CHƯƠNG 31: CỨU TÍNH MẠNG ÁI NHÂN
Lăng Ngạo thầm mắng, tam vương gia thật sự đủ nhẫn tâm, y nhiều nhất cũng chỉ có thể chịu đựng thêm một ngày, năm ngày đã là cực hạn của y, thêm một ngày nữa thì y sẽ đi gặp thượng đế luôn.
Ngày thứ năm, tam vương gia đứng trước giường y. “Tử Trúc, ngươi hà tất phải ủy khuất bản thân?” Tam vương gia vẻ mặt sầu khổ, mấy ngày nay hắn cũng không sung sướng gì hơn y, hai vành mắt đen thui, cả người cũng ốm đi một vòng.
“Vương gia, Tử Trúc đánh cược ngài có thật lòng thương tiếc ta không, cược thắng Tử Trúc liền ly khai, cược thua Tử Trúc cũng chẳng qua chỉ là đi gặp diêm vương.” Lăng Ngạo hữu khí vô lực đáp lời. HIện tại y phải dùng hết sức lực toàn thân để nói chuyện với tam vương gia, mí mắt rất nặng, rất đói, cũng rất khát.
“Ngươi hài tử này, rõ ràng biết lòng ta, còn làm như vậy.” Tam vương gia ôm y vào lòng, thương tiếc hôn lên trán y, y đói đến mức không còn sức phản kháng, để hắn chiếm chút tiện nghi cũng được.
Tam vương gia ôm y, ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua mặt y, giống như muốn khắc sâu hình dáng của y vào đầu. Rất lâu rất lâu sau, tam vương gia bất đắc dĩ thở dài: “Ta đưa ngươi đi, nhưng, lần sau nếu hắn vẫn không chiếu cố ngươi tốt, Tử Trúc, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục buông tay. Bất kể dùng phương pháp gì, ta cũng phải lưu ngươi lại.”
Lời của tam vương gia Lăng Ngạo nghe được, nghe rõ từng chữ, y cũng ghi nhớ thật kỹ. Không có lần sau đâu, sự bất quá tam, nếu Hiên Viên Cẩm lại lạc mất y lần nữa, thì cho dù có nghe được tin hắn chết, y cũng sẽ không trở về, y sẽ tự chủ động biến mất.
Tam vương gia đích thân, đút từng muỗng từng muỗng canh cho y, y uống một chút, trong mắt tam vương gia nhiều thêm chút hỷ sắc. “Tử Trúc, nhớ kỹ, bất kể lúc nào cũng đừng lấy mạng sống của mình ra đặt cược, một khi thua rồi, thì không còn gì cả.”
Lăng Ngạo gật đầu, lần này cũng chỉ là một lần duy nhất.
Tam vương gia thở dài, ôm thân thể yếu đuối của y vào lòng, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi luôn nghe lời như thế thì tốt biết bao.” Điều này đối với tam vương gia mà nói là một loại khát vọng.
Thích một người không cần lý do, yêu một người càng không có lý do, không yêu chính là không yêu, không có cách nào giành lấy. Lăng Ngạo thích Hiên Viên Cẩm, cho nên, y vô pháp hồi đáp lại cảm tình của tam vương gia.
Làm một nam nhân thì phải giống như tam vương gia, nói năng phải có khí phách. Sau khi Lăng Ngạo ăn cơm, ngày hôm sau hồi phục thể lực, liền đích thân đưa y đến doanh trướng của Hiên Viên Cẩm.
Lộ trình một ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Lăng Ngạo lo lắng trong lòng, không biết Hiên Viên Cẩm có thật sự giống như trong lời đồn, thật sự không được nữa rồi không. Lòng quay về như tiễn bắn, lúc này chính là để hình dung y.
Y vừa tiến vào binh doanh, liền cảm thấy được bầu không khí thấp trầm, một mảng tử tịch. Các tướng sĩ cho dù không muốn lý tới y, nhưng người sau lưng y bọn họ đều nhận thức. “Hiên Viên Cẩm ở đâu?” Lăng Ngạo tựa hồ gầm lên hỏi.
“Trong doanh trướng.” Có người đi lên dẫn đường. Lăng Ngạo cảm thấy chân khẽ run, quan tâm tắc loạn. Y rất khẩn trương, cũng rất sợ hãi, sợ Hiên Viên Cẩm đã không thể cứu chữa, chỉ còn lại một hơi tàn chờ y trở về. Cảm giác bắt tay với tử thần thật không tốt chút nào, y không muốn Hiên Viên Cẩm ly khai y.
Khi nhìn thấy Hiên Viên Cẩm, Lăng Ngạo thở ra một hơi thật dài. Cũng may, không tới mức hấp hối. “Hiên Viên Cẩm, ngươi có thể nghe thấy ta nói không?” Lăng Ngạo dùng ngón tay nhẹ vỗ lên mặt hắn, mấy tháng không gặp, thật sự nhớ nhung vô cùng.
