Lúc này, tôi vẫn không tin chúng tôi đã
thực sự chia tay. Không có người đàn ông nào có thể lại gần thế giới của tôi.
Mối tình này,tôi cố chấp làm vậy. Cho dù cố chấp đến mức ngoan cố cũng không
quan trọng. Quan trọng là tôi muốn thế.
Lúc tan
làm, tôi gặp Mỹ Tuệ ở trước cửa thang máy. Tuy là chúng tôi cùng làm trong một
công ty nhưng muốn gặp nhau cũng không hề dễ dàng.
Cô ấy
mặc một chiếc váy liền thân màu hồng phấn, một dải nụ hoa bằng đăng ten vàng,
chạy từ vai xuống khiến chiếc váy càng điệu đà. Cô ấy trang điểm như một công
chúa, nhìn cực kỳ xinh đẹp. Tôi đứng đó muốn thán phục tài trang điểm của cô ấy
nhưng lại không biết nói thế nào, nha đầu này, thật là xinh đẹp.
“Y
Thần, cậu cùng mình đi gặp khách hàng. Cậu đứng ở đây đợi mình, đưa xong tài
liệu này, mình quay lại ngay.” Nói rồi cô ấy đóng cửa thang máy, đi thẳng lên
tầng mười hai.
Tôi ngơ
ngẩn đứng nguyên tại chỗ, ngẫm nghĩ lại những lời cô ấy vừa nói. Đúng rồi, tốc
độ nói của cô ấy quá nhanh, người lại đang ngu ngơ nên tôi phản ứng chậm hơn
một bước. Tôi phải đi đâu, lẽ nào bộ phận kinh doanh của cô ấy và bộ phận thiết
kế của tôi lại phát sinh quan hệ? Tôi lắc lắc đầu, bước về phía cửa ra.
Tôi vốn
nghĩ cứ đi về đã, lát nữa gọi điện cho nha đầu ấy giải thích một tiếng là xong,
lại không ngờ đang đi áo tôi bỗng bị kẻ nào đó túm lại từ phía sau. Lại còn
nghe thấy tiếng thở gấp và tiếng cười ha ha khe khẽ.
“Này,
nhận lời đợi tớ, sao lại bỏ đi trước thế?” Hỏi hay nhỉ? Vừa xong tôi có nhận
lời đâu. Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt vô cùng bi thương rồi lại tiếp tục đi
đường của mình.
“Em xin
chị, những trường hợp này em không thích hợp để tham gia.” Tôi vốn cho rằng lời
từ chối của tôi là hợp lý, lại không ngờ rằng câu này của mình ngay lập tức bị
cô ấy phủ định.
Lúc này
tôi thật sự cầu mong có thần tiên đại tỷ nào đó xuất hiện cứu tôi khỏi tay Mỹ
Tuệ bởi vì cô ấy đang túm tay tôi quá chặt, quá đau.
Tôi
vùng vằng cố gắng thoát ra, nhưng tất cả đều uổng công vô ích. Cô ấy chỉ nói
với tôi, lần này là một khách hàng, thật sự, chỉ có một khách hàng. Còn nữa,
đàm phán xong hợp đồng này, cô ấy sẽ mời tôi đi ăn cơm để bù đắp. Tôi đúng là
kẻ nhu nhược, mới nghe cô ấy nói có hai câu đã xuôi, chả phản ứng gì nữa.
Lần
này, địa điểm gặp mặt là một phòng trà sang trọng, chỉ có hai tầng, bài trí theo
phong cách giả cổ. Chẳng hiểu sao, cứ nghĩ tới đi gặp khách hàng để ký hợp đồng
là tôi lại nghĩ tới đến nhà hàng để được đánh chén, chẳng ngờ lần này lại được
đi ký hợp đồng ở phòng trà.
Không
bao lâu sau, người được gọi là khách hàng đã đến. Tôi không để tâm, chỉ lơ đãng
nhấm nháp tách trà của mình. Chỉ đến khi Mỹ Tuệ đá vào chân tôi một cái dưới
gầm bàn, tôi mới sực tỉnh. Điệu bộ của tôi khiến cho đối phương phải giật mình.
