Edit + Beta: Mật
Bốn người chơi ở máy chủ Mỹ.
Thấy hắn đang bận trực tiếp, Ngôn Từ cũng không có tiến lên đoạt ánh đèn sân khấu, lặng lẽ rót cho mình ly nước rồi ngồi ở sô pha. Cầm điện thoại đọc tin tức, yên lặng tận hưởng thời gian nhàn hạ. Lúc Giang Hằng tổ đội cùng bọn họ thì trên loa thế giới vừa hiện lên có đoạn tạp âm sau đó là một giọng nói: “Hello? Does anybody jump training base with me.”
“Nói gì vậy giang ca?” A Mãnh theo sau hỏi, Giang Hằng trả lời: “Hắn hỏi có ai nhảy khu huấn luyện với hắn không.”
A Mãnh nghe xong tặc lưỡi: “Người Mỹ nhiệt tình vậy sao? Lúc ở trong nước mở mic thế giới, đợi nửa ngày cũng không có ai nói chuyện... Còn có âm thanh mắng người nữa cơ...”
【A Mãnh ca, đây là thế giới hiện thực...】
【Hahahahaha, người Mỹ không phải là người xa lạ 23333】
Ngôn Từ ngồi một bên uống nước xém chút nữa bị sặc, không nhịn được bật cười. Nãy giờ Giang Hằng đang mở loa thế giới, vừa vặn nghe được nội dung câu kia. Nhưng Giang Hằng còn chưa kịp nói, loa thế giới lại truyền đến giọng của người khác: “Really, dude, it's all dogs that don't jump training bases!”
Giang Hằng sâu xa phiên dịch: “Hắn nói, thật luôn hả anh bạn, không nhảy khu huấn luyện đều là chó...”
“Mẹ nó, dám!” Giản Chinh nổi máu gà: “Tôi liền nhảy khu huấn luyện, dạy cho bọn nó cách làm người!”
Đồng đội cũng không có ý kiến, chỉ là trong mắt Giang Hằng có hơi buồn cười, không ai nói gì. Lúc mọi người lập tức chấm khu huấn luyện, Giang Hằng lại chọn bay ngang. Như vậy lúc rơi xuống sẽ trực tiếp rơi ở tầng trên cùng căn nhà lớn kia, thuận lợi kiếm khẩu AKM. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời, ghê thật, một đám người chi chít!!!
“Thấy tốt thì nhận.” Giang Hằng vẫn chọn cách vững vàng, quét hai người chưa kịp rơi xuống, sau đó không rảnh quan tâm, nhanh chóng giết những người khác còn chưa nhặt được súng.
Ngắn ngủn 20 giây, trước mặt Giang Hằng đã thành đại nạn. Hắn diệt 4 5 người, lập tức an ổn vọt vào phòng bảo vệ. Dù kỹ thuật có tốt đến đâu, cũng khó mà bộc lộ tài năng giữa mưa đạn được!
Ngón tay hắn rất dài, lúc gõ bàn phím Ngôn Từ vẫn luôn không nhúc nhích quan sát. Trong lòng cậu âm thầm kinh ngạc, quả nhiên là tốc độ tay cấp bậc lão đại mà, nhanh đến mức khiến kẻ khác phải hoa mắt. Giang Hằng trốn trong phòng lánh nạn, quan sát cửa sổ bên cạnh để xem tình hình. Vừa định quét xuống dưới thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang, chắc là ở bên cạnh mình. Hắn dứt khoát trốn sau cửa, nhìn qua ống ngắm xem vị trí.
Quả nhiên có người đang đi lên đây.
Ngôn Từ nhìn biểu cảm Giang Hằng dần tập trung hơn, hơn nữa cũng không dùng bàn phím nhanh như hồi nãy, đột nhiên đi bên cạnh hắn xem thử. Giang Hằng nhìn Ngôn Từ đang đi lại đây, nháy mắt bắt đúng thời cơ, lập tức vọt ra ngoài dùng AKM đột kích người kia!
