CHƯƠNG 17
“Chủ tử.”
Trong trướng Bạch Vương, truyền đến tiếng gọi nho nhỏ.
Bạch Nhược Thủy đang nửa tỉnh nửa mê, kéo chăn mỏng bọc lại toàn thân, mặc kệ người bên ngoài.
Mới sáng sớm đã phải đi xa như vậy, còn phải lo lắng đề phòng xem Tiêu Vị Ương kia có dính vào chuyện gì không, Bạch Vương quả thật vô cùng mệt mỏi.
“Bạch Vương điện hạ…” Có người lay nhẹ y.
“Ai?!” Bạch Nhược Thủy cảnh giác, ôm chăn ngồi dậy, trông thấy hộ vệ Khuất Ngâm nhà mình, mới thở ra một hơi, làm bộ sâu xa nói, “Gọi cái gì mà gọi hả! Bổn vương có bảo ngươi tiến vào đâu?”
“Chủ tử ——” Khuất Ngâm cùng Phương Độ Phong đã gấp đến đầu đầy mồ hôi, chủ tử nhà mình sao ngủ đến hồ đồ thế này.
“Mà lại, các ngươi không phải bị tên Hồng Diệp kia bắt trói rồi sao?”Bạch Nhược Thủy chợt kinh hoảng, ngay lập tức bật dậy mặc quần áo vào, “Ai thả các ngươi vậy?”
“Là Tứ hoàng tử, Bạch Vương điện hạ, ngựa đã chuẩn bị tốt, nên nhanh một chút rời khỏi đây thôi.” Khuất Ngâm trên trán sưng một mảng lớn đối với Ngũ hoàng tử rất kiêng kỵ.
Thời điểm Bạch Nhược Thủy rời khỏi trướng nghỉ của mình, liếc mắt một cái về phía doanh trướng của Ngũ hoàng tử, không khỏi có chút oán giận.
Cứ như vậy rời khỏi đây, bổn vương thật có chút uất nghẹn.
Bổn vương thật sự muốn hung hăng đạp Hồng Diệp kia một cước.
Còn cả Tiêu Vị Ương nữa!
Cái tên kia!
Nghe bổn vương gặp nạn, rõ ràng lại không thèm tới cứu. Bổn vương trở về thế nào cũng phải cho ngươi nếm mùi một chút!
Kết quả, bọn họ mới đi một quãng ngắn liền nghe được thanh âm đao kiếm.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, lại có kẻ dám hành hung cướp bóc a?” Bạch Nhược Thủy phẫn nộ.
Đây là biên cảnh bổn quốc! Còn ra thể thống gì nữa!
Ngay lập tức có hộ vệ bên cạnh tiến lên che chắn, người còn lại thì xuống ngựa chạy qua xem.
Còn chưa kịp đến gầ, liền phát hiện có vật gì đó bay đến, sau đó rơi xuống đấy, nhặt lên từ đám bụi đất, mới biết là một thanh đao của đám thích khách che mặt.
“Là kẻ nào?”Bạch Nhược Thủy rống to.
Lúc này hộ vệ Phương Độ Phong đã sớm chế trụ được một tên trong đó, một cước dẫm nát thanh đao trong tay đối phương, “Bạch Vương điện hạ hỏi ngươi, sao còn không mau trả lời?”
Thích khách kia ngược lại có chút sửng sốt, “Bạch, Bạch Vương? Người kia chính là Bạch Vương?”
Bạch Nhược Thủy trong lòng lập tức phát hiện điểm khác thương, liền một cước đạp lên người tên thích khách kia, “Là kẻ nào bảo các ngươi đến ám sát bổn vương hả?”|
“Bạch Vương?” Thích khách kia đang do dự tự hỏi trong lòng, lắp bắp quay đầu, “Thế kia…người trong rừng kia cũng tự xưng mình là Bạch Vương a?”
“Vị Ương!”Bạch Nhược Thủy trong nháy mắt nhảy dựng lên, dẫn đầu đám người tiến vào trong rừng.
“Điện hạ ——” Một trận gió thoảng qua, Khuất Ngâm lập tức theo sát phía sau.
