CHƯƠNG 10
< nhất >
Bạch Nhược Thủy sống không bằng chết.
Y muốn điên cuồng, muốn phát tiết, mà bản thân ở trong đầu cũng đã đem cái vị ôn nhã với nụ cười kia cường bạo không biết bao nhiêu lần.
Nhưng bản thân hiện tại vẫn đang ngồi trên bàn, không cách nào di chuyển.
Lúc Khuất Ngâm phát hiện không thích hợp, nên tiến vào, Bạch Nhược quả thực đã sắp hóa điên.
Tiêu Vị Ương! Tiêu Vị Ương ——
Bổn vương muốn giết ngươi ——
Bạch Nhược Thủy ở trong Nghi Thanh Trì rống giận.
Khuất Ngâm canh giữ bên ngoài tầng tầng lớp lớp rèm, còn có thể nghe được tiếng nước bên trong, cùng với thanh âm đập nước đầy phẫn nộ, khiến tâm gã cũng phải run rẩy.
Gã thật không ngờ, lá gan Tiêu Vị Ương lại lớn đến thế, dám đối xử với Bạch Vương như vậy.
Nếu gã không phát hiện ra, Bạch Nhược Thủy có thể phải chờ đến ba canh giờ cho huyệt đạo tự cởi bỏ, mới có thể nhúc nhích trở lại.
“Khuất Ngâm!”. “Ào ——” một tiếng, Bạch Nhược Thủy từ torng nước đứng lên, đẩy hết mớ rèm mỏng sang một bên.
Khuất Ngâm bắt gặp chủ tử mình trần như nhộng cứ thế đi tới, liền lắp bắp kinh hãi, gã vội vàng dâng y phục lên.
Bạch Nhược Thủy vì sự cố này mà trông tiều tụy hẳn, nhưng trong mắt y vẫn còn ánh lửa.
Là hừng hực lửa.
Y chụp lấy y phục khoác hờ lên người, để chân trần cứ thế đi ra, cũng không để ý nước dưới chân làm ướt hết toàn bộ thảm trải, cùng y phục sạch sẽ nhưng đã ướt đẫm. Bạch Nhược Thủy cứ như vậy bước ra bên ngoài, khiến đám thị nữ chầu chực bên ngoài toàn bộ đỏ mặt. Bạch Nhược Thủy ngồi trên ghế da bạch hồ đặt ngày đại đường mà ra lệnh, “Chuẩn bị cho bổn vương tám trăm tám mươi cây tơ lụa loại thượng hạng nhất, thêm ba trăm sau mươi cây lụa mộc, tám rương bạc trắng và hoàng kim, cộng một rương để ngọc quý, đồ cổ, lập tức mang đến!”
Chưa tới một canh giờ, những thứ cần có đầu được đặt trong đại sảnh.
Bạch Nhược Thủy nằm trên tráp êm ái, có thị nữ cầm quạt vẩy cho hắn, một người khác thì lột vỏ nho. Y liếc qua một lượt những thứ đã chuẩn bị xong, đứng lên, lập tức có thị nữ giúp y chỉnh trang y phục cho đường hoàng.
Trường y bạch sắc, dưới vạt áo, cùng trên y tụ của áo khoác ngoài được theo hoa văn hiếm thấy, đều là dùng chỉ kim tuyến mà thêu nên. Loại chỉ này sắc sáng rọi, cũng chỉ có Bạch Vương toàn thân cao thấp đều tỏa ra khí thế tôn quý, mặc vào mới thể hiện tốt nhất giá trị của nó. Mà cũng chỉ có Bạch Vương mặc vào, mới có thể đem khí thế của thứ trang phục này ép trở xuống.
Một thị nữ khác quỳ xuống trước y, giúp y buộc lại đai lưng. Trên đai lưng thêu chim công hoa mỹ, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ đến cỡ nào.
Bạch Vương điện hạ liếc nhìn con người phong lưu phóng khoáng phản chiếu trong tấm gương đồng lớn, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Rồi cất bước đi ra.
< nhị >
Hôm nay, đại đường Tiêu phủ chất đầy rương hòm.
Từng rương từng rương đều là tơ lụa, rồi đến hoàng kim, bạc trắng, đủ loại kỳ trân dị bảo, lần lượt bày ra trước mắt Tiêu Vị Ương.
Bạch Vương điện hạ bước từng bước tới trước, hung hăng vênh váo.
Lúc Tiêu Vị Ương nhìn thấy những lễ vật này, đầu tiên là kinh ngạc, đợi cho Bạch Vương tiến vào, thì có chút lắp bắp kinh hãi.
