Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 203: Chương 203: Gặp lại lần nữa




Một giờ sau, Lâm Thanh Mai cùng Bạch Cảnh Thụy đã đến bệnh viện tư nhân nơi Vương Gia Linh đang khám bệnh.

Chỗ bệnh viện tư nhân này là do La Chí Thanh thành lập cách đây ba năm, lúc trước anh ta vốn là bác sĩ điều trị ở bệnh viện nhân dân số một của thành phố, bây giờ trở thành viện trưởng của một bệnh viện tư nhân.

Tất cả các tiêu chuẩn của bệnh viện tư nhân này đều đạt tiêu chuẩn quốc tế cao nhất, cũng không phải dành cho những người bình thường.

Mục tiêu chính là nhóm tiêu dùng cao cấp, giới thượng lưu trong tầng lớp xã hội, thậm chí là cả những người giàu có cùng với diễn viên, ngôi sao nước ngoài.

Phòng bệnh của Vương Gia Linh thuộc khu nội trú cao cấp, Lâm Thanh Mai cùng Bạch Cảnh Thụy đi thang máy chuyên dụng lên.

Trước đó Đỗ Tuấn đã đặc biệt thông báo cho nhân viên bộ phận an ninh và văn phòng thang máy mới cho phép Lâm Thanh Mai cùng Bạch Cảnh Thụy đi vào bệnh viện, có thể nhìn thấy được bệnh viện tư nhân rất chú trọng việc bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân.

Thang máy còn chưa đến nơi, Đỗ Tuấn đã chờ ở cửa thang máy.

Mười giây sau, cửa thang máy mở ra, nhân viên phục vụ trong thang máy mỉm cười đưa Lâm Thanh Mai cùng Bạch Cảnh Thụy ra khỏi thang máy.

Khi nhìn thấy Đỗ Tuấn, Lâm Thanh Mai suýt chút lộ ra vẻ giật mình, bởi vì cô nhìn thấy một vết sẹo dài rất rõ ràng ở khóe mắt của của Đỗ Tuấn, giống như mới xảy ra cách đây không lâu.

Bạch Cảnh Thụy cũng nhìn thấy được trực tiếp hỏi thẳng: ‘‘Đỗ Tuấn, cậu bị thương sao?’’

Đỗ Tuấn nói: ‘‘Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi.’’

Anh ta đi ở phía trước dẫn đường, cũng không quá ý quá đến sự xuất hiện của Lâm Thanh Mai.

Lâm Thanh Mai cùng Bạch Cảnh Thụy cứ như vậy đi theo phía sau Đỗ Tuấn đến.

Phong cách thiết kế của hành lang khu nội trú rất tân tiến, thiết kế đơn giản nhưng lại mang đầy cảm giác của thế giới khoa học kỹ thuật trong tương lai, khắp nơi đều là những thiết kế để phòng ngừa tai nạn phát sinh ngoài ý muốn.

Bất kể là có người đột nhiên té xỉu đều sẽ được người khác phát hiện kịp thời, chẳng hạn như lúc nghĩ cách cứu viện thì có thể nhìn thấy những thiết bị tân tiến để cứu chữa.

Bất kể một nơi hẻo lánh nào trong hành lang này cũng không nhiễm một chút bụi nào.

Lời nói nằm viện một ngày tốn chục triệu trong truyền thuyết cũng là có đạo lý của nó.

Sau khi đi qua hai hành lang rẽ hai vòng, đã đến phòng bệnh của Vương Gia Linh.

Đỗ Tuấn đã đi vào trước, cửa phòng bệnh là cửa tự động cảm ứng, rất nhanh lại lặng lẽ không một tiếng động khép lại.

Bạch Cảnh Thụy cùng Lâm Thanh Mai dừng lại ngay bên ngoài trước cửa cảm ứng một mét, anh ta liếc nhìn cô, trong ánh mắt là sự cổ vũ cùng tín nhiệm.

Lâm Thanh Mai đáp lại anh ta bằng một nụ cười tự tin.

Hai người không nói chuyện cùng nhau đi vào phòng bệnh.

