Sân trường bị lấp đầy bởi người là người.
Học sinh ngồi trên ghế nhựa đỏ, khi chụm nhau nói chuyện, khi ngồi im
ngoan ngoãn. Các thầy các cô ngồi trên ghế phía cuối cùng, cũng rôm rả
bình luận. Tiếng nhạc Hàn sôi động mà Hà đã rất quen thuộc. Hoa, Lan,
Linh và hai bạn nữ cùng lớp trên sân khấu, say mê nhảy. Hà ngồi vị trí
gần cuối dãy, không nhìn nổi lên sân khấu nữa, cúi đầu xuống, lắc nhẹ.
Hoài Ngọc ngồi đầu dãy, bất giác quay xuống nhìn Hà.
***
Lại tiếp tục làm bài kiểm tra. Dù sao mấy hôm này không nói chuyện,
không đi cùng Hoa đã thành thói quen. Cả hai nghiễm nhiên thừa nhận
chuyện ấy, coi đó là chuyện thường. Cô Tâm đi lại quanh lớp với cái
thước gỗ. Học sinh không ngừng hỏi bài. Lớp học chốc chốc ồn ào, chốc
chốc lại im ắng lạ. Đó đã là hình ảnh rất quen thuộc.
Hoa khẽ nói:
- Bài 3, ý c?
Hà hơi khựng lại trong một giây, sau không để ý nữa, tiếp tục làm bài.
Đợi một lúc mà không thấy gì, Hoa thấy là lạ, liền cầ bút bi ấn ấn vào
lưng Hà. Hà khẽ thở ra. Đành lấy một giấy nhớ, viết vào, như trước đưa
xuống bàn dưới. Hoa vui mừng nhận, vội mở ra. Trên tờ giấy viết:''Bài
này dễ. Cậu tự làm đi.''. Hoa nhìn lên Hà, không hiểu. Ấn ba phát vào
lưng, lực hơi mạnh. Hà bị nhói. Nhưng vẫn cố chấp không để ý,, tiếp tục
làm bài. Hoa lấy bút viết lên tờ giấy, kẹp vào máy tính.
- Trả cậu này.
Đưa lên cao nữa, Hà mới đưa tay lại, cầm lấy máy. Hoa chú ý xem Hà ra
sao Bỗng thấy Hà sau khi mở ra xem, lại cất máy tính đi, tiếp tục làm
bài.
Hoa bàn dưới, cắn căn môi, vẻ khó hiểu.