Chương một trăm hai mươi mốt
“Ba, người dẫn con tới nơi này có làm gì?”
Nơi này chất đống rất nhiều khăn, dơ sạch đều có, Lạc Phi có chút không rõ, vì cái gì Lăng Tịch dẫn hắn tới nơi này.
“Nơi này chính là chỗ làm việc của ta.”
Thấy Lạc Phi vẫn không rõ, nam nhân cười chỉ đống khăn mặt giải thích :
“Ta mỗi ngày làm ở đây, chính là đem khăn dơ phân loại, sau đó đưa đi phòng giặt. Giặt sạch, lại cầm khăn sạch xếp gọn cho người ta đến lấy dùng. Nói như vậy con hiểu được không?”
“Ừm… Hiểu được.”
Nam nhân chính là người dọn vệ sinh? Nhìn bốn phía xung quanh Lạc Phi thần sắc hòa hoãn xuống.
Lăng Tịch trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó mang ghế cho Lạc Phi ngồi, lại vội vàng đến phòng thay quần áo.
Đợi nam nhân đi ra, Lạc Phi đi xem xét hoàn cảnh chung quanh. Nơi này tương đối im lặng, cũng rất ít người đi lại, nam nhân sẽ không bị người khác quấy rầy. Nhưng vừa nghĩ tới nam nhân làm công việc của những bác gái lớn tuổi, thật là ủy khuất .
Cẩn thận nghĩ, Lạc Phi quyết định khi trở về, lại cùng nói chuyện khuyên nam nhân nghỉ công việc này, hắn sẽ tìm cho công việc khác cho nam nhân.
Nghe
bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lạc Phi mỉm cười quay đầu nhìn. Nhưng người xuất hiện tại cửa không phải nam nhân. Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy người này rất không thiện cảm.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”
Người vừa đến mở miệng trước, hắn khoan tay trước ngực dựa cạnh cửa nhìn Lạc Phi dò xét.
“Ngươi là ai? Ta vì cái gì không thể ở trong này?”
Lạc Phi không trả lời, cũng đưa tay để tại ngực, hỏi lại .
“Ta là ai? Ta là chủ nơi này. Ta đã trả lời , nên ngươi cũng nói đi?”
“Ta đang đợi ba của ta.”
“Chờ ba ngươi ?”
Tần Tường cẩn thận nhìn thật lâu, Tần Tường mới nhận ra người trước mắt là ai. Theo tư liệu hắn điều tra, người này là đứa trẻ ở viện mồ côi đã được Lăng Tịch tài trợ, giờ đã là một nghệ sỹ đàn dương cầm. Tần Tường hừ lạnh một tiếng.
“Vâng , chờ ba ta.”
Tần Tường sắc mặt lạnh lùng không đổi, Lạc Phi lại một lần nữa khẳng định Tần Tường có vấn đề. Cảm giác cũng không tốt, cho nên sau khi nói xong, Lạc Phi liền hướng một bên, không có quan tâm Tần Tường. Kỳ quái chính là, Tần Tường không có rời đi, cũng không có nói chuyện, đứng
ở tại chỗ bảo trì trầm mặc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, giọng nam nhân cũng truyền vào,
“Phi Phi, ta đã trở về.”
Bước vào cửa phòng, sắc mặt của nam nhân, cũng có biến hóa. Cổ họng co rút vài cái, chậm chạp lên tiếng chào hỏi,
“Tần… Tần Tường.”
Tần Tường sao lại chạy tới đây? Hắn vừa rồi cùng Lạc Phi đợi một chỗ, không biết có gây khó xử Lạc Phi hay không ?
“Ừ.”
Tần Tường lạnh lùng lên tiếng, nhìn lướt qua nam nhân cùng Lạc Phi, tiếp tục nói:
“Mạn Ny nói lần trước vất vả ngươi , muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, ngươi có thời gian hay không? ”
Nghe được là Mạn Ny muốn mời ăn cơm, nam nhân mau hồi đáp:
“Có, có thời gian.”
“Ngày mai chờ điện thoại ta.”
Lạnh lùng nói xong, Tần Tường xoay người đi ra khỏi phòng.
“Ba, người nọ thật là ông chủ ? Mạn Ny là ai?”
Đợi cho Tần Tường sau khi rời khỏi Lạc Phi mới mở miệng. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, nam nhân cùng hắn nói chuyện cũng có chút khúm núm, như là sợ chọc giận hắn. Thái độ cũng không giống ông chủ và nhân viên. Cũng không biết đến tột cùng là không đúng chỗ nào.
“Vâng , là ông chủ của ta, Mạn Ny là bạn gái hắn. Lần trước ta giúp họ sắp xếp một đống lớn quần áo đưa đi bán đấu giá, cho nên muốn mời
ta ăn một bữa cơm, thật khách khí.”
Nam nhân đơn giản giải thích, sau đó chuyển đề tài
“Phi Phi, con có cảm thấy nhàm chán hay không ? Muốn đi về trước không ?”
“Sẽ không. Con chờ người cùng nhau trở về.”
“Vậy được rồi, ta làm việc, con bên ngồi đợi một lát.”
Công việc rất đơn giản, nhưng nam nhân lại làm rất nghiêm túc. Thần thái lúc làm việc của nam nhân làm cho Lạc Phi nhìn rất mê muội. Lạc Phi chống cằm nhìn nam nhân thật lâu, trong đầu bắt đầu sinh ra một cái ý tưởng. Nếu nam nhân có thể nghỉ công việc này về giúp mình, vậy không phải tốt hơn sao. Dù sao hắn cũng cần một trợ lý chăm sóc cá nhân . Nghĩ đến về sau có thể ngày ngày nhìn thấy nam nhân, Lạc Phi khóe môi đang không ngừng cong lên, cười đến rất thư thái.
Làm xong, nam nhân quay đầu muốn cùng Lạc Phi nói chuẩn bị trở về, lại thấy Lạc Phi trên mặt nở nụ cười thư thái, thoạt nhìn làm cho người ta một loại cảm giác rất thư sướng.
“Phi Phi, cười cái gì?”
“Không nói cho người. Ba, người làm xong việc?”
Lạc Phi giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Bình thường giờ này hắn đã trên giường ngủ, nhưng hôm nay lại không có cảm giác buồn ngủ. Có lẽ là có nam nhân ở bên cạnh, nên mới không có cảm giác mỏi mệt.
“Vậy. Chúng
ta về nhà đi.”
Sáng hôm sau, nam nhân nhận được điện thoại Tần Tường nói là sớm đến nhà hắn. Mặc dù có điểm nghi hoặc Tần Tường vì cái gì sớm như vậy đã kêu tới, nhưng nghĩ đến là Mạn Ny chủ động mời ăn cơm, nam nhân cũng đồng ý, nếu lại chối không tốt lắm.
Nghĩ vậy một chút, nam nhân đánh thức Lạc Phi,
“Phi Phi, ba đi ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về muộn, con nếu đói bụng thì gọi thức ăn. Nếu Tiểu Hàn hỏi đến, con nói ta có việc ra ngoài , được chứ?”
“Dạ. Ba, người đi đâu vậy?”
“À ? Không phải ngày hôm qua có người mời ta ăn cơm sao? Hiện tại ta phải đi.”
“Sớm như vậy? ăn điểm tâm? !”
“Vâng, đúng vậy. Ta đi trước, để cho người ta đợi sẽ không tốt, trở về nói sau.”
Sợ Tần Tường chờ lâu nổi bão, nam nhân mau cùng Lạc Phi nói một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đến nhà Tần Tường, nam nhân nhấn chuông cửa, sau đó đợi Tần Tường ra mở cửa.
“Ngươi sao giờ mới đến?”
Tần Tường oán giận hét vào mặt người mới đến. Lúc này Tần Tường chỉ quấn một cái khăn tắm che phần dưới, trước ngực còn có nước đang chảy xuống.
Chương một trăm hai mươi hai
“Ta đã mau chóng chạy đến.”
Lăng Tịch cũng không có giải thích nhiều, chỉ nói đơn giản một câu, sau đó nhìn về phía
Tần Tường,
“Ngươi vừa tắm xong ? Mau lau khô đem quần áo mặc vào, đừng để bị lạnh.”
“Mắc mớ gì tới ngươi?”
Nghe được nam nhân quan tâm, Tần Tường lên tiếng, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
“Tại ta quan tâm ngươi.”
Nam nhân đổi dép lê đi theo Tần Tường vào, biết Tần Tường không thích nghe, nam nhân cũng không có tiếp tục nói. Chỉ đem trái cây đặt lên bàn,
“Ta mua cho ngươi ít trái cây tươi, nhớ ăn.”
“Sao đột nhiên đối tốt với ta như vậy? Cảm thấy có lỗi nghĩ muốn bồi thường ta? Vẫn là làm sai chuyện gì muốn lấy lòng ta? Ngươi cho là, chỉ bằng vài quả thối này, có thể làm cho ta tha thứ ?”
“Ta không nghĩ như vậy, ta chỉ là đơn thuần mua ít trái cây mà thôi. Còn có đây cũng không phải là cái gì thối, mỗi một trái, đều là ta tỉ mỉ chọn lựa.”
Biết Tần Tường xoi mói, nam nhân đã chọn lựa đều là loại ngon, giá cao, những loại sang quý.
“Như thế nào, mua vài quả lại đây muốn kể công?”
Tần Tường đi đến bên cạnh nam nhân , đem khăn cầm trong tay nhét vào tay nam nhân ,
“Giúp ta lau.”
Nói xong, Tần Tường liền ngồi xuống trên ghế sa lon, tìm tư thế thoải mái nằm xuống.
“Ừ”
Nhìn Tần Tường tóc còn đang nhỏ
nước, nam nhân đi đến đem thân thể hắn nâng dậy tựa vào người mình, thật sự thay hắn lau tóc.
“Ngày hôm qua tên kia là gì của ngươi?”
Tần Tường gối đầu trên đùi nam nhân thoải mái nằm, sau đó giơ tay lên gảy mấy sợi tóc rũ xuống trán nam nhân
“Hả?”
Không nghĩ tới Tần Tường sẽ đột nhiên hỏi về Lạc Phi, nam nhân động tác trong tay tạm dừng, rất nhanh, tiếp tục lau tóc, cũng trả lời hắn,
“Đó là một bằng hữu, hắn gọi Lạc Phi.”
“Bằng hữu sao?”
Tần Tường gật gật đầu, sau đó đẩy tay nam nhân ra, ngồi dậy nhìn thẳng mắt của nam nhân ,
“Vậy hắn… sao gọi ngươi là ba? Thật đúng là nhìn không ra, ngươi có thể trăng hoa như vậy, một đứa rồi lại một đứa.”
“Ta không có. Ta không có trăng hoa, cũng không có làm loạn. Lạc Phi hắn… Hắn là đứa trẻ ta bảo trợ ở viện cô nhi.”
“Ồ…Không phải ngươi sinh ra mà là nhặt được. Viện cô nhi à, thì ra là đứa bé không ai muốn, bị vứt bỏ. Hơn nữa còn có tên ngốc kia, nhà của ngươi thật đúng là nơi rách nát.”
Nghe được Tần Tường trêu chọc, nam nhân buông tay làm rơi khăn xuống đất. Rũ mắt trầm mặc một hồi, nam nhân nhỏ giọng nói:
“Ta đi về.”
Không
muốn cùng Tần Tường tranh cãi, cũng không muốn lại nghe Tần Tường trêu chọc, cho nên, vẫn là tránh Tần Tường tốt hơn.
“Ai cho đi về?”
Thấy Lăng Tịch muốn chạy, Tần Tường đem nam nhân kéo ngồi trên ghế sa lon, cũng tiến lên ngăn chận thân thể nam nhân,
“Ta chưa có cho đi, ngươi đã muốn đi? Hả?”
Tần Tường lòng ngực trần trụi ướt át, lành lạnh dán trên gương mặt chạm vào bờ môi ấm của nam nhân,
“Đừng đè nặng ta.”
“Hả? không đè nặng ngươi, ‘ làm ‘ ngươi được không?”
Nghe được nam nhân yêu cầu, Tần Tường nhẹ nhàng chậm chạp nở nụ cười, lập tức, hắn giữ chặt tay nam nhân, đặt lên eo mình.
“Đến, giúp ta mở ra. Kéo ra đi, cũng cho ngươi thỏa mãn .”
“Ngươi đùa bỡn ta? Căn bản là không phải Mạn Ny muốn mời ta ăn cơm đúng hay không? Ngươi kêu ta đến, chỉ là muốn đùa giỡn ta? Thật không?”
“Ta không có đùa giỡn ngươi, ta chỉ là giống ‘ làm ‘ ngươi mà thôi.”
Tần Tường khóe môi cong lên. Đứng lên, sau đó hắn bắt tay nam nhân cầm khăn tắm kéo một chút một chút mở ra,
“Chào mừng ngươi đã đến, ta cương lên quá này. Chúng ta bao lâu không có làm ? Ngươi rất muốn nó có phải không ? Đã lâu không được nó yêu thương, ngươi vui
không?”
Tần Tường nói rất chậm rất chậm, lời nói gian trá, lộ ra ái muội. Nhìn đến nam nhân tựa đầu hướng sang một bên, mắt nhắm lại run run,Tần Tường không khỏi cười nhéo nhéo má nam nhân ,
“Này! Có chuyện gì không dám nhìn ta.”
“Ngươi đừng xằng bậy.”
“Xằng bậy? Ta luôn tốt mà. Nếu không… Ngươi sờ xem?”
Tần Tường lại nắm tay nam nhân để vào giữa hai chân mình
“Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không phải không có mặc gì. Như thế nào. Chưa thấy qua người khác mặc quần lót à.”
Hắn bên trong có quần lót, hắn là chỉ muốn trêu cợt người nam nhân này mà thôi.
Tần Tường nói nhiều như vậy, bất quá là muốn nam nhân làm một bữa cơm mà thôi. Mạn Ny sẽ đến. Tuy rằng không phải giống Tần Tường nói, Mạn Ny mời ăn cơm, nhưng nếu là Mạn Ny đến, nam nhân cũng không nghĩ lại đi cùng Tần Tường so đo những thứ gì. Vì con dâu tương lai làm bữa cơm, nam nhân rất tình nguyện.
Đem tủ lạnh mở ra, nam nhân đại khái nhìn lướt qua tràn đầy nguyên liệu nấu ăn, ở trong lòng cân nhắc, sau đó chọn ra thứ cần dùng toàn bộ đem ra.
Nhà Tần Tường có phòng bếp rất lớn, đủ các món đồ điện gia dụng, tủ chén to đầy đủ các loại, nồi chảo đầy đủ. Chính là tất cả đều mới tinh. Bếp
cũng chưa từng có dùng qua.
Nam nhân đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch, lại đem tới cái thớt gỗ cắt nhanh, cắt tốt, lại rất đều nhau để vào đĩa… Ban đầu không quen thuộc phòng bếp này, nhưng không bao lâu, nam nhân liền quen dần, tìm mọi thứ cũng nhanh chóng không ít.
“Ngươi thường xuyên nấu cơm sao?”
Phía sau, truyền đến giọng Tần Tường
“Vâng.”
Nam nhân bận rộn chuẩn bị , không quay đầu lại.
“Ồ.”
Nam nhân không hề chú ý, Tần Tường thấy không thú vị, cũng không có mở miệng. Tần Tường lại đi ra ngoài, cầm cái điều khiển ngồi ở trên ghế sa lon xem TV. Hắn đem điều khiển từ xa bấm tới bấm lui, vẫn không có tìm được tiếc mục muốn xem. Thật sự là nhàn rỗi, Tần Tường lại đi vào phòng bếp.
“Này! Cùng ta tán gẫu một lát.”
“Ngươi muốn tán gẫu cái gì?”
Nam nhân như trước không quay đầu lại.
Chương một trăm hai mươi ba
“Ngươi có làm gì không nhìn ta? !”
Cảm thấy được mình không được để mắt đến, Tần Tường nhíu mày, sau đó giữ chặt cánh cánh tay nam nhân, cưỡng chế xoay người nhìn về phía hắn ,
“Ngươi không nhìn ta.”
