Trưa hè nắng tỏa, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
Một chiếc máy bay vững vàng hạ cánh, chậm rãi trượt trên đường băng, từ từ ngừng lại.
Bên trong khoang hành khách là một mảnh xôn xao, nữ nhân ngồi ở hàng ghế phía trước vị trí ngoài cùng bên phải tựa vào cửa sổ nhíu nhíu mày, không nhanh không chậm mà tháo bịt mắt xuống, nhét vào trong túi, liếc mắt một cái nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cảnh sắc quen thuộc.
Mấy giờ bay, vượt qua hơn phân nửa Trung Quốc, Trình Tô Nhiên đã sớm tập thành thói quen. Cất cánh nhắm mắt ngủ, hạ cánh mở mắt ra trước tiên xác định bản thân đang ở nơi nào, sau đó đại não nhanh chóng bị công tác kế tiếp nhét đầy.
Hiện tại đã đến Giang Thành----- nhà của cô.
Một lát sau, cửa khoang mở ra, Trình Tô Nhiên mang theo túi đứng lên, trong tiếng cười nói tiễn khách của tiếp viên hàng không rời khỏi cabin.
Xuyên qua sảnh chờ chuyến bay, lấy hành lý, ở cửa ra vào nhìn thấy trợ lý tiểu Mạnh.
“Trình tổng-----”
Một cô gái trẻ bước tới chào đón.
Trình Tô Nhiên giẫm lên giày cao gót mũi nhọn, quần ống rộng thùng thình mang theo một trận gió. Trên tay trái của cô vắt một chiếc áo khoác tây trang, tay phải đẩy rương hành lý, tóc đen dài hơi xoăn như thác nước cập eo, dáng người đĩnh bạt.
Đối thượng với tầm mắt của cô gái trẻ, khóe môi cô hơi giương lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Mạnh tiến lên tiếp nhận rương hành lý trong tay cô, hai người sóng vai đi về phía bãi đổ xe. Đi đến trước một chiếc xe màu trắng, Trình Tô Nhiên lên xe trước, tiểu Mạnh thuần thục đặt rương hành lý vào cóp xe, sau đó đi lên ngồi vào ghế điều khiển.
Xe chậm rãi lái ra khỏi phạm vi sân bay.
“Tiến độ của khoản mục phiên dịch ngắn hạn hai ngày trước như thế nào rồi?” Trình Tô Nhiên nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi.
Tiểu Mạnh một bên lái xe một bên nói: “Đã bị hoãn lại, vẫn chưa giải quyết xong ạ.”
“Hửm?”
“Yêu cầu của khách hàng đặc biệt nghiêm khắc, trừ bỏ trao đổi qua điện thoại ra còn muốn gặp mặt trực tiếp trao đổi, bên tổ tiếng Ý cùng tổ tiếng Anh đã phân biệt chọn ra hai người, nhưng mà tổ tiếng Pháp toàn quân đều bị loại. Chủ yếu là bởi vì nhóm phiên dịch của tổ tiếng Pháp vừa lúc đoạn thời gian đó lại có việc, không điều chỉnh được lịch trình, những người có thể phối hợp, khách hàng lại không hài lòng, cho nên liền bị hoàn lại.”
Nghe thấy đến chuyên ngành của mình, Trình Tô Nhiên khẽ nhíu mày, suy tư một lát nói: “Đến công ty.”
“Vâng.”
40 phút sau, đã đến bãi đậu xe của cao ốc, vào thang máy lên tầng 16.
Nghênh diện là đại sảnh trống trải sáng ngời, bốn vị lễ tân tuổi trẻ xinh đẹp ngồi ở trước đài, bên trái là “Bộ phận đào tạo của Cánh Thanh”, bên phải là “Bộ phận hỗ trợ kỹ thuật của Cánh Thanh”, phân thuộc hai chuyên môn nghiệp vụ khác nhau của công ty, chiếm chỉnh cả một tầng lầu.
Phong cách thiết kế tối giản lưu loát, đại diện tích sử dụng tông màu ấm, tầm nhìn thông thấu thoải mái.
“Chào Trình tổng.”
“Trình tổng.”
Trình Tô Nhiên bước ra khỏi thang máy, đón lấy đông đảo thanh âm chào hỏi đi về hướng văn phòng, đối với tiểu Mạnh nói: “Đi đến bộ phận nghiệp vụ đem tư liệu của khách hàng đưa đến cho tôi.”