Không nghĩ tới giây tiếp theo, loa thế giới xuất hiện: “Oh, that's too bad. I'm dead.” (Ôi, tệ quá. Tôi chết rồi)
Âm thanh và giọng điệu này làm Ngôn Từ và Giang Hằng cũng phản ứng lại, đây là cái người kêu phải nhảy khu huấn luyện mà! Không nghĩ tới lại bị Giang Hằng giết, nhất thời dở khóc dở người. Giọng điệu người này khi nói chuyện khá hài hước, Giang Hằng cũng mở mic thế giới, nói: “Anh bạn à, anh đúng là dũng cảm, nhưng lại bất hạnh gặp phải tôi.”
【Nhìn đi, cái này mà là tiếng người nói hở!】
【Jằng ca giờ giết xong thì phản lại 6】
Hắn nói một đoạn tiếng Anh lưu loát, giọng của Giang Hằng cũng khá trầm thấp, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng, nghe vào thì có một cảm giác rất thoải mái. Ngôn Từ cảm thấy chân mình có hơi mềm, cười nói: “Woa, em sắp thất nghiệp rồi...”
“Sao lại vậy được?!” Giang Hằng hắng giọng, ho hai tiếng: “Được rồi được rồi tắt loa thế giới, nói chuyện phiếm một chút với người Mỹ thôi, chúng ta tập trung lại vào game...”
Lời còn chưa dứt, đồng đội Tống Mộc đã bị hạ, loa đội vang lên giọng cậu ta: “Cẩn thận đi Giản Chinh, hình như cả đội bọn họ đang ở đó!”
Xung quanh tiếng súng vang không ngừng, âm thanh đồng đội có hơi bị đè, Giản Chinh nháy mắt cũng bị hạ. Giang Hằng nhíu mày, nhìn mối nguy xung quanh căn phòng, đi lên phía trước thay M416, lắp x3. Vừa rồi nhặt linh kiệt của M4 có thể sử dụng được, hắn cũng bắt đầu tập trung cao độ, nháy mắt giết hai người bê ngoài thành hòm. Lúc tiến công lên lầu Giang Hằng chỉ còn cách chỗ Tống Mộc mới bị người hạ một chút, Giản Chinh kéo thân xác còn chấm máu đi đến bên cạnh A Mãnh, đối phương đã ném mấy bom khói che chỗ bọn họ.
Tiến công lên lầu chủ yếu là chiến lược của chính mình, một là ném lựu đạn để ép đối phương dịch chuyển vị trí, nhân cơ hội này mà tìm mục tiêu sau đó trực tiếp loại bỏ. Hoặc là ném bom choáng, nhân lúc địch không biết thì trực tiếp đi vào, đối phương sẽ bị ảnh hưởng không bắn được, như vậy liền có thể thuận lợi giết bù.
Hai là nếu đối phương bị bao bởi khói mù mịt, tốt nhất là đổi thành góc nhìn thứ nhất, lúc xông vào màn khói thì tầm nhìn sẽ mở rộng hơn, có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng đối phương.
Giang Hằng thuận lợi chiếm tòa nhà nhỏ này, tùy ý đứng ở vị trí cửa sổ lầu 2 nhìn về phía trước một chút, người đã bị dọn dẹp bớt chỉ còn 4 5 người không có đồng đội.
Ngôn Từ tràn đầy hứng thú, khi có nhiều người loại chiến trường Tu La như vậy rất nguy hiểm, thuận lợi sống sót thì chắc chắn không thể dựa vào vận may, đều là bản lĩnh thật sự. Sau đó Giang Hằng cũng thuận lợi chạy tới bên kia, khu huấn luyện cuối cùng cũng bị dẹp xong.
Tuy nhiên, không còn nhiều người trong trận lắm.
Cuối cùng trận này cũng không ăn gà, ngay cả bo cuối cũng không vào được, lúc Giang Hằng lái xe qua cầu bị người đầu bên kia chặn đường, đâm vào chướng ngại vật bên cạnh rồi dừng lại, lúc đó thì đồng đội bên người đều bị đánh cho còn tí máu, hơn nữa cho dù nhảy xuống cũng bị người xung quanh mai phục, cả 3 đều bị loại.