Tôi
ngồi nghe họ bàn chuyện hợp đồng, nhìn vẻ bề ngoài thì có vẻ như đối phương và
chúng tôi tuổi tác tương đương, vậy mà sao anh ta là giám đốc còn chúng tôi chỉ
là nhân viên quèn? Thật là nhân tài không đợi tuổi, hoặc là khuôn mặt anh ta
trẻ hơn tuổi thật, tôi rảnh rỗi phán đoán vu vơ như vậy.
Tôi lại
chống tay lên cằm tiếp tục nhìn ra cửa sổ. Mỹ Tuệ nãy giờ chuyên tâm bàn bạc
các điều khoản trong hợp đồng với người trước mặt, bây giờ mới quay sang giới
thiệu anh chàng đó tên là Lăng Sở, là giám đốc dự án của một công ty. Còn lại
những thứ cụ thể hơn tôi đều không nghe rõ.
Đột
nhiên anh ta cầm ấm trà rót thêm trà ấm vào chén của tôi, ngay lập tức tôi bị
đôi bàn tay vừa dài vừa trắng trẻo của anh ta thu hút. Đúng thế, tôi thực sự
thích đàn ông có đôi tay xương xương như thế, bởi vì đó chính là đôi tay của Y
Dương.
Tôi
trợn mắt nhìn chằm chằm vào đó, rất lâu sau vẫn nhìn như thế, không thể rời
mắt.
Anh ta
như chiếc chìa khóa, mở toang cánh cửa tâm hồn tôi. Tôi thừa nhận đôi tay Y
Dương không đẹp bằng tay anh ta. Nhưng đôi tay mãi mãi là đôi tay, không thể
thay thế cho cả con người được.
Tôi có
chút kích động, làm sánh nước trà ra ngoài. anh ta rất nhanh đưa cho tôi giấy
ăn, sau đó ân cần hỏi han tôi có bị bỏng không.
Tôi cảm
thấy hai má nóng bừng, không hiểu là vì sao.
Việc ký
hợp đồng được tiến hành rất thuận lợi, may mắn thay, anh ta là một người rất
nhẹ nhàng. Lúc chuẩn bị chia tay ở cửa quán trà. Tôi nghĩ là mình sẽ không còn
được thấy đôi tay xương xương gầy gầy đó nữa, cũng không được nghe thấy mấy lời
mà người có tên là Lăng Sở đó nói.
“Xin
hỏi, hai cô có thể bớt chút thời gian ăn cùng tôi bữa cơm không?” Anh ta cười,
khóe miệng lộ ra một vòng cung hoàn mỹ.
Xem
chừng tôi nghĩ không sai, nhất định rồi, gặp gỡ khách hàng là phải kèm ăn uống
thì mới xây dựng được quan hệ. Chỉ là khẩu vị không giống nhau thôi.
Mỹ Tuệ
kín đáo kéo gấu áo tôi, xem ra là muốn trưng cầu ý kiến của tôi. Chỉ là đang
lúc bị người khác để ý, tôi không biết phải trả lời thế nào cho tiện. Ngẩng đầu
lên phút chốc, thấy Mỹ Tuệ đã quả quyết nhận lời rồi. Sát thủ ngàn đao này, tôi
còn chưa đồng ý cơ mà.
Điểm
đến là một nhà hàng cao cấp. Tôi lật giở menu, rà tay dọc theo những món ăn ghi
trên đó và chọn một con tôm hùm Nam Mỹ rất đắt tiền. Lăng Sở tiên sinh, xin lỗi
nhé! Ai bảo anh là giám đốc còn tôi là nhân viên.
Nhân
viên phục vụ vui vui mừng mừng ghi lại món tôm hùm Nam Mỹ tôi gọi, có lẽ vì
nhìn thấy giá tiền ghi ở mặt sau mà vui chăng. Tôi lại chẳng bận tâm, tiếp tục
bận rộn chọn món nữa.
Có lẽ
đây là bữa ăn kỳ cục nhất mà tôi từng gặp. Trên bàn ăn Mỹ Tuệ và cái người tên
là Lăng Sở đó say sưa nói chuyện, tôi chỉ ngồi một bên cổ vũ cho có phong trào,
thiếu chút nữa thì dùng hết chân tay vào việc lột vỏ con tôm hùm Nam Mỹ kia.
Bàn tay
của Lăng Sở đúng là rất đẹp, tôi vừa ăn vừa ngắm nó không chút e dè, đến mức
cuối cùng đương sự còn không dám giơ tay ra tiếp tục gắp thức ăn nữa.
