Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 97: Chương 97: Anh không thể cho em một danh phận




Lúc Đỗ Tuấn mang đồ ăn đến bệnh viện thì cũng đã hơn năm giờ chiều.

Lâm Thanh Mai mặc đồ bệnh nhân bước tới ngồi lên ghế sô pha, Lập Gia Khiêm đã mở hết các hộp đồ ăn mà Đỗ Tuấn mang đến ra.

Trên bàn toàn là các món ăn mà Lâm Thanh Mai thích, nhìn sơ qua có khoảng mấy chục món, tất cả đều được đặt trong những chiếc hộp rất đẹp đẽ trông rất hấp dẫn.

Lúc này hai mắt Lâm Thanh Mai đã ướt đẫm, cô nức nở nói: "Đây đều là những món mà em thích ăn..."

Trong ánh mắt của Lập Gia Khiêm chứa đựng vẻ dịu dàng rất hiếm thấy ở anh, anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô: "Lễ ra anh định tự nấu, nhưng bây giờ em đang ở bệnh viện, anh bảo Đỗ Tuấn đi khắp thành phố mua các món em thích ăn..."

Anh còn chưa kịp dứt lời thì Lâm Thanh Mai đã cảm động nhào vào lòng anh nức nở, cô không ngờ anh sẽ chu đáo đến vậy.

Không ngờ rằng anh sẽ vì cô mà chuẩn bị mọi thứ tỉ mỉ như thế.

Các tốt nhất để lấy lòng một người mê ăn chính là mời người đó ăn tất cả các món ăn yêu thích.

Trái tim của Lâm Thanh Mai đã bị bàn đồ ăn đầy ắp này chinh phục.

Lập Gia Khiêm cầm lấy tờ khăn giấy trong tay Đỗ Tuấn lau nước mắt cho cô, anh khẽ cười rồi nói: "Ngốc quá, lúc trước cho em gần trăm tỷ em không thèm, bây giờ chỉ cần một bàn đồ ăn đã cảm động muốn khóc rồi, Lâm Thanh Mai à em đúng là một đồ tham ăn ngốc nghếch mà."

Cô láy chiếc khăn trên tay anh lau nước mắt, bĩu môi nói: "Anh mới là đồ ham ăn đó..."

"Đừng khóc nữa, ăn cơm đi, anh ăn với em."

"Dạ!"

Khóe mắt Lâm Thanh Mai vẫn còn vương lệ, trông cô có vẻ ngây thơ đáng yêu vô cùng, Lập Gia Khiêm thấy cô như vậy thì ngây ra một thoáng, trái tim cứng rắn của anh cũng hơi dịu đi.

Thấy cô vội vàng vơ lấy chiếc đũa rồi liện tục gắp đồ ăn cho vào miệng, không lâu sao hai má đã phình lên, trông như thể đã nhìn ăn cả nghìn năm rồi vậy.

ltc bất lực nói: "Ăn chậm thôi, ăn nhanh như vậy sẽ ảnh hưởng tới dạ dày! Có ai giành với em đâu..."

Lâm Thanh Mai cười hì hì rồi lại tiếp tục ăn không ngừng...

Trong lúc này Đỗ Tuấn đứng bên cạnh nhìn, anh ta tận mắt trông thấy vua dạ dày Lâm Thanh Mai xử hết phần ăn của ba người đàn ông trưởng thành, anh ta kinh ngạc nhíu chặt mày, lễ nào cô có ba cái dạ dày sao?

Nhưng Lâm Thanh Mai hai mắt sáng rỡ, cô vẫn chưa thoã mãn, ngay lúc cô đang đưa tay định gắp món tôm thịt cuốn thì bỗng có một bàn tay cướp lấy chiếc đũa của cô.

Lập Gia Khiêm bị cô lờ đi nãy giờ rốt cuộc đã không chịu đựng được nữa, anh nói: "Đỗ Tuấn! Dọn hết thức ăn đi!"

Lâm Thanh Mai sốt ruột nói: "Đừng dọn! Em vẫn chưa ăn no!"

"Lâm Thanh Mai, anh phải khó khăn lắm mới cứu được em, vậy mà quay qua quay lại em đã muốn ăn đến nỗi bội thực rồi, em không thấy có lỗi với anh sao?" Khuôn mặt Lập Gia Khiêm lạnh như tiền, anh nghĩ cô sẽ biết kiềm chế bản thân, ăn no rồi thì sẽ thôi, nhưng rõ ràng anh đã coi nhẹ sức ăn của cô rồi!

Đỗ Tuấn đã lẳng lặng dọn thức ăn đi, anh nghĩ thầm trong bụng nếu Tổng giám đốc không ngăn thì anh cũng định sẽ chõ mũi vào cản lại rồi...

Lập Gia Khiêm kéo tay của Lâm Thanh Mai: "Đi, bây giờ mau theo anh ra ngoài đi dạo!"

Cánh tay của Lập Gia Khiêm rất khỏe, anh túm lấy Lâm Thanh Mai đang mang dép lê đi, lúc rời khỏi cô còn quay đầu lại nhìn những món vẫn chưa kịp ăn hết, ánh mắt có vẻ vô cùng đau khổ.

Anh lấy tay xoay đầu của cô lại, giọng điệu lạnh lùng: "Em mà còn như vậy thì anh sẽ giận đó!"

Lâm Thanh Mai đành ấm ức cúi đầu đi theo sau anh.

...

Năm phút sau, bọn họ cùng nhau đi tới công viên nhỏ trong bệnh viện, đây là công viên riêng của bệnh viện cao cấp này.

