Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 32: Chương 32: Vương Gia Từ Bỏ Tình Yêu




CHƯƠNG 32: VƯƠNG GIA TỪ BỎ TÌNH YÊU

Lau sạch máu đọng, dòng máu đen kịt chảy ra. Lăng Ngạo không có trợ thủ, chỉ có thể tự thân vận động, lau sạch máu bẩn, tiếp tục hạ dao, thịt bị tách ra, có người hút khí, y không nghe thấy, lúc này trong thế giới của y chỉ còn lại một cuộc phẫu thuật đợi y hoàn thành, còn về những thứ khác, không phải thứ y nên quan tâm.

Hiên Viên Cẩm bị điểm thụy huyệt, không biết trên người mình đang diễn ra cái gì, dù sao tính mạng này trước khi hắn nhắm mắt lại đã giao phó cho Lăng Ngạo, tùy y giày vò nó.

Đúng như y sở liệu, đích thật tổn thương tới phổi, dưới điều kiện gian nan như thế, y mất bốn canh giờ mới kết thúc phẫu thuật. Sắc mặt Hiên Viên Cẩm trắng bệch, hơi thở suy yếu, cũng may lượng máu bị mất không quá lớn, qua mấy ngày nữa sẽ tốt lên, điều đáng được an ủi là không bị thương tới động mạch, Hiên Viên Cẩm cũng không xuất hiện hiện tượng bị sốc.

Khi y bức tóc mình coi như chỉ phẫu thuật may lại vết thương của Hiên Viên Cẩm, y mới cảm thấy tim mình bắt đầu đập không có quy luật, ngay cả tay cũng có chút run rẩy, người nằm ở đó là người y thích, là người y muốn chung sống một đời.

Sau khi Lăng Ngạo thắt sợi tóc thành một nút chết, mới cảm thấy chân nhũn đi. Hai tay y chống bàn, suy yếu nói: “Nhẹ dịch hắn lên giường đi.”

Người trong phòng đều ngây ngẩn, trong ấn tượng của bọn họ Tô Tử Trúc chính là một thư sinh vai không thể gánh, tay không thể nhấc. Nhưng từ trước tới nay không ai biết, Tô Tử Trúc lại biết trị bệnh, còn dùng phương pháp đặc thù như thế.

Lăng Ngạo dùng tay áo lau đi mồ hôi trên rán, sau lưng cũng đã ướt đẫm, y cực kỳ mỏi mệt, rất muốn ngủ. Tam vương gia đi tới gần y, cho y dựa vào lòng ngực mình. Lăng Ngạo cảm kích nói: “Đa tạ.”

“Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi đi.” Tam vương gia thấp giọng thầm thì. Lăng Ngạo gật đầu, cố thẳng lưng, lệnh người kê một chiếc giường tạm thời bên cạnh giường của Hiên Viên Cẩm, như vậy có thể quan sát gần hơn.

“Tử Trúc, ngươi làm ta rất kinh ngạc.” Không chỉ có tam vương gia có suy nghĩ này, lão quân y bên cạnh sớm đã mục trừng khẩu ngốc, đã ngốc lăng ra.

“Ha ha, vương gia cuối cùng đã biết những cây dao đó dùng để làm gì đi. Nhưng mà, cứu người và giết người chỉ cách một sợi chỉ. Hắn còn sống, nghĩa là ta đã cứu hắn. Nếu hắn chết, thì là ta giết hắn.” Lăng Ngạo hiểu rõ, người ngoài nhất định sẽ chụp tội danh sát hại đương triều tối kiệt xuất tướng quân lên đầu y.

“Dù hắn có chết, cũng không ai dám động đến một sợi tóc của ngươi.” Tam vương gia ôm Lăng Ngạo vào lòng.

“Vương gia, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.” Lăng Ngạo cảm thấy rất mệt, y không bận tâm tam vương gia vẫn còn ở đấy, tự mình nằm lên giường làm bằng phiến gỗ, nhắm mắt lại liền ngủ.

Tam vương gia rất thương xót y, đứng bên cạnh y nhìn rất lâu mới thở dài đi khỏi. Lăng Ngạo ngủ không sâu, gần như chốc ngủ chốc tỉnh, mỗi lần tỉnh đều vươn tay thăm dù khoang mũi của Hiên Viên Cẩm, xem thử hắn có còn thở hay không. Chỉ cần Hiên Viên Cẩm vẫn còn hơi thở suy yếu, y sẽ an tâm.

