Edit + Beta: Mật
“Cho anh xem nào, mèo bông nhỏ, mỗi ngày khóc là không tốt đâu.” Giang Hằng cố ý cười trước mặt cậu, Ngôn Từ tức giận suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường đánh hắn. Nhân lúc cậu chưa đứng lên đánh răng rửa mặt thì Giang Hằng xoa đầu cậu: “Được rồi, giải quyết rồi.”
“Đừng tức giận.”
Động tác sờ đầu đấy khiến Ngôn Từ hơi mất tự nhiên, cậu lập tức đứng dậy khỏi giường, lúng túng nói: “Ưm, em đi rửa mặt đây.”
Phản ứng này nhìn vào là biết thẹn thùng mà.
Giang Hằng mém nữa cười ra tiếng sau lưng cậu, buồn cười cúi đầu. Ngôn Từ vừa nghe tiếng hắn nghẹn cười thì biết mình lại thẹn thùng nữa rồi, không chỉ có việc ngày hôm qua khóc còn vô cùng lo lắng mà tỏ tình với Giang Hằng, buổi tối thì lại ngốc nghếch tuyên bố muốn ngủ cùng hắn.
Ngay cả câu bên nhau trọn đời cũng mém nữa đã nói ra rồi. Cậu ảo não dùng sức mà chà mặt mình, vô cùng hối hận vì sao ngay hôm qua lại nói ra tâm sự đã giấu kín rất lâu rồi! Lỡ như Giang Hằng...
Quên đi, Ngôn Từ không muốn nghĩ tiếp nữa.
Cậu chỉ có thể lặng lẽ trốn vào phòng vệ sinh, chậm rì rì mà bắt đầu rửa mặt. Đêm qua người ở lại trại huấn luyện cũng không ít, sáng sớm huấn luyện viên Vu phải dậu xuống lầu đi mua kem đánh răng với bàn chải đánh răng dùng 1 lần, tiện thể đưa cho bọn họ dùng luôn.
Nhân lúc Giản Chinh với A Mãnh còn chưa xuống, Giang Hằng nghĩ muốn lợi dụng vài phút này phải thảo luận về các giá trị chủ yếu của chế độ xã hội chủ nghĩa với Ngôn Từ thật tốt. Hắn bước hai ba bước đến trước phòng vệ sinh rồi lướt điện thoại, vài phút sau cánh cửa được mở ra, Ngôn Từ liền hoàn toàn bị chặn ở cửa.
Giang Hằng lười biếng dựa vào tường, tay đặt lên vai Ngôn Từ: “Đừng đi, anh hỏi em trả lời.”
“Cái gì...” Lúc Ngôn Từ rửa mặt rất cẩn thận, rất vất vả làm tan vết ửng hồng trên mặt một chút. Nhưng mà buổi tối lại khóc hơi quá nên mắt có hơi sưng lên.
“Ngôn Ngôn ngoan, trả lời anh thật tốt.” Giang Hằng đút điện thoại vào túi, sau đó cúi người dựa vào cậu rất gần.
Ngôn Từ bị ép phải lùi dần về sau, Giang Hằng cao như vậy hoàn toàn chặn hết tầm nhìn của cậu, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy mắt cười của đối phưuong. Cậu nhỏ giọng đáp, vết ửng hồng trên mặt mới bớt đi lại lặng lẽ ngoi lên. Trên người dần nóng lên, trái tim không khống chế được mà nhảy bình bịch mãi: “Ừm... được.”
“Lời tỏ tình là thật?”
“Thật.”
“Không phải để dỗ anh?”
“Đương nhiên không phải!”
Giang Hằng đang ép hỏi cậu có hơi đăm chiêu một chút, Ngôn Từ nhân lúc này mà lùi về sau một chút, tay không nhịn được đựa sát vào tường. Nhưng mà còn chưa đứng vững, Giang Hằng đã bước theo sát, cúi người hôn lên trán cậu.
Chỉ lướt qua, chỉ đơn giản chạm vào.
Giống như là an ủi vậy, khóe môi Giang Hằng cong lên, cúi đầu ôm cậu nói: “Trại huấn luyện không cho phép nói chuyện yêu đương, buổi tối muốn qua phòng anh nói chuyện riêng tư chút không?”
Ngôn Từ nhỏ giọng đáp: “Ừm...”
