Cảm Giác Bị Người Theo Dõi

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Thái y viện.

Thời điểm Bạch Vương đặt chân vào Thái y viện, vừa đúng lúc Chư thái y đang đứng chịu trận nghe mắng.

Bạch Nhược Thủy thật muốn túm lấy cổ đám thái y này mà hỏi, “Vị Ương thế nào rồi?Hắn sao rồi?”

Nhưng mà y không thể làm như vậy.

Y chỉ có thể trưng ra bộ dạng cảm thông, đứng tránh một bên, nhàm chán hỏi một câu, “Tiêu đại nhân hiện tại thế nào rồi?”

Vị thái y bị hắn túm được chỉ đánh cái thở dài.

Tên này rõ ràng dám thở dài?

Ánh mắt Bạch Nhược Thủy lập tức sắc như dao.

Thái y kia bắt gặp cái liếc mắt của Bạch Vương, lập tức bị sát khí ẩn trong đó dọa sợ, nhưng gã chỉ có thể cúi đầu, khẽ lắc lắc.

Tên này còn dám lắc đầu?

“Được, tốt lắm.” Ba chữ này Bạch Vương điện hạ tựa hồ rít ra từ kẽ răng, ngự y ảm đạm cúi đầu sợ run cả người.

Ngươi đi chết đi.

Bạch Vương điện hạ bước đến trước giường của Tiêu Vị Ương, trừng mắt nhìn cái người hai mắt nhắm chặt đang nằm trên giường.Tay y siết chặt thành quyền, nhưng bản thân vẫn rất tuân thủ lễ nghi, hướng Hoàng thượng quỳ lạy thỏa đáng, “Tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng đã chịu đả kích, cũng nên nhanh nhanh nghỉ ngơi đi thôi.”

Hoàng thượng thở dài, phất tay ra hiệu cho tả hữu lui binh.

Đợi cho mọi người đã lui ra hết, thời điểm trong phòng chỉ còn lại Hoàng thượng cùng Bạch Nhược Thủy.Bạch Nhược Thủy lập tức vén rèm, ôm lấy người đang nằm trên giường, “Vị Ương?”

Hai mắt Tiêu Vị Ương vẫn nhắm chặt, sắc mặt xám tro, môi tái xanh, như người đang hấp hối.

Bạch Nhược Thủy đem hắn thả lại trên giường, sau đó lại tát đối phương hai cái, “Tiêu Vị Ương! Ngươi dám chết thử xem?”

Nhưng chỉ thấy một bàn tay Tiêu Vị Ương như cánh hoa rụng, buông thõng xuống bên giường.

Cú sốc này lập tức hù dọa được Bạch Vương điện hạ.

Sắc mặt y tức khắc tái nhợt.

“Giải dược đâu?Không lấy được giải dược sao?”Bạch Nhược Thủy xoay người, truy hỏi Hoàng thường.

“Thuốc dẫn…” Hoàng thượng chỉ thở dài.(thành phần điều chế giải dược)

“Cần những gì? Linh chi ngàn năm hay Thiên sơn tuyết liên? Mấy cái này ở chỗ ta nhiều lắm mà! Người đâu —— mau ra đây ——”

Nhưng Hoàng thượng chỉ lắc đầu, “Nhược Thủy… Ngươi… Ngươi đổi đối tượng đùa giỡn đi…”

Bạch Nhược Thủy lạnh giọng, “Hoàng thượng là đang cùng vi thần nói giỡn sao?”

Hoàng thượng tiếp tục thở dài, xoay người rời đi.

Bạch Vương điện hạ lập tức nhào lên túm lấy cổ đối phương, “Vì cái gì không phải là ngươi?Vì cái gì không phải ngươi bị thương?” Bạch Nhược Thủy hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cảnh Võng biến sắc, “Bạch Nhược Thủy, ngươi đang nói cái gì?”

Bạch Vương điện hạ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

“Bạch Nhược Thủy, ngươi thật sự đối với trẫm hai lòng sao?” Cảnh Võng nhìn thẳng vào mắt y.

< nhị >

Tiêu Vị Ương chỉ cảm giác được người đến rồi đi, lại giống như có ai đó đang ghé vào tai hắn nói chuyện, làm hai bên tai lùng bùng không thôi. Hắn còn phát hiện chính mình không tài nào mở mắt được.

Hắn nằm trên giường âm thầm cười khổ.

Không nghĩ tới, cả đời Tiêu Vị Ương hắn, lại như thế này chết đi.

Thay Hoàng thượng chắn phi tiêu độc mà chết, cũng tính là tận trung đi?

Nhưng hắn thật sự không muốn chết như thế này.

Cuộc đời Tiêu Vị Ương, nguyện vọng lớn nhất là làm cho dân sinh giàu có, nguyện vọng thứ hai là khiến quốc khố dồi dào.

Ngồi đến vị trí Hộ bộ Thượng thư này, hắn vốn không cầu toàn thân trở ra, chỉ mong ngồi càng lâu càng tốt.

Dù phải làm việc cật lực mà chết đi, hay nguyên nhân do Hộ bộ không chuẩn bị đủ quân lương để Hoàng thượng ban tôi chết, đều tốt hơn so với kiểu chết này.

Thần trí giữ được tỉnh táo trong nửa khắc, sau đó lại rơi vào hôn mê.Hắn mơ mơ màng màng được người ta đút dược, rồi mơ hồ bị bắt mạch, bóp huyệt, rồi lại mơ mơ màng màng ép nuốt viên dược gì đó không rõ, sau đó hồ đồ chìm vào giấc ngủ.

Nửa người hắn dường như đã chết lặng.

Nhưng không rõ vì sao, hắn chợt có chút mẫn cảm.

Hắn mơ hồ cảm thấy có ai đó bước vào.

