Cảm Giác Bị Người Theo Dõi

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

< nhất >

Bạch Vương điện hạ tạo phản.

Tiêu Vị Ương không hề xuất hiện.

Ngày hôm nay, Hoàng thượng tổ chức tế tự, quan viên Lễ bộ, Hộ bộ bị điều đi phân nửa.

Hộ bộ im ăng, bên trong chỉ còn mình Tiêu Vị Ương ngồi đọc công văn.

Tiêu Vị Ương cảm thán, mỗi lần Hoàng thượng đi tuần hay tổ chức tế tự cũng vậy, dọc cả lộ trình đi lại, phải lên kế hoạch cho cả hàng dài người là người đi theo, toàn bộ đều là phí ăn uống, tiêu tốn không biết bao nhiêu là bạc.

Nếu có thể tiết kiệm được số bạc này, tốt biết chừng nào.

Tiêu Vị Ương vì thế lại rơi vào trầm tư.

Hắn lật mở tấu chương, nhấc bút viết vài câu, rồi dừng lại, trầm ngâm một chút, mới viết tiếp nữa.

Cánh cửa Hộ bộ bị ai đó mở ra.

“Đại! Đại nhân!” Hộ bộ Thị lang chạy qua, “Đại nhân! Kinh! Kinh thành có biến! Là phản quân!”

“Hử?” Tiêu Vị Ương ngẩng đầu, “Vài tên lưu manh du đảng, có gì mà kỳ quái.”

“Không!” Thị lang lau bớt mồ hôi trên trán, “Có biến! Phản quân! Thật sự có cả một đội quân! Tạo phản a! Có kẻ muốn tạo phản!”

“Càn Khôn chói lọi, phản gì mà phản!” Tiêu Vị Ương quát một tiếng, “Toàn nói chuyện giật gân.”

“Đại nhân… Này là sự thật! Ngài hãy nghe ta nói đã!” Tiểu Thị lang lau đi lớp mồ hôi nóng hôi hổi.

“Bản quan đã nói không có tạo phản, ngươi cũng đừng ở đây nói bậy cho ta.” Tiêu Vị Ương quát một tiếng, đem một chồng sách ném tới trước mặt tiểu Thị lang, “Này không phải do ngươi chịu trách nhiệm làm sao? Ngươi xem mình tính toán sai cỡ nào kìa!”

Tiểu Thị lang nhận lấy chồng sách, lập tức sợ tới mức hồn rời khỏi xác, “Này… Này này này… Ngài hôm qua ta rõ ràng đã tính lại đến ba lần mà…”

“Tự mình vả miệng ba cái, đi tính lại lần nữa.” Tiêu Vị Ương đầu không ngẩng lên, nói.

Một chiều thanh nhàn, Hộ bộ như thường đặc biệt bận rồn.

Nghịch tặc có liên quan đều bị nhổ cỏ tận gốc.

Bạch Vương điện hạ bị Hoàng thượng phạt trượng, giam vào đại lao, chờ ngày xử trí.

Hoàng thượng ngày thứ hai lâm triều vô cùng xót xa, “…Trẫm ưu tư khổ não, vì giang sơn nhiều đêm khó ngủ mà thức trắng, vì dân chúng luôn luôn cẩn trọng, vì xã tắc vất vả lao lực, trẫm chưa từng nghĩ đến, lại có nhiều người bất mãn vì trẫm ngồi trên vị trí này! Trẫm nếu có chỗ nào không phải, thực sự xin lỗi các người được chứ?…”

“…Trẫm ban cho các ngươi phủ để, vinh hoa, vương vị, trẫm tin tưởng dùng các ngươi, thậm chí còn phong vương khác họ nhiều ngươi như thế, chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu là trẫm đang trân trọng các ngươi sao? Các ngươi còn điều gì bất mãn nữa? Các ngươi cai quản đất đai trong nước, có người dân chỉ biết rõ các ngươi là ai, thậm chí còn không nhớ đến trẫm, trẫm đều không tức tối, chỉ cần dân chúng ấm no là được, trẫm vì thế cũng yên tâm. Nhưng các ngươi cũng đừng quên mất trên đầu các ngươi còn có trẫm đây!…”

