Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 202: Chương 202: Gia linh mang thai




Khi Lập Gia Khiêm nói chuyện, ánh mắt của Bạch Cảnh Thụy vẫn luôn chuyên chú nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Mai, muốn biết được mong muốn của cô.

Giờ phút này sắc mặc của Lâm Thanh Mai đã tái nhợt đi ba phần, nhưng đáy mắt vẫn hiện lên vẻ kích động không thể kiềm chế được, mấy giây ngắn ngủi sau đã bắt đầu khóc.

Phản ứng của cô khiến cho Bạch Cảnh Thụy lập tức nói: ‘‘Tôi vừa về đến nhà, anh cùng với Asa đến đi.’’

Bạch Cảnh Thụy và Lập Gia Khiêm vẫn luôn là hàng xóm của nhau, bọn họ còn tưởng rằng Lập Gia Khiêm cùng với Asa đang ở Thụy Sĩ, không nghĩ đến đã quay trở về nước nhanh như vậy, cũng không biết là trùng hợp hay như thế nào.

‘‘Được rồi, lát nữa gặp.’’ Lập Gia Khiêm đã tắt điện thoại.

Trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lâm Thanh Mai hoàn hồn hỏi: ‘‘Làm sao anh lại đồng ý vậy?’’

Bạch Cảnh Thụy chân thành nói: ‘‘Nhớ kỹ, bây giờ em chính là bạn tốt của tôi- Đông Phương Diễm. Em không phải là Lâm Thanh Mai! Bởi vì em không phải là Lâm Thanh Mai, mặc kệ là Lập Gia Khiêm hay là Asa, thì em cũng có thể quang minh chính đại gặp bọn họ!’’

‘‘Hơn nữa không phải em vẫn luôn muốn nhìn thấy Asa hay sao? Chờ một lúc nữa cậu bé sẽ đến đây…’’

Phong thái luôn luôn điềm tĩnh của Lâm Thanh Mai trong khoảnh khắc đó đột nhiên sụp đổ, con trai ruột vẫn luôn là điểm yếu của cô.

Cuối cùng cô cũng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình và nói: ‘‘Được rồi! Em sẽ đi gặp bọn họ.’’

...

Mười phút sau, Lâm Thanh Mai cùng Bạch Cảnh Thụy chờ ở trong phòng khách, bọn họ đều mặc trang phục chỉnh tề ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không mang khẩu trang hay đột mũ, đều sửa sang lại đầu tóc một chút, có vẻ rất trang trọng.

Trong lúc đang chờ đợi Lập Gia Khiêm cùng Asa, mỗi một phút đối với Lâm Thanh Mai mà nói đều là những mâu thuẫn.

Chờ đợi ròng rã bảy năm trời, bây giờ lập tức sẽ nhìn thấy hai cha con họ, có thể nói là trái tim của cô đã nhảy đến cổ họng.

Thậm chí trong lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi, lo lắng, kích động đều không đủ để hình dung tâm trạng của cô lúc này.

Cô đã tưởng tượng cảnh tượng nhìn thấy bọn họ nhiều lần, chờ một lúc nữa sẽ gặp được, Lâm Thanh Mai có một loại cảm giác như đang ở trong mộng.

‘‘Nhớ kỹ, em chính là Đông Phương Diễm!’’ Bạch Cảnh Thụy đưa một tay nắm chặt mười ngón tay của cô, cố gắng để cô trấn tĩnh một chút.

Lâm Thanh Mai cúi đầu xuống không nói chuyện.

“Ting toong”. Ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, Lâm Thanh Mai kinh ngạc lập tức đứng lên, cả trái tim của cô trở nên luống cuống không thôi, cô nghĩ mình đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng đến thời điểm mấu chốt này, cô cảm thấy cực kỳ kích động cùng khủng hoảng, sắc mặt không tốt.

Lâm Thanh Mai đột nhiên nói: ‘‘Anh Thụy! Em nghĩ hôm nay không nên nhìn thấy bọn họ! em... em thật sự còn chưa chuẩn bị tâm lý!’’

Bạch Cảnh Thụy cũng đã đứng lên, anh ta đưa mắt nhìn cô một lúc, trong ánh mắt cũng đã hiểu rõ, anh ta thở dài nói: ‘‘Lần này quả thật quá đột ngột, không để cho em có thời gian đầy đủ để chuẩn bị tâm lý, vậy thì em trở về phòng khách trên lầu trước đi, dù sao ba ngày sau em cũng sẽ gặp lại Lập Gia Khiêm, vậy hôm nay trước hết đừng gặp.’’

