Một tòa cung điện còn to lớn hơn gấp mấy lần so với nơi diễn ra đại điển phong tước ở chính điện của hoàng cung của Kỳ Vũ. Tường đá thuần một màu trắng, mấy trăm cây cột đá điêu khắc hoa mĩ dựng san sát nhau ở trong diện. Sàn nhà là đá trắng trân quý. Trên mỗi một cây cột đá đều có một ngọn lửa đang cháy, làm cho cả cung điện sáng nhưng âm u.
Mấy trăm ngọn lửa không gió mà dập dờn, tự dưng trong đó cũng có một cỗ uy áp vô hình tràn ngập ra. Mơ hồ phân biệt được rõ mọi vật ở trong điện, càng làm cho hơn trăm ngọn nến trong điện đẹp đẽ mà lạnh lẽo.
Trong cung điện to như vậy, lúc này chỉ có ba người. Một ngồi, một đứng, một quỳ.
Nam tử ngồi trên ghế cao nhất phía trên cầu thang, trên người ẩn ẩn bùng phát ra một cỗ khí tức. Không thấy rõ khuôn mặt của hắn, chỉ nghe được tiếng nói trầm thấp mà chậm rãi của hắn: “Bố Lỗ Thác, sau Ma đấu đại hội, ngươi thân là Thần chức giả cao nhất của Thánh giáo ở đô thành của Kỳ Vũ, không những không mang được thiếu niên có kỹ năng luyện khí chế tạo ma binh mà còn để cho Khoa Lý Lạc và Tháp Cát Nhĩ cùng mất tích. Một sự việc, ba sai lầm, bản tọa muốn nghe xem lý do của ngươi là gì.”
Trong điện trong trẻo lạnh lẽo. độ ấm giống như mùa đông khắc nghiệt đông lạnh, Bố Lỗ Thác cũng không ngừng chảy mồ hôi lạnh, nói thật cẩn thận: “Bẩm Hi Đồ Ân đại nhân, mặc dù Dịch Vân đã là Bạch Y chủ giáo mới của Thánh giáo chúng ta. Nhưng tính tình của hắn khác hẳn với người thường. Vì kế sách lâu dài, ta cũng không thể hạn chế hành động của hắn. Lần này tuy rằng hắn không từ mà biệt nhưng cũng có nhờ tộc trưởng Cát Âu của gia tộc Kiệt Nặc Tư báo lại. Nói vậy chắc sau này khi trở về tất nhiên sẽ đến giáo đường ở thành Kỳ Vũ để báo danh. Ta đã dặn dò qua, dẫn hắn đi vào Thánh đảo chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
“Về phần Khoa Lạc Lý và Tháp Cát Nhĩ không biết vì sao tự dưng mất tích với nhau, ta cũng hoàn toàn không biết rõ. Giáo quy nghiêm minh, đây tuyệt đối không xuất phát từ ý nguyện của hai người bọn họ. Ta đoán có khả năng nhất chính là bọn họ đã gặp chuyện không hay. Ta cho rằng người ra tay không nghi ngờ gì chính là Tạp Lỗ Tư!”
Hi Đồ Ân nghe vậy nhướng mày, có vẻ hơi kinh ngạc nói: “Tạp Lỗ Tư đã ở trong thành Kỳ Võ sao?”
Bố Lỗ Thác gật đầu, đáp: “Trong khi diễn ra Ma Đấu đại hội cho đến khi chấm dứt đại điển phong tước thì hắn vẫn đều ở đó. Lấy quan hệ của hắn với giáo đình chúng ta, lại thêm vào tính cách cực đoan ác liệt, vui giận thất thường của hắn. Trong quá khứ từng không hề có lý do mà bí mật ra tay chém giết sáu gã Hồng Y giáo chủ của Thánh giáo chúng ta. Ngay cả Cửu tinh cường giả hắn còn đối xử như vậy, hai người Khoa Lạc Lý làm sao có thể đặt vào trong mắt hắn. Nói giết liền giết chính là thủ pháp quen thuộc của kẻ điên kia, tuyệt đối không thoát được việc có quan hệ với hắn!”
“Ừ!” Hi Đồ Ân trầm ngâm nói: “Nếu là Tạp Lỗ Tư mà nói, việc này tám chín phần chính là do hắn làm, không sai! Nhưng, hắn điên thì điên, làm sao lại dùng hai tiểu nhân vật chỉ đạt Thất tinh giai vị để gây sự với Thánh giáo chúng ta? Nếu thật sự muốn ra tay, hẳn là nhằm vào cường giả Cửu tinh đỉnh phong như ngươi để xuống tay mới đúng chứ? Việc này thật là kỳ quái!”
