Edit + Beta: Mật
Sau khi Giang Hằng rời đi, trong tay Ngôn Từ còn cầm chiếc áo kia. Cậu cúi đầu cười, cầm áo đi vào phòng vệ sinh.
Bột giặt trong phòng vệ sinh có mùi hoa oải hương, mùi hương rất thoải mái. Tâm tình Ngôn Từ rất tốt, điện thoại phát nhạc nhẹ, chậm rãi cầm áo ngâm trong bồn. Phòng tắm cũng có tinh dầu, chắc buổi sáng hôm qua vò một chút là sạch rồi. Bây giờ cậu mới đi tắm, thay quần áo rồi đi ra.
Một đêm mơ đẹp.
Ba ngày sau đều bận rộn rất nhiều việc, người trong đội không dám lơ là, mỗi ngày đều đối mặt với đội với người khác nhau, không biết trước được hôm nay có thể xảy ra chuyện gì. Chỉ là mạo hiểm đến mạo hiểm đi thôi, cũng may đội WEI đã giành được hạng 5, mỗi lần ổn định hơn một chút, chỗ ngồi thường thay đổi hai đến ba lần. Mà LNG, vừa vặn ngang sức theo sau bọn bọ.
Hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng, hơn nữa ngày mai Ngôn Nặc sẽ được nghỉ học. Ngôn Từ tính tối nay ngủ thẳng trên máy bay, đi chợ xong rồi mới về nhà.
Buổi sáng vẫn bận rộn như vậy, người trong đội rất nhanh sẽ thi đấu, Ngôn Từ cũng luôn hỗ trợ. Cậu phơi áo khoác dưới nắng trên cái giá nhỏ trong phòng mình, sửa soạn tốt rồi mới ra cửa. Cậu đã nói trước với huấn luyện viên Vu, vì trong nhà mình có việc nên cần về trước nên đã đặt vé máy bay sớm hơn Giang Hằng với bọn họ trước 6 tiếng.
Trận đấu hôm nay vẫn là nhìn thấy những đội ngày hôm qua, Ngôn Từ nhìn quen mắt không ít, còn có LNG. Đội trưởng bên kia gọi là Lục Hoài, bản thân tương đối cũng không quan tâm thị phi, nhưng mà thực lực cũng không thể khinh thường. Khi trận đấu thứ hai bắt đầu, Giang Hằng chọn nhảy xuống cảng G, hai người đứng trên thùng hàng.
Chỗ này có địa hình giống như mê cung, vì thùng hàng chắn ở dưới, ở bên trong đi tới đi lui. Bốn đội có hai nhảy ở khu nhà sau thùng hàng, cũng kiếm được vật tư. Ở bên thùng hàng thì có một đội đang đi tới, Giang Hằng cùng A Mãnh thủ ở đây trước, cuối cùng thành công tiến công phá được phòng thủ của đội địch.
Ngôn Từ nhìn cam, nói rõ từng chữ phân tích hiện trường trận đấu.
【Mới nhìn qua cột điểm, WEI đứng thứ 4, LNG đứng 3, trước đó là hai đội của Mỹ! Nếu muốn phản công... Phải đuổi thêm ít nhất 50 điểm nữa mới đảo ngược lên vị trí thứ nhất?】
【Nói cách khác, tốt nhất là ăn gà 2 lần, sau đó mỗi người trong đội chia nhau giết 4 người ngoài. Một ván 16 điểm đầu người, chắc chắn sẽ thắng!】
【Đương nhiên, bắt được hạng 3 cũng tốt rồi, nếu muốn đảo ngược thứ hạng của LNG, ổn định một chút thật ra cũng không khó.】
Hôm nay làn đạn rất nghiêm túc, đều thảo luận WEI phải làm gì mới có thể chiếm được hạng 3. Ngôn Từ nhìn Giang Hằng đã chuẩn bị xong, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung, trong lòng nhỏ giọng nói: “Cố lên.”
Lúc vừa mới bắt đầu ở thùng đựng hàng cảng G. WEI đã giết một đội Mỹ. Lấy được điểm 4 đầu người, trận đấu tiến hành đâu vào đấy.
Giang Hằng mở bản đồ rồi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Đi, đi thành phố P.”
Đây có nghĩa là đi đánh lén đội ở đó. Lời vừa nói ra, người xem mới biết được tính toán của Giang Hằng là gì. Ván đầu này phải mạo hiểm, trước tiên lấy điểm đã rồi nói sau. Ngôn Từ nhìn người trong phòng trực tiếp nói: “Bây giờ WEI là bí quá hóa liều, chuẩn bị đi thành phố P giết đội đầy đủ kia, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi...”
Để an toàn, 4 người đi chiếc jeep(1). Một đường vòng qua núi, men theo đường lớn kiếm mấy cái đuôi. Lúc này trên trời đột nhiên có tiếng 'bíu', ánh mắt Giản Chinh sáng ngời, nói thẳng: “Phía trước thành phố P có người bắn súng thính!”
“Nam 180°, cách phía trước không xa.” A Mãnh báo vị trí.
Giang Hằng nhanh chóng dừng xe trên núi: “Báo vật tư.”
