Cấm Ái Muội Pubg

Chương 32: Chương 32: Đi nhận con trai




Edit + Beta: Mật

【Ai dô bọn em đã biết rồi, hoa nghênh anh trai nhỏ vào đội!】

【Hằng Ngôn Hằng Ngôn! Chị em gia nhập CP Hằng Ngôn, ăn đường đến sâu răng đó!】

Thấy được làn đạn có rất nhiều người xoát CP của mình với Giang Hằng, Ngôn Từ cười mỹ mãn. Cậu giấu tài khoản của mình, rồi nhận lời mời của Giang Hằng.

Ngoài ra những người khác trong phòng nhìn đội WEI đã đến đông đủ, Lục Hành Xuyên đột nhiên nhìn ID cậu, không kìm lòng được mà nói thành tiếng: “yanyan. ID cậu cũng gọi vậy à?”

“Cậu bớt đi.” Hai đội trưởng lại đấu nhau, Giang Hằng lạnh lùng nói: “Ngôn Ngôn là đặc quyền của đội trưởng mới được gọi, những người khác vẫn nên thành thành thật thật mà gọi tên đầy đủ của em ấy đi.”

Ngay từ đầu tên Ngôn Ngôn cũng là do Giang Hằng giữ nguyên không đổi, cho nên Ngôn Từ không cảm thấy bất ngờ lắm. Nhưng theo Giang Hằng luôn muốn gọi cậu là cục cưng, tại vì mọi người cũng muốn theo trào lưu mà gọi Ngôn Ngôn thì không ai biết đây là nhũ danh của Ngôn Từ đâu.

Giang Hằng chọn nhảy ở thùng đựng hàng cảng N.

Ngôn Từ bay thẳng từ máy bay xuống, khi rơi xuống liền nhặt khẩu SCAR, xung quanh không có ai. Thùng đựng hàng vắng như vậy vẫn là hiếm thấy, nhưng cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ là bá chủ của nơi này trong khoảng thời gian ngắn, không có ai đoạt vật tư.

Làn đạn ở phòng trực tiếp nổi ở phía trên trò chơi, thuận tiện để Ngôn Từ nhìn thấy. Cậu nhìn đến ở đó có người nói LNG nhảy trường học, rõ ràng tọa độ đối phương báo không quá đúng, Ngôn Từ sẽ không quan tâm đến mấy người này trong làn đạn.

Cậu vẫn như cũ nhặt đô, chuẩn bị bộ y tế và súng đạn rồi chạy xuống tìm xe. Xe ở gần thùng đựng hàng luôn là cố định, Ngôn Từ kiếm được xe 4 chỗ liền xem những chỗ khác, phá 2 chiếc xe còn dư.

Hoàn toàn chặt đứt đường lui của những người bên cạnh.

Nhưng mà bên cạnh cảng N là biên giới rồi, sau đó nữa là nước, trừ bỏ bot ra thì cũng không có ai đến đây. Nhóm Giang Hằng quét sạch nơi này thì lên xe Ngôn Từ, một đường đi đến thành P.

A Mãnh thăm dò hỏi: “Đi cướp LNG, không biết có ở thành P hay không.”

Thành P với Trường học cách nhau rất gần, Ngôn Từ cũng không nói tình hình thật, không lên tiếng mà lái xa. Giang Hằng chống cằm, lười biếng nâng mắt: “Cho dù không ở thành P, trong đó cũng sẽ có những người khác. Không có gì, cuối cùng cũng sẽ gặp LNG thôi.”

Làn đạn còn đang hỏi mọi người đang đi đâu, dọc theo đường đi ngay cả tiếng gió thổi cũng không có, im lắng đến đáng sợ. Giang Hằng nhìn qua bản đồ: “Hầu hết mọi người đều chạy tới giữa bo, tránh sao được mà tránh?”

“Cưỡng chế.” Giản Chinh với 2 người khác xuống xe, cầm UMP9 lao đi cướp người.

“Từ từ.” Tai Ngôn Từ nghe được tiếng vang rất yếu ớt của súng, đồng đội đều cách cậu hơn 100m, cậu là người lái xe nhưng vẫn chưa đi, tránh phía sau xe.

