CHƯƠNG 9
Tiêu Vị Ương lâm vào khốn cảnh trước nay chưa từng thấy.
Rõ ràng thương thế đã gần như khỏi hẳn, nhưng ngự y chẳng biết vì cái gì, lại kê đơn bảo rằng hắn vất vả lâu ngày thành bệnh, cần được điều dưỡng cẩn thận.
Vì thế, hắn bị người nào đó lấy lý do phải được điều dưỡng cẩn thận mà giữ lại trong cung.
Đổi một cách nói chính xác hơn, đó là bị cưỡng ép ở lại trong cung.
Tiêu Vị Ương đầu đau như búa bổ.
Hắn tuy rằng mỗi ngày đều vất vả, nhưng cho tới bây giờ đều rất chú ý dưỡng thân, không rượu chè cũng như buông thả phóng túng, mỗi ngày đều luyện tập đều đặn. Nhiều nhất cũng chỉ suy nghĩ quá độ, nên có chút mệt mỏi, nhưng chỉ cần ngủ qua một giấc liền khôi phục như thường, làm thế nào có chuyện vất vả lâu ngày thành bệnh như bị nói?
Chỉ sợ ngự y thật sự bị kẻ khác sai khiến.
Hắn muốn trốn trở về Tiêu phủ, nhưng trốn không thoát được.
Hắn cự tuyệt Bạch Vương, lại từ chối không được đề nghị của Bạch Y Y.
Tiêu Vị Ương cảm thấy bản thân vô cùng oan ức.
Biết rõ Bạch Y Y chính là Bạch Vương, nhưng chỉ cần là thời điểm đối mặt với Bạch Y Y, hắn liền không tự chủ được mà thương tiếc, nâng niu đối phương.
Tiêu Vị Ương cảm thán tại sao bản thân lại phải rơi vào tình cảnh thế này.
Hắn muốn lau qua thân thể, nhưng Bạch Y Y lại tỏ thái độ ghen tuông, còn đuổi hết cung nữ đi, nhất định đòi tự tay hầu hạ hắn.
Tiêu Vị Ương sợ nhất chính là cái chuyện tự tay này.
Hắn cũng sợ hãi đôi bàn tay của Bạch Y Y như có như không ở trên người mình vuốt ve, khiêu khích.
Nhất là dạo này, đôi tay kia càng lúc càng lớn gan. Mà nhiệt tình của Bạch Y Y càng ngày càng khiến hắn thở không nổi.
Nhất là lúc này.
Rõ ràng miệng vết thương trên vai đã không còn đáng ngại, Tiêu Vị Ương cũng cảm thấy việc đụng đến nước cũng không có gì to tát, nhưng Bạch Y Y lại nhất quyết không chịu. Vốn phải đang là dùng khăn tắm nhẹ nhàng giúp hắn chà lưng, nhưng hiện tại chẳng biết khăn tắm đã mất tăm nơi nào, chỉ còn một đôi bàn tay nhỏ dài, trắng noãn đang mơn trớn trên vai hắn.
Toàn thân Tiêu Vị Ương nổi đầy da gà.
Mặc kệ là người nào bị nhìn chăm chú như vậy, đều mang tâm tình tương tự.
Tiêu Vị Ương cảm giác chính mình hệt như tảng thịt béo.
Đưa lưng về phía người đằng sau, nhưng Tiêu Vị Ương vẫn cảm giác rõ ràng ánh mắt nóng bóng ngay sau mình.
“Lưng của Tiêu lang thật là đẹp”.Bạch Y Y tán thưởng từ tận đáy lòng.
Thật vậy. Thân thể thon dài rắn chắc vốn luôn được bao phủ dưới lớp quan phục, khung lưng hoàn mỹ hình tam giác, không một chút sẹo lồi, đường cong cơ thể vô cùng tao nhã, da thịt nhờ luyện võ đều đặn nên cực kỳ dẻo dai, lúc chạm đến liền có cảm giác thoải mái nói không nên lời. Chưa nói đến hiện tại, da thịt đang ngâm trong bọt nước trong trẻo, được đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, bọt nước dọc theo đường cong sống lưng chảy xuống, cảnh tượng muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu.
Bạch Y Y ngắm nhìn đến miệng lưỡi khô nóng.
Hắn chợt cảm thấy một cổ nhiệt bất ngờ rần rần chạy xuống phần bụng dưới. Ngón tay Bạch Y Y khẽ trượt theo đường cong sống lưng đi xuống. Tiêu Vị Ương kêu lên một tiếng khổ sở, nhịn không nổi nữa, đành lên tiếng nhắc nhở, “Y Y, nước sẽ nguội đó.”
“Không lạnh đâu…” Bạch Y Y lầm bầm, “…Thiếp cảm thấy…khá là nóng bỏng…” Bạch Y Y xốc lại y phục của mình. Tay càng làm càn dừng lại trên lưng Tiêu Vị Ương, thắt lưng tiêm gầy mà rắn chắc. Thời điểm bàn tay Bạch Y Y vẫn không rời đi tấm lưng đối phương, trong đầu chợt nảy ra một ý niệm, y thật muốn cứ như vậy ôm lấy thắt lưng người này, đem người mang ra khỏi thùng nước.
Cứ như vậy mang ra… Nền đất khá sạch, tưởng tượng đến Tiêu Vị Ương sau khi được bế ra khỏi thùng nước sẽ an vị nằm trên đùi mình, sau đó bị y cưỡi lên, đem tay hắn đè xuống đất, cứ như vậy Tiêu lang của y sẽ không cách nào động đậy nữa…
Bàn tay hư hỏng của Bạch Y Y cứ thế càng di chuyển xuống thấp hơn, liền bị Tiêu Vị Ương đè lại, mắng, “Y Y, đủ rồi.”
Tay bị đối phương ghì chặt lại, Bạch Y Y vô tội ngước mắt nhìn Tiêu Vị Ương, “Y Y làm gì sai sao?”
“…” Tiêu Vị Ương âm trầm quay mặt đối diện với Bạch Vương điện hạ.Mà Bạch Vương điện hạ xem chừng cũng đoán ra hắn đối với Bạch Y Y vốn không nỡ.
“Tiêu lang thật không thích Y Y hầu hạ sao?”Hai mắt Bạch Y Y tựa hồ muốn đỏ, “Hay là Tiêu lang đã chán ghét bị Y Y đụng chạm?”
“…” Tiêu Vị Ương hung hăng trừng đối phương.
Bạch Vương điện hả quả thực là cao thủ diễn trò!
Tiêu Vị Ương tự giác bản thân không thể trêu vào, đành phải trốn tránh vậy.Hắn chỉ có thể cảm thán một câu, “Được rồi, Y Y, nàng hẳn cũng mệt lắm rồi, mau đi nghỉ thôi, ta muốn thay y phục.”
“Y Y không mệt mà.”Bạch Y Y lắc đầu.
Thời điểm Bạch Y Y lắc đầu, trâm cài tóc trên đầu khẽ lay động qua lại, cực kỳ xinh đẹp.
