Edit + Beta: Mật
Giang Hằng vừa nghe lập tức dựng ngón cái cho huấn luyện viên Vu, hung hăng nói: “May là chưa cho, không thì lời cho cậu ta rồi!”
Bốn người đi thẳng tới phòng huấn luyện ở lầu 2, Giang Hằng ngồi trên. Như thường lệ thì bọn họ sắp thứ tự 4 cái máy tính luôn là đội trưởng đầu tiên, Giản Chinh thứ 2, A Mãnh thứ 3, Tống Mộc thứ 4. Sau khi Tống Mộc đi thì Ngôn Từ sẽ thế vị trí của anh ta, có lẽ sẽ ngồi bù ở ghế trống đó.
Sau khi đi vào vẫn ngồi như cũ, Giang Hằng vừa chỉ huy vừa làm bắn tỉa. Giản Chinh với A Mãnh đi vệ sinh trước, Ngôn Từ theo sau đi vào. Bọn họ ngồi tại chỗ chờ, Giang Hằng cách hai vị trí nhắn tin cho cậu.
【Giang Hằng: Ngôn Ngôn, chúng ta đang hẹn hò à?】
【Ngôn Từ: Em... Em cũng không biết nữa】
【Giang Hằng: Nhìn đi, tỏ tình, anh còn đè hôn em, buổi tối lại thảo luận quan điểm chủ yếu của chế độ chủ nghĩa xã hội, không phải chính là hẹn hò à?】
【Ngôn Từ: Ừm, anh nói vậy thì là vậy đi...】
【Giang Hằng: Được, bây giờ chính thức tuyên bố, anh là bạn trai của em.】
Mặt Ngôn Từ bên cạnh lặng lẽ ửng hồng, trong lòng có hơi khó hiểu sao trong phòng chỉ có hai người họ mà phải trao đổi như vậy. Cậu mất tự nhiên đưa tay che mặt muốn giảm độ nóng, sau đó mới thở phào dùng sức quạt gió cho mình.
Giang Hằng cuối cùng cũng hài lòng, hắn đứng dậy nhìn xung quanh, đi lên đóng cái cửa đang mở kia. Nhưng mà cửa này không có khóa, chỉ có thể đạt đến cảm giác khép lại, nếu đẩy cửa thì vẫn có thể mở ra.
Hắn thong thả từ phía sau đi tới, chậm rãi ghé bên tai Ngôn Từ nói: “Chúng ta đang lén lút yêu đương ở trại huấn luyện.”
“Ừm...” Mặt Ngôn Từ đỏ như máu: “Sao, sao vậy...”
Giang Hằng cười, khẽ gãi tai cậu: “Ý là, chúng ta đều là người có thân phận. Bây giờ chúng ta là người một nhà, không thể tùy tiện để người ta trêu chọc. Cái tên Lục Hành Xuyên kia, sau này phải từ chối cậu ta, đừng để cậu ta chiếm tiện nghi của em.”
Thật là đội trưởng bên kia hoàn toàn là xuất phát từ tình hữu nghị mới thử nhắn tin qua, mấy đội này thật ra quan hệ ngầm khá tốt. Nhưng Giang Hằng vẫn lo lắng, hắn lẩm bẩm là không cho Ngôn Từ có cơ hội từ chối.
Ngay lúc sắp lén lút thân mật một chút thì cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, Giang Hằng chỉ đành nhanh chóng đứng lên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Giản Chinh ù ù cạc cạc mới rửa tay xong nhìn bọn họ một cái: “Hai người làm dì dậy...”
Ngôn Từ sắp bị nấu chín trong cái không gian ngột ngạt này nhanh chóng đứng dậy, đỏ mặt chạy đi: “Tôi... Tôi đi vệ sinh.”
Điện thoại còn ở trên bàn.
Giang Hằng đang đứng bên cạnh ghế cậu nhíu mày, dứt khoát trực tiếp cầm lên viết gì trên đó, chọc chọc một hồi lâu.