“x6, M4 với DP28.” Giản Chinh kiểm tra balo mình, nhỏ giọng nói.
A Mãnh trả lời: “x4, x3, UMP9, SCAR.”
Tống Mộc nói: “x3, x6, K98, M416.”
Có súng tỉa? Ánh mắt Giang Hằng liền lóe lên sự vui sướng, lập tức sắp xếp nói: “K98 với x6 đưa tôi, tôi lên đỉnh núi công, mọi người cố gắng lách dưới chân núi công lên.”
Người trong đội đều nghe theo, K98 thuận lợi tới trên tay Giang Hằng. Cảng G cũng coi như béo, không nghĩ tới Tống Mộc kiếm xong tất cả linh kiện rồi, Giang Hằng rất vui vẻ. Hắn nằm trên đỉnh núi cao nhất, ở sau cây nhìn tình hình phía trước. Trong thành quả nhiên có 2 người canh ở mái nhà, gọi được siêu thính!
Giây tiếp theo: “WEI-River dùng K98 hạ Apple-lili.”
Một người khác trong đội quả nhiên có hơi hoảng loạn, nháy mắt chạy trước, Giang Hằng nhanh chóng ngắm bắn thêm phát nữa. Bọn họ cũng không biết hai người khác của đội ở đâu, Giang Hằng nhân lúc hoảng loạn thành công biến người kia thành hộp, một người nữa thì đi vào trong cầu thang của tòa nhà, Giang Hằng liền quyết đoán lái xe xuống chân núi tụ họp với bọn Giản Chinh.
Bọn A Mãnh khi đi xuống cũng gặp được hai người đồng đội khác, chỉ là Tống Mộc bị hạ, Giang Hằng đổi thành SCAR tiến vào hỗ trợ, sau đó người cuối của đối phương cũng bị giết, người vừa nãy trốn trong hành lang cũng thành hộp.
Công nhà thành công, thành phố P bị tóm.
Vừa sợ vừa nguy hiểm lại cầm thêm điểm 8 đầu người, khí thế WEI lập tức tăng lên, Giang Hằng cũng không thả lỏng: “A Mãnh thủ ở nhà này, tôi với Giản Chinh qua bên nhà phía đông, mỗi người thủ một cửa.”
***
Buổi chiều, mỗi giây mỗi phút trôi qua, cả 3 trận đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Ngôn Từ giải thích xong một ván, miệng có hơi khô, người hơi mệt. Khi 3 trận đều đã kết thúc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả cuối cùng, điểm WEI đứng thứ 2, 3 trận hôm nay đúng là ăn gà 2 trận, điểm đầu người cầm không ít. Sau khi nhận thưởng rồi phát biểu xong, khi xuống dưới bàn tay Giang Hằng đều đau nhức, không nhịn được dùng sức giãn người chút. Hắn biết 2 tiếng nữa Ngôn Từ sẽ lên máy bay nên vội vàng đến tiễn.
Lúc huấn luyện viên Vu tới còn cầm theo thuốc mỡ, vỗ vai Giang Hằng: “Phong độ hôm nay là tốt nhất trong 4 ngày qua, tiếp tục cố gắng.”
Bởi vì Giang Hằng đang tắm rửa, Ngôn Từ thay hắn nhận thuốc mỡ, đùa giỡn với huấn luyện viên: “Hôm nay tôi nghĩ có thể lọt vào top 3, nhưng không ngờ lại phản công đến mức vậy...”
“Tôi cũng không nghĩ tới, tay Giang Hằng...” Huấn luyện viên biết đây là khuyết điểm, dặn dò cậu: “Bắt cậu ta mấy nay bôi vào buổi sáng với tối một chút, xem ra cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày, đừng mệt mỏi quá. Ngôn Từ cậu cũng vậy, một người trên đường về nhớ chú ý an toàn.”
“Được.” Ngôn Từ tạm biệt với huấn luyện viên xong, quay đầu đã thấy Giang Hằng vừa mới đi ra.
Đối phương thay một bộ áo thun, cơ tay lộ rõ, nhận thuốc mỡ trên tay Ngôn Từ. Sau đó mới cài thắt lưng quần, làm trò trước mặt Ngôn Từ không nhanh không chậm, giọng điệu quan tâm nói: “Trên đường cẩn thận, đừng quên quay lại sau khi bọn anh quay về...”
Lải nhải hết việc này đến việc khác, Ngôn Từ vội vàng gật đầu, nở nụ cười. Cậu đi vào lấy áo khoác Giang Hằng trả cho hắn, mém chút nữa đã quên. Lúc đi là Giang Hằng tiễn cậu ra sân bay, con mua mấy túi bánh kẹo ăn vặt các loại hoặc là đồ lưu niệm vân vân mây mây đưa cho Ngôn Từ.
Ban đầu đồ của cậu cũng không nhiều, mà đồ Giang Hằng đưa lại chiếm một túi lớn, vừa hạnh phúc vừa không biết làm sao. Cậu ngại ngùng cười với Giang Hằng, mái tóc có hơi che khuất tầm mắt, âm thanh lại rất dịu dàng: “Được rồi, em ở nhà chờ... Chờ mọi người trở về.”