Tiêu Vị Ương cảm thấy Bạch Vương điện hạ thật sự không chút tỳ vết, nhất là ở phương diện sắc đẹp.
Mỹ nhân kế quả thật là sáng kiến độc đáo mà chỉ Bạch Vương điện hạ mới thực hiện được.
“Hầu hạ Tiêu lang, dù có mệt thì Y Y cũng cảm thấy không mệt.” Bạch Y Y hơi cúi đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước phía dưới, trong đầu lại tưởng tượng đến một khung cảnh phong tình nào đó dưới nước.
Tiêu Vị Ương cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ở lại chỗ này, nếu cứ ở mãi trong cung, một ngày nào đó, hắn thật sự sẽ bị Bạch Vương điện hạ nuốt chửng vào bụng.
Mà cho dù không bị nuốt vào bụng, hắn cũng sẽ có một ngày vì bất mãn mà xuống tay với Bạch Vương điện hạ.
Nghĩ tới tình cảnh chính mình bị Bạch Vương điện hạ đặt dưới thân, hoặc bản thân đem Bạch Vương đè xuống, Tiêu Vị Ương không khỏi rùng mình một cái.
Hắn vội vàng cao giọng, “Người đâu, Quận chúa mệt mỏi, mau dìu nàng hồi phủ nghỉ ngơi.”
Cung nữ đang trông coi bên ngoài lập tức mở cửa tiến vào, ở bên ngoài bình phong sắp xếp vài thứ, sau đó xoay người hành lễ, “Quận chúa.”
Bạch Y Y tức giận trừng mắt với hắn.
Tiêu Vị Ương thành khẩn nói, “Y Y, khuya rồi.”
Bạch Y Y hít sâu một hơi, thở ra. Một hồi sau, nàng hung hăn trừng mắt liếc Tiêu Vị Ương một cái, sua đó xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Thời điểm cánh cửa khép lại, Tiêu Vị Ương còn nghe được Bạch Y Y đang ra lệnh, “Canh giữ cẩn thận, đừng để Tiêu đại nhân có chút sơ xuất gì.”
“Vâng.”Thị vệ ngoài cửa đáp.
Tiêu Vị Ương lại thở dài.
Nước đã nguội ngắt, nhưng hắn lại cảm giác có chút nóng.
Bên trong bình phong, hắn đứng lên.
Toàn thân cao thấp Tiêu Vị Ương còn trần như nhộng.Cầm lấy khăn tắm vắt trên thùng nước từ trước, hắn vắt khô rồi dùng lau mình.
Hắn cầm lấy y phục sạch sẽ đặt một bên mặc vào.
Thân thể ngang tàng của Tiêu Vị Ương dưới lớp y phục, nhìn cực kỳ vô hại.
Trên thực tế, hắn quả thật luôn là quân tử tao nhã.
Tóc còn chút ẩm ướt, hắn tùy tiện buộc lại, rồi ngồi xuống trước gương đồng nhìn ngắm chính mình.
Trong con ngươi màu tối rõ ràng còn vương dấu vết ***.
Cứ như thế bị một người nam tử dễ dàng khơi mào ***…
Tiêu Vị Ương không khỏi thở dài.
Hắn nhất định xong đời rồi.
Hoàng thượng cùng Bạch Vương điện hạ bất hòa.
Mỗi ngày lâm triều, nhất định bới móc chút việc nhỏ làm cớ khiển trách Bạch Vương.
Tục truyền, trước đây Hoàng thượng vốn cho phép Bạch Vương điện hạ tự do đi lại trong hậu cung. Nhưng hiện tại, Hoàng thượng lại ban lệnh cấm Bạch Vương điện hạ đặt chân đến nơi đó.
Chính là Ngự hoa viên.
Có người rỉ tai, Bạch Vương điện hạ thất thế rồi.
Trong triều đồn nhau, Hoàng thượng phát hiện dã tâm của Bạch Nhược Thủy, đương nhiên đối với y đề phòng.
Lấy sắc mị nhân, sẽ luôn có ngày bị thất sủng.
Thậm chí có kẻ truyền ra, Tiêu Vị Ương chính là tân sủng của Hoàng thượng.
Thượng thư Tiêu đại nhân bộ dáng vốn cũng phong độ, tuy rằng so ra kém hắn Bạch Vương tuyệt sắc, nhưng vẫn tính là phong lưu tuấn tú. Trước đây, Hoàng thượng vẫn thường cố định ngày sau khi lâm triều hẹn Hộ bộ Thượng thư đàm đạo, có khi còn ban ngọ thiện. Nói chung, cả lục bộ, nào có quan viên khác từng nhận qua loại ân sủng thế này?
Chưa nói đến Tiêu đại nhân quên mình vì Hoàng thượng đỡ phi tiêu độc.Sau sự kiện này, Tiêu Vị Ương nhất định khiến Hoàng thượng cảm động.
So với thâm tình của Tiêu Vị Ương, Bạch Vương điện hạ thị sủng mà kiêu, khó trách Hoàng thượng bất hòa với Bạch Vương.
Tiêu Vị Ương lúc nghe được tin đồn kiểu này, khóe miệng có chút run rẩy.
Hoàng thượng bất hòa với Bạch Vương, hẳn cũng vì hắn làm chuyện thực có lỗi với Bạch Vương đi.
Lừa gạt Bạch Vương, khiến Bạch Nhược Thủy khóc sướt mướt, Tiêu Vị Ương năm lần bảy lượt trêu chọc y, mãi sau đối phương mới biết ra hắn không có gì đáng ngại. Bạch Vương điện hạ ngày thương vênh váo tự đắc, lần này lại quá ư mất mặt, theo tính cách Bạch Vương, sao lại không ghi hận.
Mà người khởi xướng chuyện này lại bỏ trốn mất dạng, mấy ngày nay chưa từng lộ diện.
Ngày đó, Bạch Vương điện hạ từ Tử Kim điện đuổi đến Thần Thanh cung, lại từ Thần Thanh cung theo tới Ngự hoa viên, sau đó ở Ngự hoa viên chạy sang tẩm cung Huệ phi, từ tẩm cung Huệ phi truy đến tận tẩm cung Hoàng đế, vì chưa có lệnh nên không thể bước vào, Bạch Nhược Thủy oán hận cắn răng, dọn đường hồi phủ.
Lúc đó, vẻ mặt y có chút cô đơn.
Kết quả chính là sinh ra loại tin đồn đang lan truyền khắp nơi kia.
Tiêu Vị Ương cảm thấy thời điểm đó, chính mình cùng Hoàng thượng, cách nào cũng không nảy sinh được loại tư tình như thế.
Hắn cảm thấy dở khóc dở cười.
Bản thân chỉ hận không thể mọc ra hai cái cánh nhanh nhanh bay trở về Tiêu phủ.
Vì thế, ngày đó hắn thật vất vả đuổi Bạch Y Y đi. Nếu đã về được phủ, Tiêu Vị Ương tính toán, Bạch Vương cùng Hoàng thượng nhất định không có khả năng áp giải hắn hồi cung. Cho nên, hắn lớn mật xuất cung.