“…Trẫm cho các ngươi thoải mái, là niệm tình các ngươi cả đời khổ cực, trẫm chỉ cần các ngươi có mặt trong triều thời điểm cần thiết, theo chiếu mà tiến cung, nhưng trẫm trăm triệu lần không ngờ được! Các ngươi lại vội vàng muốn thoát ra như vậy! Rốt cuộc trong mắt các ngươi còn có… trẫm đây hay không?…”

“Đến ngay cả dân chúng của trẫm các ngươi cũng không chăm lo tốt. Trẫm đem con dân giao phó cho các ngươi, cũng bởi vì tin tưởng các ngươi. Trẫm lại không ngờ các ngươi căn bản là…”

Hoàng thượng lưu loát niệm xong một bài phát biểu cảm tượng, toàn bộ quan viên trong triều đều nơm nớp lo sợ.

Hoàng thượng dạy bảo xong, kê ra hết một loạt tội trạng, rồi theo lẽ thường hỏi một câu, “Tiêu ái khanh, có việc gì muốn tấu không?”

“…” Nghe xong ý kiến lúc tổ chức tế tự cần cắt giảm này nọ, còn đối với việc tiến cống cũng nên hủy bỏ từ từ, Hoàng thượng trong lòng thầm than Tiêu Vị Ương ngươi quả là bộ dáng thần giữ cửa, trẫm có tiêu tốn chút bạc của mình, ngươi có gì lại không thoải mái, sau đó trầm tư nói, “Trẫm chuẩn tấu.”

“Tạ chủ long ân.” Tiêu Vị Ương lui xuống.

“…” Hoàng thượng liếc nhìn Hộ bộ Thượng thư của mình, “Tiêu ái khanh có còn lời nào khác muốn nói?”

“Hoàng thượng anh minh, thần quả thật còn một chuyện.” Hộ bộ Thương thư vì thế nói ra ý tưởng chợt nghĩ ra lúc chiều hôm qua về một số quy định thuế má có thể giúp thay đổi chế độ xã hội, Hoàng thượng nghe vào đầu toàn thấy trâu bò này nọ, vì thế phát tay, “Việc này để sau thảo luận, Tiêu ái khanh còn việc gì không?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần còn một chuyện muốn tấu.” Tiêu Vị Ương đem hết đủ chuyện trên dưới trong cung ra nói từng cái một, “…Theo như thần thấy, ba vạn sáu ngàn hoàng kim này, vốn chỉ dùng vào những xa xỉ phẩm, nếu có thể đem cho việc luyện bịnh, nước ta mỗi năm có thể nuôi thêm rất nhiều quân…”

“…” Hoàng thượng tức giận trừng hắn, “Tiêu ái khanh, ngươi bảo bổn vương lấy cái gì làm phần thưởng cho đám hậu cung phi tần của mình đây?”

“Thần nghĩ rằng…” Hộ bộ Thượng thư Tiêu đại nhân lại lưu loát nói một mớ thứ nữa, còn lôi ra một quyển sổ tính toán thu chi của Hộ bộ.

“…” Hoàng thượng nghe xong, chỉ thấy trước mắt một cái đầu hóa ra hai, “Việc này cũng thảo luận sau đi. Tiêu ái khanh ngươi còn có… Không ——”

Lúc này, Hoàng thượng đã quyết đoán, không cần nghe thêm một đống thứ nào là bao nhiêu lượng bạc thỏi, hoàng kim gì đó, “Bãi triều!”

< nhị >

“…”

“…”

Trong đại lao, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Thật lâu sau, một người lên tiếng, “Nhược Thủy… Ngươi ra ngoài đi…”

“…”

Hoàng thượng Cảnh Võng thật sự lo lắng cho đệ đệ yêu dấu của mình đến nói không ra lời, vội vàng cho người dâng nước lên, “Trẫm biết trong lòng ngươi không thoải mái, nhưng ngươi đừng tức giận nữa, trẫm sẽ giúp ngươi nghĩ cách mà!”

