Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 20: Chương 20: Giận Dỗi




CHƯƠNG 20: GIẬN DỖI

Khi Lăng Ngạo trầm mặc, mục quang thanh lãnh, Hiên Viên Cẩm nói gì với y, y cũng chỉ nhíu mày, nửa khép nửa mở nhìn hắn một cái. Lúc này y và Tô Tử Trúc đã mất thần sắc giống hệt nhau, Hiên Viên Cẩm mấy ngày đầu còn có thể nhịn được, thời gian lâu dài, hắn cảm thấy người này tử khí nặng nề.

“Tử Trúc, ta mang ngươi đi bắt cá.” Đại quân nghỉ ngơi tại đây, Hiên Viên Cẩm hạ mình đề xuất ý kiến với y.

“Được.” Lăng Ngạo đặt quyển sách trong tay xuống, nhẹ xoa mắt, cổ ngữ quả nhiên khó đọc, mấy hôm nay ngày ngày học tập, vẫn có rất nhiều chữ không nhận ra. Lăng Ngạo rầu rĩ, sắc mặt khó tránh khó coi đi rất nhiều, Hiên Viên Cẩm cho rằng y vẫn không cao hứng, muốn dùng mọi biện pháp khiến y vui vẻ lại.

Nước rất lạnh, Lăng Ngạo rửa mặt, rồi cởi giày ngâm chân bên trong, thật thoải mái.

Hiên Viên Cẩm đang bắt cá, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, hai tay mò vào trong, từng chút từng chút tiếp cận con cá, bắt được rồi! Một con cá lớn hơn hai cân bị ném lên bờ. Tâm tư của Lăng Ngạo không đặt trên mặt này, nhìn dòng nước lưu chuyển, y xuất thần. Trong đầu toàn là cảnh tượng y sau này sống một mình, y phải làm sao? Cá cũng không biết bắt.

“Tử Trúc, Tử Trúc!” Gần đây Hiên Viên Cẩm phát hiện, Tử Trúc làm chuyện gì cũng đều không mấy để tâm, thường xuyên xuất thần. Nói chuyện với y, cả nửa ngày mới có phản ứng.

“Cái gì?” Lăng Ngạo thu thần trí lại, hỏi.

“Ta hỏi ngươi đang nghĩ cái gì?” Hiên Viên Cẩm có chút không vui, ngữ khí cũng nặng đi.

“Không có gì.” Lăng Ngạo rút chân khỏi nước, ngồi lên bờ, hóng khô chân. Khi y nhìn chăm chăm vào chân mình, mới phát hiện, Tô Tử Trúc thật sự là yêu tinh, đôi chân đẹp như vậy, chân đầy tú khí, nhấc lên nhìn, thế nhưng trắng như thế, chân cũng không có một nốt chàm nào. Chậc chậc, cái này làm sao mà bảo dưỡng vậy.

“Oa!” Tô Tử Trúc ôm đầu, bị người y bỏ lơ rất lâu gõ cho một cái run cả lên. Vô cùng không phục ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Hiên Viên Cẩm.

“Ngươi lại ngây ngẩn, ta liền ném ngươi vào đó.” Hiên Viên Cẩm hung ác cảnh cáo y. Bỏ lơ hắn đến một trình độ nhất định, hắn đã không thể tiếp tục chịu đựng nữa.

“Ngươi có chuyện gì?” Cố gắng bình tĩnh nói chuyện với Hiên Viên Cẩm, hiện tại hắn chính là áo cơm cha mẹ của y, y còn phải nhờ người ta nuôi sống mà.

“Tử Trúc, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Hiên Viên Cẩm tức giận gầm lên.

“Để ta tự ngẩn người một chút.” Lăng Ngạo đứng lên đi về. Không ngờ Hiên Viên Cẩm lập tức kéo y lại, ấn ngã xuống đất, tay chen vào trong y sam trước ngực y mò mẫm.

“Hiên Viên Cẩm, đây là bên ngoài!” Tùy thời sẽ có người tới, hắn không chú ý tới hình tượng của bản thân sao?

“Bên ngoài thì sao? Bên ngoài càng có tình thú.” Hiên Viên Cẩm nói rồi bắt đầu kéo y sam của Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo không chống cự lại, để hắn thoát, xem hắn rốt cuộc có thể làm đến mức nào. Thoát xong ngoại sam, khi thoát tới trung y, Hiên Viên Cẩm liền phát hiện không đúng, Tô Tử Trúc không những không phản kháng, mà ngay cả dấu hiệu muốn phản kháng cũng không có. “Tử Trúc, ngươi làm sao vậy?”

“Ngươi vẫn tiếp tục sao?” Lăng Ngạo nằm dưới đất, mặc hắn đè lên người mình xé y phục.

“Tử Trúc, ngươi gần đây thay đổi rồi. Rốt cuộc là sao vậy?” Hiên Viên Cẩm truy hỏi. Lăng Ngạo kéo hắn xuống khỏi người mình, sau đó chỉnh lý lại y bào, nhàn nhạt nói: “Nếu muốn làm cũng phải chọn nơi không có người khác nhìn thấy, ngươi không cần mặt mũi, nhưng ta cần.” Y không thích dã hợp bên ngoài, danh tiếng cấm luyến đã đủ khó nghe rồi, để người khác thấy được, thứ đồ hạ tiện không cần mặt mũi như y mập hợp cùng nam nhân, người ta nhất định sẽ thóa mạ tận xương cốt.

“Ai nói với ngươi cái gì sao?” Hiên Viên Cẩm kéo y lại cấp thiết hỏi.

