CHƯƠNG 19: NAM NHÂN KỲ CỤC
Hiên Viên Cẩm nhẹ nhàng ve vuốt tấm lưng Lăng Ngạo, sau khi thỏa mãn thở ra, nhẹ giọng hỏi: “Tử Trúc, tại sao ngươi tính tình đại biến thành thế này? Ngươi giống như một mê võng vây lấy ta.”
Lăng Ngạo cứng ngắc lưng, ngẩng đầu lên như cỗ máy, nhìn vào con mắt thâm sâu của Hiên Viên Cẩm. Bị phát hiện rồi? Hắn sẽ không giết y vì báo thù cho Tô Tử Trúc chứ?
“Ngươi không thích?” Run rẩy hỏi một câu. Hiên Viên Cẩm nhìn chăm chăm y rất lâu mới nói: “Ta vẫn thích ngươi hiện tại hơn. Nhiệt tình, tà tứ cứng đầu. Trước đây ngươi là một khối hàn băng ngàn năm, ta ấp thế nào cũng không tan, giữa chúng ta luôn có một bức tường vô hình, cản trở ta đến gần ngươi.”
“Vậy ngươi quên ta của trước đây đi được không? Bắt đầu từ hiện tại.” Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, bỏ đi tầng da này, hắn liệu có yêu linh hồn trong xương cốt này không?
“Được.” Hiên Viên Cẩm dịu giọng cười đáp. “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là được, tính cách thế nào ta đều thích.”
“Hiên Viên Cẩm, nếu ta bị hủy mặt rồi, ngươi có chán ghét ta không?” Ngươi có phải yêu gương mặt này không?
“Tử Trúc, ta sẽ không cho phép người khác tổn hại ngươi. Nếu thật sự có ngày đó, ta sẽ càng thương ngươi hơn hiện tại.” Hiên Viên Cẩm ôm Tô Tử Trúc, tay lại bắt đầu không thành thật.
“Này! Ngươi đừng quá không biết chừng mực, có phải cũng nên đến phiên ta ở mặt trên không?” Lăng Ngạo cũng không phải là vạn niên thụ, y cũng từng là một tiểu công phi thường lợi hại, tiểu thụ bị y áp dưới thân cũng thập phần hưởng thụ.
“Đợi khi ngươi đánh thắng ta rồi nói.” Hiên Viên Cẩm một phát đè y xuống dưới thân, tách mở chân y, ngón tay linh động chen vào thân thể y.
“Ngươi bỉ ổi!” Oa! Ngón tay chui vào bên trong, tình triều trước đó còn chưa lui, thân thể mẫn cảm lúc này lại dần dần nóng lên, Lăng Ngạo cắn lên vai Hiên Viên Cẩm để phát tiết bất mãn trong lòng, thân thể không ngừng lắt lư, muốn đạt được càng nhiều.
“Yêu tinh!” Hiên Viên Cẩm đem hai chân y gác lên vai mình, tất cả bộ vị ẩn mật toàn bộ đều lộ ra trước mắt. Cúc hoa vừa khép vừa mở đó đang phát ra tiếng mời gọi vô thanh với hắn. Đưa thân thể dán sát lại, Lăng Ngạo dục cự còn nghênh, thân thể nhẹ run rẩy.
“Ta phải làm sao với ngươi đây.” Đỉnh thân tiến vào, tung hoàng ngang dọc.
Ô! Mẹ nó, ngươi không thể nhẹ một chút sao, lão thử cũng là người! Kết quả bị đỉnh một phát xém chút nữa không thở được, trực tiếp ngất đi, đợi Lăng Ngạo thuận khí, nam nhân trên người liền bắt đầu điên cuồng cướp đoạt, đưa y một lần lại một lần tiến lên cao trào. Y giống như con cá rời khỏi nước, chỉ có thể không ngừng mở miệng hớp hơi, nhưng lại vô lực giãy dụa.
Yêu là đau cũng kèm theo khoái lạc, thân thể có chút đau đớn, nhưng khoái cảm tê dại không ngừng truyền tới từ hạ thân, cuộn trào khắp cơ thể, chuốc say tư duy của y, y chỉ có thể ôm chặt Hiên Viên Cẩm, bị từng cơn sóng khoái cảm đẩy tới đầu bờ hạnh phúc.
“Tử Trúc, sao ngươi lại tuyệt như vậy!” Khi Hiên Viên Cẩm trùng kích lần sau nhanh hơn lần trước đưa cả hai người đạt tới cao trào, Lăng Ngạo đã mệt tới tê liệt, nhưng nói thật, thật sự sảng khoái. Mí mắt cũng không muốn ngẩng lên, khàn khàn nói: “Ta không muốn động, ngươi thanh tẩy đi.” Nhắm mắt lại liền ngủ. Hiên Viên Cẩm dùng chăn bao bọc y cẩn thận, lấy khăn lau sạch mồ hôi trên người, lúc này mới ôm chặt vào lòng cùng ngủ.