Nghe được Tần Tường lên án, nam nhân rất bất đắc dĩ giơ giơ cái sạn trong tay lên, mở miệng nói:
“Đại thiếu gia, bắt ta
làm việc là ngươi. Nói ta không nhìn ngươi, cũng là ngươi. Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?”
“Cùng ta trò chuyện. Cùng ta nói, ngươi nhìn ta. Hãy vừa làm vừa nói, như vậy sẽ không thành vấn đề .”
Sao nhiều yêu cầu như vậy? Thực phiền toái. Nam nhân bất đắc dĩ thở dài, sau đó buông sạn trong tay, nghiêm túc nhìn Tần Tường,
“Đại thiếu gia, ngươi muốn tán gẫu cái gì?”
“Đừng gọi ta như vậy, gọi ta… Tường Tường.”
Rất nhiều đứa trẻ đã có nhũ danh, gọi lên rất thân thiết, hắn muốn biết, nghe người nam nhân này gọi hắn như vậy sẽ có cảm xúc như thế nào.
“À, Tường Tường.”
Tuy rằng cảm thấy được Tần Tường yêu cầu rất kỳ quái, nhưng nam nhân vẫn là kêu lên. Tường Tường? Phi Phi. Gọi lên rất thân thiết, chính là gọi Tần Tường có hơi chút khó đọc, không quá quen. Bất quá, xưng hô này làm cho nam nhân cảm thấy được cùng Tần Tường thân cận không ít.
“Ừ, về sau không có người ngoài , ngươi cứ gọi ta như vậy đi.”
Cảm giác không tệ. Nếu hắn không có cảm thấy không thoải mái, vậy tiếp tục như vậy gọi đi.
“Ngươi thất thần có chuyện gì? Canh tràn ra kìa .”
Mắt thấy canh sắp tràn ra, Tần Tường có chút cấp bách chọc chọc cánh tay nam nhân ,
“Nhanh lên,
đừng đem phòng bếp của ta đốt đi.”
“Á”
Nam nhân xoay người đem cái nắp ra, cũng dùng cái vá khuấy nồi vài cái,
“Tường Tường, giúp ta đem đường lấy lại đây.”
“Chính ngươi không biết lấy a?”
Tần Tường lải nhải, nhưng vẫn là dựa theo yêu cầu, đi đến chỗ để đồ gia vị. Nhưng mà … cái nào mới là đường? Tần Tường đưa tay rồi lại rụt trở về, vẻ mặt khó xử.
“Làm sao vậy? Tìm không thấy sao?”
Nghe được nam nhân thúc giục, sợ bị phát giác, Tần Tường tùy tay cầm một cái đưa cho nam nhân,
“Đây.”
Tiếp nhận gia vị Tầng Tường đưa, nam nhân mày không tự giác nhíu lại,
“Tần… Tường Tường, ta muốn chính là đường trắng, ngươi đem muối cho ta làm cái gì?”
“Muối? Ngươi cho ta ngốc a? Đây mới là muối.”
Nghĩ đến nam nhân là cố ý đùa giỡn hắn, Tần Tường trừng mắt nhìn nam nhân một cái, cũng đem cái lọ chứa muối kia đưa tới trước mặt nam nhân
“Ngươi không thể nào? Lại phân biệt không được. Ngươi còn dám nấu ? Có thể ăn chết người hay không a?”
Nghe được Tần Tường trêu chọc, nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đem hai cái lọ gia vị, đưa Tần Tường nếm thử
“Tường Tường, này là muối, người nếm thử là vị mặn. Này mới là đường trắng. Còn ngươi vừa rồi đưa cho ta là muối hạt, cùng đường trắng có điểm
giống nhau, nhưng kích thước hạt có chút khác.”
Giảng giải sợ làm thương tổn lòng tự trọng Tần Tường, nam nhân tận khả năng làm cho mình đừng cười. Nhưng mà thật sự là quá mức buồn cười, nói xong, vẫn là khống chế không được cười lên tiếng.
“Tốt lắm, cười sao?”
Thấy nam nhân cười. Tần Tường nháy mắt tâm tình có chút chùng xuống, nam nhân đi đến bên cạnh kéo tay Tần Tường
“Thật có lỗi, là ta không tốt.”
Hiện tại ngẫm lại, Tần Tường thật sự rất đáng thương. Bạch Tiểu Hàn tuy rằng tâm trí có vấn đề, nhưng có người ở một bên chiếu cố , Bạch Tiểu Hàn có thể sống rất vui vẻ còn Lạc Phi, tuy rằng cũng sinh sống ở viện mồ hôi, nhưng sinh hoạt, hiển nhiên so sánh Tần Tường khá hơn nhiều. Nam nhân đáy mắt hiện lên mấy tia áy náy, càng cảm thấy được chính mình có lỗi với Tần Tường.
“Tường Tường, ta nên bồi thường ngươi như thế nào ?”
“Bồi thường?”
Tần Tường bỏ tay nam nhân, cười lạnh nói:
“Ngươi cho là, ngươi cho một chút bồi thường, có thể làm cho ta quên mất ta bị ngươi vứt bỏ ? Nói đi, ngươi có năng lực gì cho ta bồi thường? Ngươi có tiền sao? Không có. Vậy ngươi là muốn dùng thân thể của ngươi ? ta muốn thế nào ngươi cũng có thể phải không ?”
Nghe Tần Tường nói, Lăng Tịch lại lâm vào trầm mặc. Không biết nên
làm như thế nào đáp lại Tần Tường. Năm đó quả thật không biết Tần Nguyệt có thai, chờ biết được, Tần Nguyệt đã mất dấu. Nếu… Nếu biết Tần Tường sinh ra sẽ bị vứt bỏ, cho dù gian nan, cũng sẽ đi cầu Lăng lão gia cho phép đem Tần Tường về, dù là đặt ở trong viện mồ côi cùng Lạc Phi cũng tốt. Ít nhất, như vậy nam nhân còn có thể thường xuyên cùng Tần Tường gặp mặt, chăm sóc, làm cho hắn không chịu thương tổn.
Ngoài phòng truyền đến tiếng chuông cửa. Tần Tường mím môi, đi nhanh ra ngoài. Tần Tường liền thay đổi, lộ ra khuôn mặt tươi cười,
“Mạn Ny, em đã đến rồi.”
“Dạ.”
Mạn Ny hôn Tần Tường lên hai má, sau đó đem vật cầm trong tay đưa cho Tần Tường,
“Em cố ý mua rượu, anh lấy đi vào , em đổi giày.”
“Vâng, được . ”
“Đúng rồi, bá phụ đến đây chưa? Ông thích ăn cái gì? Em đi gọi.”
“Đến rồi, hắn nói muốn tự mình làm bữa cơm cho em ăn, nên rất sớm đã tới đây , hiện tại đang bận rộn .”
“Đúng vậy sao? Thật là xấu hổ? Là em muốn mời bá phụ ăn cơm.”
Mạn Ny nhìn Tần Tường nghi ngờ, rồi tóm chặt lỗ tai Tần Tường, tra hỏi:
“Nói! Có phải anh đem bá phụ sai sử không ? Hả? !”
“Không phải, là chính ta muốn làm.”
Nghe được động tĩnh nam nhân từ phòng bếp đi ra, hướng Mạn Ny gật
đầu,
“Mạn Ny, đã đến rồi.”
“Dạ. Bá phụ, thực ngượng , vốn nghĩ mời người ăn cơm, kết quả lại thành người tự mình làm. Cần con hỗ trợ không?”
Nhìn nam nhân mặc cái tạp dề hình phim hoạt hình, Mạn Ny không khỏi bậc cười,
“Bá phụ, cái này rất hợp với người.”
“Á… Thật không?”
Cúi đầu nhìn tạp dề hình mèo kitty, nam nhân có chút xấu hổ.
“Đúng vậy a, rất dễ thương nha. Tần Tường, anh cũng cảm thấy vậy phải không?”
“Đừng phiền nữa , theo anh, có quà cho em, ”
Tần Tường nắm tay Mạn Ny mang đi phòng bên. Đi đến nửa đường, Tần Tường lại quay đầu nhìn về phía phòng bếp nói với nam nhân,
“Ngươi làm nhanh lên, chuẩn bị tốt cho ta.”
“Vâng . Xong ngay.”
Bận rộn một lúc, nam nhân đem làm đồ ăn làm xong, toàn bộ bưng lên bàn. Muốn đi gọi bọn Tần Tường đến dùng cơm, khi đi tới cửa, nam nhân liền ngừng lại.
Bên trong phòng, Tần Tường cùng Mạn Ny đang hôn nồng nhiệt , hơn nữa đưa lưng về phía cửa, cho nên đều không có nhận thấy được nam nhân.
Nếu bọn họ đang thân mật, vậy không nhanh đi ra, nam nhân vẫn là im lặng chờ tốt hơn. Nghĩ nghĩ, nam nhân quyết định đem đồ ăn về lại phòng bếp, để hâm nóng .
Chính là mới bưng lên một bát canh, liền nhìn thấy Tần Tường đi ra.
Nhìn đến hành động nam nhân, Tần Tường nhíu mày, mở miệng hỏi:
“Ngươi bưng canh có chuyện gì?”
“Á… Không có gì.”
Nam nhân đem bát canh thả lại trên bàn, đưa lưng về phía Tần Tường ngồi xuống.
Nam nhân này sao kỳ quái thế? Đang làm những thứ gì? ! Tần Tường hồ nghi nhìn nam nhân vài lần, sau đó đi đến.
Chương một trăm hai mươi bốn
Tần Tường ngồi đối diện Lăng Tịch , mở miệng hỏi:
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
“Không có việc gì? Không có việc gì ngươi sao không dám nhìn ta?”
Nghe được câu hỏi của hắn, nam nhân quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại vội vã đem tầm mắt chuyển sang một bên.
“Ta đi bới cơm.”
Nói xong, nam nhân liền đứng lên, đi vào phòng bếp.
Này, chết tiệt nam nhân muốn làm cái gì? ! Vốn muốn truy hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy Mạn Ny đi ra, liền ngồi trở về.
“Tần Tường, bá phụ đâu?”
“Đi bới cơm, lại đây ngồi.”
“Dạ.”
Rất nhanh, nam nhân liền cầm ba bát cơm đi tới, đặt lên bàn,
“Ăn cơm đi, không biết các con thích ăn cái gì, nên chỉ làm vài món.”
“Bá
phụ người cũng ngồi xuống ăn. Bá phụ tay nghề tốt lắm, thoạt nhìn rất bắt mắt, nhìn đã muốn ăn, hương vị rất thơm, thật là ngon.”
“Khách khí , con nếm thử đi. ”
Nghe được Mạn Ny khen tặng, nam nhân có chút ngượng ngùng chỉ cười cười, bưng bát lên chậm rãi ăn món Mạn Ny gắp cho. Nam nhân nghĩ Tần Tường thật có phúc khi cưới được Mạn Ny.
Ăn đến một nửa, Mạn Ny đem ra chai rượu,
“Bá phụ, con cố ý mua rượu lại đây, người uống một ly không ?”
“À.. Ta không thể uống.”
“Vậy uống một chút thôi. Tần Tường, đi lấy ba cái ly lại đây.”
“Được .”
Tần Tường đứng lên đi đến quầy bar, cầm ba cái ly thủy tinh đi trở về.
Mạn Ny rót cho cả ba người, sau đó họ cùng chạm ly. Nam nhân uống một ngụm, vị rượu là ngọt lành cũng không có cay , rất tinh khiết và thơm.
“Bá phụ, việc lần trước, đã làm phiền người. Vốn muốn mời người ra ngoài ăn cơm coi như tạ lễ, nhưng Tần Tường nói, ở nhà ăn tương đối có ý nghĩa hơn, còn nói gặp nhau thoải mái hơn. Kết quả, người đi mời thành đựơc mời…”
“Không có gì, cũng giống nhau cả. Có phần tâm ý này, ta cũng rất thỏa mãn .”
Tần Tường là con lại không thiện cảm, mà Mạn Ny chỉ gặp qua một hai lần,
lại đối với nam nhân tôn trọng, làm cho nam nhân cảm thấy được thật vui, đáy lòng cũng ấm áp .
Mạn Ny đụng chạm Tần Tường bên cạnh nói ,
“Gắp cho ba anh rau đi.”
“Mạn Ny!”
Hắn không rõ, vì cái gì Mạn Ny tôn trọng nam nhân như vậy , lại nói là ba hắn. Mạn Ny rất rõ ràng hắn rất chán ghét nam nhân, thế nhưng hiện giờ Mạn Ny lại muốn làm cho bọn họ quay về tốt đẹp… Hay là nam nhân đã cho Mạn Ny mê hồn dược, mới làm cho Mạn Ny mất hồn? !
“Có chuyện gì mà hung dữ vậy . Chỉ kêu một tiếng ba là chết a? !”
Mạn Ny muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng Tần Tường. Muốn thấy hắn hạnh phúc.
Khi nhìn thấy nam nhân lần đầu tiên, dù không có trao đổi gì, nhưng cô nhìn ra được, nam nhân cũng không giống Tần Tường đã nói, là con người nhẫn tâm. Hơn nữa nam nhân rất để ý Tần Tường.
“Thôi đi, ăn cơm .”
Gặp không khí có chút xấu hổ, nam nhân mau giảng hòa, cũng hướng Mạn Ny cảm kích gật đầu.
Thật vất vả ăn hết cơm, nam nhân đặt bát trong tay xuống, nhìn Tần Tường nói,
“Ta ăn xong rồi, nếu không có gì nữa, ta xin đi về trước , trong nhà còn có việc.”
Không khí nặng nề như vậy, nam nhân ngồi không nổi nữa, không muốn
làm cho Tần Tường chướng mắt, lại nổi nóng, cho nên, vẫn là sớm một chút rời đi tốt hơn.
“Bá phụ, người không ngồi thêm một lát?”
Gặp nam nhân xua tay, Mạn Ny cũng không có lại miễn cưỡng,
Đợi nam nhân sau khi rời khỏi, Mạn Ny cùng Tần Tường tiếp tục tranh cãi về thái độ của hắn với nam nhân. Nhưng vô ích.
“Chẳng lẽ anh muốn cả đời hận ông ấy? Anh hận, anh oán, anh có thể vui không ? Trên đời này không có cái gì vô duyên vô cớ, em cảm thấy được, hẳn phải có lý do gì đó họ mới bỏ rơi anh. Anh đừng suy nghĩ chủ quan mà đi ghi hận được không? Nghe em một câu, cho ông ấy một cơ hội, đem chuyện năm đó nói ra, đến lúc đó ai đúng ai sai, chúng ta lại xem xét được không?”
“Không cần, cũng không muốn nghe.”
Không muốn nghe Mạn Ny tiếp tục nói tiếp, Tần Tường đứng lên đi vào bên trong lấy chìa khoá đi ra ngoài.
Khi hắn đi ra tới cửa, phía sau, Mạn Ny lại một lần nữa nói với theo
“Em chỉ là muốn anh nhìn rõ, không muốn anh sai đường để cừu hận che hai mắt, mà bỏ lỡ một sự tình.”
Nhìn đến Tần Tường nắm chặt tay, Mạn Ny có chút đau đầu xoa xoa thái dương. Xem ra, phen này khuyên bảo, ngược lại không tốt, càng khơi dậy oán hận trong lòng Tần Tường .
Chương một trăm hai mươi lăm
“Em đi về trước , anh nghỉ ngơi, lần sau tới thăm anh.”
Dù Tần Tường rất không muốn thừa nhận, những lời Mạn Ny quả thật có lý. Nếu… Nếu Lăng Tịch là có nỗi khổ vậy hắn nên làm cái gì bây giờ? Còn có, mẹ hắn nếu cũng có khổ tâm gì đó, sẽ như thế nào?
Hắn sở dĩ có thể sống đến nay, động lực chính là muốn trả thù. Một khi mất đi động lực, vậy hắn cố gắng, là vì những thứ gì? ! Cho nên, hắn không biết, tuyệt không muốn biết.
Tần Tường lấy hộp thuốc ở đầu giường nuốt một viên. Uống thuốc xong, lại đi đến phía trước cửa sổ đem bức màn kéo lại, nằm trên giường đợi cơn buồn ngủ đến.