Vừa ra khỏi cửa cung, lập tức thấy được một cái kiệu nhỏ mêm mại chờ ngay ven đường.
Mà người đang đứng chờ ngay trước kiệu chính là đại quản gia nhà hắn.
Vừa trông thấy Tiêu Vị Ương, lão lập tức tiến lên nghênh đón, “Đại nhân, chúng tôi đã ở chỗ này vài ngày đợi ngài khỏe lại.Nghe nói ngài bị thương, ai nấy đều vô cùng lo lắng.”
Tiêu Vị Ương cau mày liếc nhìn kiệu nhỏ kia, “Không phải chuyện gì quan trọng, bản quan trước giờ không cần đến kiệu.”
Tiêu phủ luôn tránh lãng phí.
Tiêu Vị Ương vẫn luôn thà đi bộ còn hơn.
Nhưng sự chú ý của Tiêu Vị Ương lập tức bị một vấn đề khác hấp dẫn, “Các ngươi… Mấy ngày nay đều đứng canh ở chỗ này sao?”
“Bọn thuộc hạ đã cho người tiến vào thông báo, nhưng chưa được Bạch Vương điện hạ cho phép, vì thể không thể tiến cung.”Tiêu quản gia trả lời.
Tiêu Vị Ương cảm thấy như vậy tương đối hợp lý.
Bạch Nhược Thủy một lòng muốn giữ hắn ở lại trong cung, ra lệnh như vậy hẳn cũng bình thường đi.
“Lần này là vì đại nhân bị thương, thân thể suy yếu, ngài sẽ không trách tội chúng tôi đi…” Quản gia cẩn thận nói.
Tiêu Vị Ương liếc mắt nhìn kiệu nhỏ một cái, ngẫm lại bản thân mấy ngày nay chưa từng hồi phủ, khó trách khiến người trong nhà lo lắng. Biết hắn bị thương nặng, mướn một cỗ kiệu đến đón cũng không phải chuyện quá kinh ngạc gì, vì thế đành phất tay, “Lần sau không được viện cớ này nọ nữa đó.” Dứt lời, Tiêu Vị Ương ngồi vào trong kiệu.
Hắn đành ngồi vào kiệu, đơn thuần chỉ suy nghĩ, nếu Bạch vương điện hạ phát hiện mình không còn trong cung, vạn nhất truy tới đây, nếu hắn cuốc bộ, trái lại sẽ dễ dàng bị tóm hơn.
Tiêu Vị Ương ngồi trong kiệu, phát hiện đệm lót rõ ràng là loại sa tanh thượng hạng, lông mày không khỏi hơi nhướng lên, thầm nghĩ sau khi hồi phủ phải cùng đại quản gia nói một tiếng, cho dù tùy tiện mướn một cỗ kiệu, cũng không thể chọn loại sa hoa này. Tiêu phủ không cần phô trương kiểu này.
Nhưng mà đệm lót dù sao cũng rất thoải mái, Tiêu Vị Ương ngồi bên trên liền cảm giác lười biếng.Đường hồi phủ còn chưa đi được nửa, thân thể Tiêu Vị Ương đã đổ lệch một bên, nghiêng người nằm xuống đệm lót, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhiều ngày nay, hắn quả thật mệt mỏi.
Hộ bộ mất đi trụ cột, hết thảy sự vụ đều không được xử lý thỏa đáng. Đám người kia đối mặt với mớ công văn chất đống vẫn là không biết làm thế nào cho đúng, mỗi ngày lại dồn thêm một núi công việc cần giải quyết, cho nên toàn bộ đều được đưa đến tận giường của hắn. Tiêu Vị Ương vừa chuyên tâm xử lý, còn phải đề phòng Bạch Vương điện hạ.
Kỳ thật, nếu người xuất hiện quả thật là Bạch Vương điện hạ, y nhiều lắm chỉ có thể châm chọc khiêu khích vài câu, mắng vài câu Hộ bộ toán một lũ phế vật, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Cho nên, Tiêu Vị Ương mới bắt đầu thấy đau đầu.
Bởi vì, nhân vật kế tiếp xuất hiện chính là Bạch Y Y.
Bạch Y Y không gay gắt như Bạch Vương điện hạ, nhưng nàng lại có thủ đoạn khác, vừa đấm vừa xoa, lúc làm nũng khi giận dỗi mắng mỏ, nếu không được nữa, hai mắt chớp chớp, vành mắt tức khắc chuyển hồng, nước mắt thì rơm rớm nơi hốc mắt.
Tiêu Vị Ương sợ chính là Bạch Y Y.
Lúc đầu, bản thân cảm giác màn giả nữ này đùa giỡn cũng khá vui, còn thấy bộ dạng Bạch Vương điện hạ cố làm ra vẻ cho giống rất thú vị.Cho nên, trước đó, hắn còn tìm cách trêu ghẹo Bạch Vương một chút.Nhưng hiện tại, bản thân thừa nhận bại trận.
Tiêu Vị Ương cảm thấy chính mình không thể tiếp tục diễn tiết mục này nữa.
Cứ trầm tư như thế, cảm giác uể oải đánh úp tới, hắn bất giác ngủ quên trong kiệu.
Lúc tỉnh lại, sau khi chỉnh đốn tư thế, hắn lại phát hiện cỗ kiệu vẫn đang khẽ di chuyển, thế nhưng còn chưa về tới Tiêu phủ, trong lòng Tiêu Vị Ương bắt đầu cảnh giác.
Đang muốn vén rèm lên hỏi, hắn chợt nghe có tiếng người hô, “Dừng kiệu, tới rồi.”
Tiêu Vị Ương vừa vén rèm, khung cảnh lọt vào tầm mắt tương đối quen thuộc, nhưng không phải là Tiêu phủ.
Tiêu phủ nào có phong cảnh mỹ lệ mười dặm liễu rũ thế này.
Phía trước kiệu một chút, có người đang đứng đợi, “Tiêu đại nhân, Bạch Vương điện hạ cho mời.”
Trong cung này còn có Bạch Vương thứ hai sao?
Tiêu Vị Ương hung hăng trừng mắt với quản gia nhà mình. Đối phương chỉ biết cúi đầu, “Đại nhân… Chúng tôi đều là bị ép buộc, không còn cách nào khác…”
Nếu Bạch Nhược Thủy đã thực sự muốn cái gì, với loại đầu óc như quản gia Tiêu phủ, quả thật không có khả năng cự tuyệt rồi.Tiêu Vị Ương không khỏi than thầm một tiếng, “Lão không sai gì cả.
Bạch Vương điện hạ đợi trong khách phòng.
Y ngồi chờ mà lòng nóng như lửa đốt.
Y cứ liên tục tới tới lui lui trong khách phòng mấy lượt.
Cận vệ Khuất Ngâm của Bạch Vương điện hạ vốn muốn nói vài câu, nhưng bản thân lại không dám lên tiếng.
Gã đương nhiên không dám lắm miệng trước mặt chủ tử.
