Cấm Động Tâm

Chương 79: Chương 79: Ngụy trang




Một khắc kia khi cửa thang máy khép lại, cả người Trình Tô Nhiên buông lỏng, mềm như bông mà tựa vào một bên vách, đáy mắt trầm tĩnh nứt ra một khe hở, phá tan thành mảnh nhỏ.

Môi cô khẽ mở, lồng ngực thật sâu phập phồng, gian nan hít thở.

Chị.....

Nhiều năm trôi qua, cảm xúc của cô vẫn như cũ bị Giang Ngu tác động, tâm của cô vẫn như cũ vì Giang Ngu mà loạn nhảy, chẳng qua so với trước đây, hiện tại cô có thể khống chế được ánh mắt cùng biểu tình của mình, học được ngụy trang.

Nhưng mà ngụy trang cho dù có tốt đến đâu, cũng chỉ có thể lừa gạt được người khác, lại không thể lừa được bản thân mình.

Thang máy ngừng ở tầng một.

Trình Tô Nhiên đứng thẳng lưng, thu thập biểu tình thật tốt, lại khôi phục bộ dáng như khi mới đến, thong dong bước ra ngoài.

Một chiếc Cadilac màu trắng dừng ở chỗ rẽ bên ngoài cao ốc, cô đi đến bên cạnh xe, kéo cửa ra, đầu ngón tay dừng lại một chút, bỗng nhiên nhớ tới chiếc xe mà mình đã từng ngồi qua cũng có nhãn hiệu tương đồng.

Đó là chiếc xe của Giang Ngu mà đêm đó cô đã ngồi lên.....

Giang Ngu màu đen, cô màu trắng, đen trắng xứng nhau. Chiếc xe này không quý, thời điểm mua không biết như thế nào liền chọn nó, dùng để di chuyển khi lúc có thương vụ.

“Trình tổng, làm sao vậy?” tiểu Mạnh ngồi ở vị trí điều khiển thăm dò hỏi.

Trình Tô Nhiên bị gọi hoàn hồn, giống như không có việc gì mà chui vào trong xe, “Không có việc gì, trở về thôi.”

Cô tựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nỗi lòng lại vô pháp bình tĩnh lại, bóng dáng của Giang Ngu, thanh âm của Giang Ngu, cứ liên tục ở trong đầu cô chuyển động.

Chuyển động....

Cô lại mở mắt ra, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Xe chạy bên trong nội thành, không trung, đường phố, cao ốc building.... Quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn. Cô cùng Giang Ngu đã từng đến nơi này, ở trên tòa nhà cao tầng kia ăn cơm, ở cao ốc kia mua sắm đồ vật, ở trên phố từng bước tản bộ.

Ký ức giống như một loại nước có ga không được vặn chặt nắp, đột nhiên không kịp phòng bị phun trào ra, để cho cô trở tay không kịp.

Đột nhiên mọi thứ đều hiện lên ở trong đầu.....

Hơn mười phút sau, trợ lý đưa Trình Tô Nhiên về đến nhà.

Một tiểu khu xa hoa gần trung tâm thành phố, cách công ty không xa, phía nam là sông Tân Giang, phía bắc là trung tâm thương mại, bên trong ồn ào có điểm tĩnh lặng, đi đến nơi nào đều rất thuận tiện.

Trình Tô Nhiên cùng Văn Nhược Huyền hộ khẩu đều không phải ở Giang Thành, tạm thời còn chưa có tư cách mua nhà, vì thế ở nơi này thuê một căn hộ năm phòng ngủ khoảng 200 mét vuông, mỗi người một phòng ngủ, mỗi người một thư phòng, một gian phòng khách, tiền thuê mỗi tháng là sáu vạn.

Tuy rằng căn hộ không thuộc về riêng mình, nhưng mỗi lần trở về đều có cảm giác của nhà, đây là sinh hoạt mà hai năm ở thủ đô cô không thể cảm nhận được.

Trình Tô Nhiên cũng không lập tức lên nhà, mà là ở công viên phía sau tản bộ.

