Tám giờ tối ngày hôm đó, Lâm Thanh Mai mang theo một vali hành lý rời khỏi vườn địa đàng.
Đông Phương Trực đứng ở trước cửa sổ sát đất, ở lại văn phòng không đi tiễn cô.
Anh ta nói, cuộc đời này anh ta ghét nhất ba việc: một là hôn lễ, hai là lễ tang, ba là tiễn đưa.
Tuy rằng không tự mình đưa Lâm Thanh Mai ra đảo, nhưng Đông Phương Trực vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn phi cơ trực thăng bay khỏi đảo nhỏ, cho đến khi phi cơ trực thăng hoàn toàn biến mất ở trong đêm đen......
Anh ta đứng một giờ không hề động, trên mặt anh ta bình tĩnh đến đáng sợ!
Rất muốn đi theo Lâm Thanh Mai cùng nhau trở về, nhưng anh ta không làm như vậy.
Suốt bảy năm Lâm Thanh Mai không gặp người nhà và bạn bè của cô, mà bảy năm cô ở đây chưa bao giờ rời đảo, Đông Phương Trực chính là bạn thân nhất mà cô sớm chiều ở chung.
Theo thời gian mà tính, anh ta đã muốn thắng Lập Gia Khiêm và Bạch Cảnh Thụy......
Khóe miệng Đông Phương Trực nhếch lên một tia ý cười nhàn nhạt, anh ta nhớ tới năm đó Bạch Cảnh Thụy đã sớm ‘ cúi đầu ’ với anh ta, nói sự yêu thích của anh ta đối với Lâm Thanh Mai sờ không thấu, cuối cùng anh ta quả nhiên vẫn thích Lâm Thanh Mai!
Anh ta thậm chí đã không nhớ nổi bắt đầu từ khi nào nữa......
Đông Phương Trực không thể quên lần phẫu thuật chỉnh hình cuối cùng, lúc ấy anh ta trước tiên để trợ thủ và người chăm sóc toàn bộ đều ra khỏi phòng phẫu thuật.
Nhìn Lâm Thanh Mai toàn thân đã gây mê, lần đầu tiên anh ta có xúc động muốn hôn cô.
Anh ta biết, sau lần phẫu thuật này, Lâm Thanh Mai rất nhanh sẽ rời khỏi vườn địa đàng......
Đông Phương Trực không đè nén nội tâm mình nữa, anh hôn lên môi Lâm Thanh Mai.
Đoạn trí nhớ này khắc thật sâu trong đầu anh.
Môi của Lâm Thanh Mai rất lạnh, đây là điểm duy nhất anh nhớ lúc đó.
Thư kí Jenny đứng cùng ông chủ Đông Phương Trực ở trước cửa sổ sát đất, lần đầu tiên cô thấy ông chủ mình thất hồn lạc phách như vậy, không nhịn được nói: “Ông chủ, nếu ngài luyến tiếc Cô Lâm rời đi như vậy, vì sao không ngăn cản cô ấy?”
“A, Jenny, sao cô lại khờ dại như vậy, Thanh Mai cô ấy là bởi vì bị thương mới bị bắt ép ở lại vườn địa đàng, hiện giờ cô ấy đã khôi phục dung mạo đương nhiên phải quay về nơi cô ấy đã từng sinh sống, tôi chỉ là bạn và bác sĩ của cô ấy, có tư cách gì muốn cô ấy lưu lại......” Trong con ngươi đen của Đông Phương Trực bắt đầu trở nên ảm đạm không ánh sáng, anh ta phát hiện anh ta thất vọng và phiền muộn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tư vị chia ly xa lạ mà đau khổ này làm cho anh ta có cảm giác bất đắc dĩ như người câm ăn rau đắng.
“Ông chủ, tôi nói thật, hy vọng ngài đừng nóng giận. Chuyện ngài thích Cô Lâm, chúng tôi đều đã nhìn ra, Cô Lâm luôn thờ ơ, chuyện tình cảm luôn là đàn ông chủ động tốt hơn, ngài để Cô Lâm đi rồi, Lập Gia Khiêm và Bạch Cảnh Thụy lại gần Cô Lâm, ngài thật sự cam tâm nhìn Cô Lâm về sau bị người đàn ông khác theo đuổi sao?”
Biểu tình của Jenny có chút nóng nảy, ông chủ thật vất vả mới thích một người, sự thật cũng chứng minh Đông Phương Trực không phải gay, thích phụ nữ, nhưng anh lại cố tình không hề hành động!