Thật vất vả xuống xe, nam nhân tìm cái ghế ngồi một lát, đợi hơi chút thoải mái, mới chậm rãi đi về nhà. Nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà Tần Tường, nam nhân thở dài, rất là đáng tiếc.
Mở cửa phòng, nam nhân không có nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn, mà ngay cả Lạc Phi cũng không có bóng dáng. Trên bàn có một cái bánh kem còn có cắm nến.
“Tiểu Hàn, Phi Phi.”
Không có ai đáp lại. Bọn họ làm cái gì? ! Nam nhân đóng cửa, hồ nghi đi vào bên trong. Đợi đi tới cửa, bị một lực mạnh mẽ trực tiếp kéo đi vào, nam nhân
rơi vào giữa một cái ôm ấm áp .
“Ba, sinh nhật vui vẻ.”
Bạch Tiểu Hàn ôm nam nhân, ngọt ngào nói một tiếng, cũng ghé vào mặt nam nhân hôn một hơi.
“Hả? Chưa tới sinh nhật ta.”
Mà Lạc Phi thì vẫn đứng bên cạnh bánh kem nhìn Bạch Tiểu Hàn không có lên tiếng. Bọn họ làm cái gì? !
“Phi Phi, các con đang làm cái gì? Hôm nay cũng không phải sinh nhật của ta .”
Không phải sinh nhật Lăng Tịch, cũng không phải Bạch Tiểu Hàn cùng Lạc Phi.
“Con biết a.”
Lạc Phi đi đến đem nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn kéo vào trong lòng, cũng nhanh chóng hôn lên môi nam nhân,
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Con…”
“Là như vầy. Người đi rồi, con liền mang Tiểu Hàn đi ra ngoài ăn cái gì đó, đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt Tiểu Hàn đã nói muốn ăn bánh ngọt, còn nói muốn tổ chức sinh nhật. Con đi mua một cái bánh kem, sau đó mua nến chờ người trở về, dù sao đã rất nhiều năm không có cùng nhau mừng sinh nhật , coi như bù trước đây. Có được không?”
Lúc ở viện cô nhi, dù cho có bận cỡ nào, vào ngày sinh nhật hắn, nam nhân cũng sẽ chạy tới tặng bánh, rồi ăn cùng nhau, mỗi lần đều có quà. Lúc đầu quà rất sang quý, nhưng từ khi nam nhân rời Lăng gia, quà cũng giảm dần giá trị, nhưng mỗi lần, nam nhân đều rất dụng tâm, đều là vật hắn yêu thích. Lạc Phi cũng
không quan tâm giá tiền cao hay thấp, chỉ cần là nam nhân đưa cho, dù là một cây cỏ, cũng sẽ rất thích.
Này vài năm ở nước ngoài chưa có trở về, cứ đến ngày sinh nhật, Lạc Phi sẽ nghỉ ở nhà một ngày. Làm bạn với những món quà và xem hình chụp chung của họ ngày xưa. Cho nên khi Bạch Tiểu Hàn muốn ăn bánh ngọt, hắn đã nghĩ đến một cái bánh sinh nhật.
“Hiểu rồi. Như vậy đột nhiên, ta không có chuẩn bị gì, quà cũng không có.”
“Không sao, quà bổ sung sau. Ba, người thiếu con nhiều quà lắm đấy , không được quên.”
Lạc Phi nhéo nhéo tay nam nhân, cười nhìn nam nhân hai má điểm hồng.
“Vâng, sẽ không .”
“Ba, chúng ta đi ăn bánh ngọt đi.”
Bạch Tiểu Hàn bắt lấy tay nam nhân lắc lắc, sau đó dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía cái bánh trên bàn, còn không ngừng liếm liếm môi. Nhìn Bạch Tiểu Hàn, nam nhân lắc đầu, sau đó lôi kéo bọn họ đi đến cái bánh, nam nhân nhìn những cây nến quay sang hỏi Lạc Phi
“Phi Phi, mấy cây nến ?”
“Mười hai”
Lạc Phi không chút do dự cười giải thích:
“Lần đầu tiên nhìn thấy người, đến nay là mười hai năm.”
“Ừ.”
Không nghĩ tới Lạc Phi sẽ nhớ rõ như vậy, nam nhân hiểu ý cười.
Sợ Bạch Tiểu Hàn đốt tới tay, nam nhân không muốn cho, nhưng vừa nhìn
thấy đôi mắt long lanh của Bạch Tiểu Hàn đổi thành dặn dò,
“Con cẩn thận một chút.”
“Dạ.”
Khi Bạch Tiểu Hàn đốt nến, Lạc Phi đem bức màn buông xuống, trong lúc nhất thời, trong phòng có vẻ tối tăm không ít. Rất nhanh ngọn nến lung linh lay động chiếu rọi trong phòng, chiếu sáng khuôn mặt cười của mỗi người.
“Ba, thật đẹp.”
Bạch Tiểu Hàn chống cằm ngắm nhìn ngọn nến
“Không phải muốn ăn bánh ngọt sao?”
“Dạ, ăn bánh ngọt.”
“Phi Phi, lại đây cắt bánh.”
Nam nhân hướng về Lạc Phi vẫy vẫy tay, cũng đem dao đưa tới chỗ Lạc Phi.
“Cùng nhau cắt .”
“Được .”
Đối với lời mời của Lạc Phi, nam nhân rất sảng khoái đồng ý, cũng cầm tay Lạc Phi, đem dao hướng về phía cái bánh kem.
Tay nam nhân đã không còn nhẵn nhụi như trước, là có vài chỗ chai sần, tạo cho cho hắn một loại cảm giác bao bộc an toàn. Lạc Phi có chút mê muội nhìn nam nhân, chậm chạp không hề cử động. Ngay lúc nam nhân chuẩn bị cắt bánh ngọt, Lạc Phi hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên khóe môi nam nhân.
Chương một trăm hai mươi sáu
Khi hai đôi môi chạm nhau, một khắc kia, trái tim Lạc Phi đập rất nhanh, muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, bàn tay cầm dao xiết
chặt, cũng có chút khẩn trương vài phần.
Môi Lăng Tịch mềm mại, ấm áp, làm cho hắn không muốn rời khỏi.
Có lẽ là động tác đột ngột dọa, nam nhân cũng không có vội vàng đẩy ra, mà là rũ mi mắt có chút nghi hoặc nhìn Lạc Phi. Sợ dừng lại lâu làm cho nam nhân khả nghi, Lạc Phi chớp chớp mắt vài cái, sau đó rời khỏi môi nam nhân, nhỏ giọng nói:
“Ba, cắt bánh đi.”
“Ừ.”
Cùng Lạc Phi đem bánh cắt ra, lại phân chia thành mấy phần, nam nhân lấy một phần để vào đĩa đưa cho Bạch Tiểu Hàn,
“Tiểu Hàn, ăn bánh.”
“Á, ngon quá, ngon quá.”
Vừa rồi Tiểu Hàn luôn luôn nhìn chằm chằm ngọn nến, cho nên không nhìn thấy hành hành động của Lạc Phi
“Phi Phi, con thích kem nhiều một chút? Hay là bánh nhiều một chút?”
Nghe được giọng nam nhân cảm xúc không có nhiều biến hóa, Lạc Phi yên tâm, cũng cười cùng nam nhân nói:
“Bánh nhiều một chút. Bất quá, con muốn trái anh đào.”
“Được .”
“Cám ơn ba.”
Lạc Phi cầm đĩa bánh nam nhân đưa cho, mút một muỗng tiến đến bên miệng nam nhân ,
“Đến nếm thử.”
Nam nhân hé miệng cắn bánh, chậm rãi nhai nuốt .
“Ăn ngon sao?”
Nhìn đến nam nhân bên miệng dính kem, Lạc Phi không tự giác đưa
tay qua lau khóe môi nam nhân. Khi nhìn đến nam nhân đem tầm mắt chuyển qua ngón tay của hắn, Lạc Phi chậm lại động tác cũng có chút mất tự nhiên hỏi:
“Làm sao vậy? Sao nhìn con như vậy ?”
Vừa rồi vị trí hôn và chỗ ngón tay lau là một. Người nam nhân này là nhớ ra cái gì đó sao? ! Hay là hiện tại mới bắt đầu khả nghi? Lạc Phi không khỏi có chút hoảng hốt, đôi mắt cũng không tự giác bắt đầu trốn tránh .
“Không có việc gì.”
Nam nhân lắc lắc đầu, sau đó cầm tay Lạc Phi, dùng tờ khăn giấy chà lau ngón tay dính kem,
“Dính kem vào .”
“À.. .. tiếp tục ăn đi.”
Xem ra, lại là chính mình đa nghi . Lạc Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó rút ngón tay lại, ý bảo nam nhân tiếp tục ăn.
“Vâng, được .”
Nam nhân bưng đĩa, chậm rãi mút một ít bánh, đáy mắt như có điều suy nghĩ. Cái hôn ban đầu đã cảm thấy có điểm kỳ quái, Lạc Phi sao lại đi hôn ? Lạc Phi cũng không phải Bạch Tiểu Hàn, bọn họ bình thường cũng không có quá nhiều đụng chạm, cho nên, nam nhân cảm thấy được rất nghi hoặc. Từ cái hôn lúc sau, Lạc Phi vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Còn có, Lạc Phi lau khóe môi đáy mắt biểu lộ ra rung động. Bình thường Lạc Phi rất ôn nhu, cũng rất bình thản, nhưng hôm nay ánh mắt rất mê say.
Lạc Phi hắn…
Một cái ý niệm trong đầu nổi lên làm nam nhân có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm Lạc Phi đang ăn bánh, lại nhanh chóng lắc đầu, phủ quyết suy đoán của chính mình. Nam nhân cùng Lạc Phi biết nhau nhiều năm như vậy, Lạc Phi chính là bằng hữu , cũng như người thân, không có khả năng sẽ có cái ý tưởng gì khác. Có thể là bọn họ xa cách nhiều năm, Lạc Phi muốn chăm sóc tốt cho bằng hữu của mình mà thôi.
Cũng đúng, xét về bề ngoài, nam nhân thấy mình không có điểm gì khiến người khác si mê. Lấy điều kiện Lạc Phi muốn tìm một người đẹp, hấp dẫn quả thực là chuyện dễ dàng. Có lẽ mình đã uống rượu , hơn nữa dưới ánh nến lung linh huyền ảo, mới có ảo giác kỳ quái sinh ra ý niệm như vậy trong đầu. Nhất định là như vậy. Nam nhân tự cười chính mình.
“Ba, con còn muốn ăn.”
Bạch Tiểu Hàn lôi kéo góc áo nam nhân
“Tiểu Hàn, ăn nhiều đồ ngọt như vậy đối với răng không tốt, con không sợ sâu ăn răng sao?”
“Sâu? Sợ.”
Bạch Tiểu Hàn trên mặt lộ ra một chút khiếp đảm, suy nghĩ trong chốc lát , Bạch Tiểu Hàn làm ra một cái quyết định,
“Ba, con lại ăn một miếng nhỏ là được rồi. Sau đó sẽ nhớ đánh răng mấy lần, như vậy sẽ không sợ sâu ăn .”
“Sợ con rồi, nói trước chỉ cho phép ăn một chút thôi.”
“Ba, người tốt nhất .”
Gặp nam nhân thỏa hiệp , Bạch Tiểu Hàn vui vẻ ôm cổ nam nhân hôn một cái thật kêu, mới buông nam nhân ra ngồi một bên ăn bánh.
Lạc Phi đột nhiên rất hâm mộ Bạch Tiểu Hàn. Bởi vì Bạch Tiểu Hàn được nam nhân sủng ái, còn có thể không hề kiêng kỵ cùng nam nhân hôn, không cần để ý ánh mắt của người khác. Nếu hắn cũng có thể giống Bạch Tiểu Hàn, cùng nam nhân thân mật thật là tốt biết bao. Chỉ tiếc, đây là một cái hy vọng xa vời mà thôi. Rất hy vọng, tại một ngày nào đó, có thể ôm lấy nam nhân, cùng trò chuyện phiếm, cùng hôn môi… Hy vọng ngày đó có thể đến sớm một chút. Lạc Phi sâu kín thở dài, gục đầu xuống chọc cái muỗng vào bánh kem.
“Lạc ca ca, nến còn không .”
“Hả? Đã không còn.”
Mua bánh ngọt được tặng có mấy cây nến. Đã cho Bạch Tiểu Hàn một ít đi chơi, hơn nữa vừa rồi đốt lên bánh kem, đã không còn .
“Á…”
Nghe được Lạc Phi trả lời, Bạch Tiểu Hàn mếu máo, có chút thất vọng lên tiếng.
“Tiểu Hàn, đừng buồn, ba lần sau mua một hộp cho con chơi được không? ngoan đi. ”
“Được thôi, con đi mở cửa sổ.”
“Tiểu Hàn, mau đem bánh ăn hết, ba muốn dọn dẹp phòng ”
Trong phòng mùi sáp vẫn còn quanh quẫn, ở trên sàn nhà trên
ghế ngồi cũng có những vũng sáp đã khô dính lên, còn phải cẩn thận đi làm sạch một lượt .
“Tiểu Hàn, con vẫn là ăn từ từ đi, ba không hối con .”
Nhìn Bạch Tiểu Hàn ăn có chút gấp gáp làm kem dính cả mặt mũi, nam nhân bất đắc dĩ mở miệng làm cho Bạch Tiểu Hàn ăn chậm một chút, sau đó vào trong phòng tắm lấy đến một cái khăn ướt, lau mặt cho Bạch Tiểu Hàn.
“Sau khi ăn xong rồi, nhớ rõ thay đồ, dính bẩn hết rồi.”
“Dạ, đã biết.”
Bạch Tiểu Hàn lớn tiếng trả lời sợ nam nhân không có nghe rõ, lại mạnh mẽ gật đầu.
Chương một trăm hai mươi bảy
“Ba, con tới giúp người dọn”
Lạc Phi tới giúp Lăng Tịch lau chùi sáp nến. Ngay lúc đang chuyên tâm, Bạch Tiểu Hàn ở đâu xuất hiện, xoa mặt hắn
“Ha ha, con mèo hoa! Lạc ca ca là con mèo hoa!”
Cảm giác được có gì dính trên mặt, Lạc Phi đưa tay sờ đến, có chút bất đắc dĩ nhìn một tay đầy kem.
“Tiểu Hàn.”
Lạc Phi hét to thần sắc nghiêm túc.
“Lạc ca ca, anh nổi giận ?”
“Đúng vậy a, anh rất giận. Em nói, anh nên trừng phạt em thế nào để mình nguôi giận đây?”
“Ô ô, không cần, Tiểu Hàn chính là cảm thấy được chơi thật vui mà thôi. Lạc ca ca, đừng đánh em.”
“Anh không đánh em, anh chỉ là sờ sờ em mà thôi.”
Lạc Phi đưa tay lên mặt Bạch Tiểu Hàn, cũng lung tung chà chà mấy cái, giữ đầu hắn lắc lư rất nhẹ. Lúc rút tay về còn thuận thế nhéo nhéo mũi hắn. Mặt nghiêm túc lúc đầu cũng hiện ra nụ cười vui thú.
“Trả việc đánh lén nè”
“Á! Anh làm em sợ. Lạc ca ca, anh phá quá.”
“Ai kêu em nghịch ngợm như vậy ?”
Nam nhân luôn luôn ở một bên nhìn bọn họ , đã đi tới, cũng đem Bạch Tiểu Hàn trên mặt đất kéo lên,
“Đi rửa mặt, tắm sạch sau đó thay đồ.”
“Ba.”
Lạc Phi quay đầu lại kêu nam nhân một tiếng, đáy mắt có một chút xấu hổ. Khẳng định vừa rồi đều bị nam nhân thấy hết đi. Lạc Phi không khỏi có chút lo lắng.
“Ừ. Con cũng đi rửa mặt đi, có dính dơ kìa. ”
“Dạ, được .”
Lạc Phi xấu hổ sờ sờ lỗ tai, sau đó đi vào phòng tắm.
Có Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn ở bên cạnh mỗi ngày thật tốt, trong nhà luôn có tiếng cười, rất ấm áp. Nam nhân trong lòng cảm thán một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống tiếp tục rửa sạch sáp nến.
