Cảm Giác Bị Người Theo Dõi

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

< nhất >

Bạch Vương phủ.

Bạch Nhược Thủy nhìn từng rương từng rương châu báu mở ra trước mặt mình, trong lòng chỉ cười lạnh. Nhưng y vẫn chậm rãi đứng dậy tiến đến một trong những chiếc rương ở gần mình nhất, tiểu tư hầu hạ ở bên cạnh tiến lên phía trước, đưa tay mở rương, trong đó quả thật chất đầy vàng bạc châu báu.

“Nghĩa phụ.” Nghê Anh cung kính gọi, “Đây là chút lòng thành của hạ quan, mong nghĩa phụ vui lòng nhận cho.”

Bạch Nhược Thủy hừ lạnh, “Ngươi thế này là ý gì? Bổn quan chưa bao giờ nhận hối lộ của kẻ khác.”

“Không, không, không, đấy chính là tạ lễ.” Người nọ vội vàng chữa lời, “Đa tạ nghĩa phụ vì hạ quan mà chu toàn mọi sự.”

“Chu toàn? Hở?” Bạch Nhược Thủy lười biếng ngồi trở lại, “Bổn vương như thế nào còn không biết chính mình chu toàn cho ngươi cái gì đó?”

“Đối với nghĩa phụ mà nói, có thể chỉ là chút việc nhỏ, nhưng đối với hạ quan mà nói, này chính là ơn tái sinh.” Đối phương trả lời.

“Tái sinh? Tái sinh ngươi cái gì?” Bạch Nhược Thủy lười biếng đem hơn mười phong tấu chương ném ra trước mặt tên kia, “Ngươi xem xem, những thứ này đều là chuyện tốt nhà ngươi làm!”

Nghê Anh vừa mở ra đọc, liền sợ đến mức toàn thân run rẩy, “Này này… Những thứ này đều là những lời nói xấu!”

“Có phải nói xấu hay không trong lòng ngươi vốn hiểu rõ. Ngươi chỉ cần biết rằng, những thứ này nếu rơi vào tay bổn vương, đáng ra đã đến được tay Hoàng thượng.” Bạch Nhược Thủy chán chường nói.

“Tạ ơn nghĩa phụ.” Nghê Anh liên tục hùa theo, phương diện này trong lòng tên này biết rõ, chỉ cần một trong số những thư tín này vô tình lọt vào mắt Hoàng thượng, bản thân khó tránh khỏi tội chết, “Nếu không có nghĩa phụ, hạ quan đã sớm bị đám tiểu nhân này làm…”

“Thôi thôi thôi ——” Bạch Vương nhàm chán phất tay, “Được rồi. Ngươi cũng không cần nói mấy lời hiên ngang lẫm liệt này, lại đây cho ta.”

Nghê Anh kia vội vàng quỳ sát vào.

Bạch Nhược Thủy hơi nhướng mày. “Ngẩng đầu.”

Nghê Anh vội vàng ngẩng đầu.

“Chát ——” một tiếng, là một cái bạt tai, Bạch Nhược Thủy thổi thổi tay, nghiêng đầu liếc đối phương, “Bổn vương đánh ngươi, trong lòng ngươi có cảm giác gì?”

“Nghĩa phụ đang dạy bảo điều đúng đắn.”

“Dạy bảo? Bổn vương dạy ngươi cái gì?” Bạch Nhược Thủy cười lạnh.

“Dạy hạ quan…” Nghê Anh nói không nên lời, nhưng mà xoay chuyển tình hình coi như mau mắn, “Nghĩa phụ đánh ta, nhất định là do hạ quan làm sai chuyện gì đó, xin nghĩa phụ chỉ giáo.”

“Hừ.” Bạch Nhược Thủy đứng lên, “Cha ngươi đâu?”

“Cha ta, lão nhân gia ông ấy rất tưởng niệm ngài…”

“Không cần dài dòng! Hắn đâu rồi?” Bạch Nhược Thủy không kiên nhẫn hỏi.

