Cấm Ái Muội Pubg

Chương 25: Chương 25: Nắm bàn tay nhỏ bé của cậu




Edit + Beta: Mật

“Ơ, Hằng ca quá đáng ghê, sao lại có thể trêu chọc người ta như vậy chứ!” Đám quần chúng ăn dưa trên loa thế giới bắt đầu ồn ào ầm ĩ, còn Ngôn Từ xấu hổ đến không ngẩng nổi đầu dậy. Không được, cậu đương nhiên sẽ không nhận thua được! Bước chân Ngôn Từ chậm dần, bình tĩnh trả lời hắn: “Anh muốn người đẹp còn hôm nay em muốn khiêu chiến với anh!”

“Hửm?” Giang Hằng nhướn mày: “Được được được, anh cũng sẽ không nhường đâu.”

Không cần anh nhường, như vậy sẽ không công bằng với em. Ngôn Từ cẩn thận quan sát hình huống xung quanh, cậu không chủ động đổi vị trí, vẫn ngồi xổm ở cửa sổ lầu 2. Thành phố M lúc này vô cùng yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi cũng không nghe thấy.

Ngôn Từ đương nhiên sẽ không sốt ruột, đối mặt với đối thủ như Giang Hằng, sốt ruột sẽ bị yếu thế. Mặc dù có những lúc cẩu thả, nhưng Giang Hằng so với ai cũng là người có nghị lực hơn. Cậu bất động, lặng lẽ nghe động tĩnh xung quanh.

Nhưng mà tốt không tốt xấu không xấu, cách đó không xa có một chiếc xe màu vàng đang chạy đến đây.

Cậu nhíu mày, này là... đến đây để làm gì? Vừa rồi trên loa thế giới có 1 đống người ồn ào không đến đây làm phiền, bây giờ còn dám đến? Chắc người này không biết chuyện trên loa thế giới, mạnh mẽ xông đến.

Làm sao bây giờ, đánh lấy điểm đầu hay là...

Cậu hơi xoắn xuýt, sau đó dứt khoát bỏ ý định này. Không được, không thể đoạt! Phải để Giang Hằng nổ súng!

Quả nhiên, bên Giang Hằng cũng phát hiện chiếc xe này, ngay lập tức lén vẩy M24.

Một cú headshot! WEI-River dùng M24 loại DANNA.

Ngôn Từ nheo mắt, sau đó chọn nhảy ra xuống tầng trệt, chính là bây giờ!

Ngay khi hắn nổ súng thì vị trí cũng đã bại lộ, Ngôn Từ quyết đoán bắt lấy cơ hội này chuyển vị trí, chuồn tới dưới lầu của Giang Hằng. Hồi nãy Giang Hằng nhịn không được giết người kia có hơi đăm chiêu nhìn bản đồ góc dưới bên phải, khóe miệng hơi cong lên.

Đã xem nhẹ cậu rồi. Giang Hằng ngồi xổm ở góc tường, đoán trước được cậu có thể muốn công lầu, nên chuẩn bị nhảy cửa sổ bất cứ lúc nào. Bây giờ cả thế giới đều im lặng không tiếng động, không có tiếng ồn ào của người, tất cả đều cẩn thận chờ tình hình trận đấu xuất hiện. Thậm chí vừa rồi lúc Ngôn Từ đi xe vào thành phố M, không có hiển thị người chết ở góc trên bên phải, ngoại trừ cái người hồi nãy.

3, 2, 1!

Ngôn Từ lợi dụng 1 giây này ném lên cầu thang quả lựu đạn còn dư 2 giây, sau đó ngay lập tức xuống lầu đi ra ngoài bằng cửa sổ!

Vừa vặn thấy Giang Hằng đang trốn lựu đạn mà nhảy xuống!

“Thình thịch thình thịch-” Gân xanh trên trán cậu đã hiện lên, xuống tay không chút lưu tình, cùng đấu súng với Giang Hằng ở trước mặt!