Tại nơi này dược phẩm gì cũng không có, y không biết làm sao, những gì còn lại đành giao cho mấy vị trung y, hy vọng Hiên Viên Cẩm có thể bình an trôi qua giai đoạn nguy hiểm.

Hai ngày sau, Hiên Viên Cẩm mới mở mắt ra, hai ngày nay Lăng Ngạo tựa hồ một tấc không rời canh bên cạnh hắn. Kiểm tra vết thương của hắn, thử nhiệt độ và nhịp tim, chỉ cần không phát sinh đột biến, y sẽ không sợ.

“Tử Trúc ~” Khi Hiên Viên Cẩm mở mắt ra, liền nhìn thấy Tô Tử Trúc úp sấp bên giường mình, mệt mỏi thiếp đi.

Thương tiếc gọi tên y, Lăng Ngạo nghe thấy âm thanh này, lập tức tỉnh lại. Thấy Hiên Viên Cẩm đang dùng ánh mắt nồng đậm ái ý nhìn mình, mũi liền chua xót.

“Ngươi tỉnh rồi, có cảm giác gì không?” Hiên Viên Cẩm hai ngày không tỉnh, y lo lắng muốn chết.

“Ta khát nước.” Mục quang tham lam của Hiên Viên Cẩm luôn dõi theo gương mặt y, mấy tháng không gặp, rất nhớ y.

“Được, ta lấy nước cho ngươi.” Lăng Ngạo rót nửa ly nước ấm cho hắn, dùng muỗng nhỏ từng chút từng chút đút cho hắn.

“Tử Trúc, ta rất nhớ ngươi.”

“Ta biết, ta cũng nhớ ngươi.” Lăng Ngạo vẫn đang đút hắn từng muỗng, động tác rất nhẹ nhàng, Hiên Viên Cẩm có thể xác định, y đích thật yêu hắn, nhu tình cuồn cuộn như vậy, so với Tử Trúc tài hoa bộc lộ lại như hàn băng ngàn năm trước đây thì tốt hơn rất nhiều. Ái ý ấm áp lan tỏa, hắn cảm thấy toàn thân đều ấm áp.

“Tử Trúc, trước đó có phải ngươi không hề lừa ta?” Thanh âm Hiên Viên Cẩm rất nhẹ, hiện tại hắn vẫn suy yếu, nhưng hắn muốn xác định, đó không phải là lời nói dối mà y vì an ủi một người sắp chết nói ra.

“Không có, lão tử nói yêu ngươi thì chính là yêu ngươi, ngươi còn càm ràm cái rắm!” Lăng Ngạo rụt ly nước lại, cũng không đút hắn uống thêm, bỏ thẳng ra ngoài. Xấu hổ quá.

Hiên Viên Cẩm nghe được tiếng hoan hô của binh sĩ bên ngoài, y nhất định đã đem tin tức tốt nói với những người khác rồi, các tướng sĩ của hắn a, hắn nên mau chóng khỏe lại.

Người đầu tiên đến thăm hắn mà hắn không thể nào ngờ được là tam vương gia, trong mục quang liếc nhìn thiên hạ của tam vương gia mang theo oán và hận với hắn, rất lâu tam vương gia mới mở miệng. “Y yêu ngươi, vì trở về bên cạnh ngươi, lấy cái chết bức ta. Ngươi phải đối đãi y thật tốt, nếu dám phụ y, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Tam vương gia không phản lại lời thề của mình, hắn cho Tô Tử Trúc lưu lại. Nhưng hắn cũng đã nói, nếu Hiên Viên Cẩm lại lạc mất y, cho dù Tô Tử Trúc lấy cái chết bức ép, cũng tuyệt đối không cho y trở về.

Lăng Ngạo nhớ lời này, tam vương gia trước khi đi nói: “Tô Tử Trúc, ta thật sự hy vọng hắn sẽ lại lạc mất ngươi một lần nữa.”

Lăng Ngạo bất đắc dĩ cười, không có lần sau đâu, nếu còn lần sau, ta sẽ từ bỏ Hiên Viên Cẩm.

Hiên Viên Cẩm có lẽ được trời phù hộ, vết thương lành rất tốt, khi Lăng Ngạo gỡ bỏ những sợi tóc kia cho hắn, cũng phải vô cùng cảm thán. Trẻ tuổi thật tốt, hồi phục rất nhanh.

