CHƯƠNG 18: PHIÊN NGOẠI
Tiếng bước chân ồn ã, huyên náo, thanh âm gào thét, cùng đao kiếm va chạm.
Cậu thiếu niên mười bốn tuổi đang vắt vẻo trên cây đọc sách, phát hiện có hơn chục kẻ bịt mặt đang chuẩn bị tấn công người vô tội.
Này là… Cướp của giết người sao?
Mắt phát hiện một thanh kiếm đang hướng phía cỗ kiệu đâm đến, thiếu niên lập tức buông sách trên tay, xoay người. “Cheng ——” một tiếng, thanh dao găm cùng hướng về phía cỗ kiệu, ngăn chặn hướng tấn công của kiếm. Nhanh như chớp ba huyệt đạo bị điểm, kiếm “leng keng ——” rơi xuống đất, màn kiệu khẽ lay động, nhưng thiếu niên đang đứng đưa lưng về phía kiệu cho nên không nhìn thấy được. Cậu nhặt lấy thanh kiếm của tên bịt mặtk ia, hét to, “Kẻ cướp lớn mật! Giữa ban ngày ban mặt, dám làm chuyện cướp bóc! Hỏi trên đời này còn vương pháp hay không!”
Trông thấy kiếm của đồng bọn bị tước mất, vài tên bịt mặt trong số đó không hẹn mà cùng chuyển hướng tấn công lên người thiếu niên nọ.
Thân thủ thiếu niên vô cùng mạnh mẽ, cùng lúc né tránh kiếm của một người, vừa vô hiệu hóa đường kiếm của tên thứ hai, rồi chỉ bằng một cước đá văng kẻ thứ ba. Ba tên bịt mặt còn lại phát hiện đồng bọn bị đánh bại, lập tức cùng nhau xông về hướng thiếu niên.
Thiếu niên lấy ít địch nhiều, thái dương trên cao rọi xuống, mồ hôi đầm đìa,
Một tên bịt mặt trong số đó lén lút từ phía sau tiếp cận thiếu niên, vừa đúng lúc bắt gặp được, cho nên trong lòng thầm lo lắng thay cho người bên ngoài. Nhưng bản thân không hề có võ công, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã dùng kiếm hướng thiếu niên đâm tới, trong khi người kia còn đang bận rộn đấu với bốn tên bịt mặt phía trước. Vị trong kiệu vì thế kinh hô lên, sau đó chỉ kịp thấy thiếu niên bất ngờ né về phía sau, tránh đi hai đạo kiếm quang, rồi hai chân đảo qua bên cạnh hai tên khác, lập tức khiến cả hai hét thảm một tiếng rồi ngã gụi. Đồng thời, thiếu niên nhanh nhẹn ngăn trở mũi kiếm tấn công từ phía sau, mà người bên trong kiệu cũng vô cùng kinh ngạc suýt chút nữa lọt khỏi ghế ngồi.
Này này này ——
Chính mình vừa mới nhìn thấy gì a?
Đem thanh kiếm ném xuống, thiếu niên xoay người nhặt lại dao găm của mình, cẩn thận lau sạch bùn đất dính trên đó, rồi giắt trở lại bên hông. Thời điểm cậu ngẩng đầu, người trong kiệu cũng chậm rì rì bước ra.
So với cậu… Hình như nhỏ hơn một chút…
Nữ hài tử đi?
Thiếu niên liếc nhìn người mới từ trong kiệu bước ra.
Lông mày lá liễu, đôi con ngươi to lại đen như mực, gò má trắng ngần, môi anh đào đỏ thắm. Thiếu niên chợt cảm thấy người vừa bước ra hắn phải là một nữ hài tử nhỏ xinh.
Nhưng mà —— đầu đội mão quan, trường bào trắng thêu chỉ bạc, cách ăn mặc này chỉ thấy ở trên người mấy cậu nhỏ mà thôi.
“…” Người trong kiệu đi đến trước mặt thiếu niên. Chẳng biết thế nào, thiếu niên chợt cảm thấy cậu nhỏ kia giống như mấy cô thiên kim tiểu thư nhà giàu, bộ dáng có chút hung hăng vênh váo. Vì thế, bản thân khẽ cười thầm.