Hắn không nghĩ tới, Bạch Nhược Thủy lại nhanh chân chạy qua đây như thế.
Bất quá, kinh ngạc trên mặt hắn rất nhanh chuyển thành tươi cười, Thượng thư đại nhân cung nghênh Bạch Vương điện hạ, “Không biết Bạch Vương tự mình giá lâm, chẳng cách nào tiếp đón từ xa, hạ quan thật sự thất trách a.”
Mắt phượng của Bạch Nhược Thủy liếc hắn một cái, nhìn Tiêu Vị Ương ở trước mặt mình hành lễ, chỉ có thể hừ một tiếng, rồi phất tay áo cho qua.
Vạt áo bào bạch sắc thêu kim tuyết quét qua trên chân Tiêu Vị Ương.
Bạch Nhược Thủy không chút khách khí ngồi vào vị trí chủ nhân ở đại đường.
Bạch Vương điện hạ quét mắt đánh giá đại đường này, người hơi bị nhiều. Y phất tay, “Các ngươi toàn bộ lui ra ngoài cho ta!”
Thủ hạ Bạch Vương lập tức lui ra.
Những hạ nhân còn lại của Tiêu phủ liếc sang Tiêu Vị Ương, bắt gặp Tiêu đại nhân nhà mình gật gật đầu, vì thế cũng lui theo ra ngoài.
Cửa vừa được khép lại, Bạch Vương điện hạ ngồi tại chỗ ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”
Tiêu Vị Ương mỉm cười, bước tới.
Bạch Nhược Thủy lập tức nhảy khỏi ghế ngồi, thoắt cái túm lấy cổ áo Tiêu Vị Ương, hung tợn hướng cái vị đang cười như gió xuân tràn ngập nhân gian mà quát lên, “Bổn vương thích ngươi! Tiêu Vị Ương! Ngươi đắc ý đi! Ngươi vui vẻ rồi chứ! Còn không ngoan ngoãn cởi hết quần áo ra cho bổn vương, nằm sấp xuống bên này coi!”
“…” Tiêu Vị Ương liếc người trước mặt một cái, “Hôm nay Bạch Vương điện hạ vẫn còn khí lực nghĩ chuyện mây mưa sao? Hạ quan thật sự cảm thấy thua kém…rất bội phục đó.” Tiêu Vị Ương tuy bị đối phương đùa bỡn, nhưng khóe môi hắn vẫn toàn ý cười, mà trong mắt cũng ánh nét cười.
“Bổn vương thượng ngươi thì không thành vấn đề!” Bạch Nhược Thủy hừ lạnh, đáp lời.
“Thật vậy sao?” Khóe môi Tiêu Vị Ương vẫn không mất nét cười. Hắn bắt lấy bàn tay Bạch Nhược Thủy bỏ ra khỏi người mình, rồi lui lại từng bước, sau đó mỉm cười nhìn qua mớ rương hòm để đầy đại đường, “Không biết Bạch Vương điện hạ mang đến nhiều thứ như vậy để làm gì? Chẳng lẽ Bạch Vương điện hạ muốn hối lộ hạ quan chuyện gì sao?”
“Đây là sính lễ của bổn vương!” Bạch Vương lại hừ lạnh tiếng nữa.
“Sính lễ?” Hộ bộ Tiêu đại nhân phá lên cười, “Bạch Vương điện hạ, ngài đây rốt cuộc là muốn xuất giá, hay thú thê?”
Bạch Nhược Thủy hung hăng trừng đối phương, “Chẳng lẽ ngươi còn không muốn?”
“Vô công bất thụ lộc.” (không có công không thể nhận lộc)Tiêu Vị Ương đáp, “Nếu như đây thật sự là sính lễ của Bạch Vương điện hạ, hạ quan không thể không nói, tuy được Bạch Vương điện hạ ưu ái, nhưng hạ quan hoàn toàn không có nữ nhi hay muội tử, nên chẳng thể nhận.”
Mắt phương sắc lẻm lại hung hăng trừng hắn, “Tiêu Vị Ương! Ngươi còn giả ngu sao?”
Tiêu Vị Ương vô cùng thành thật lắc đầu, “Hạ quan không hiểu ý của điện hạ.”
Bạch Nhược Thủy bắt lấy cổ tay áo đối phương, một tay kéo hắn trở lại, mắt đối mắt, mũi đối mũi, Bạch Vương điện hạ nghiến rắng nghiến lợi, “Tiêu Vị Ương! Ngươi không cần giả vờ giả vịt! Ngươi muốn bổn vương tự mình nói lại cho ngươi nghe chứ! Bổn vương hiện tại nói ra rồi! Ngươi còn muốn bổn vương thế nào nữa?! Nhẫn nại của bổn vương cũng có giới hạn!”