“Lăng
tiên sinh, sao lại mời chúng tôi đi ăn vậy?” Tôi hỏi một câu rất gian trá. Bình
thường mà nói, đàm phán hợp đồng xong rồi mới quyết định mời đi ăn tối, đều sẽ
có dụng ý gì đó, cho nên đối với những hạng người như vậy, tôi cơ bản không có
cảm tình gì.
Anh ta
đột nhiên sững lại, dường như không biết phải trả lời thế nào.
“Lẽ nào
còn có dụng ý khác?” Tôi truy hỏi thêm câu nữa, anh ta càng thể hiện sự khó xử,
hợp đồng ký xong xuôi hết rồi, anh ta muốn trở mặt cũng không được nữa.
Tôi
nhìn nhìn anh ta, nhịn không được, bật cười hai tiếng. Không ngờ da mặt của
loại người như anh ta lại mỏng đến thế. Tôi dám chắc bữa ăn hôm nay nhất định
sẽ khiến vị Lăng Sở tiên sinh này khó mà quên được.
Lúc
thanh toán, tôi giống như con chuột trốn con mèo, tránh rất xa. Nhưng có vẻ như
vị Lăng Sở tiên sinh đó không thèm ném ánh mắt thù ghét về phía tôi.
Ra tới
cửa nhà hàng, anh ta quay lại cười với tôi và hỏi: “Hứa tiểu thư, có thể cho
tôi biết làm thế nào để liên lạc với cô được không?”
Tôi có
chút kinh ngạc, tôi cứ ngỡ rằng anh ta sẽ vì những câu hỏi lúc nãy của tôi mà
cảm thấy khó để rút lui, không hề nghĩ anh ta có thể tự tin đến mức này. Ngập
ngừng một lúc lâu, để giữ thể diện, tôi đọc cho anh ta số điện thoại di động
của tôi, chỉ là số sáu cuối cùng bị đọc thành số chín.
Đại
giám đốc Lăng, đúng là không chịu nổi!
Trên
đường về nhà, Mỹ Tuệ chỉ cười và cười, đến nỗi lông tơ trên người tôi dựng hết
cả lên.
Ngay
lập tức tôi quay sang cười trêu cô ấy: “Lẽ nào đang nghĩ tới anh ta?”
Mỹ Tuệ
nháy mắt với tôi một cái, khôn ngoan trả lời: “Thôi đi, không nhận ra đó là một
người rất thích hợp với cậu sao?”
Tôi
nhìn lên bầu trời, đêm nay sao rất thưa, rất nhạt.
Tôi chỉ
nói với Mỹ Tuệ: “Tôi đã có bạn trai, bạn trai tôi tên là Y Dương.” Sau đó mỉm
cười một cách ngốc nghếch.
Đúng
thế, bạn trai tôi tên là Y Dương!
Chớp
mắt đã đến ngày nghỉ phép, tôi dự định sẽ dọn dẹp tổng thể căn phòng, cho nên
chăn đệm đều mang ra ban công phơi nắng, áo đệm của sofa cũng mang ném vào máy
giặt. Đúng lúc tôi đang uể oải đấm đấm lưng thì chuông cửa reo.
Tôi
nhìn qua lỗ quan sát trên cửa, đang đứng ngoài cửa là một người đàn bà lớn tuổi
dáng vẻ nôn nóng, nhìn mặt quen quen, chắc là người ở tầng dưới mà tôi từng gặp
qua.
“Cháu
chào bà! Có việc gì vậy bà?” Tôi mở cửa, chào hỏi bà ấy rất lễ phép.
“Cháu
gái! Bà sống dưới tầng một, bà họ Vương, cháu cứ gọi là bà Vương cũng được.”
Nói đến đó bà ấy liền nhấc tay chống nạng, bước thẳng vào nhà. Haizz…bà ấy
không biết mình là khách hay sao?
“Bà
Vương, có chuyện gì xin bà cứ nói ạ.” Tôi có chút nôn nóng, đi theo thúc giục
một câu.
