Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, long trọng.
Hai nữ nhân mặc trên người bộ váy cưới hoa lệ, tay trong tay đi qua thảm đỏ, trên mặt tràn đầy là nụ cười hạnh phúc, cùng nhau thề nguyện, trong đại sảnh thoáng chốc vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Lớn đến như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Trình Tô Nhiên tham gia hôn lễ ở thành phố, cũng là lần đầu tiên tham gia hôn lễ đồng tính, cô nhìn Kỳ Ngôn cùng Lục Tri Kiều ôm nhau, cực kỳ hâm mộ, cầm lòng không được bắt đầu sinh ra ảo tưởng.
Nếu là cô cùng Giang Ngu.....
Trước mắt hiện lên gương mặt người nọ, Trình Tô Nhiên có chút hoảng hốt, ánh mắt quét về phía Điền Lâm đang ngồi ở bên cạnh mình.
Cô cùng Điền Lâm ngồi cùng một bàn, hai người gặp nhau cũng không xấu hổ, chỉ gật đầu một cái, mỉm cười xem như chào hỏi, ai cũng không nói thêm gì nữa. Cho tới lúc này, lưu trình hôn lễ đã qua một nửa, hai người cũng không có bất luận giao lưu gì.
Quả nhiên Giang Ngu không tới.
Dù sao cũng là bạn gái cũ, mặc kệ là nói như thế nào cũng từng yêu nhau, một người xuất hiện ở hôn lễ của bên còn lại cũng là chuyện rất xấu hổ. Trình Tô Nhiên nghĩ như vậy, an ủi bản thân mình.
Hôn lễ kết thúc, hai vị tân nương lại đây kính rượu, khi đến phiên bàn bên này của Trình Tô Nhiên, hai người song song lộ ra vẻ mặt xin lỗi nhìn cô.
- ------ thật ngại quá, trước đó không biết em đã cùng Giang Ngu chia tay.
Trình Tô Nhiên híp mắt cười, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào mà hãm xuống, nhuyễn thanh nói:
“Chúc chị Ngôn Ngôn cùng Lục tổng tân hôn vui vẻ.”
“Cụng ly-----”
Sau đó có người tới phát kẹo mừng làm quà kỷ niệm.
Dần dần, hôn lễ cũng sắp kết thúc, tiệc cưới cũng ăn đến không sai biệt lắm, các tân khách lục tục rời khỏi. Điền Lâm uống xong một ngụm rượu cuối cùng, lau miệng, xách theo túi xách đứng lên, đang muốn đi.
“Trợ lí Điền.” Trình Tô Nhiên gọi nàng lại, đi theo đứng dậy.
Khóe miệng Điền Lâm hơi giương lên, bất động thanh sắc mà quay đầu.
“Xin hỏi......” Trình Tô Nhiên thấp thỏm mà nhìn nàng, “Chị ấy có khỏe không?”
Điền Lâm bình tĩnh gật đầu: “Khá tốt.”
Trình Tô Nhiên còn muốn hỏi cái gì nữa, lời đến bên miệng lại nuốt trở về, bản thân cô cùng Giang Ngu chung quy cũng không có quan hệ, hỏi nhiều lại có ích lợi gì chứ? Lì lợm la liếm chỉ càng làm cho người ta chán ghét.
“Cảm ơn.” Cô hướng Điền Lâm cười cười.
Điền Lâm đang chờ cô hỏi nhiều thêm, nhưng lại không nghe được gì nữa, không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, cũng cười cười, xoay người rời đi.
Nhìn theo nàng đi xa, Trình Tô Nhiên lại ngồi trong chốc lát nữa, uống ít nước trái cây, lau lau miệng, cũng chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Nhiên Nhiên.”
“?”
Một mạt nùng diễm màu đỏ đi về hướng bên này, Kỳ Ngôn mặc lễ phục, đi đến trước mặt cô, “Hôm nay không có không vui chứ?”
“A? Sao chị lại hỏi như vậy?” Vẻ mặt Trình Tô Nhiên mờ mịt.
