Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, Mễ Nặc một mình ngồi ở giữa Diễn võ ma trận, cấm địa phía sau núi của học viện, giữa ngẩn người nhìn bốn phía vách núi đến xuất thần.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Đề Đạt phó viện trưởng đi đến bên người viện trưởng Mễ Nặc, nhẹ giọng hỏi: “Viện trưởng, đã trở về được một thời gian rồi, người vẫn còn nhớ mãi chuyện Dịch Vân, hài tử kia không từ mà biệt (không nói gì mà đi) ư?”
Từ đô thành Kỳ Vũ trở lại học viện, cho đến nay đã qua hai mươi mấy ngày. Trong những ngày này, viện trưởng hắn cái gì cũng không làm, mỗi ngày chỉ ngồi yên ngẩn người ở nơi này. Ngồi nhìn mặt trời mọc, ngồi nhìn mặt trời lặn, trong lòng luôn luôn có một loại đau, giống như mất đi một thứ gì đó cực kỳ trọng yếu.
Lúc trước khó có thể tưởng tượng được, tình cảm sư đồ phát sinh mấy năm lại là ký ức đẹp đẽ nhất trong cả đời hắn. Giống như bị cắt một mảnh ở trong lòng, nội tâm hắn bất giác mê man, khó có thể trở lại cuộc sống yên tĩnh, bình đạm. Cái gì cũng không hăng hái, cái gì cũng không hứng thứ, mờ mịt không biết làm gì. Cả đời Mễ Nặc chưa bao giờ suy sút đến như vậy.
Mấy chục năm ở chung cùng làm việc, Đề Đạt đương nhiên hiểu được tâm tình giờ phút này của Mễ Nặc, cho nên từ khi đại điển phong tước chính thức chấm dứt, tất cả các đệ tử và lão sư cùng trở lại học viện, hắn để cho Mễ Nặc tự điều chỉnh tâm tình trầm thấp của mình, còn bản thân thì cố gắng khiêng hết tất cả các việc lớn nhỏ trong học viện, cho tới bây giờ mới đến quấy rầy hắn.
Mễ Nặc thản nhiên nói: “Ma đấu đại hội đã chấm dứt. Một năm lại tới, qua một tháng đầu mùa xuân sẽ là lúc các đại học viện tuyển nhận tân sinh theo thông lệ hàng năm. Đề Đạt, năm nay bản viện trưởng không muốn quản, việc này toàn bộ giao cho ngươi xử lý đi.”
Đề Đạt cười nói: “Viện trưởng, năm nay việc tuyển nhận tân sinh không cần chúng ta lo lắng. Các khảo hạch nhập học còn hơn ba mươi ngày nhưng trong thành Thiên Phong đã tràn đầy người. Tất cả khách điếm trong thành đều gần hết phòng, tất cả đều là đệ tử tuổi trẻ từ khắp các nơi tới vì ghi danh vào học viện Thiên Phong của chúng ta. Hiện nay đã vượt qua năm vạn người đăng kí.”
“Nghĩ đến một tháng sau, đợi đến ngày chính thứ mở ra khảo hạch nhập học thì số người có thể còn đạt tới hơn hai mươi vạn. Tràng cảnh rầm rộ như vậy, năm vừa rồi chỉ có ở Kỳ Vũ Vương gia học viện mới có thể phát sinh, hiện giờ lại đến lượt học viện Thiên Phong của chúng ta.”
“Hai mươi vạn người? Nhiều như vậy ư?” Mễ Nặc líu lưỡi.
“Chiến thắng cuối cùng ở Ma đấu đại hội, bình dân hai bàn tay trắng quật khởi chính là hiệu ứng truyền kỳ do tiểu tử Dịch Vân kia một tay tạo ra. Mà hắn lại xuất thân từ học viên Thiên Phong, thành tựu thuộc về học viện Thiên Phong. Tình huống này trước nay chưa từng có, tất cả mọi người đều đến vì hắn. Tuy rằng ngạc nhiên nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cũng là đương nhiên, chẳng có gì lạ cả!” Đề Đạt hưng phấn cười nói.
Ma đấu đại hội lần thứ ba mươi, tổng thành tích của học viên Thiên Phong vốn xếp thứ ba ở đế quốc Kỳ Võ đã nhảy lên vị trí thứ hai, đẩy học viện Lai Nhân chiếm vị trí này mấy trăm năm xuống, xếp gần với học viện Kỳ Vũ vương gia. Đây là vinh quang mà học viện Thiên Phong chưa từng đạt được từ khi có Ma đấu đại hội đến nay.
Chỉ vẻn vẹn đi lên một bước nhưng khó khăn trùng trùng. Học viện Thiên Phong không ngờ lại viết lên lịch sử mới.