Đệ nhị hộ vệ Phương Độ Phong của Bạch Vương phủ đằng đằng sát khí nhìn về hướng rừng cây, sau đó quay lại với tên thích khách đang giãy dụa dưới chân mình, không khỏi thở dài một tiếng, rồi quay đầu nói với một tên thị vệ thủ hạ của mình, “Nhanh báo tin cho Hoàng Thượng, lập tức phái thêm người đến. Mau lên, còn đứng đó sững sờ làm gì, không nhanh tiến lên hộ giá!”
Là bản thân luôn phản ứng quá chậm sao?Cho nên so ra mãi cứ thua Khuất Ngâm một bậc?
Nói như vậy… Chủ tử thiên vị Khuất Ngâm, cũng chưa chắc không có đạo lý?
Nghĩ đến đây, trong lòng gã có chút u oán, cúi đầu nhìn xuống thích khách vẫn nằm dưới chân mình, trong lòng ai oán, “Nếu không phải nhà ngươi làm vướng chân vướng tay, ta đã sớm theo kịp Bạch Vương rồi.”
Tiếp tục nghĩ tới nữa, lửa giận trong lòng liền bùng lên.
“Đều vì ngươi!Hại ta bị Bạch Vương bỏ rơi!”
“Thình ——” Vị thích khách nào đó phản ứng thật sự mau, né sang một bên, mặt đất sát bên mặt lập tức lưu lại một dấu chân khá là sâu.
“Còn né được sao! Không tồi nha ——” Thị vệ Phương Độ Phong bẻ bẻ các đốt ngón tay, “Nói xem! Là ai sai các ngươi đến ám sát Bạch Vương!”
Điều đầu tiên hắn nghĩ đến, chính là Bạch Vương gần đây đã đắc tội với những người nào?
Nghê vương Nghê Thu Nham?
Người của Văn gia?
“Vị Ương!” Bạch Nhược Thủy vừa chạy đến bìa rừng, liền bắt gặp một thân ảnh vị vây giữa khoảnh chục hắc y nhân, này không phải Tiêu Vị Ương chẳng lẽ còn người phương nào khác!
Tiêu Vị Ương vừa lúc né đi mũi kiếm đang đâm tới, sau đó phản thủ chế trụ bả vai đối phương, lập tức vang lên thanh âm xương cốt vỡ vụn.Bả vai đối phương chùng xuống thành hình thù kỳ dị.Bạch Nhược Thủy phát hiện có kẻ nhằm vào phía sau Tiêu Vị Ương đâm lên, không khỏi kinh hoảng la lên. Nhưng thanh âm còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, khủy tay Tiêu Vị Ương đã nhắm thẳng vào bụng tên kia, khiến đối phương phải buông kiếm. Hộ bộ Thượng thư bất ngờ chuyển người, tránh đi hai thanh kiếm đang nhằm vào ngực mình đâm tới, rồi quay đầu nhìn Bạch Nhược Thủy, lập tức cười rộ lên như hoa xuân.
“Bạch Vương điện hạ, hạ quan đến chậm.”
Tiêu Vị Ương vẫn nhàn hạ, thoải mái cúi người hành lễ.
Trong khi, Bạch Nhược Thủy lại gấp đến thở dốc, “Ngươi, ngươi —— phía sau! Phía sau kìa!”
Tiêu Vị Ương liên tục đánh lùi vài tên thích khách vẫn kiên trì tấn công về phía mình, nhưng lại chẳng buồn quay đầu. Đôi con ngươi đen láy, gắt gao nhìn chằm chằm hướng Bạch Nhược Thủy đầu đầy mồ hôi, ánh mắt xoáy thẳng về phía đối phương.
Bạch Vương điện hạ sợ đến mức mồ hôi lạnh tuôn như suối.
Lật tay một cái, lập tức đoạt được hai thanh, vung kiếm lên, đánh bay hung khí vừa hướng mình đâm tới, Tiêu Vị Ương vẫn giữ nguyên nét cười, nhanh chóng đi về phía Bạch Vương điện hạ.
Hắn thật sự vui vẻ.
Thật là một buổi sáng bận rộn. Ban đầu, hắn vốn chỉ có chút tức giận cùng lo lắng, muốn bắt lấy Bạch Vương rồi hung hăng đánh mông y vài cái. Nhưng cuối cùng, bản thân lại đụng phải một đám thích khách có mắt không tròng này.
Lo lắng.
Khẩn trương.