Khuôn mặt Kỳ Ngôn mang theo ý xin lỗi, cũng hiện lên vài phần xấu hổ, “Khi đó tháng trước tôi cùng Kiều Kiều cũng không biết các em..... Ừm, hôm nay em ngồi cùng với Điền Lâm cũng chỉ là trùng hợp.....”
Sau khi gửi thiệp mời cho Trình Tô Nhiên, nàng mới từ chỗ Điền Lâm biết được hai người này đã chia tay, nhưng thiệp đã phát ra cũng không tiện thu hồi, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục xem tình hình.
May mắn Giang Ngu không tham gia.
Nhưng mà tên kia lại phái Điền Lâm tới, hôm nay vừa khéo lại cũng không khéo ngồi ở bên cạnh Trình Tô Nhiên.
Trong lòng Tiểu Nhiên Nhiên chắc là khó chịu lắm a.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, liên tục lắc đầu, “Không có gì, em cũng không để ý mấy chuyện này, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, quan trọng là vì chúc mừng chị cùng Lục tổng a, chị cũng không cần để ý quá.”
“Hơn nữa, kỳ thật em.....” Cô nghĩ nói thật, nghĩ nói bản thân kỳ thật không phải là bạn gái của Giang Ngu.
Cô vẫn luôn lừa gạt người khác.
“Không có việc gì liền tốt,“ Kỳ Ngôn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vẫn chưa để ý đến, “Em chuẩn bị đi rồi sao? Tôi gọi người đưa em trở về.”
“Không cần đâu, em có thể tự gọi xe.”
“Đừng khách sáo với tôi, hôm nay tất cả mọi người đều được an bài xe đưa, đi thôi, tôi mang em đến cửa, hiện tại hẳn là có xe rảnh.”
Trình Tô Nhiên từ chối không được, đành phải đi theo nàng.
Bên cạnh cửa lớn của khách sạn là bãi đậu xe lộ thiên, bắt đầu từ phía ngoài cùng bên trái đậu một hàng chỉnh chỉnh tề tề một loạt những chiếc xe màu đen, mỗi chiếc xe có thể ngồi nhiều nhất chín người, cực kỳ phô trương long trọng.
Một chiếc xe trống chậm rãi lái lại đây, dừng lại, sáu bảy người cả trai lẫn gái bên cạnh lên xe.
“Liền chiếc xe này đi, vẫn còn chỗ.” Kỳ Ngôn vòng đến cửa sổ cạnh ghế điều khiển, nói với tài xế lái đến đại học ngoại ngữ Giang Thành, sau đó trở lại bên người Trình Tô Nhiên, vỗ nhè nhẹ bả vai cô, thấp giọng thì thầm.
“Chúc mừng có được cuộc sống mới.”
Ánh mắt của nàng ý vị thâm trường, tựa hồ bên trong lời nói có ẩn ý.
Trình Tô Nhiên cũng không phản ứng lại liền lên xe.
Đóng cửa lại, cô nhìn Kỳ Ngôn bên ngoài cửa sổ, phất tay tạm biệt, đột nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói kia...
.........
Cuối tháng 9, sinh viên đăng ký đi trao đổi bay đến Paris Pháp.
Thăm lại chốn xưa, nhìn thấy thành phố cũng không có gì biến đổi, hết thảy đều giống như nửa năm về trước, duy nhất bất đồng chính là, lần này người bên cạnh Trình Tô Nhiên là bạn học.
Sau khi mọi người thu xếp xong, gấp không chờ nổi ra ngoài chơi, đi thăm các danh lam thắng cảnh nổi tiếng.
Bởi vì Trình Tô Nhiên đã từng đến đây, có chút không có hứng thú, trầm mặc đi theo ở phía sau ngắm nhìn đường phố, cô đi rất chậm, bất tri bất giác đã cùng bạn học cách một khoảng xa.
Hai cô gái da hơi đen đi đến trước mặt cô, giọng nói mang theo dày đặc khẩu âm Anh quốc: “Bạn có thể vui lòng điền vào nó giúp chúng tôi không? Chúng tôi là người bên cứu trợ trẻ em khuyết tật, đây.....lan tỏa tình yêu cùng lí tưởng.” Đưa đến trước mặt cô một bảng biểu màu trắng cùng một cây bút.