Giang Hằng mím môi, hắn khá cởi mở với kết quả như vậy.
【Ah, có thể trước đó trốn khỏi khu huấn luyện thật sự rất mạnh!】
【Đợt chặn cầu hồi nãy dữ dội thật đấy, đều bị chặn hết.】
【Haizz, trận tiếp theo trận tiếp theo đi, hằng ca mới là tín ngưỡng bất diệt.】
Giang Hằng cuối cùng vẫn chỉ phát 3 tiếng.
Chỉ là hắn còn chưa rời đi, A Mãnh với Tống Mộc ở trên lầu tình cờ gọi chút đồ ăn khuya và hoa quả, chơi game mấy tiếng thì năng lượng cũng bị tiêu hao rất nhanh. Vì Giang Hằng đang ở trong phòng Ngôn Từ, dứt khoát kêu bọn họ trực tiếp tiến vào là được, không cần phải đi. Ngôn Từ vẫn chưa buồn ngủ, dựa trên danh nghĩa học tập hắn, cậu đã trộm quan sát mấy tiếng, tâm tình rất sảng khoái.
Phòng trực tiếp cũng chưa tắt, bởi vì fan la hét đòi đến cuối cũng phải nhìn cuộc sống hằng ngày của bọn họ. Giang Hằng cũng sẽ không mặc kệ, di chuyển cam, đổi thành điện thoại của mình, có thể chiếu đến vị trí trong phòng khách.
A Mãnh ôm một khay hoa quả đi đến, nhìn hai người ở chung một phòng có hơi thắc mắc: “Sao hai người lại ở một phòng vậy, giang ca không phải trong phòng anh có máy tính à?”
“Máy tính có vấn đề, có dấu hiệu bug.” Giang Hằng nói cho có lệ, hắn nhận lấy bữa khuya khách sạn đưa tới, để lên bàn.
Là một chiếc pizza bốn người ăn, còn có hoa quả các loại. Vì là bữa khuya nên cũng không ăn nhiều, một người một miếng để giảm đói chút là được. Ngôn Từ xé thành miếng nhỏ, cậu vẫn chọn hoa quả mà ăn. A Mãnh nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu hỏi Ngôn Từ: “Ngôn Từ, hồi nãy lúc bọn tôi nghe được trên loa thế giới cái có người nói gì mà, shit mẹ nó... fuck?”
“Ờm, tôi biết shit với fuck là mắng chửi người, nhưng cái từ được nối ở giữa có ý nghĩa là gì vậy...” A Mãnh gãi đầu.
Ngôn Từ bật cười, giải thích cho y: “Đúng rồi, chính là mắng người. Nhưng chỉ là mắng người thì, chắc không phải là người ngoại quốc đâu... Chắc là ở bo cuối mọi người gặp được người Trung, chắc hắn muốn mắng người thôi...”
Game thôi mà, khó tránh khỏi kích động. Chơi game thì chửi tục là bình thường, người ngoại quốc cũng sẽ chửi tục giống vậy. Chỉ có điều lời người ta nói đều là mấy câu thịnh hành, còn người trước thì chửi mấy cụm từ phổ biến.
“Cậu hiểu là kiểu nửa Trung nửa Anh là được.” Vừa rồi Giang Hằng tắt loa thế giới, cho nên hắn cũng không có nghe thấy. Hắn tùy ý nhìn đĩa trước mặt mình, phát hiện trên đó có miếng pizza, dứt khoát cầm lên, không để ý ánh mắt Giản Chinh mà trực tiếp đưa đến bên miệng Ngôn Từ.