Nhưng chủ tử cứ lượn tới lượn lui thế này, Khuất Ngâm càng muốn nói ra cho bằng hết lòng mình.
Ngày hôm nay, chủ tử ăn mặc thật sự quá ít đi.
Chủ tử phái người đem Tiêu đại nhân đến tẩm cư(khu tắm rửa) của mình, ý đồ quá sức rõ ràng.
Chủ tử ngài thật sự muốn cùng Tiêu Vị Ương trải qua một đêm xuân sao?
Cuối cùng, nghe thuộc hạ báo lại, Tiêu Vị Ương thật sự lên kiệu, đang được người đưa đến đây, Bạch Vương điện hạ mới cười lạnh một tiếng, ngồi trở lại trên ghế.
“Tiêu Vị Ương, bổn vương tha cho ngươi nhiều lần lắm rồi.”Bạch Nhược Thủy thầm nghĩ.
“Sớm muộn gì, người phải là của bổn vương thôi.” Bạch Vương điện hạ vừa nghĩ đến đó, cả người liền nóng lên, hưng phấn đến mức chịu không được, đành tùy tay cởi bỏ thêm một kiện y phục. Bắt gặp bộ dáng cận vệ của mình dường như không thích ứng được cảnh này, lông mày Bạch Nhược Thủy hơi nhướng cao, “Khuất Ngâm, ngươi lui xuống trước đi, không có phân phó của bổn vương, không được phép tiến vào.”
“…” Khuất Ngâm hơi do dự, nhưng đành rời đi.
Gã từ trước tới giờ, đều nghe lời chủ tử mình.
Lúc Tiêu Vị Ương tiến vào, chỉ thấy một mình Bạch Nhược Thủy ngồi trong phòng nhìn mình, cười mà không cười.
Tiêu Vị Ương lại nghe được thanh âm cánh cửa khóa trái sau lưng mình.
Hắn nhướng mày, nhưng không tỏ rõ tức giận.
Bạch Vương cười lạnh nói, “Tiêu đại nhân có nhã hứng thì nói một chút xem, trong cung có thứ gì khiến ngươi không thoải mái?Là chỗ nào khiến ngươi không hài lòng?”
Tiêu Vị Ương vẫn rất bình tỉnh, hắn chậm rãi bước tới rồi ngồi xuống, “Hạ quan chỉ là ở không quen chỗ thôi.”Vừa nói, hắn vừa bưng chén rượu đang đặt bên cạnh hắt hết vào lò sưởi. Lò sửa lập tức bùng lên ngọn lửa nhỏ màu lam, rồi tức khắc tắt lụi, chỉ còn chút khói mảnh lượn lờ bốc lên.
Bạch Nhược Thủy biến sắc, nhưng rất nhanh cười một tiếng, lại đứng lên mở tung hai cảnh cửa sổ. “Tiêu đại nhân quả nhiên hoài nghi bổn vương đối với ngươi bất lợi sao?”
“Hạ quan không dám.”Tiêu Vị Ương ngồi thẳng tắp.
“Tiêu Vị Ương, ngươi thật sự không biết tốt xấu.”Bạch Vương điện hạ hừ lạnh một tiếng.“Ngươi cứ như vậy trốn đi, chính là đem Quận chúa đặt nơi nào?Chẳng lẽ ngươi đối với xá muội có ý kiến sao?”
“Hạ quan được Quận chúa ưu ái, thật sự là phúc phận trời cho.” Tiêu Vị Ương lại nói, “Chính là hạ quan cùng Quận chúa còn chưa thành hôn, lúc dưỡng thương cùng Quận chúa thường xuyên cô nam quả nữ ở chung một gian, trong cung sẽ không thoát khỏi có kẻ bàn tán nghị luận. Hạ quan cố ý rời đi, thật sự vì danh dự của Quận chúa mà suy nghĩ.”
“Hở?”Bạch Nhược Thủy cười mà không cười nhìn hắn, “Tiêu đại nhân thật sự có lòng.”
“Chưa nói tới,” Tiêu Vị Ương mỉm cười, bắt gặp trên người Bạch Nhược Thủy chỉ còn tấm áo đơn, “Bạch Vương điện hạ không thấy lạnh sao?”
“Bổn vương cảm thấy khá nóng.”Bạch Nhược Thủy nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ.
Tiêu Vị Ương lập tức đứng dậy, “Nếu không còn chuyện gì khác, hạ quan xin được cáo lui trước.”
Tiêu Vị Ương hiển nhiên đang tính kế chạy trốn, Bạch Nhược Thủy vỗ án đứng lên, “Tiêu Vị Ương!”
Tiêu Vị Ương quay đầu lại, “Hạ quan lại làm chuyện gì tốt sao?”
Tiêu Vị Ương trái lại khá bình tĩnh.Hiện tại, dù sao người hắn đang đối diện là Bạch Vương điện hạ, cũng chẳng phải Bạch Y Y, bản thân sợ gì chứ?
Tiêu Vị Ương nghĩ thế, cho nên thành thật mỉnh cười rồi quay người ngồi trở lại.
Bạch Nhược Thủy cũng ngồi xuống, y hiểu bản thân có phần quá gấp gáp, vì thế đành hòa nhã rót ra một chén rượu đưa cho Tiêu Vị Ương, “Tiêu đại nhân.”
Tiêu Vị Ương nhận lấy chén rượu rồi đặt sang một bên.
Hắn vẫn không quên được tình cảnh chật vật vì bị trúng chiêu dạo trước.
“Tiêu đại nhân, ngài sao còn không uống rượu đi?”Bạch Vương điện hạ dịu dàng hỏi.
Tiêu Vị Ương bất giác cảm thấy thanh âm Bạch Vương vừa rồi hệt như của Bạch Y Y.
“Hạ quan không dám.”
Bạch Nhược Thủy ha ha cười, “Tiêu đại nhân bất an vì sợ bổn vương hại mình sao?”
“Thứ cho hạ quan vô lý.”Tiêu Vị Ương mỉm cười đáp.
Bạch Nhược Thủy cầm lấy chén rượu của Tiêu Vị Ương, uống một hơi cạn sạch.
Y còn thong dong rót thêm ly nữa, “Một chén này, kính Tiêu đại nhân.Lần này Tiêu đại nhân yên tâm rồi chứ.”
Tiêu Vị Ương nhìn chén rượu kia, cười mà không nói.
Bạch Nhược Thủy có chút tức giận nôn nóng.
Lúc này, Tiêu Vị Ương quá mức cảnh giác.
Trong lò sưởi có trộn thêm mê hương, mà y trước đó đã ăn sẵn giải dược, đương nhiên sẽ không có việc gì. Bạch Nhược Thủy cũng không trông cậy Tiêu Vị Ương sẽ bị mê hương này làm cho mơ hồ.
Sự tình tương tự đã xảy ra một lần, làm lần nữa chính là vô dụng.
Bạch Nhược Thủy vốn hy vọng Tiêu Vị Ương lại mất cảnh giác.