“Ngươi bảo ta sao không tức giận?” Bạch Vương điện hạ thở phì phì một cái, sau đó tức giận rống ta, “Ta làm nhiều thứ như vậy, Tiêu Vị Ương hắn căn bản không đem ta đặt trong lòng! A a ——” Bạch Vương điện hạ tức đến phát điên.

“Không không không, Nhược Thủy người đừng như vậy nữa!” Hoàng thượng đau lòng a, bản thân chỉ có một người đệ đệ này, thường ngày chính mình đem như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay, “Trẫm lập tức hạ lệnh đem Tiêu Vị Ương trị tội! Lập tức đánh nhốt vào đại lao này cùng ngươi!”

“Ngươi dám?” Bạch Vương điện hạ trừng mắt phượng.

“…” Hoàng thượng ngậm miệng, thật lâu sau mới cẩn thận nói tiếp.

“Trẫm… Ngươi hay là đừng cứ ở mãi trong này, ra ngoài đi…”

Hoàng thượng đau lòng a, gian đại lao này tuy rằng đã cho người quét dọn sạch sẽ, nhưng đại lao vẫn là đại lao, một buồng trống rỗng, lạnh tanh lạnh ngắt, ngay cả cái giường cũng không có.

“Bổn vương nghĩ không muốn ra!” Bạch Nhược Thủy căm hận nghiến răng, “Ta thật không được! Ta xem Tiêu Vị Ương khi nào sẽ nghĩ tới ta! Ta xem hắn rốt cuộc nhẫn tâm đến mức nào!”

“…” Hoàng thượng thở dài, “Nhược Thủy… Ngươi… Hay là ra ngoài đi… Nói thật thì… Trẫm vẫn cho rằng… Khổ nhục kế thật không thích hợp với ngươi…”

Như thế nào lại có người ở trong phòng giam, chân giẫm cỏ khô thô ráp, nhưng người lại vẫn luôn sạch sẽ như thế?

“…” Bạch Nhược Thủy nhìn lại chính mình, “Ngươi phái người mang cho ta một bát nước bùn đi!”

“Bạch Vương điện hạ sao không tự mình chén lên tay một đao đi?” Ngoài thêm địa lao vang lên tiếng bước chân, có kẻ cao giọng nói sang.

“Kẻ nào?” Người bên cạnh Hoàng thượng lập tức rút sẵn đao tùy thân.

“Thấy Hoàng thượng, sao còn không quỳ xuống!”

“Hử? Hoàng thượng ngự giá đến thăm địa lao?” Thanh âm kia truyền đến tiếng mỉm cười, Tiêu Vị Ương hành lễ, “Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“…” Hoàng thượng liếc nhìn lại trang phục trên người mình, “Miễn lễ.”

“Hoàng thượng ưu tư khổ não, vì giang sơn nhiều đêm khó ngủ mà thức trắng, vì dân chúng luôn luôn cẩn trọng, vì xã tắc vất vả lao lực, như thế nào hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua địa lao vậy?” Tiêu Vị Ương mỉm cười đứng thẳng lại, “Phải chẳng Hoàng thượng muốn thể nghiệm và quan sát dân tình?”

“Trẫm!” Hoàng thượng rướn thẳng cổ, “Trẫm đương nhiên có lý do của mình!”

“Hoàng thượng đương nhiên là anh minh.” Cách hàng rào, Tiêu Vị Ương vươn tay vuốt ve khuôn mặt Bạch Nhược Thủy, sau đó ngón tay bị kẻ nào đó hung hăng cắn một cái. Tiêu Vị Ương giật mình, rút tay lại, nhưng đối phương vẫn dùng hết sức cắn chặt ngón tay hắn không tha. Tiêu Vị Ương không khỏi cười khổ, quay lại đối diện với đôi mắt vừa tức giận lại lòe lòe sáng, “Bạch Vương điện hạ.”

“…” Mắt phượng sắc bén, câu nhân tức giận trừng hắn, miệng vẫn cắn chặt không buông.