Một lát sau , Lạc Phi cũng gia nhập, Bạch Tiểu Hàn cũng ở một bên hỗ trợ . Tuy rằng không có nói chuyện với nhau, nhưng vẫn rất ăn ý, bên trong gian phòng không khí rất hòa hợp.
Mấy ngày kế tiếp theo, Lạc Phi buổi tối đều cùng nam nhân đi làm, chính là không có gặp lại Tần Tường, do đó cũng giảm bớt không ít
phiền toái.
Rồi Lạc Phi nhận được thông báo của người đại diện có công tác mới.
“Ba, con có việc gấp, có thể rời đi vài ngày…con không muốn đi.”
Lạc Phi từ phía sau ôm lấy nam nhân đang nấu cơm trong bếp.
“Đứa ngốc, công việc là quan trọng, xong rồi trở về không phải sao?”
Ly biệt là sầu bi làm cho nam nhân cũng không có quan tâm hành động quá mức thân mật của Lạc Phi lúc này, mà là buông sạn trong tay, vỗ nhẹ tay Lạc Phi đang khoác bên hông, ôn nhu trấn an.
“Dạ, con biết. Nhưng mà con không muốn xa người, cùng Tiểu Hàn.”
Nếu có thể , hắn một khắc cũng không muốn cùng người nam nhân này tách ra. Nhưng không có khả năng, vì lo cho sinh hoạt nam nhân tốt hơn sau này, hắn phải kiếm nhiều tiền,
“Ngoan. Xong việc rồi trở về, ba cùng Tiểu Hàn ở nhà chờ con. Được rồi, buông tay, trước hết để cho ta nấu cơm, sau khi cơm nước xong sẽ giúp con thu dọn hành lý.”
Gặp Lạc Phi không có động tĩnh, nam nhân lại tiếp tục,
“Phi Phi, phòng bếp nhiều khói, con đi ra bên ngoài ngồi một lát, ta sẽ rất là nhanh thôi.”
“Dạ.”
Lạc Phi không tự nguyện rút tay về, sau đó đi ra khỏi phòng bếp. Mới cùng nam nhân sinh sống vài ngày mà thôi, liền luyến tiếc rời đi. Thậm chí, đã quen cảm
giác có nam nhân bên cạnh quan tâm chăm sóc. Chính là không thể cứ bám vào nam nhân, vì cuộc sống tương lai phải phấn đấu. Cho nên, hănd phải rời đi.
Nghĩ đến lại phải rời nam nhân một thời gian, Lạc Phi nhìn về phía nam nhân ánh mắt hiện lên vài tia ảm đạm. Bất quá nhớ tới lời nam nhân vừa rồi, Lạc Phi lại không khỏi mỉm cười.
“Ba cùng Tiểu Hàn ở nhà chờ con… Trong nhà, chờ con.”
Nhà, rất là ấm áp. Từ nhỏ, ở viện mồ hôi, sau này luôn bên ngoài phiêu bạc, ở qua rất nhiều địa phương. Cũng không thể gọi là nhà, cũng chỉ có thể gọi là nơi nào đó mà thôi. Mà hiện tại bất đồng , nơi này là nhà nam nhân, hắn xong việc rồi sẽ trở về.
“Phi Phi, ăn cơm đi.”
Nam nhân đem đồ ăn bưng lên bàn, sau đó đưa cho Lạc Phi một đôi đũa,
“Con ăn trước , ta đi giúp con dọn hành lý.”
“Không cần gấp như vậy, cùng nhau ăn đi .”
“Vâng, được rồi.”
Nam nhân vào phòng bếp bới cho mình chén cơm, lại bưng ra ngồi vào bên cạnh Lạc Phi.
“Ba, con sẽ điện thoại cho người. Người nhớ rõ luôn mở máy. Bất cứ lúc nào, cũng có thể liên lạc cho con, người lưu số con đầu tiên nhé. ”
Di động nam nhân có hai dãy số, dãy số kia là của ông chủ đã gặp qua. Nghĩ đến Tần Tường, Lạc Phi lại không vui, nên lén đem số đó xoá bỏ , xóa hết nhật
ký. Đương nhiên, việc này, nam nhân đều không biết gì.
Hắn không hỏi quan hệ giữa họ, nhưng cũng không muốn cho nam nhân cùng Tần Tường tiếp tục trao đổi, dù sao chờ khi công tác trở về, sẽ nói nam nhân xin nghỉ việc, ở nhà làm trợ lý riêng cho hắn.
Chương một trăm hai mươi tám
Tuy rằng Lăng Tịch không rõ công việc Lạc Phi diễn ra như thế nào. Nhưng nhớ lúc trước ở viện cô nhi, vô luận là đọc sách hay là luyện đàn, Lạc Phi đều rất liều mạng, quên ăn quên ngủ. Cho nên, vì sợ Lạc Phi tổn hại thân thể, nam nhân nhiều lần nhắc nhở Lạc Phi đừng quá ham việc mà quên nghỉ ngơi.
Vội vàng ăn xong bát cơm, nam nhân cùng Lạc Phi dặn dò một tiếng, sau đó đi vào trong phòng bên thay hắn thu thập hành lý.
Lạc Phi nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống không, lại đem tầm mắt nhìn khắp ngõ ngách gian phòng. Trong phòng này bài trí tất cả đều rất quen thuộc, nghĩ đến sắp phải rời khỏi một thời gian, thì có chút luyến tiếc. Đặc biệt khi nghĩ đến không thấy được nam nhân, tim nổi lên một loại cảm giác chua xót.
Lạc Phi đứng lên đi vào bên trong. Cảnh tượng trước mắt, cùng nhiều năm trước đây rất giống nhau. Thời điểm đó, hắn phải xuất ngoại đào tạo chuyên
sâu, nam nhân cũng là như vậy cẩn thận thay hănd sắp xếp quần áo, cũng đem hết tiền trên người toàn bộ cho hắn, nói là đi bên ngoài sẽ có rất nhiều thứ cần dùng đến tiền, tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng đối với nam nhân mà nói, cũng là mấy tháng tiền lương, có nghĩa mấy tháng kế tiếp , sinh hoạt sẽ rất khó khăn.
Nhìn nam nhân bận rộn, Lạc Phi bắt lấy khung cửa ngón tay chậm rãi bấu chặt, buông ra một tiếng thở dài.
Nghe được tiếng thở dài, nam nhân quay đầu nhìn về phía cửa thấy Lạc Phi, cười hỏi:
“Phi Phi, cơm ăn xong rồi sao?”
“Dạ, ăn xong rồi.”
Lạc Phi đi đến phía sau, ngồi xuống ôm lấy nam nhân, cũng đem mặt dán vào lưng nam nhân,
“Ba, con luyến tiếc vì rời xa người.”
“Đứa ngốc, cũng không phải không trở lại , con rời đi vài ngày mà thôi. Mà chúng ta còn có thể điện thoại liên lạc nha. Muốn gặp ta , liền gọi điện thoại cho ta. Chờ con xong việc, sẽ trở lại.”
Tuy rằng Lạc Phi phải rời đi, nhưng lần này ở trong nước, huống chi còn ở cùng thành phố, muốn gặp cũng không phải quá khó. Nghĩ vậy một chút, nam nhân nghiêng đầu trấn an Lạc Phi trên lưng nói:
“Phi Phi, nếu con thật sự bận quá , đem địa chỉ nói cho ta biết, ta có thời gian sẽ đến thăm con.”
“Thật sự sao?”
Nam nhân nói điều này làm cho Lạc
Phi sáng ngời đôi mắt , vốn tâm trạng có chút nặng nề cũng nhẹ nhàng không ít.
“Vâng, đương nhiên là thật sự, ba khi nào lừa gạt con chưa ? Phi Phi, con mở cái vali bên cạnh, xem có thiếu cái gì hay không để ta cho vào .”
“Không cần, người cẩn thận như vậy , sẽ không thiếu đâu.”
Nếu thật thiếu mấy thứ càng tốt, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội để nam nhân mang đến.
“Con nha.”
Nam nhân cười lắc lắc đầu, sau đó khóa vali lại,
“Phi Phi, chuẩn bị tốt rồi, ta đưa con đi.”
“Con…”
“Đừng vậy , ta sẽ điện thoại cho con, con cho ta biết địa chỉ, ta sẽ đi gặp con. Công việc quan trọng hơn, đừng để cho người khác đợi một mình con, như vậy không tốt.”
“Được rồi.”
“Phi Phi, ta tới giúp con mang vali.”
Lạc Phi né tránh, chối từ nói:
“Ba, con tự mình mang được.”
Thấy Lạc Phi cự tuyệt, nam nhân cũng không lại kiên trì, mà là đi theo phía sau Lạc Phi. Đưa đến cổng, thay cậu đón một chiếc xe taxi nhìn cậu lên xe, nam nhân mới yên tâm trở về.
Ở cùng Lạc Phi mấy ngày nay, rất vui vẻ, mỗi ngày đều rất thỏa mãn. Rất muốn giữ Lạc Phi ở bên người. Nếu nói ra yêu cầu này, Lạc Phi liền sẽ ở lại,
không rời đi. Kết quả này sẽ rất hợp tâm ý của nam nhân, nhưng không thể ích kỷ như vậy, không thể vì ý nguyện của mình, mà trở ngại Lạc Phi phát triển.
” Ây…”
Nam nhân nhẹ giọng thở dài. Có lẽ là thói quen náo nhiệt, liền khó có thể lại thừa nhận vắng vẻ đi. Hiện tại bất quá là khôi phục tình trạng ban đầu mà thôi. Nghĩ đến nếu về sau Bạch Tiểu Hàn cũng kết hôn, và rời khỏi, vậy nên làm cái gì bây giờ? có thể càng khó thích ứng hay không ! Nam nhân tự cười cười, sau đó đi đến một cái ghế đá ngồi xuống.
Nam nhân cứ như vậy ngồi thật lâu, thẳng đến cảm thấy được ánh nắng bắt đầu chói mắt, mới đứng lên đến cầu thang đi lên lầu. Vừa mới đi vài bước, liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn hai tay cầm hai cây kẹo bông gòn màu phấn hồng thật sặc sỡ.
“Ba, người tại sao lại ở chỗ này? Là ở chờ con sao?”
“Ừ.”
Dù chỉ là trùng hợp, nhưng nam nhân cũng không có phủ nhận, mà là có chút kỳ quái hỏi Bạch Tiểu Hàn,
“Bạch Tiểu Hàn, hôm nay tại sao trở về sớm như vậy?”
“A, giáo viên nói có việc, nên cho tan học sớm. Ba, chúng ta mau đi lên, như thế này kẹo bông gòn sẽ bị phơi nắng tan ra, con còn phải cho Lạc ca ca ăn thử.”
Đối với đồ ngọt Tiểu Hàn không có sức chống cự nên mua cho mình một cái, ăn vài ngụm thấy ngon,
hắn nghĩ đến lần trước Lạc Phi mời mình ăn bánh ngọt, liền nhanh chóng mua thêm một cái trở về đáp lễ.
“Con cố ý mua cho Phi Phi ?”
“Dạ, Lạc ca ca lần trước mời bánh ngọt ăn thật ngon , cho nên lần này muốn mời hắn ăn kẹo bông. Con có phải thật biết điều hay không ?”
“Đúng vậy a, thật biết điều.”
Chương một trăm hai mươi chín
Nhìn Bạch Tiểu Hàn phấn khích Lăng Tịch mặc cho hắn lôi kéo vội vã hướng về nhà, không nhẫn tâm nói cho hắn biết Lạc Phi đã rời đi.
Nhìn Bạch Tiểu Hàn trong tay cầm kẹo bông, nam nhân thong thả chớp mắt suy nghĩ, quyết định đợi cho tới cửa nhà, lại cùng Bạch Tiểu Hàn nói chuyện này. Hiện tại, có thể làm cho hắn vui một giây , tính một giây.
Đi tới cửa, Bạch Tiểu Hàn nhanh chống mở khoá, nam nhân mới mở miệng nói:
“Tiểu Hàn, Phi Phi đi rồi.”
“Hả? Đi rồi? Đi đâu ?”
“Hắn nhận công tác mới, cho nên tạm thời rời đi.”
Nam nhân tiến lên cầm tay Bạch Tiểu Hàn, dẫn Bạch Tiểu Hàn đi vào trong phòng. Có lẽ là còn chưa có tiêu hóa việc Lạc Phi rời đi, Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt có chút dại ra, cắn môi. Sợ Bạch Tiểu Hàn làm mình bị thương, nam nhân nắm cánh tay lắc lắc, mới mở miệng nói:
“Tiểu Hàn, đừng cắn miệng.”
“Ba, đang
vui vẻ liền không thể không đi sao?”
Cùng sống chung Lạc Phi mấy ngày nay, hắn cảm thấy được rất vui vẻ, hắn rất thích Lạc Phi. Hắn không muốn xa Lạc Phi, tuyệt đối không muốn.
“Vâng, không thể.”
Nam nhân nhéo nhéo hai má Bạch Tiểu Hàn, kiên nhẫn đích giải thích ,
“Tiểu Hàn, Lạc ca ca là người lớn, có sự nghiệp cuả mình, hắn vì sự nghiệp cuả mình cố gắng làm việc, cho nên không có khả năng ở cùng một chỗ với chúng ta như trước, con hiểu không?”
“Không hiểu. Vì cái gì không thể ở cùng chúng ta ? Ba người cũng làm việc, sao chúng có thể ở cùng một chỗ?”
Bạch Tiểu Hàn nói làm cho nam nhân hơi chút sửng sốt một lát, không biết nên giải thích như thế nào. Cẩn thận nghĩ nghĩ, nam nhân nói đơn giản một chút,
“Tiểu Hàn, bởi vì Lạc ca ca không làm việc ở đây, cho nên không thể ở cùng chúng ta . Nói như vậy ngươi hiểu không ?”
“À… Hiểu được.”
Bạch Tiểu Hàn cái hiểu cái không gật gật đầu, nhưng rất nhanh, hắn lại hỏi,
“Ba, tại sao Lạc ca ca muốn đi địa phương khác làm vậy ? Hắn làm việc ở đây là có thể cùng chúng ta ở một chỗ không phải sao?”
“Tiểu Hàn, nếu Phi Phi không ở đây, vậy con cho ba ăn kẹo được không?”
Thiếu chút nữa bị Bạch Tiểu Hàn hỏi đến phải ngất, nam nhân mau dời đề tài khác.
“Dạ, được
. Ba, ăn thật ngon .”
“Ta nếm thử.”
“Có phải ăn thật ngon hay không ?”
“Ăn ngon.”
Nam nhân cắn một chút, cảm thấy rất ngọt, rất ngán. Nhìn đến Bạch Tiểu Hàn ánh mắt long lanh, nam nhân đem vật cầm trong tay hướng tới Bạch Tiểu Hàn
“Tiểu Hàn, nhiều như vậy ba ăn không hết, con giúp ba ăn một chút được không?”
“Á… Được rồi, chỉ ăn một chút, một chút thôi.”
Chỉ cần Bạch Tiểu Hàn ngay từ đầu ăn mấy thứ này, liền cơ bản dừng không được.
Giống như nam nhân nghĩ, không lâu lắm, Bạch Tiểu Hàn liền đem kẹo ăn sạch sẽ. Nhìn Bạch Tiểu Hàn thỏa mãn, nam nhân vươn tay sờ sờ mặt Bạch Tiểu Hàn mở miệng nói:
“Tiểu Hàn, có đói bụng không? Có muốn ăn cơm hay không ?”
“Có một chút .”
“Vậy con đi chơi một lát, ta đi nấu cơm cho con.”
“Dạ ”
Lăng Tịch đi vào bếp nấu cơm. Không lâu sau món ăn được dọn ra bàn. Nhìn vẻ mặt buồn buồn của Tiểu Hàn, nam nhân nghĩ, có lẽ vừa mới bắt đầu sẽ có chút không quen, nhưng chỉ qua mấy ngày nữa, bọn họ có thể dần dần quen việc Lạc Phi không ở bên cạnh .
“Ba, người có muốn ăn hay không?”
Có lẽ là đã nhận ra nam nhân kia vẫn không có dời tầm mắt, Bạch Tiểu Hàn ngẩng đầu hỏi nam nhân. Khi nhìn đến nam
nhân khoé mắt có nước ướt át, Bạch Tiểu Hàn không khỏi luống cuống,
“Ba, người làm sao vậy? Đừng khóc .”