Trong rượu cũng bị hạ dược, chính là Thôi tình dược, do hôm nay y từ trong Thái y viện lục soát được. Loại Thôi tình dược này rất ít bị ghi chú lại, nếu đem hạ trong rượu liền trở thành vô sắc vô vị, y không tin Tiêu Vị Ương có thể nhìn ra.
Để khiến Tiêu Vị Ương uống rượu, tự thân y cũng đã uống vào một chén, mà kết quả Tiêu Vị Ương vẫn chưa uống chút nào.
Bạch Vương lạnh lùng nói, “Tiêu đại nhân, ngươi không để chút mặt mũi nào cho bổn vương sao?”
Tiêu Vị Ương bưng chén rượu, một hơi uống cạn sạch.
Bạch Nhược Thủy nở nụ cười.
Nụ cười của y, tựa như khiến cả gương mặt lạnh như băng nháy mắt nở hoa. Nụ cười này nếu ví như hoa xuân nở, gió mát lay động lá cành.
Y cười, tựa hồ khiến cả căn phòng xuân ý dạt dào.
Tiêu Vị Ương thật chưa từng thấy qua người nào có được nụ cười động nhân đến vậy.
“Vị Ương…” Bạch Nhược Thủy ôn nhu gọi một tiếng, lại rót thêm chén nữa, rồi bưng lên, “Bổn vương biết, ngươi đối với Quận chú tình thâm ý nặng.Bổn vương hứa sẽ thu xếp ổn thỏa, không bạc đãi ngươi.” Bạch Nhược Thủy đem chén rượu kề sát bên môi Tiêu Vị Ương.
Tiêu Vị Ương mím môi, không đáp lại.
“Vị Ương, ngươi còn chưa hết sợ bổn vương sao?” Bạch Nhược Thủy bày ra vẻ mặt vô cùng quyến rũ, trong lòng lại thầm nghĩ, Tiêu Vị Ương một khi đã uống rượu, tức là không cách nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình. Dược chảy xuống dạ dày, không lâu nữa liền phát tác, đến lúc đó dù cho đối phương là chính nhân quân tử, đều phải biến thành một cái *** đãng. Bạch Nhược Thủy vừa nghĩ đến đó lại thấy sung sướng, tay kề sát chén rượu thêm chút nữa, “Vị Ương… Uống chén rượu này đi, ngươi lập tức trở thành muội tế(em rể)của bổn vương.”
Tiêu Vị Ương liếc mắt nhìn Bạch Nhược Thủy.
Bạch Nhược Thủy hai má ửng đỏ, hơi thở có chút nóng bỏng, lông mày Tiêu Vị Ương khẽ nhướng.
Bạch Nhược Thủy như vậy, quá sức mê người.
Bạch Vương điện hạ phát hiện lông mày Tiêu Vị Ương nhướng cao, nghĩ rằng dược hiệu đã bắt đầu phát tác, cảm giác yên lòng đôi chút, càng lớn mật vươn tay giúp Tiêu Vị Ương vuốt phẳng y phục, “Vị Ương… Bổn vương luôn kính nể ngươi, đem muội muội trao phó cho ngươi, bổn vương tương đối yên lòng.”
Tiêu Vị Ương vẫn bất động, không nhúc nhích.
Bạch Nhược Thủy cảm giác máu của chính mình bắt đầu tập trung hết xuống phần bụng dưới. Y mím môi nhìn bộ dạng thản nhiên của Tiêu Vị Ương, tâm càng thêm rung động, vươn tay ra vuốt ve gương mặt Tiêu Vị Ương.
Tiêu Vị Ương vẫn không lên tiếng, nhưng cũng không có hành động cự tuyệt.
Bạch Vương điện hạ đáy lòng cuồng tiếu.
Y đương nhiên mơ đến cảnh tượng chính mình cùng người này mây mưa quên trời quên đất.
Tất nhiên tiêu hồn đến cực điểm.
Nhưng Tiêu Vị Ương vẫn không nói tiếng nào, Bạch Vương điện hạ cảm thấy có chút không yên, tuy rằng Tiêu Vị Ương đã ở trước mặt y uống cạn một chén rượu.
Đôi môi đỏ tươi hé mở, ghé đến sát bên miệng Tiêu Vị Ương, khẽ gọi hắn, “Vị Ương…”
Tiêu Vị Ương ngồi thẳng tắp, chút ý tứ cự tuyệt cũng không có.
Bạch Nhược Thủy càng thêm lớn mật, túm lấy cần cổ Tiêu Vị Ương mà cường hôn.
Môi cùng môi vừa tiếp xúc, hai tay Bạch Vương lập tức bị một bàn tay khác chế trụ. Bạch Nhược Thủy thầm than không tốt, đang muốn thoát ra, nhưng đối phương lại nhanh tay giữ lấy gáy y, ngăn lại động tác tránh đi của Bạch Nhược Thủy, sau đó đem rượu trong miệng mình đẩy qua hết miệng Bạch Nhược Thủy, không sót lấy một giọt.
“Ngươi ——” Thời điểm cả hai tách ra, Bạch Nhược Thủy quả thực nói không nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Vị Ương.
Tiêu Vị Ương bụm chặt miệng, vẻ mặt có chút kinh ngạc, lúc mở miệng, cùng là câu, “Ngươi ——”
Bạch Nhược Thủy hiển nhiên đã uống trọn hai chén rượu có bỏ thêm Thôi tình dược.
Nhưng thời điểm Tiêu Vị Ương đem rượu trút sang miệng Bạch Nhược Thủy, cũng là lúc đối phương đem viên dược giấu dưới lưỡi đẩy vào miệng Tiêu Vị Ương. Hắn nhất thời không đề phòng, cứ thế mà nuốt xuống.
“Ngươi ——” Tiêu Vị Ương chỉ cảm giác được thanh âm của mình lập tức khàn đi, “Ngươi —— cho ta ăn loại dược gì?”
Bạch Nhược Thủy không trả lời, tuy rằng y đã bại mấy trận, nhưng cuối cùng đã có thể chuyển hòa.
Bạch Nhược Thủy hiện tại phấn khởi đến cực điểm, tế bào toàn thân như đang kêu gào, từng cái từng cái đều khao khát.
Đẩy ngã hắn! Phải đẩy ngã người nam nhân trước mặt này!
Nhưng Tiêu Vị Ương vẫn ngồi ở bên kia, không nhúc nhích.
Bạch Nhược Thủy không tin Tiêu Vị Ương có thể thản nhiên như vậy.
Thanh âm đối phương hiển nhiên có phần khàn đi, Bạch Nhược Thủy tin thân thể Tiêu Vị Ương nhất định đã có phản ứng.
Bạch Nhược Thủy sở dĩ còn ngồi ở đây mà không tiến tới thúc giục Tiêu Vị Ương, cũng chỉ vì y cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng.
Y không cần phải gấp.
Y muốn chậm rãi hưởng thụ.
Y muốn xem Tiêu Vị Ương cậy mạnh, nhìn hắn như thế nào nhẫn xuống.
Tiêu Vị Ương, nhà ngươi còn nhìn nữa, bổn vương nhìn xem ngươi nhẫn đến khi nào.