Mùa hè ngày dài, hơn 5 giờ trời vẫn còn rất sáng, mặt trời nghiêng nghiêng treo ở phía tây, đem cơn gió nghênh diện thổi tới mang theo chút nóng bức.

Cô ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đong đưa.

Buổi chiều người trao đổi qua điện thoại với cô hẳn là nam nhân tây trang kia, thanh âm giống nhau như đúc. Cũng bởi nguyên nhân chính là nam nhân này, mà cô mới càng chắc chắn bản thân chỉ là quá mẫn cảm nghĩ nhiều, nhưng sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của cô vẫn luôn chuẩn xác như vậy, hoặc là nói, chuẩn xác hết thay những chuyện liên quan đến Giang Ngu.

Giống như ông trời đang trêu đùa, tựa như vận mệnh đang trào phúng.

Những hội nghị mà cô tiếp nhận, có hai phần ba cùng với ngành sản xuất thời trang có liên quan, có lẽ các cô sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, chỉ là vấn đề của xác suất mà thôi.

Đoạn thời gian rất dài khi vừa mới tách ra, Trình Tô Nhiên lâm vào tinh thần hậm hực cảm xúc sa sút, mỗi ngày nằm ở trên giường bên trong phòng trọ, không muốn ăn cơm uống nước, không muốn ra cửa gặp người. Cô cảm thấy bản thân cực kỳ xấu xí, không trách chị ấy, không có người nào có thể thích cô.

Nhưng khi nhớ tới hai trăm vạn kia, nhớ tới lời chị ấy nói trước khi chia tay, cô lại cảm thấy bản thân không nên cô phụ đối phương. Nếu cứ như vậy từ bỏ nhân sinh của mình, chị ấy sẽ càng thêm khinh thường cô đi?

Lòng tự trọng yếu ớt của cô đã cứu lấy cô một mạng.

Sau đó, cô đổi tài khoản Weibo, chặn đi nội dung có hai chữ “Giang Ngu”, cũng không thường xuyên đăng nhập, lại đổi một cái điện thoại mới, trong danh bạ không còn dãy số không dám xóa đi kia nữa, Wechat cũng không còn cái avatar chỉ biết có dấu chấm thang màu đỏ trả lời nữa.

Cô nghĩ, nếu có một ngày có thể gặp lại Giang Ngu, bản thân tuyệt đối không thể là bộ dạng của trước đây, nhất định phải quang thải chiếu nhân*, đường đường chính chính.

*Quang thải chiếu nhân: ý chỉ một người được ánh sáng chiếu gọi, được vây xung quang là quang mang

Hiện tại xem như là đã làm được.

Nhưng cũng không hơn là bao.

Giữa các cô đã không còn có bất luận khả năng gì.

Ngồi một lát, Trình Tô Nhiên cũng bình tĩnh lại. Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, cô không hề chuẩn bị, mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng trong lòng vẫn có chút xúc động.

Cô không nên mặt lạnh đối với Giang Ngu, không nên nóng lòng vì bản thân ngụy trang, quá cố tình, như vậy ngược lại trông có vẻ là cô đang để ý, cô hoảng loạn.

Bao dưỡng là cô tự nguyện, người trái với điều khoản động tâm là cô, vô luận như thế nào, ở đoạn thời gian kia, Giang Ngu đối với cô đã tận tình tận nghĩa, thậm chí, ở thời điểm mà cô mê mang nhất trợ giúp cô.

Ngược lại là cô hôm nay lại ra vẻ xa cách, tư thái chạy trối chết có chút khó coi.

Trình Tô Nhiên thở dài.

Không biết ngồi trong bao lâu, sắc trời tối dần, hoàng hôn dần dần biến thành màu cam hồng, cho đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi, đêm tối kéo lên màn che.

Điện thoại đột nhiên run lên.

Là Văn Nhược Huyền.

“Nhiên nhiên, cậu ở chỗ nào? Tại sao còn chưa về nhà?” Trình Tô Nhiên ấn nghe còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe thấy thanh âm lo lắng của Văn Nhược Huyền.