Sau đó, thân thể cảm thấy như bị dựng dậy, động tác đối phương rất thô lỗ, khiến hắn đau muốn kêu lên, nhưng lại phát hiện chính mình không thể thốt ra tiếng. Người kia không rõ đang tranh cãi gì đó, sau đó một tay thả phịch hắn xuống giường?

Tiêu Vị Ương thật muốn hỏi, hắn vì cái gì cả chết cũng không được yên ổn thế này.

Mà sau đó, sự việc tiếp theo càng khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm.

Bên má trái của hắn, bị người kia tát mấy cái.

Nóng rát, Tiêu Vị Ương phát hiện bản thân rõ ràng còn có thể cảm giác được đau đớn.

Người kia hình như cũng tát má phải mấy cái nữa, nhưng nửa người phải của Tiêu Vị Ương đã hoàn toàn tê dại, một chút xíu đau đớn cũng không cảm giác được.

Ai dà…

Tiêu Vị Ương nghĩ đến hắn cả đời làm quan, từ khi nào làm lỗi với người ta?

Có thể khiến đối phương ngay cả người chết còn tát mấy cái?

Hắn vốn không còn cách nào khác mới gắng gượng chịu nhục thế này đi?

Người kia có thể hay không sau khi hắn chết rồi, còn đem di thể hắn đào lên rồi tiên thi? (hấp diêm xác chết)

Thời điểm phát hiện bản thân lại có loại suy nghĩ này, thần trí hắn càng lúc càng tỉnh táo, Tiêu Vị Ương thật dở khóc dở cười.

Xem ra hắn hẳn không chết được rồi.

< tam >

Tiêu Vị Ương lúc tỉnh lại…phát hiện tình trạng thân thể mình tương đối thê thảm.

Hắn giật mình, muốn ngồi lên, nhưng rồi nhận ra trong người hoàn toàn không có chút lực nào.

Hắn nghiêng đầu, phát hiện có ai đó đang úp sấp trên người mình, còn đè lên tấm thân thương tích của hắn.Tiêu Vị Ương thử động một chút, đau đến rúm ró cả người, bất giác kêu lên thành tiếng.

“Vị Ương!” Đối phương tức khắc nhảy dựng, thì ra người kia chỉ dựa lên người hắn, còn chưa ngủ.

“…Bạch…” Thanh âm Tiêu Vị Ương khàn đục đến chính hắn còn không nhận ra, “…Bạch Vương điện hạ?”

Là Bạch vương phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành, kiêu ngạo ngang ngược, lạnh lùng mà xinh đẹp đó sao?

Là cái người tóc tai tán loạn, hai mắt sưng đỏ như hạch đào, trường bào thêu chỉ kim tuyến nạm vàng khảm bạc bị vo thành nắm, trên tay áo còn ướt một mảng đang ở trước mặt sao?

“Ngươi muốn uống nước không?”Nghe được thanh âm khàn khàn của Tiêu Vị Ương, Bạch Nhược Thủy liền đem chén trà đến bên giường.

Tiêu Vị Ương gật gật đầu.

Bản thân còn chút khiếp hãi.

Hắn chưa từng thấy Bạch Vương như vậy.

Muốn nhận lấy chén trà, nhưng hai tay cứ run rẩy mãi, động tác Bạch Vương tóc tai tán loạn cầm chén trà khiến Tiêu Vị Ương không hiểu mà nhướn mày. Nghĩ một chút, hắn chợt cười.

Thời khác này, hắn vậy mà muốn cười.

Tiêu Vị Ương trong bụng cười dài, hắn cười đến thân thể giật giật.Miệng vết thương nóng rát lập tức truyền đến đau đớn khiến hắn không khỏi suýt xoa.

Hiện tại sao mới cảm thấy đau đớn nhỉ?

Khóe miệng Tiêu Vị Ương co rút.

Bạch Nhược Thủy giúp hắn uống nước.Tiêu Vị Ương nhìn chằm chằm Bạch Vương điện hạ đang ở trước mặt.

Y… Thật sự đang đùa giỡn hắn sao?

“Y…” Uống được vài ngụm nước, Tiêu Vị Ương khẽ giọng gọi người kia.

Thân thể Bạch Vương khẽ run run.

Nhưng người trước mặt còn gọi lại lần nữa, “…Y… Y Y…”

Rành mạch, rõ ràng, gọi Y Y.

Bạch Y Y.

Hàm răng Bạch Vương điện hạ cắn chặt, nhưng hiện tại y cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

Tiêu Vị Ương… Không còn sống được mấy ngày…

“Ngươi không muốn gặp bổn vương sao?” Thanh âm Bạch Nhược Thủy, rõ ràng rất dịu dàng, “Ngươi muốn gặp Bạch Y Y?”

Tiêu Vị Ương gật gật đầu.

“Được, ta sẽ kêu nàng ta qua đây.” Ngữ điệu Bạch Nhược Thủy hết sức ân cần, y nhẹ nhàng dời đi chén trà bên môi Tiêu Vị Ương.

Y ly khai.

Tiêu Vị Ương dõi theo bóng dáng đối phương rời đi, nhưng sau đó mới phát hiện chính mình muốn vươn tay giữ người nọ ở lại.

Bóng lưng kia, nhìn qua sao có cảm giác cô đơn đến vậy?

Một người đang chơi đùa, sẽ lộ ra loại sầu não như thế sao?

Tiêu Vị Ương chợt mơ hồ cảm thấy được gì đó rất nghiêm trọng mà hắn phải cẩn thận suy xét.

Hắn chậm rãi thả người trở lại trên gối đầu, thời điểm nhắm mắt lại, bản thân chợt phát hiện, y phục trên người mình thế mà cũng ướt một mảng lớn.

Tiêu Vị Ương không thể không kinh ngạc.

Từ lâu, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi chuyển động đầu ngón tay. May mắn, tay trái xem chừng còn có thể động đậy, vươn đầu ngón tay chạm đến phần y phục bị ướt, một cảm giác quen thuộc lập tức truyền tới.