Đông Phương Trực nghiêng mắt nhìn Jenny một cái, cười ẩn ẩn mang theo tự tin: “Thời gian là đồ tốt, sự ràng buộc giữa tôi và Thanh Mai, không phải Lập Gia Khiêm và Bạch Cảnh Thụy có thể tùy tiện đánh đồng. Thanh Mai là người phụ nữ kiêu ngạo tự tin, từ việc cô ấy có thể chịu được bảy năm không liên hệ Lập Gia Khiêm có thể nhìn ra, Lập Gia Khiêm và cô ấy có thể ở bên nhau hay không vẫn là chưa chắc chắn.”
“Cho dù kẹt giữa hai người Thanh Mai và Lập Gia Khiêm còn có con trai, vậy cũng chỉ có thể chứng minh cuộc đời này bọn họ là ba mẹ ruột của Asa, còn không chứng minh được gì nữa. Chuyện tình yêu cô cũng thấy đấy, không phải muốn ở bên nhau là có thể ở bên nhau, trong đó liên quan đến nhiều chuyện, tình yêu phức tạp mà lại trừu tượng, trước khi có đủ dũng khí không nên đụng vào vẫn hơn.”
Đông Phương Trực muốn xoay người về ghế của mình, như trước kia bắt đầu viết báo cáo y học của anh, giống như để Lâm Thanh Mai rời đi trở thành lựa chọn đương nhiên lại bình thường.
Jenny nhìn ông chủ của mình đã khôi phục thái độ bình thường, cô cũng sẽ không khuyên nữa, dù sao liên quan đến tình cảm cá nhân của ông chủ, cô không tiện nói nhiều để tránh làm cho Đông Phương Trực phản cảm với cô.
Jenny yên lặng rời đi.
Chờ cô vừa đi, con ngươi đen nhìn như bình tĩnh lạnh lùng của Đông Phương Trực thoáng hiện một tia bất đắc dĩ.
Trước khi Lâm Thanh Mai rời khỏi vườn địa đàng, anh đã ước định với chính mình, anh cho Lâm Thanh Mai một tháng, để cô một tháng này có thể đi gặp những người cô muốn gặp.
Một tháng sau, anh sẽ đi tìm cô, đây là thời gian tự do nhiều nhất anh cho cô, qua một tháng, anh sợ chính mình sẽ không chịu được nỗi nhớ của anh đối với cô......
Anh đã quen những năm tháng có Lâm Thanh Mai ở vườn địa đàng.
Mà anh tự tay sáng tạo ra khuôn mặt hoàn mỹ cho cô, sao anh có thể nỡ để người đàn ông khác nhìn ngắm......
Đông Phương Trực cầm lấy di động của mình, tràn đầy nỗi nhớ nhìn người phụ nữ trên màn hình di động, anh cực kỳ bình tĩnh nói: “Thanh Mai, một tháng sau, em phải bắt đầu quen với việc tôi theo đuổi em......”
Ba giờ chiều hai ngày sau, sau khi Lâm Thanh Mai cải trang xong rời khỏi sân bay quốc tế.
Cô lôi kéo chiếc vali màu đen lên xe phòng minh tinh.
Bạch Cảnh Thụy tự mình tới đón cô.
Lái xe Tiểu Thôi không tới, Bạch Cảnh Thụy cũng cải trang, anh ta ngồi ở vị trí lái xe lái xe lên đường cao tốc.
Trên xe, Lâm Thanh Mai uống nước ấm Bạch Cảnh Thụy chuẩn bị cho cô, hiện tại uống vừa đúng lúc là nước âm ấm.
“Anh Thụy, công ty điện ảnh và truyền hình trước kia vì sao muốn bán kịch bản của em cho Đường Văn Tú?” Lâm Thanh Mai có chút tò mò, lần này trở về lẽ nào sẽ hợp tác với bạn cũ?
Bạch Cảnh Thụy nghiêng mặt nhìn cô một cái, đảo mắt tiếp tục chuyên tâm lái xe, tâm tình anh lại không tồi: “Em cũng biết Đường Văn Tú hiện tại là đạo diễn phim hành động nổi danh, bởi vì hai năm đi lính, quay phim hành động rất phù hợp......Kịch bản của em chính là một bộ phim hành động nhiệt huyết, mạo hiểm kích thích được viết lại có cái nhìn độc đáo, Đường Văn Tú có thể coi trọng cũng không có gì kì lạ.”