Ngôn Từ sau khi trở về từ WC thì lấy khăn lau tay trước, rồi quy củ ngồi trước bàn máy tính. Nhưng mà A Mãnh còn chưa quay lại, Ngôn Từ không có việc gì thì liếc nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại. Khi cậu mở khóa màn hình thì bỗng nhiên trên đó xuất hiện lại là trang wechat!
Lời ghi chú của dòng đầu tiên là sững sờ 2 từ-chồng. (Như mn đã biết bên trung thì chồng có 2 chữ là lão công, nhưng để thuần việt thì tui để chồng)
Ngôn Từ: “........”
Ngôn Từ bị thao tác này kinh hãi rồi, thật sự không hình dung được bộ dáng nghiêm túc của Giang Hằng khi ghi cái ghi chú này! Cậu muốn đứng dậy mắng hắn một cái nhưng mà bây giờ trong phòng huấn luyện lại nhiều thêm một người, không tiện nói thẳng.
Nhưng cũng không thể cứ để cái ghi chú như này được, có thể sẽ có người đột nhiên nhìn thấy màn hình mà hiểu lầm mất. Vì tránh bị nghi ngờ Ngôn Từ chỉ có thể xóa cái ghi chú này đi, ghi một ghi chú bình thường: Đội trưởng.
Cậu gửi Giang Hằng một dấu chấm hỏi, thêm một cái nhãn dán chảy mồ hôi.
【Giang Hằng: Có thích không?】
【Ngôn Từ: Như vậy không tốt lắm...】
【Giang Hằng: Hừ hừ, một ngày nào đó em sẽ gọi như vậy thôi.】
Hắn gửi nhãn dán vô cùng đắc ý cho Ngôn Từ khiến cậu nhịn không được phải liếc mắt với Giang Hằng một cái, buồn cười cúi đầu. Sau đó dọn dẹp bàn lúc đầu của Tống Mộc, bên trong chủ yếu là mấy vật phẩm thiết yếu. Sau khi người đều đến đông đủ, cả 4 người login.
Giang Hằng ngồi ở ghế đầu nói: “Được rồi, về sau đội WEI, sẽ không bao giờ có người vắng họp nữa.”
A Mãnh nước mắt lưng tròng, kích động kêu: “Ừm, sau này chúng ta là một đội đầy đủ!”
Ngôn Từ ngồi cuối cùng ở trong lòng nói thầm, ừm, sau này chúng ta là bạn bè cùng kề vai chiến đấu. Giang Hằng mở cửa hàng trên màn hình, hắn nói: “Em có thẻ đổi tên không, đổi thêm tên đội đằng trước.”
“Em mua một cái.” Ngôn Từ gật đầu, đang chuẩn bị vào cửa hàng.
Giang Hằng nghe xong nói thẳng: “Đừng, anh tặng em một cái, coi như là phần quà nhỏ khi vào đội.”
“Được.” Nếu đã nói vậy rồi thì Ngôn Từ cũng không giả tạo từ chối, nhận thẻ đổi tên xong. Tự tay cậu đổi tên thành: WEI-YanYan.
Từ đó, 4 ID đồng nhất, khí thế không giảm.
Sau khi ngắm Ngôn Từ sửa ID thì ý cười trong mắt Giang Hằng càng đậm hơn: “Ngôn Ngôn, thật đáng yêu.”
Còn chưa ấn ghép trận, cửa lại bị đẩy ra lần nữa Vu Phong Hoa cầm thước dây đến: “Ngôn Từ, tôi sẽ đo kích thước cho cậu để làm đồng phục đội.”
Ngôn Từ đứng dậy tùy ý để Vu Phong Hoa đo, lúc đo eo cậu còn kéo áo lên chút, Vu Phong Hoa cười nói: “Eo sao lại nhỏ như vậy, cứ như của nữ ấy?”
Đã từng đo qua những người khác trong đội, huấn luyện viên Vu cảm thấy khá ngạc nhiên. Eo A Mãnh thô, Giản Chinh thì như gà trắng gầy lộ cả xương ít thịt, tỉ lệ cơ thể Giang Hằng thì tương đối đầy đặn, hắn thường thích tập thể hình, eo gầy nhưng lực lớn. Làn da của Ngôn Từ trắng nõn, nhìn bên ngoài cũng khiến nhóm 3 người thô ráp của WEI này hoàn mỹ hơn.