Vài tên tiểu tốt này, với hắn chẳng thành vấn đề, Tiêu Vị Ương vốn là lo lắng Bạch Nhược Thủy có hay không gặp nguy hiểm?
Bạch Vương điện hạ đột xuất rời kinh, chỉ vì chút việc riêng, thế nhưng bị kẻ khác tra được, thừa dịp mai phục trên đường lập kế ám sát. Thật sự không hiểu ngày thường thủ vệ của Bạch Vương phủ làm ăn kiểu gì.
Tiêu Vị Ương chưa từng trải qua lo lắng như ngày hôm nay.
Giờ Mùi đã qua từ lâu, nếu không nhanh chóng giải quyết đám người này, thật sự sẽ muộn mất. Thời điểm nghĩ đến đây, hắn liền tự hỏi không biết Hồng Diệp kia còn bày thêm trò gì khác.
Như thế nào lại dễ dàng lừa được Bạch Nhược Thủy cứ như vậy rời kinh?
Lại nghĩ tới việc Bạch Nhược Thủy nói không chừng vì quá thật vọng nên quyết định đi theo Hồng Diệp, Tiêu Vị Ương không khỏi gấp đến độ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cho nên hắn xuống tay càng không lưu tình.
Nhóm người này hẳn không phải do Ngũ hoàng tử sắp đặt, bọn họ vừa ra tay đã lộ sát chiêu. Tiêu Vị Ương đồng thời đánh một cái thở dài, Bạch Nhược Thủy quả nhiên nơi nơi gây thù chuốc oán.
Tay, phất một cái, lập tức giải quyết xong tên thích khách vừa lao tới. Đôi đồng tử màu đen, có chút thâm thúy kèm theo sự vui sướng, thân thiết còn có sủng ái, ánh mắt thủy chung chỉ hướng về một người. Mà người kia, thủ vệ đứng vây xung quanh đều là cao thủ, y phục nạm vàng khảm bạc, máy tóc đen như mực, buộc lại bằng một đoạn dây khảm đầy bảo thạch. Người kia, cứ như vậy đứng dưới bóng râm của đại thụ, tựa như một vật thể tự mình phát quang giữa trời đất.
Y là trân bảo trong trân bảo.
Từ nhỏ, con người này đã được nuôi lớn bằng kỳ trân dị bảo, cao quý hơn tất thảy kẻ phàm phu tục tử, là trân bảo lóa mắt, kim chi ngọc diệp hàng thật giá thật.
Nhận hết thảy sủng ái của kẻ khác.
“Những thứ Bạch Vương điện hạ muốn, cho tới bây giờ không có gì là chưa chiếm được đi.” Hộ bộ Thượng thư đi đến trước mặt y, dịu dàng cầm lấy bàn tay Bạch Nhược Thủy, hướng môi đôi phương hôn đến, “Hạ quan có hay không khiến Bạch Vương điện hạ tức giận a?”
“Bổn vương ——” Bạch Nhược Thủy nghẹn một hơi nói mãi không thành lời, “Ngươi làm cái chuyện hỗn trướng gì đó! Khiến cho bổn vương phải lo lắng hãi hùng!”
Tiêu Vị Ương cuối cùng cũng đến rồi.
Bạch Nhược Thủy thầm reo vui trong lòng.
Hừ.
Chung quy, bổn vương vẫn là mị lực vô biên.Bạch Vương điện hạ nghĩ đến đây, không khỏi đắc ý dào dạt.
Cùng lúc, mu bàn tay truyền đến đau đớn.
Bạch Nhược Thủy xuýt xoa một tiếng, lập tức giật tay lại, “Tiêu Vị Ương! Ngươi làm gì a ——”
Trên mu bàn tay xuất hiện một dấu răng rướm máu vô cùng bắt mắt.
Đôi đồng tử đen láy hơi chuyển, dừng lại trên con người kiêu ngạo trước mặt, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra, “Bạch Vương điện hạ, ngài thật sự làm cho nhiều người hận đến nghiến răng nghiến lợi.”
“Quỳ xuống!” Phía sau, hơn chục tên thích khách đã bị thu phục, tên cầm đầu bị áp giải lên trước.
Sớm có thị vệ bên cạnh lớn tiếng quát, “Nói mau, là ai sai khiến các ngươi?Khai ra sẽ được tha chết!”