Giang Hằng thấy cậu không đi, cũng nhận ra có gì không ổn: “Sao vậy, có chuyện?”

Ngôn Từ ừ một tiếng: “Trường học bên kia, có tiếng súng.”

【Không phải chứ, cậu ta xem làn đạn à?? 】

【??? Lầu trên thiết lập nhịp điệu(1) gì vậy? 】 Chú thích: (1) thiết lập nhịp điệu: cố tình xúi giục người ăn dưa làm theo.

【Tui cũng khum nghe thấy tiếng súng 】

【Ống giảm thanh à? Ngôn Ngôn cố lên, đừng quan tâm mấy người cố ý thiết lập nhịp điệu này! 】

Lúc này cậu mới quay đầu nhìn xem, vừa rồi người nhắc nhở ở phòng trực tiếp kia không phải vô tình nói, mà là cố ý thiết lập nhịp điệu. Mặc dù Ngôn Từ thấy được, chỉ là cậu bây giờ chắc chắn, tuyệt đối tiếng súng vừa rồi cậu không có nghe lầm.

Ở góc trên bên trái, cách đó vài trăm mét xấp xỉ trường học, rõ ràng có tiếng súng.

Trên người Ngôn Từ không có tỉa, cậu sốt ruột mò balo mình, phát hiện ống ngắm lớn nhất cũng chỉ là x4 thôi. Bối rối Giản Chinh với A Mãnh đã đi vào mấy căn nhà thành P, Ngôn Từ đang muốn ngẩng đầu xem tình huống một chút thì Giang Hằng đã tới bên cạnh cậu.

Hai người tránh trên núi, trên người Giang Hằng có trang bị x6, Ngôn Từ lập tức nói: “Anh xem bên trường học một chút đi, em nghe thấy được tiếng súng rất yếu ớt bên đó.”

“Yếu ớt?” Sao lại dùng từ này.

Giang Hằng nheo mắt, không hoài nghi lời cậu, lập tức mở x6, sau đó chọn một vị trí khá tốt, sau đó nhìn về phía Trường học. Giây tiếp theo khóe môi hắn cong lên: “Có 4 người bên trường học, đang đuổi qua thành P. Xem ra... Khá béo đấy.”

“Ai gu, người cầm đầu là ai đây?” Giang Hằng nở nụ cười: “Bé ngoan, rơi vào tay ta, hừ...”

【Lục Hành Xuyên chết chắc rồi hhh 】

【Tui thấy toàn quân LNG sắp bị diệt sạch há há há 】

【Nhưng tui vẫn hơi nghi ngờ, LNG có dùng súng bắn thêm ống giảm thanh đi nữa, bọn họ là đang đánh ai? 】

【Ống giảm thanh còn tới được thành P... Khoảng cách mấy trăm mét, điên rồi? 】

Giang Hằng mang theo Ngôn Từ đi vào bo, vị trí vừa vặn xoát một nửa ở ngoài thành P. Nói cách khác thành P lúc này nửa ngoài bo, nửa trong bo. Ngôn Từ vừa định lên lầu chặn bọn họ, không nghĩ tới phía sau lại truyền đến tiếng súng.

Giây tiếp theo Giản Chinh tắt x4: “Từ Ruin qua một đội... Từ từ, là Phong Dực.”

A Mãnh lơ mơ: “LNG từ trường qua đây, Phong Dực thì lại từ Ruin qua, đừng nói là bọn họ gặp nhau á?!”

Ngay lập tức bỗng nhiên hiểu ra, đập bàn: “Vừa rồi tiếng súng kia chắc chắn là do 2 đội đó, bọn họ đụng độ nhau trên đường!”

Quả nhiên ở trên tình hình trận đấu không ngừng hiện lên, nhưng mà không có LNG với Phong Dực. Ngay lúc Giang Hằng tính nhảy xuống, Giản Chinh đang cầm x4 thì đột nhiên hưng phấn kêu: “Đừng có gấp, Phong Dực với LNG bên kia đang quất nhau tới bến kìa.”