“Hơn nữa, Đường Văn Tú ra giá cả cũng không phải là giá cả như công ty điện ảnh và truyền hình kia, công ty điện ảnh và truyền hình đến thương lượng chuyện này với em, anh cảm thấy là cơ hội tốt, em không ngại đi gặp bọn họ chứ.”
“Vậy hẹn thời gian nói chuyện đi......” Ánh mắt Lâm Thanh Mai có chút bình tĩnh, cô nhìn phía trước nói một câu: “Bảy năm không trở lại, nơi này thay đổi thật nhiều......”
“Đúng vậy thay đổi rất nhiều...... Thanh Mai, ngày mai và ngày kia anh đã xin nghỉ với tổ đạo diễn, ngày mai anh đưa em đến trung tâm thành phố đi dạo, ngày hôm qua mẹ em vừa về quê, vài ngày nữa mới có thể trở về, chờ bà ấy trở lại anh và em đi thăm bà ấy.”
Cô liếc mắt nhìn Bạch Cảnh Thụy một cái: “Được, nghe theo sắp xếp của anh.”
Bạch Cảnh Thụy cười một tiếng: “Nếu nghe anh sắp vậy, vậy buổi tối ở chỗ anh, không cần ở khách sạn nữa.”
“Ha ha, em không có ý kiến, không ở khách sạn em còn tiết kiệm được tiền nữa......”
Lâm Thanh Mai bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, cô nghiêm mặt nói: “Anh Thụy, không phải đã nói rồi sao, tạm thời đừng dùng tên cũ của em, hiện tại trên hộ chiếu của em là tên “Đông Phương Diễm”, thân phận là em họ của Đông Phương Trực, từ giờ trở đi anh phải quen gọi tên mới này của em.”
“Tuân mệnh, Đông Phương Diễm.” Bạch Cảnh Thụy lập tức cười sửa lời nói.
Giờ phút này cả trái tim anh ta tựa như đắm chìm trong ánh nắng mùa xuân, cảm thấy ấm áp lại thích ý, cô gái anh ta tâm tâm niệm niệm chờ mong cuối cùng đã trở lại rồi!
Những năm tháng dày vò thống khổ trước kia cuối cùng cũng đã qua rồi.
Giống như Đông Phương Trực năm đó đã hứa hẹn vậy, vết bỏng trên người Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy hoàn toàn không có lưu lại vết sẹo nào, da thịt sau khi hồi phục như mới vậy.
Điều này làm cho Bạch Cảnh Thụy không chỉ một lần khen kĩ thuật chữa bệnh của vườn địa đàng, cũng như y thuật tinh xảo của Đông Phương Trực.
Làm cho Bạch Cảnh Thụy mừng phát khóc chính là sự khôi phục dung mạo của Lâm Thanh Mai.
Tuy rằng khuôn mặt hoàn mỹ của cô ở trong mắt Bạch Cảnh Thụy vẫn có sự xa cách, nhưng trái tim của người sở hữu khuôn mặt kia vẫn là trái tim của Lâm Thanh Mai lúc trước, tâm không thay đổi, người cũng không mất trí nhớ, dung mạo thay đổi mà thôi, rồi cũng sẽ quen thôi.
......
Hơn hai giờ sau, khi Bạch Cảnh Thụy vừa mới lái xe vào gara biệt thự của mình, bên trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Chỉ đường trên xe mở Bluetooth, di động tự động kết nối, màn hình hiển thị người gọi đến làm cho Bạch Cảnh Thụy và Lâm Thanh Mai lập tức nhìn nhau.
Người gọi đến: Lập Gia Khiêm.
Bạch Cảnh Thụy nhìn Lâm Thanh Mai, dùng ánh mắt hỏi ý kiến cô.
Mắt Lâm Thanh Mai hơi cụp xuống, gật đầu đồng ý anh nghe điện thoại.
Bên trong xe trang bị loa ngoài, Bạch Cảnh Thụy ấn nút nhận.
Giọng Lập Gia Khiêm trầm thấp dễ nghe nhất thời truyền đến: “Cảnh Thụy, anh có ở nhà không? Tôi và Asa tuần trước về nước, thằng bé vừa tự làm điểm tâm, nói muốn tặng cho chú Cảnh Thụy ăn, nếu anh ở nhà, tôi và Asa tới đó một chuyến.”