Bổn vương muốn để ngươi chủ động đến đây, đến dưới chân bổn vương, ở trước mặt bổn vương tự cởi sạch y phục.
Cầu bổn vương.
Nghĩ đến khung cảnh người trước mặt gương mặt bị *** tràn ngập còn thoáng chút tức giận, ở trước mặt y cầu xin, bày ra bộ dạng *** loạn, Bạch Nhược Thủy cảm thấy hạ thân chính mình dần đứng lên.
Y cảm giác nóng vô cùng, thật muốn lao qua đó ôm lấy Tiêu Vị Ương, hung hăng xỏ xuyên qua thân thể hắn.
Tiêu Vị Ương thật sự bước qua đây.
Hắn đứng lên, động tác có chút chậm chạp, hàng lông mày cau lại, hắn quả nhiên ngồi xuống bên người Bạch Nhược Thủy.
Bạch Vương điện hạ cuồng tiếu, trong lòng y biết rõ tính tình Tiêu Vị Ương, như thế hẳn đã đến chạm cực hạn của người này. Y túm lấy cánh tay Tiêu Vị Ương, ép đối phương xuống bàn, “Tiêu Vị Ương a Tiêu Vị Ương, bổn vương đã nói qua, một ngày nào đó ngươi chính là của bổn vương!”
“…” Tiêu Vị Ương giương mắt nhìn y phục đơn bạc trên người Bạch Nhược Thủy, thở dài một tiếng, “…Vì cái gì…”
Bạch Nhược Thủy hung hăng cắn lên cổ hắn, mút mạnh một cái trên mặt hắn để lại một dấu đỏ hồng, sau đó mới ngẩng đầu, “Bổn vương nhìn đã rất lâu rồi, cũng nhịn không được nữa.”
Tiêu Vị Ương sớm đã bị Bạch Y Y làm cho say đắm đến thần hồn điên đảo, cũng biết sẽ có một ngày bị nàng dẫn dụ lên giường.
Không hề có chút phản kháng.
“Bổn vương nhẫn nại không được nữa rồi! Vậy mà ngươi rõ ràng còn muốn chạy trốn khỏi bổn vương!” Bạch Nhược Thủy khẽ liếm môi, lửa nóng của Tiêu Vị Ương để ngay trên bụng dưới của y, mà cái nơi đang phấn khởi của bản thân cũng đang rục rịch ở giữa hai chân Tiêu Vị Ương. Bạch Nhược Thủy quả thật chờ mong chuyện kế tiếp.
Bắt gặp Tiêu Vị Ương không chút phản kháng bị đặt dưới thân mình, hắn ghé môi đến gần gương mặt Tiêu Vị Ương nhưng lại bị đối phương xoay mặt tránh đi. Bạch Nhược Thủy vươn tay kéo gương mặt hắn trở lại, đắc ý trêu chọc, “Tiêu đại nhân là đang thẹn thùng sao?”
Dứt lời, cúi người hôn lên đôi môi trong mộng mà bản thân đã mong mỏi biết bao lâu nay.
Đôi môi Bạch Nhược Thủy rất mỏng, kẻ môi mỏng thường bạc tình, còn nơi nơi lưu tình, nơi nơi tổn thương trái tim người khác.
Mà đôi môi Tiêu Vị Ương không giống như của Bạch Nhược Thủy. Môi hắn dày vừa phải, thời điểm hôn lên cảm giác rất tốt, Bạch Vương điện hạ không thể cưỡng lại đành cắn nhẹ lên môi dưới của đối phương, cùng lúc nghĩ đến cảm giác thật đã, vừa tính toán thế nào dụ cho Tiêu Vị Ương mở miệng. Nhưng bất ngờ thay, Tiêu Vị Ương bất ngờ chủ động, vươn tay cản lại Bạch Nhược Thủy ý bảo y không cần nôn nóng, hai tay còn ôm lấy cổ Bạch Nhược Thủy, đem đầu lưỡi ướt át trơn tuột lại mềm mềm dâng lên.
Bạch Nhược Thủy thụ sủng nhược kinh.
Y chú tâm cùng đầu lưỡi đối phương quấn quýt, khao khát mút mát, còn cảm giác được Tiêu Vị Ương vì khó chịu mà vặn vẹo thân thể, hai tay cũng ở đặt trên lưng Bạch Nhược Thủy di chuyển tới lui.
Bạch Nhược Thủy thấy loại cảm giác mất hồn này so với trong mộng không biết tốt hơn gấp mấy trăm lần.
Bàn tay Tiêu Vị Ương lướt qua thắt lưng của Bạch Nhược Thủy, đai lưng rộng thùng thình lập tức bung ra rớt xuống. Bàn tay Tiêu Vị Ương lại chuyển đến trước ngực Bạch Nhược Thủy khiến Bạch Vương điện hệ không nhịn được giật mình lại, “Vị Ương… Này…” Y muốn tách khỏi tình trạng quấn quýt của cả hai để nói vài câu, nhưng Tiêu Vị Ương lại càng thêm chủ động chào mời, làm cho nụ hôn càng thêm sâu, khiến cả người Bạch Nhược Thủy như ngọn lửa đang cháy phừng phừng.
Bàn tay Tiêu Vị Ương ở trước ngực Bạch Nhược Thủy di chuyển tới lui, cách một tầng y phục, theo xương quai xanh trượt xuống thắt lưng, lại từ thắt lưng vòng lại trước ngực. Bạch Vương điện hạ mẫn cảm, hít khí thở dốc, môi răng giao triền chảy xuống một sợi chỉ bạc.
Nhưng người dưới thân lại bất ngờ đẩy y ra.
Cả hai cùng thở dốc không ngừng.
Bạch Nhược Thủy có chút khó hiểu nhìn Tiêu Vị Ương, đối phương nhìn y cười hiền hòa, cầm trong tay viên dược màu nâu bỏ vào trong miệng.
Bạch Vương điện hạ lập tức cảnh giác, tay sờ xuống thắt lưng, hiển nhiên phát hiện giải dược kia đã bị Tiêu Vị Ương lén lấy đi.
Giải dược trôi xuống cổ, Tiêu Vị Ương tập trung tâm trí đề khí, cảm giác khô nóng toàn thân chậm rãi được ép xuống, đúng lúc này mở mắt ra, kết quả lại gặp phải một trận kinh hách khác.
Bạch Nhược Thủy đang ngồi trên đùi hắn, hai mắt nhắm lại, môi càng lúc càng ghé sát vào.
“…” Tiêu Vị Ương im lặng.
Bạch Vương điện hạ mở mắt ra, thanh âm khàn khàn, ý đồ câu dẫn người trước mặt, “Vị Ương… Lại đây đi… Hôn ta a…”
Tiêu Vị Ương nhẹ nhàng đẩy y ra.
Hắn quả thật đã dùng hết toàn bộ định lực để dành cả đời, mới có thể đem hấp dẫn kia đẩy ra.
Chân Tiêu Vị Ương chống lên, hắn đứng dậy.