Lúc này cô mới phát giác được đã 6 giờ rưỡi, vội vàng đứng dậy, một bên đi trở về một bên nói: “Mình đang ở dưới lầu, bây giờ đi lên.”

Cúp điện thoại, Trình Tô Nhiên đi đến thang máy lên tầng 12, ấn mật mã mở cửa.

Phòng khách sáng đèn, phòng bếp truyền đến tiếng động sột sột soạt soạt, cô đổi dép lê, buông túi xách, theo tiếng động đi vào phòng bếp, chỉ thấy Văn Nhược Huyền đứng ở trước bàn nấu ăn, đang chuẩn bị chế biến một con tôm hùm khổng lồ.

“Nhược Huyền, mình đã về rồi.”

“Hôm nay sao lại về trễ như vậy?” Văn Nhược Huyền dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu lên.

Trình Tô Nhiên hơi có chút chột dạ nói: “Đi gặp một vị khách hàng, trên đường có điểm ùn tắc.” Ánh mắt của cô nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào con tôm hùm lớn ở trên thớt, “Đây là cái gì?”

Hai cọng râu thật dài tựa như hay sợi dây anten, phần đầu cực lớn cứng rắn có thể so với giáp xe tăng, đuôi có sọc đen trắng giao nhau, toàn thân xanh xám, hùng hổ.

Cực kỳ giống sinh vật ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu như trong phim thường thấy.

“Mao tháp Thanh Long. Lần trước không phải cậu nói muốn ăn tôm hùm sao? Con này chỉ có hơn chín cân, hôm nay mình sẽ làm cho cậu ăn qua một lần liền nghiện.” Văn Nhược Huyền cười cười, một dao hạ xuống, nhanh chuẩn tàn nhẫn, tôm hùm lớn trong nháy mắt đã mình đầu hai nơi, chảy ra mảng lớn chất lỏng trong suốt.

Trình Tô Nhiên cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười thỏa mãn, “Chị Huyền là tốt nhất.”

“Không được gọi chị.” Văn Nhược Huyền sửa đúng cô.

“Ò, Nhược Huyền.”

Cô lè lưỡi, phát hiện Văn Nhược Huyền không có mang tạp dề, xoay người lấy tới, thay nàng choàng qua cổ, kéo căn dây vòng ra phía sau lưng thắt lại. “Cậu a, trong chốc lát lại muốn làm bẩn quần áo.”

Khoảng cách gần, có một cổ nhàn nhạt u hương tràn ra, chóp mũi Văn Nhược Huyền động đậy, bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu tiến đến bên cổ cô, “Cậu dùng nước hoa?”

“Không có a.” Trình Tô Nhiên mẫn cảm có chút trốn tránh.

“Có thể là thời điểm gặp vị khách kia dính lên chút mùi hương.”

Thanh hương diên vĩ.

Dính vào liền khó có thể tiêu tán.

Văn Nhược Huyền ngẩn ra, ánh mắt hơi tối, dường như có chút oán trách nói: “Mấy ngày nay cậu liên tục đi công tác, chiều nay mới vừa bay trở về, lại đi gặp khách hàng, sao lại không biết nghỉ ngơi chứ.” Dứt lời nàng cúi đầu tiếp tục động dao.

Thanh âm của nàng nhẹ tế, lại một chút cũng không mang theo ý tứ trách cứ, chỉ có tràn đầy quan tâm cùng đau lòng.

“Mình ở công ty đã ngủ một lát rồi.” Trình Tô Nhiên dỗ dành nàng nói, thấy bên cạnh là rau cải cùng thịt bò, lấy cả hai lại đây, hổ trợ một tay nhặt rau cải.

Văn Nhược Huyền cũng không nói chuyện nữa, chuyên tâm xử lí tôm hùm.