‘‘Được, vậy thì em đi lên trên lầu trước.’’ Lâm Thanh Mai mang theo tâm trạng cực kỳ phức tạp chạy lên trên lầu.

Vừa đi đến trên lầu, cô liền đi vào gian phòng cho khách thuộc về cô kia, Lâm Thanh Mai vẫn không yên lòng khóa cửa phòng lại.

Cả trái tim của cô đang nhảy lên kịch liệt, đại não giống như thiếu dưỡng khí, có chút cảm giác choáng váng, người đàn ông mà cô đã từng yêu nhất và con trai ruột đng xuất hiện ở trước mặt cô, cảnh tượng này chính là điều mà cô mong đợi nhất khi ở vườn địa đàng, nhưng hôm nay khi nó thật sự xảy ra ở trước mặt cô, nhưng cô lại rút lui...

Có lẽ cô không nên gặp hai cha con bọn họ cùng một lúc, cô thật sự sợ mình sẽ không thể tiếp nhận được.

Nếu như gặp mặt lần thứ nhất thì không cách nào kiềm chế được sẽ gào khóc lớn, có thể hù dọa con trai Asa hay không?

Lâm Thanh Mai còn chờ mong để lại một ấn tượng tốt với con trai.

Cô chính là một người mẹ ruột đã ' Biến mất ' ròng rã bảy năm, chính là nhân vật đã vắng mặt trong hơn sáu năm trưởng thành của Asa, Lâm Thanh Mai thật sự không biết cô có thể lấy thân phận mẹ ruột của mình để ở bên cạnh Asa được hay không.

Cô chính là mẹ ruột của Asa, nhưng cô lại chính là người mẹ đã không ở cạnh Asa trong sáu năm lớn lên, cô chỉ là người sinh ra thằng bé, nhưng lại không thể chăm sóc thằng bé!

Lâm Thanh Mai dựa lưng vào cửa phòng đã sớm rơi lệ đầy mặt, một tay của cô che lấy đôi môi đang kiềm chế sự khó chịu khóc nức nở.

Asa, mẹ đã trở về...

...

Khoảng mười mấy phút sau, Lâm Thanh Mai nghe được có tiếng bước chân đang dần dần đến gần, toàn bộ hô hấp của cô đều ngừng lại.

Cốc cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên, Bạch Cảnh Thụy đứng ở bên ngoài cửa nói: ‘‘Thanh Mai, là anh.’’

Lâm Thanh Mai nhanh chóng lau lau nước mắt ở trên mặt xoay chốt cửa ra.

Cửa vừa mở ra, Bạch Cảnh Thụy đã nói: ‘‘Em đừng lo lắng, người vừa rồi đến gõ cửa không phải là Gia Khiêm, là người đưa chuyển phát nhanh, đây là công cụ vẽ tranh mà buổi sáng anh đã đặt mua ở trên mạng cho em.’’

‘‘Cảm ơn.’’ Lâm Thanh Mai có chút cảm động nói.

Bạch Cảnh Thụy nhìn thấy những giọt nước mắt của cô mà trong lòng cũng rất cảm thán, anh ta hoàn toàn có thể hiểu được tình cảm của cô.

Anh ta đứng trước của một lúc, trong ánh mắt có chút do dự nhưng vẫn nói ra miệng: ‘‘Vừa rồi Gia Khiêm gọi điện thoại đến, cậu ấy nói cậu ấy cùng Asa không đến được, Gia Linh xảy ra chuyện…’’

Lâm Thanh Mai hơi thở phào nhẹ nhõm khi biết Lập Gia Khiêm cùng với Asa không đến được, nhưng rất nhanh sau đó lại có cảm giác mất mát sâu sắc.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sắc mặt bình tĩnh mà hỏi: ‘‘Gia Linh xảy ra chuyện gì vậy?’’

Bạch Cảnh Thụy lắc đầu: ‘‘Anh cũng không biết chi tiết, nghe Gia Khiêm nói cô ấy ngã ở biệt thự, có một người giúp việc nữ chưa lau nước đọng ở trên sàn nhà đi, bởi vì trơn trượt cho nên Gia Linh không cẩn thận trượt chân.’’

Lời nói của anh ta khiến cho lông mày của Lâm Thanh Mai có chút nhíu lên, theo lý thuyết Vương Gia Linh còn trẻ tuổi, té một cái chắc cũng không có chuyện gì đi, cũng không phải một bà già bảy tám chục tuổi té một cái có thể gãy xương.