Thích khách kia ngược lại rất hiên ngang, căm tức nhìn Bạch Nhược Thủy, “Không có ai cả! Loại yêu nghiệt giống như ngươi, ai đều cũng muốn giết! Tất cả mọi người đều muốn diệt trừ ngươi!”
Bạch Nhược Thủy cười lạnh, “Xin hỏi bổn vương làm sai chỗ nào a?”
“Vì cái gì ngươi lại còn sống! Tống gia chúng ta Tam đại trung lương, ở trong triều nơi nơi đều bị ngươi chèn ép, hiện tại lãnh địa cũng bị Hoàng Thượng đoạt lại, ngay cả một cái phong hào ngươi cũng không lưu cho Tống gia ta! Bạch Nhược Thủy! Là ngươi hại ta nhà tan cửa nát!”
“Tam đại trung lương?”Bạch Vương điện hạ cố hết sức nhớ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra, “Hự, là người của Cẩn vương sao?Hừ. Tam đại trung lương? Hết đời này đến đời khác thu vào không biết bao nhiêu ngân lượng, bổn vương chẳng qua sai người khai thông kim khố các ngươi, sung vào quốc khố, cái này đâu có gì quá đáng? Nhà tan cửa nát? Tống Tướng quân tự cho mình ở trên cao, lúc trước cũng là các ngươi dựa vào Thái hậu để hắn được lên làm Tướng quân. Hoàng Thượng cũng đã bỏ qua không biết bao nhiêu lần hắn bại trận, bản thân còn không biết tự lượng sức mình đâm đầu chạy đi, sinh tử sa trường hắn cho là trò đùa sao? Lúc trước hắn ngoan ngoãn ở lại trông coi nhà cửa ruộng vườn, ăn mặc tiết kiệm một chút có phải tốt hơn không?…”
Tiêu Vị Ương nhàn nhã đứng một bên nhìn Bạch Nhược Thủy.
Thoải mái làm càn, lại vĩnh viễn cao cao tại thượng, bễ nghễ liếc nhìn chúng sinh, vĩnh viễn đứng bên trên hàng ngàn hàng vạn kẻ, chỉ duy nhất một con người —— Bạch Vương.
Người như vậy, thế mà lại thích hắn…
Thời điểm đối đãi với người mình thích, lại dùng đầu óc tựa như đứa nhỏ.
Trong mắt nhiều người, y là kẻ tạo nghiệt, nhưng trên thực tế vẫn luôn vô cùng hồn nhiên.Lúc tức giận, chẳng khác nào đứa trẻ không có được món đồ chơi mà mình thích.
Cùng người như vậy chung một chỗ…
Tiêu Vị Ương thở dài, ngửa đầu nhìn lên táng lá cây xanh ngắt. Gió thổi qua khẽ lay động những chiếc lá, tạo thành thanh âm sàn sạt vui tai.
Sát ý tựa như tuyết tháng mười hai đánh úp đến, mang theo vài chiếc lá cây uốn lượn trên không. Đôi đồng tử đen láy lập tức trợn lớn, vươn tay, đấy người bên cạnh về phía ngược lại. Một sợi tóc của y tunglên trong gió, sượt qua bên má, vô cùng mềm mại, rồi y phục lạnh lẽo cũng bị xốc lên. Thân thể nặng nề chạm xuống nên đất, bất động, gió ngừng không thổi.
Bên tai, tựa hồ truyền đến thanh âm nức nở tràn ngập sự hãi.
Tiêu Vị Ương chợt cảm thấy thân thể mình bị túm lấy.
Thị vệ bên người Bạch Vương lập tức rời khỏi vị trí, đuổi theo thích khách cuối cùng đang ẩn nấp giữa các tàng cây.
Chưa từng nghĩ đến, chính mình sẽ vì người của hoàng gia…mà…bị thương.
Đầu tiên là Hoàng thượng.
Này đơn thuần là bản năng.
Bị thương, ngoại trừ coi đó là một chuyện xui xẻo thì không còn ý nghĩ nào khác.
Nhưng lúc này đây, hắn chính là chủ động đón lấy mũi tên hướng về phía mình.
Ngã xuống mặt cỏ, gương mặt Tiêu Vị Ương lộ ra một nụ cười khổ.
Hắn không chút do dự, cam nguyện đem thân thể mình che chở cho người khác.
Từ khi nào, chính hắn lại trở nên chí công vô tư, tình nguyện dâng hiến thế này?