Đương nhiên cũng có quan hệ với việc quân y trái một viên dược hoàn, phải một viên dược hoàn. Lăng Ngạo không thể không bội phục sự thông minh của cổ nhân, bọn họ có thể làm ra được những loại dược hoàn hết sức thành tựu như vậy.

“Ngươi muốn làm gì?” Hiên Viên Cẩm chỉ mới hơi có thể động liền phủ lên ngoại bào. Lăng Ngạo chỉ ra ngoài một chút, trở về đã thấy gia hỏa này phủ áo lên người.

“Ta chỉ muốn đi xem tướng sĩ thao luyện, cổ vũ sĩ khí của quân ta. Ta sẽ không làm việc gì khác.” Hiên Viên Cẩm vừa thấy y nhướng mày, mắt cũng chớp đầy hung bạo, liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Tử Trúc thật giống một thê tử.

“Ngươi không phải là đang hồ nháo sao?” Xuống giường cử động đã miễn cưỡng, còn muốn cổ vũ sĩ khí, không đợi đi được tới luyện trường, hắn đã không còn sức rồi. “Hiện tại, trở về giường nằm, lập tức!” Lăng Ngạo chỉ tay về phía chiếc giường, Hiên Viên Cẩm không biết làm sao sờ sờ mũi, tiểu tư bên cạnh cúi thấp đầu, xem như không thấy gì hết, tướng quân khi ở trước mặt Tô công tử một chút uy nghiêm cũng không có, tiểu tư đã sớm phát hiện.

“Tử Trúc ~~” Hiên Viên Cẩm mền nhũn gọi tên y, Lăng Ngạo hơi rùng mình, tên mao đầu tiểu tử này thế nhưng lại muốn làm nũng với y, khẩu khí nhũn nhão này, làm lông tơ dựng đứng hết cả.

“Nằm xuống, lập tức!” Không có gì cần thương lượng, Hiên Viên Cẩm không động đậy, khi cái chậu trên tay Lăng Ngạo bị ném lên trên bàn, hắn mới động, ngoan ngoãn về lại giường, tiểu tư lập tức phục vụ tướng quân thoát ngoại bào, dìu tướng quân ngoan ngoãn nằm xuống.

Tiểu tư cúi đầu đi ra, Lăng Ngạo bưng cái chậu vừa rồi ném lên bàn đi đến trước mặt hắn, muốn lau người cho hắn, thời gian dài không tắm rửa, sẽ có bệnh khuẩn.

“Tử Trúc, ngươi tức giận sao?” Thái độ của Hiên Viên Cẩm thành khẩn, giống như người vợ nhỏ làm sai, có chút ủy khuất hỏi.

Lăng Ngạo không thèm để ý tới hắn, động thủ cởi y phục trên người hắn, tỉ mỉ lau người cho hắn, lau xong thân trên, thì tới thân dưới, không cảm thấy có chút nào không thỏa đáng, ngược lại Hiên Viên Cẩm thì lại nảy sinh sắc ý. Khi Lăng Ngạo lau xong chân hắn lau tới trên bụng, liền nhìn thấy thứ đó kiên đỉnh đứng thẳng ở đó.

Không thèm nhìn, tiếp tục lau rửa. Hiên Viên Cẩm vươn tay bắt lấy vai y, thanh âm có chút run rẩy, hơi thở gấp gáp. “Tử Trúc, ta muốn.” Mấy tháng không được làm, hắn cảm thấy bản thân đã sắp biến thành hòa thượng, vô dục vô cầu.

Lăng Ngạo nhún vai, nhưng hai gọng kiềm đó không bị nhún rớt. “Buông ra!” Y vẫn còn đang tức giận đó.

“Tử Trúc, ta muốn, muốn chết rồi.” Nói rồi kéo Lăng Ngạo lại, ấn chặt đầu y hôn xuống, hôn đến mức vừa kịch liệt vừa hung mãnh. Lăng Ngạo không dám dùng lực đẩy hắn, liền mặc hắn hôn, cho đến khi hai người đều thở phì phò mới buông ra.

“Không, không được. Thân thể ngươi hiện tại không thể làm.”

Lăng Ngạo muốn nhanh chóng chạy trốn, né hắn như né ôn dịch.

“Tử Trúc, ngươi không muốn sao?” Hiên Viên Cẩm gọi y, ngữ khí lộ ra chút hy vọng.