Vừa đi vào trong phòng bệnh, đầu tiên đã nhìn thấy chính là phòng bệnh rộng rãi thoải mái dễ chịu, phong cách thiết kế của phòng bệnh rất có cảm giác an toàn, lại không cảm thấy lạnh lẽo, mà ngược lại có hương vị của nhà.

Trong phòng bệnh có một bà vú già đang đút canh gà cho Vương Gia Linh, Đỗ Tuấn đứng ở một bên không nói chuyện.

‘‘Cảnh Thụy, sao anh lại đến đây? Cô ấy là …’’ Lúc này Vương Gia Linh đang cầm một chén nước.

Bạch Cảnh Thụy đi đến trước mặt Vương Gia Linh, anh ta lập tức hỏi: ‘‘Thế nào rồi? Mọi chuyện thế nào rồi? Đứa bé…’’

Sắc mặt của Vương Gia Linh có chút thay đổi: ‘‘Làm sao anh lại biết?’’

Bạch Cảnh Thụy cũng không trả lời, lúc này có một người khác từ bên ngoài cửa phòng bệnh đi vào.

Lâm Thanh Mai vô thức quay đầu nhìn lại, cái nhìn kia khiến cho cô cả đời cũng sẽ không quên.

Ròng rã bảy năm, người đàn ông mà cô yêu sâu đậm lúc trước giờ phút này đang đi phía đối diện cô...

Khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Lập Gia Khiêm càng lộ ra sự bất công của Thượng Đế trong sự tẩy rửa của năm tháng, bảy năm nay, anh cũng không hề già đi chút nào, ngược lại càng bộc lộ nét quyến rũ và khí chất của một người đàn ông trưởng thành, bộ âu phục được cắt may thủ công tinh xảo rất vừa vặn, toàn bộ phòng bệnh bởi vì anh xuất hiện khiến tất cả mọi người đều bị bao phủ trong ánh hào quang của anh.

Sự tán thưởng và thâm ý phức tạp trong ánh mắt của Lâm Thanh Mai không kìm chế được nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút, cô quay đầu lại khi Lập Gia Khiêm nhìn về phía cô.

Mặc dù trong bảy năm đó, thỉnh thoảng cô đã nhìn ảnh chụp của Lập Gia Khiêm mà Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương Trực mang đến, đa số cũng đều là ảnh chụp chung của Lập Gia Khiêm và Asa.

Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy người sống, cảm giác kia hoàn toàn không giống.

Lần nữa nhìn thấy Lập Gia Khiêm, trái tim đã yên lặng nhiều năm của cô vẫn sẽ cảm thấy run rẩy, giống như khi mới gặp nhau năm đó...

Nhưng thời gian cũng đã trôi qua, tình yêu của cô và anh cũng đã sớm chết.

Bây giờ cô chính là Đông Phương Diễm với gương mặt hoàn toàn mới, mà Lập Gia Khiêm cũng đã có người vợ mới Vương Gia Linh.

Nếu như lúc trước nói rằng cuộc hôn nhân của Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh là bởi vì tình bạn sâu sắc.

Nhưng tình bạn sâu sắc lại có thể để Vương Gia Linh mang thai, sự thay đổi ở trong đó cũng không cần bất cứ kẻ nào giải thích.

Trái tim của Lâm Thanh Mai cuối cùng cũng bình tĩnh khi nhìn thấy Lập Gia Khiêm.

Từ nhịp đập thình thịch cũng chỉ dừng lại trong ngắn ngủi mấy giây.

Tâm nguyện ấp ủ suốt bảy năm trời cuối cùng cũng được thực hiện.

Tất cả những gì cô muốn chỉ đơn giản chính là được tận mắt nhìn thấy Lập Gia Khiêm, cái người đàn ông mà cô đã nhớ nhung suốt bảy năm, Lâm Thanh Mai chuẩn bị buông tay.

‘‘Cảnh Thụy, cô ấy là ai?’’ Lúc này Lập Gia Khiêm đã đứng trước mặt Bạch Cảnh Thụy, mà Lâm Thanh Mai đang đứng bên cạnh Bạch Cảnh Thụy.

Sắc mặt của Bạch Cảnh Thụy vẫn bình tĩnh giới thiệu: ‘‘Cô ấy chính là một người bạn tốt mà tôi đã nhắc qua với cậu- Đông Phương Diễm, cô ấy cũng là bệnh nhân cùng phòng với tôi khi tôi điều trị vết bỏng ở vườn địa đàng lúc trước.’’