Ngay bản thân Tiêu Vị Ương cũng không khỏi thấy chính mình đáng cười.
“Vị Ương! Vị Ương ——” Cạnh đó, Bạch Vương tay chân luống cuống, ôm lấy đối phương, trong không khí đều tràn ngập hơi thở của y, một lại hương khí cao quý.
Thân thể Tiêu Vị Ương toàn bộ thả lỏng, nằm trong ngực Bạch Nhược Thủy.
Cố mở ra mí mắt, hắn phát hiện Bạch Vương đang nghẹn ngào lại không ngừng chớp chớp mắt.
Nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào lông mi người trước mặt. Hàng lông mi dài rất nhanh đã ướt đẫm, “Muốn khóc thì cứ khóc đi, Y Y.”Tiêu Vị Ương ôn nhu nói.
Bạch Vương gần như lập tức khóc òa lên, “Ta không phải Bạch Y Y! Ta thực chán ghét nghe ngươi gọi Bạch Y Y. Giống như đang gọi một người khác vậy. Lại còn là nữ nhân. Ngươi rõ ràng thích nữ nhân thôi.”
Ngươi rõ ràng không thích ta, sao còn phải làm như vậy!
Bạch Nhược Thủy chán ghét cảm giác Tiêu Vị Ương bị thương nằm trong lòng ngực y.
Mã xa của Hoàng Thượng phái đi đúng lúc chạy đến, y ôm người kia tiến vào bên trong kiệu, rồi thúc giục binh linh nhanh trở lại kinh, sau đó bối rối cho người truyền ngự y. Mà Tiêu Vị Ương cũng thấy được rõ ràng tình trạng của Bạch Nhược Thủy, vươn tay nắm lấy tay y.
“Ta không sao mà…” Thanh âm Tiêu Vị Ương, trầm khàn lại vô lực.
“Vì cái gì lại tới! Ngươi rõ ràng có thể không cần đi tìm ta! Ngươi rõ ràng không thích ta…” Bạch Vương khóc đến mặt đầy nước mắt.Tiêu Vị Ương nhìn đến cũng phải hoảng.
Thật hận bản thân muốn chết…
Nếu không đi theo tên nhóc Hồng Diệp kia, hẳn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra…
Cũng không cần đối phương đánh cái cá cược kia, mọi chuyện sẽ vẫn bình thường…
“Đều tại ta không tốt…”
“Đừng nói hươu nói vượn.” Thật sự muốn cười, nhưng vừa hơi kéo khéo miệng liền đụng đến vết thương, Tiêu Vị Ương khẽ nhíu mày, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Bạch Nhược Thủy. Đầu ngón tay hắn cũng bị nước mắt làm ướt, “Bởi vì vô cùng lo lắng. Gặp hoảng hốt liền bi loạn.Nhớ mong ngươi.” Tiêu Vị Ương cảm thấy thanh âm chính mình nhất định động lòng người, “Y Y… Ta rất lo cho ngươi… Ta sợ…”
Hàng mi đen nhánh lại rũ xuống.
“Ta rất sợ ngươi cảm thấy ta không thú vậy, thật sự cứ như vậy mà đi ——”
“Sẽ không, ta sẽ không đi đâu hết!” Bạch Nhược Thủy hướng phu xe rống giận, “Như thế nào lại chậm vậy! Nhanh lên a!”
Tiêu Vị Ương bật cười thành tiếng, lập tức đau đến mặt mũi trắng bệch.
Đau… Miệng vết thương lần này, xem ra khá sâu đây…
Thật hy vọng con đường trở về cứ thế kéo dài, mãi không về đến trong cung… Để hắn có thể ở mãi trong lòng ngực đối phương, nhìn y vì mình mà tâm hoảng ý loạn, vì mình lộ ra bộ dạng thương tâm, đau lòng.
Biểu tình Bạch Vương điện hạ tự trách, thật sự khá là…không tồi a…
Tiêu Vị Ương chợt nghĩ, miệng vết thương tức thì khiến hắn đau đến rên rỉ thành tiếng, “Y Y…”
“Ta thật chán ghét Y Y!” Bạch Vương khóc đến lê hoa đái vũ, “Ngươi chính là thích Bạch Y Y! Ngươi không có thích ta… Ngươi cũng từng nói ngươi không thích ta… Chỉ có Bạch Y Y là nữ nhân…”
“Đồ ngốc… Ta gọi Y Y, là vì bản thân muốn cưng chiều ngươi.” Hộ bộ Thượng thư cảm giác được trình độ lừa người của mình cũng không tồi đi.