“Hoàng thượng, Bạch Vương có ý đồ mưu phản, hạ quan muốn hỏi Hoàng thượng sẽ trị tội như thế nào?” Tiêu Vị Ương xoay đầu hỏi.

Hoàng thượng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Canh ba ngày mai, trước ngọ môn tịch thu tài sản, trảm kẻ phạm tội.”

“Thật vậy sao?” Tiêu Vị Ương giống như nghiền ngẫm những con chữ này sau đó tìm cách nuốt xuống bụng. Hắn mỉm cười, rút lại ngón tay bị cắn đến đổ máu, “Vậy hạ quan xin cáo lui.”

“Từ từ ——” Hoàng thượng nhịn không được muốn giữ hắn lại, “Ngươi ——” Cảnh Võng đột nhiên phát hiện bản thân có chút đường đột, vội vàng ho khan hai tiếng, “Tiêu ái khanh! Ngươi không còn lời nào muốn nói sao?”

“Hạ quan còn lời nào để nói đây?” Tiêu Vị Ương mỉm cười cáo lui.

“Hạ quan chỉ có một câu, mong Hoàng thượng lấy quốc sự làm trọng.”

“…” Trong đại lạo, hai người nào đó đưa mắt nhìn nhau.

“…”

“…”

Giữa chốn lao lý, lại có hai kẻ nhìn nhau không rời.

Thật lâu sau, một người lên tiếng, “Nhược Thủy… Ngươi ra ngoài đi…”

< tam >

Bạch Vương điện hạ tức giận đùng đùng, hướng phá Tiêu phủ mà đi.

Lực đạo cước bộ vô cùng lớn.

Y thở phì phì, trên đỉnh đầu tựa hồ muốn toát ra khói trắng.

“Têu Vị Ương! Ngươi cho mình lại ai chứ!” Bạch Nhược Thủy vọt vào Tiêu phủ, sau đó túm đại một tên nô tài, truy xem Tiêu Vị Ương đang ở nơi nào, sau đó xông thẳng vào phòng ngủ của Thượng thư đại nhân. “Bang ——” một tiếng, cửa lập tức bị đá văng, Bạch Nhược Thủy chỉ vào người nào đó rống, “Bổn vương nói cho ngươi biết! Bổn vương không thèm ngươi nữa! Bổn vương dám chắc ngươi chính là tên đầu gỗ! Không, tảng đá mới đúng! Mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ như thiên tiên ngươi cũng không cần! Được, được —— bổn vương liền toàn thành cho ngươi! Bổn vương nếu đã không chiếm được, thì kẻ khác cũng chẳng thể rớ vào! Ngươi cũng đừng mơ đến thứ nữ nhân dịu dàng săn sóc, hiểu ý người gì đó! Ngươi tin hay không bổn vương sẽ khiến cho ngươi mẹ góa con côi cả đời này?”

Tiêu Vị Ương không hề buông xuống giấy bút trong tay. Hắn chỉ quay đầu nhìn cái vị đang tức giận đùng đùng nào đó, rồi mỉm cười nói, “Bạch Vương điện hạ quả nhiên thông minh mà, cuối cùng cũng thông suốt rồi.”

“Hừ!” Bạch Vương hừ lạnh nói, “Bổn vương đương nhiên thông minh! Trong mắt Tiêu Vị Ương ngươi, bổn vương cũng không phải loại người kia! Ngươi rõ ràng là không đem bổn vương để vào mắt! Bổn vương cũng thèm ngươi!”

“…” Tiêu Vị Ương thở dài một tiếng, nhẹ nhàng buông giấy viết trong tay, xoay người lại, ngồi trên giường nhìn vị thiên hạ trước mặt mình, “Điện hạ, ngài đã từng cầu qua hạ quan chưa?”

Bạch Vương Bạch Nhược Thủy vỗ bàn, “Tiêu Vị Ương! Ngươi cho mình là cái gì! Còn muốn bổn vương phải cầu xin ngươi sao?”

Tiêu Vị Ương hơi mỉm cười, “Bạch Vương điện hạ sao không thử một lần xem?”