Không được nói anh, quá rõ ràng.
Không nghĩ tới Giang Hằng cũng vui vẻ, bất mãn nói: “Có thể chờ anh trở về, chờ bọn họ làm gì chứ?”
Ngôn Từ cười, không biết trả lời hắn như thế nào.
Tạm biệt Giang Hằng, Ngôn Từ chính thức lên máy bay.
May mà còn 6 tiếng lệch múi giờ khi về, lúc Ngôn Từ về vừa vặn là 3 giờ chiều, còn cách thời gian nhà trẻ tan học tầm 2 tiếng. Cậu về nhà sửa soạn vài thứ, thuận tiện đi mua chút hoa quả rau dưa cùng thịt, chuẩn bị cơm cho cậu với con trai hai ngày tới.
Sau khi bận rộn 2 tiếng, cuối cùng có thể đi đón con trai. Ngôn Từ đóng cửa phòng, đi xe công cộng. Nhìn Ngôn Nặc ngơ ngác trực tiếp chạy bạch bạch tới chỗ mình, nhịn không được cong khóe mắt nở nụ cười, hơi cúi người, bế con trai lên: “Ngôn Nặc, có nhớ ba không?”
“Dạ nhớ...” Khóe mắt con có hơi hồng hồng, nghe giáo viên nói là khóc lúc ngủ, chắc là mơ về mình. Cậu có hơi đau lòng hôn môi với hai má Ngôn Nặc, sau đó mới thả bé xuống, nắm tay bé: “Đi thôi, ba đưa con về nhà.”
Sau khi về nhà Ngôn Từ liền thưởng cho Ngôn Nặc một cốc sữa chua và hoa quả. Ngôn Từ ôm con trai vào lòng, sờ đầu bé: “Ngôn Nặc, nói cho ba nghe xem mấy ngày nay giáo viên dạy con cái gì được không?”
“Vẽ vẽ...” Bé múc thìa ăn rất nhanh, bên ngoài miệng còn dính vết sữa chua, đôi mắt to tròn nhìn Ngôn Từ, đưa dâu tây đến bên miệng cắn một ngụm. Ngôn Từ rất vui vẻ đút bé ăn, nghe bé nói: “Thầy giáo dạy con vẽ tranh con mèo con với con chó con, còn nói sau khi về nhà sẽ cho ba thấy tranh nữa đó!”
Nhà trẻ đương nhiên là dạy những điều này, bình thường sẽ cho bọn nhỏ chơi xếp gỗ, sau đó học vẽ tranh, về phần học ghép từ cũng phải đợi lớn hơn tí nữa. Cho nên chương trình học ở nhà trẻ chủ yếu là chơi vui, cậu cũng rất vui vẻ khi Ngôn Nặc đến trường tương đối ngoan ngoãn cũng không cãi nhau ầm ĩ, như vậy có thể bớt phiền lòng, sợ mình mềm lòng sẽ muốn lấy toàn bộ cho con trai.
Nhưng dù có như vậy, Ngôn Từ vẫn rất nhớ Ngôn Nặc, mấy ngày ở Los Angeles cậu ngủ một mình không yên ổn lắm.
Cậu ôm con trai hỏi bé muốn ăn gì, con một miếng ba một miệng đút nhau ăn, hòa thuận vui vẻ. Phòng cậu thuê cũng không quá lớn, chỉ có hai ba con, nhưng cũng đã đủ ấm áp rồi. Chỉ có điều... Không biết khi nào thì, Giang Hằng mới có thể hòa nhập vào thế giới của mình.
Hơn nữa trong 4 năm nay Ngôn Nặc cũng chưa gặp qua Giang Hằng bao giờ, cũng không biết sau này có chấp nhận Giang Hằng hay không nữa?
Haizzz, đều là chuyện không dễ dàng gì.
Ngôn Từ lo lắng nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên, là tin nhắn của Giang Hằng: “Ngôn Ngôn, về đến nhà chưa?”
Cậu một bên ôm con trai, một bên cầm điện thoại đánh chữ: “Ừm, về rồi. Chắc bây giờ anh đang ở sân bay?”
Bên kia trả lời rất nhanh: “Không phải, bọn anh đến ký túc xá rồi. Anh với A Mãnh đều đổi vé máy bay, muộn hơn 2 tiếng so với em.”
Ngôn Từ bừng tỉnh, hóa ra Giang Hằng cũng đi máy bay về trước.
【Giang Hằng: Ừm... Em phải đón con trai sao?】
【Ngôn Từ:...Đúng vậy】
Tác giả có điều muốn nói:
Văn án sắp xuất hiện đó, cha con gặp nhau trên chiến trường 2333!!
__________________________
Mật: Chùi ui tui đọc thấy cháu tui cute quá chời lunnnnn, con tui đẹp như vậy thì cháu tui chắc cưng xỉu ngang luôn, mà tui xót con tui không có bầu bạn giúp đỡ, thương cháu tui chưa có gia đình hoàn chỉnh mà bé còn phải xa ba bé nhiều nữa chứ =((( Đau lòng mún xỉu.