đao xử sạch sẽ luôn. Không thì bắt nó lại, đem dọa đám cặn bã đó cũng được.”
Tà giáo Giáo chủ nhìn nhóc con đang chăm chú ăn bánh vụn, không nén được nụ cười, “Huynh đài… Bằng gương mặt lạnh băng này của ngươi sao? Đừng dọa người khác nữa…” Hắn tiến lên móc ra hai cái bánh bao lạnh băng đã cứng lại, “Ngoan, theo tại hạ đi?”
Nhóc con đưa hai mắt to tròn nhìn hắn, nở nụ cười ngốc nghếch, còn bẻ cái bánh nướng mình đang ăn chia cho hắn một nửa. “Ca ca đừng ăn cái kia nữa! Cha ta nói ăn lạnh không tốt cho cơ thể! Cho ngươi một nửa đó!”
Đúng, đúng là người tốt…
Lâu dần lâu dần họ cũng thành ra cắm chốt tại cửa nhà Võ lâm Minh chủ thường xuyên. Tà giáo giáo chủ rõ ràng không phải nhân sĩ chính phái nhưng ngày nào cũng bị mắng ‘cặn bã’ hơn mười lần có chút phiền muộn, liền học theo bộ dáng dong dài của Giáo chủ tiền nhiệm dốc lòng dạy dỗ y, “Huynh đài nếu là một cô nương, có thể mắng “*** tặc” vân vân cũng được… Nếu huynh đài không phải… cũng có thể mắng ‘vô liêm sỉ’ ‘bại hoại’ gì đó… Nói đi nói lại mãi một từ cũng nhạt nhẽo lắm…”
“…..” Ma giáo Giáo chủ học khôn, không nói gì, câm miệng luôn. Y dứt khoát rút kiếm xông tới là được.
Chậc, lại không trúng rồi.
Có đôi khi họ cũng tán gẫu với nhau, phần lớn là do Tà giáo Giáo chủ gặm xong bánh bao cảm thấy buồn chán mà bắt đầu mở miệng. Ma giáo Giáo chủ xoa xoa mặt mình rửa tai lắng nghe, luôn sẵn sàng rút kiếm.
“Hầy, huynh đài chúng ta ngồi chờ ở đây bao nhiêu ngày rồi cũng chẳng thấy Võ lâm Minh chủ đâu, chắc là gã lưu luyến mỹ thực nhân gian dưới chân núi quá quên đường về rồi… Không bằng chúng ta cũng…?”
“…..” Vì thèm ăn mà bỏ nhiệm vụ đúng là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
“Mà thực ra tại hạ tới đây cướp Võ lâm minh chủ… nhầm nhầm, là muốn bàn luận chuyện di mệnh của Giáo chủ tiền nhiệm rất khó thực hiện… Cho dù là giả vờ giả vịt cũng phải thử làm một phen. Thực ra chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tại hạ, cho dù tại hạ có làm Võ lâm Minh chủ bị thương thật… Cũng không chắc được thêm một cái bánh bao cho ngày mai.”
“…”
“Nói chung đều là chuyện không quan hệ tới chúng ta đúng không? Thế nên lãng phí thời gian ở đấy thì đúng là…”
“Sư phụ dạy ta,” Ma giáo Giáo chủ đột nhiên mở miệng, gương mặt non nớt lạnh lùng khẽ nhăn lại, giữa hàng mi dường như còn có một tia hoang mang, “Từ khi ta còn bé, đám chính phái ai ai cũng là cặn bã, Ma giáo ta và người Chính phái thề không đội trời chung, hễ rút đao ra nhất định phải thấy máu…”
Tà giáo Giáo chủ sờ sờ, trong ngực còn thừa một cái bánh bao cuối cùng. Hắn do dự một lát rồi vứt cho Ma giáo giáo chủ đang ngồi kia, nhìn tên nhóc đó miễn cưỡng cắn một miếng. “Sư phụ tại hạ…. cũng từng nói những lời này. Có điều tại hạ nghe rồi cũng thôi. Có một số việc nghe qua một chút là được, không cần phải quá để tâm.” Không thì cuộc đời này sẽ mệt biết bao nha.