Hi Đồ Ân lâm vào trầm tư còn Bố Lỗ Thác nghe được thì hết hồn. Nếu Tạp Lỗ Tư thật sự muốn ra tay với hắn thì dù là một chút cơ hội hắn cũng không có. Ngay cả muốn chạy trốn cũng là chuyện cười. Xem ra, hắn vừa đi dạo qua một vòng trước mặt tử thần. Nếu lúc trước hắn hoang mang lo lắng về sự mất tích của hai người Khoa Lạc Lý và Tháp Cát Nhĩ thì hiện tại ngược lại còn nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nếu bọn họ không chết thì người chết có thể là chính mình. Bọn họ chết thật là tốt!
Một lúc lâu sau, Hi Đồ Ân khoát tay áo, thản nhiên nói: “Quên đi! Dù sao cũng chỉ là hai tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà thôi. Bạch Y giáo chủ giai vị, Giáo Đình ta tùy tiện chỉ ra một người đều có thể thay thể, không có tổn thất gì mấy. Về phần Tạp Lỗ Tư liên tiếp tìm tới Thánh giáo ta gây phiền phức thì để đấy. Ngày sau bổn tọa sẽ chậm rãi tính sổ với hắn. Việc này tạm thời cho qua!”
Đúng lúc này, nữ tử tóc dài mặc áo giáp bạc đứng bên cạnh Bố Lỗ Thác bỗng nhiên mở miệng: “Đại nhân, ta cho rằng việc này cũng không đơn giản.”
“Hả? Bối Lôi Ti, nói cái nhìn của ngươi đi!”
Nữ tử tên là Bối Lôi Ti suy nghĩ rồi nói: “Vừa rồi mới phát sinh đại sự, trong sự phòng vệ tầng tầng lớp lớp ở Thánh Quang trại, Thanh Lôi quân đoàn lại bị tiêu diệt toàn bộ một cách vô thành vô tức (không một tiếng động) Việc này là chuyện sỉ nhục nghìn năm qua chưa từng có của Quang Minh giáo đình chúng ta. Bất luận là Khoa Lạc Lý hay Tháp Cát Nhĩ cũng đều là một thành viên trong biên chế của Thanh Lôi chế tài đoàn. Cho nên, ta cho rằng hai việc này chợt nhìn thì không có quan hệ nhưng trên thực tế có đặt cùng nhau để xem xét. Người ra tay hẳn là người có thù hận rất lớn với Thanh Lôi quân đoàn mới đúng!”
“Hơn nữa, vì truy tra chuyện này mà điều động toàn bộ cường giả cấp Thần sử nhưng cho đến nay vẫn không tìm được một tia manh mối. Ta từng xem xét chi tiết hơn ba nghìn bộ thi hài vỡ nát kia, tuy rằng tất cả đều bị liệt hỏa đốt thành cháy sém nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng. Tất cả các vết kiếm thương chém trên người của các thi hài đều khá kém, rõ ràng là do người chưa đạt đến Cửu tinh gây ra. Tuyệt đối không xuất phát từ tay của Tạp Lỗ Tư.”
Nói tới đây, Bối Lôi Ti khẳng định nói: “Bởi vậy, ta có lý do hoài nghi người giết hại Khoa Lạc Lý và Tháp Cát Nhĩ chắc hẳn không phải là Tạp Lỗ Tư.”
Chuyện toàn bộ Thanh Lôi chế tài đoàn bị tiêu diệt được đưa ra ánh sáng sau khi đại điển phong tước ở Kỳ Võ đã diễn ra được năm ngày, cũng chính là ngày thứ sáu sau khi Dịch Vân rời đi mới bị các nhân viên khác ở Thánh Quang trại phát hiện.
Thánh địa của Quang Minh giáo đình, toàn quân đoàn mấy nghìn người không một tiếng động bị người khác tàn sát không còn. Điều này đối với Quang Minh giáo đình luôn tự cho mình là thế lực lớn nhất đại lục mà nói, căn bản là một loại cực kỳ nhục nhã, tổn hại thật lớn tới uy tín vô thượng của Giáo đình.
Chuyện xấu, đương nhiên là muốn giấu giếm. Dưới sự ra lệnh của Hi Đồ Ân, chuyện toàn bộ Thanh Lôi chế tài đoàn bị diệt cũng chỉ có nội bộ giáo đình biết được, đồng thời cũng ra lệnh hơn một nửa cường giả Thần sử cực lực truy tra hung thủ. Bối Lôi Ti này chính là một thành viên quan trọng của Quan Minh kỵ sĩ đoàn thuộc về Thánh đảo, toàn quyền phụ trách truy tìm ra chân tướng.