Máu ở giữa màn hình tụt dữ dội, toàn thân Ngôn Từ căng cứng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì đối phương đột nhiên thay đạn, mà DP-28 của Ngôn Từ đã kết thúc bằng 1 viên đạn cuối cùng! Đồng thời tình hình chiến đấu xuất hiện: YanC dùng DP-28 loại WEI-River.

Cả thế giới đều yên lặng.

Mà Ngôn Từ vừa mới giết xong mạng thứ 2 thì sững sờ tại chỗ, đối mặt với cái hộp đang phát sáng. Giang Hằng còn chưa rời khỏi chỗ, khẽ cười: “Ngôn Ngôn, rất giỏi.”

“Em...” Ngôn Từ lẩm bẩm, loa thế giới đột nhiên náo động, Giản Chinh cười tủm tỉm: “Yếu đuối thế, đến cả Ngôn Ngôn cũng đánh không lại~~”

Giang Hằng rời khỏi chỗ mặc kệ cậu ta, hai ba bước đi thẳng tới chỗ Ngôn Từ. Hắn ngồi xuống ghế bên trái cậu, đôi mắt đầy ý cười: “Đừng căng thẳng, anh xem em chơi.”

Ngôn Từ vỗn dĩ tràn đầy tự tin bỗng nhiên như có dòng điện chạy qua làm cả người tê dại, trái tim nhỏ bé đập liên hồi. Cậu nói hơi lắp bắp, không biết trả lời ý tốt của hắn như thế nào cho tốt, đành bắt lấy trọng điểm câu của Giang Hằng mà trả lời: “Được...”

Sau trận đấu khá đơn giản, không có đối thủ lớn như Giang Hằng, Ngôn Từ bỗng nhiên kiêu căng hơn. Mặc dù cảm thấy như ngồi trên đống lửa dưới cái nhìn của Giang Hằng, nhưng lại rục rịch có cảm giác hơi quỷ quái muốn thể hiện, còn đỉnh hơn hồi nãy nữa. Động tác vẩy súng không cần Giang Hằng nói gì đã thành công headshot mũ 3 của người khác, càng đánh càng hăng.

Bo cuối Giang Hằng dựa vào cậu rất gần, khẽ nói: “Không cần gấp, đây là nơi so sự nhẫn nại, ổn định một chút là được rồi.”

Trên mặt Ngôn Từ đã bắt đầu nóng lên lắp bắp ừ một tiếng, lén lút đi trong bụi cỏ khá cao. Cậu không có nhặt thêm đồ, trang bị trên người vẫn là nhặt được lúc ban đầu, nhưng mà không có hư hao quá nhiều, M24 còn có 1 cái x8, đoạt được từ trên tay A Mãnh.

Vì thế Giản Chinh sớm đã lạnh cũng bất đắc dĩ thở dài: “Một đời thanh danh cảu WEI, vậy mà lại bị diệt hết trong tay Ngôn Từ.”

Ngôn Từ không để ý cậu ta, nhưng tai cũng đã hơi hồng. Trêu chọc thì không nói, mà Giang Hằng vẫn còn ngồi cạnh nhìn cậu, cả người từ trên xuống dưới đều có cảm giác bị hắn nhìn trộm.

Sau khi điều chỉnh tâm tình thì Ngôn Từ còn thuận lợi hơn hồi nãy, một đường xông pha chiếm giết thành công ăn gà. Huấn luyện viên nói một ván quyết định thắng bại, Giang Hằng nhún vai, sau đó gửi tin nhắn: “Đã xem xong, em ấy đứng nhất.”

Sau khi ra khỏi phòng huấn luyện thì Ngôn Từ nhìn đồng hồ, bây giờ đã qua 4 giờ chiều. Vì buổi sáng đã nói qua với A Mãnh và Giản Chinh là khi Ngôn Từ ra cửa không dẫn theo Nặc Nặc mà để bé ở ký túc xá, bây giờ đúng giờ đi đưa Nặc Nặc đến trường. Thở dài một hơi, cậu cũng không muốn xa con trai mình, nhưng đề là bất đắc dĩ.

