Giang Ngu không nói một lời đứng ở nơi đó, ánh mắt định ở trên mặt Trình Tô Nhiên.
Ký ức tựa như hồng thủy trút xuống, nhiều năm trước, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo ngủ tơ lụa màu hồng nhạt đứng ở trước mặt cô ấy nhỏ giọng gọi chị, khoảnh khắc ấy cùng người trước mắt chồng lên nhau.
Tâm cô ấy đột nhiên dùng sức nhảy lên, nơi một góc phủ đầy tro bụi bên trong ký ức rung động dần dần thức tỉnh....
Trong phòng lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị.
“Giang tổng, vị này chính là phiên dịch viên tiếng Pháp của Cánh Thanh, Trình Tô Nhiên.” Nam nhân tây trang mở miệng giới thiệu, đánh vỡ trầm mặc, rồi sau đó ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Trình Tô Nhiên, “Trình tiểu thư, đây là Giang tổng của chúng tôi.”
Trình Tô Nhiên bình tĩnh gật đầu, “Giang tổng.”
Giang Ngu không phản ứng.
“Giang tổng?” Nam nhân tây trang nhẹ giọng gọi cô ấy, tựa hồ như nhận ra được bầu không khí vi diệu, tầm mắt di chuyển qua lại giữa hai người.
“Cô cùng Trình tiểu thư có quen biết ạ?”
“Không quen biết.” Trình Tô Nhiên mở miệng trả lời trước Giang Ngu.
Giang Ngu nhíu mày nhỏ đến khó phát hiện, cũng không trả lời, bất động thanh sắc mà đi đến phía đối diện Trình Tô Nhiên ngồi xuống.
Lần này hội nghị thương vụ là Giang Ngu toàn quyền phụ trách, từ nội dung phát biểu phương hướng phát triển đến những chi tiết bố trí nhỏ của hội trường, hết thảy phương án quá trình đều cần cô ấy tự mình xem qua cùng giám sát. Nhân viên tham dự hội nghị chủ yếu đến từ năm quốc gia Trung Anh Pháp Ý Mỹ, phiên dịch viên ở hội nghị tương đương có tác dụng vô cùng quan trọng, tổng cộng có ba ngoại ngữ, yêu cầu cần có sáu người phiên dịch, mỗi ngoại ngữ một tổ hai người.
Những công ty phiên dịch lớn lịch trình công tác cơ bản là đã đầy, công ty nhỏ hơn lại ngư long hỗn tạp. Hơn nửa tháng nay, Giang Ngu nhìn hơn hai mươi người, cuối cùng ở Cánh Thanh chọn ra được bốn người, mắt thấy sắp gom đủ rồi, tổ tiếng Pháp lại không tìm được người.
Hôm nay vị này nghe nói là xuất thân từ bộ ngoại giao.
Giang Ngu như thế nào cũng không nghĩ tới lại là Trình Tô Nhiên ----- đã từng là chim hoàng yến nhỏ của cô ấy.
Ba người liền ngồi xuống, Giang Ngu bình phục nỗi lòng, không hề chớp mắt chăm chú mà nhìn Trình Tô Nhiên, ngữ khí việc công xử theo phép công nói: “Trình tiểu thư, bởi vì yêu cầu đầu tiên của chúng tôi mà hướng cô giải thích một chút, yêu cầu gặp mặt trao đổi trực tiếp là bởi vì hội nghị này tương đối đặc thù, đến lúc đó sẽ có phân đoạn bữa tối cùng yến tiệc, bất luận là người nào xuất hiện ở hiện trường làm cái gì chúng tôi đều phải nghiệm thêm suy tính, hy vọng cô có thể hiểu được.”
Nguyên bản là mời phiên dịch viên chỉ cần trao đổi ở trong điện thoại.
“Đương nhiên.” Trình Tô Nhiên cười nhạt, trong mắt không có chút nào gợn sóng.
Cô đưa văn kiện đang cầm trong tay qua.