Trên tình hình trận đấu bên phải xuất hiện-

Wind-four hạ LNG-Smile.

Giang Hằng từ sau đi đến bên cạnh Ngôn Từ, cầm K98 với x6 đưa cho cậu: “Nụ cười đã mất, em đi bổ sung một đao, anh theo sau Ngôn Ngôn liếm hộp là được.”

“Được.” Ngôn Từ lập tức đuổi theo bước chân hắn, đi theo ra khỏi bo. Đến khi hắn đuổi tới hiện trường thì Lục Hành Xuyên chỉ còn lại hơi cuối, đang tránh sau tảng đá bơm máu thuốc.

Người nọ bị lộ ra một chút đã bị Ngôn Từ bắt được.

Cậu không hé răng, trực tiếp ngắm chỗ đó, pằng một tiếng loại Lục Hành Xuyên. Đồng đội vừa nãy bị hạ cũng lên Tây Thiên với đội trưởng nhà mình, Ngôn Từ cứ vậy mà kiếm lời.

Số người đã giết từ 0 lên 2.

Giang Hằng tặc lưỡi: “Vậy cũng được à.”

A Mãnh mỉa mai: “Kỹ thuật tốt không bằng may mắn.”

Trận thứ nhất kết thúc, Lục Hành Xuyên với đội Phong Dực đột nhiên gặp nhau trên đường, cuối cùng thì gặp phải WEI rồi cùng nhau lên bàn hết. Hơn nữa đội trưởng vẫn chết trong tay Ngôn Từ, đối phương vô cùng căm hận.

Ngôn Từ cười trừ, lặng lẽ nói: “Vẫn là đội trưởng của chúng ta dạy tốt.”

Qua một buổi sáng, đội WEI ăn gà 2 lần, LNG 2 lần vào top 10. Khi kết thúc Giang Hằng nhân lúc A Mãnh với Giản Chinh đi ăn cơm, hắn đi qua nắm lấy tay Ngôn Từ, bị cậu né: “Anh mau đi với họ đi, buổi chiều em còn phải đi họp phụ huynh nữa.”

“Họp phụ huynh?” Giang Hằng hỏi lại: “Nặc Nặc sắp nghỉ hè à, sau hôm nay là có thể đưa con về?”

Quần áo trên người cậu hơi ướt đẫm mồ hôi, Ngôn Từ khẽ lấy một cái áo sơ mi trắng sạch sẽ, thuận miệng đáp: “Ừm, em đi tắm cái đã.”

Giang Hằng phía sau nhìn cậu không nói gì, trong đầu lại nghĩ đây là họp phụ huynh, nếu Ngôn Nặc thấy thì có thể bé sẽ rất vui vẻ hơn. Dù sao cũng là cha nuôi Ngôn Nặc, còn ngại ngùng gì chứ. Không chỉ vậy, hắn còn đặc biệt muốn lộ mặt cho người khác xem.

Mặc dù hắn không phải cha ruột của bé, nhưng không có nghĩa là không thể tẩy não người khác.

Giang Hằng thở dài, xem ra phải xuất hiện nhiều hơn trong vòng quan hệ của Ngôn Từ, để mọi người rõ ràng thân phận của mình, như vậy thì về sau càng thuận lợi hơn nhiều à?

Ngôn Từ đi ra khỏi phòng tắm, thay quần áo sạch sẽ. Buổi sáng cậu mặc đồ bình thường thoải mái, bây giờ thay một bộ gọn gàng hơn chút, nhưng nhìn qua cũng chẳng thấy hơi thở trưởng thành gì.

Ban đầu cậu muốn đi một mình, nhưng không nghĩ tới Giang Hằng đã thay bộ khác theo sau, mặc mẫu mới nhất năm nay, quần dài ôm sát tôn lên tỉ lệ dáng người của hắn, chân dài dễ làm người khác chú ý. Ngôn Từ trợn mắt há hốc mồm nhìn cách ăn mặc sang trọng của hắn, theo bản năng nói một câu: “Anh chuẩn bị đi đâu vậy?”

“Sao nào?” Giang Hằng khẽ cười: “Anh chuẩn bị dẫn em đi họp phụ huynh đó.”