Nhưng cũng may còn có kỳ nghỉ hè, Nặc Nặc cùng cậu có thể sống với nhau mà không cần cách xa quá lâu. Ngôn Từ đi từ phòng huấn luyện ra, cậu còn đang chuẩn bị lên xe trở về, không nghĩ tới Giang Hằng đã đi theo sau cậu, bị nhìn thấy thì hắn hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Về ký túc xá rồi đưa Nặc Nặc đến trường.” Ngôn Từ nhìn hắn nhìn hắn một cái, Giang Hằng vô cùng tự nhiên mà giơ chìa khóa trong tay: “Cùng nhau về đi.”

Địa điểm của trại huấn luyện rộng lớn này chiếm một vị trí khá tốt, không chỉ ánh nắng dồi dào sáng sủa, cửa sổ lớn ở xung quanh cũng được mở hết, đón làn gió chậm rãi thổi tới. Gió thổi như vén tóc hai người, khuôn mặt Giang Hằng đột nhiên trở lại thời niên thiếu hồi trung học, tinh thần vẫn phấn chấn như ánh mặt trời.

Ngôn Từ cứ sững sờ tại chỗ nhìn hắn, lại chợt nghĩ đến cái gì rồi cúi đầu không nói. Cậu đi theo sau Giang Hằng, nhìn bóng dáng của hắn rồi trầm tư, 'anh vẫn giống như hồi đó không thay đổi'. Giang Hằng phía trước phát hiện đột nhiên tốc độ của cậu chậm dần, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

Ngôn Từ lập tức lắc đầu, trên đường tùy ý nói vài câu. Nhưng mà ký túc xá cách trại huấn luyện không quá xa, Giang Hằng lái xe rất tốt, nhanh mà vững vàng, trực tiếp dừng ở cửa ký túc xá. Tiếng xe dùng lại bị bé nghe được, Ngôn Nặc liền nhoài người về phía cửa sổ lầu 2 từ trên cao nhìn bọn họ gọi: “Ba ba!”

Cậu còn chưa đáp, Giang Hằng đã đưa tay đóng cửa xe ngẩng đầu nhìn bé cười: “Về rồi đây.”

Lúc đưa Nặc Nặc đến trường cũng đi xe của Giang Hằng, Ngôn Từ nhớ lại những lời hắn nói ngày hôm qua sau khi đưa bọn họ về. Cậu ôm Nặc Nặc ngồi ghế sau, nhịn không được hỏi: “Ngày hôm qua... Anh còn giữ lời không?”

Giang Hằng đang lái xe cũng không quay đầu nhìn cậu, tay phải gõ nhẹ trên vô lăng, trêu chọc: “Đương nhiên, Ngôn Ngôn còn lo lắng hơn cả anh à?!”

“Hay là...” Hắn cố ý kéo dài: “Em cũng nóng lòng muốn đồng ý à.”

Hai người nói chuyện một đống, nhưng Ngôn Nặc bên cạnh cái gì cũng không hiểu. Bé cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn ở trong lòng Ngôn Từ. Những bé lại cảm giác được ba ba rụt người, vội vàng đáp: “Làm gì có chứ!”

Giang Hằng lười biến lái xe qua khúc cua, miệng thì huýt sáo: “Hoa tươi, nhẫn cũng chưa chuẩn bị cho tốt, đến khi anh chuẩn bị cho tốt rồi lập tức ôm em về nhà.”

Giọng điệu rất không đứng đắn, Ngôn Từ nghe xong lại cảm giác mình vị chọc ghẹo, khẽ oán thầm: “Đó mà là anh tỏ tình à, gần như cầu hôn...”

“Đúng vậy, nhưng mà em sai rồi...” Xe đột nhiên dừng lại, Giang Hằng vừa quay đầu đã nhìn cậu, chậm rãi nói: “Anh nói theo đuổi em, thời thời khắc khắc đều theo đuổi em, không có thời gian riêng tư.”