Tiêu Vị Ương ngẩng đầu nhìn Bạch Vương điện hạ đang thẹn quá hóa giận, vô tư như thể không hề để tâm đến việc y phục mình đang bị kẻ khác nắm trong tay. Hắn chậm rãi quay qua phủi phủi bụi trên vai, rồi thản nhiên chỉnh lại y phục cho ngay ngắn, sau đó mới hướng phía Bạch Vương đã sắp nổi điên mà nói, “Điện hạ, hạ quan đã từng nói gì đến việc chấp nhận vấn đề ngài đang đề cập sao?”
Hai mắt Bạch Nhược Thủy trừng càng thêm lớn, “Tiêu Vị Ương! Người này là ý gì?!”
Tiêu Vị Ương nở nụ cười, “Hạ quan hiểu được ý ngài, nhưng hạ quan cũng có quyền cự tuyệt.”
“Ngươi cự tuyệt sao?” Bạch Nhược Thủy kinh ngạc đến mức run rẩy, “Tiêu Vị Ương! Ngươi thật đang đùa giỡn bổn vương à?”
“Nhắc đến vấn đề đùa giỡn, hạ quan sao so được với những thủ đoạn của Bạch Vương ngài?” Tiêu Vị Ương lại cười, “Chuyện này làm sao có thể gọi là đùa giỡn? Bạch Vương điện hạ thế mà hồ đồ vậy sao, hạ quan vốn chỉ cho ngài một đề nghị, nếu muốn gì thì có thể nói thẳng trước mặt đối phương, này là quyền tự do của Bạch Vương ngài. Ngài nếu muốn nói, liền có thể nói ra, nếu không muốn, hạ quan cũng chẳng có cách nào khiến ngài thừa nhận nha. Hạ quan căn bản không có ép buộc ngài, sao có thể gọi là đùa giỡn được?”
“Ngươi ——” Bạch Vương chán chường, đầu ngón tay y có chút run rẩy chỉ vào Tiêu Vị Ương. “Ngươi ——” Tức giận vô cùng cực, nói được hai lần từ ‘ngươi’, Bạch Nhược Thủy lại chẳng cách nào tiếp tục được. Y cố hít vào thật sau, rồi mở miệng, “Ngươi ——”
Sau đó, ngón tay được rút trở về, “Được, khá lắm!” Bạch Nhược Thủy gật gật đầu, “Khá lắm!”
Bạch Vương điện hạ lặp lại bốn lần ‘khá lắm’.
Tiêu Vị Ương trộm cười, hắn mỉm cười nhìn Bạch Nhược Thủy đang máu nóng sôi trào.
Hắn cảm thấy Bạch Vương như vậy lại đáng yêu vô cùng.
Bạch Vương điện hạ liên tiếp nói bốn lần ‘khá lắm’, im lặng một hồi, trừng mắt nhìn Tiêu Vị Ương thêm lúc lâu nữa. Bỗng nhiên, y cười rộ lên, “Tiêu đại nhân thật sự cự tuyệt bổn vương sao?”
Tiêu Vị Ương gật đầu.
Bạch Vương điện hạ đập tay một cái, “Người đâu!”
Cánh cửa nặng trịch của đại đường mở ra, người của Bạch Vương tiến vào.
Hai mắt Bạch Vương điện hạ vẫn nhìn chằm chắm hương Tiêu Vị Ương, y quát, “Tuyên đọc Thánh chỉ cho bổn vương!”
Khâm sai tuyên đọc Thánh chỉ của Đương kim Hoàng thượng, lệnh cho Hộ bộ Thượng thư Tiêu Vị Ương kết đôi cùng Quận chúa phủ Bạch Vương Bạch Y Y, chọn ngày lành tháng tốt để rước dâu.
Bạch Nhược Thủy chộp lấy Thánh chỉ, hung hắng ném về phía Tiêu Vị Ương, ánh mắt lạnh lùng trừng hắn, “Tiêu đại nhân, bổn vương quản ngươi có ý cự tuyệt hay không. Hiên tại, ngươi không muốn cũng phải muốn, không cần cũng phải cần!”
Tiêu Vị Ương vẫn mỉm cười, “Hạ quan cự tuyệt.”
“Tiêu đại nhân! Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ sao?” Bạch Vương điện hạ tự nhắc bản thân không cần phải sợ.