Sau khi tách đầu và thân ra, lấy ra phần bên trong đầu tôm, bỏ vào trong nước đã được bắt sẵn, lại cắt mở hai bên đuôi tôm, lấy ra phần thịt tôm gần như trong suốt, cắt thành khối, đặt vào trong mâm, phần còn dư lại băm nhỏ đặt vào trong tủ lạnh, giữ lại ngày mai nấu cháo.

Thủ pháp của nàng thuần thục, sạch sẽ lại lưu loát, như một đầu bếp chuyên nghiệp.

Trình Tô Nhiên rất thích xem nàng nấu cơm, cảm thấy như là một loại hưởng thụ, có người vô luận làm cái gì cũng đều giống như nghệ thuật, nhìn đến cảnh đẹp ý vui, làm người thư thái.

Lại nói tiếp các cô quen biết cũng chính là bắt đầu từ một bữa cơm.

Văn Nhược Huyền so với Trình Tô Nhiên lớn hơn ba tuổi, tốt nghiệp chính quy đại học ngoại ngữ Giang Thành khoa tiếng Đức, theo học tại Học viện Biên dịch và Phiên dịch Mainzer Đức, đã từng ở Âu Minh thực tập một đoạn thời gian, sau lại ở một xí nghiệp ô tô ở Đức làm chuyên trách phiên dịch viên.

Năm ấy Trình Tô Nhiên được nhà nước cử đến Paris tiến tu, học tập rất nhiều, nghĩ đến muốn đi ra bên ngoài nhìn xem một chút, tham quan hết một vòng Châu Âu, vì thế liền lên kế hoạch du lịch kỹ càng tỉ mỉ, trạm thứ nhất chính là nước Đức.

Cô ở Berlin thuê ngắn hạn một căn hộ, chạng vạng ngày nọ trở về đang chuẩn bị tắm rửa, đột nhiên có người đến gõ cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy là một gương mặt Châu Á, hai người đều sửng sốt.

Văn Nhược Huyền ở tại cách vách, tan tầm về nhà phát hiện bếp hỏng rồi, không thể sửa lại trông chốc lát được, phí công sửa chửa của người bản xứ lại cao, cũng không quen ăn đồ ăn ở bên ngoài, mua một đóng lớn thức ăn lại không thể làm, chỉ có thể đến hỏi hàng xóm mượn phòng bếp.

Mặt mày nàng thâm thúy, mũi cao lại thẳng, có điểm giống con lai. Trình Tô Nhiên tất nhiên sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của một cô gái xinh đẹp như vậy.

Trong quá trình làm cơm hai người nói chuyện phiếm, phát hiện đối phương cùng bản thân tốt nghiệp cùng một trường, đã là học tỷ học muội, lại là đồng hương, lập tức liền quen thuộc hơn.

Sau đó Văn Nhược Huyền vì Trình Tô Nhiên làm hướng dẫn viên du lịch, mang cô du lãm Berlin, sau khi chia tay lại để lại phương thức liên lạc, ước hẹn tiếp theo sẽ gặp ở Paris.

Thời gian một năm, các cô tranh thủ kỳ nghỉ cùng nhau tham quan Châu Âu, cũng từ người xa lạ biến thành bạn tốt, thẳng đến khi Trình Tô Nhiên về nước, hai người như cũ vẫn duy trì liên lạc. Lại sau đó nữa, năm kia, Văn Nhược Huyền từ chức về nước, ở tại thủ đô làm phiên dịch viên tự do, các cô liền có thể thường xuyên gặp mặt.

Văn Nhược Huyền tính tình ôn hòa, ổn trọng bình thản, vô luận là làm chuyện gì đều rất bình tĩnh, nàng rất chiếu cố Trình Tô nhiên, có đôi khi thậm chí tới mức “sủng“.

Năm trước Trình Tô Nhiên từ chức tới Giang Thành gây dựng sự nghiệp, Văn Nhược Huyền nghĩa vô phản cố mà duy trì cũng đi theo, hai người ở cùng một chỗ, như hình với bóng.

Trình Tô Nhiên thường xuyên cảm khái bản thân may mắn, có thể gặp được một người bạn chân thành tương đãi tri tâm như vậy.