Ngôn Từ không biết phải đáp thế nào, liền ừ một tiếng, không chú ý ánh mắt Giang Hằng đã trở nên tối hơn.
Áo sơ ý bị vén lên chút, làn ba trắng mà mịn, vòng eo mềm dẻo khiến Giang Hằng không rời mắt được. Nhưng trong một phút chốc lướt qua này, Vu Phong Hoa đã đo xong rồi cất thước, ghi lại mấy con số vào sổ rồi rời đi. Giang Hằng nhìn cậu, ý vị sâu xa nở nụ cười: “Ngôn Ngôn, login.”
Cuối cùng cũng chính thức bắt đầu huấn luyện.
Không mở trực tiếp cũng không có người biết, WEI chọn ghép 4, sever trong nước, điểm này có thể có cơ hội gặp được người qua đường nhiều hơn chút.
Khi mở màn Giang Hằng cũng không thèm chớp mắt, trực tiếp chấm thành P.
“Giản Chinh không hợp bắn tỉa, cố gắng chọn khẩu súng trường phù hợp.” Giang Hằng là người đầu tiên rời khỏi máy bay: “Cho dù thấy được linh kiện bắn tỉa cũng phải nhặt, sau đó đưa cho tôi. Ngôn Từ... Em cứ theo thói quen trước kia thôi.”
Giang Hằng đã nói qua trước đó rồi, giờ chỉ nói lại một lần nữa cho Ngôn Từ nghe mà thôi. Cậu nghiêm túc nghe dạy, cũng nhảy theo Giang Hằng đến thành P. Đường bay khá lệch, thành P cách bọn họ rất xa, nhảy dù cũng là một loại kỹ thuật.
Trước kia có vô số tay mới cho rằng đây là trò nhảy dù.
Sau khi nhảy xuống thì Ngôn Từ nhanh chóng chui vào nhà, tốc độ còn nhanh hơn so với đám A Mãnh còn đang rơi. Sở trường của cậu là điểm này, cậu tiếp đất rất giỏi, hơn nữa còn nhặt súng nhanh hơn người khác một bước. 4 người chia nhau lục từng góc nhà, Ngôn Từ nhặt được K98 trước, lập tức nói với Giang Hằng: “Em nhặt được súng tỉa, đội trưởng em đi tìm anh?”
Tốc độ nhanh đến mức khiến các thành viên khác líu lưỡi, Giang Hằng hài lòng gật đầu: “Ừm, ngoan ghê.”
Ngôn Từ ủ rũ chạy đến chỗ Giang Hằng, lúc đến không chỉ mang theo K98 mà còn 30 viên đạn, ống giảm thanh, băng đạn. Giang Hằng nhận súng, đưa DP-28 trên người cho Ngôn Từ.
Hai người đổi vật từ, một lần nữa chạy tới cướp tài nguyên còn lại trong thành P.
Bo độc thứ nhất không tới chỗ thành P, WEI độc bá một phương.
Bo độc thứ 2 lại dính thành P, Giang Hằng mang theo đội viên di chuyển.
Thẳng đến khi bo độc thứ 3, biểu hiện của Ngôn Từ đã trở thành kỷ lục đáng khen ngợi. Lúc Giản Chinh với A Mãnh qua cầu bị bị người ta camp, Giang Hằng mang theo Ngôn Từ bơi dưới nước một hồi lâu sang bờ đối diện.
Lúc game kết thúc thì Giang Hằng với Ngôn Từ chỉ sờ được mông gà (về nhì), A Mãnh với Giản Chinh đã thành hòm. Việc luyện tập không có người xem luôn đơn độc cũng không có phương pháp chiến đấu tạm thời nên khá nhàm chán.
Giang Hằng vốn còn muốn tiếp tục lôi kéo Ngôn Từ huấn luyện, quan sát tỉ mỉ muốn biết cuối cùng sở trường của cậu là gì, thì bạn tốt trong game là Lục Hành Xuyên lại mời vào phòng.