Bạch Tiểu Hàn mau bỏ đôi đũa trong tay, luống cuống tay chân lau lau mắt nam nhân .
“Ba không khóc.”
Nam nhân đè tay Bạch Tiểu Hàn , cười hướng hắn lắc lắc đầu,
“Com ăn tiếp đi.”
Sợ tâm tình của mình lại không khống chế được, nam nhân đứng lên đi vào phòng bếp, tìm một chút việc để làm, để dời đi suy nghĩ, miễn cho nghĩ nhiều.
Lạc Phi rời đi, làm cho tinh thần nam nhân thất lạc vài ngày. Có đôi khi, nhìn căn phòng trống rỗng sẽ cảm giác được tịch mịch, nhìn chiếc giường, vuốt tấm chăn, thậm chí còn cảm thấy được hơi ấm Lạc Phi. Nam nhân đối với Lạc Phi là tưởng niệm, rất sâu, rất sâu.
Nhiều lần, nam nhân cũng nhịn không được đưa điện thoại di động ra bấm dãy số, không đợi điện thoại đổ chuông, đã vội tắt đi đưa điện thoại bỏ vào ngăn kéo.
Như vậy vài ngày sau, nhìn vào gương nam nhân có chút hoảng hốt, hung hăng nhéo đùi một phen, bị đau , nam nhân cảm thấy tỉnh táo hơn. Tự trấn an mình đem tưởng niệm để vào trong lòng, nghiêm túc đi làm việc đi sinh hoạt bình thường. Ít nhất bây giờ còn có Bạch Tiểu Hàn bên cạnh, nam nhân còn phải đi chăm sóc Bạch Tiểu
Hàn.
Hạ quyết tâm, nam nhân điều chỉnh tâm tình đã mất mấy ngày qua của mình. Điều chỉnh xong, nam nhân khôi phục bộ dáng sinh hoạt ban đầu, ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối đi làm.
Nghĩ đến đã lâu chưa đi gặp Trọng Thần, nam nhân bỏ chút thời gian đến quán, chính là tới chỗ đó chỉ có vài tên côn đồ hút thuốc đi qua đi lại, không có Trọng Thần ở đó.
Bởi vì lo lắng, nam nhân quyết định đến nhà Trọng Thần nhìn xem, vừa đi vừa gọi điện cho Trọng Thần. Gọi vài lần, Trọng Thần cuối cùng cũng trả lời, Trọng Thần nói mọi chuyện vẫn ổn nên nam nhân không cần lo lắng. Sau khi nói xong, Trọng Thần có chút vội vàng cúp điện thoại. Ai da… vẫn là đợi mấy ngày nữa lại đi tìm Trọng Thần. Nam nhân cho điện thoại di động vào túi, quay trở về nhà.
Khi nam nhân đi đến dưới lầu, nhìn lên lan can trước cửa nhà mình, dựa vào đó là một cái thân ảnh quen thuộc.
Hắn sao lại đến đây?
Chương một trăm ba mươi
Lăng Tịch không có vội vã lên lầu, mà là đứng ở tại chỗ ngửa đầu nhìn trên lầu.
Người kia vẫn duy trì tư thế dựa lan can, thoạt nhìn rất nhàn nhã. Lúc sau, mạnh mẽ đứng lên, đá đá gì đó, cũng không thỏa mãn đưa tay khoanh tại ngực, nhìn chằm chằm cửa phòng. Lại một lát sau, người kia giơ tay lên bắt
đầu vuốt tóc, cũng đi xuống lầu. Đi vài bước lại dừng, cũng chậm rãi vòng lại… Khi nhìn xuống người kia chạm ánh mắt nam nhân, người kia thần sắc vốn không kiên nhẫn chuyển hóa thành lạnh lùng, tầm mắt cũng trở nên có chút bén nhọn.
Lăng Duệ đã phát hiện mình, Lăng Tịch hít một hơi, sau đó bước lên lầu. Lăng Duệ liền gắt gao theo dõi nam nhân , ánh mắt kia rất nguy hiểm.
“Tiểu Duệ, con tìm ta?”
“Ngươi trở về đã lâu rồi? Ngươi là nhìn thấy ta, mới cố ý không lên lầu ? !”
“Không có, ta trở về không bao lâu. Nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy có chút kinh ngạc, liền đứng đó một lát.”
“Ta tới tìm ngươi rất kinh ngạc sao?”
“Ta nghĩ đến… con không muốn nhìn thấy ta.”
Lăng Duệ cho tới nay đều không muốn gặp lại Lăng Tịch, rất chán ghét nam nhân xuất hiện ở trước mặt của hắn.
“Ta…”
Hắn không muốn gặp người nam nhân này, tuyệt không muốn. Chính là lần này là ông say bảo, hắn không thể không đến. Bất quá… Khi đi tới cửa lại cảm thấy được có một chút không yên. Mà khi hắn gõ cửa lại không có ai đáp lại, hắn cảm thấy giận lên, đặc biệt đợi một lúc sau, còn không có thấy nam nhân, hắn vừa quay đầu lại, hắn lại thấy nam nhân đứng ở dưới lầu nhìn hắn, giống như là đứng ở đó thật lâu rồi, hắn cũng rất muốn nổi giận,
rất muốn hung hăng mắng nam nhân một chút.
Vừa rồi nam nhân đưa lí do thoái thác cũng không có đáng tin, nhưng hắn nhưng không có tiếp tục hỏi , thậm chí nghe được giọng nam nhân có chút nhỏ nhẹ, trong lòng hắn lại cảm giác là lạ.
“Con tìm ta, là có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì sẽ không có thể tìm ngươi? ! Là ông muốn gặp ngươi ôn chuyện.”
“Lăng thúc muốn gặp ta? Cho nên con lại đây thông báo?”
“Ta nói không hiểu được a ? Theo ta đi đi, ông đang ở nhà chờ ngươi.”
Gấp như vậy? Vốn tưởng rằng Lăng Duệ, lại đây thông báo một tiếng, lại không nghĩ rằng cùng Lăng Duệ đi ngay. Nam nhân cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người, coi như sạch sẽ, không cần vào nhà thay, chạy đuổi theo Lăng Duệ ra xe.
Vốn tưởng rằng sẽ không mau như vậy lại đi Lăng gia, hơn nữa là Lăng lão gia tự mình cho Lăng Duệ đến đón. Không biết chị em Lăng gia kia có nhà không…
Chỉ hy vọng, họ đã đi. Lăng lão gia chỉ là muốn tìm nam nhân ôn chuyện mà thôi, cũng không có những thứ khác. Nhưng nam nhân cảm thấy được có chút bất an. Lăng lão gia tìm như vậy cũng không giống như đơn giản là ôn chuyện .
Rất nhanh, xe liền đỗ tại cổng Lăng gia. Nhìn Lăng Duệ rời đi, nam nhân có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó hỏi người làm nơi Lăng lão gia đang ở. Nam nhân
hướng hoa viên đi đến.
Rất xa, nam nhân liền nhìn thấy Lăng lão gia ngồi ở bên trong đình viện. Lão gia mặc một bộ đồ thể thao, giờ phút này thoạt nhìn có chút suy sụp. Bên cạnh ông, là vợ Lăng Gia An.
“Lăng Tịch, con đã đến rồi. Đến, ngồi.”
“Dạ, lão… Lăng thúc xin chào.”
Nam nhân đến ngồi cạnh Lăng lão gia, cũng lịch sự hướng Phương Văn gật gật đầu.
“Vâng. Đến, uống chén trà.”
Lão gia rót cho nam nhân một chén trà, sau đó dùng ánh mắt thâm ý chậm rãi đánh giá nam nhân, đánh giá trong chốc lát, ông mới mở miệng nói:
“Lăng Tịch, mấy ngày này vẫn tốt chứ? Có điều gì hay người nào đi quấy rầy con không ?”
Lăng lão gia hỏi thật sự tùy ý, nếu như không có nhìn đến vẻ mặt ông, nam nhân thật sự nghĩ ông là quan tâm sinh hoạt của mình, lại nhìn đến vẻ mặt khẩn trương của Phương Văn, nam nhân như là hiểu được cái gì, nghĩ nghĩ lúc sau, nam nhân trả lời:
“Rất tốt, không ai tới quấy rầy cả.”
“Ta đây an tâm.”
Theo nam nhân phát hiện Lăng lão gia thu hồi tầm mắt, Phương Văn cũng hơi chút thả lỏng. Khi nhận thấy được nam nhân đang nhìn mình, Phương Văn trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh, Phương Văn liền khôi phục tự nhiên, cũng lịch sự mỉm
cười đáp lại .
“Lăng thúc, lần này tới tìm con, muốn nói gì với con sao?”
Nhìn đến Lăng lão gia kia bộ dạng khó xử, hơn nữa có Phương Văn ngồi ở một bên, cũng có thể đoán được, chuyện có liên quan Lăng Gia An.
Chẳng phải, lần trước đã cùng Lăng Gia An chặt đứt quan hệ rồi sao? Mà Lăng Gia An cũng không có tìm mình, theo đạo lý là đã xong, vì cái gì Lăng lão gia còn muốn tìm mình? ! Nam nhân nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Con đã hỏi như vậy , ta cũng sẽ không cùng con vòng vo . Là như vậy. Ta đây lần cố ý gọi con lại đây, là muốn cùng con tâm sự về Gia An.”
Quả nhiên là bởi vì Lăng Gia An. Nam nhân đã hiểu rõ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lăng lão gia
“Lăng thúc, chúng ta lần trước không phải đã nói qua sao? Con cùng Gia An cũng sớm đã kết thúc. Có phải nói chưa đủ rõ hay quá khó hiểu ? Làm cho các người suy nghĩ phức tạp?”
“Không phải như thế, ta… Ta hiểu được.”
Mấy ngày qua, Lăng Gia An chưa có trở về nhà, vẫn ở tại khách sạn. Thậm chí còn tìm luật sư đưa tới giấy tờ ly hôn. Phương Văn xem xong cũng liền xé thành nhiều mảnh nhỏ, cũng đem luật sư đuổi ra khỏi nhà.
Vốn chuyện vợ chồng bọ họ ông không nên nhúng tay, nhưng lucd trước đáp ứng Phương Văn, hơn nữa sau này đã phát sinh chuyện. Vì Lăng gia suy nghĩ, ông không
thể không đem Lăng Tịch tìm đến, muốn cho hắn chính miệng nói ra Phương Văn làm yên tâm .
Có lẽ như vậy đối với Lăng Tịch mà nói rất không công bằng, nhưng vì Phương Văn, cùng với đứa bé trong bụng của cô, ông không có nhiều lựa chọn.
Chương một trăm ba mươi mốt
“Lăng thúc, cứ nói thẳng đi.”
Không muốn lại làm cho Lăng lão gia khó xử, Lăng Tịch có vẻ thoải mái hướng ông cười cười,
“Người như vậy , trong lòng con thêm sốt ruột.”
“Ai da…Từ ngày đó sau khi con rời khỏi, Gia An cũng dọn đi ra ngoài, vẫn chưa có trở về.”
Gia An dọn đi ra ngoài? Chưa có trở về ? Khó trách Phương Văn nóng vội như vậy. Nam nhân bưng lên chén trà, chậm rãi nhấp một ít nước trà.
“Vốn hai người bọn họ gây gổ không nên tìm con, nhưng là Gia An vẫn làm loạn muốn ly hôn, còn tìm luật sư viết đơn ly hôn, không có biện pháp, ta mới kêu con lại đây.”
Lăng lão gia rất gian nan nói cho hết lời, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, đôi tròng mắt kia có xấu hổ cùng chờ mong.
Sợ ông hiểu lầm, nam nhân để chén trà trong tay xuống, mở miệng nói:
“Lăng thúc, con cùng Gia An thật sự không có gì, từ lần đó cũng chưa từng gặp qua hắn.”
“Ta biết, ta cũng biết. Lăng Tịch a, ta… Ta là muốn, con có thể
giúp khuyên Gia An hay không , nói nó đừng ly hôn Phương Văn.”
Đi khuyên Lăng Gia An đừng ly hôn? ! Mình đi? Thích hợp sao? ! Lăng Tịch nghĩ chuyện gia đình Lăng Gia An cũng không đến lượt mình nhúng tay. Cũng không tiện nhúng tay.
“Lăng thúc, không phải con không muốn giúp người. Chính là… Chính là không thích hợp.”
“Có…”
Lăng lão gia còn muốn tiếp tục khuyên bảo nam nhân, lại bị Phương Văn mở miệng ngăn cản ,
“Ba, vẫn là tự con nói đi.”
Nói xong, Phương Văn liền dời chỗ ngồi, đợi ngồi xuống xong, Phương Văn rũ mi mắt, chậm rãi nói:
“Lăng Tịch, ta biết như vậy sẽ làm anh rất khó xử, nhưng ta cũng là thật sự là không có cách nào, mới có thể nhờ ba tìm anh đến. Van cầu anh, giúp ta khuyên nhủ Gia An, khuyên anh ấy đừng cùng ta ly hôn được không?”
Sau khi nói xong, Phương Văn ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, trên mặt đã đầy nước mắt .
“Cô…”
Phương Văn cho nam nhân ấn tượng, là một phụ nữ dịu dàng và mạnh mẽ, hiện giờ thấy cô khóc, nam nhân cảm thấy rất bối rối.
Nên làm cái gì bây giờ? Cự tuyệt Phương Văn? Lại cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng , nếu đáp ứng phải đi gặp Lăng Gia An đã cảm thấy được rất
không tự nhiên.
Trong lúc nhất thời, nam nhân không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể uống nước trà, để che dấu đáy lòng bối rối.
Ngay lúc nam nhân chuẩn bị tiếp tục rót nước, Phương Văn ‘ vụt ‘ đứng lên, cũng lui lại, rồi quỳ xuống,
“Van cầu anh, giúp ta đi khuyên nhủ Gia An, khuyên anh ấy đừng ly hôn ta. Hiện tại cũng chỉ có anh, có khả năng làm cho anh ấy bỏ ý niệm này trong đầu.”
“Phương Văn, con đứng lên, đừng như vậy, sẽ động thai khí.”
Lăng lão gia đi nhanh đến muốn đem cô trên mặt đất kéo lên, nhưng Phương Văn lại nhất định không chịu đứng lên, đẩy tay ra, ông lại không dám dùng sức thật mạnh, đành phải bất đắc dĩ buông tay, quay đầu nhìn về phía nam nhân đang sửng sốt,
“Lăng Tịch, hôm nay ta cũng sẽ, quỳ xuống để van cầu con được không? Con đáp ứng Phương Văn đi.”
Nói xong, ông liền làm điệu bộ muốn quỳ xuống. Nam nhân hồi phục lại tinh thần mau chống đem ông kéo lên, có chút vội vàng nói:
“Lăng thúc, đừng làm như vậy, con nhận không nổi.”
“Lăng Tịch, ta van cầu anh, giúp ta được không? Ta biết, chúng ta có lỗi với anh ? Anh muốn bồi thường cái gì, ta cũng có thể cho. Ta là thật sự không thể cùng Gia An ly hôn, cầu anh giúp ta làm Gia An bỏ ý niệm đó trong đầu được không? Ta biết ta không có tư cách
yêu cầu anh làm việc đó, nhưng xin anh thương tình đứa bé trong bụng ta, giúp ta có được không? Ta không muốn đứa con ra đời liền không có cha. Loại đau này, ta không muốn nó phải gánh chịu, ta muốn cho nó một gia đình đầy đủ.”
Nam nhân thì thào nói:
“Đứa bé?”
“Vâng. Đã có hơn hai tháng.”
Phương Văn có con…Nếu đứa trẻ sinh ra không có cha, sẽ rất đáng thương. Nghĩ đến đây, nam nhân đi đến bên Phương Văn đem cô đứng lên,
“Ta sẽ đi, còn Gia An có đáp ứng hay không, ta không dám cam đoan.”
“Đã làm phiền anh. Chỉ cần anh mở miệng, Gia An sẽ đáp ứng.”
Có nam nhân đáp ứng, Phương Văn thần sắc khẩn trương cũng giảm đi không ít, trong giọng nói, cũng để lộ ra một loại cảm giác vui sướng.