Này là…nước mắt?

Đêm trăng lần kia, cũng là thứ chất lỏng trong suốt mỹ lệ này chậm rãi thấm ướt hàng mi cong vút duyên dáng, cuối cùng, không thể giữ được mà chậm rãi tuôn chảy thành hàng dọc theo khuôn mặt tuyệt mỹ, tinh xảo khiến người ta thở không nổi.

Tiêu Vị Ương giật giật ngón tay, đem đầu ngón tay chạm lên môi chính mình.

Mặn chát.

Mùi vị không quá dễ chịu.

Khóe miệng Tiêu Vị Ương không khỏi khẽ run rẩy.

Bạch Vương Bạch Nhược Thủy, ngươi ngay cả giả vờ đổ lệ, cũng có thể đẹp đến kinh người.

Nếu thật sự vì đau thương mà rơi lệ, tư vị sẽ khổ sở đến cỡ nào?

Nhưng mà, mùi vị thật sự có thể nhận ra.

Nhận ra được mùi vị thực sự…

Tiêu Vị Ương tựa đầu lên gối, nhắm hờ mắt trầm tư.

< tứ >

Bạch Y Y trang điểm, thay y phục.

Gà bay chó sủa.

Y vừa đặt chân vào một gian phòng khác, lập tức rống giận, thét to, gấp đến độ giậm chân.

Hai mắt sưng đỏ như hạch đào, hù dọa cả Huệ phi nương nương đang miễn cưỡng giúp trang điểm.

Hậu cung chỉ biết Đương kim Hoàng thượng hết mực sủng ái Huệ phi nương nương.

Dưới triều, quan viên chỉ biết nhà lão Bạch Vương có một nữ tử, nữ nhân này tiến cung trở thành Huệ phi nương nương, mà nhi tử bình thường đã vô cùng xinh đẹp, quyền khuynh cả đế vương và con dân.

Bọn họ vốn không biết Hoàng thượng căn bản chưa từng một lần đụng vào Huệ phi nương nương.

Mà bọn họ cũng chưa từng nghe Huệ phi cũng có nam nhân của riêng mình.

Nam nhân kia đương nhiên không phải Bạch Nhược Thủy.

Hoàng thượng Cảnh Võng, này cũng có thể xem như một phương pháo, để ngài bảo vệ Bạch Nhược Thủy không có thế lực, đồng thời cho tỷ tỷ trên danh nghĩa của Bạch Nhược Thủy một chốn dung thân.

Mà Huệ phi nương nương vẫn luôn cho rằng vị đệ đệ này thật là đệ đệ ruột thịt của mình.

Nàng đối với y, yêu thương có thừa, cưng chiều hết mực, yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn.

Dù sao, khắp thiên hạ này, cũng chỉ mình nàng có một đệ đệ xinh đẹp đến nữ nhân cũng phải ái mộ mà xuýt xoa.

Nàng cảm thấy, đệ đệ muốn sao trên trời, nàng cũng có thể cho người hái xuống.

Không chỉ có nàng, ngay cả Đương kim Hoàng thượng cũng sẽ làm như vậy.

Cho nên khi nàng biết được mong muốn của đệ đệ mình, cũng chỉ là một người nam nhân mà thôi, bản thân căn bản cảm thấy quả thực rất dễ thỏa mãn y.

Nàng giúp Bạch Nhược Thủy chải đầu.

Nhìn mái tóc dài đen bóng rối thành một đoàn, nàng có chút đau lòng.

Vị đệ đệ luôn tao nhã của nàng từ khi nào thất lễ thành tình cảnh này?

Nàng thoáng chút cảm thấy đố kỵ.

Nàng chợt nhớ đến ngày đó, thời điểm nghe được tin tức Tiêu Vị Ương bắt giam quốc sư, bản thân thất kinh, phản ứng đầu tiên chính là chạy đi cầu hắn.

Quốc sư vốn là người do nàng tiến cử, tuy không phải thân thích, có thể coi như một bằng hữu tốt của nàng.

Ở trong cung cũng vì nữ nhân này mà rung chuyển, ngoài giang hồ, cũng vì nàng mà trải qua một trận huyết vũ tinh phong. Có đoạn thời gian, nàng cũng đệ đệ mình lang bạc kỳ hộ, gặp gỡ qua đủ loại t người, cũng có đủ loại bằng hữu.

Nàng thật không muốn bằng hữu tốt chết trước mặt mình, tủy rẳng bản thân biết người kia có dã tâm, cùng tham muốn.

Nàng từng chứng kiến rất nhiều người chết trước mặt mình, phụ thân nàng, mẫu thân nàng, thân nhân của nàng.

Một nhà Bạch Vương, bị thái hậu sao trảm.(tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội)

Mà nàng cùng Bạch Nhược Thủy, chính là những kẻ may mắn còn sống sót.

Nàng hận hoàng cung, nhưng bản than biết cả đời này, chỉ có thể bám víu lấy cơ hội sống này.

Nàng chán ghét nhưng ngày lang bạc kỳ hồ ngủ tạm trong kho chứa rơm rạ, chán ghét nửa đêm ngủ giữa rừng, bỗng nhiên một bàn tay tục tĩu từ trong bóng tối vươn ra, sờ soạng trước ngực mình. Nhưng, nàng cũng hoài niệm đoạn thời gian quen biết những người bằng hữu kia.

Cho nên, nàng ích kỷ đưa toàn bộ những kẻ đó chuẩn bị cùng tiến cung với mình.

Con người quả thật là sinh vật dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần chút tiền, thêm chút danh vọng, quyền lực, liền khiến một con nhạn hoang dã dừng chân.

Nhưng nàng chợt phát hiện bản thân đã sai lầm rồi.

Nàng vốn muốn những người đó ở lại bên mình, nhưng bọn họ vừa tiến cung liền đánh đánh mất chính mình, từng người từng người ở trước mặt nàng mà chết đi.