Hai người còn chưa tiếp tục làm gì, cầu thang bên cạnh đã có tiếng người đi xuống. Tiếng gào to của Giản Chinh không sai vào đâu được, Giang Hằng buông Ngôn Từ ra, khẽ ho một tiếng rồi mới đi ra ngoài. Ngôn Từ đi theo phía sau hắn, xác định người trước đi xa rồi cậu mới bước lên.
Phải tạo thành động tác giả đi ra ngoài khác nhau.
Nhưng sau khi ra ngoài Ngôn Từ lại hơi khó hiểu, bọn họ có thể quang minh chính đại mà ra ngoài mà, sao phải giấu đầu hở đuôi như vậy? Chẳng lẽ đây là cảm giác chột dạ... Cậu vỗ mặt mình, độ nóng trên đó còn chưa tan bớt, sau khi hơi giảm rồi mới mặt không đổi sắc đi ra.
Vu Phong Hoa cầm điện thoại, tiếng chuông cứ vang lên.
Ông nhìn Giang Hằng, lạnh nhạt đưa tới: “Tống Mộc, tìm được người rồi.”
Ngôn Từ phía sau nghe được lời này, lập tức bỏ bận rộn trên tay, vội vàng đi đến bên người Giang Hằng. Giang Hằng không nói gì mà trực tiếp nhạn điện thoại, nói: “Alo? Tống Mộc.”
Bên kia im lặng một hồi.
Đột nhiên, giọng nói anh ta rất thấp, tốc độ nói rất chậm: “Đội trưởng... Rất xin lỗi.”
“Cậu đừng gọi tôi là đội trưởng.” Giang Hằng không để ý câu đầu tiên của anh ta: “Tôi chỉ cần cậu nói tôi biết toàn bộ sự việc, vì sao xé tôi thậm chí còn hãm hại tôi.”
Giọng hắn không tình cảm, lạnh băng không có một chút độ ấm nào.
Giọng Tống Mộc run run: “Rất rất xin lỗi... Giang Hằng.”
Anh ta cuối cùng cũng không nói đội trưởng nữa, có lẽ đối với WEI mà nói, thành viên này đã hoàn toàn tách khỏi phạm vi của bọn họ. Tống Mộc hình như hơi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi hoàn toàn không còn liên lạc với gia đình, đoạn thời gian trước đó tâm trạng buồn bực mới đi tìm bạn pháo, cô ta là fan...”
Ngôn Từ bắt được chữ kia, chậm rãi nhắm mắt.
Quả nhiên, fan...
Giản Chinh, A Mãnh với huấn luyện viên bên cạnh đều ở một bên lẳng lặng nghe. Giang Hằng mở loa ngoài, ấn ghi âm.
Tống Mộc tiếp tục nói: “Sau đó, cô ta có thai. Lúc tôi từ Los Angeles trở về mới biết được, cùng ngày hôm đó bọn tôi đi phòng khách sạn... nói chuyện thật lâu, sau đó tôi mới biết cô ta có quan hệ với bên Chiến Long... Quan hệ của bọn tôi đã bị Trương Độc biết, lúc đó đã đe dọa sẽ đăng lên weibo...”
Ánh mắt Vu Phong Hoa cảm thấy hơi sai sai.
“Cô ta với Trương Độc có quan hệ gì?” Giang Hằng nhíu mày, không nói gì nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, đi tới đi lui hai bước: “Cậu tìm bạn pháo, hắn cũng tìm?”
Bên kia không nói gì.
Như tình huống bên Tống Mộc có hơi khác nhau, giọng anh ta rất nhỏ, nói một chuyện chấn động: “Không phải, cô ta với bên Chiến Long là quan hệ họ hàng, cho nên mới bị bọn họ biết... Sau đó tìm tôi đòi tiền, nếu không sẽ lan truyền chuyện này.”
Ngôn Từ nghe xong toàn bộ sự tình cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, đơn giản là hai người tìm bạn tình, kết quả lại loạn đến chuyện không nhỏ. Người nhà của bên cô gái kia là Chiến Long, thảo nào bọn họ lấy chuyện này mà ép buộc. Cứ như vậy, sự thật đã ngay trước mắt.
Giang Hằng à một tiếng rồi nói: “Cho nên chuyện ngày xảy ra ngày hôm qua, tiền của cậu không đủ để bịt miệng bọn họ, nên mới vu oán cho tôi?”