Mà có thể tạo nên kỳ tích như vậy, nguyên nhân không thể không nói đến sự biểu hiện của Dịch Vân và An Na thật sự quá mức xuất sắc, ở trong các trận đấu của Ma đấu đại hội cướp lấy nổi bật, đặc biệt nhất là Dịch Vân.
Thân phận thật sự của hắn, đứa con bị vứt bỏ của đệ nhất thế gia của đế quốc, gia tộc Lam Duy nhĩ, đứa con thứ bảy có cái tên phế vật. Thân thế thấp kém, gặp phải chuyện bi thống, từ hai bàn tay trắng đi đến đỉnh cao của long môn, lấy được tước vị Tam đẳng Bá tước. Mà khai quật hắn, tạo nên hắn chính là học viện Thiên Phong. Chuyện xưa như đồng thoại, chim sẻ thành Phượng hoàng, loại trái ngược kịch liệt này làm chấn động tâm linh của tất cả đệ tử tuổi trẻ ở khắp nơi.
Thành danh, thành tựu, một bước lên trời, có ai không muốn?
Người tuổi trẻ luôn luôn có giấc mộng, cũng luôn yêu thực hiện mộng tưởng. Thiếu niên tóc đen khởi điểm còn kém so với tất cả bọn hắn. Cho dù là một bình dân không đủ ba bữa cơm, nhà chỉ có bốn bức tường cũng còn hơn chuyện suýt chút nữa bị diệt tộc mà hắn gặp phải. Hắn có thể, vì sao bản thân mình lại không thể?
Học viện Thiên Phong hiện nay đã trở thành con đường lớn để thực hiện giấc mộng. Tất cả những đệ tử đứng ở Tứ tinh giai vị, đạt đến tiêu chuẩn nhập học để nguyện ý ở trong này đánh cược một phen.
Tất cả những đệ tử trẻ tuổi, tư chất đứng đầu, thiên phú siêu quần đều không mời mà tới, rầm rộ vượt qua hẳn tình hình độc chiếm chiêu sinh năm vừa rồi của học viên Kì Vũ vương gia. Hơn nữa, lúc này mới chỉ là năm đầu tiên, cách kì Ma đấu đại hội tới còn đến mười năm.
Nếu học viện Thiên Phong thật sự có thể nắm chắc cơ hội này, mười năm sau có năng lực đánh bại học viện Kỳ Vũ, tiếp tục đi lên vị trí thứ nhất thì học viện Thiên Phong có cơ hội rất lớn có được địa vị vinh quang học viện thứ nhất đế quốc.
Cơ hội luôn luôn khó tìm! Trải qua ba mươi kỳ Ma đấu đại hội, chờ đợi ba trăm năm lâu dài, cuối cùng cũng có một tia ánh sáng, cũng khó trách Đề Đạt lại hưng phấn như vậy.
“Ừ!” Mễ Nặc trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Danh ngạch chiêu sinh của học viên có hạn mức cao nhất. Nếu tình hình tốt như vậy, vậy thì năm nay nâng tiêu chuẩn chiêu sinh lên một giai đi. Trừ những đệ tử thiên phú siêu quần, tuổi còn trẻ, tài hoa hơn người ra, lần này mức độ khảo hạch thấp nhất liền lấy Tứ tinh trung giai đi. Lấy tình huống rầm rộ như hiện giờ, hẳn là có thể bổ sung một lượt người mới vốn đang khuyết thiếu. Việc này cứ giao cho ngươi đi làm vậy!”
Đề Đạt mỉm cười gật đầu. Năm trước, chỉ có học viện Kỳ Vũ Vương gia mới dám lấy Tứ tinh trung giai làm yêu cầu thấp nhất để chiêu sinh. Mà nay phong thủy luân chuyển (thế cục xoay chuyển) cuối cùng cũng đến lượt của học viện Thiên Phong. Thu được đệ tử tuổi trẻ tư chất tốt nhất, tiến hành mười năm huấn luyện, dạy dỗ. Kỳ Ma Đấu đại hội tiếp theao, học viện Thiên Phong của hắn sẽ có tương lai… Đề Đạt khó nén được sự kích động.
Đúng lúc này thì Mễ Nặc đứng dậy, vươn người, cười nói: “Thời gian vừa rồi ta cũng có chút suy sụp. Không nghĩ đến chuyện của tên đệ tử hỗn trướng kia nữa. Đề Đạt, ngươi giúp ta đi làm một chuyện. Lấy An Na cầm đầu, tìm toàn bộ các đệ tử hệ ma pháp thăng cấp hai mươi trở lên trong kỳ Ma Đấu đại hội lần này. Ta sẽ đích thân chỉ đạo bọn họ tu luyện, thuận tiện sắp xếp thời gian luôn đi!”
Đề Đạt kinh ngạc đến ngẩn ra: “Viện trưởng, ngươi muốn thu bọn họ làm đệ tử chính thức sao?”