Tiêu Vị Ương cười, như thể tâm tình hôm nay của hắn vô cùng tốt. Hắn cười đến vân đạm phong thanh(mây trắng gió trong), tựa hồ Thánh chỉ kia vốn không lọt vào mắt mình, “Bạch Vương điện hạ thật sự thông minh, hạ quan đúng là có ý này.”
< tam >
Tử Kim điện.
Hoàng thượng phiền não bóp bóp thái dương, liếc mắt nhìn sang Thượng thư đại nhân đang ngồi trước mặt mình.
“Tiêu ái khanh…” Cảnh Võng cũng không biết nên mở miệng thế nào.
“Hoàng thượng còn chuyện gì cần bàn bạc với vi thần sao?”
“…” Hoàng thượng cúi nhìn thần tử của mình, thở dài một tiếng, “Tiêu ái khanh đối với Bạch Vương có điểm nào còn chưa hài lòng?”
“Bạch Vương? Hạ quan nghe người ta nói Bạch Vương điện hạ anh minh thần võ, cơ trí hơn người, là nhân tài hiếm có.” Hộ bộ Thượng thư đáp.
“…” Cảnh Võng lại im lặng nhìn thần tử của mình hồi lâu, “Tiêu ái khanh là đang châm chọc Bạch Vương sao?”
“Hạ quan không dám.”
“…” Nhìn gương mặt vị thần tử hướng về phía mình không mang theo một tia trách cứ, Hoàng thượng lại cảm thấy vô cùng đau đầu, “Ái khanh, ngươi biết rõ trẫm không phải muốn nghe mấy lời kiểu này.”
“Thế Hoàng thượng muốn hạ quan thương lượng việc tư sao?” Tiêu Vị Ương mỉm cười hỏi.
“…” Hoàng thượng nghiêm túc gật gật đầu, “Trẫm nghe nói… Ái khanh ngươi… Trực tiếp cự tuyệt lời cầu hôn của Bạch Vương điện hạ?”
“Đúng thế.” Hộ bộ Thượng thư mỉm cười nhận lỗi, “Xin Hoàng thượng định tội.”
“…” Cảnh Võng liếc Tiêu Vị Ương một cái, trong lòng thì kêu gào. Tiêu Vị Ương ngươi thật sự nghĩ trẫm sẽ định tội mình sao? Trẫm quả thật là vua một nước, trẫm muốn ngươi canh ba phải chết, ngươi không thể sống đến canh bốn! Nhưng mà Hoàng thượng chỉ có thể nuốt xuống cơn giận, không thể manh động, không được nao núng, đợi đến khi Hộ bộ ngươi xảy ra sự cố, đến lúc đó xem trẫm trị tôi ngươi kiểu gì, tính thêm cho ngươi cả tội dám coi rẻ tôn nghiêm đấng chí tôn. Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng trên mặt Hoàng thượng vẫn giữ nét cười nhẹ, “Ái khanh đứng lên đi, là trẫm chưa hỏi qua ý tứ Tiêu ái khanh, ái khanh nào có tội gì chứ?”
“Hạ quan dám kháng chỉ, này là trọng tội.” Tiêu Vị Ương nói.
“…” Tiêu Vị Ương ngươi thật muốn cùng trẫm tính toán vấn đề này sao? Trên trán Hoàng thượng đã nổi đầy gân xanh, nhưng ngài vẫn cố hết sức kìm chế lại, tiếp tục mỉm cười, giữ vững hình tượng một vị Hoàng thượng nhân hậu, là vị Hoàng thượng hòa ái đang chuyện trò cùng thần tử tốt của mình, “Kia, Tiêu ái khanh có hứng thú với nữ nhân nhà nào? Trẫn lập tức ban lệnh tứ hôn.”
“Hoàng thượng,” Tiêu Vị Ương ngẩng đầu đối mặt với Hoàng thượng, “Thần có một chuyện, không biết nên nói thế nào nữa.”
“Cứ nói đi, đừng ngại.”
Thượng thư đại nhân mãi vẫn không lên tiếng.
Hoàng thượng lại nói tiếp một câu, “Trẫm ban ngươi vô tội.”
Tiêu Vị Ương tạ chủ long ân, ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Võng, “Hoàng thượng, ngài nếu muốn có được nữ tử nào, đều sẽ trực tiếp dùng đến Thánh chỉ sao?”
“Tiêu Vị Ương! Ngươi này là đang châm chọc trẫm sao!” Cảnh Võng giận tím tái cả mặt.