“Ừm.” Tống Mộc không ngừng nhận lỗi, hơn nữa anh ta còn phải đối mặt với chuyện trở ngại là đứa con của cô gái. Giang Hằng bắt buộc phải ép mình bình tĩnh, đi tới đi lui vài bước, hỏi anh ta: “Ý của cậu bây giờ, cậu sẽ giải thích đúng không?”
“Ừ.” Tiếng Tống Mộc khàn khàn: “Tôi sẽ giải thích, chịu trách nhiệm cho mọi tổn thất của WEI.”
Huấn luện viên Vu vẫy tay với Giang Hằng, tiến lên nói: “Tổn thất không cần cậu bù đắp, cậu phá hoại là danh dự của Giang Hằng, cậu có thể bồi thường được? Bây giờ chuyện cậu cần làm là lên weibo làm sáng tỏ, hơn nữa phải giải thích với Giang Hằng. Sau đó, báo cáo Chiến Long, báo cáo đến ban tổ chức trận thi đấu Châu Á!”
Có lẽ theo cách này, đó đã là sự đền bù lớn nhất về sau.
Tổn thất lớn không phải là WEI, mà là danh dự của Giang Hằng. Đầu năm nay danh dự quan trọng như thế nào không nói, việc Tống Mộc làm ra này khiến không ít nhà tài trợ cũng nghe theo chiều gió, ảnh hưởng đến tương lai còn không có lợi ích. Vu Phong Hoa nhịn không được cơn tức, nghĩ lại tình hữu nghị mấy năm qua kề vai chiến đấu cũng không đủ để anh ta bù đắp được vết nứt này.
Tống Mộc biết rõ mọi chuyện không thể vãn hồi, trịnh trọng nói: “Cám ơn huấn luyện viên, cám ơn Giang Hằng, Giản Chinh, A Mãnh, Ngôn Từ... Nhiều năm làm bạn như vậy, khiến mọi người thất vọng rồi, rất xin lỗi.”
“Tôi sẽ rời khỏi WEI, không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa.”
Sau khi nói xong câu đó, điện thoại liền bị cắt. Giang Hằng nhắm mắt không nói gì, trầm mặc đưa điện thoại cho Vu Phong Hoa. Ánh mắt Giản Chinh có hơi mờ mịt, tức giận hung hăng đấm tường, mắng: “Ngu ngốc!”
Không biết cậu ta đang mắng ai, sau đó Giản Chinh lại bổ sung một câu: “Đã lớn vậy rồi còn làm chuyện ngu ngốc như vậy. Không phải nói tuổi tôi còn nhỏ à, sao anh ta còn ngu ngốc hơn tôi?”
A Mãnh ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên Vu đang trầm mặc, cúi đầu nói: “Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, có lẽ là không hiểu được nỗi khổ của người khác.”
Mọi người ngồi xuống, Giang Hằng dựa lưng vào tường, không có ý định rời đi.
5 phút sau, weibo Tống Mộc đã được cập nhật.
【WEI-papaw Tống Mộc V: Rất xin lỗi, người trong video giám sát là tôi. Là tôi ngủ với fan, hơn nữa đã nhận thức được sai lầm nghiêm trọng của mình. Tôi sẽ gánh vác hết tất cả mọi trách nhiệm, kể cả phần của cô ấy. Các tài khoản tiếp thị xác định tôi thành Giang Hằng, là lỗi của tôi.
Tôi sẽ rời khỏi câu lạc bộ esport của WEI, vô cùng xin lỗi.
Người mua các tài khoản tiếp thị là Dragon, cố ý xác nhận tôi là Giang Hằng vì cố ý bôi đen, hơn nữa còn nhân lúc biết rõ tình huống của tôi mà định vơ vét tài sản uy hiếp tôi, vì hành động này nên tôi sẽ kháng án. Xác thực lỗi này là của tôi, vô cùng xin lỗi bạn nữ này, pháp luật phán như thế nào tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng về Dragon, tôi cũng muốn báo cáo.
Cám ơn, weibo này sẽ tồn tại mãi. 】
Sau khi xem weibo xong, ánh mắt Ngôn Từ có hơi khô khốc. Cậu cũng vì cảm thấy Tống Mộc đáng thương, liền né giận hành vi sai lầm một chiều của đối phương tạo ra hậu quả này, nhưng cũng không đau lòng. Sau khi nhìn kết quả này, chỉ có thể cảm thán việc đời khó đoán. Cậu mở phần bình luận, phát hiện đã hoàn toàn khác so với ngày hôm qua.