Cũng khó trách Đề Đạt kinh ngạc. Gần mấy chục năm qua, ngoài Dịch Vân ra, Mễ Nặc vẫn chưa thu một đệ tử chính thức nào cả, lúc này lại phá lệ. Dịch Vân dành được chiến thắng cuối cùng của Ma đấu đại hội, đây vốn là một chuyện cực kỳ tốt đẹp. Nhưng mấy việc làm của hắn cũng làm cho Mễ Nặc lão sư này tức giận không nhẹ. Vì thế mà tổn thọ vài năm cũng có thể. Mễ Nặc luôn gọi Dịch Vân là “đệ tử hỗn trướng”, cũng coi như đúng sự thật.
Đề Đạt vẫn cho rằng Mễ Nặc sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa. Không ngờ…
“Có gì không thể?” Mễ Nặc nhàn nhạt cười, nói tiếp: “Ngoài ra, Đề Đạt, lấy Khắc Lý Mạn cầm đầu và đệ tử võ giả trong vòng hai mươi cường, ngươi cũng nhận làm đệ tử chính thức của ngươi đi. Chú trọng tài bồi bọn họ. Về phần những chuyện tạp vụ liên quan đến học viện thì chia ra, để cho những lão sư cao giai khác đi làm thay đi!”
Đề Đạt tuy rằng không đạt đến Cửu tinh lĩnh vực nhưng cũng là cường giả tuyệt đỉnh đạt tới cấp bậc Võ tướng Bát tinh cao giai, khoảng cách Bát tinh đỉnh phong cũng chỉ một bước mà thôi. Hắn tự mình chỉ dạy đương nhiên là có hiệu quả hơn so với những Lão sư Thất tinh cao giai khác.
Mà Khắc Lý Mạc mặc dù không lọt vào danh sách trăm cường của kỳ Ma Đấu đại hội này nhưng chỉ có thể nói là do hắn không may. Chỉ vì đối thủ hắn gặp phải là Ma Đa của gia tộc Lam Duy Nhĩ. Thực lực của Khắc Lý Mạn còn mạnh hơn một bậc so với An Na đứng thứ hai của đại hội. Hiện giờ, Dịch Vân rời đi, không thể nghi ngờ gì, hẵn vẫn là đệ tử cực mạnh đứng đầu của học viện Thiên Phong, tuyệt đối có tư cách trở thành đệ tử đầu tiên của Đề Đạt.
Mễ Nặc tiếp tục thảo luận với Đề Đạt về chi tiết có liên quan đến việc chiêu sinh của học viện. Sau khi mọi chuyện quan trong đã sắp xếp xong, Mễ Nặc im lặng một lúc rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Đệ tử chuyển giáo (chính là chuyển trường) kia đã đến học viện báo danh chưa?”
“Đệ tử chuyển trường?” Đề Đạt hoàn toàn không rõ.
Trong các học viện lớn, chuyện đệ tử tiến hành chuyển trường cho đến bây giờ đều là chuyện cực kỳ bình thường. Chỉ cần đạt tới trình độ tiêu chuẩn cùng có được một bức thư đề cử của lão sư học viện, lại không có chuyện xấu gì trong hồ sơ thì học viện mới gần như thu nhận.
Sau Ma đấu đại hội, cho đến giờ, học viện Thiên Phong đã thu được mấy nghìn thỉnh cầu xin chuyển giáo. Trình tự xét duyệt vẫn còn đang trong giai đoạn tiến hành, vẫn chưa kết thúc. Không biết người trong lời nói của Mễ Nặc là ai?
“Ta hỏi là La Lôi, con gái của Ni Tư, thành chủ Đa Ni Tạp.”
“Là nàng à!” Đề Đạt nhắc lại, nhất thời nhớ tới, đó vốn là đệ tử của học viện Kỳ Vũ vương gia đạt đến Tứ tinh cao giai. Ở trong kỳ Ma đấu đại hội này cũng thuận lợi tiến vào danh sách năm mươi cường, là một mầm tốt có tiềm lực.
Trong mười ngày trước khi chấm dứt đại hội, nàng theo thành chủ Ni Tư ở cùng chỗ với sư sinh (lão sư và học sinh) của học viên Thiên Phong, mà nhìn như còn có giao tình không sai với Dịch Vân. Vốn Đề Đạt cũng không nghĩ ra, Dịch Vân tính tình lạnh nhạt, mấy năm ở trong học viện Thiên Phong, cũng chỉ có An Na, Ni Khả và một số ít người mới tương đối gần gũi với hắn. Tại sao nàng vừa mới đến lại có thể tán gẫu, nói chuyện với Dịch Vân, quan hệ của hai người hòa hợp dị thường?