“Muốn, nhưng thân thể ngươi hiện tại không khỏe. Ta không muốn ngươi chết trên người ta, cũng không muốn ngươi chết dưới thân ta.” Lăng Ngạo cuối cùng áp chế được *** trong nội thể, lãnh tĩnh một chút rồi mới đi tới giúp hắn mặc lại y phục.

“Ngươi nhanh chóng dưỡng khỏi thân thể, chúng ta sẽ làm cho đỡ nghiện.” Thân thể này của y là thanh niên tráng kiện, sao có thể không muốn chuyện này, đặc biệt là mỗi ngày đều ngủ chung một giường với người mình thích, chỉ là có vài chuyện nên bỏ thì phải bỏ. Hiện tại đâu phải là lúc, y còn thật bội phục Hiên Viên Cẩm, chẳng qua chỉ lau người cũng đứng lên, tinh lực thịnh vượng a.

“Nhưng ta nhịn không nỗi rồi.” Hiên Viên Cẩm nắm tay y đưa tới giữa đũng quần, nơi đó nóng muốn phỏng tay. Lăng Ngạo rụt tay về, ra ngoài mang một cái khăn về, nhân lúc Hiên Viên Cẩm không chú ý liền quấn lên đó.

“Oa! Tô Tử Trúc, ngươi thật đủ nhẫn tâm!” Khăn lạnh như vậy y lấy từ đâu ra?

“Ngươi thành thật dưỡng thương, ta cho ngươi hai tháng, nếu không ta không cần ngươi nữa.” Lăng Ngạo nói ra mấy lời phiến tình như vậy, lỗ tai cũng đỏ bừng lên.

“Tử Trúc, để ta ôm ngươi ngủ.” Hiên Viên Cẩm nhân lúc có bệnh trên người, khóa chặt chẽ Lăng Ngạo bên cạnh.

Ngày lạc mất y, trở về hắn đã tự hung hăng đánh mình mấy bạt tai, cho rằng thấy được mẹ ruột, kỳ thật chẳng qua là một nữ tử có thân hình tương tự. Sau đó gặp phải mai phục, đợi khi hắn đánh những người đó chạy đi, thì đâu còn bóng dáng của Tô Tử Trúc.

Hắn kéo thân thể bị thương đi tìm kiếm khắp nơi, hắn biết mình lại lạc mất Tô Tử Trúc, hơn nữa lần này là mất trong tay chính mình. Chỉ vì hắn nhất thời hoảng loạn truy theo thân ảnh cực giống mẫu thân, hắn đã đánh mất người mình yêu.

Trong mấy tháng nay hắn không hề sung sướng, thậm chí nghĩ rằng có thể sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại y nữa, nhưng không thể ngờ, khi y biết được hắn bị thương, thế nhưng lại lấy cái chết bức bách để chạy về giành lại tính mạng hắn từ tay diêm vương. Tô Tử Trúc là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng là người hắn muốn bảo vệ cả đời. Bất kể y từng làm những gì, mục đích vì sao, thì chỉ vì một phen tình ý này của y đối với hắn, hắn cũng không thể phụ y.

Lăng Ngạo lên giường, dán sát thân thể mình lại, thanh âm rất thấp, thủ thỉ: “Lần này rất may, nhặt được tính mạng về. Không thể lại có lần sau.”

“Sợ cái gì, Tử Trúc có bản lĩnh như vậy, sẽ có thể khiến ta hóa nguy thành an.” Hiên Viên Cẩm vô cùng tự hào, hiện tại toàn quân trên dưới đều biết người của hắn có bản lĩnh thật cao.

“Quan tâm tắc loạn, ngươi không thể lại có lần sau.” Lăng Ngạo hiện tại mới cảm thấy sợ đích thật có hơi muộn một chút, nhưng mỗi lần nghĩ tới nếu Hiên Viên Cẩm chết trong quá trình y đang phẫu thuật, y sẽ làm sao, nhất định sẽ tự trách đến chết.

“Ta biết rồi, sẽ không để ngươi lại lo lắng nữa.” Hiên Viên Cẩm ôm y hơi dùng sức, lúc này hai người tâm ý tương thông, hắn biết hắn triệt triệt để để yêu đối phương, mà đối phương cũng nhất mực một lòng yêu hắn. Cảm giác này, thật tốt.