Quốc sư chính là người cuối cùng còn sót lại.

Cưỡng ép cùng dụ dỗ, nàng thậm chí còn cố tình quyến rũ Tiêu Vị Ương, nhưng hắn căn bản bất vi sở động. Người kia vẫn bị áp giải tới Hình bộ vấn tối. Nàng biết chuyện tình đã không thể vãn hồi, cho nên tức giận chạy đến trước mặt đệ đệ mình mà khóc rống lên, vừa tức giận Tiêu Vị Ương, vừa khóc thút thít như thiếu nữ nhỏ đang giận dỗi. Nàng thậm chí còn cảm giác một khi người quen này mất đi, chút lưu luyến cuối cùng với thế gian này của nàng cũng tan tành.

Đệ đệ của nàng lại bị cái người tên Tiêu Vị Ương này hấp dẫn.

Là hắn sao?Là hắn thật sao?

Lúc bắt gặp đệ đệ của mình tay che miệng mà thì thào gọi tên người khác, nàng thật sự bất ngờ. Nàng chưa từng nghe thấy thanh âm Bạch Nhược Thủy như thế này.

Nhưng nàng rất nhanh hiểu được hàm nghĩa của thứ âm thanh này.

Thời điểm lâm triều, Bạch Vương cùng nàng, ở phía sau nàm trướng, cẩn thận đánh giá một người.

Nàng phát hiện đệ đệ của mình kích động kiềm không được thích thủ, gương mặt cũng ửng đỏ.

Nàng trông thấy đệ đệ mình đem tay đặt trước ngực.

Nàng có chút khó hiểu, nhưng trong lòng giống như đã cảm giác được, bởi vì bản thân vốn là nữ nhân.

Một khắc đó, nàng lần đầu tiên phát hiện đệ đệ kiêu ngạo bất cần của mình, bắt đầu thay đổi.

Nàng chỉ muốn y khoái khoái lạc lạc, nhưng mà người nọ lại thỉnh thoảng buồn vu vơ.

Huệ phi giúp Bạch Nhược Thủy thoa phân, thời điểm tô môi son, nước mắt Bạch Y Y bất ngờ rơi xuống, thấm ướt sắc đỏ mỹ lệ kia.

“Tỷ…”

Một tiếng tỷ kia, Huệ phi liền thấy xúc động.

Sau khi nàng tiến cung, xưng hô của đệ đệ, từ một tiếng “tỷ” kèm theo cái cười tủm tỉm, biến thành “Nương nương thiên tuế”, mặc dù vốn là trêu chọc thôi, nhưng vẫn khiến nàng cảm giác cô độc.

“…Hắn sẽ chết…” Bạch Y Y nhào vào lòng tỷ tỷ mình.

“…Sẽ không đâu.” Huệ phi an ủi y, “Thứ gì ngươi muốn, chưa từng không đạt được kia mà.”

“…Hắn không giống như vậy…”

“Không được nói thế.”Huệ phi kéo y đứng lên, “Sẽ không mà, nếu có chết, cũng phải do chính ngươi đem hắn ném đi hoặc phá hư.Nào, cười lên.”

Lông mày lá liễu, mắt tựa thu thủy, hơi thở trong trẻo hương đàn hương, người như vậy, nhất định hại nước hại dân.

Y nếu muốn khiến thiên hạ này rung chuyển, không phải không thể.

Nhưng một người như vậy cũng có kẻ trong lòng của mình.

Yêu đến ngây dại, hóa thành đứa ngốc chỉ vì một chút việc nhỏ cũng có thể cảm thấy thỏa mãn.

Huệ phi có chút sầu não.

< ngũ >

Tiêu Vị Ương quan sát Bạch Y Y tiến vào.

Khuôn mặt nữ tử tuyệt sắc, như được phủ một màn sương mù, mày liễu u sầu, môi đỏ thắm, hơi thở thoang thoảng hương đàn hương, thắt lưng nhỏ nhắn, thon dài.

Tiêu Vị Ương không khỏi cảm thán.

Nhưng khi bắt gặp đôi mắt Bạch Y Y, bản thân không khỏi có chút buồn cười.

Bạch Vương điện hạ hẳn cũng biết, hắn hiện tại quả thực ngàn cân treo sợi tóc.

Bạch Y Y vừa nhìn thấy hắn, mắt đã lệ tuôn.

Tiêu Vị Ương không khỏi lắc đầu, hắn vươn tay lau đi nước mắt đong đầy hai gò má của Bạch Y Y.

“Đừng khóc, ngốc tử.”Giờ khắc này, Tiêu Vị Ương cảm thấy chính mình thật sự như đang cùng nữ tử đáng yêu này trò chuyện.

Giả trang nữ nhân thì thế nào, đôi khi chỉ có người thật tài năng mới có thể giả trang mà vẫn xinh đẹp đến nhường này.

Khó trách có kẻ bất chấp đạo lý thế gian, tình nguyện cùng nhau cả đời.

Bạch Y Y đút hắn vài ngụm thuốc, sau đó gục trên người hắn khóc lớn.

Tiêu Vị Ương liên tục lắc đầu, “Ngốc tử… Ngốc tử.”Hắn liên tục dỗ dành.

Nhưng mà ngốc tử kia vẫn khóc đến hai vai đều run rẩy.

Tiêu Vị Ương chợt cảm giác thân thể dần tốt hơn, nhờ vào vận may, độc trong người hình như đã không còn đáng ngại. Nhưng nhìn Bạch Y Y khóc như vậy, hắn lại cảm thấy chính mình như ở trong thời điểm nguy kịch, không khỏi có chút quái dị.

Người gục trên người hắn, khóc nức nở đến hai vai run rẩy, Tiêu Vị Ương cũng không đành lòng. Hắn vươn tay, vốn định vỗ về bờ vai kia, nhưng tay bất giác chạm đến suối tóc đen dài, tay Tiêu Vị Ương không cưỡng được luồn vào, giúp chỉnh lại mái tóc đen tán loạn.