Vương Gia Linh đang nằm dẫn đầu đọat lời nói: ‘‘Là cô ấy à! Cô Đông Phương, tôi đã nghe Cảnh Thụy nói cô vẽ tranh cực kì tốt, anh ấy còn giới thiệu cô đến dạy Asa vẽ tranh nữa…’’

Cô ta vui vẻ nói: ‘‘Gia Khiêm, em thấy cũng ổn, chúng ta mau chóng sắp xếp để cô Đông Phương đến dạy cho Asa đi! Gần đây Asa cũng thường nói về việc học vẽ tranh.’’

Lập Gia Khiêm từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn Lâm Thanh Mai, theo lý anh chưa từng nhìn chằm chằm vào một người mà mới gặp lần thứ nhất lâu như vậy, nhưng cặp mắt đen kia của cô khiến cho trái tim của anh đảo loạn, trở nên tê dại, còn mơ hồ có cảm giác mờ mịt kèm theo đó là cơn đau âm ỉ bắt đầu ập đến toàn bộ cơ thể anh...

‘‘Gia Khiêm? Gia Linh còn đang nói chuyện với anh.’’ Bạch Cảnh Thụy cảm thấy có một chút khẩn trưởng nên nhanh chóng nói, chỉ sợ Lập Gia Khiêm nhận ra Lâm Thanh Mai.

Nhưng mà dung mạo bây giờ của Lâm Thanh Mai hoàn toàn khác biệt, Đông Phương Trực đã làm cho gương mặt của cô không giống với khuôn mặt châu á nữa rồi.

Khuôn mặt mới của cô nhìn trông càng giống con lai hơn, đôi mắt đen to sáng, sống mũi hoàn mỹ, đôi môi đẹp. Sự kết hợp giống như một thiên sứ, với mái tóc xoăn vàng màu hạt dẻ giản dị lười biếng tùy ý buông xõa, vẻ đẹp kiêu sa như vậy khiến người khác sinh lòng yêu thích.

Khuôn mặt thẩm mỹ hoàn hảo của Lâm Thanh Mai không thể nhìn ra bất kỳ dấu vết của dao kéo giải phẫu nào, nếu như cô không nói, thì ngay cả bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể nhìn ra được, đây chính là kiệt tác của hoàng đế phẫu thuật thẩm mỹ cấp cao thủ như Đông Phương Trực!

Cuối cùng Lập Gia Khiêm cũng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Lâm Thanh Mai, sắc mặt của anh có chút không tốt trả lời: ‘‘Gia Linh, em vẫn nên thận trọng khi mời giáo viên cho Asa, dù cho là người mà Cảnh Thụy giới thiệu thì cũng không thể thiếu chuyện phỏng vấn được.”

Lời nói của anh rất ngay thẳng, cũng không sắp xếp dựa vào mối quan hệ với Bạch Cảnh Thụy được.

Lâm Thanh Mai vẫn chưa nói gì, lúc này cô mới mở miệng nói: ‘‘Ngài Lập nói rất đúng, tôi cũng là một người phân biệt rõ ràng việc công và việc tư, tôi nhất định sẽ có mặt để phỏng vấn sau ba ngày.’’

‘‘Cô Đông Phương, cô không phải lo lắng, chúng tôi chỉ dựa theo hình thức, chỉ cần cô qua cửa ải phỏng vấn kia, lại cộng với việc Asa cũng thích cô, cô cũng có thể đến sớm hơn. Dù sao tôi cũng rất thích cô, cám ơn cô đã động viên Cảnh Thụy, anh ấy nói nếu như không phải có cô trợ giúp, anh ấy sẽ không thể chữa trị vết bỏng nhanh đến như vậy khi ở vườn địa đàng!’’

‘‘Đều do Cảnh Thụy, lúc trước bị thương cũng không nói cho chúng tôi, sau đó tôi cùng với Gia Khiêm đều cảm thấy áy náy khi nhắc đến chuyện đó... Cũng may mắn đã qua rồi có người chăm sóc anh ấy.’’ Sắc mặt của Vương Gia Linh vẫn còn một chút tái nhợt, nhưng giữa hai đầu lông mày của cô ta đều là ý cười thiện ý và ấm áp.