“Cháu
à, đường thoát nước của khu nhà này bị tắc rồi. Ban quản lý nói chúng ta phải
tự giải quyết, bà nghĩ mỗi nhà chúng ta bỏ ra một chút tiền, thuê người nạo vét
là xong.” Bà ấy vừa nói vừa kéo tôi ngồi xuống, rõ ràng là địa vị chủ khách đã
bị hoán đổi. Thật kỳ quặc!
Mở
miệng ra là gọi “cháu gái”, dám chắc là muốn tôi quyên tiền. Tôi đương nhiên
không muốn phải mất đi món tiền này nhưng suy ngẫm hồi lâu mà vẫn không tìm ra
được lời nào để từ chối cho phải phép, cuối cùng đành mở hầu bao lấy tiền đưa
cho bà ấy.
Bạn
thấy đấy, miệng của bà lão hơn sáu mươi tuổi này thật có uy lực sai bảo, nói
hai ba câu đã khiến tôi bối rối. Lúc gần đi bà ấy còn đặc biệt tặng cho tôi một
tin khiến tôi có thể ba ngày ba đêm mất ngủ.
“Cháu
gái à, đường thoát nước bị tắc rồi, nước không thoát được, sửa chữa cũng không
đơn giản, có thể mất từ ba đến năm ngày mới xong. Cho nên cháu nhớ kỹ cho là
sau năm ngày nữa mới được xả nước đấy.”
Tôi
nghe mà ngất luôn!
Không
được xả nước, vậy cái chăn đang ngâm dở của tôi phải làm thế nào đây?
Bà
Vương đó quay đầu đi xuống lầu, vừa đi còn vừa ngoái lại dặn dò tôi: “Cháu gái
à, bà xuống nhà đây, không cần tiễn bà, cháu nhớ là, vạn bất đắc dĩ thì mới
được xả nước đấy nhé.”
Tôi
chết đây!
Từ khi
bà Vương rời đi, tôi bắt đầu chán nản, làm gì cũng không dám dùng nước, sợ dùng
xong nước không thoát được. Điều khiến tôi đau đầu nhất là làm thế nào để xử lý
được cái chăn bông và vỏ đệm sofa đang ngâm trong máy giặt kia.
Lúc này
tôi đang ngồi trong phòng chờ sạc pin điện thoại, trong không gian tĩnh mịch
bỗng nghe có tiếng chuông vọng đến. Chân tôi còn chưa kịp chạm đất thì âm thanh
đó đã biến mất. Tôi thở phào nhẹ nhõm, trên thế giới này làm gì có ai xấu xa
hơn tên khốn Y Dương đó. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị xem rốt cuộc nó là cái
tiếng gì thì lại phát hiện nó tắt mất rồi.
Nói đến
cũng thấy lạ, gần đây cái vật này thường hay khiến tôi nổi cáu. Tôi thật sự
muốn giẫm cho nó một nhát rồi tiện tay ném nó ra ngoài cửa sổ, vứt đi cho rồi.
Nhưng không may là, nếu vứt nó đi thì tôi lại không có tiền sắm cái mới, cho
nên đành miễn cưỡng gom nhặt mấy mảnh của nó giữ lại để dùng tiếp.
Sau khi
dọn dẹp qua loa phòng ốc, tôi đi ra ngoài, như thế mới khiến cho những chuyện
muộn phiền này bị tống hết xuống địa ngục.
Lúc đi
đến khu thương mại, tôi tìm được một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động, sau
khi kiểm tra thấy mình có mang theo tiền, tôi thẳng tiến vào trong cửa hàng.
Cửa
hàng nhỏ, bên trong rất yên tĩnh, không có người khách nào.
“Chú à,
phiền chú xem giúp cháu, sao anh chàng này thường hay bị sập nguồn thế ạ?”
Nói
xong tôi đặt chiếc điện thoại đang cầm trong tay lên quầy.
Chú đó
sau khi nhận lấy điện thoại, xem xét một hồi, cuối cùng quyết định tháo rời nó
ra để kiểm tra. Sau đó tôi đau khổ nhìn nó cho đến khi nó được lắp lại nguyên
vẹn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyên
nhân là ở pin, nhưng hiện tại chỗ chúng tôi không có loại pin này.” Chú ta nói,
nhìn tôi một cái rồi đưa lại điện thoại trả tôi một cách thản nhiên vô cùng.
Sư phụ
đúng là sư phụ, bản lĩnh nghĩ cách thật cao cường.