Bố Lỗ Thác nghe vậy cũng cả kinh. Chuyện toàn bộ Thanh Lôi đoàn bị diệt hắn cũng không có tư cách lên tiếng. Nhưng tình hình trong thành Kỳ Vũ thì hắn hiểu rõ hơn nhiều so với hai vị ở đây. Khoa Lạc Lý và Tháp Cát Nhĩ vô cớ mất tích, không phải Tạp Lỗ Tư ra tay thì là người nào. Hắn không đồng ý với cách đoán của Bối Lôi Ti nhưng nàng lại là một Thần chức cấp cao Thần sử, thân phận lập trường của hắn không cho phép hắn mở miệng nói chuyện.
Sau khi im lặng thật lâu, Hi Đồ Ân bỗng nhiên hạ lệnh: “Bố Lỗ Thác, ngươi lập tức trở về tọa trấn thành Kỳ Vũ. Chỉ cần thiếu niên kia vừa xuất hiện thì lập tức đưa hắn trở về Thánh đảo. Ngoài ra, phái ra mật thám của Giáo Đình giỏi về ẩn nấp hành tung nhìn chằm chằm vào gia tộc Kiệt Nặc Tư có quan hệ hợp tác với hắn và Thiên Phong học viện. Chỉ cần có tin tức của hắn, nói vậy chắc hẳn ngươi cũng biết nên làm thế nào đi.”
Bố Lỗ Thác giật mình ngây người, dùng loại phương pháp này đối xử với một gã Bạch Y giáo chủ vừa tiền vào Giáo Đình thật sự là rất kỳ quái. Hắn cũng không hiểu dụng ý của Hi Đồ Ân đại nhân nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lập tức lĩnh mệnh đi làm.
Nghìn dặm xa xôi vừa mới chạy về Thánh đảo phục mệnh, ngay cả một chén nước trà cũng chưa kịp uống, hiện tại lại phải lập tức trở về Kỳ Vũ đỗ thành. Trong lòng Bố Lỗ Thác thầm than, Hồng Y chủ giáo như hắn cũng thật sự là mệnh khổ!
Đợi sau khi Bố Lỗ Thác rời đi, Hi Đồ Ân lại nói: “Bối Lôi Ti, bản lĩnh truy xét, điều tra của ngươi đứng đầu trong các Thần sử, bất kỳ dấu vết gì để lại cũng không thoát khỏi cặp mắt của ngươi. Hiện tại bổn tọa giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng.
“Khoảng chừng một năm trước, ở một thành nhỏ ở biên cảnh đế quốc Kỳ Võ là Mạt Nhược Nhân thành từng phát sinh qua một vụ thảm án. Gần một nghìn thành vệ cùng với Bạch Y giáo chủ Ngũ tinh pháp sĩ trong một đêm bị tàn sát sạch sẽ. Hung thủ năm ấy đến tột cùng là ai thì cho đến nay vẫn không biết. Nhiệm vụ của ngươi chính là tra tìm thần bí nhân với người đồ diệt cả Thanh Lôi chế tài đoàn xem có phải là cùng một người hay không?”
Bối Lôi Ti nghe vậy giật mình ngây người.
Thảm án ở thành Mạt Nhược Nhân, bí ẩn khó giải. Chỉ vì tất cả những binh lính của thành Mạt Nhược Nhân từng chứng kiến qua thảm án còn may mắn sống sót thì đều phát điên. Không có bất kỳ người nào có biện pháp nói ra thảm án đêm hôm đó. Hơn nữa, theo từng ngày, từng ngày trôi qua, những binh lính may mắn còn tồn tại đều lâm vào trạng thái điên cuồng thâm trầm. Có lẽ là do không chịu nổi sự tra tấn của ác mộng khôn cùng mà đều lần lượt có hành động tự sát.
Thảm án qua đi một tháng, toàn bộ những binh lính chứng kiến đêm hôm đó đều tử vong. Không phải tự sát thì bị dọa chết ngay trong mộng. Tất cả manh mối đều bị chặt đứt. Mặc kệ là vương thất của Kỳ Võ hay Quang Minh giáo đình cũng đều không có cách nào tiến hành truy tra.