Giang Ngu nhận lấy, ánh mắt dường như có chút lưu luyến ở trên mặt cô dời đi, hơi hơi cúi đầu, rũ mắt lật xem sơ lược lý lịch.
Cái tên quen thuộc ánh vào trong mi mắt, trên giấy chứng nhận cũng chiếu ra khuôn mặt quen thuộc, trong lòng Giang Ngu như bị cái gì đó nhẹ nhàng kích thích, mạc danh cảm thấy hưng phấn, mang theo ý nghĩ cá nhân tiếp tục xem xuống ----- cô ấy muốn biết mấy năm nay bạn nhỏ đã trải qua những gì.
Sau khi tốt nghiệp vượt qua kỳ thi tiến vào làm phiên dịch viên của bộ ngoại giao, được nhà nước cử đến Học viện phiên dịch Paris, một năm sau nhận được học vị thạc sĩ, ở bộ ngoại giao nhiều lần đảm nhiệm các cuộc họp báo, lúc chờ công tác sẽ là tổng lý phóng viên, đã đi theo lãnh đạo đến các nước khác nhau, sau đó lại từ chức trở thành phiên dịch viên tự do.
Sáng lập Cánh Thanh, có kinh nghiệm phong phú tham gia các loại hình hội nghị quốc tế....
Nội tâm Giang Ngu nhấc lên vạn trượng gợn sóng, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Một phút, hai phút, năm phút.....
“Giang tổng, có vấn đề gì sao?” Thấy cô ấy phát ngốc, Trình Tô Nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Giang Ngu rốt cuộc cũng hồi thần, khép lại văn kiện, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có vấn đề.” Rồi sau đó tạm dừng một chút, “Trình tổng phi thường phù hợp với điều kiện của chúng tôi.”
Nam nhân tây trang ánh mắt nghi hoặc.
Giang Ngu đang muốn nói gì nữa, Trình Tô Nhiên lại lần nữa trước cô ấy một bước, giải thích nói: “Cánh Thanh là tôi sáng lập.”
Giang Ngu: “......”
“Nhưng là trong điện thoại cũng không nghe cô nhắc tới.” Nam nhân tây trang đầy mặt khiếp sợ.
Vừa nghe người này xuất thân từ bộ ngoại giao ra, anh ta liền lập tức định ra mặt hẹn thời gian cụ thể, miễn cho kéo dài tới ngày mai.
Trình Tô Nhiên cười nhạt: “Tôi cho rằng năng lực so với thân phận quan trọng hơn.”
Nam nhân gật gật đầu, cũng cười cười, tỏ vẻ đồng ý, lại hỏi Trình Tô Nhiên thêm mấy vấn đề, nói một chút về kinh nghiệm trong công việc của cô, sau đó lấy ra một phần tư liệu hội nghị, yêu cầu cô sau khi một phút xem xong phân biệt dùng tiếng Anh cùng tiếng Pháp thuật lại.
Giang Ngu ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Từ đầu tới cuối, trên mặt Trình Tô Nhiên không có bất luận biểu tình gì, bình tĩnh, nghiêm túc chuyên chú, mặt mày trầm tĩnh ôn lương, lại không cho người ta cảm giác mềm mại, mà ngược lại, cô giống như một gốc cây mận cao cao đứng trong đêm tuyết, ngạo nghễ không thể phạm.
Rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc, thoạt nhìn lại xa lạ như vậy.
Ước chừng tiến hành khoảng mười phút, bên này của Giang Ngu rất vừa lòng, đang chuẩn bị ước định thời gian ký hợp đồng, Trình Tô Nhiên lại nói: “Đây là cá nhân tôi cùng quý công tý hợp tác, cho nên báo giá sẽ so với báo giá thống nhất mà công ty chúng tôi đưa ra bên ngoài không giống nhau, yêu cầu cần một lần nữa hiệp thương xác nhận.”
Nam nhân tây trang có chút sửng sốt.