“Thân thể cha ta không tốt, không thể tới vấn an ngài…” Đều thân là Vương gia, nhưng thân phận Bạch Vương cùng Nghê Vương lại kém xa nhau. Thân phận vương gia của Nghê Thu Nham, ngoại trừ một cái danh và chút quyền lực bên ngoài, không còn gì khác, căn bản thấp hơn địa vị to lớn của Bạch Vương ở kinh thành rất nhiều lần.

“Thân thể không tốt?” Bạch Nhược Thủy nở nụ cười, y lười biếng vươn hai ngón tay chọn ra một cái trong mớ tấu trương vương vãi trên bàn, sau đó ném vào người Nghê Anh, “Thật sợ rồi sao.”

Nghê Anh vừa mở ra đọc, mặt liền không còn chút máu, “Nghĩa phụ, nghĩa phụ người nhất định phải cứu cha ta!”

“Cứu? Bổn vương thế nào mà cứu?” Bạch Nhược Thủy đứng trước mặt người kia, nhẹ nhàng buông tay, từng phong từng phong tấu chương trên tay y rơi xuống, nằm trên mặt đất thành một chồng nho nhỏ, “Cha ngươi ngay cả đến đây liếc mắt nhìn bổn vương một cái đều lười, ngươi nói bổn vương như thế nào giúp đây? Hắn cũng không buồn để bổn vương vào mắt, ngươi nói, bổn vương làm chi phải đi giúp hắn?”

Nghê Anh nơm nớp lo sợ, nhưng nhớ tới lời nói của cha mình, “Vốn cha ta có nói… Hoàng thượng y…”

Bạch Nhược Thủy không kiên nhẫn phất tay, “Có bổn vương ở đây, hắn còn sợ cái gì. Ngươi về chuyển lời cho cha ngươi, hoặc, kêu hắn rửa cổ chờ người của Hoàng thượng tìm mình, không thì tự thân đến đây gặp ta.”

“Kia…” Nghê Anh thật cẩn thận đem lời phụ thân dặn dò thuật lại, “Cha ta hỏi nghĩa phụ, nếu người muốn tới đây, cần phải mang cái gì đến?”

“Mang cái gì?” Bạch Vương ngừng một chút, nhưng y rất nhanh lại mỉm cười, “Ngươi xem trong vương phủ của ta, còn cần cái gì nữa sao?”

“Ý cha ta là…”

Bạch Vương ý vị thâm trường nở nụ cười, “Hiện tại là lúc nào, trong lòng cha ngươi tự nhiên biết. Nói cho hắn, hắn chỉ cần vào kinh tìm ta, trong kinh thành này, ngoại trừ ta, cũng không kẻ nào có thể đụng được đến ta. Nhớ kỹ, nhắc hắn mang đến một kiện lễ vật xinh đẹp chút.”

< nhị >

Trong mắt một số ít quan viên, kinh thành tựa như nổi lên gió lớn.

Mà trong mắt một số khác, kinh thành quả thật mỗi ngày đều là sóng to gió lớn.

Còn trong mắt Tiêu Vị Ương, kinh thành mỗi ngày đều yên tĩnh không chút gợn sóng.

Nhưng hôm nay, hắn phát hiện trong nhà mình rõ ràng nổi lên một chút gợn sóng nho nhỏ.

Hôm nay, Tiêu Vị Ương vừa hồi phủ, lại bị đại quản gia ra hiệu chớ lên tiếng. Không rõ gia nhân nhà mình vì cái gì lại hành động kỳ quái như vậy, Tiêu Vị Ương đành đi theo quản gia vào một cái phòng nhỏ, sau đó hắn mới nhịn không được mà bật cười.

Một tiểu gia nô vừa thấy hắn lập tức bổ nhào tới, “Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân, người nhất định phải cứu điện hạ!”

Cậu nhóc sai vặt này hẳn là trong phủ Bạch Vương lén lút chạy sang đây, không biết từ đâu nghe được kế hoạch bí mật quan trọng gì đây, nhất thời sợ không biết làm thế nào thì tốt.