“Ta sẽ cố gắng .”
Đợi giúp đỡ Phương Văn ngồi xuống xong, nam nhân đem tầm mắt dời về một bên, đáy mắt, hiện lên điểm ưu tư.
“Lăng Tịch, ủy khuất con .”
“Không có việc gì.”
Nam nhân mỉm cười thoải mái với Lăng lão gia, sau đó nói:
“Lăng thúc, con muốn đi dạo một chút, có thể không?”
“Vâng, đi đi. Ta đưa Phương Văn trở về phòng, phụ nữ có thai không thể mệt nhọc. Lúc ăn cơm, ta lại sai người lại đây gọi con.”
“Dạ.”
Nghĩ đến một lần
nữa đối mặt Lăng Gia An, còn phải cùng hắn nói những lời này, nam nhân cảm thấy rất là bất an. Cũng vẫn là vì đứa bé trong bụng Phương Văn nên mới đáp ứng Phương Văn. Bọn họ người lớn gây sự tình, không nên liên lụy đến trẻ nhỏ vô tội
Có lẽ… Có lẽ Phương Văn cảm thấy Lăng Tịch sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cô ấy, cho nên mới mở miệng cầu xin. Với lòng nhân hậu của mình, nam nhân sao có thể từ chối một phụ nữ mang thai quỳ xuống mà cầu xin.
Nam nhân thở dài, nhặt một mảnh lá cây cầm trong tay thưởng thức , đứng trong chốc lát, vừa định tiếp tục đi, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã ăn cơm ? Nam nhân nhíu nhíu mày, quay đầu, lại thấy được Lăng Gia An.
Dưới ánh mặt trời, Lăng Gia An trên mặt nở nụ cười có vẻ có chút chói mắt, thân tây trang màu trắng cũng có chút chói mắt.
“Tiểu Tịch.”
Chương một trăm ba mươi hai
Nhìn Lăng Gia An đưa tay về phía mình, Lăng Tịch thong thả chớp mắt, không có đáp lại.
“Tiểu Tịch, em sao không để ý tới anh ?”
Gặp nam nhân không có động tĩnh, Lăng Gia An tay hạ xuống chậm rãi đi tới gần nam nhân,
“Tiểu Tịch, anh rất nhớ em.”
Khi đi đến gần nam nhân, Lăng Gia An muốn đem nam nhân ôm vào trong lòng, lại bị nam nhân tránh được một bên, cũng lui lại
mấy bước, bảo trì khoảng cách nhất định.
“Tiểu Tịch, nghe ba nói, em có chuyện gì muốn nói với anh.”
Vừa rồi ba gọi cho hắn, nói là Lăng Tịch có chuyện gì muốn nói với hắn, bảo hắn mau về nhà. Tuy có hoài nghi, nhưng hắn vẫn vội vàng trở về.
“Gia An, ngươi đừng hỏi ai tìm ta tới, điều này không quan trọng. Ngươi nói cho ta biết, ngươi có thể đừng ly hôn Phương Văn được hay không ?”
“Không thể. Tiểu Tịch, nếu em là muốn ôn chuyện xưa, anh thật vui. Nhưng là nếu muốn khuyên anh đừng ly hôn, thật xin lỗi, chúng ta không có lại tiếp tục nói nữa.”
Hắn thật vất vả mới hạ quyết tâm cùng với Phương Văn ly hôn,
Hắn trước đây rất yếu đuối, mới buông bỏ hạnh phúc. Hắn đã phụ bạc một người, không nghĩ lại hại Phương Văn. Phương Văn là người tốt, không thể để Phương Văn bất hạnh. Cho nên, hắn muốn Phương Văn tự do. Có lẽ hiện tại Phương Văn không tiếp thụ được chuyện này, nhưng Phương Văn thông minh như vậy, chờ thêm một thời gian ngắn tỉnh táo lại, cô ấy hẳn là có thể cảm nhận được dụng ý của hắn.
“Gia An. Ta cũng không phải muốn quản chuyện nhà của ngươi, nhưng là Lăng thúc mở miệng cầu ta, ta không thể không quản.”
“Tiểu Tịch, em chẳng lẽ không
biết, nghe em nói lời này, sẽ làm anh cảm giác rất đau lòng sao?”
“Ta…”
Nam nhân hít sâu một hơi , tiếp tục nói:
“Gia An, ta biết, ta không thích hợp cùng ngươi nói chuyện này. Nhưng Lăng thúc lớn tuổi như vậy , ông hy vọng nhìn thấy một nhà hòa thuận, làm con, không phải nên tôn trọng ý nguyện cha mình sao? Ônh là người ta luôn rất tôn kính, nhìn ông muốn quỳ xuống trước mặt ta, ta thật là không có cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của ông.”
“Ba… ông , ông ấy quỳ xuống trước mặt em ?”
Lăng Gia An ngẩn ra, trên mặt cũng hiện lên mấy phần khiếp sợ.
“Vâng . Ta chưa từng thấy ông cầu xin ai, khí sắc ông cũng không tốt lắm, phỏng chừng là gần đây quá mức lo lắng đi.”
Gặp Lăng Gia An thần sắc bắt đầu có điểm dao động, nam nhân nói tiếp:
“Còn có, vợ của ngươi, Phương Văn, nước mắt đầm đìa, làm cho ta nhìn thấy có chút không đành lòng. Cô ấy thật sự rất yêu ngươi, vì giữ lại ngươi liền quỳ gối trước mặt của ta, để nhờ ta tới khuyên ngươi bỏ ý định ly hôn. Người vợ như vậy , ngươi không nên phụ tấm lòng của cô ấy.”
“Văn Văn …”
“Gia An, ta cũng không biết nên khuyên ngươi như thế nào, ta không có khả năng làm, chỉ là đem chuyện đã xảy ra nói cho ngươi biết. Còn ly hôn
hay không, là do chính ngươi quyết định. Không cần bởi vì nhất thời xúc động, mà làm cho sau này mình hối hận.”
“Tiểu Tịch.”
Trầm mặc một hồi , Lăng Gia An ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân, hoang mang nói:
“Ta nên làm cái gì bây giờ?”
Lăng Gia An giọng nghe có chút yếu ớt, ánh mắt của hắn, thoạt nhìn cũng rất mờ mịt. Hắn nên làm cái gì bây giờ? ! Nói đến tột cùng làm như thế nào cho phải? !
“Gia An, chính ngươi quyết định, ta không thể cho ngươi đáp án.”
Nhìn hành động Lăng Gia An, nam nhân không có tiến lên khuyên giải an ủi, mà là ở một bên chậm rãi nói:
“Chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận , lại cùng bọn họ ngồi xuống, nói ra quyết định của ngươi. Ta nghĩ, bọn họ sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi. Ta chỉ hy vọng, lần này ngươi có thể hiểu rõ, đừng làm cho mình hối hận nữa. Một mình ngươi ở đây trong chốc lát đi, ta đi trước, không quấy rầy ngươi.”
Nói xong, nam nhân liền bỏ lại Lăng Gia An ngồi chồm hổm ôm đầu dưới đất, đi về phía tòa nhà.
Chương một trăm ba mươi ba
Lăng Gia An không còn là đứa nhỏ như năm đó cần Lăng Tịch quan tâm, hắn phải biết chịu trách nhiệm, đi xử lý tốt chuyện này, mà không phải dựa vào nhất thời xúc động, liền
vội vàng ra quyết định. Vừa rồi điều cần nói đã nói, còn Lăng Gia An rốt cuộc có thể nghe vào hay không, cũng không có nắm chắc. Bất quá đối với Lăng lão gia cùng Phương Văn, Lăng Tịch thấy mình đã tận lực hết lòng quan tâm giúp đỡ .
Nhìn ra được Lăng Gia An khó xử cùng thống khổ, nhưng nam nhân cũng không muốn cùng Lăng Gia An chia sẻ . Nhớ lại chuyện xưa, nam nhân vẫn đau. Tuy cũng không còn oán hận Lăng Gia An, nhưng cũng không quên đi chuyện này. Mặc dù qua nhiều năm, Lăng Gia An cũng đã giải thích, cũng bất quá là chuyện đã quá muộn, đã không còn bất cứ ý nghĩa nào.
Một câu ‘ ta nên làm cái gì bây giờ? ‘, làm cho Lăng Tịch phát giác, vô luận là trước kia hay là hiện tại, Lăng Gia An đều không có thay đổi, đều không có chủ kiến. Bất quá xem ra chuyện Lăng Gia An cùng Phương Văn là hoàn toàn có hi vọng.
Lăng Tịch hồi tưởng lại chuyện xưa của mình và Gia An, làm tâm vô cùng đau. Có lẽ vì sự phụ bạc của Gia An mà đến nay đối với tình yêu nam nhân luôn sợ hãi, đó là lý do nhiều năm rồi vẫn không tìm người bầu bạn, chỉ chuyên tâm chăm sóc Bạch Tiểu Hàn, chính Bạch Tiểu Hàn cũng đem lại ấm áp cho nam nhân.
Đặt hai chuyện gần nhau suy nghĩ một chút, nam nhân cảm thấy được có chút buồn cười. Bất quá cũng may cuối cùng là hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhìn thấy
sự xuất hiện của nam nhân , Lăng lão gia cùng Phương Văn đang ngồi không hẹn mà cùng đứng lên, trên mặt tràn ngập sầu lo, hiện lên sự chờ mong. Có lẽ là cảm thấy ngại đặt câu hỏi, bọn họ cũng không có mở miệng. Nam nhân đi đến bên cạnh, mở miệng một tiếng
“Lăng thúc.”
“Vâng. Lăng Tịch, con… con gặp Gia An chưa?”
“Gặp rồi .”
“Vậy hắn nói như thế nào? !”
Phương Văn ở một bên có chút cấp bách hỏi, môi của cô có chút khẩn trương run rẩy . Mắt nhìn Phương Văn chờ mong, nam nhân chậm rãi nói:
“Thật có lỗi, Gia An không có đáp ứng ta.”
“Tại sao có thể như vậy, không nên thế .”
Nghe được nam nhân xin lỗi, Phương Văn ngã ngồi trên ghế sa lon, hoảng hốt nỉ non. Cô có chút chịu không nổi.
“Thật có lỗi.”
Nam nhân lại một lần nữa áy náy nói .
“Lăng Tịch, chuyện này không liên quan con, con có thể làm cho chúng ta nhiều như vậy, ta đã rất cảm kích . Thật sự là làm khó cho con .”
“Không có việc gì.”
Nam nhân cười nhẹ với Lăng lão gia, ý bảo ông không cần lo lắng.
“Con ngồi một lát, ta đi xem nhà bếp đồ ăn làm có xong chưa.”
Đợi Lăng lão gia rời khỏi, phòng khách chỉ còn lại có nam nhân cùng Phương Văn hai người.
“Vì cái gì… Vì cái gì lại như vậy? ! Hắn vì cái gì không
cần ta? Ta làm sai cái gì? Ta vì hắn làm nhiều như vậy, vì hắn sinh một đứa con gái đáng yêu như vậy, kết quả lại là như thế này, đến tột cùng là vì cái gì? Lăng Gia An, Phương Văn ta đến tột cùng có chỗ nào có lỗi ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta sửa. Đừng ly hôn được không?”
Đối với Phương Văn lầm bầm lầu bầu, nam nhân nắm chặt tay, đồng thời cầu mong Lăng lão gia nhanh trở về. Hiện tại Phương Văn tâm tình không ổn định, nam nhân cũng không biết nên đi khuyên giải an ủi gì, có chút đứng ngồi không yên. Thế nhưng lại không thể rời đi, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở trên ghế sa lon, nghe Phương Văn nói.
Có lẽ là cảm xúc quá mức dao động, cũng không lâu lắm, Phương Văn liền cảm giác được bụng đau từng đợt. Nghe được động tĩnh nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Phương Văn khi nhìn đến Phương Văn ôm bụng, cái trán cũng đang không ngừng ra mồ hôi, nam nhân có chút cấp bách dò hỏi:
“Cô làm sao vậy?”
“Không… Biết, bụng… Bụng đau quá.”
“Ta đi gọi Lăng thúc, cô lại kiên nhẫn một chút.”
Nam nhân chạy đến phòng bếp. Sắp đến phòng bếp đã thấy Lăng lão gia đi ra.
“Lăng Tịch, con tìm ta? Vừa rồi ta tự mình làm đồ ăn, cho nên chậm trễ một chút .”
“Lăng thúc, mau đi xem Phương Văn, cô ấy che bụng, nói rất đau.”
/>Chương một trăm ba mươi bốn
“Cái gì? !”
Nghe được Lăng Tịch nói, Lăng lão gia ngẩn ra. Rồi kéo tay nam nhân vội vã chạy về hướng phòng khách.
Nhìn Phương Văn vẻ mặt thống khổ, ông bước đến cẩn thận xem xét Phương Văn , cũng có chút bối rối hỏi:
“Phương Văn, con không ổn sao?”
“Ba, đau quá.”
“Con chịu một chút, ta đi gọi điện thoại.”
Chính là chưa có nhấn xong dãy số , nam nhân đã kinh hô.
“Lăng thúc, mau gọi xe cứu thương, cô ấy chảy máu .”
“A?”
Lăng lão gia quay đầu lại nhìn đến nam nhân vẻ mặt khủng hoảng đang nhìn chằm chằm Phương Văn.
Cúp điện thoại, ông đi nhanh lên đến bên Phương Văn nhìn kỹ, đúng là quần cô nhiễm đỏ vết máu.
“Phương Văn, kiên trì một lát, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới .”
“Dạ. Ba, đau quá.”
Phương Văn cầm tay Lăng lão gia, mồ hôi đỗ ướt cả mặt, thần sắc mang theo vài phần khốn khổ. Trừ bỏ nói đau, Phương Văn không có nói cái gì khác.
“Ba, con… đứa bé sẽ không có việc gì chứ ?”
Phương Văn run rẩy hỏi, thấy Lăng lão gia tránh đi không trả lời, Phương Văn muốn chống tay xuống sô pha để ngồi dậy, nhưng một chút khí lực cũng không có,
“Sẽ không , không có việc gì .”
Lăng lão gia rất lo lắng, nhưng vẫn cố gắng làm cho giọng của
mình vững vàng, một mặt là ổn định Phương Văn, mặt khác lại là an ủi chính mình.
“Ba, con sợ… Thật sự sợ. Nếu… Nếu không còn đứa bé, con nên làm cái gì bây giờ? ! Gia An, Gia An sẽ thật sự không cần con .”
Nghe được Phương Văn truy hỏi, ông có chút thống khổ nhắm mắt. Trầm mặc một hồi, ông mới chậm rãi mở mắt, cho Phương Văn một đáp án,
“Nếu… Nếu thật không còn , con tĩnh dưỡng tốt, về sau lại có đứa khác. Gia An, ta sẽ không cho phép nó có ý kiến.”
“Ba, có lời này của ba, con an tâm.”
Phương Văn thực sự cấp bách. Đã làm mọi cách mà Gia An vẫn không từ bỏ ý định. Giờ chỉ còn trông chờ Lăng lão gia dùng uy lực áp đảo Gia An. Đạt được mục đích của chính mình, Phương Văn hít sâu một hơi, sau đó tận lực thả lỏng thân thể.
“Vâng. Đừng nói nữa , nằm nghỉ đi, xe cứu thương rất nhanh sẽ đến.”
Đã gọi xe cứu thương nhanh tới rồi, sao lâu như vậy. Cái bệnh viện chó má, hàng năm tài trợ nhiều tiền như vậy, hiện tại có chút chuyện lại không có nhìn thấy.
“Lăng Tịch, con đi ra cửa nhìn xem xe cứu thương có đến hay chưa.”
“Dạ.”
“Lăng Tịch, con đi giúp ta kêu Gia An đến đây.”
“Dạ.”
Chương một
trăm ba mươi lăm
Sau khi báo với Lăng lão gia xe cấp cứu chưa đến. Lăng Tịch chạy đến hoa viên lôi Lăng Gia An trở vào nhà. Gia An liều mạng đẩy tay nam nhân. Hai bên giằng co hồi lâu, sau đó Lăng Gia An mặc cho nam nhân như vậy kéo đi, trên mặt của hắn, các loại cảm xúc đang không ngừng chuyển đổi … Có nghi hoặc, có mê mang, cuối cùng, chuyển sang giật mình.