Hắn có chút mâu thuẫn nghĩ tới, nếu một đầu tóc đen này tán loạn trên gối đầu, thật đúng là khung cảnh mất hồn.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng gương mặt Bạch Y Y lên, mà cái vị đang khóc đến ngơ ngẩn lại sững sờ nhìn hắn.

Tiêu Vị Ương chợt phát hiện chính mình vừa nãy tựa như mơ màng thấy được khung cảnh phong tình vạn chủng của Bạch Vương điện hạ lúc trên giường, trong lòng hắn không khỏi run rẩy.

Hắn… Này là sao vậy?

Nhưng đầu ngón tay lại không nghe theo điều khiển của trí óc, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ướt đẫm nước mắt.

Đầu lông mi còn vương chút lệ, hắn nhẹ nhàng giúp đối phương lau đi, cũng cẩn thận lau luôn chút nước mắt trên đôi gò má. Nhưng nước mắt nơi khóe mắt kia lại không ngừng trào ra, Tiêu Vị Ương vô thức nghiêng người, hôn lên những giọt châu trong trẻo xinh đẹp đang rơi xuống.

Đợi đến thời điểm hắn lấy lại ý thức, bản thân lại sợ đến ngây người.

Mà Bạch Y Y trước mặt cũng sững sờ nhìn hắn, hiển nhiên còn đang trong tình trạng ngây ngốc.

Hắn… Vừa làm chuyện gì vậy?

Đầu môi còn vương lại chút cảm giác vừa nãy, lệ kia có chút đăng đắng, Tiêu Vị Ương khẽ liếm môi. Bạch Y Y bất ngờ xúc động đứng bật dậy, một phen bổ nhào lên người Tiêu Vị Ương, hôn ngấu nghiến, “Chờ —— từ từ ——”

Tiêu Vị Ương chỉ cảm giác được nơi bả vai bị thương bị đối phương ngăn lại, có thể cảm nhận được máu từ miệng thương như đang ồ ạt trào ra, mà bản thân lại đang bị hôn đến thờ không thông, “Y Y ——”. Hắn gọi to.

Tiêu Vị Ương há miệng thở dốc.

Bạch Y Y ở trên mặt hắn hôn lung tung một hồi, lông mày trên trán, cả môi, tất cả đều là nước mắt cùng nước bọt.

Tiêu Vị Ương cảm giác như chính mình vừa bị người ta cường bạo qua, hắn chỉ có thể cười khổ, “Y Y, không cần phải kích động như vậy.”

“Y Y nguyện ý giao thân xác cho Tiêu lang!” Bạch Y Y túm lấy y phục của hắn, đôi mắt lóe sáng, kiên định nói.

“…” Tiêu Vị Ương phát hiện ánh mắt mình không thể khống chế mà nhìn chằm chằm ngực người trước mắt mình.

Hắn thậm chí cảm giác bản thân có một chút chờ mong được nhìn thấy cảnh Bạch Vương điện hạ lõa thể.

Hắn khụ một tiếng, nhẹ nhàng mơn trớn đôi gò má đẫm nước mắt, cảm giác ướt át khiến người ta thật không biết làm gì nữa. Tiêu Vị Ương đánh cái thở dài, “Y Y, ta muốn gặp đại ca nàng.”

“Bạch Vương?”Bạch Y Y trừng mắt với hắn.

Tiêu Vị Ương thật muốn phá lên cười, hắn đùa giỡn Bạch Y Y, “Ta có mấy lời muốn nói với đại ca nàng.”

Bạch Y Y do dự, “Ca của thiếp… Ca của thiếp hiện tại không có tiện đến đây… Chàng nói cho thiếp đi?Thiếp chuyển lời cho y cũng được.”

Tiêu Vị Ương cảm thấy Bạch Y Y lúc do dự khó xử thế này quả nhiên cực kỳ đáng yêu, “Nhưng ta hiện tại thực sự muốn gặp ca của nàng.”

“…” Bạch Y Y do dự, bất quá không im lặng lâu. Nàng ngẩng đầu lên, “Được, thiếp đi gọi y tới!”

< lục >

Bạch Y Y vọt vào một gian phòng bên cạnh, đem y phục lộn xộn trên người kéo xuống, “Mau!Mau giúp bổn vương thay trang phục.”

Vài vị thị nữ ngơ ngẩn đứng tụm một bên.

“Ngươi, nhanh đi tìm Huệ phụ, đem y phục ta vừa thay ra để ở chỗ nàng mang tới đây!” Bạch Y Y vươn ngón tay chỉ một thị nữ trong số đó, “Còn ngươi, sững sờ đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây giúp bổn vương gỡ mớ trang sức này xuống?”

“Ngươi, còn ngươi nữa, nhanh đi múc nước, để bổn vương lau mặt.” Bạch Y Y vừa hạ lệnh, vừa giơ tay kéo một đống trang sức hỗn loạn trên đầu xuống, quần áo cũng bị làm cho xộc xệch.

Trong phòng loạn thành một trận.

Một thị nữ hối hả mang y phục từ ngoài chạy vào, Bạch Vương điện hạ vừa cầm lên liền phát hiện, “Thứ trang phục kiểu gì đây? Sao lại nhăn dúm thành bộ dạng này! Hay là đã bị người ta làm hỏng rồi? Mau cho khoái mã chạy về phủ đem mười bọc đến đây!”

Vì thế, đám thị nữ mồ hôi đầm đìa, cố thoát thân ra ngoài.

Chưa đến một khắc đồng hồ, Bạch Vương liền khôi phục bộ dáng phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, mở cửa bước ra, tuy rằng hốc mắt còn chút đỏ hồng đáng ngờ.