Tiêu Vị Ương ra hiệu bảo quản gia bưng tới một chén nước, trấn an cậu thiếu niên đang còn hoảng sợ.

“Sao vậy?”

“Tiêu đại nhân, ngài nhất định phải cứu điện hạ, điện hạ ngài ấy —— ngài ấy ——” Thiếu niên gạt lệ nói tiếp, “Có người xui điện hạ tạo phản.”

Tiêu Vị Ương không khỏi muốn cười, nhưng bản thân chẳng đành lòng, cũng vì càng không muốn đả kích trái tim của tiểu thiếu niên kia.

“Tiêu đại nhân, chỉ có ngài mới cứu được y! Van cầu ngài, ngài hãy khuyên nhủ ngài ấy đi!” Thiếu niên bắt gặp cái mỉm cười của hắn, nghĩ rằng đối phương không chịu, cho nên vội vàng nhào tới ôm lấy chân Tiêu Vị Ương, “Van cầu ngài hãy khuyên nhủ điện hạ! Những kẻ đó cứ cố gắng kích động điện hạ, ta biết điện hạ nhất định không phải loại người như vậy. Ngài ấy khẳng định sẽ không làm loại chuyện này! Ngài nhất định phải khuyên ngăn điện hạ! Ngài ấy là người tốt!” Trên khuôn mặt đáng yêu của thiếu niên đều là lệ và lệ.

“Hử?” Tiêu Vị Ương không khỏi thấy hứng thú, “Ngươi nghe được bọn họ nói những gì?”

“Ta…” Thiếu niên siết chặt nắm tay, “Ta… Ta nghe được…”

“Ngươi không chịu nói, ta như thế nào biết Bạch Vương điện hạ muốn làm chuyện gì?” Tiêu Vị Ương mỉm cười hỏi tiếp.

“Ta…” Thiếu niên nhìn chằm chằm hắn, “Tiêu đại nhân, ngài nhất định phải thề, ngài sẽ không hại ngài ấy.”

“Ngươi làm sao biết ta sẽ không hại y?” Tiêu Vị Ương tươi cười khả cúc, nhưng trong lòng lại thầm mắng Bạch Nhược Thủy cái kẻ nơi nơi gieo rắc đào hoa. Tiểu gia nô này hẳn mới vài tuổi đầu? Chẳng biết đã được mười tuổi…hay chưa nữa. Vậy mà, người rõ rằng bị y làm cho say đắm thành bộ dạng này? “Nếu ta không thể thề thì sao?”

Thiếu niên kia liền sửng sốt.

Tiêu Vị Ương vẫn mỉm cười nói tiếp, “Vậy làm sao bây giờ? Ngươi hôm nay chạy đến chỗ ta, chẳng phải tay không một chuyến rồi đi? Lại không cẩn thận tiết lộ cho ta đầu mối, nếu bị ta đem ra điều tra, chẳng phải thành ra ngươi vừa vặn hại luôn Bạch Vương điện hạ nhà mình? Hở?”

Thiếu niên kia nhếch môi, hai mắt ngấn lệ, bỗng nhiên quay đầu đi không nói tiếng nào.

Tiêu Vị Ương lại không khỏi thở dài trong lòng.

Thiếu niên này có biết chủ tử mình vốn là hạng người nào hay không?

Hắn đi qua, muốn tìm cách trấn an thiếu niên, không nghĩ tới ngân quang chợt lóe lên, một chiếc dao găm lập tức kề ngang cổ hắn. Tiêu Vị Ương nhíu mày.

“Ngươi! Ngươi thật to gan! Rõ ràng ——” Tiêu quản gia thất kinh.

Nhưng Tiêu Vị Ương bị dao găm kề ngang cổ lại không chút nào kinh sợ, hắn đứng tại chỗ, đáy mắt mang theo ý cười đối diện với thiếu niên, “Ngươi thích Bạch Vương sao?”

“Ta…” Thiếu niên đỏ mặt.

“Mấy tuổi rồi?” Tiêu Vị Ương hỏi.