Lăng Tịch nói về tình hình của Phương Văn đang không tốt chút nào. Cô bị chảy máu và có nguy cơ bị sẩy thai. Lăng Gia An sửng sốt, nam nhân bắt lấy cánh tay Lăng Gia An, kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy Lăng Gia An bị nam nhân kéo vào, nhìn mình lo lắng, Phương Văn giống như quên hết đau đớn, khóe miệng, chậm rãi nở nụ cười
“Xe cứu thương đâu? Sao không gọi xe cứu thương?”
“Đã kêu, còn chưa tới. Bình tĩnh, nhanh chóng sẽ tới .”
Nam nhân ở phía sau trả lời Lăng Gia An, đợi nam nhân trả lời xong lúc sau, phòng khách lại lâm vào yên lặng.
Một lát sau , tiếng còi xe cứu thương chờ mong đã lâu truyền đến, bất quá nghe được thanh âm kia hẳn là cách nơi này một khoảng cách khá xa. Nhìn thấy Phương Văn giữ chặt tay Gia An bất an, Lăng lão gia cũng khẩn trương, nam nhân thay họ chạy ra ngoài dẫn đường.
Khi chạy đến thang lầu gặp Lăng Duệ đi ra
“Cứu
người.”
Nam nhân giải thích cho Lăng Duệ một câu, liền tiếp tục chạy đi.
Đem Phương Văn đưa lên xe cứu thương xong, nhìn bác sĩ bận rộn, nam nhân cùng mọi người có chút vô lực ngồi xuống một bên khẩn trương nhìn chằm chằm Phương Văn. Ai cũng hi vọng mẹ con cô bình an.
Chương một trăm ba mươi sáu
Lăng Gia An còn nhớ khi hắn rời đi, Phương Văn hoàn toàn yên lành, cùng hắn cãi vã cũng rất to tiếng. Nhưng hiện tại, Phương Văn lại vô lực nằm ở chỗ này, vẻ mặt cũng rất yếu ớt.
Hắn cùng Phương Văn tuy rằng không có tình yêu, nhưng ở chung nhiều năm như vậy, Phương Văn tốt , hắn rất rõ. Hắn đối với Phương Văn cũng không phải không có tình cảm, chẳng qua cái loại này là cảm tình, là thân tình, nhiều năm ở chung làm cho hắn đem Phương Văn trở thành người thân của mình. Nếu… Nếu Phương Văn xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không tha thứ chính mình.
Lăng Gia An, ngươi chính là tên hỗn đản! !
Nhìn thấy Lăng Gia An tự vò đầu bứt tóc, nam nhân giữ chặt tay Lăng Gia An, nhỏ giọng an ủi:
“Gia An, ngươi đừng như vậy, Phương Văn sẽ không có việc gì .”
“Tiểu Tịch, ta… Ta cảm thấy mình rất vô liêm sỉ. Ta ngay cả mình có con cũng không biết, mà đứa bé này, nói không chừng sẽ bởi vì ta mà rời đi . Ta… Ta
rất sợ. Nếu, nếu ta không nói muốn cùng với Phương Văn ly hôn, có lẽ sẽ không sẽ xuất hiện tình huống hiện tại? !”
Nam nhân vỗ vỗ vai Lăng Gia An, tiếp tục khuyên giải,
“Sẽ không, ngươi đừng nghĩ như vậy. Có bác sĩ ở đây, bọn họ đều sẽ không có việc gì.”
Một thời gian ngắn sau, xe cứu thương chạy tới bệnh viện, Phương Văn cũng được đưa vào phòng cấp cứu.
Thời gian chờ đợi thật dài. Mỗi một phút, mỗi một giây, đều là rất gian nan.
Nhiều lần, Lăng Gia An muốn vào xem Phương Văn, nhưng lại sợ quấy rầy tới bác sĩ, cố nén, bức bách chính mình tỉnh táo, tiếp tục bất an đi tới đi lui.
Lăng lão gia cũng cố trấn định, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa phòng cấp cứu xem xét vài lần, ánh mắt lo lắng mà nam nhân cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Còn Lăng Duệ, từ Lăng gia đi ra đến giờ, vẫn duy trì trầm mặc. Bất quá hắn luôn quan sát Lăng Gia An cùng nam nhân, ngồi ở một bên căm giận trừng mắt hai cái người khởi xướng kia. Hắn từ đáy lòng khinh thường hai người kia, cảm thấy được bọn họ phá hỏng nề nếp Lăng gia, làm ra hành động đáng khinh bỉ như vậy, rất đáng ghét.
Cứ như vậy, Lăng Duệ đem hết những sai lầm đổ lên người nam nhân. Hắn cảm thấy nếu không có nam nhân kia một bên giựt giây, đưa ra chủ kiến cho cậu, thì
làm sao cậu có thể kiên quyết như vậy.
Chính là như vậy! Nhất định là như vậy.
Nhận thấy được bên cạnh là ánh mắt lạnh như băng, Lăng Tịch chậm rãi quay đầu, khi nhìn đến Lăng Duệ kia mang theo vẻ mặt chán ghét lạnh lẽo, nam nhân đáy lòng có loại dự cảm bất an. Sẽ không… không phải Lăng Duệ cho rằng Phương Văn sở dĩ phải nhập bệnh viện, là bởi vì mình gây ra đó chứ? !
Không nghĩ Lăng Duệ lại có hiểu lầm này, nam nhân giật giật môi muốn giải thích, nhưng suy nghĩ hiện tại không thích hợp, chỉ mím chặt môi lại, buông tha cho cơ hội giải thích.
Phương Văn còn bên trong cấp cứu, Lăng Gia An cùng Lăng lão gia rất sốt ruột, phát sinh chuyện như vậy, mọi người tâm tình cũng không tốt, hiện tại cũng không thích hợp nói ra. Đợi có cơ hội sẽ cùng Lăng Duệ giải thích cũng không muộn.
Hiện tại chỉ hy vọng Phương Văn không có việc gì, đứa bé bình an là được. Nam nhân khẩn trương đưa tay chấp lại, dưới đáy lòng vì Phương Văn cầu nguyện.
Qua hồi lâu, vang lên tiếng giày cao gót một một người đang chạy đến. Rất nhanh, một giọng nữ có chút khẩn trương cũng truyền lại đây,
“Ba, Văn Văn thế nào ?”
Nghe được thanh âm quen thuộc, nam nhân chậm rãi ngẩng đầu lên. Quả nhiên, người kia là Lăng Khả Hinh, xem bộ dáng như là vội vàng lại đây.
“Gia An, Văn
Văn thế nào ?”
Thấy không ai phản ứng, Lăng Khả Hinh không được kiên nhẫn hô lên:
“Các người sao không trả lời ta? Cũng chưa nghe được sao? Nói cho ta biết , Văn Văn hiện tại thế nào ? !”
Nhận được tin ngắn của Lăng Duệ, cô vội vàng dứt bỏ bạn trai, nhanh chóng chạy tới bệnh viện, dọc theo đường đi, rất lo lắng, sợ Phương Văn phát sinh cái gì ngoài ý muốn. Tới bệnh viện, vừa hỏi đến tình huống Phương Văn, bọn họ không ai trả lời, làm cho cô trong lòng khủng hoảng.
Chương một trăm ba mươi bảy
Nhìn đến Lăng Khả Hinh kia vẻ mặt lo lắng, Lăng Duệ mở miệng nói:
“Mẹ, đừng vội, chúng ta đang đợi kết quả.”
Cô vẫn rất vừa lòng Phương Văn, đồng thời cũng đem Phương Văn làm như là bạn tốt. Nghĩ đến Phương Văn, Lăng Khả Hinh đã cảm thấy rất không an lòng.
“Người ngồi một lát.”
Lăng Duệ đem Lăng Khả Hinh ấn ngồi xuống ghế,
“Hẳn là không bao lâu sẽ có tin tức, đừng quá sốt ruột.”
Hắn cùng Lăng Khả Hinh quan hệ không thể nói là tốt, nhưng cũng không tính bỏ đi, đối với người mẹ này cũng không có nhiều lắm cảm tình. Ấn tượng của hắn, Lăng Khả Hinh vĩnh viễn đều là bận bịu các loại nhân tình, đối với thân tình không thân thiết. Hiện tại thấy được Lăng Khả Hinh bởi vì Phương Văn mà lo lắng
như vậy, đáy lòng của hắn bị xúc động, cho nên, hắn đối với Lăng Khả Hinh hơi chút thân cận. Xem ra, người mẹ này cũng không có vô tình.
Bởi vì Lăng Khả Hinh ngồi bên cạnh, nam nhân có chút câu nệ, đem thân mình hướng một bên dời đi, có thể cùng Lăng Khả Hinh duy trì một khoảng cách. Động tác này làm cho Lăng Khả Hinh quay lại đánh giá vài lần. Lúc sau, Lăng Khả Hinh dùng đôi mắt sắc bén nhìn nam nhân hỏi,
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này? !”
Này chết tiệt nam nhân sao chạy tới bệnh viện? Không đúng, hẳn không phải là chạy tới bệnh viện, mà là từ Lăng gia lại đây.
Nếu nam nhân chết tiệt này đột nhiên ân cần đến Lăng gia, mục đích chỉ có một, vì Lăng Gia An. Thật vất vả đem cái ôn thần này đuổi ra khỏi Lăng gia, nghĩ cuối cùng có thể thanh tịnh, nay ôn thần trở lại… Lần này Phương Văn vào bệnh viện, ôn thần này chỉ sợ trốn không khỏi liên quan.
“Ta…”
“Ngươi lại chạy tới lôi kéo Gia An ? ! Văn Văn cũng là bị ngươi làm tức giận mới động thai đúng hay không? !”
“Ta không có.”
“Ngươi làm còn không dám thừa nhận? ! Ngươi là ôn thần thật đúng là vô sỉ a! Lúc trước hại Gia An còn chưa đủ, hiện tại Gia An kết hôn , ngươi còn muốn chạy đến dây
dưa hắn, ngươi rốt cuộc có xấu hổ hay không? Có phải không bắt hắn hại cho chết, ngươi không cam lòng hay không ? !”
“Mẹ, người nói nhiều như vậy có ích lợi gì, có người một chút cũng không thèm để ý, coi như gió thổi bên tai.”
Mang nam nhân đến Lăng gia xong, hắn liền lên lầu, cho nên chuyện gì xảy ra, hắn cũng không rõ ràng lắm. Bất quá lúc hắn đi pha cà phê, gặp Phương Văn ở phòng bếp, Phương Văn vẻ mặt có chút hoảng hốt, thậm chí còn xém chút rót nước sôi vào tay, cũng may hắn kịp giữ lại mới không có bị bị phỏng.
“Quả nhiên! Quả nhiên là ôn thần này gây họa!”
“Chị, đủ rồi! Việc này không liên quan Tiểu Tịch .”
“Tiểu Tịch? Em còn gọi hắn Tiểu Tịch?”
Lăng Gia An xưng hô như vậy làm cho Lăng Khả Hinh tức giận thêm, vươn đầu ngón tay chỉ vào nam nhân
“Gia An, người nam nhân này đến tột cùng cho ngươi uống thuốc gì, khiến ngươi bị mê thành bộ dáng này. Chị cùng ba em có thể mặc kệ, nhưng Văn Văn là vợ của em, cô ấy có điểm nào có lỗi với em? Em làm như vậy là đúng sao? Còn đứa bé trong bụng có lỗi gì? Em lại vì người nam nhân này làm ra chuyện vô sỉ như vậy, em còn có một chút lương tâm không? !”
Nghe được Lăng Khả Hinh đem Phương Văn cùng đứa con nói ra, Lăng Gia An giật giật môi, cuối cùng căm giận tựa đầu hướng một bên, không có biện giải.
“Còn ngươi, ôn thần, ngươi muốn quấn Gia An tới khi nào? Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua?”
Nghe được Lăng Khả Hinh nhục mạ, nam nhân bị uất nghẹn , sau đó chậm rãi nhìn lên. Rơi vào tầm mắt nam nhân , là Lăng Khả Hinh vẻ mặt phẫn nộ, bên cạnh là Lăng Duệ, lại là một bộ dáng xem cuộc vui. Còn Lăng Gia An, thì tựa đầu một bên, không dám nhìn hướng bên này. Ngồi ở bên cạnh là Lăng lão gia, nhắm hai mắt vẫn duy trì trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì. Cách đó không xa, có mấy người bệnh nhân chỉ trỏ về chỗ này, như là thảo luận cái gì.
Người khác nghĩ như thế nào cũng không quan hệ, nam nhân chân chính để ý mấy người bên cạnh đang có thái độ thờ ơ này. Trừ bỏ có điểm khổ sở ở ngoài, cũng không có quá lớn cảm xúc.
Có lẽ, bọn họ căn bản là không thèm để ý người ngoại như mình. Bị hiểu lầm cũng tốt, chút oan uổng cũng tốt đã bị ủy khuất cũng tốt, khổ sở cũng thế, bọn họ sẽ không để ý. Đối với bọn họ Lăng Tịch chỉ là một người ngoài mà thôi.
Nhất thời sai, lúc nào cũng sai.
Thấy nam nhân không lên
tiếng, Lăng Khả Hinh giơ tay lên hung hăng tát một cái, một âm thanh vang dội vang lên.
Chương một trăm ba mươi tám
Lăng Khả Hinh là đem hết toàn khí lực tát làm cho Lăng Tịch mặt lệch một bên, khoang miệng nổi lên một cỗ hương vị mằn mặn, trên mặt cũng bị móng tay cắt một đường, mang đến đau đớn .
Lăng Khả Hinh lắc lắc lòng bàn tay, căm giận mắng một câu,
“Tiện nhân!”
Nghe được Lăng Khả Hinh trong miệng nói câu ‘ tiện nhân ‘, nam nhân nắm bàn tay lại nhẹ rung động vài cái, sau đứng lên, run run.
Phía xa xa có những người tụ lại xem náo nhiệt, nam nhân đã không thèm để ý , chỉ là bên cạnh những người quen thuộc này, đã đủ để cho nam nhân cảm thấy lạnh người .
“Khả Hinh, đủ rồi, đừng náo loạn nữa.”
“Ba! Người cũng giúp đỡ tiện nhân này, hắn chẳng qua là một người ngoài mà thôi, sao các người lại nói đỡ cho hắn ?”
“Lăng Khả Hinh, đủ rồi!”
Nhìn Lăng lão gia tức giận, Lăng Khả Hinh hơi chút sửng sốt, nhưng rất nhanh, liền phản ứng lại,
“Ba, người la mắng con! Vì tiện nhân la mắng con! ! Con mới là con của người biết không? !”
Thấy Lăng Khả Hinh không chịu yên tĩnh, ông giơ tay lên quăng cho Lăng Khả Hinh một cái bạt tai, đôi môi vì tức giận mà không ngừng run run .
“Ba…”
Trên
mặt truyền đến đau đớn làm cho Lăng Khả Hinh không dám tin, gọi Lăng lão gia một tiếng, ánh mắt đầy khiếp sợ. Rất khiếp sợ, đồng thời, cũng rất ủy khuất.
Nghe được Lăng Khả Hinh giọng có chút run rẩy, lại nhìn có vẻ khiếp sợ, Lăng lão gia hơi chút chần chờ trong chốc lát, sau đó tiếp tục nói:
“Con câm miệng! Còn ngại chưa điên đủ sao? Nơi này là bệnh viện, muốn điên về nhà điên. Lăng Tịch có chỗ nào thật có lỗi với con ? Việc hắn làm cho cho còn chưa đủ sao? Con sao lại nhục nhã hắn, làm vậy con mới vui sao? !”
Lời nói của Lăng lão gia làm cho Lăng Khả Hinh sắc mặt cứng đờ, ông thật sự nổi giận, rất giận.
Hiện tại Lăng lão gia đang tức giận, cô cũng không dám tái phạm lần nữa, nhưng hôm nay bị một tát cùng với chịu ủy khuất, tất cả đều ghi tội nam nhân kia, một ngày nào đó, sẽ hoàn trả gấp đôi.