Cô mở cửa ra, đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, nhắm mắt xoa giữa chân mày.
Không quá hai phút sau, tiểu Mạnh đã cầm một phần văn kiện trở lại.
“Trình tổng, tư liệu.”
Trình Tô Nhiên tiếp nhận quét hai mắt nhìn, rồi sau đó ánh mắt dừng lại trên hình ảnh địa điểm hội nghị.
Khách hàng là một thương hiệu cao cấp, “ETERNO”, tổng bộ đặt tại Milan Italy, tổng công ty ở Trung Quốc đặt tại Giang Thành, thứ tư tuần sau tổng công ty ở Trung Quốc sẽ ở khách sạn Vân Cẩm tiến hành hội nghị thương vụ trong ba ngày, số lượng người tham gia vào khoảng hai ba trăm người, buổi tối còn có yến tiệc, yêu cầu cần có phiên dịch viên ba thứ tiếng Anh, Ý, Pháp theo cùng.
Khách sạn Vân Cẩm....
Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm cái tên này, âm thầm lặp đi lặp lại trong lòng, trong đầu hiện lên liên tiếp những hình ảnh vụn vặt.
Thang máy, phòng, đèn thủy tinh, căn phòng tối tăm..... Còn có nữ nhân giống như một con rắn kia.
Tay cô không khỏi phát run.
“Trình tổng, cô lạnh sao?” Tiểu Mạnh quan tâm hỏi.
Trình Tô Nhiên hoảng hốt hoàn hồn, khôi phục khuôn mặt nghiêm túc nói: “Không có việc gì.” Cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm tên của thương hiệu, đập vào trong mắt là tảng lớn những tư liệu liên quan.
Những tư liệu về thương hiệu này rất kỹ càng tỉ mỉ, Trình Tô Nhiên ở bên trong hàng loạt những chữ cái làm người ta hoa cả mắt tìm kiếm, sợ tìm được cái tên quen thuộc, ước chừng tìm ba lần, xác định từ người sáng lập cho đến các lãnh đạo cấp cao toàn bộ đều là tên người nước ngoài, lúc này mới an tâm.
Trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi. Là cô quá nhạy cảm.
“Để cho bộ phận nghiệp vụ một lần nữa liên hệ với khách hàng lại an bài một cuộc trao đổi qua điện thoại, tôi tự mình nghe.” Cô buông điện thoại nói.
Cho dù cô là bà chủ, cũng phải theo trình tự trước sau.
......
Khách hàng là có thành ý, chẳng qua nếu lại không có cách nào tìm được người phiên dịch phù hợp nhất, liền phải liên hệ với bên công ty khác. Chỉ cần có thể bắt được bút đơn này, đối với Trình Tô Nhiên mà nói, tự mình ra trận cũng không có gì, bản thân kiếm tiền cùng công ty kiếm tiền, cuối cùng đều là nhập vào túi cô.
Điện thoại trao đổi được an bài vào hai giờ trưa, theo kế hoạch là nửa giờ, nhưng trên thực tế Trình Tô Nhiên chỉ cùng đối phương hàn huyên bảy tám phút, liền đã định rõ thời gian cùng nơi gặp mặt.
“Tốt, bốn giờ gặp.”
Khách sáo xong, Trình Tô Nhiên cúp điện thoại, dạo bước đến phía trước cửa sổ.
Hai bên bờ sông Tân Giang, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, những con thuyền lớn lớn bé bé qua lại trên mặt nước, trên bờ du khách như dệt, cảnh sắc nhiều năm nay vẫn chưa một lần thay đổi.
Mà nay đã cảnh còn người mất.....
Đêm trước khi tốt nghiệp đại học, Trình Tô Nhiên từ bỏ suy nghĩ tự mình bỏ tiền đi du học, ngược lại tham gia vào kỳ thi tuyển chọn phiên dịch viên cho bộ ngoại giao, trở thành sinh viên tốt nghiệp duy nhất hệ tiếng Pháp thành công thông qua kỳ thi tiến vào bộ ngoại giao trở thành phiên dịch viên.
Sau đó chính là ký kết hợp đồng, được nhà nước cử đi tiến tu chuyên ngành ngôn ngữ của nước ngoài.
Cô đến Học viện phiên dịch ở Paris, một năm sau nhận được học vị thạc sĩ, hết kỳ liền trở về nước, chính thức bắt đầu làm phiên dịch viên cho bộ ngoại giao.