“Trình tổng báo giá ra sao?” Giang Ngu trực tiếp hỏi.
Trình Tô Nhiên đem văn kiện lật đến trang cuối cùng, thay đổi phương hướng, bằng phẳng đẩy đến trước mặt cô ấy.
Phía trên ấn định giá cả cụ thể được liệt kê rõ ràng, tỉ mỉ tùy theo loại hình hoạt động, khó khăn, số người tham dự cùng với thời gian cần thiết của hành trình.
Một ngày ấn theo tám giờ tính, 500 người trong vòng hội nghị, phiên dịch đồng thời ba vạn, phiên dịch liên tục hai vạn sáu, không đầy tám giờ vẫn sẽ tính như tám giờ, vượt qua tám giờ mỗi giờ trôi qua sẽ thêm 7000. Hội nghị có 500 người trở lên, mỗi hạng mục sẽ tăng theo tương ứng, tùy vào nhân số phạm vi mà định ra.
*Bởi vì liên quan đến mảng nghề nghiệp cụ thể cho nên khi tìm hiểu mình khó lòng tìm được chính xác công việc là như thế nào để giải thích cho mọi người.
Báo giá này thật sự có chút cao.
Kỳ thật lấy danh nghĩa của công ty ký hợp đồng cũng có thể, nhưng công ty là cô mở, phí người trung gian cuối cùng vẫn là vào túi của cô, hơn nữa cô hiện tại vẫn như cũ là phiên dịch viên tự do, làm như vậy là làm điều thừa, cô cũng lười thêm phiền toái.
Giang Ngu nhìn chăm chú vào đơn báo giá, đáy mắt toát ra một tia vui mừng.
Phảng phất như tự mình thân thủ thả đi một con chim ưng rốt cuộc cũng có thể tự do bay lượn trên không trung rộng lớn.
“Trình tổng, về phương diện giá cả chúng tôi hy vọng có thể lại thương lượng một chút.” Nam nhân tây trang khách khí nói.
Môi Trình Tô Nhiên giật giật, còn chưa kịp nói chuyện, Giang Ngu lại lần nữa khép lại văn kiện đẩy trả cho cô, dứt khoát lưu loát nói: “Không cần thương lượng, Trình tổng đáng giá.”
Khóe miệng cô ấy câu lấy nụ cười nhạt, biểu tình có vài phần nghiền ngẫm.
Trình Tô Nhiên ngạc nhiên, lời này làm cho cô nhớ tới đoạn thời gian khi còn được bao dưỡng kia, nhớ tới bản thân đã từng hèn mọn như thế nào thích một người mà chú định không thể có được. Những cảm xúc đó chôn sâu đáy lòng cùng với chuyện cũ phủ đầy tro bụi cứ tiếp nối nhau trào ra....
Người đó còn ngồi ở ngay trước mặt cô.
Như là đang trào phúng cô. Cũng có lẽ là cô quá nhạy cảm.
Những chuyện liên quan đến Giang Ngu đều có thể giẫm lên vị trí mẫn cảm trong lòng cô.
Mặc cho nội tâm như trời sụp nứt, trên mặt Trình Tô Nhiên vẫn như cũ nhạt nhẽo như nước, chỉ cười cười, “Đạt thành nhận thức chung.”
Đoạn thời gian hai năm khi còn ở bộ ngoại giao, cô đi cùng tham dự các trường hợp ngoại giao so với hôm này còn nghiêm túc hơn gấp trăm lần, hết thảy đều lấy hình tượng quốc gia làm trọng, dung không được quá nhiều cảm xúc cá nhân, chính vì thế mà đã học xong cái gì gọi là bất động thanh sắc.
Cô sẽ không giống như trước đây Giang Ngu tùy ý là có thể nhìn thấy cảm xúc chân thật của mình.....
Hai bên thỏa thuận xong, lại lần nữa xác nhận lại một số chi tiết.