Thấy Lăng Khả Hinh im lặng, ông ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Duệ, quở trách :
“Còn có con, Lăng Duệ. Lăng Tịch là cha của con, lần sau nhìn thấy hắn nhớ rõ lễ phép, đừng để cho người khác nói chúng ta Lăng gia không gia giáo.”
Thấy Lăng Duệ không có phản ứng, Lăng lão gia đề cao giọng,
“Lăng Duệ, có nghe hay không? !”
“Dạ nghe.”
Lăng Duệ không quá tình nguyện lên tiếng,
sau đó đem tầm mắt bất mãn mắt chuyển qua một bên. Thái độ Lăng Duệ làm cho Lằng lão gia thở dài, ông biết nhất thời cũng không có khả năng làm cho Lăng Duệ thay đổi thái độ đối với Lăng Tịch . Ông cũng không có lại lằng nhằng, mà là đem tầm mắt trở về nhìn nam nhân, xin lỗi:
“Lăng Tịch, ủy khuất cho con .”
“Không có việc gì.”
“Nếu không… Nếu không con hãy đi về trước đi. Hôm nay đã làm phiền con, lần sau ta lại hẹn con ra uống trà, chính là thuần túy uống trà, sẽ không có gì khác.”
“Dạ, con đi trước, Lăng thúc tạm biệt .”
Nghe được Lăng lão gia nói, nam nhân hơi chút sửng sốt, sau đó đứng lên cùng ông nói lời từ biệt, nhanh chóng đi ra.
Đợi cho bước ra khỏi cổng bệnh viện, nam nhân mới hơi chút thả lỏng . Bên ngoài ánh sáng có chút chói mắt, nam nhân không tự giác nheo lại mắt.
Trải qua chuyện vừa rồi trong bệnh viện, Lăng Tịch đã nghĩ thông suốt một việc — chỉ cần là liên quan Lăng Gia An, vô luận thế nào, trong mắt bọn họ, mình đều là sai, đều là mang theo mục đích không tốt . Có lẽ, nên là cách bọn họ xa một chút. Nếu còn cùng Lăng gia liên hệ, có phải cái loại phiền toái này kia sẽ lại tìm tới nữa hay không ?
Chương một trăm ba mươi chín
Lăng Tịch cũng không phải sợ hãi khó khăn, nhưng thật sự không có khả năng ứng phó người Lăng
gia, gặp một lần, sẽ bị thương tổn một lần.
Nếu như nói lúc trước còn có thể bởi vì Lăng Gia An đau buồn mà cảm giác được đau lòng, nhưng hiện tại, chính là cảm thấy buồn cười mà thôi.
Chuyện vợ chồng Gia An , nam nhân không quan tâm nữa, ly hôn cũng được, không ly hôn cũng tốt. Tóm lại chuyện Lăng gia không còn liên hệ Lăng Tịch.
Xuống xe xong, nam nhân cũng không có vội vã về nhà, mà là đi chợ mua một con cá nấu canh cho Bạch Tiểu Hàn uống.
Về nhà, Bạch Tiểu Hàn còn chưa có tan học, nam nhân vào phòng bếp làm món ăn. Cũng không lâu lắm, một nồi canh cá ngon lành liền nấu xong.
Nghe tràn ngập trong phòng mùi canh cá, nam nhân mỉm cười, nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn ăn vui vẻ, nam nhân khóe môi mở rộng vài phần.
Đang chờ đợi, nam nhân nghe được tiếng chuông điện thoại di động. Mở ra trên màn ảnh là một dãy số lạ. Nhìn nhìn dãy số, nam nhân hơi chút chần chờ, nhưng vẫn đưa điện thoại di động đến bên tai.
“A lô? Phi Phi sao?”
“Phi Phi? !”
Nghe được nam nhân xưng hô như vậy, giọng người kia trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cẩn thận nghe qua, cái thanh âm bên trong, cũng không phải Lạc Phi, bất quá lại rất quen thuộc. Nam nhân hơi chút sửng sốt,
“Tần Tường?”
Trong điện thoại này, có số Tần Tường, nếu như là
Tần Tường gọi tới , hẳn là sẽ hiện tên. Có lẽ… Cũng không phải Tần Tường ? !
Bên đầu kia không trả lời, chỉ nghe tiếng thở ra, nam nhân không thể không hoài nghi có nên cúp điện thoại. Nam nhân nhíu mày, hỏi lại
“Xin hỏi… là ai… ?”
“Ngươi có bệnh a, giọng của ta nghe không biết. Ai là Phi Phi? Phi phi cái gì? Người đó từ đâu đến? ! Còn nữa, ta không phải nói ngươi mang điện thoại ở trên người sao? Vừa rồi ta gọi cho ngươi vài lần, đều không có ai bắt máy. Có phải ngươi đem lời của ta trở thành gió thổi bên tai không ? !”
Giọng điệu kiêu ngạo cùng trào phúng như vậy xác định chỉ có thể là Tần Tường.
“Tần Tường, sao thay đổi số vậy ?”
“Đổi số? Ta đổi cái gì ? Bệnh thần kinh!”
Nam nhân nghi ngờ mình lại một lần nữa châm lửa giận Tần Tường.
“Này! Ngươi hiện tại ở nhà sao?”
“Hả? Ở nhà.”
“Ồ. Vậy ngươi nấu cơm nhiều một chút, ta cùng Mạn Ny tới dùng cơm. Nhớ rõ nhanh một chút.”
“Á, được .”
“Này cứ như vậy đi, ngươi mau đi làm, chúng ta lát nữa sẽ tới”
Sau khi nói xong, Tần Tường liền tắt máy. Nam nhân có chút bất ngờ. Sao đang yên lành lại muốn tới nhà ăn cơm? ! Bất quá nếu là Mạn Ny muốn tới, vậy phải làm thêm vài món ăn ngon chiêu đãi Mạn Ny.
Một lát sau, Bạch Tiểu
Hàn đi học về.
“Ba, con đã trở về. Người ở nơi nào?”
“Ba ở trong bếp. Tiểu Hàn, con ngồi chơi một lát, ba đang bận .”
Sợ Tần Tường đến đây đồ ăn còn chưa có làm xong, nam nhân nhanh tay đảo cái sạn trong nồi .
“Dạ.”
Bạch Tiểu Hàn thuận miệng lên tiếng đáp lại. Sau đó cất cặp sách, rồi ngồi xem TV một lát, Bạch Tiểu Hàn lại đem tắt TV , đi vào phòng bếp, đứng ở phía sau nhìn nam nhân bận rộn nấu nướng.
Nam nhân hoàn toàn không có chú ý sự hiện hữu của hắn, mà là chỉ lo xào thức ăn. Hắn nhịn không được tiến lên ôm thắt lưng nam nhân
“Tiểu Hàn? Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ muốn ôm người một cái.”
Bạch Tiểu Hàn đem mặt dán tại lưng nam nhân cọ vài cái, sau đó buông ra nhìn vào trong nồi
“Ba, thơm quá.”
Nam nhân xoay người nhéo nhéo mũi Bạch Tiểu Hàn sủng nịnh nói:
“Ha ha, sắp ăn được rồi.”
“Dạ. Ba, sao nhiều đồ ăn như vậy ?”
“À, chút nữa bọn Tần Tường đến.”
Thấy Bạch Tiểu Hàn lơ đãng, nam nhân cười dặn dò:
“Tiểu Hàn, nhớ rõ phải có lễ phép nha.”
Bạch Tiểu Hàn vẫn sợ Tần Tường, cho nên nghe được Tần Tường muốn tới mới có vẻ mặt không hứng thú.
“Á.”
Nghe được nam nhân dặn dò, Bạch Tiểu Hàn không tình nguyện lên tiếng. Hắn còn nhớ rõ,
Tần Tường kêu mình là Tiểu Bạch ngốc. Đương nhiên, hắn cũng để ý chuyện này, nhưng làm cho hắn mất hứng chính là thái độ Tần Tường đối đãi nam nhân. Hắn không thích ai hung dữ với ba.
“Ngoan nào! Còn có một chị rất tốt đến nữa, cho nên, Tiểu Hàn cũng phải có lễ phép mới đúng. Tốt lắm, Tiểu Hàn đi ra ngoài một lát được không? Ba còn phải tiếp tục cho xong.”
Chương một trăm bốn mươi
Nghe Lăng Tịch nói như vậy, Bạch Tiểu Hàn gật gật đầu, sau đó ra khỏi phòng bếp ngồi đợi.
Khi tất cả các món làm xong, đều được bưng ra ngoài, Bạch Tiểu Hàn nhỏ giọng thỉnh cầu,
“Ba, đói bụng, chưa thể ăn cơm sao ?”
“Tiểu Hàn, hiện tại khách còn chưa có đến, chờ một chút được không? Nếu đói, uống một chén canh cá lót bụng trước nhé.”
“Thôi chờ một chút cũng được.”
Nghĩ đến nam nhân đã nói cần tiếp đãi khách, Bạch Tiểu Hàn xoa xoa bụng đáp
“Vâng, Tiểu Hàn ngoan.”
“Ba, vậy khi nào thì họ đến vậy?”
“À… Ta gọi điện thoại hỏi một chút .”
Tần Tường chỉ nói muốn tới dùng cơm, cũng không nói thời điểm đến. Nhìn Bạch Tiểu Hàn, nam nhân quyết định gọi hỏi Tần Tường.
Nam nhân gọi nhưng không ai bắt máy. Ngược lại nghe được tiếng chuông càng ngày càng gần. Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến vài tiếng đập cửa.
Cửa
vừa mở ra đã thấy Tần Tường mặt nhăn nhó.
“Được rồi đến rồi gọi cái gì ? Ta không phải đến đây rồi sao?”
Nhìn trong tay Tần Tường là cái điện thoại đang reo, nam nhân không biết nói gì.
” Anh im lặng đi.”
Mạn Ny lấy khuỷu tay chọc vào Tần Tường, sau đó cười cùng nam nhân giải thích:
“Để bá phụ đợi lâu ? Thật ngại, bởi vì nhất thời nghĩ đến muốn tới, cho nên cũng không có chuẩn bị cái gì, vừa rồi tùy ý mua vài thứ, hy vọng người không phiền lòng.”
Nói xong, Mạn Ny từ tay Tần Tường lấy cái túi to đưa cho nam nhân.
“Con quá khách sáo.”
“Đây là một chút thuốc bổ, cố ý mua đến cho bá phụ bồi bổ thân thể. Nghe nói người còn có một đứa con trai, con liền mua cho em vài món đồ chơi này hy vọng em ấy thích.”
“Mạn Ny, tốn kém quá .”
Xem túi to thuốc bổ, khẳng định Mạn Ny tiêu không ít tiền
“Không có bao nhiêu tiền, nếu không mang theo chút quà, con ngại khi lại đây ăn cơm.”
Mạn Ny vui vẻ hướng nam nhân cười cười,
“Sao, bá phụ, không định mời tụi con đi vào sao? Không hoan nghênh tụi con đến à ?”
“Nói gì vậy, thấy các con có thể tới đây, ta vui còn không kịp, sao lại không chào đón. Mời vào.”
Mạn Ny mở miệng hỏi:
“Không phải đổi giày sao?”
“Không cần, trực
tiếp vào đi.”
Nơi này không có dép lê cho Mạn Ny đổi thuận tiện. Nghe được nam nhân nói vậy, Mạn Ny mới yên tâm đi vào, cũng thong thả đánh giá nơi này.
Phòng ở rất nhỏ, thoạt nhìn cũng rất cũ, nhưng mang lại một loại cảm giác rất ấm áp. Loại cảm giác này ở nhà lớn không có.
“Các con ngồi đợi một lát ”
Nam nhân đem quà Mạn Ny mua tới để một bên, sau đó đi vào bên trong, muốn đem Bạch Tiểu Hàn ra ăn cơm.
“Tiểu Hàn, ăn cơm .”
“Không đói bụng , các người ăn đi. Con muốn ngủ một hồi.”
“Không phải mới vừa rồi còn nói đói sao?”
Xem ra, Bạch Tiểu Hàn là không muốn gặp lại Tần Tường, nên cố ý trốn. Nam nhân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay nhéo nhéo hai má Bạch Tiểu Hàn, sau đó kéo hắn từ trên giường đứng lên,
“Đi, đi ăn cơm.”
“Dạ… Được thôi.”
Nam nhân thái độ rất cứng rắn, Bạch Tiểu Hàn không tình nguyện mang giầy theo nam nhân đi ra bên ngoài. Mang theo Bạch Tiểu Hàn đi ra ngoài, nam nhân đem Bạch Tiểu Hàn lôi ra phía trước, cùng đẩy đẩy lưng Bạch Tiểu Hàn,
“Tiểu Hàn, chào mọi người.”
“Chào chị. Chào anh.”
Tiếng chào dành cho hai người với hai thái độ khác nhau. Với Mạn Ny là thật tâm lớn tiếng chào
hỏi, với Tần Tường là miễn cưỡng như muỗi kêu.
Nhìn ra được thái độ Bạch Tiểu Hàn, làm cho Mạn Ny liếc mắt nhìn Tần Tường bên cạnh một cái, nhưng Tần Tường lại như không hề để ý. Mạn Ny nhìn Bạch Tiểu Hàn vẫy vẫy tay,
“Đến, đến bên này.”
Nhìn nhìn Tần Tường không hề để ý, lại nhìn nhìn Mạn Ny thân thiện mỉm cười, Bạch Tiểu Hàn rất là do dự, chậm chạp không có ra quyết định, vẫn đứng ở tại chỗ cẩn thận tự hỏi rốt cuộc nên đi qua hay không.
“Này! Thu hồi sắc mặt của anh đi, đừng dọa đến em ấy .”
Mạn Ny liếc nhìn Tần Tường, rồi tiếp tục hướng về Bạch Tiểu Hàn vẫy vẫy tay,
“Lại đây đi, không cần sợ, có chị, sẽ không ai ăn hiếp em.”
Mạn Ny biết rõ tâm trí của Tiểu Hàn có vấn đề, liền tự nhiên mà xem Tiểu Hàn như trẻ con.
“Nào ngoan. Em tên là gì nha?”
“Bạch Tiểu Hàn.”
“Rất êm tai, Tiểu Hàn thật đáng yêu. Tần Tường, nếu về sau chúng ta sinh đứa con giống Tiểu Hàn thì thật đáng yêu .”
“Giống hắn, hay là thôi đi.”
Tần Tường ghét bỏ nhìn Bạch Tiểu Hàn, vừa định nói Bạch Tiểu Hàn là ngốc, nhưng nghĩ đến nếu nói ra Mạn Ny lại sẽ lại thuyết giáo hắn.
“Sao? Không được à? Anh xem xem, Tiểu Hàn rất đáng yêu, lại rất ngoan nha.”
“Á… Vẫn là ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội liền ăn không ngon .”
Nhìn Bạch Tiểu Hàn cắn môi, nam nhân ở một bên mở miệng, gọi Bạch Tiểu Hàn cùng Mạn Ny đến bàn ăn.
“Dạ, được. Lần trước bá phụ làm đồ ăn thật ngon, con đến bây giờ vẫn còn rất hoài niệm. Cho nên mới nói với Tần Tường, muốn tới bên này ăn cơm.”
“Nếu thích đừng ngại thường xuyên lại đây chơi.”
“Cứ như vậy đi.”
Thấy nam nhân đi vào phòng bếp bới cơm, Mạn Ny hiểu chuyện đi theo vào, cũng tiếp nhận bát từ tay nam nhân.
“Bá phụ, con tới giúp người.”
“Được .”
Cùng Mạn Ny mang cơm tới cho Bạch Tiểu Hàn và Tần Tường, nam nhân mở miệng nói:
“Ăn cơm đi.”
“Dạ.”
Mạn Ny cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn, mới bưng bát cơm nhấm nháp món ăn trong bát mình.
“Mạn Ny, của anh đâu?”
Tần Tường có chút khó chịu đẩy tay Mạn Ny, cũng đem bát đưa tới trước mặt Mạn Ny.
” Cái gì?”
Mạn Ny ra vẻ khó hiểu nhìn Tần Tường , rồi tiếp tục ăn , đồng thời phát ra một tiếng cảm thán,
“Bá phụ, người làm đồ ăn ngon thật, so với đầu bếp nổi tiếng không hề thua kém.”