【Hình ảnh đút ăn này, ựa, tui chớt đây...】
【CP này hơi bị ngon đếy...】
Đương nhiên cũng có mấy câu không hài hòa giữa làn đạn, xuất hiện mấy bình luận:
【Ôi mẹ nó chứ, chưa thấy đội chuyên nghiệp còn phải đi bán hủ đó?】
【Ghê tởm, quan hệ gì vậy chứ, Giang Hằng này chẳng hiểu ra sao...】
Ngôn Từ ăn xong nhanh chóng uống sữa, liếm liếm môi: “Anh để cho em làm chi?”
“Buổi tối bọn họ ăn nhiều lắm, anh giúp bọn họ quản lý vóc dáng.” Giang Hằng lau miệng, kéo tóc Giản Chinh: “Em xem đi, mỗi người bọn họ ăn nhiều như vậy, tuổi còn trẻ càng phải chú ý chế độ ăn uống, không muốn cao lớn hơn?”
Chiều cao luôn là nỗi đau của Giản Chinh.
Cậu ta 19 tuổi, trong nhà lúc trước cũng chỉ chơi game, con nhà giàu nên không cần lo lắng. Chỉ là có một cái, đó là Giản Chinh không thể cao lên được, mặt như học sinh trung học cũng không giảm tí non nớt nào, bình thường nói chuyện cũng không chú ý mấy chuyện vặt vãnh.
Nghe nói vậy, Giản Chinh quả nhiên không dám phản bác, oan ức nói: “Được rồi, tui trở về ngủ là được chứ gì.”
Mọi người trong đội đi hết rồi, Giang Hằng ở lại giúp cậu thu dọn rác trên bàn. Hắn vứt hộp pizza trong thùng rác, đột nhiên nói: “Buổi tối đừng mở máy lạnh ngủ, tối rất lạnh.”
“Được rồi.” Đối với lời dặn của Giang Hằng, Ngôn Từ vô cùng vui vẻ nghe theo.
Lúc Giang Hằng định đóng phong trực tiếp thì vừa vặn thấy người bên trong đang gào khóc kêu, mơ hồ tất cả đều đang thảo luận chuyện của hắn với Ngôn Từ. Hắn khẽ cong khóe miệng, đóng máy tính. Ngôn Từ thấy vất vết bẩn ở trên quần áo hắn, tiến lên nhìn một chút: “Áo anh hơi dơ, mau cởi ra em giúp anh ngâm nước.”
Hắn đang mặc áo khoác, góc áo có chỗ hơi dơ. Cậu không nói thì chắc Giang Hằng cũng không biết, cúi đầu liếc mắt một cái, đầu tiên là uyển chuyển từ chối: “Để anh quay về phòng rồi giặt chút là được...”
Cố ý nói cẩu thả chút, chỉ muốn biểu hiện mình sẽ không làm, hoặc là muốn e giúp đỡ.
Ngôn Từ nghe xong thì quả nhiên biết người này vẫn như cũ không giặt quần áo, bất đắc dĩ chỉ vào chỗ đó nói: “Loại chất lỏng này rất đậm, khó giặt sạch được... Anh cởi ra đi, em ngâm nước cho anh.”
Bây giờ Giang Hằng mới làm vẻ mặt nghi ngờ với ngượng ngùng, quang minh chính đại cởi áo khoác trước mặt cậu. Hắn yên lặng đưa cho Ngôn Từ: “Ngôn Ngôn, làm phiền em...”
“Không sao, anh bị dơ ở...” Khi hai người ở cùng một chỗ, xưng hô và giọng điệu của hắn khi gọi mình có hơi khác biệt, trên mặt Ngôn Từ đỏ lên, hai má rất nóng.
Tác giả có điều muốn nói:
Ừm, cảm giác cuộc đối thoại hôm nay có hơi dơ.
__________________________
Mật: Lại thêm một chương ngọt ngào, tui nói thiệc luôn khi đọc hay làm mấy bộ mà live hay mấy bộ giải trí là tui ghét mấy thể loại anh hùng bàn phím này lắm luôn ấy. Nhưng thôi vô chuyện chính, mn đoán xem khi nào bé con và cha mình gặp nhau đâyyy, nói thì mất vui nên mn thông củm ahihi:>