Sau đó, Lam y giáo chủ tới Mạt Nhược Nhân thành chủ trì đại cục, dùng thuật đóng băng bảo tồn lại mấy cỗ thi hài coi như là đầy đủ chết trong vụ thảm án ban đêm đó, đặt ở một chỗ trong giáo đường. Mấy cỗ thi thể này, không phải đứt tay đứt chant hì chặt lưng cắt đầu, trên đó tất cả đều lưu lại dấu vết của kẻ gây án. Để lại manh mối duy nhất có thể cung cấp cho việc điều tra sau này.
Hiện tại nghĩ lại, theo tiếng kêu khóc của đám binh lính còn sót lại trước khi chết, điều có thể khẳng định duy nhất chính là thảm án ở Mạt Nhược Nhân thành toàn bộ đều do một người tạo thành. Một người có vị giai không cao, một người dùng kiếm, một thiếu niên có cái tên “Phệ huyết ác ma”.
Những lời nói của Bối Lôi Ti làm cho hắn chợt nhớ tới chuyện cũ vốn bí ẩn khó giải này, chính là muốn nàng xem xét kĩ dấu vết lưu lại trên thi thể. Nếu thật sự là vết thương tạo thành, thủ pháp giết địch do cùng một người gây ra thì tuyệt đối sẽ không tránh khỏi con mắt của Bối Lôi Ti.
Ngẩn người một lúc lâu sau, Bối Lôi Ti mới hỏi: “Đại nhân, Mạt Nhược Nhân thành và Thánh Quang trại cách nhau đâu chỉ nghìn dặm, không có chút quan hệ nào. Ý của ngài là…”
“Tuy rằng khả năng không lớn nhưng bổn tọa hoài nghi. Kẻ làm hai chuyện này có thể là cùng một người, một thiếu niên không lớn cho lắm.”
“Thiếu niên? Làm sao có thể được?” Bối Lôi Ti cả kinh nói: “Nói là thảm án của Mạt Nhược Nhân thành còn được. Nhưng trong Thanh Lôi chế tài đoàn ngoài đoàn trưởng Ách Ba Đa thì còn có ba vị Thiên phu trưởng đều là cường giả Thất tinh lĩnh vực. Có biện pháp đồ diệt toàn bộ đoàn bọn họ chỉ có thể là cường giả đạt tới Bát tinh giai vị, điều ấy là có thể khẳng định. Một thiếu niên ư? Không có khả năng!”
Hi Đồ Ân thản nhiên nói: “Cho nên mới nói đây chỉ là bổn tọa đoán. Về phần sự thật ở phía sau thì ngươi tự đi Mạt Nhược Nhân thành để điều tra đi. Cái bổn tọa muốn chính là một đáp án khẳng định!”
Bối Lôi Ti mang theo đầy bụng nghi hoặc rời đi, Hi Đồ Ân đứng dậy đi xuống, nhìn xung quanh cung điện lạnh lẽo không một bóng người, lẩm bẩm: “Bối Lôi Ti có nói, người ra tay hẳn là người có thù hận rất lớn với Thanh Lôi chế tài đoàn. Vụ án Thanh Lôi này, toàn bộ đoàn hơn ba nghìn người chết hết nhưng lại không hề tìm thấy thi thể của Đấu khuyển. Bọn chúng đi đâu rồi? Nếu bàn về động cơ thì chỉ có tên thiếu niên có huyết mạch của Tư Đạt Đặc nhất tộc kia là có khả năng nhất.”
“Nhưng không nói đến hắn bây giờ mới chỉ vẻn vẹn đạt tới Lục tinh đỉnh phong, cho dù đạt tới Thất tinh đỉnh phong cũng không thể bằng vào sức của một người mà che chắn được Ma trận cảnh báo ở Thánh địa, chứ đừng nói đến việc đồ diệt cả Thanh Lôi chế tài đoàn. Huống cho Thánh Quang trại cách đô thành Kỳ Vũ mấy nghìn dặm, cho dù cưỡi á long tọa kỵ cũng phải mất hơn mười ngày mới có thể tới được.”
“Hắn có động cơ nhưng lại không có thực lực cùng khả năng ra tay. Huống chi, sự thật của vụ án trấn Ái Đạt hắn cũng không có khả năng biết được mới đúng. Mang mục tiêu truy xét đặt trên người hắn, có phải là ta đã làm việc thừa không? Thôi, quên đi! Dù sao trước mắt, đây cũng là con đường duy nhất, truy xét một chút cũng không sao!”