“Tám…Chín! Chín tuổi!” Thiếu niên gương mặt ửng đỏ nắm chặt chuôi dao găm, “Ta, ta biết ngài là người tốt! Ngài sẽ không làm chuyện bất lợi với ngài ấy! Ta, sư phụ của ta nói —— ta, sư phó của ta nói ngài là bạn tốt của Bạch Vương!”

“Bạn tốt?” Tiêu Vị Ương thật muốn phá cười thành tiếng. Sẽ có người đối với bạn tốt của mình mà hạ dược sao? Hơn nữa, còn là xuân dược hiếm thấy nơi nhân gian chỉ có trong Thái y viện của hoàng cung mới gặp được? Có một người bạn tốt như vậy hắn cũng quá sợ hãi đi.

“Nếu ngài dám làm gì bất lợi với điện hạ, ta —— ta hiện tại liền giết ngài.” Thiếu niên càng siết chặt dao găm trong tay mà nói.

Tiêu Vị Ương vạn phần kích động.

Có người dùng sắc đẹp của mình khiến kẻ khác vì y vào sinh ra tử, mà bản thân còn hồn nhiên không biết chính mình đã câu rụng ba hồn sáu phách của người ta, còn khiến cho đối phương vì mình mà tình nguyện hy sinh, đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể an ủi thiếu niên kia, vuốt vuốt đầu cậu, “Ngươi yên tâm, ngươi trở về đi. Ta sẽ giúp ngươi.”

“Thật sao?” Bộ dạng nhảy nhót vì mừng rỡ của thiếu niên khiến Tiêu Vị Ương lại thầm mắng Bạch Nhược Thủy kia thật không ra gì.

Bạch Nhược Thủy a Bạch Nhược Thủy, với ngươi mà nói, đùa bỡn kẻ khác, thật sự là như vậy sao?

Hoặc chăng, dễ dàng khiến con tim kẻ khác rung động, đối với ngươi mà nói, tựa như uống một chén nước mà thôi?

< tam >

Hoàng thượng ban thưởng tiệc rượu tại Thần Thanh cung.

Nếu là những quan viên khác, bọn họ nhất định cảm thấy đây là loại vinh hạnh hiếm có, nhưng cố tình này chỉ ban cho mỗi mình Tiêu Vị Ương.

Tiêu Vị Ương cũng hiểu được, chẳng là Hoàng thượng muốn kéo dài nghị sự qua sau giờ ngọ mà thôi, thật tình, cũng không tính bao nhiêu ân sủng là mấy.

Cho nên, trông thấy đám quan viên còn đang nghị sự trong điện hâm mộ lại thức thời lui đi, Tiêu Vị Ương không khỏi thở dài trong lòng.

Kỳ thực, Tiêu Vị Ương vẫn không ngờ tới, mỗi lần Hoàng thượng bản thưởng tiệc rượu cho hắn, đã sớm khiến không biết bao nhiêu người phải đố kỵ đến đỏ hai con mắt.

Ban thưởng ngồi vào bàn tiệc, ban thưởng trà, rồi ban thưởng rượu.

Nhưng thời điểm cung nữ dâng rượu lên, lông mày Tiêu Vị Ương rất khẽ nhíu lại.

Cung nữ kia lúc rót rượu nhìn thực bình tĩnh, nhưng động tác nàng cầm chặt vò rượu lại lộ ra sự khẩn trương.

Nhưng Đương kim Hoàng thượng lại hồn nhiên không phát giác ra, bưng chén rượu lên nói, “Tiêu ái khanh cũng biết loại rượu Trầm Tiêu chứ?”

“Rượu Trầm Tiêu?” Tiêu Vị Ương suy nghĩ một hồi, “Thật sự là rượu do bổn quốc Tây Ngung Hốt tộc tiến cống? Nghe nói Hốt tộc ngàn năm này lưu truyền một câu chuyện xưa thế này, rượu này là do tiên nữ trên trời ban thưởng, rượu được ướp trong sương sớm, ‘Một ngụm tiêu thực, hai ngụm chữa hết tất cả bệnh tật, trẻ mãi ngàn năm’, hình như chính là rượu Trầm Tiêu này sao?”