Khi không có hội nghị quốc tế, không theo lãnh đạo đến nước ngoài, công việc phiên dịch mỗi ngày chính là nghe tin tức từ các đài truyền hình nước ngoài như CNN, BCC, mọi người một bên nghe một bên thuật lại nội dung tin tức, sau đó lấy phương thức làm việc trong nhóm nhỏ diễn giải đồng thời và liên tiếp luyện tập, từ sáng sớm đến chạng vạng, cường độ cao, không ngừng nghỉ.
Tuy rằng chỉ là một phiên dịch viên nho nhỏ, nhưng làm việc tại bộ ngoại giao đồng thời cũng đại biểu cho hình tượng quốc gia, đã không thể trương dương, còn không thể co rúm, dần dà, cả người Trình Tô Nhiên được “mài giũa” đến tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng mà cô rất nhanh liền chán ghét loại sinh hoạt này.
Giống như thân ở trong một cái hộp kín không kẽ hở, mệt mỏi, nặng nề, áp lực, tinh thần cực độ khẩn trương.
Cô cảm thấy bản thân nên giống như một con chim bay lượn trên bầu trời, nên giống như một con ngựa hoang rong ruổi trên thảo nguyên rộng lớn, không nên ngồi trên một con đường bằng phẳng liếc mắt một cái đã nhìn thấy điểm cuối của nhân sinh. Cô còn cảm thấy, nhà của mình không ở thủ đô, mà nên ở Giang Thành.
Vì thế hai năm sau, cô đưa đơn từ chức, ném đi thứ mà trong mắt người khác là “chén vàng“.
Tự do là phải trả giá đại giới. Bởi vì hợp đồng chưa đến hạn đã từ chức trước, tính là vi ước, Trình Tô Nhiên phải chi trả một bút tiền vi phạm hợp đồng, nội trong ba năm bị hạn chế xuất cảnh.
Từ đây cô bắt đầu con đường nghề nghiệp tự do.
Lý lịch xuất thân từ bộ ngoại giao thập phần xinh đẹp, hơn nửa bản thân cô thực lực đủ ngạnh, trong nghề nhận thức không ít người, cơ hồ không cần lo lắng chuyện tìm công việc tiếp theo. Một hồi hội nghị phiên dịch tính theo ngày, trong hai tháng, giá cả của cô đã từ một vạn hai tăng lên hai vạn.
Một tháng nhận một hồi hội nghị liền cũng đủ nuôi sống chính mình, một cuộc sống tinh xảo của tiểu tư sản, nhưng nếu nhân sinh chỉ dừng bước tại đây, từ chức cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Trong lòng cô có chấp niệm.
Muốn kiếm càng nhiều tiền hơn.
Năm trước, Trình Tô Nhiên cùng một người bạn nhận thức ở trong nghề cùng nhau hợp tác gây dựng sự nghiệp, thành lập “Cánh Thanh“. Lúc đầu khi công ty mới thành lập, toàn bộ nhân viên bao gồm cả cô cũng chỉ có tám người, chỉ một năm sau, loại hình nghiệp vụ từ đào tạo phiên dịch viên mở rộng sang người phiên dịch trung gian, quy mô từng bước được mở rộng, bao quát toàn bộ khu vực Đông Nam Trung Quốc.
Bên cạnh việc chăm chỉ kinh doanh công ty, cô cũng vẫn như cũ lúc còn làm nghề tự do vậy, nhận rất nhiều hội nghị lớn, mỗi ngày đều có vô số công việc cần giải quyết.
Hiện tại cô đã có hai trăm vạn thuộc về bản thân mình.
Bất tri bất giác đã 5 năm.....
Một trận tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh gãy suy nghĩ.
Là Văn Nhược Huyền.
Là bạn tốt kiêm người hợp tác của cô.
“Alo?”
“Nhiên Nhiên, cậu hạ cánh rồi sao?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm của nữ nhân ôn hòa nhu uyển.
Trình Tô Nhiên tràn ra nụ cười tươi, giống như đối phương có thể nhìn thấy được, “Ừm, đang ở công ty, xử lí chút việc.” Gương mặt tươi cười của cô chiếu vào trong cửa sổ thủy tinh, sinh động lại tươi đẹp.
“Mấy ngày nay cậu đi công tác cũng rất mệt, chuyện của công ty trước đừng động vào, nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian đi, chờ buổi tối mình trở về làm đồ ăn ngon cho cậu.”