“Buổi sáng 10 giờ ngày mai ký hợp đồng, Trình tổng thấy như thế nào?” Ánh mắt Giang Ngu sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô, tựa hồ muốn đem cô nhìn thấu.
Trình Tô Nhiên bình thản ung dung nói: “Có thể.”
Lúc này, điện thoại được đặt ở trên bàn run lên, nam nhân tây trang nói tiếng xin lỗi, đứng dậy đi ra ngoài tiếp điện thoại.
Bên trong phòng họp lần thứ hai lâm vào trầm mặc.
Nói xong chuyện công rồi, hai người nhìn nhau không nói gì, ánh mắt cả hai dán ở trên mặt đối phương, quấn quanh ở bên nhau, vô thanh vô tức.
“Đã lâu không gặp.” Giang Ngu cười như không cười.
“Ừm.”
“Tại sao lại nói không quen biết tôi?”
Trình Tô Nhiên vân đạm phong khinh nói: “Trường hợp thương vụ, không nói chuyện việc tư.”
Giang Ngu dần dần thu hồi tươi cười, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô.
Tóc dài đen nhánh nhuộm thành màu nâu hơi xoăn, áo sơ mi xanh đen được khấu ở trong váy hoa không chút cẩu thả, làn da vẫn như cũ trắng nõn, tóc mái dài phát họa đường cong sườn mặt nhu mỹ, mười phần ý vị thục nữ nhẹ nhàng.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, trầm ổn thong dong, mặt mày như lương bạc*.
*Lương bạc: ý chỉ lạnh lùng
Như là một viên ngọc đã được ma sát góc cạnh, một bức tranh sơn dầu màu sắc đã dần phai nhạt, không còn đơn thuần tinh khiết, xán lạn thuần túy.
Hết thảy đều đã thay đổi.
Giang Ngu vô pháp đem cô cùng cô gái nhỏ bên trong ký ức đánh đồng, cũng vô pháp liên tưởng đến bộ dạng chim hoàng yến lúc trước.
Tựa như một viên đá ném vào tâm hồ, nhộn nhạo khai tầng tầng gợn sóng, trong nháy mắt này, cô ấy bị người xa lạ mà quen thuộc ở trước mắt thật sâu hấp hẫn, tựa như 18 tuổi năm ấy ở ga tàu hỏa liếc mắt một cái nhìn thấy, tựa như 32 tuổi năm ấy ở trên lầu hai hộp đêm liếc mắt một cái nhìn thấy trên sân khấu.....
“Bạn nhỏ đã trưởng thành.....” Giang Ngu than nhẹ, khuôn mặt ôn nhu tràn đầy ý cười.
Trình Tô Nhiên mím chặt môi, không nói chuyện.
Quanh quẩn chóp mũi là nhàn nhạt thanh hương diên vỹ, rất nhiều năm, hương vị thanh lãnh u nhiên vẫn như cũ không thay đổi, cô ngửi được, luôn muốn quay về quá khứ, về những đêm ôn nhu triền miên, bên tai thanh âm nhẹ tế, trên môi là lửa nóng, nơi sâu nhất bên trong linh hồn từng cơn rung động.....
Bàn tay của cô giấu ở phía dưới nắm chặt thành quyền, móng tay khảm nhập thật sâu vào trong lòng bàn tay, như muốn đâm xuyên qua tim.
Mấy năm nay, cô thật vất vả mới đem những dấu vết mà Giang Ngu lưu lại trong lòng làm cho phai nhạt đi, một sớm gặp mặt, lại khiến cho người này thật sâu khắc vào trong cốt nhục, những nổ lực mà bản thân có đều là uổng phí. Nếu biết người sẽ cùng với mình gặp mặt là Giang Ngu, hôm nay cô hẳn là sẽ không tới ----- hẳn là sẽ tới?
Cô không xác định được.