“Trẫm ban thưởng cho sự bác học của Tiêu ái khanh.” Hoàng thượng tươi cười rạng rỡ.

“…” Tiêu Vị Ương cúi nhìn chén rượu. Rượu trong chén nhìn thực bình thường, nhưng mà hắn biết, bên trong đã bị hạ độc.

Tam khắc đoạn hồn. (Ba giây liền chết)

Một cái nhấp môi liền chết.

Tiêu Vị Ương ngẩng đầu nhìn Đương kim Hoàng thượng, “Hoàng thượng, vi thần có thể hay không thỉnh cầu đổi một kiểu chết khác?”

Lời vừa ra khỏi miệng, cung nữ kia lập tức phi thân hòng chạy trốn. Nhưng động tác Tiêu Vị Ương lại nhanh hơn, hắn nhanh chóng chế trụ tay nàng, đem cả người nàng kéo lại gần. Cung nữ kia vừa quay đầu, một đạo ngân quang lập tức quét tới trước mặt Tiêu Vị Ương. Tiêu Vị Ương lập tức nghiêng người tránh đi, ngân quang sượt qua bên má, mà cung nữ kia cũng lập tức giãy ra.

“Người đâu!” Đương kim Hoàng thượng đập bàn đứng bật dậy. Hộ vệ đứng canh hai bên lúc này mới kịp phản ứng, tiến lên bắt lấy cung nữ kia.

Người nọ lập tức vung tay, ba đạo ngân quang hướng phía Cảnh Võng mà lao tới, nhưng nàng cũng đồng thời bị người bắt được.

Tiêu Vị Ương lập tức nhào qua, hai chiếc phi tiêu quét qua ngay trên đỉnh đầu hắn. Hoàng thượng bị đẩy ngã xuống đất, đang còn chưa hết kinh hoàng, lại nghe Tiêu Vị Ương rên lên một tiếng đau đớn.

“Tiêu ái khanh?!” Trái tim Hoàng thượng trầm xuống, lập tức lật thân thể Tiêu Vị Ương lại. Sắc mặt Tiêu Vị Ương hiển nhiên đã tái xanh.

Đầu vai Tiêu Vị Ương run lên một cái, máu chạy ra xung quanh cũng nhanh chóng chuyển thành màu đen, vừa nhìn liền biết trên phi tiêu có độc.

“Có độc?” Hoàng thượng tức giận, đang định quay đầu thẩm vấn ngay tại chỗ thích khách kia.

Nhưng mà, bản thân vừa vặn trông thấy cảnh tượng cung nữ kia cắn lưỡi tự sát.

Một trong những hộ vệ ở đó phản ứng nhanh nhất, lập tức chết trụ lại huyệt đạo của cung nữ kia, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, một tia máu đỏ sẫm theo môi nàng chảy xuống.

“Thái y! Mau truyền thái y!” Hoàng thượng quát to.

Khuất Ngâm đang vội vã đuổi tới sững sờ nhìn một màn trước mắt này.

Trong tay gã còn nắm chặt mẩu giấy chủ tử nhân lúc đổi y phục âm thầm bỏ vào tay mình.

Trên mẩu giấy viết: Cấp báo cho Hoàng thượng, có thích khách lẫn trong những người thân cận!

< tứ >

Lúc này đây, Bạch Nhược Thủy chỉ hận không thể một chưởng lấy mạng người trước mặt.

Y thật không ngờ Nghê Thu Nham lại lớn gan đến như vậy.

Đối phương bày ra vẻ mặt nịnh nọt mà nói, chính mình đưa đến một cái đại lễ, ở Thần Thanh cung, qua nửa canh giờ tới lập tức thấy được.

Bạch Nhược Thủy như thế nào không biết, Hoàng thượng lúc này đang ở nơi nào.

Y thiên tính vạn toán, cũng không ngờ Nghê Thu Nham kia dám tạo phản oanh động đến thế, mà động tác cũng vô cùng mau lẹ.