“.....” Ngôn Từ trừng lớn mắt: “Không phải là em đi à, anh mặc trang trọng vậy làm gì?”

Biểu tình vô tội trên mặt Ngôn Từ vô cùng đáng yêu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Giang Hằng. Hắn bước lên vỗ nhẹ bả vai Ngôn Từ, mạnh miệng nói: “Anh cũng là ba của bé, sao lại không đi được? Hơn nữa, là anh dẫn em đi.”

Trịnh trọng đến nỗi khiến người ta không thể phản bác.

Ngôn Từ chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn Giang Hằng làm càn, khóc không ra nước mắt kéo quần áo trên người. Giang Hằng thuận tay lấy chìa khóa xe trên bàn, tự nhiên mà ôm vai cậu qua, giọng nói ám muội: “Em không chuẩn bị nhiều quần áo à, mùa hè nóng lắm, buổi tối anh dẫn em đi mua vài bộ ha.”

“ Không cần... “Đàn ông đàn ang mà còn đi dạo phố hả. Ngôn Từ sửa sang lại quần áo bản thân thật tốt, sau đó đành phải đi theo Giang Hằng lên xe hắn.

Trường mẫu giáo nội trú trước kỳ nghỉ hè khá khó hiểu, đứa nhỏ sẽ đến vài ngày trước, rồi sau đó phụ huynh đến họp, nếu không có việc gì thì có thể đưa các bé về. Nhưng thường nghỉ sớm hơn các nhà trẻ khác, có lẽ đây là chỗ tốt duy nhất.

Giang Hằng đậu xe chỗ lần trước đến, từ xa có thể thấy giáo viên đang đứng ở cửa nhà trẻ, Ngôn Từ nghĩ dù sao cũng đều là cha mẹ cùng nhau đi vào, vậy nên dẫn thêm hắn vào cũng không phải là không thể. Nên chỉ đơn giản nói với Giang Hằng ở sau: “Theo em cùng đi vào thôi.”

Người nọ nhướn mày, bộ dáng như trong dự kiến.

Ngôn Từ không quan tâm vẻ mặt hắn như thế nào, tự mình vào trước. Cô Lý nhìn thấy người quen thuộc đi tới, đi lên hỏi: “Ba Nặc Nặc đúng không, haha, rất đúng giờ đó.”

“Vâng.” Ngôn Từ cười với cô, hai người tương đối quen thuộc cho nên cũng không cảm thấy xa lạ.

Duy nhất chỉ có mỗi Giang Hằng vẫn đứng đó hấp dẫn không ít ánh mắt, thân hình cao lớn chân dài còn đẹp trai như vậy, không hấp dẫn người mới là lạ. Cô Lý nhìn thoáng qua, do dự hỏi: “Đây là...”

Ngôn Từ hơi do dự không biết nên xưng hô như thế nào thì bên cạnh đã vang lên tiếng hét chói tai: “Ôi má ơi, Giang Hằng!”

Giọng của nữ sinh đó khiến bọn họ chú ý, Ngôn Từ với Giang Hằng nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn, phát hiện là một giáo viên khác của nhà trẻ. Giáo viên này nhìn qua khá trẻ, hưng phấn bước lại: “Thật sự là Giang Hằng hả, sao lại có thể gặp được ở chỗ này!”

Ngôn Từ không hiểu mô tê gì nhìn thoáng qua Giang Hằng: “Đây là...?”

Tác giả có điều muốn nói:

Nặc Nặc lại xuất hiện rồi! Mặc dù bây giờ không phải nghỉ hè, nhưng mà... Vì văn văn, hay là muốn Nặc Nặc xuất hiện đây!

_____________________________

Chú thích:

(1) thiết lập nhịp điệu: cố tình xúi giục người ăn dưa làm theo. (Tui cũng khum biết nên dùng cụm từ nào hay hơn, bạn nào biết cmt cho tui dới nhoa)

Mật: U là trời, cứ lên live là mấy anh lại vờn nhau... đúng hơn là Giang ca nhưng trong đầu Tiểu Ngôn kìa:>>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.