Mà Bạch Nhược Thủy còn đang ngồi trên bàn.
“Vị Ương…” Cánh tay Bạch Vương điện hạ đang đặt trên cần cổ chính mình, nhẹ nhàng ve vuốt, áo khoác liền rớt xuống đến tận cổ tay, bờ vai trắng nõn lộ ra. Đầu Bạch Vương điện hạ hơi ngửa về phía sau, y cười, hai mắt nhìn thẳng vào Tiêu Vị Ương, “Vị Ương… Ngươi không muốn qua đây sao…”
Nụ cười kia quả thật yêu mị.
Tầm mắt Tiêu Vị Ương lại bị hấp dẫn.
Bạch Vương điện hạ nắm lấy tay hắn, đặt lên da thịt trần trụi của chính mình. Làn da nhẵn nhụi, mịn như ngọc. Bạch Nhược Thủy lại kéo tay hắn chuyển tới ngực, rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Vị Ương, “Bổn vương nóng quá a… Vị Ương… Ngươi giúp bổn vương cởi y phục đi…”
Bàn tay Tiêu Vị Ương do dự dừng lại giữa chừng.
Thanh âm hấp dẫn kia lại càng thêm thúc giục, “Cởi ra đi…”
Đôi mắt xếch ẩn ý khiêu khích, đôi đồng tử giảo hoạt ít nhiều toát lên mị thái. Ánh mắt nhỏ dài hơi híp lại, đôi môi mỏng lạnh lẽo hé mở, lộ ra hàm răng giấu bên trong, nhẹ nhàng phả ra từng hơi thở nóng bỏng. Nếu không ý sẽ chẳng tài nào nhìn ra tinh quang toát ra trong đôi mắt đối diện, và Tiêu Vị Ương cũng gần như bị mê hoặc.
Bắt gặp Tiêu Vị Ương say đắm ngắm nhìn gương mặt mình, khóe môi Bạch Nhược Thủy lộ ra ý cười nhẹ, y cố tình vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, tiếp tục dụ dỗ, “Vị Ương, ngươi không muốn qua đây hôn ta sao?”
Tiêu Vị Ương vẫn bất vi sở động. (không nhúc nhích)
Bạch Vương điện hạ nở nụ cười, cười đến nghiêng nước nghiêng thành, cười đến yêu mị câu nhân, “Vị Ương… Ngươi sững sờ đứng đó như đứa ngốc làm gì? Lại đây đi… Bổn vương cũng đâu có ăn thịt ngươi…”
“Sợ cái gì chứ… Vị Ương… Hôm nay phát sinh chuyện này… Cũng không có kẻ thứ ba biết được…” Bạch Vương điện hạ hiện tại biết mình rơi xuống thể hạ phong, thật vất vả lừa cho Tiêu Vị Ương ăn hết dược Thôi tình lại bị đối phương biết được. Bạch Vương điện hạ chỉ hối hận tại sao bản thân lại để giải dược trong người, mà hiện tại hạ thân chính mình đã sớm cương không kềm xuống được, chỉ có thể nhịn xuống, chịu đựng dục vọng mà câu dẫn người trước mặt, “Vị Ương… Ngươi không muốn ta sao?” Đầu ngón tay Bạch Nhược Thủy lướt qua môi Tiêu Vị Ương, sau đó đem ngón tay đặt trước môi mình, vươn đầu lưỡi hồng nhạt nhẹ nhàng liếm láp, còn ý nghĩa là gì thì không cần nói cũng hiểu.
“Bổn vương… Sẽ cho ngươi hưởng thụ cảm giác trước nay chưa từng có được…” Bạch Nhược Thủy cắn ngón tay, cười khanh khách, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào Tiêu Vị Ương.
Bạch Vương điện hạ đối với mị lực của bản thân vốn luôn tràn đầy tự tin.
Bàn tay Tiêu Vị Ương di chuyển.
Nhưng không phải cởi bỏ y phục trên người Bạch Nhược Thủy, cũng chẳng để đẩy Bạch Nhược Thủy ra.Tiêu Vị Ương chính là cởi bỏ y phục của mình.
Bạch Vương điện hạ nở nụ cười.
Y cười đến phi thường đắc chí.
Không ai có thể kháng cự y, Tiêu Vị Ương cũng vậy.
Tiêu Vị Ương cởi bỏ áo khoác ngoài, cởi cả y phục bên trong, cùng nội khố của mình.
Hai mắt Bạch Vương gắt gao nhìn chằm chằm thân thể Tiêu Vị Ương.
Da thịt Tiêu Vị Ương là màu mạch khỏe khoắn, bả vai rộng cân xứng, cơ thể kiện mỹ dẻo dai, vòng eo có chút gầy lại là điểm hấp dẫn trí mang, cặp chân rắn chắc thẳng tắp, mạnh mẽ dư thừa, đường cong cơ thể lộ ra sự cứng cáp, hữu lực, khiến người ta liên tưởng đến loại đá cẩm thạch.
Bạch Vương điện hạ khát khao, nôn nóng, y càng thêm gấp gáp.
Tiêu Vị Ương cởi xong nội khố bên người, sau đó lại đem y phục mặc trở lại.
Hắn đem từng lớp từng lớp y phục mặc lại, toàn bộ da thịt mê người bị che phủ đi.
“Vị Ương…” Bạch Vương điện hạ khó hiểu, cảm giác có chút tiếc nuối.
Tiêu Vị Ương cầm lấy nội khố của mình, hương phía Bạch Nhược Thủy đi tới, đối phương không kịp đợi hắn đến gần đã vươn hai chân kẹp lấy thắt lưng của hắn, đem thân thể hắn câu lại gần.
Cánh tay Bạch Nhược Thủy cực kỳ tự nhiên vòng qua cổ Tiêu Vị Ương.
Y cực kỳ tự nhiên ghé môi lại gần.
Tiểu Vị Ương cũng đem môi mình ghé sát vào tai Bạch Nhược Thủy, thanh âm vô cùng trầm thấp, ẩn ẩn một phần căm giận, “Y Y, nàng chơi đủ rồi phải không?”
Toàn thân Bạch Vương điện hạ lập tức cứng ngắc.
Tiêu Vị Ương mỉm cười, dáng cười hắn cứ như vậy bình tĩnh, cứ như vậy tao nhã.
Tiêu Vị Ương từ trước đến nay vẫn là kiểu người ôn nhã.
Dù đang vào thời điểm tức giận.
Hẳn mỉm cười điểm hết huyệt đạo tứ chi của Bạch Nhược Thủy.
Bạch Nhược Thủy chợt cảm thấy nụ cười của Tiêu Vị Ương ẩn chút nguy hiểm.
Y hơi giật mình, “Vị… Vị Ương?”
Tiêu VỊ Ương kéo lại y phục trên người Bạch Nhược Thủy, bắt gặp da thịt ướt át như ngọc, đôi đồng tử hắn tối sầm lại, tay chỉnh áo càng thêm nhanh. Bạch Nhược Thủy kêu lên, Tiêu Vị Ương mới phát hiện vừa rồi mình kéo quá chặt, vì thế lại nới lỏng ra một chút.