“Hiên Viên Cẩm, ngươi đừng lạc mất ta nữa.” Lăng Ngạo nhắm mắt lại, đầu dựa vào mắt hắn nhẹ giọng thầm thì.

“Được.” Hiên Viên Cẩm đau lòng, mỗi lần hắn nhớ tới mình đánh mất y hoặc khi y nói câu này, hắn đều cảm thấy đau lòng. Cho dù đánh mất ta, cũng sẽ không bao giờ mất ngươi nữa.

Từ sau khi Lăng Ngạo trở về thì Tô Dục liền mất tích, một tháng sau lại trở về. Một thân thương tích, cũng may vẫn còn chút hơi. Lăng Ngạo thấy vậy, thật không biết với những vết thương to to nhỏ nhỏ như vậy, sao hắn có thể trở về.

Lột sạch y phục của hắn, cánh tay, dưới sườn, ***g ngực, trên đùi, nhiều vết thương như vậy, sâu có nông có, bị thương nhiều như vậy sao còn chưa chết?

Lăng Ngạo thanh lý vết thương cho hắn, đắp dược, dùng băng quấn lại. Tìm quân y muốn một hạt hồi thiên hoàn gì đó cho hắn uống, rồi đợi người tỉnh lại nói sau. Như vậy mà còn không chết, mạng cứng tới mức này, thật là lực sinh mạng mạnh mẽ.

“Ngươi nói hắn đi tìm ai liều mạng vậy, lần trước cũng là bị thương, lần này cũng vậy.” Lăng Ngạo cảm thấy rầu rĩ, có thứ gì quan trọng hơn so với tính mạng của bản thân, đối phương giết cha hắn hay là giết mẹ hắn?

“Không rõ.” Hiên Viên Cẩm làm sao biết được, trước đây Tô Tử Trúc và Tô Dục có hơi thân cận, sau đó Tô Tử Trúc mất tích, Tô Dục ngày ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ cần hắn không gây chuyện thị phi, Hiên Viên Cẩm cũng lười quản, dù sao người là của Tô Tử Trúc, lại không phải binh của hắn, mà phải nghe lời hắn.

“Còn sống là tốt rồi, làm gì phải tự đi tìm chết.” Lăng Ngạo lắc đầu, y thật sự vô pháp lý giải những người này tại sao cứ luôn ngươi giết ta, ta giết ngươi.

“Theo như ngươi nói, hình như ngươi cũng từng trải qua chuyện như vậy. Người còn sống có rất nhiều chuyện phải làm, có lý tưởng phải thực hiện, có mộng tưởng phải truy cầu, vì thực hiện những thứ này tự nhiên phải trải qua nhiều thứ.” Hiên Viên Cẩm thuyết giáo xong, thấy Lăng Ngạo không tỏ vẻ gì, liền truy vấn: “Ngươi có lý tưởng gì không?”

“Sống thật tốt, đối tốt với bản thân.” Lăng Ngạo đối với nhân sinh tương lai không có ôm ấp gì quá lớn, có lẽ đã từng chết qua một lần, cảm ngộ về nhân sinh cũng không còn giống như trước nữa, trước đây truy cầu đối với y mà nói không đến mức quan trọng như thế. Có người yêu mình, người mình yêu sống bên mình, có thể chăm sóc cho nhau là được, bình bình đạm đạm mà sống.

“Cái này sao có thể gọi là lý tưởng?” Hiên Viên Cẩm nhướng mày. Tất cả mọi người đều sống như vậy, đây căn bản là bình thường tới không thể bình thường hơn.

“Ta chính là nghĩ như vậy.” Nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Cẩm, ta muốn cùng ngươi trôi qua một đời bình thường, có lẽ tương lai chúng ta không có hài tử, nhưng chúng ta có nhau, nếu ngươi có quyết tâm này, chúng ta nhất định sẽ sống rất tốt. Nhưng mà, mười năm sau, tướng mạo sẽ thay đổi không còn giống hiện tại, đến lúc đó, tình cảm này sẽ thay đổi càng lúc càng sâu đậm, hay càng lúc càng phai nhạt theo thời gian, thì không thể dự kiến được.

Những điều này y không nói với Hiên Viên Cẩm, những chuyện này không phải chỉ nói ra là có thể làm được, mà cần phải trải qua tẩy lễ của thời gian mới có thể nghiệm chứng. Lăng Ngạo nhìn thân thể trẻ tuổi hiện tại của mình, y có thời gian để chờ đợi nghiệm chứng.