Cho đến khi diễn ra đại điển Phong tước, Ni Tư nói ra, vạch trần quá khứ của Dịch Vân thì mới hiểu được. Hóa ra từ mấy năm trước, ở thành Đa Ni Tạp nàng đã quen biết với Dịch Vân. Thảo nào bọn họ lại quen thuộc như thế. Cũng vì vậy mà Đề Đạt có ấn tượng khá sâu với La Lôi. Thỉnh cầu xin chuyển trường của nàng, nhìn thấy một cái là cho qua, ngay cả các trình tự khảo hạch thí nghiệm cũng bỏ bớt.
Đề Đạt nói: “Mấy ngày trước đây La Lôi đã hoàn thành thủ tục báo danh. Ta thấy nàng ở cùng một chỗ với Ny Khả, Tô Lỵ, tình cảm dường như không sai nên an bài ba người bọn họ ở cùng một ban. Do cùng một vị lão sư cao giai dạy dỗ. Như thế có thể để cho nàng nhanh chóng hòa nhập vào hoàn cảnh mới ở học viện Thiên Phong chúng ta.”
Mễ Nặc khoát tay áo nói: “Sắp xếp thế không sai! Nhưng mà bây giờ có chút thay đổi. Để ngươi thu ba người bọn họ làm đệ tử, đích thân dạy dỗ!”
Đề Đạt nghe vậy cực kỳ kinh ngạc!
Tuy rằng thiên phú của ba người bọn họ cũng không kém, nhưng trước mắt tất cả đều vẻn vẹn là Tứ tinh giai vị. Mà đệ tử chính thức hắn sắp phải chỉ đạo nằm trong hai mươi cường của Ma đấu đại hội, đều có cấp bậc Lục tinh. Thực lực chệnh lệch của hai bên căn bản là một trời một vực, làm sáo có thể theo kịp tiến độ của những đệ tử cường giả này?
Giống như đoán được lo lắng của Đề Đạt, Mễ Nặc cười nói: “Ngươi có từng nghe qua “Nghịch vũ luyện pháp”chưa?”
“Nghịch vũ luyện pháp?” Đề Đạt suy nghĩ, đột ngột thốt lên: “Truyền thuyết kỹ nghệ có thể trọng tố (tổ chức lại, xây dựng lại) lại công pháp tu luyện đấu khí. Đầu tiên là phá hỏng, sau đó sáng tạo, trực tiếp đem pháp môn đấu khí cải tạo thành tuyệt học cao đẳng. Đây là “Thần kỹ” được ghi lại bên trong sách cổ mấy nghìn năm, đã sớm hoàn toàn thất truyền. Vì sao viện trưởng lại hỏi như vậy?”
Mễ Nặc chậm rãi nói: “Lúc còn ở trong thành Kỳ Vũ chờ đợi đại điển phong tước, ta thấy Ny Khả suốt ngày cầm một quyển pháp môn đấu khí để nghiên cứu liền tò mò hỏi thăm. Sau mới biết là do Dịch Vân sửa chữa công pháp đấu khí của gia tộc Kiệt Nặc Tư bọn họ rồi viết ra. Hơn nữa không chỉ bọn họ, mà ngay cả hai người La Lôi và Tô Lỵ cũng lấy được một bộ từ tay Dịch Vân. Ta càng nghe càng thấy lạ, liền từ chỗ ba người bọn họ lấy được bản sao, sau đó đưa cho Bố Lạp Tác xem thử.” Bố Lạp Tác là viện trưởng của học viện Lai Nhân, Cường giả Tôn cấp Cửu tinh đỉnh phong. Mễ Nặc tự biết bản thân đối với đấu khí hiểu biết có hạn. Mà trong khoảng thời gian kia, Bố Lạp Tác thường thường qua lại, đương nhiên chính là nhân tuyển tốt nhất.
Nói đến chỗ này, giọng nói của Mễ Nặc chuyển trầm, trầm giọng nói: “Ngươi tuyệt đối sẽ không tin được, ba bộ công pháp đấu khí đó, đều là pháp môn tu luyện đấu khí cùng đẳng cấp với “Đằng Long Kinh Thiên quyết”, tuyệt học cao nhất của Vương thất Kỳ Vũ! Mà càng khó tin hơn là, so sánh với công pháp trước đó của chúng nó, phẩm cấp của công pháp tăng lên đâu chỉ mấy cấp, lại còn hoàn toàn phù hợp với người luyện. Bố Lạp Tác nói ra đáp án duy nhất, giải thích duy nhất chính là Thần kỹ Nghịch luyện vũ pháp đã thất truyền mấy nghìn năm!”
Thần kỹ?
Một từ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hai chữ không thể tưởng tượng được, giống như sấm chớp giữa mùa xuân, làm chấn động mạnh mẽ tâm linh của người nghe. Đề Đạt hoàn toàn ngây ngẩn cả người.