“Tuân lệnh, Văn tổng.”
Hai người cách một cái điện thoại ha ha cười rộ lên.
......
Trình Tô Nhiên ở văn phòng ngủ trưa một lát, lúc tỉnh lại đã là ba giờ, cô ăn chút điểm tâm, đơn giản rửa mặt chải đầu thu thập một phen, trang điểm nhẹ, xuất phát đi đến công ty của khách hàng.
Trong tháng này có mười hai hội nghị cần phiên dịch, trong đó có bốn hội nghị diễn ra liên tục, bản thảo dịch viết cần phải được sửa chữa lại, công tác an bài cơ bản là đã đầy. Mà theo như kế hoạch thứ tư, thứ năm và thứ sáu tuần sau vốn là ngày nghỉ ngơi của cô, nhưng lại bởi vì chuyện này mà kế hoạch bị phá vỡ.
Ông trời cũng muốn cô nổ lực kiếm tiền.
Mười lăm phút sau, xe ngừng lại ở trước tòa nhà của tổng công ty ETERNO.
Trình Tô Nhiên không nhanh không chậm đi vào cửa, tiến đến phía trước đài báo một tiếng là đã có hẹn trước, sau đó đi theo phía sau một cô gái trẻ, vào thang máy lên tầng trên.
Cô đổi một chiếc áo sơ mi tơ lụa màu xanh đen, trên cổ đeo một mặt dây chuyền ngọc trai đơn giản, mái tóc dài xõa tung hai bên sườn câu ở phía sau tai, mặt mày tinh xảo, không chút cẩu thả, từ trong ra ngoài tản mát ra một loại khí chất trầm ổn hào phóng.
Dọc theo đường đi những nhân viên lướt ngang qua nhịn không được sôi nổi ghé mắt nhìn.
Địa điểm gặp mặt là ở trong phòng họp, Trình Tô Nhiên đến trước mười phút, giờ phút này ở trong phòng không có một bóng người, cô dưới sự chỉ dẫn của trợ lý liền ngồi xuống, trước mặt được đặt một ly nước.
“Trình tiểu thư, cô vui lòng đợi trong chốc lát.”
“Ừm.”
Trình Tô Nhiên nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt dừng ở trên sơ lược lý lịch trong tay.
Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân.
Không giống như chỉ có một người.
Sau đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, một nam nhân mặc tây trang đeo cà vạt dẫn đầu tiến vào. Trình Tô Nhiên ngước mắt, tầm mắt vừa vặn chạm phải tầm mắt anh ta.
Trong không khí tỏa ra một mùi hương thập phần quen thuộc.
Giống như ở nơi nào đó xa xăm bên trong ký ức.....
Thanh hương diên vỹ.
Trong lòng Trình Tô Nhiên mảnh liệt nhảy lên.
Hương vị này đến từ phía sau nam nhân kia------
Nữ nhân sinh đến một trương khuôn mặt lãnh lệ cốt cảm, ngũ quan đạm nhạt, lại hiện lên vẽ sắc sảo, đôi mày lá liễu dài mà không tế, mắt một mí, có một cổ sức hút mê hoặc nhân tâm.
Tóc dài xõa ở trên vai, môi đỏ nùng diễm, phong tình vạn chủng.
Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như chảy ngược về buổi tối của rất nhiều năm trước, khuôn mặt kia thật sâu khắc ở trong đầu.
Cùng với trong trí nhớ giống nhau như đút, không có chút nào biến hóa, vẫn là cặp mắt đen lạnh lẽo kia, nhưng lại giống như đã có thứ gì biến hóa, so với trong trí nhớ càng phức tạp, càng tang thương hơn.
Cả người Trình Tô Nhiên cứng đờ, tay chân lạnh lẽo, rồi lại cảm thấy có một cổ nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu.
Như là đột nhiên rơi vào lốc xoáy của ký ức, bị những hình ảnh vờn quanh che trời lấp đất, cô ra sức giãy giụa, linh hồn từng chút bị xé rách, sau đó mất đi sức lực, hoàn toàn chìm xuống.
Môi cô giật giật, lại kêu không ra cái xưng hô kia.
Chị?
A, không.
Là Giang Ngu.
- ----------
Editor: . Truyện Đoản Văn
Mấy ngày nữa phát vấn xong lại quay về chăm chỉ up truyện cho mọi người nhá!!!