Đứng trước cổng sơn trắng đó, Hà có cảm
giác hơi run. Đây là nhà Hoài Ngọc. Hà mới chỉ đến có hai lần, lần đầu
Huyền rủ đến chơi, lần hai là đến mượn vở. Hồi hộp là một phần, nhưng
phần chính là... sợ hãi. Ngọc không biết xích chó lại hay sao mà để bạn
chó to con lông xù đứng canh ngay trước cổng, miệng gầm gừ rồi sủa ầm ĩ
vậy? Không thể không nói, Hà sợ nhất bạn chó này, hai lần trước đến cũng suýt bị cắn rồi.
Hoài Ngọc nghe tiếng sủa ồn quá, vốn định ngồi đó xem người gặp họa,
nhưng bị mẹ gắt, đành đi ra giữ bạn chó thân yêu lại. Hà len lén mở được cổng ra. Bạn chó nũng nịu dụi vào người Ngọc, xong quay ra gầm gừ với
Hà làm Hà hết hồn. Ngọc cười giòn, vuốt bộ lông mềm bạn chó, dẫn ra nơi
khác. Hà lúc này mới dám dong xe vào, mau chóng lấy cặp chạy vào nhà.
Vào trong mới biết thì ra Huyền đã đến rồi. Huyền ôm bụng cười nắc nẻ.
Chào hỏi mẹ Hoài Ngọc xong, Hà đi vào phòng học, lấy ghế ngồi vào bàn.
Huyền thôi cười, lắc lắc đầu nhìn Hà.
Đây là một căn phòng nhỏ, nhỏ hơn phòng của Hoa nhiều. Có giường, tủ,
bàn học đơn, ghế nhựa. Sách vở xếp ngay ngắn để dưới đất. Theo cảm nhận
của Hà, mẹ Hoài Ngọc tương đối dễ tính hơn mẹ Hoa, ít nhất không lườm
nguýt, khó chịu. Nhưng cũng phải thôi, vì đến nhà Hoa đâu phải học, mà
đến nhà Ngọc là đến học nhóm, tâm lỹ người mẹ tất nhiên khác.
Cả ba ngồi quanh cái bàn nhỏ, cùng thảo luận về bài tập. Cô giáo Tâm cho bài cũng thật nhiều. Dù sao cũng là năm cuối cấp rồi, tự dưng sẽ có
nhiều bài. Ai cũng muốn vào được cấp ba hết.
Đang làm bài, Hà quay sang xem vở Hoài Ngọc:
- Bài này sai rồi.
Ngọc nhíu mày:
- Sai chỗ nào?
Hà chỉ tay, cố giải thích:
- Sai mà. Đây này! Phương trình này có x...
Hà chợt imm lặng, quay sang ngoan ngoãn tiếp tục làm bài. Huyền thấy thế, không quên trêu chọc:
- Cậu sai thì có!
Hà gãi tai, cười chữa ngại. Khung cảnh hài hòa, bình dị, và vui vẻ.
***