Đại khái là quá khứ cô đã chịu quá nhiều đau khổ rồi đi....

“Buổi chiều là khách hàng gì?” Văn Nhược Huyền xử lí xong tôm hùm, thuận miệng hỏi.

Trình Tô Nhiên ngẩn ra, suy nghĩ lại bị kéo trở về không thể tránh né mà nghĩ tới người kia, thanh âm xuống thấp: “Chính là hạng mục hai ngày trước mà mình từng nói kia, hôm nay tiểu Mạnh nói với mình tổ tiếng Pháp toàn bộ đều bị loại, mình liền tự đi xem sao. Lấy danh nghĩa của công ty liên lạc với đối phương, nhưng ký hợp đồng là lấy danh nghĩa cá nhân, sau đó hẹn buổi sáng ngày mai ký hợp đồng.”

Nói nói, toàn bộ đầu óc đều là khuôn mặt của Giang Ngu, động tác trên tay cũng chậm lại.

Một cây rau cải nhặt mười mấy đoạn, lá cũng sắp bị véo cho nát nhừ.

Văn Nhược Huyền chú ý tới động tác nhỏ của cô, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ âm ừ nói: “Vừa lúc ngày mai không có việc gì, mình đi đón cậu.”

“Cậu không ở nhà nghỉ ngơi sao?”

“Nhiên Nhiên tương đối quan trọng.”

“.......”

Trình Tô Nhiên nhìn nàng, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, còn chưa kịp bắt giữ nó liền biến mất, chỉ phải cười gật đầu: “Được thôi, cho phép Văn tổng làm tài xế của mình một lần.”

Văn Nhược Huyền duỗi tay vuốt vuốt cái mũi cô.

Trình Tô Nhiên sửng sốt.

Trong trí nhớ có một người cũng như vậy, luôn dùng ánh mắt sủng nịch nhìn cô, vuốt vuốt cái mũi cô, xoa bóp lỗ tai cô, vuốt vẻ tóc cô, sờ sờ mặt cô, ôm cô nhẹ nhàng hôn lên môi, ôn nhu nói “Tôi thích em nhất“.

Người này chiều nay mới cùng cô gặp mặt.

Trước mắt hiện lên khuôn mặt Giang Ngu, nhất tần nhất tiếu, phong tình vạn chủng, làm lòng cô xao động....

Từ 6 giờ đến 8 giờ, từ hoàng hôn đến trời tối hẳn, Giang Ngu vẫn không nhúc nhích đứng trên ban công gần hai tiếng đồng hồ.

Dì giúp việc hai lần gọi cô ấy ăn cơm đều phảng phất như không nghe thấy.

Cả tòa thành thị ngọn đèn lưu lệ, cô ấy đứng ở trên tầng cao lạnh như băng nhìn xuống, chỉ cảm thấy cô tịch lạnh lẽo, gió của đêm hè hỗn loạn xen lẫn cái nóng oi bức thổi tới, cô ấy phảng phất như bị cuốn vào một thế giới đôi giữa băng và hỏa.

“Chị Ngu-----”

Phía sau truyền đến thanh âm nhẹ gọi.

Một trận tiếng bước chân đi đến bên người, Giang ngu nhìn như có phát giác, lông mi run rẩy, rốt cuộc cứng đờ mà quay mặt lại, nhìn chăm chú người tới.

Mày Điền Lâm hơi chau lại, lo lắng mà nhìn cô ấy: “Dì nói chị đứng ở chỗ này đã hai giờ rồi, cơm cũng không ăn nước cũng không uống, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đôi con ngươi Giang Ngu trống rỗng, như người mất hồn.

“Chị Ngu?”

“Chị đừng làm em sợ.” Trong lòng Điền Lâm có chút lộp bộp.

“Điền Lâm....” Giang Ngu sâu kín mà gọi nàng, giọng nói khàn khàn.

“Tôi nhìn thấy Nhiên Nhiên.”

- ----------

Editor:

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.