Phòng mời thật ra chỉ là những đội khác cùng nhau ghép đội thi nội đấu thôi, không cần lo lắng có thể ghép được hay không. Giang Hằng do dự chớp mắt, quay đầu nhìn Ngôn Từ: “LNG tìm chúng ta đánh nhau.”
Hắn không nói là đánh nhau kiểu hữu nghị, mà trực tiếp dùng giọng điệu cứ như khiêu khích. Giang Hằng cố ý nói xấu, làm cho 2 đội viên khác cũng rục rịch, A Mãnh cười ha hả nói: “Sợ gì chứ, đi, quang minh chính đại chơi với bọn họ một hồi!”
Giang Hằng đồng ý lời mời.
Cùng lúc đó, 4 vị thành viên của WEI cũng mở thiết bị trực tiếp, Giang Hằng còn qua giúp Ngôn Từ, cả 4 người đều phát sóng. Lục Hành Xuyên mới vào đã chạy đến chỗ Ngôn Từ, tự hỏi cậu: “Ngôn Từ, ngày hôm qua tôi muốn thêm wechat với cậu, mà sao huấn luyện viên của các cậu không quan tâm tôi vậy?”
3 người biết được chân tướng thì im lặng không lên tiếng.
Ngôn Từ nhịn cười, sau đó mới đưa ID wechat cho anh ta: “Chắc anh ấy tưởng cậu nghĩ đến việc khác, nên mới không đồng ý.”
Lục Hành Xuyên không tin, sau đó lại hỏi A Mãnh thành thật nhất: “Thật à, đội trưởng của cậu với Ngôn Từ có nói dối không dậy? Tôi cảm thấy hình như mình bị ghét bỏ rồi, nơi nơi đều không ai hoan nghênh.”
A Mãnh cũng không ăn tết với anh ta, cũng không tràn ngập mùi thuốc súng như đội trưởng, chỉ uyển chuyển nói: “Huấn luyện viên của chúng tôi không có gì đâu, anh ấy rất coi trọng cậu, cho nên đừng sợ.”
【Ụa ụa ụa? Hai đội nì nói nhỏ với nhau cái chi rứa mà sao tui khum hiểu dì dậy】
【Tôi chị gái trước đó đã xem Lục Hành Xuyên đến đây, ý là đội trưởng bên này xin wechat Ngôn Từ, nhưng huấn luyện viên Vu không cho 2333】
【Há dì dậy chời hahahaha 2333】
Lục Hành Xuyên còn muốn thảo luận gì đó nữa, nhưng Giang Hằng đã lập tức kêu đội viên chuẩn bị, lười biếng đưa mắt: “Cậu đừng bíp bíp bíp nữa, bên bọn tôi còn muốn huấn luyện người mới nữa.”
“Cái gì?” Ngôn Từ mỉm cười, chính thức giới thiệu mình trước phòng phát sóng: “Chào mọi người, tôi là thành viên mới của WEI, Ngôn Từ.”
Thấy cậu giới thiệu quá ngắn gọn, Giang Hằng hắng giọng rồi chính thức giới thiệu: “Ngôn Từ, sau này sẽ trở thành thành viên chính thức thứ 4 của đội. Mọi người đừng xem thường em ấy, xạ thủ, kỹ năng không có vấn đề. Là đội hoa của chúng ta, hiểu chưa?”
Tác giả có điều muốn nói:
Giang Hằng: Đừng hỏi, hỏi là yêu.
_____________________________
Mật: Úi dồi ôi hẹn hò dồi, ối dồi ôi ngột chết mất thui!!! Ổng cứ nhân lúc phát trực tiếp là bán hủ, kỳ cục kẹo ghia, hihi mà tui thích. Nghĩ phải sửa hết cách xưng hô mà tui nản ghia... mấy chương gần đây thi khum nói, mấy chương trước đó cơ... ựa ựa, nhưng thui vì tình iu nên tui sẽ cố!!