Tiêu Vị Ương nhìn Bạch Nhược Thủy vội vàng chạy qua, môi hắn lộ ra ý cười nhẹ.

Bạch Nhược Thủy vội vàng chạy tới bên giường Tiêu Vị Ương, khụ một tiếng, còn vờ bày ra bộ mặt vênh váo tự đặc, “Nghe nói ngươi tìm bổn vương có việc?”

Tiêu Vị Ương thầm nghĩ, Bạch Vương điện hạ ngài giả vờ giả vịt cái gì, vừa rồi còn nép trong ***g ngực người ta khóc thảm thiết kia mà.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể mỉm cười, “Hạ quan quên mất rồi.”

“Ngươi ——” Bạch Vương điện hạ chán nản.

“Hạ quan chỉ đột nhiên cảm thấy có chuyện rất quan trọng cần nói với Bạch Vương, nhưng vừa nhìn thấy ngài, hạ quan lại nghĩ không ra.”Tiêu Vị Ương mỉm cười đáp.

Bạch Nhược Thủy hung hằng trừng mắt nhìn nụ cười trên môi đối phương, chỉ cảm thấy nét cười kia có phần quá chói mắt, “Ngươi có gì mà lại không dám?”

“Hạ quan thật sự không dám.Hạ quan thực đã quên mất.”Tiêu Vị Ương cười như vô tội.

“…” Bạch Vương điện hạ ngồi xuống bên giường bệnh, mãnh liệt trừng mắt liếc hắn. Tiêu Vị Ương chợt cảm thấy cái liếc mắt khi nãy của Bạch Nhược Thủy muốn phong tình bao nhiêu liền được bấy nhiêu, bản thân thầm than chính mình thật sự xong đời, ngay cả Bạch Vương điện hạ đang mặt lạnh, nổi giận đùng đùng, còn có thể cảm thấy vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt sắc lạnh lại phong tình vạn chủng, hắn quả thật có vấn đề rất nặng.

Tiêu Vị Ương liếc mắt sang Bạch Nhược Thủy, “Thật muốn ăn chút gì đó.”

“Người đâu.” Bạch Vương điện hạ phân phó, “Mang thức ăn lên, Tiêu đại nhân muốn dùng bữa, không đúng,” Nhớ đến người nào đó còn đang là bệnh nhân, vì thế Bạch Vương điện hạ rất săn sóc dặn kèm một cậu, “Đem lên cháo trắng cùng một chút đồ ăn kèm thôi.”

“Y Y…” Tiêu Vị Ương thì thào.

“Cái gì?”Bạch Vương điện hạ lập tức nổi bão ngay tại chỗ, quay người trừng mắt nhìn đối phương.

“…Muốn ăn đồ do Y Y làm…” Tiêu Vị Ương thống khổ rên rỉ.

“…” Bạch Nhược Thủy chỉ hận không thể bóp chết người trước mặt, nhưng y chịu đựng chỉ có thể giận lẫy, “Tiêu đại nhân, ngươi cũng biết, Y Y là muội muội của bổn vương, nàng từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung túc. Ngươi nếu muốn nàng vì mình nhấc tay làm đồ ăn, thật sự là không có khả năng!”

“…Thật không?” Tiêu Vị Ương rên rỉ xê dịch vị trí.Hai mắt Bạch Nhược Thủy lập tức trừng lớn.

“Ngươi… Ngươi ngươi ngươi…” Bạch Vương điện hạ sợ hãi, vươn ngón tay chỉa vào đối phương, “Vị… Vị Ương…”

“Hửm?”Tiêu Vị Ương hừ một tiếng.

Bạch Nhược Thủy sợ tới mức lắp bắp, “A, thật nhiều máu…”

“Này…” Tiêu Vị Ương còn cho là không đúng, “…Vừa nãy thời điểm Y Y nhào đến… Hình như…”

Tiêu Vị Ương bắt gặp hốc mắt Bạch Nhược Thủy tựa chừng sắp trào lệ, hắn thật sự hoảng, “Bạch Vương điện hạ?”

Bạch Nhược Thủy càng không ngừng chớp mắt.

“…” Tiêu Vị Ương trầm mặc nhìn y.

Bạch Vương điện hạ vô cùng vất vả đem lệ sắp tràn mi, chớp mắt nhịn trở xuống.

“…Ta muốn gặp Y Y…” Tiêu Vị Ương nhìn thẳng mặt đối phương.

“…Được!” Bạch Nhược Thủy cắn răng, “Ta cho ngươi gặp.”

< thất >

Bạch Nhược Thủy làm cơm, Ngự thiện phòng tan nát.

“Ngươi!Ngươi mau đem gạo ngon đến cho bổn vương!”

“Múc nước!Mau giúp bổn vương!”

Có đầu bếp trong Ngự thượng phòng chướng mắt, cảm thấy Bạch Vương toàn thân y phục xa xỉ, lại ở trong này vật lộn, có chút không đành lòng, tiến lên nói, “Bạch Vương điện hạ, ngài muốn ăn gì chỉ cần phân phó một tiếng. Nơi này không phải địa phương thoải mái gì, chỉ sợ làm tổn hại đến thân phận Bạch Vương điện hạ của ngài.”

Bạch Vương một cước đem vị kia đạp văng, “Dài dòng văn vẻ, mau cút sang một bên cho bổn vương!”

Bạch Nhược Thủy vật lộn trong Ngực thiện phòng, toàn thân đều là bụi, gương mặt tuấn tú cũng bám đầy khói dầu.

Mà lúc này đây, Tiêu Vị Ương vẫn đang nằm trong phòng, được vài vị ngự y giúp đổi dược.

Tiêu Vị Ương nhận lấy viên dược Hoàng Thượng đưa tới, ngắm nghía một hồi, sau đó hắn đem dược bỏ vào miệng nuốt xuống, rồi giương mắt nhìn vẻ mặt tăm tối của Hoàng Thượng từ đầu đến cuối vẫn đang quan sát mình.