“Hạ quan không dám.” Tiêu Vị Ương mỉm cười, thần thái nơi đôi con ngươi không quá rõ ràng, “Hạ quan chính là cảm thấy, nếu bản thân thích một ái đó, nhất định sẽ không áp đặt bất cứ ý nguyện nào của đối phương. Dù chỉ là một chút cưỡng ép nho nhỏ, hạ quan cũng sẽ không làm. Càng không cần đến các loại thủ đoạn đùa giỡn, dụ dỗ, lén lút hạ dược, loại tác phong tiểu nhân này, hạ quan nhất quyết không làm. Hạ quan ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất.”
“…” Cảnh Võng tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Tiêu Vị Ương! Bạch Nhược Thủy không phải đã mặt đối mặt nói thích ngươi rồi sao? Ngươi còn chỗ nào không hài lòng nữa?”
Hộ bộ Tiêu đại nhân thở dài, “Hoàng thượng có cảm thấy, Bạch Vương điện hạ ngay cả hành động kiểu đó, còn có thể thích hợp là chúa mẫu Tiêu phủ sao?”
“…” Hoàng thượng nghẹn lời.
Hộ bộ Tiêu Thượng thư tiếp tục nói, “Hạ quan vẫn muốn có một thê tử, trước mặt người ngoài thì cao nhã phóng khoáng, trong phủ lại dịu dàng săn sóc, biết đoán ý người khác, còn trước mặt hạ quan thì hoạt bát, nhiệt tình, thẳng thắn.”
“…” Hoàng thượng mím môi nhìn thần tử của mình hồi lâu, sau đó thở dài, phát tay, “Ái khanh lui xuống đi…” Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng thượng lại nói thêm một câu, “Trẫm sẽ suy nghĩ… Tìm cho ngươi một thê tử giống như vậy…”
“Tạ Hoàng thượng ân điểm.” Tiêu Vị Ương cáo lui.
< tứ >
Mấy chữ ‘dịu dàng săn sóc, hiểu ý người’ gì đó đương nhiên khác biệt một trời một vực so với vị Bạch Vương điện hạ đang hờn dỗi của chúng ta.
Y ngồi đối diện Hoàng thượng Cảnh Võng.
Cảnh Võng thở dài một hơi, nhìn đệ đệ thân yêu của mình đang chìm trong chán nản, “Trẫm trước đây đã cảm thấy, Tiêu Thượng thư không phải loại người dễ dàng chịu thua, ngươi còn không tin. Trẫm khi đó cũng đã nói ngươi không nên đem loại phương pháp này đi lừa gạt hắn, ngươi lại chẳng chịu nghe. Trẫm dạo trước còn nhắc ngươi không nên dùng Thánh chỉ của trẫm ép buộc người ta, ngươi cũng chẳng để tâm.”
“Mấy lời lúc chuyện đã rồi, ai cũng có thể nói ra.” Bạch Nhược Thủy hừ lạnh.
Hoàng thượng lại thở dài cái nữa, cẩn thận liếc nhìn Bạch Nhược Thủy, “Ngươi… Thật sự không suy nghĩ đến việc… Cố dịu dàng săn sóc chút sao?”
“Bổn vương còn chưa đủ dịu dàng săn sóc hay sao! Bổn vương còn chưa đủ hiểu ý người sao?” Bạch Nhược Thủy quát lên, “Hắn muốn nữ nhân! Bổn vương đã cho hắn mỹ nữ! Hắn muốn bổn vương chính miệng thuần phục hắn! Bổn vương chính miệng nói ra! Hắn còn muốn thế nào nữa? Hắn còn cái gì không hài lòng? Bổn vương đã làm đến như vậy! Chẳng lẽ còn chưa được gọi là dịu dàng săn sóc sao?”
“…” Vô tội trở thành vật hy sinh, Cảnh Võng im lặng nhìn đối phương một hồi, “…Trẫm là cảm thấy… Nhược Thủy… Ngươi thu tay lại đi…”
Bạch Nhược Thủy nghiến răng nghiến lời, “Ta thu tay lại sao? Ngươi bảo ta thu tay lại à?” Bạch Nhược Thủy kỳ quái hừ một tiếng, “Hoàng thượng cảm thấy ta giống loại người này sao?”
“…” Hoàng thượng không biết nói gì nữa.
“Đi chết đi cái gì mà dịu dàng săn sóc, hiểu ý người!” Bạch Vương điện hạ ngửa mặt lên trời thét dài, “Tiêu Vị Ương! Bổn vương không tin, ngươi chạy thoát được khỏi lòng bàn tay bổn vương!”