Lúc Lâm Thanh Mai hôn mê Lập Gia Khiêm đã cho trực thăng đưa cô tới bệnh viện.

Đưa cô tới bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố.

Anh ôm cô ngồi lên một băng ghế bằng gỗ màu trắng, mặt đất xung quanh họ trồng đầy hoa hồng, thoáng chốc Lâm Thanh Mai đã bị thu hút bởi cảnh đẹp nơi đây, dần dần quên đi những món ăn ngon lúc nãy.

Không lâu sau Lâm Thanh Mai ôm bụng, khuôn mặt cô có vẻ lúng túng.

"Sao vậy? Đau dạ dày rồi à?"

Khuôn mặt của Lâm Thanh Mai hơi ửng đỏ, cô khẽ gật đầu, Lập Gia Khiêm thở dài nhìn cô, anh đưa tay xoa bụng cô: "Muốn đánh em thật, đã lớn thế rồi mà sao cứ hệt như trẻ con vậy chứ..."

lng nhỏ giọng nói: "Tại nó ngon quá mà..."

Anh nhẹ nhàng vuốt mũi cô: "Em đúng là bé heo!"

Vẻ yêu chiều trong ánh mắt của Lập Gia Khiêm đến cả Lâm Thanh Mai cũng đã nhận ra, lòng cô chợt thấy hơi hoang mang, vành mắt đỏ ửng.

"Sao lại khóc nữa rồi?" Giọng nói êm tai ấy khiến cả người cô như mềm nhũn ra trong lồng ngực anh.

Khuôn mặt dưới ánh trăng của anh tuấn tú đến nỗi không dám nhìn thẳng, khuôn mặt ấy khiến trái tim cô như rực cháy, đập như nổi trống, sống đến tận lúc này cô mới lần đầu cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng như thế.

Lâm Thanh Mai đột nhiên nghĩ tới việc nếu cô mất đi người đàn ông này, có khi nào cô sẽ không bao giờ yêu được ai nữa không?

Yêu...

Cô chợt nói: "Lập Gia Khiêm, anh đừng đối xử với tôi tốt như vậy..." Em sợ mai này khi phải rời khỏi anh thì lòng sẽ không nỡ.

Bàn tay anh vẫn cứ xoa bụng cô, trong chốc lát anh chẳng biết phải đáp lại cô thế nào.

Ý cô muốn nói sao anh lại không biết cho được.

"Lâm Thanh Mai, cứ ngoan ngoãn ở bên anh là được rồi."

Cuối cùng anh vẫn không thể nói ra những lời mà Lâm Thanh Mai hằng mong đợi, cô chỉ đành đè nén nỗi thất vọng trong trái tim mình.

Cô lau nước mắt rồi nói: "Lúc nãy anh nói đã cứu sống em? Có ý gì vậy? Không phải anh nói em chỉ bị thiếu máu thôi sao?"

Anh ngẩn ra trong chốc lát, vừa rồi trong lúc nóng nảy đã nói lỡ miệng, Lập Gia Khiêm hít một hơi thật sau, anh cảm thấy nên nói cho cô biết thì hơn, nhỡ đâu sau này cô có gặp chuyện tương tự thì cũng sẽ biết cảnh giác hơn.

Anh tóm gọn mọi chuyện cho Lâm Thanh Mai nghe.

Cô nghe xong kinh ngạc ngây ra hồi lâu mới hoàn hồn lại: "Nhưng là ai chứ? Em nhớ hình đâu gây thù hằn gì với ai? Nhà em cũng không có... Tạ Lan Lan mà lần trước em đụng phải chính là người gây thù dữ nhất trong đời em rồi."

Anh nghiêm nghị nói: "Có một số việc không đơn giản như em nghĩ đâu, lần này cũng may mà em không có việc gì, nhưng nếu người nọ muốn hại em thì rất có thể sẽ ra tay lần nữa. Kẻ thù núp trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng, anh không thể chắc chắn rằng em sẽ không bị gì được, sau này em phải thật dè chừng những người xung quanh mình. Anh sẽ bảo Thanh Long tiếp tục bảo vệ em."

Lâm Thanh Mai cũng vui vẻ đồng ý: "Ừm, em biết rồi."

"Còn nữa, anh cho em một chiếc xe, sau này em tự lái xe sẽ tiện hơn."

Khuôn mặt cô có vẻ là lạ: "Sau em càng ngày càng thấy mình giống kẻ thứ ba được anh nuôi vậy..."

Lập Gia Khiêm gõ nhẹ trán cô: "Ngốc quá, anh không có vợ không có bạn gái, sao em lại là kẻ thứ ba được chứ?"

Sau khi dứt lười anh đã thấy hơi hối hận, quả nhiên đôi mắt của Lâm Thanh Mai đã ánh lên vẻ cô đơn.

Cô cúi mắt kéo tay anh ra: "Dạ dày em hết đau rồi..."

Lâm Thanh Mai giãy dụa muốn bước xuống, anh cũng không ép buộc giữ cô lại.

"Em hơi mệt rồi, về phòng ngủ một lúc..." Cô cứ thế đi khỏi, không thèm ngoái đầu lại nhìn.

Lập Gia Khiêm cũng không đi theo, anh muốn dỗ dành cô song cũng chẳng biết nên nói gì, từ lúc bắt đầu cô đã nhất định chỉ có thể làm tình nhân của anh rồi.

Anh không thể cho cô một thân phận nào khác.

Cô không khóc loác không ầm ĩ cứ thế chấp nhận, trong lòng Lập Gia Khiêm bỗng có hơi lo lắng, lo rằng có một ngày cô sẽ rời đi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.