“Không có, là ta tự nghĩ bậy thôi.” Lăng Ngạo kéo y bào của mình lại, trước khi đi nói: “Ta muốn nướng cá.”

Hiên Viên Cẩm không thể nắm bắt được y, trong lòng đánh trống, chiếu theo yêu cầu của y nướng cá đưa vào trướng. Lăng Ngạo duy trì tư thế xem sách, một tay chống cằm, nghiêng đầu, mái tóc đen kịt như thác xõa xuống, y không cột tóc, cứ tùy ý để xõa như vậy, cứ như vậy ngủ mất.

Rút sách khỏi tay y, ôm y lên, đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống. Lúc này y rất yên tĩnh, cũng là y mà hắn quen thuộc. Chải thuận lại tóc y, mắt Hiên Viên Cẩm thâm sâu u hắc, Tử Trúc, ngươi rốt cuộc muốn chơi trò gì? Đừng để ta thất vọng với ngươi. Ngươi đừng tiếp tục lừa dối ta.

Lăng Ngạo cuối cùng cũng không ăn được cá mới nướng, chỉ uống một chút canh cá. Tốc độ bọn họ lên dường rất nhanh, suốt ngày hầu như không nghỉ, toàn tốc tiến tới. Y ngồi trong xe ngựa, lắc tới lắc lui, cảm thấy choáng đầu lợi hại. Kéo rèm xe lên, y gọi một tiểu tốt bên cạnh. “Vị tiểu ca này, có thể giúp ta thông báo với Hiên Viên tướng quân một tiếng không, cứ nói ta có chuyện tìm hắn.”

Tiểu tốt đó, hiển nhiên thập phần không tình nguyện, bọn họ đều xem thường y, xem y là thứ đồ chơi, chuyên môn giơ mông phục vụ nam nhân, không cần mặt mũi.

“Cảm ơn ngươi.” Lăng Ngạo nhịn xuống không vui, kéo ra một nụ cười. Người ta nói không đánh người có gương mặt cười, hắn chắc sẽ không tới nỗi không giúp y chuyển lời.

Tiểu tốt run run chạy di, không bao lâu Hiên Viên Cẩm đã tới. “Tử Trúc, sao vậy?” Hiên Viên Cẩm ở trước mặt y một chút khí thế tướng quân cũng không còn, rất dịu dàng hỏi y.

“Ta có thể không ngồi xe ngựa nữa không?” Xốc chết lão tử rồi!

“Cưỡi ngựa cũng rất mệt.” Hiên Viên Cẩm nhắc nhở y.

“Ta chỉ cưỡi một chút.” Lăng Ngạo trèo ra khỏi xe ngựa, Hiên Viên Cẩm kéo y lên ngựa của mình.

“Ta có thể tự cưỡi.” Lăng Ngạo phản đối, thẹn đỏ mặt nhỏ giọng kháng nghị.

“Toàn quân đều biết ngươi là người của ta, có gì phải lúng túng.” Nói xong còn kéo Lăng Ngạo ở trước người lại ôm chặt, cằm đặt lên bờ vai đơn bạc của Lăng Ngạo cọ cọ, cắn tai y thấp giọng thầm thì: “Ta muốn làm với ngươi trên ngựa.”

Lăng Ngạo cả mặt đều đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu. Hiên Viên Cẩm cắn một cái lên lớp da non nớt sau gáy Lăng Ngạo, ha ha cười sảng khoái, phóng ngựa tới trước.

Ngựa cũng tuyệt đối không phải cho người cưỡi, Lăng Ngạo ngay cả ngựa cũng xuống không nổi, hai bên chân bị cọ đau đến lợi hại, vừa động liền đau, tính ra đã rách da.

“Không cho ngươi cưỡi, ngươi nhất định đòi cưỡi.” Hiên Viên Cẩm ôm y xuống ngựa, trực tiếp ôm lên xe, Lăng Ngạo cũng không bận tâm mất mặt hay không, trực tiếp vùi đầu vào ngực Hiên Viên Cẩm.

Vừa lên xe ngựa Hiên Viên Cẩm liền lột quần Lăng Ngạo. “Ngươi làm gì?” Vẻ mặt phòng bị.

“Ta muốn xem thử vết thương của ngươi, bôi dược cho ngươi.” Hiên Viên Cẩm vừa nói vừa kéo lưng quần của Lăng Ngạo. Trách không được lại đau, bên trong hai chân bị ma sát rách một lớp da, máu thấm ra đỏ cả quần.

“Oa! Ngươi nhẹ chút.” Hiên Viên Cẩm vừa kéo quần, Lăng Ngạo liền đau đớn la to.

Hiên Viên Cẩm tìm được một chút dược phấn trị thương, rưới dược phấn lên phần đùi bị tróc da. “Đừng đụng nước, qua vài ngày sẽ khỏi.”

“Ngươi cũng không nói sẽ bị rách da.” Lăng Ngạo vẫn còn chút ủy khuất, y da mỏng, Hiên Viên Cẩm cũng không phải không biết, thế nhưng còn để y cưỡi lâu như vậy, chân này chính là khi y ngủ trên ngựa bị cọ rách.

“Là ta không tốt.” Hiên Viên Cẩm nhẹ hôn lên má Lăng Ngạo khi y đang tức giận bừng bừng, rồi ra khỏi xe ngựa. Lăng Ngạo nhìn chân mình, lòng thầm nghĩ. Vật chứa đựng này ngàn vạn lần không thể làm hư, linh hồn của y phải trú trong đó mấy chục năm, tính ra cơ hội hoán đổi không lớn bao nhiêu, y phải bảo vệ cho tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.