“Còn không mau quỳ xuống tạ ơn vị ân nhân này!” Người từ trong kiệu bước ra này thoạt nhìn chỉ khoảng mười tuổi, nhưng giọng điệu ra lệnh đã rất thành thạo. Thiếu niên đánh giá đối phương, chợt cảm thấy khá thú vị.
Toàn bộ nô bộc cùng hướng thiếu niên nói lời tạ ơn.
Mà tiểu công tử nọ chỉ liếc mắt nhìn cậu một chút, liền xoay người trở lại trong kiệu.
“Ngươi không cám ơn ta sao?” Thiếu niên lên tiếng gọi tiểu công tử. Nghe thanh âm nhóc này, cậu xác định đối phương hẳn là tiểu công từ nhà giàu nào đó.
“…” Tiểu công tử xoay người, nhếch môi, trừng mắt với thiếu niên.
Không rõ vì cớ gì, thiếu niên chợt cảm giác ánh mắt trừng người của tiểu công tử rất không tồi a, hàng lông mày nhướn cao, khóe mắt nhíu lại, khiến bộ dáng có vài phần câu nhân.
Như thế nào có người thời điểm tức giận lại dễ xem đến vậy a.
Nhưng tiểu công tử vẫn không nói lời nào mà cứ vậy nhìn khiến trong lòng thiếu niên có chút run sợ. Cậu thở dài một tiếng, đối phương tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trong hơi thở đã có cảm giác của một đại nam nhân. Phát hiện trời đã không còn sớm, bản thân cũng chẳng phải quá để tâm lời cảm tạ của đối phương, chính mình đành lên tiếng, “Không cảm ơn cũng được, nhanh về lại kiệu a, ta phải đi rồi.”
“…”
Thiếu niên liếc mắt nhìn tiểu công tử lần nữa, trong lòng cảm thán không thôi, ngũ quan nhóc con này thật sự phải dùng phấn điêu ngọc mài để miêu tả.
“…Ta thật sự phải đi a.” Thiếu niên lặp lại lần nữa, không rõ vì sao, cậu rất muốn ngắm tiểu công tử này thêm chút nữa. Bản thân chưa từng gặp qua người nào có thể xinh đẹp đến vậy, khiến kẻ khác nhìn cả đời cũng không biết chán.
“…Tái kiến.” Tiểu công tử cuối cùng cũng nói được một câu.
Thiếu niên chợt cảm thấy có chút bi thương.
Cậu nhẹ nhàng cười giễu một cái, tự khinh thường chút chờ mong nho nhỏ nhen nhóm trong lòng mình. Tiêu Vị Ương cậu đâu phải chưa từng cứu người, mà cũng chẳng phải chưa gặp qua kẻ được cứu sau đó quay đầu đi thẳng không nói lời nào, lại chẳng giống như hôm nay, trong lòng rõ ràng có chút mất mát a?
Thời điểm cậu thiếu niên Tiêu Vị Ương rời đi, lại không hề phát hiện chuôi dao găm nho nhỏ mình giắt bên hông đã chẳng còn đó.
“Tiểu vương gia!” Đám hộ vệ bị đánh đến thất linh bát lạc lúc này mới chạy trở về, tiến lên ân cần hỏi thăm vương gia nhà mình.
“…” Tiểu công tử Bạch Nhược Thủy trừng mắt liếc bọn họ một cái, xoay người trở lại trong kiệu.
Toàn bộ hộ vệ đều sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Màn che rất nhanh được hạ xuống, cỗ kiệu lại tiếp tục lên đường.
Trong kiệu, tiểu công tử đem chuôi dao găm nho nhỏ trong tay lật tới lật lui, vừa nghe ngóng xung quanh một chút, rồi cẩn thận cất vật trên tay trở vào ***g ngực, tiếp tục ngắm cảnh như thường.
Hai năm sau, thiếu niên Tiêu Vị Ương vào triều.
Bốn năm sau, Tiêu Vị Ương được bổ nhiệm trở thành Hộ bộ Thượng thư.
Nhiều năm sua nửa, thời điểm lâm triều.
Bạch Vương Bạch Nhược Thủy ngồi sau màn trướng, nhìn chằm chằm Tiêu Vị Ương đứng giữa triều khoan thai dâng tấu, hai má bất giác ửng đỏ.
Cái gọi là duyên, đều đã định từ sớm.
Toàn văn hoàn