Hắn cũng đặt mông xuống đất, ngồi bên cạnh Ma giáo Giáo chủ, nhìn thanh niên kia gặm bánh bao không hiểu sao lại nhớ đến con mèo hoang tình cờ gặp trong cốc. Màu đen, nhỏ lắm, con mắt màu xanh lục phát ra ánh sáng yếu ớt, vừa thấy người liền trốn mất, lúc nó đói đến không chịu được, cho nó đồ ăn còn bị cào một cái.
Hắn không nhịn được đưa tay muốn sờ sờ tóc Ma giáo Giáo chủ, vừa vươn ra đã bị thanh niên trừng mắt nhìn, “Ngươi làm gì đó?!”
Tà giáo Giáo chủ cười cười, giọng thoáng dịu dàng, “Tại hạ cho rằng, nếu chưa từng thấy cũng đừng nên tin tưởng quá. Tại hạ cũng vừa tiếp nhận chức vụ giáo chủ này không lâu… Chuyện giang hồ vẫn còn chưa hiểu rõ hết. Không bằng…” Đuôi mắt hắn thoáng nhếch lên, cứ như đang đầu độc người khác. “Huynh đài đi cùng tại hạ… Lang thang khắp giang hồ vài bận, rồi trở lại đây cùng đàm luận thị phi được không?”
“….”
“Di mệnh của Giáo chủ tại hạ đã làm được hơn nửa, làm nhục vân vân…” Hắn cười càng dịu dàng hơn, “Lần trước tại hạ đã đến tất cả các hàng quán dưới chân núi, đưa ngân lượng dặn dò họ một phen. Nếu Võ lâm Minh chủ lại tới mua hàng, liền đưa cho hắn mấy thứ linh tinh như ba đậu vân vân, đây cũng là lo cho vóc người của Minh chủ…”
“….”
“Hơn nữa với gương mặt của huynh đài mà dấn thân chốn giang hồ…” Hắn ho nhẹ một tiếng, khéo léo nhắc nhở, “Sợ rằng thanh lâu sẽ coi ngươi là dưa mới nhú… Đem ngươi bán lấy cả đống tiền mất.”
“……” Tại sao không phải thanh lâu thì không được hả?!
“Huống hồ vốn từ nghèo nàn của huynh đài thực sự khiến tại hạ không khỏi lo lắng… Cứ để tịa hạ lo đi! Không đến vài tháng đảm bảo huynh đài sẽ hiểu hết mọi ám hiệu giao lưu khắp tam giáo!”
“… Cút! Cặn bã!” Đại khái là do mùi vị món bánh bao hôm ấy cũng không tệ lắm, lại thêm gương mặt bạch diện thư sinh của Tà giáo Giáo chủ kia rất dễ lừa gạt người khác, cũng có thể vì một nguyên nhân nào đó… Cuối cùng khi Ma giáo Giáo chủ thích để tâm tới chuyện vụn vặt lại đặc biệt cố chấp lại không biết nói chuyện gặm xong cái bánh bao kia, rồi nói “ừ” một tiếng.
Nắm tay cùng đi, giang hồ dù hiểm ác, lòng người dù nguy hại, nhưng dù sao cũng phải tự mình thể nghiệm mới được.
Còn mấy lời người khác nói, đều là lời suông mà thôi.
Kết quả là giáo chủ tân nhiệm của Tà giáo và Ma giáo năm ấy vẫn chưa từng tạo ra bất cứ sóng gió nào trong chốn giang hồ, vài năm sau cũng chẳng thấy đâu. Sau này nhóc con ngày ấy lớn lên trở thành Võ lâm minh chủ tân nhiệm, hai tên đại ma đầu đã thoái ẩn giang hồ không bàn thế sự từ lâu. Quả thực chính là một chuyện lạ chốn võ lâm.
“Tại hạ chợt phát hiện ra lúc huynh đài nói ‘cặn bã’ trên giường thực sự có một tư vị khác hẳn…”
“Câm miệng! Cặn bã! Ta đường đường Ma giáo giáo chủ làm sao có thể… Ưm!”
Ngắm hết tất cả các loại mỹ cảnh thế gian, trải qua bao đao quang kiếm ảnh chốn giang hồ, cuối cùng mới phát hiện, không bằng trở về thôi.
Nơi ta an tâm nhất, là tại bên người.