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, trên dưới đánh giá các nàng một lát, ánh mắt dừng lại trên bảng biểu.
Là một phần hỏi đáp điều tra.
Cô đang muốn tiếp nhận giấy bút, trong đầu chợt lóe, thình lình nhớ tới lời Giang Ngu nói:
[ Trên đường thường xuyên sẽ có người Gypsy cùng người Rumani, cầm lắc tay cho em mang, hoặc là đưa giấy tờ cho em ký tên, đều là lừa tiền, đừng để ý đến bọn họ......]
Trình Tô Nhiên nâng tay lên lại buông xuống, một phen đẩy các nàng ra, cất bước liền chạy.
Đuổi theo đến phía sau bạn học, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
[ Trộm cắp rất nhiều, em cần phải chú ý đến túi của mình, túi đeo chéo so với túi đeo vai an toàn hơn, tôi và em hai khuôn mặt Châu Á này, ở trong mắt người nào đó chính là máy in tiền di động. ]
Trình Tô Nhiên cởi ba lô ra, thay đổi vị trí, ôm ở trước ngực.
Một đường bình an không có chuyện gì.
Buổi chiều mọi người đi dạo ở công viên SCEAUX, phụ cận là khu người giàu, Trình Tô Nhiên nhìn bốn phía lâm viên được cắt tỉa gọn gàng, chỉ cảm thấy có một cổ cảm giác vô cùng quen thuộc, nếu nhớ không lầm, biệt thư của Giang Ngu hẳn là ở gần đây.
Đáy lòng cô toát lên một ý niệm.....
Giang Ngu sẽ ở nơi đó sao?
Nhưng khu vực xung quanh đây quá rộng lớn, thời gian một buổi trưa ngay cả công viên cũng không đi xong, không có xe, không có tọa độ chính xác, căn bản là tìm không thấy căn nhà kia.
Đến khi mặt trời sắp lặn, Trình Tô Nhiên đứng ở trước lâu đài chụp một tấm ảnh, mở Wechat ra, gửi đến avatar tro đen đã thật lâu không có tin nhắn kia.
Như trong dự kiến, vẫn là chấm than màu đỏ đó.
Cứ làm bộ như đối phương đã nhận được đi.
Cô nghĩ.
Còn phải mất bao lâu nữa, mới có thể hoàn toàn quên đi người kia?
........
Ngày cuối cùng của tháng mười là sinh nhật tuổi 33 của Giang Ngu.
Giống như vẫn thường lui tới, ban ngày ở công ty, phòng làm việc liên hoan, buổi tối ở nhà cùng bằng hữu chúc mừng, bất đồng với trước chính là, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi cô ấy “về hưu“.
Nhưng tựa hồ lại không có gì bất đồng.
Cô ấy vẫn là cô ấy.
Quà tặng các fan gửi đến chất đầy một cái bàn dài, có mấy tiểu cô nương ở phòng làm việc sẽ giúp phân loại kiểm kê, ấn theo thể tích mà sửa sang lại, to, vừa, nhỏ, mini, trong phòng trật tự rành mạch.
“Kỳ quái a, tại sao năm nay lại có nhiều quà được gửi từ nước ngoài đến vậy?”
“Bởi vì chị Ngu của chúng ta 'về hưu' a, với lại hợp đồng bên phía công ty quản lí ở Paris cũng đã đến kỳ, thương vụ về sau thống nhất đều sẽ liên hệ tới địa chỉ của phòng làm việc trong nước, phỏng chừng mỗi năm sắp tới đều có rất nhiều.”
“À à.”
Các nàng một bên vừa sửa sang lại một bên vừa nói chuyện phiếm, dư quang thoáng nhìn thấy một đạo bóng dáng thon dài đi vào.
“Chị Ngu, chị tới rồi!”
“Hoan nghênh Đại! Thọ! Tinh của chúng ta!”
“Sinh nhật vui vẻ------”
Mọi người hoan hô.
Giang Ngu môi đỏ nùng diễm, trên người mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu cà phê, bên ngoài khoác một chiếc vest đen tuyền, hai cúc áo trên cùng mở ra, lộ ra cần cổ tế bạch, phía dưới là một chiếc quần jean ống suông bình thường, uyển chuyển nhẹ nhàng lại giỏi giang.