Vốn y định nhân lúc nhàn nhã đổi y phục mà chuyển thư cho Khuất Ngâm, rồi ở lại bên này ứng phó với người này cho có lệ, nhưng một hồi sau lại có người truyền tin thông báo Hoàng thượng bản thượng tiệc rượu cho Hộ bộ Thượng thư.

Bạch Nhược Thủy kinh hoàng.

Nhưng trên mặt vẫn khanh khách cười.

Thậm chỉ có thể gọi là đắc ý dào dạt.

Nhưng trong lòng Bạch Nhược Thủy lại thực hận, hận kẻ đang ở trước mặt, vừa hận Hoàng thượng.

Muốn ăn uống gì đó thì cứ việc, sao còn lôi kéo thêm người khác làm chi?

Nếu như Tiêu Vị Ương thực sự xảy ra chuyện không hay…

Kết quả, tin tức rất nhanh đã truyền tới, “Hoàng thượng gặp thích khách tại Thần Thanh cung!”

Bạch Nhược Thủy tuy trong lòng căng thẳng, nhưng cũng chỉ mỉm cười tỏ vẻ kinh ngạc. “Hảo cho một cái đại lễ a.”

Nhưng Nghê Thu Nham còn chưa kịp lộ vẻ đắc ý, thì lại có người thông báo, “Tiêu thượng thư bị thương, Hoàng thượng bình an.”

“Thình thịch ——” một tiếng, chén rượu trong tay Bạch Nhược Thủy rớt trên mặt đất.

“Nghê Thu Nham, tốt lắm —— hảo cho ngươi một cái ——” Lúc này, trong mắt cùng lời nói của Bạch Nhược Thủy đều tràn ngập sát ý, nhưng y cố gắng đem tất thảy che giấu đi, “Hảo cho một cái đại lễ!”

“Hạ quan không nghĩ tới kết quả lại như thế!” Nghê Thu Nham cũng thực sự sợ hãi, “Cung nữ kia đúng là do một tay hạ quan cài vào, ở bên cạnh Hoàng thượng cũng đã mười năm, cũng chỉ chờ mỗi ngày này, hạ quan không muốn sẽ ——”

“Hừ.” Bạch Vương hừ lạnh một tiếng, “Sẽ chờ ngày này sao?”

“Hạ quan đã sớm biết thân phận của Bạch Vương điện hạ, bất đắc dĩ vì Bạch Vương vẫn chưa có hành động gì, hạ quan chỉ có thể ——”

“Ngươi? Chờ bổn vương hành động sao?” Bạch Nhược Thủy cười lạnh, “Nếu như bổn vương vẫn không tuyên đòi ngươi vào kinh, ngươi vẫn rúc xó trong Quỳnh Châu của ngươi sao? Các người muốn để bổn vương cùng Hoàng thượng lưỡng bại câu thương? Hay là người ngươi muốn giúp, thật ra là Thái tử?”

“Hạ quan không dám!”

Bạch Nhược Thủy nhắm nghiền hai mắt, phất tay, “Ngươi lui ra đi, bổn vương sẽ không trách tôi người. Lần này tuy rằng không thành công, nhưng nếu thực như lời ngươi nói, Tiêu thượng thư nhất định không sống nổi, coi như tiện thể nhổ được cho ta một cái gai lớn trong lòng, tính ra ngươi cũng lập được công rồi.”

“Tạ điện hạ.” Người nọ ngẩng đầu, “Hạ quan nghe nói Bạch Vương điện hạ không phải muốn đem biểu muội gả cho Tiêu đại nhân sao?”

Bạch Nhược Thủy chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đều muốn nhảy ra ngoài. Y hận không thể làm người trước mặt này biến mất, nhưng đối phương lại dám can đảm ở đây truy hỏi y.

“Tiêu Vị Ương người này, có thể dùng được, rất tốt, nhưng lại chẳng được,” Trong mắt Bạch Nhược Thủy đều là sát khí, y nhìn thẳng người trước mặt, “Hắn chỉ có một đường duy nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.