“Giải dược sao?”Tiêu Vị Ương hỏi.

Hoàng Thượng hừ một tiếng.

Khó thấy được biểu tình tức giận pha lẫn chút bốc đồng này của Hoàng Thượng, Tiêu Vị Ương chợt phát hiện tình cảm hai huynh đệ nhà này thật sự rất tốt. “Hạ quan không chết được nhỉ?”

“Tai họa để ngàn năm.”Hoàng Thượng cuối cùng đã khôi phục bộ dạng ung dung, uy quyền, bình thản của mình. Vẻ mặt đạm nhạt, thanh tỉnh phun ra một câu kia làm Tiêu Vị Ương không khỏi lắc đầu thở dài.

“Vì sao lại khi dễ Bạch Vương?”Tiêu Vị Ương chợt cảm thấy dáng vẻ Bạch Vương như sắp khóc thật sự đáng thương vô cùng.

Hắn vốn là người luôn thương hương tiếc ngọc.

Hoàng Thượng liếc mắt trái phải một lượt, sau đó phất tay, “Các ngươi đều lui xuống trước đi.”

“Thưa vâng.”Toàn bộ thị nữ cùng ngự y đều lui ra ngoài, người rời đi sau cùng còn không quên khép tốt cửa lớn.

Cánh cửa vừa khép lại, biểu tình lãnh đạm, thanh tĩnh lập tức biến đen, Hoàng Thương hung tợn trừng mắt với Tiêu Vị Ương, “Ngươi! Cũng vì ngươi mà ra!”

“Hạ quan sao?”

“Chính ngươi!”Cơ mặt Hoàng Thương co giật, “Ngươi cũng biết thân phận thật sự của Bạch Vương?Ngươi cũng biết trẫm đối tốt với y cỡ nào!”

“Hạ quan hiểu được.”

“Ngươi hiểu được sao?Ngươi biết cái gì chứ?” Hoàng Thượng Cảnh Võng cười nhạt, “Trẫm khi còn bé, thường tìm Bạch Vương chơi cùng. Bạch Vương có gì mới lạ, phàm là trầm không có, nhưng nếu trẫm muốn, không cần đợi trẫm nói ra, Nhược Thủy nhất định đem mấy thứ kia tới cho trẫm, mà hiện tại thì sao? Hiện tại thế nào?” Nét mặt Cảnh Võng thoáng hiện một tia ác độc, “Y rõ ràng hỏi ta, vì cái gì không phải ta chết? Vì cái gì không phải là ta?” Hoàng Thượng vươn tay bóp cổ Thượng Thư đại nhân mà rống giận, “Y rõ ràng hỏi ta như thế!”

Tiêu Vị Ương mỉm cười thở dài, “Hoàng Thương, mặt ngài thật dữ tợn.”

“…” Cảnh Võng lập tức thu tay, hừ một tiếng, sờ thử mặt mình, gương mặt lập tức từ bộ dạng hung thần ác sát trở lại là vị Hoàng Thượng nhân từ thiện lương thường ngày.

Tiêu Vị Ương thầm nghĩ, Hoàng Thượng thay đổi thần sắc cũng quá tốc độ đi, quả thực giống hết Bạch Vương.

“Tóm lại, trẫm đã phân phó với Thái y.” Hoàng Thượng rộng lượng nhân ái ôn hòa căn dặn thần tử của mình, “Ngươi đã không còn đáng ngại, chỉ là miệng vết thương mất máu không ít, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày. Mấy ngày này, ngươi cứ yên tâm nằm tại điện này nghỉ ngơi đi.”

“…” Tiêu Vị Ương liếc nhìn đối phương một cái, “Hoàng Thượng, thần có một câu, lo lắng chẳng biết có nên nói ra hay không.”

“Nói đi!”

“Xin Hoàng Thượng thứ tội.”

“Trẫm ban ngươi vô tội.”

“Thứ cho thần vô lễ, Hoàng Thượng, nụ cười hiện tại của ngài cảm thấy rất giả dối.” Tiêu Vị Ương ăn ngay nói thật.

“…” Hoàng Thượng hung hăng trừng hắn.

Tiêu Vị Ương cảm thấy bộ dáng của Hoàng Thượng cùng Bạch Vương quả nhiên có mấy phần tượng tự.

“…” Hoàng Thượng trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên đi qua một bên, cầm lấy gương đầu cẩn thận xem kỹ mặt mình, cố điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, rồi thong thả từ tốn bước trở lại, “Trẫm luôn khoan hồng độ lượng, ái khanh ăn ngay nói thật, trẫm đương nhiên sẽ không trách oan ngươi.”

“Tiêu Vị Ương cả gan hỏi một câu, Bạch Vương… Thật sự đối với hạ quan…?”

“Hừ.”Hoàng Thượng hừ một tiếng, lập tức phát hiện thanh âm của mình có gì đó không đúng, “Tiêu đại nhân, ngươi là đang dò hỏi trẫm chuyện tư sao?”

“…” Tiêu Vị Ương liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một cái, “Hạ quan đã hiểu.”

Cảnh Võng thực muốn truy hỏi hắn hiểu được cái gì, nhưng bắt gặp thần tử của mình thế mà đã ngậm chặt miệng, cho nên bản thân cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ậm ừ một câu, “Ngươi an tâm dưỡng thương đi, trẫm vẫn đang chờ Thượng thư đại nhân vì mình phân ưu giải nạn đây. Trẫm sẽ phái người mang dược liệu đến, có cần gì, cứ việc phân phó là được.”

“Tạ Hoàng Thượng ân điển.”

“…” Cảnh Võng nhìn hắn lần nữa, “…Tiêu ái khanh không còn gì muốn nói sao?”

“Mong Hoàng Thượng lấy quốc sự làm trọng, hạ quan chỉ là chút tổn hại nho nhỏ.Hoàng Thượng không cần lo lắng.”Tiêu Vị Ương nói.