Cô ấy đi đến trước bàn, ánh mắt quét một vòng, cười nói: “Cảm ơn các em, tôi lại thêm một tuổi rồi.”
Một cái hộp màu trắng hấp dẫn ánh mắt của cô ấy.
Toàn thân thuần trắng, không có bất luận hoa văn trang trí hay đánh dấu nào, chỉ dùng một mảnh lụa đen quấn quanh lên, buột một cái tua kết, vô cùng đơn giản, ở bên trong đông đảo những chiếc hộp đầy màu sắc rực rỡ lại thập phần chói mắt.
Tinh chuẩn không sai biệt lại chạm đến điểm thượng thẩm mỹ của Giang Ngu.
Cô ấy cầm lên nhìn nhìn, đầu ngón tay kéo dải lụa ra, vừa kéo đã mở, sau đó chậm rãi mở ra tầng hộp trong suốt.
Không hiểu tại sao tim lại đập nhanh hơn, giống như bên trong cất giấu một thứ gì đó thần bí trân bảo.
Một con thỏ bông lẳng lặng nằm ở trong hộp, lớn chừng một quả bóng rổ, phía dưới cổ thêu dòng chữ “Happy Birthday”, hai chân trước ôm cà rốt, vô cùng đơn giản, nhuyễn manh lại đáng yêu.
Sau lưng thỏ bông được đặt một tờ bưu thiếp, mặt trên dùng chữ thư pháp duyên dáng viết hai dòng:
Ma robe à fluers sous la pluie de novembre
Tes mains qui courent, je n'en peux plus de t'attendre
........
Là tiếng Pháp.
Giang Ngu xem không hiểu, ngước mắt hỏi: “Ai biết đây là từ chỗ nào gửi đến không?”
“Những thứ đó đều của fans nước ngoài gửi đến, quà của fans quốc nội đều đã được sửa sang lại, ở trên cái bàn kia.” Một tiểu cô nương chỉ chỉ bàn dài cách vách.
Giang Ngu khẽ nhíu mày, không biết vì sao lại có một cổ trực giác, người đưa phần lễ vật này có lẽ nhận thức cô ấy......
Cô ấy lấy điện thoại ra tìm kiếm ý nghĩa của hai dòng chữ này.
- ----- tà váy hoa trong cơn mưa rào tháng 11
- ----- phím tay lướt vội, biết còn ai đâu mà chờ đợi?
Là ca từ của < Khu vườn mùa đông >
Hồi ức mãnh liệt ập tới, trước mắt Giang Ngu hiện lên khuôn mặt thanh lệ của cô gái nhỏ, một đôi lộc mắt thuần túy sạch sẽ, tiếp theo, là rất rất nhiều những điểm tích bị vùi lấp ở nơi sâu thẳm bên trong ký ức.
Thời gian phảng phất như trở lại cái hôm mà cô gái nhỏ xướng lên < Khu vườn mùa đông >, trở về một năm trước.
“Chị Ngu, chị làm sao vậy?” Người khác nhìn thấy sắc mặt cô ấy không thích hợp, lo lắng hỏi.
Giang Ngu hoảng hốt hoàn hồn, cười cười, “Không có việc gì, món quà này tôi rất thích, mang đi trước.” Cô ấy không chút để ý đem bưu thiếp thả lại, đậy nắp hộp lên.
Đi ra khỏi cửa phòng làm việc, bên ngoài là ánh nắng tươi sáng, kim quế phiêu hương.
[ chị, chị có thích không? ]
[ rất thích. ]
Giang Ngu dừng lại bước chân.
Vẫn là nhớ rõ ràng như vậy a.....
Cô ấy nghĩ.
Còn phải mất bao lâu nữa, mới có thể hoàn toàn quên đi người kia?
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, lúc đó ai cũng không biết, lần từ biệt đó, chính là suốt 5 năm.
Càng không thể tưởng tượng được rằng cả hai lại còn có thể lần nữa gặp lại.
- -----------
Editor:
Chắc phần sau này là phần mong chờ nhất bộ truyện quá! Ngược Giang Ngu!