Hắn nhìn Ngôn Từ đang trừng lớn mắt, mém nữa đã vươn tay chạm vào má cậu, nhưng mà chú ý đến Nặc Nặc còn trong lòng Ngôn Từ, kiềm chế nói: “Nặc Nặc còn đang ở đây, anh sẽ không dạy hư trẻ nhỏ. Ngôn Ngôn...”

“Anh sẽ cho em cảm nhận được tình yêu này.” Giang Hằng mở cửa xe ôm Ngôn Nặc ở trên tay Ngôn Từ xuống, nhân cơ hội kéo tay cậu xuống xe. Ngôn Từ bị lời hắn nói ghi tạc trong lòng mà tim đập như trống, đã sớm quên cầm tay hay không cầm tay, ngây ngốc theo hắn xuống xe.

Giang Hằng nhân lúc này mới buông tay, ôm Ngôn Nặc vào lòng. Hắn so với Ngôn Từ thì cao hơn nhiều, lúc ôm Ngôn Nặc lên thì tầm nhìn trẻ con sẽ khác đi. Ngôn Nặc vô cùng vui vẻ ở trong lòng hắn, hưng phấn đến mức dùng hai tay lay lay cổ áo của Giang Hằng: “Woa, con cao thật đó...”

Ngôn Từ đi theo sau phì cười, giả bộ không vui nhìn bé: “Con ghét ba ba rồi à?”

Ngôn Nặc lắc đầu, cười hì hì: “Không có đâu, con rất yêu ba ba mà!”

Lúc hai ba con nói chuyện thì Giang Hằng không chen miệng vào, chỉ ôm bé chậm rãi mà đi. Hầu hết nhà trẻ đều tránh đường lớn, vậy nên không dễ xảy ra tai nạn giao thông. Giang Hằng để xe ở đầu ngõ, chậm rãi đi bộ tới. Hắn quan sát xung quanh một chút, phát hiện cảnh vật khá quen thuộc, đột nhiên nói: “Ba mẹ anh cũng ở chỗ này, trùng hợp ghê.”

Ba mẹ...

Ngôn Từ đột nhiên nhớ tới 4 năm trước may mắn gặp mặt ba mẹ Giang Hằng, đối phương rõ ràng càng thông suốt hơn, không chỉ vậy mà hồi đó họ cũng đối xử với mình rất tốt, bây giờ ngẫm lại thì thật sự vẫn còn hoài niệm. Cậu nhớ đến kỷ niệm này, không khỏi hỏi: “Ba mẹ anh có tốt không?”

“Rất khỏe mạnh.”

Lúc này là mua hè nóng nực, hơn 3 giờ chiều trong ngõ nhỏ cũng không có người nào cả. Ngõ nhỏ này không phải nhỏ hẹp, mà là bị ngăn bởi một bức tường. Giang Hằng thấy xung quanh không có người, thật sự kiềm chế không được mà xúc động muốn nắm bàn tay nhỏ bé của cậu.

Nhưng mà hắn chưa kịp cố ý vương tay, chuông điện thoại đã vang lên. Ngôn Từ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Sao lại không nhận?”

Giang Hằng xấu hổ cười cười, sau đó mới lấy điện thoại ra, tên cuộc gọi lại là lão mẹ của mình. Lông mày hắn nhảy dựng, trực giác mách bảo không phải là chuyện gì tốt. Hắn không trốn Ngôn Từ mà đi nghe, bởi vì biết rõ quan hệ sau này không cần phải tránh cậu, quah minh chính đại nhận. Mới vừa nhận thì bên kia liền hỏi: “Giang Hằng, mẹ thấy con rồi, lại đây lẹ lên có việc muốn nói với con!”

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Hằng: Mẹ làm gì vậy, con còn đang theo đuổi vợ tương lai đó!!!

Ngôn Từ: Ờm, thật ra còn rất hy vọng anh nắm bàn tay nhỏ bé đó. Haizzz...

____________________________

Mật: Chời ơi, dì dậy gặp mẹ chồng tương lai sao, hay đưa con về nhận bà nội =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.