Giờ này khắc này, Trình Tô Nhiên bi ai phát hiện, có lẽ bản thân từ trước tới nay vẫn chưa từng quên được Giang Ngu, mà là đem cô ấy giấu vào nơi sâu nhất bên trong đáy lòng, hóa thành một cây gai không chạm sẽ không đau.
Mà một khi chạm tới lại chính là đâm vào trái tim đau đớn.
“Giang tổng-----”
Cửa phòng họp mở ra, nam nhân tây trang đi đến bên người Giang Ngu thì thầm vài câu, chỉ thấy Giang Ngu gật đầu, anh ta lại vội vàng rời đi.
Suy nghĩ của Trình Tô Nhiên bị đánh gãy, kinh ngạc bản thân lại rơi vào bên trong lốc xoáy, âm thầm ngừng lại ý niệm, mắt nhìn đồng hồ, cầm lên túi văn kiện đứng dậy nói: “Giang tổng, tôi về trước.”
Nói xong nhấc chân muốn đi.
“Nhiên Nhiên!”
Giang Ngu cũng đứng lên.
Tâm Trình Tô Nhiên run lên, dừng lại bước chân, ngón tay cầm lấy văn kiện không tự giác siết chặt. Cô đón nhận ánh mắt Giang Ngu, ngữ khí lãnh đạm nói: “Giang tổng, tôi họ Trình.”
Giang Ngu nhìn cô, lời muốn nói đến bên miệng lại nuốt trở về, xoay người làm một cái động tác, “Tôi đưa em xuống lầu.”
Trình Tô Nhiên không cự tuyệt, dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp.
Từ phòng họp đến cửa thang máy, khoảng cách ngắn ngủi bất quá chỉ hai mươi bước, hai người sóng vai mà đi, một câu giao lưu cũng không có.
Giang Ngu đột nhiên cảm thấy có điểm không quen.
Bạn nhỏ không còn là chim hoàng yến của cô ấy nữa, cô ấy không thể giống như lúc trước vẫy vẫy tay để cô đến, lại vẫy vẫy tay đuổi cô đi, thân phận thay đổi để ở giữa cả hai thêm khoảng cách, nhưng kỳ thật giữa hai người vốn dĩ cũng chưa bao giờ chân chính đến quá gần.....
Đi đến cửa thang máy, hai người dừng lại, Trình Tô Nhiên duỗi tay đè đè lên nút thang máy, khách khí lại xa cách nói: “Giang tổng, liền đến đây thôi, không cần tiễn nữa.”
Khóe miệng cô treo nụ cười khéo léo, eo lưng đĩnh đạt thẳng tắp, đôi tay thực tự nhiên mà giao ở trước người, đoan trang đại khí, ôn hòa trầm tĩnh.
Tuy mang giày cao gót như cô so với Giang Ngu mang giày đế bằng vẫn thấp hơn một chút.
Nhưng lại không còn là chú gà con bị ác điểu bức trốn vào trong góc nữa.
“Được.” Giang Ngu thấp giọng đáp.
Trong đầu hiện lên những hình ảnh vẫn rõ ràng như cũ, cô gái nhỏ trong ký ức khóc lóc, run rẩy nói với cô ấy “Em muốn chị”, mùa đông khắc nghiệt ngàn dặm xa xôi đuổi theo cô ấy đến Paris..... Mà nay cô gái nhỏ đã trưởng thành, gợn sóng bất kinh mà đứng ở trước mặt cô ấy.
Không biết là hoàn toàn hết hy vọng, buông xuống, hay là kỹ thật diễn thật sự quá tốt.
Ánh mắt Giang Ngu từ trên mặt Trình Tô Nhiên dời đi.
Thang máy càng lúc càng gần tới tầng này, Giang Ngu nhìn chằm chằm con số thong thả lên cao, đột nhiên lên tiếng: “Mấy năm nay có khỏe không?”
- ----- đinh
Cửa thang máy mở ra.
Trình Tô Nhiên làm bộ như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà bước vào trong.
- ---------
Editor:
<( ̄︶ ̄)>