Lăng Ngạo dùng ngữ điệu dịu dàng đến mức bản thân cũng phải kinh ngạc, nhẹ giọng gọi Hiên Viên Cẩm. Mất thật lâu người trên giường mới mở mắt ra, khi nhìn thấy y, thoải mái cười. “Ngươi trở về rồi, xin lỗi… là ta không chiếu cố ngươi tốt…”
“Ngươi biết thì tốt, món nợ này đợi ngươi khỏe lại, ta sẽ tính với ngươi. Hiện tại lời ta nói, ngươi phải nghe cho rõ.” Lăng Ngạo kiểm tra vết thương của Hiên Viên Cẩm. “Trên người ngươi vết thương nặng nhất là ở trước ngực, bị lợi tiễn xuyên ngực, lâu như vậy mà ngươi còn chưa chết, chắc là không đụng tới tim, có lẽ là phổi bị tổn thương nặng, hiện tại ta muốn giúp ngươi lấy đầu mũi tên ra, ngươi nghe hiểu không?”
Lăng Ngạo vừa nói xong, bên cạnh liền có quân y kéo tay áo của y: “Bắn vào rất sâu.”
“Ta biết rất sâu, nhưng không thể cứ để hắn chờ chết. Lẽ nào nói các ngươi không lấy đầu mũi tên ra thì có thể có phương pháp trị khỏi?” Lăng Ngạo hỏi ngược lại, quân y câm nín. Bọn họ cũng thúc thủ vô sách, nếu không sẽ không kéo dài nhiều ngày như vậy.
“Tô Tử Trúc, sinh tử do mệnh.” Hiên Viên Cẩm nhẹ giọng nói.
“Câm miệng! Dù sao cũng phải chết, không thử một chút làm sao biết. Hiên Viên Cẩm, ta sẽ lấy đầu mũi tên ra, ngươi dám không?” Lăng Ngạo muốn có được sự đồng ý của hắn, nếu không sẽ bị một đám người tới cản trở, y còn cần trợ thủ nữa.
“Có gì không dám?” Dù sao cũng phải chết, nếu Tô Tử Trúc muốn đưa hắn đi một chặng cuối cùng, vậy là hắn đã được như nguyện.
“Được. Các ngươi, chuẩn bị nước nóng, chuẩn bị chút dấm và rượu.” Lúc này suy nghĩ của Lăng Ngạo vô cùng rõ ràng. “Vải bông sạch sẽ, còn nữa, ngươi qua đây.” Lăng Ngạo chỉ vào quân y đó. “Chuẩn bị một chút ma phấn.”
Là dùng một loại thực vật đặc thù đã trải qua đun nấu, rồi lại dùng nước nấu lại thêm nhiều lần, cuối cùng phấn còn sót lại trong nồi liền thành ma phấn, hiệu quả tương tự như thuốc gây tê.
“Được.” Quân y đó lui ra đi lấy ma phấn.
“Tam vương gia, đa tạ ngài tặng Tử Trúc ba bộ dao cụ.” Lăng Ngạo cong lưng cúi thật sâu.
“Tử Trúc, thứ ngươi cần, ta đều sẽ thỏa mãn ngươi.”
Lăng Ngạo không nói nữa, chỉ hơi nhẹ gật đầu, coi như cảm tạ. Tam vương gia không ly khai, nhìn Lăng Ngạo lệnh người đổ dấm vào nồi nấu lên, hơi dấm tỏa bốn phía, khắp nơi đều lan tràn vị dấm.
“Hiên Viên Cẩm, ngươi có thể chống đỡ được đúng không?” Lăng Ngạo cúi người nhẹ giọng.
Hiên Viên Cẩm nhẹ giọng nói: “Tô Tử Trúc, ngươi yêu ta không? Đừng lừa ta…” Là người sắp chết, hắn muốn nghe lời thật.
“Yêu, ta yêu ngươi.” Lăng Ngạo không quan tâm có bao nhiêu người trong này, đặt môi lên đôi môi khô nứt của Hiên Viên Cẩm.
“Tô công tử, nếu muốn lấy đầu mũi tên, tốt nhất là cho tướng quân ngậm miếng nhân sâm.” Quân y đứng một bên nhắc nhở, về trung y Lăng Ngạo không hiểu nhiều, nên không phản đối, dù sao bọn họ sẽ không hại Hiên Viên Cẩm.
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Lăng Ngạo rửa sạch tay, tất cả dao cụ đều được ngâm qua rượu. Lăng Ngạo đứng trước mặt Hiên Viên Cẩm, thở sâu một hơi. Tay cầm dao hạ xuống, cho dù rất lâu không cầm dao, nhưng y đã từng có kinh nghiệm phong phú, cái này chẳng qua là chút ngoại thương, y có thể xử lý được, nhất định có thể.