Tử Trúc, bất kể ngươi ở bên cạnh ta có mục đích gì, ta đều sẽ không thả ngươi đi. Ngươi yêu ta cũng được, không yêu cũng được. Kiếp này, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta.
“Hiên Viên Cẩm, cái túi nhỏ của ta đâu?” Lăng Ngạo ngủ tới khi mặt trời lên cao ba sào mới dậy, tắm một cái dễ chịu, mặc xong y phục, đi tìm tài sản tư nhân của mình, thế nhưng không thấy nữa,
“Ta cất rồi.” Hiên Viên Cẩm đang nghiên cứu gì đó, Lăng Ngạo bước nhanh tới, trên gương mặt tuấn tú là nộ khí: “Trả cho ta!” Thò tay ra trước mặt Hiên Viên Cẩm, đòi lại.
“Thứ có được từ chỗ của nam nhân đó, sau này không cho phép dùng. Muốn cái gì, ta có thể cho ngươi.” Hiên Viên Cẩm đem cất hết tất cả những thứ y có được từ chỗ tam vương gia.
“Trả những cây dao đó cho ta, mấy ngọc bội kia ta không cần.” Lăng Ngạo lùi một bước, lại thò tay.
“Không được.” Thứ có được từ tên vương gia mưu kế đa đoan đó, hắn toàn bộ không cho phép y dùng.
“Ngươi có đưa đây hay không?” Lăng Ngạo cũng có chút gấp gáp, bộ dao phẫu thuật đó là cực phẩm, y còn chưa dùng qua nha. Nộ hỏa xung thiên, mặt trương đỏ bừng, mắt cũng sắp phun ra lửa.
“Không đưa!” Hiên Viên Cẩm cũng sống chết không chịu nhượng bộ. Mục quang Lăng Ngạo lạnh đi, thu lại hết nộ ý, quay người bỏ đi, mặc Hiên Viên Cẩm kêu cũng không thèm bận tâm. Trở về phòng đóng cửa xong, Lăng Ngạo sinh phiền muộn. Đưa tay ra trước mặt, y trừ việc còn nhớ làm thế nào cầm dao, những cái khác đều không biết. Trong ba mươi năm làm người trừ dao phẫu thuật, y giống như một bạch si, không có dao phẫu thuật, y cảm thấy mình như phế nhân.
“Tức giận sao?” Hiên Viên Cẩm đứng trước mặt y, nhẹ giọng hỏi. Lăng Ngạo không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta nếu không có gương mặt này, làm sao nuôi sống bản thân?”
Hiên Viên Cẩm suy nghĩ nửa ngày nói: “Thì làm một tư thục tiên sinh, cũng có thể ấm no, càng huống hồ ngươi bụng đầy kinh luận. Bao nhiêu người muốn cầu được đàm cổ luận kim với ngươi, ngươi đều không bận tâm, còn sợ chết đói? Lại nói, không phải có ta sao, ta sao có thể để ngươi chịu thiệt.”
“Hiên Viên Cẩm, ta không còn là ta trước đây nữa, người thay đổi rồi, tính cách cũng thay đổi. Nếu ngươi muốn Tô Tử Trúc trước đây, thì ta không cách nào thỏa mãn ngươi.” Lăng Ngạo đợi Hiên Viên Cẩm chọn lựa.
“Ta biết, hiện tại thế này rất tốt.” Hắn làm sao có thể không cảm giác được cách biệt trước sau to lớn, thần sắc giữa hai chân mày, ngữ khí nói chuyện, mị lực tản phát ra trong lúc giơ tay nhấc chân, toàn bộ đều không giống. Chỉ là Tử Trúc chính là Tử Trúc, bất kể tính cách thế nào, hắn đều yêu y.
“Ngươi trước đây rất tôn kính ta, tại sao hiện tại…” Lăng Ngạo ngẩng đầu lên, trong mục quang lộ ra thất vọng, tình yêu của Hiên Viên Cẩm dành cho y y không cảm nhận được, từ trước tới nay hắn chưa từng đặt y vào địa vị đồng đẳng với hắn. Trong mắt hắn y rốt cuộc là gì?
“Tử Trúc, ta hiện tại vẫn kính ngươi. Nhưng ta cũng là người ích kỷ, ngươi lấy đồ nam nhân khác tặng mình, ta thấy thì trong lòng không thoải mái.” Hiên Viên Cẩm giống như tiểu hài tử làm mình làm mẩy, vẻ mặt không cao hứng.
“Ta chỉ cần những con dao đó, những thứ khác ta không cần.” Đây là lần cuối cùng Lăng Ngạo nói chuyện này với hắn, nếu hắn vẫn không trả, y sẽ thất vọng, trong thời gian ngắn không muốn lý tới hắn.
“Ta tìm người làm cho ngươi.” Hiên Viên Cẩm vẫn không trả lại cho y, ném lại một câu rồi đi. Lăng Ngạo cũng không tranh cãi với hắn, đi đi đi. Tự do vẫn phải nắm chắc trong tay chính mình, nếu không vĩnh viễn là cấm luyến.