“Ngươi ——” Bạch Nhược Thủy oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó lại bất ngờ mỉm cười, “Bổn vương sẽ không ngốc đến mức cho rằng nếu ta đây cầu xin thì ngươi sẽ đồng ý.”

Tiêu Vị Ương rời khỏi chỗ ngồi, đứng dậy, đi đến trước giường rồi ngã lưng ra, sau đó nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Nhược Thủy, bên môi là nụ cười âm trầm, “Bạch Vương điện hạ thật sẽ không cầu?”

“Ngươi…” Tiêu Vị Ương khiêu khích. Bạch Nhược Thủy nhất thời sửng sốt.

Tiêu Vị Ương nở nụ cười với Bạch Nhược Thủy, “Bạch Vương không mở miệng thử xem? Ngươi năm lần bảy lượt đùa giỡn, dùng đủ loại thủ đoạn. Mà hôm nay, hạ quan chỉ yêu cầu ngài nói vài lời nài nỉ ngọt nhạt thôi, như thế nào? Y Y.”

Hai tiếng “Y Y” của Tiêu Vị Ương, gọi đến vô cùng dịu dàng lại cưng chiều.

Bạch Nhược Thủy trở nên khẩn trương, quay nhìn thiên hạ tuấn tú ôn hòa trước mặt mình, “Thật chứ?”

Mà thiên hạ ôn hòa kia vẫn chỉ cười mà thôi.

Bạch Vương hung hăng túm lấy vạt áo của Tiêu Vị Ương, đem mặt hắn kéo qua làm cho đối diện với mình, “Tiêu Vị Ương! Ngươi nghe rõ cho ta! Bổn! Vương! Sẽ! Không! Ngu ngốc! Đến! Mức! Để! Ngươi! Đùa giỡn! Lần! Nữa!”

Đã theo lời hắn, mặt giáp mặt thừa nhận thích đối phương, việc làm này vốn đã khiến cho Bạch Vương điện hạ cao ngạo bị mất mặt, đã thế còn bị tên kia từ chối thẳng mặt nữa.

Tên hỗn đản mềm cứng đều không ăn!

Nghĩ rằng hôm nay bày ra bộ dạng thành thật này sẽ có thể lừa tiếp người ta sao?

“…” Tiêu Vị Ương nhìn Bạch Nhược Thủy đang giữ tay mình. Hắn hạ lông mày, che giấu đi thần thái của bản thân, khiến Bạch Vương chỉ có thể nhìn được ý cười nơi khóe mối hắn. Tiêu Vị Ương giống như lâm vào trầm tư, “Lời này của Bạch Vương là thật sao?”

Bạch Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng, “Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Tiêu Vị Ương, bổn vương quả thật tự mình đa tình. Ngươi dùng hết mọi thủ đoạn, không phải vì muốn cho bổn vương biết, Tiêu Vị Ương ngươi chỉ xem chuyện này như một trò đùa thôi. Bổn vương sẽ trả lại cho ngươi sự yên tĩnh. Bổn vương từ nay không bao giờ…quấy rầy ngươi nữa!”

“…” Tiêu Vị Ương giành lạy tay mình, xoay người ngồi xuống thư trác, “Hạ quan cũng mong Bạch Vương điện hạ tự giải quyết chuyện này cho tốt. Còn một câu này nữa, hạ quan cũng xin Bạch Vương tha cho, nếu bản thân cứ theo Bạch Vương đùa giỡn thế này, rồi cũng có ngày nào đó đùa rụng cả cái mạng nhỏ này.”

“Ngươi ——” Bạch Nhược Thủy nhất thời chán nản, nhưng y lại cười mỉa một tiếng, “TIêu Vị Ương, ngươi đừng có hối hận.”

“Hạ quan có gì phải hối hận?” Tiêu Vị Ương quay lưng về phía đối phương, lật mở công văn, làm như bắt đầu bận rộn với mớ…công sự của mình.

Bạch Nhược Thủy cười lạnh, “Tiêu đại nhân đây là đang cảm thông cho bổn vương?”

Ánh mặt Tiêu Vị Ương bất chợt trở thâm trầm, “Bạch Vương điện hạ có hay không quá đa tâm rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.