Trong đêm, tay của Hiên Viên Cẩm lại vươn tới chỗ y, Lăng Ngạo không đánh ra, rất phối hợp cho hắn thoát y sam của mình, y biết đối phương nhịn rất lâu, bản thân y cũng đồng dạng rất lâu không làm tình sự, hai người rất nhanh xích lõa ôm nhau, cảm thụ hơi thở nóng hổi của đối phương, lưỡi quấn lấy nhau, giống như hai dã thú đói khát đã lâu, đang điên cuồng cắn xé con mồi.

Hiên Viên Cẩm thích lưu lại những ấn ký thuộc về bản thân trên thân thể y, như vậy có thể chứng minh y chỉ thuộc về hắn. Trên gáy, xương quai xanh, trước ngực, toàn là hồng ngân do hắn hôn lên. Nghẹn đã lâu, hắn cắn mút rất dùng lực, Lăng Ngạo đang lúc *** dâng trào cũng không cự tuyệt, dù sao lúc này một trận hoan ái kịch liệt cũng là mong ước của y.

Hiên Viên Cẩm dùng lực mút lấy hồng châu trước ngực Lăng Ngạo, cho đến khi chúng biến thành đỏ tươi diễm sắc mới chịu buông ra. Một cỗ tê dại từ trước ngực truyền lên đến não, Lăng Ngạo cảm thấy thoải mái cực điểm, khi Hiên Viên Cẩm buông ra lại cảm thấy hư không, ham muốn càng nhiều, hai chân chủ động quấn lên thắt lưng cứng chắc của hắn, vô thanh mời gọi.

Hiên Viên Cẩm vươn tay tới bên gối lấy ra một bình sứ, đổ ra một chút thứ mỡ bóng lưỡng, bôi lên thứ đang sôi nổi của mình và cúc hoa phấn hồng của Lăng Ngạo. Chen vào hai ngón tay, đã lâu chưa qua tình sự, cảm giác không thích ứng làm y nhăn mày.

“Đau sao?” Hiên Viên Cẩm dán sát lại hỏi.

“Không sao, ngươi tới đi.” Hắn cũng muốn rất lâu rồi, chỉ hơi đau một chút thì có thể chịu đựng, dù sao khoái lạc sắp được mang tới là vô hạn.

Ba ngón tay đang chuyển động, Hiên Viên Cẩm thực sự nhẫn không nỗi nữa, rút tay ra, đem nhiệt hỏa của mình đỉnh tiến, ưỡn người thẳng lưng, lập tức vùi vào sâu nhất.

Lăng Ngạo cảm thấy hạ thân chợt đau, tiếp đó là một trận khoái cảm nồng liệt cuồn cuồn trào lên, từ tứ chi bách cốt lan ra toàn thân. Y thoải mái rên rỉ ra tiếng, Hiên Viên Cẩm hơi ngừng lại, đợi sau khi y khá thích ứng liền lập tức bắt đầu công thành xâm lược.

Lăng Ngạo bị trùng kích điên cuồng của hắn đỉnh tới đầu choáng mắt hoa, ngay cả tiếng rên rỉ cũng vỡ vụn tiết ra từ cổ họng, một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói ra. Phóng túng thôi, cho dù ngày mai không xuống nổi giường, y cần được yêu.

Từ trước tới nay chưa từng kịch liệt và cuồng dã như vậy khiến hai người ướt rượt mồ hôi, đôi mắt mê ly, đôi môi hồng nhuận của Lăng Ngạo, đều khiến Hiên Viên Cẩm điên cuồng không thôi. Khoái cảm cao trào nhiều lần đạt được thấm sâu vào trong linh hồn và nhục thể của hai người, giống như sắp dung hóa lẫn nhau, sau khi đã lên tới tầng mây, vẫn bị dư âm khoái cảm bao vây, thật lâu không tan.

Hiên Viên Cẩm áp lên người Lăng Ngạo thở dốc liên hồi, còn không ngừng quấy rối vành tai long lanh óng ánh của y. “Tử Trúc, thật sự rất thoải mái.”

Thể lực Lăng Ngạo không tốt bằng hắn, lần hoan ái thật dài này tựa hồ muốn hút khô y. Mất một lúc mới thở dốc nỗi, nhẹ giãy một chút rồi nói: “Xuống đi, nặng quá.” Y sắp bị đè tới đứt khí rồi, tên này sao lại không biết tự giác như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.