Hoàng Thượng tựa hồ có chút tức giận, “Kia trẫm về cung đây.Ái khanh thật sự không còn gì khác cần hỏi?”

“Cung tiễn Thánh thượng.”Tiêu Vị Ương muốn đứng dậy.

“Không cần hành lễ.” Hoàng Thượng phất tay áo, “Miễn quỳ.” Dứt lời, bãi giá hồi cung.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”Tiêu Vị Ương nằm trên giường hô, bên môi vẫn còn đọng ý cười có chút như là nghiền ngẫm.

Bạch Y Y bưng cháo nóng tiến vào. Tiêu Vị Ương nửa nằm nửa ngồi trên giường, chăn rơi bên hông, nửa thân trên để trần, bả vai rộng quấn mấy lớp băng vải trẳng, còn chút vết máu nhạt.

Hai mắt Bạch Y Y lập tức tỏa sáng lấp lánh.

Tiêu Vị Ương vốn đang cúi đầu kiểm tra miệng vết thương của mình, đang định ngồi lại điều tức hơi thở, đều không cảm giác được tầm mắt như hai ngọn đuốc sáng đang chăm chú dán trên người mình. Thời điểm xoay người, hắn bắt gặp Bạch Y Y đang bưng một khay chén cùng đĩa, chén cháo trắng này còn toả ra hơi nóng, bên cạnh là mẫy dĩa đồ ăn kèm. Tiêu Vị Ương không khỏi lại thở dài.

Bạch Nhược Thủy a Bạch Nhược Thủy, biểu hiện của ngươi cũng quá rõ ràng đi.

Quả thực có trăm ngàn kẽ hở, nhất định không chịu nổi một cái công kích.

“Tiêu, Tiêu lang.”Chống lại ánh mắt mỉm cười của Tiêu Vị Ương, Bạch Y Y không ngờ còn có chút thẹn thùng?

“Y Y không biết ta phục hồi rất nhanh sao?”Tiêu Vị Ương mỉm cười nói.

Bạch Y Y thướt tha đi tới, đem đồ ăn để sang một bên, ngồi xuống bên giường. Tiêu Vị Ương đưa tay hết vuốt ve gò má đối phương lại chạm đến mái tóc của nàng.

Động tác Bạch Y Y vô cùng tự nhiên nép vào trong ***g ngực Tiêu Vị Ương, ngón tay như ngọc mài nhỏ nhắn, trắng nõn cao quý của nàng chạm nhẹ lên ngực hắn.

Tiêu Vị Ương toàn thân cứng ngắc, Bạch Vương điện hạ quả nhiên là kiểu người nhiệt tình, chủ động… Có chút…

“Hồi phục rất nhanh sao?Hử?”Thanh âm Bạch Y Y ẩn ẩn có hơi kỳ quái, “Thiếp nghe đại ca nói, Tiêu lang bị thương nặng, mệt đến choáng váng cơ mà?”

Tiêu Vị Ương mỉm cười, “Làm sao có thể. Vậy nhất định là do Bạch Vương điện hạ lừa nàng, đứa ngốc.”

“Ngu ngốc?”Giọng nói Bạch Y Y vô cùng quái dị, “Đại ca thiếp nói thiếp ngu ngốc sao?”

Tiêu Vị Ương mỉm cười, đem câu hỏi kia lướt qua. Đầu ngón tay Bạch Y Y vẫn nhẹ nhàng như có như không vuốt ve trước ngực hắn, khiến cả người Tiêu Vị Ương không được tự nhiên, “Y Y,” Hắn nhẹ giọng gọi, “Ta thấy đói bụng rồi.”

“Ừm…” Bạch Y Y yêu kiều đáp một tiếng, ngồi xuống đem đồ ăn qua.

Tiêu Vị Ương bắt gặp đôi môi nhỏ nhắn của Bạch Y Y, đột nhiên tưởng tượng đến nếu chiếc miệng nhỏ kia uy mình ăn, sẽ hương diễm phong tình đến nhường nào. Nhưng vừa lúc chuyển thành bộ dạng Bạch Vương điện hạ đem môi dí sát gần mình, Tiêu Vị Ương lại cảm giác cả người phát lạnh.

Hắn thế mà đang mơ tưởng đến Bạch Vương điện hạ?

Tiêu Vị Ương ăn được vài thìa, cảm giác không đói bụng nữa, nên đẩy bàn đồ ăn ra, khụ một tiếng, “Y Y…”

“Hửm?”Bạch Y Y chủ động dựa vào người hắn.

Tiêu Vị Ương lặng lẽ lùi về phía sau một chút, “…Ta muốn gặp Bạch Vương một chút…”

“…” Động tác của Bạch Y Y lập tức dừng lại.

“…” Tiêu Vị Ương cẩn thận đánh giá gương mặt của Bạch Y Y, “… Không được sao?”

“…” Thanh âm Bạch Y Y vút đến quãng tám, “Chàng muốn gặp ca của thiếp?”

“Y Y…” Tiêu Vị Ương mỉm cười, “… Ta đột nhiên có chuyện rất quan trọng, chỉ có thể nói với ca của nàng…”

Bạch Y Y bất ngờ nhoẻn miệng cười, “Đáng ghét ghê,” Bạch Y Y nép sát vào ***g ngực Tiêu Vị Ương, ngón tay nàng nhẹ nhàng xẹt qua ngực hắn, cố ý như không nhìn ra tình trạng căng cứng cơ thể của Tiêu Vị Ương. Bạch Y Y gắt giọng, “Thiếp thật ghen tỵ a.”

“…” Tiêu Vị Ương chợt cảm thấy bản thân vừa nãy tựa như tự chui đầu vào rọ.

Quá tam ba bận.

Hắn xem chừng… Đánh giá quá cao tính nhẫn nại của Bạch Vương điện hạ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.