Bạch Nhược Thủy cảm thấy Tiêu Vị Ương như vậy tạo cho người khác một loại cảm giác áp bách.
Nhưng Bạch Vương điện hạ thật ra vẫn đang mỉm cười, còn vận dụng vốn liệng miệng lưỡi uốn cong ba tấc mà dụ dỗ đối phương, “Vị Ương, ngươi có phải đang thèm muốn bổn vương nhưng lại không dám, đúng chứ? Ngươi căn bản không phải áp lực chính mình, bổn vương hiện tại ở ngay trước mặt ngươi đây, ngươi muốn làm gì, bổn vương đều sẽ không phản kháng. Bổn vương từ nay về sau sẽ không làm vậy với ngươi nữa, như thể nào?Chẳng lẽ ngươi không muốn một đêm vui vẻ sao?”
Tiêu Vị Ương đứng trước mặt y, nụ cười kéo khóe môi hơi cong cong, “Bạch Vương điện hạ, thoạt nhìn, ngươi đối với mị lực bản thân khá là tự tin nha…”
Bạch Nhược Thủy có chút thẹn quá hóa giận.
Y tức đến mức hai má đều đã đỏ.
Tiêu Vị Ương nhìn y tán thương, “Bạch Vương điện hạ thật tin có thể dùng mị lực bản thân, khiến toàn bộ nam nhân phải nhào vào lòng mình sao?”
Bạch Nhược Thủy hiện tại, chỉ hận không thể xông lên, cắn cho Tiêu Vị Ương một cái.
Nhưng y không cách nào di chuyển được, bởi huyệt đạo toàn thân đã bị chế trụ.
“Đem người khác đùa giỡn vòng vòng như vậy, vui lắm sao?”Tiêu Vị Ương cầm bình rót rượu lên, lắc lắc thử rượu đựng bên trong.Bạch Nhược Thủy nhìn chằm chằm Tiêu Vị Ương, chỉ hy vọng hắn ngửi không ra được rượu trong bình có mùi gì lạ, sau đó uống cho bằng hết.Nhưng Tiêu Vị Ương không làm như vậy, hắn vô cùng cẩn thận, còn đem toàn bộ rượu trong bình đổ xuống đất.
Tiêu Vị Ương kéo cằm Bạch Nhược Thủy, tán thưởng mà nhìn ngắm gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp, “Bạch Vương điện hạ, hạ quan phi thường chán ghét màn bịp bợm này của ngài, còn có trò dùng xuân dược hết lần này đến lần khác.”Hắn đem chén rượu cuối cùng còn lại trên bàn kề vào bên môi Bạch Nhược Thủy.Bạch Nhược Thủy nhếch môi, Tiêu Vị Ương liếc y một cái, sau đó đem chén rượu đặt lại chỗ cũ.
Bạch Nhược Thủy đánh hơi được mùi nguy hiểm.
Bàn tay Tiêu Vị Ương di chuyển đến nơi đang hưng phấn của Bạch Nhược Thủy. Bạch Nhược Thủy thở dốc vì kinh ngạc, không khỏi kêu lên, “Vị… Vị Ương…”
Tiêu Vị Ương cũng có chút giật mình. Hắn vốn là muốn phơi bày nơi ấy để Bạch Nhược Thủy không cách nào trốn tránh được, càng thêm chật vật, nhưng tay vừa chạm đến địa phương đang phấn khởi của Bạch Nhược Thủy, dù cách một tầng y phục, bản thân vẫn có thể cảm giác được sự run rẩy, nóng bỏng cùng cứng rắn. Tiêu Vị Ương nhất thời thấy mặt mình cũng nóng theo.
Hắn rút tay về, vừa lúc rút tay về thì nhanh chóng điểm luôn á huyệt của Bạch Nhược Thủy.
Tiêu Vị Ương có thể cảm giác được dục vọng mãnh liệt của người trước mặt đối với mình, cùng khao khát chiếm hữu.
Dục vọng mạnh đến nối khiến hắn giật mình.
Hắn cảm thấy chính mình nên mau mau rời khỏi chỗ này.
Tuy rằng Bạch Nhược Thủy đã hoàn toàn bị đẩy xuống thế hạ phong, nhưng người này vẫn còn rất nguy hiểm.
“Bạch Vương điện hạ nếu thật sự thích hạ quản, nên gọn gàng dứt khoát nói cho hạ quan biết.” Vì thế, Tiêu Vị Ương ghé lại gần Bạch Nhược Thủy, môi kề ngay bên tai y, hệt như động tác lúc Bạch Nhược Thủy câu dẫn hắn, “Bạch Vương điện hạ hẳn hao tổn không ít tâm kế đi?”
Bạch Vương điện hạ trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Vị Ương cười lạnh một tiếng, tuy rằng có chút bất ngờ trước thần thái trừng người vô cùng động nhân của Bạch Nhược Thủy, “Nhận được ưu ái của Bạch Vương điện hạ, hạ quan thật sự thụ sủng nhược kinh. Bất quá Bạch Vương điện hạ cũng biết ——” Sắc mặt Tiêu Vị Ương khẽ biến, ánh mắt trở nên lạnh như băng còn ẩn giấu một phần khinh thường, “Hạ quan bình sinh ghét nhất bị kẻ khác lừa gạt, đùa giỡn.”
Bạch Vương điện hạ thật sự may mắn khi được thưởng thức bộ dáng vì tức giận mà biến sắc của chính nhân quân tử Tiêu Vị Ương.
Y có chút thất kinh.
Nhưng Tiêu Vị Ương như vậy, càng thêm động nhân tâm a…
Càng khiến người ta.. Trái tim càng khó kìm nén…
Tiêu Vị Uong đi về phía cửa ra vào, tay vừa động, khóa cửa ngoài lập tức rơi xuống. Tiêu Vị Ương mở cửa, lại đột nhiên nhoẻn miệng cười, “Đúng rồi, tiết y cùng tiết khố kia, là hạ quan đem tặng Bạch Vương, cũng để tạ ơn Bạch Vương điện hạ ngày đó ở ngự hoa viên đối với hạ quan thủ hạ lưu tay, còn để hạ quan mặc tiết y bên trong mà trở về nhà.”
“…” Bạch Nhược Thủy trừng mắt nhìn cánh cửa được đóng trở lại.
Xa rất xa, y còn nghe được thanh âm Tiêu Vị Ương phân phó cho đám nô tài truyền lại, “Bạch Vương điện hạ muốn nghỉ ngơi một lát, không có sự chấp thuận của ngài, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.”
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng từ đằng xa vọng lại, khiến dục vọng của y càng thêm rục rịch.
Tiêu Vị Ương! Tiêu Vị Ương!!
Bạch Nhược Thủy bị dục hỏa thiêu đốt, nhưng không cách nào động đậy, bản thân oán giận vì đã tốn hơi thừa lời.
Một ngày nào đó, bổn vương thế nào cũng phải tự tay làm thịt ngươi không tha!