【Cút đi, một người làm bậy cả làng mang tiếng, danh dự của WEI đều bị mày chà đạp!】
【Đau lòng Hằng ca của bọn iêm, người tham gia vào đã bắt đầu tăng không ngừng từ ngày hôm qua, may mắn tui đứng vững đợi bên phía chính chủ đáp lại!】
【Tui đã khóc ở trong phòng thành chó luôn, Tống Mộc vì sao lại như vậy được chứ, thật là kinh tởm anh ta đến chết mà!!!】
【Cái này giống như cuộc thanh lọc lớn trong giới esport đi, những kẻ ghê tởm đã không còn, về sau thi đấu đều trở nên công bằng rồi!】
Chứng cứ gửi đi rồi lại gửi đi, nhưng sau khi xem xong thì Giang Hằng cũng không có biểu cảm gì. Hắn tắt điện thoại, một chân đạp tường ở sau, cúi đầu xem sàn nhà, mái tóc ngắn trên trán bị gió thổi khẽ bay. Vu Phong Hoa khoanh tay ngồi nhìn bọn họ: “Giả quyết rồi, còn không đi huấn luyến đi?”
“Nhanh như vậy...” Vẻ mặt Giản Chinh cầu xin: “Huấn luyện viên từ từ đi mà, cám xúc còn chưa bình thường lại nữa đó!”
Giang Hằng thu chân ở trên tường, không chớp mắt nói: “Đi, login đi.”
“Ngôn Từ cậu cũng đi.” Vu Phong Hoa chỉ dưới lầu: “Nên chuẩn bị trận thi đấu Châu Á, bây giờ cậu có thể hoàn toàn coi là thành viên chính thức của WEI đến huấn luyện, sau này nhất định phải ghép đội 4.”
“Có nghe thấy không?” Giọng vu thanh hoa nghiêm túc hẳn lên, không còn là bộ dáng khách khí trước kia khi nói chuyện với chức phiên dịch nữa. Nên hung dữ với thành viên, càng ác hơn.
Ngôn Từ lập tức tăng máu gà: “Vâng!”
Giang Hằng bên cạnh nhịn không được bật cười, nhìn Vu Phong Hoa: “Anh bắt được người thành thật dễ ăn hiếp, huấn luyện làm gì đáng sợ như vậy chứ?”
Hắn quay đầu nhìn Giản Chinh ra hiệu một chút rồi nói: “Không tin em hỏi bọn Giản Chinh, WEI đối với thành viên mới đều có tiếng là thân thiết đó!”
“Cậu mau đi đi, đừng có ba hoa!” Lão Vu cũng bật cười, cuối cùng những tâm tình không ổn đều tan biến sạch sẽ, chống nạnh sắp xếp công việc cho bọn họ: “LNG tìm mấy cậu huấn luyện với nhau, Lục Hành Xuyên lần trước còn nhắn tin với tôi, tôi phớt lờ cậu ta.”
“Lục Hành Xuyên, cậu ta tìm anh làm gì?” Giang Hằng nhướn mày, không rõ mục đích của anh. Huấn luyện viên Vu khinh thường nhìn hắn: “Cũng không có gì, cậu ta hỏi tôi weichat của Ngôn Từ. Khi tôi đọc được, sao lại cho chứ? Chẳng phải là muốn đến cạy Tiểu Ngôn của chúng ta, sao lại để cậu ta thực hiện được chứ.”
Tác giả có điều muốn nói:
Huấn luyện viên Vu: Chắc chắn là đến cạy Ngôn Từ, đương nhiên không thể cho.
Giang Hằng tự kỷ: Không cho là được rồi, chắc chắn tim cậu ta không khỏe lắm, Ngôn Ngôn là người của tôi!
_____________________________
Mật: Tui biết ngay mà, nhưng điều không ngờ đến chỉ có liên quan đến Tống Mộc thôi, dù sao thì chương nì vẫn có đường để ăn:>> Giang ca thiệc là kỳ cục ghê, đêm khuya kêu con tui đi qua phòng anh tâm sự?? Anh dang tính ăn bé nó hay là thật sự chỉ thủ thỉ tâm tình... haizz tui nhớ cháu tui qué!!!!