“Gạt người.”
“Như thế nào lại gạt ngươi. Ta để tâm ngươi… Nhược Thủy.Vô cùng để tâm, lo lắng, muốn bảo hộ ngươi.” Tiêu Vị Ương nhìn Bạch Nhược Thủy đem tay loạn lau nước mắt trên mặt, nở nụ cười. Nụ cười kia rơi vào trong mắt Bạch Nhược Thủy, tựa như chất chứa muôn vàn dịu dàng, “Bạch Vương điện hạ, lời vừa rồi hạ quan nói, ngài đã hiểu chưa? Ngài còn không mau hôn ta một cái a?”
Thời điểm môi cùng môi quấn lấy nhau, còn nếm được vị mằn mặn của nước mắt, Tiêu Vị Ương đánh cái thở dài, sau cùng nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của Bạch Vương.
Nụ hôn triền miên, kéo dài không dứt.
“Y Y… Ngày tám tháng sau là ngày lành a…” Hôn xong, hắn lơ đãng nhắc một câu, ngay lập tức bị người nào đó tham lam đè lại tiếp tục một nụ hôn mới, “Hự…”
Môi lưỡi dần trở nên thành thạo mà dây dưa, lôi kéo, nhẹ nhàng chen vào giữa hai hàm răng. Đối phương chớp lấy thời cơ, khẽ mút đầu lưỡi hắn.Kỹ thuật tốt như vậy, khiến trong lòng chợt nổi lên chút bất mãn, cho nên cắn nhẹ một cái, lập tức nghe được thanh âm bất mãn vang lên.Cuối cùng, tình sự chuyển thành tinh tế nhấm nháp. Đầu lưỡi mềm mại tựa như đem cơn đau nơi miệng vết thương đẩy đi, hết mút mát tận hưởng lại biến thành tham lam, khát cầu nhiều hơn nữa.
Thời điểm ý thức được thân thể mình đã bị kẻ khác khống chế, Hộ bộ Thượng thư nhíu mày, nhưng cũng lúc này, trong lòng hắn chợt phát hiện ra: Vết thương hiện tại… Xem chừng sẽ thành ra nghiêm trọng hơn tưởng tượng thì phải…
Khổ nhục kể quả nhiên là hạ sách… Hự…
… Thanh âm hít thở của Bạch Vương điện hạ thật sự gợi cảm a…
Chờ đã! Từ từ ——
Liền sau đó, “Bạch Vương… Hự… Này này…” Cỗ kiệu kịch liệt rung động, “Khoan đã… Hạ quan bị thương —— ta là bệnh nhân a! —— Bạch Nhược Thủy… Này này ——”
Xa xa tại phụ cận Bắc Độ đình, lều trại bị dỡ bỏ, đội nhân mã đang bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường. Ấp quốc Ngũ hoàng tử bị trói gô ném vào lên trong kiệu, tức giận trừng mắt nhìn người đối diện.
“Tứ ca! Ngươi mau thả ta ra! Hỗn đản! Con mẹ nó ngươi nổi điên gì hả —— ta rõ ràng đã tóm được Bạch Vương kia! Đều tại đồ hỗn đản nhà ngươi! Phá hủy chuyện tốt của ta! Thả ta ra —— nhanh thả ta a! Tay đau quá đi ——”
Vị ngồi đối diện dùng ánh mắt thương cảm nhìn đệ đệ nhà mình, “Ngũ đệ…”
Tứ hoàng tử vô cùng đau lòng, “Là vì đại ca và ta quá bận rộn sao?Nhị ca cùng Tam ca vừa được phái đi sứ, cho nên ngươi biến thành cái dạng này à? Ngươi muốn dùng phương pháp này để kháng nghị việc chúng ta bỏ bê mình sao?…”
Tứ hoàng tử cảm thấy đệ đệ nhà mình cần được quản giáo lại.
Nhìn xem, nói năng vô cùng thiếu lễ độ, này mà là phong thái của Ấp quốc hoàng gia sao?
“Con mẹ nó ngươi nói năng lung tung gì đó —— mau thả ta ra ——”