Bạch Cảnh Thụy nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của cô, anh ta rầu rĩ nói: ‘‘Gia Khiêm nói ở trong điện thoại... Nói Gia Linh đã mang thai hai tháng, cho nên bây giờ Gia Linh đã được đưa đến bệnh viện.”

Bạch Cảnh Thụy cũng vừa mới nghe được tin tức này, lúc trước anh ta đã đi đi đi lại ở dưới lầu năm phút đồng hồ, phân vân không biết có nên nói cho Lâm Thanh Mai biết tin tức này hay không.

Nhưng mà loại chuyện mang thai này chỉ có thể lừa gạt được nhất thời, chờ đến khi Vương Gia Linh lộ rõ bụng thì ai cũng có thể nhìn ra.

Anh ta tin tưởng Lâm Thanh Mai có thể tiếp nhận được tin tức này.

Sự đau khổ đến tột cùng lúc trước cô đều có thể gắng gượng vượt qua được, thì cô cũng có thể tỉnh táo giải quyết những chuyện khác.

Quả nhiên, khi Lâm Thanh Mai nghe được tin tức này thì vẻ mặt cũng không thay đổi quá nhiều.

Cô bình tĩnh hỏi: ‘‘Vậy không phải bây giờ anh cũng nên đi đến bệnh viện thăm cô ấy sao?’’

Bạch Cảnh Thụy có chút khổ sở nói: ‘‘Đúng vậy, Gia Linh chính là bạn tốt của anh... Thanh Mai, anh…’’

Lâm Thanh Mai lập tức nói: ‘‘Anh mau đi đi, giúp tôi thăm cô ấy, mặc dù Vương Gia Linh đã từng giúp đỡ Lập Gia Khiêm lừa gạt em, nhưng mà em cũng biết cô ấy không phải người xấu, nếu không cô ấy cũng không trở thành bạn tốt của anh và Lập Gia Khiêm.’’

‘‘Thanh Mai, cảm ơn em đã hiểu cho anh.’’ Ánh mắt của Bạch Cảnh Thụy tràn đầy cảm kích nói.

Lâm Thanh Mai khẽ cười một tiếng: ‘‘Giữa em với anh thật ra cũng không cần thiết nói lời cảm ơn.’’

‘‘Anh đi đi, em sẽ không đi…’’ Lâm Thanh Mai quay người đi lên trên ban công.

Bạch Cảnh Thụy ở sau lưng cô nói: ‘‘Thanh Mai, vậy anh đi trước, anh sẽ trở về sớm, nếu như em đói bụng…’’

Cô quay người lại nhìn anh ta: ‘‘Được rồi, anh cũng không cần lo lắng cho em, em cũng không phải trẻ con mới ba tuổi, em sẽ chăm sóc tốt bản thân, cũng sẽ coi nhà anh như nhà của mình.’’

Lời nói của cô khiến cho anh ta nhẹ nhõm, khóe miệng của Bạch Cảnh Thụy hiện lên một nụ cười: ‘‘Được rồi, vậy thì anh yên tâm.’’

...

Năm phút sau, Bạch Cảnh Thụy lái chiếc xe Land Rover màu đen mới của mình ra khỏi nhà ga, anh ta cũng nhìn thấy Lâm Thanh Mai đang đứng cách đó không xa.

Cô nhanh chóng đã đi về phía xe của anh ta, không bao lâu đã đi đến trước xe, Lâm Thanh Mai mở cửa xe bên lái phụ ra lên xe.

Bạch Cảnh Thụy có chút khó hiểu nhìn qua cô, Lâm Thanh Mai liếc anh ta một cái rồi nói: ‘‘Em với anh đi đến gặp cô ấy.’’

Anh ta hỏi: ‘‘Em có chắc không?’’

Lúc này, Lâm Thanh Mai và người ngồi trong phòng khách yên lặng thút thít trước đó như hai người khác nhau, cô cong môi cười một tiếng: ‘‘Em chắc chắn, đó chỉ là vợ hiện tại của bạn trai cũ, cũng không phải đi gặp Diêm Vương, em chính là một người bước ra từ Quỷ Môn quan hai lần, không có gì có thể dọa được em!’’

Lời nói này cùng với sự bá đạp và sự bình tĩnh ở trong mắt của cô khiến cho nhịp tim của Bạch Cảnh Thụy tăng tốc không thể giải thích được, anh ta tán thưởng nói: ‘‘Đây mới là Lâm Thanh Mai anh biết!’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.