Đi đến cửa của đại điển, ngẩng đầu nhìn lên trời, hơi nước bao hàm cả sắc màu, bốn bề là biển, cảnh đẹp chỉ có riêng ở Quang minh thánh đảo. Trong mắt Hi Đồ Ân đột nhiên hiện lên vẻ thê thương mà tàn nhẫn: “Tuyệt lĩ luyện khí ma binh thất truyền của Tư Đạt Đặc bộ tộc tái hiện, hiên nay đã có thể luyện ra Tam phẩm sơ giai ma binh. Thiếu niên này đáng giá chờ mong ở tương lai, cũng vạn phần đáng giá trở thành trọng điểm bồi dưỡng của Thánh giáo ta. Chỉ là, nếu hắn thật sự biết được vụ án trấn Ái Đạt năm đó là do Quang Minh giáo đình ta ra lệnh. Nếu là như vậy, cho dù hắn có là nhân tài quý hiếm đến mấy, sợ rẳng bổn tọa có không nỡ đến mấy cũng chỉ có thể vĩnh viễn trừ hậu họa, không tiếc đại giới diệt trừ hắn!”
Mưa bụi lất phất bay đầy trời, tầng tầng rơi xuống mặt đất trên cánh đồng hoang vu trống trải, mưa mù mờ mịt, trước mắt chính là một mảnh đất trời sương mù. Dịch Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú, suy nghĩ xuất thần.
“Làm sao vậy?” Môn La hỏi.
“Không biết tại sao, bắt đầu từ lúc rời khỏi ma pháp trận trong động đá thì ta luôn cảm giác được có một cỗ khí tức theo sát. Nhưng mà mở hết linh thức, cẩn thận tìm tòi, trong phạm vi năm mươi dặm, ngoài ta ra không còn ai khác. Có lẽ là do ta nghĩ nhiều, nhưng cảm giác kỳ dị này cứ như hình với bóng, suốt ngày không tiêu tan. Chẳng lẽ thật sự có cường giả nào đó để ý đến ta sao?” Dịch Vân suy tư nói.
Môn La khoát tay áo, thản nhiên cười nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Nhất định là do ngươi nghĩ nhiều quá! Có lão đạo ta anh minh vô song ở đây, trên đời này còn có ai có biện pháp đi theo ngươi mà không bị ta phát giác. Cho dù là loại siêu cấp cường giả tối cao như Tạp Lỗ Tư và A Khắc Tây muốn vô thanh vô tức theo dõi ngươi cũng không có cửa đâu!”
“Chắc chắn là do mấy ngày trước, đầu tiên là tỷ thí ở Ma đấu đại hội, sau đó là chiến đấu với Thanh Lôi chế tài đoàn, cuối cùng là tên mặt dày, quên sạch chuyện năm đó tự tay bỏ ngươi, giống như keo da trâu dính chặt lấy đùi của ngươi. Đầu tiên là yêu cầu, sau đó là cưỡng bức, muốn bức bách ngươi trở về gia tộc Lam Duy Nhĩ. Bá Nạp Đốn chỉ kém bước chưa quỳ xuống gọi ngươi là ông nội mà thôi. Buồn cười lại cũng thật đáng tiếc! Ngươi vẫn bị vây ở trong hoàn cảnh vừa vớ vẩn lại cực đoan đè nén này nên mới trở nên nghi thần nghi quỷ đi!”
Dịch Vân nghe vậy không khỏi bật cười. Bất kể là chuyện gì, chỉ cần tới miệng của Môn La cuối cùng đều thay đổi. Cái khó có được nhất chính là hắn luôn có thể nói được hợp tình hợp lý, đạo lý rõ ràng. Nhưng mà, hắn nói cũng có lý. Tuy rằng Môn La đã không có thân thể, một thân thực lực chỉ phát huy được khoảng Tam tinh giai vị nhưng linh giác nhận biết của hắn đúng thật là ở Tinh vực đỉnh phong. Lại còn ở trong tổ khí Hồng Liên hơn sáu nghìn năm. Nếu bàn về độ mạnh của linh giác thì bây giờ khẳng định không có ai có thể sánh với hắn. Quả thật là không ai có năng lực tránh né qua linh giác tra xét của hắn, cho dù là siêu cấp cường giả cấp Tinh vực cũng không ngoại lệ.
Mưa bụi đầy trời không ngưng rơi, mưa bay bay như lông vũ, rơi xuống thân hắn liền lập tức bốc hơi, không hề có chút trở ngại nào. Dịch Vân xoay người, nhanh chóng tiếp tục chạy về phía trước.
Hắn cũng không phát giác ra, khóe miệng của lão Đại Môn La giống như u linh trôi nổi ở phía sau hắn lúc này hiện ra một nụ cười gian giống như thực hiện được quỷ kế.