Lâm Thanh Mai ngắm nhìn Bạch Cảnh Thụy, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, lúc trước Bạch Cảnh Thụy tự mình hại mình chăm sóc cô lúc trị liệu, nhưng ở miệng của anh ta lại thay đổi thành phiên bản khác, ngược lại cô lại trở thành người giúp đỡ Bạch Cảnh Thụy...

Cô cười một tiếng: ‘‘Cô Vương…’’

Lập Gia Khiêm nhìn qua đôi mắt đen láy của cô nói: ‘‘Cô Đông Phương, xin cô đừng xưng hô nhầm tên của vợ tôi.’’

Đôi mắt đen láy của Lâm Thanh Mai khẽ lóe lên, trong lòng đau đớn giống như bị kim đâm, có một chút áy náy: ‘‘Thật sự xin lỗi, là tôi nói sai.’’

‘‘Gia Khiêm, không có việc gì, chỉ là xưng hô mà thôi…’’ Vương Gia Linh lên tiếng giảng hòa.

Lập Gia Khiêm đã ngồi sang bên cạnh Vương Gia Linh, anh nắm chặt lấy tay của Vương Gia Linh, đáy mắt mang theo vẻ lo âu: ‘‘Lần này là do vận khí tốt, may mắn đứa bé không có việc gì, lần sau nhất định phải cẩn thận, anh cũng đã sa thải cô giúp việc kia.’’

Vương Gia Linh nhếch môi cười nói: ‘‘Em không sao, không phải là chỉ té một cái thôi sao, lần này anh cũng quá khẩn trương, bác sĩ đều bị anh dọa cho bị bệnh tim rồi…’’

Lập Gia Khiêm rất tự nhiên đưa tay vén một sợi tóc đang rủ xuống trán của Vương Gia Linh lên, sau khi vén tóc ra sau tai của cô, đôi mắt đen nhánh của anh trở nên nhu hòa ấm áp: ‘‘Chúng ta cũng không dễ dàng mới có đứa bé này, anh muốn tận mắt nhìn thấy nó được sinh ra.’’

Lâm Thanh Mai vẫn đứng ở trong phòng bệnh, lúc này rốt cuộc cũng không có dũng khí tiếp tục chờ đợi, cô nói khẽ: ‘‘Anh Thụy, thân thể em có chút không thoải mái, em đi trước…’’

Lâm Thanh Mai không quấy rầy Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh ở giữa đang tình nồng mật ý, cô vội vàng bước nhanh đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô vốn dĩ cho rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện.

Nhưng mà cô vẫn là đánh giá cao năng lực tiếp nhận của mình, tận mắt nhìn thấy vợ chồng Lập Gia Khiêm cùng Vương Gia Linh thâm tình như vậy, trái tim của cô trở nên đau nhức...

Nỗi đau khiến cô không thể rơi nước mắt, trong lòng tràn đầy hoang vu cằn cỗi khiến cô cảm thấy nặng nề tột cùng, cô cố gắng chống đỡ, miễn cưỡng để bản thân bình tĩnh đi đến hành lang.

Nhưng khi hoảng hốt tỉnh lại mới phát hiện ra cô đã đi lạc đường rồi...

Lâm Thanh Mai nhìn thấy phía trước chỗ khúc quanh có hai cô y tá đang đưa lưng về phía cô, cô không dám lớn tiếng hô lên, mà vội vã đi về phía trước muốn hỏi đường.

Ngay lúc cô quay lại, cô lại đụng vào lồng ngực của một người đàn ông.

Thân thể của Lâm Thanh Mai ngửa ra phía sau, người đàn ông nhanh mắt nhanh tay ôm lấy eo của cô ép vào vách tường, một bó hoa ở trên tay của anh rơi xuống bên chân bọn họ.

Hơi ấm cơ thể của người đàn ông truyền đến, Lâm Thanh Mai ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta.

Lúc này cặp mắt đào hoa của Đường Văn Tú đang chăm chú nhìn Lâm Thanh Mai, anh ta nhẹ giọng hỏi: ‘‘Thưa cô, cô không sao chứ?’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.