Tôi nói
lời cảm ơn một cách chán nản, rồi từ cửa hàng đó đi sang tòa nhà bên cạnh.
Nghe
nói hiện nay trong thành phố đang thịnh hành dòng điện thoại di động LG KF 750.
Tôi nhịn không được bèn vào trung tâm thương mại, tới gian hàng bán sản phẩm
của hãng LG để xem xét. Hàng tốt giá không rẻ, hàng rẻ chất không tốt, câu nói
này quả không sai chút nào, sau khi cầm cái điện thoại đó lên, tôi thật sự
không muốn đặt nó xuống nữa.
Tôi lấy
chiếc điện thoại di động vô cùng thảm hại từ túi xách ra gọi cho Hứa Y Nam một
cuộc. Anh chàng đang tăng ca, nhưng vẫn bị mệnh lệnh của tôi triệu hồi đến. Tôi
sẽ dùng chiêu sát thủ, chỉ cần không nhắc đến chuyện gọi anh ấy đến để bù thêm
một vạn nữa cho tôi, anh ấy chắc chắn sẽ không thể không đến.
Quả
nhiên không lâu sau, Hứa Y Nam mệt mỏi bước thấp bước cao đi đến.
Kể từ
hôm tôi không tới dự sinh nhật Hàn Cần Hiên đến nay, tiểu tử này vẫn giữ vẻ
không hài lòng với tôi. Từ lần gặp trước tới giờ một cuộc điện thoại cũng không
gọi cho tôi, đúng là bụng dạ hẹp hòi!.
Tôi
đứng ở trước quầy nhưng anh ấy phải đợi tôi vẫy tay mới nhìn thấy, mới có mấy
ngày không gặp mà tật cận thị của anh ấy làm sao lại càng ngày càng tăng thế nhỉ?
Sau khi đến, anh ấy liền đặt chìa khóa chiếc Alto của mình vào tay tôi, dường
như muốn biến tôi thành chủ sở hữu xe mới, tôi nghi ngờ phải chăng anh chàng
cận thị nặng này một tháng năm lần bảy lượt vượt đèn đỏ?
“Hứa Y
Thần, nói cho em biết, anh thừa biết hàng ngày đầu em nghĩ gì. Có chuyện gì thì
mau nói đi, anh còn phải về tăng ca.” Anh ấy nhăn nhó khó chịu như một con khỉ,
vội vàng truy hỏi tôi, kỳ lạ, lẽ nào chỉ có Hàn Cần Hiên mới được anh ấy nói
năng nhẹ nhàng?
Tôi bị
thái độ của anh ấy làm cho đau đầu, “Bảo anh mang tiền qua anh có mang không?”
Tôi chẳng quan tâm thái độ của anh ấy, đi thẳng vào chủ đề chính.
Sau đó,
anh ấy lấy một ngàn đồng từ trong túi, nhét vào tay tôi, số tiền ít ỏi này,
phải cộng thêm cả tiền của tôi nữa mới đủ.
“Cô ơi,
thanh toán.” Tôi không ngần ngại cầm nắm tiền đi thẳng đến quầy thu ngân trả
tiền, quay lại mới thấy cái “cây gỗ du” ấy cũng đang xem chiếc điện thoại LG KF
750.
“Thế
nào? Hay cũng mua cho vợ anh một chiếc đi.” Tôi nói móc anh ấy một câu. Mới mua
cái lắc tay hơn chín nghìn tệ, giờ lại mua điện thoại di động nữa thì chắc hộc
máu mất.
Anh ấy
đưa tay dúi đầu thôi từ phía sau: “Thôi ngay đi cô.”
Tôi nắm
chặt chiếc điện thoại nặng trình trịch trong tay rời khỏi trung tâm thương mại.
Tục ngữ có câu thế này: Có vay có trả, trả rồi vay tiếp mới dễ. Nhưng đối với
tiền của Hứa Y Nam, tôi còn nặng nợ như vậy không thể trả được, trả rồi có còn
được gọi là anh em ruột không? Không gọi nổi. Cho nên người anh nheo mắt cười
với tôi đã là quá khứ rồi. Anh em mà nói nhiều đến tiền sẽ làm tổn thương tình
thân.
Tôi
đúng là cháy túi rồi, chẳng phải ông thầy tướng số đã từng nói tôi không có số
giữ của, không giữ được tiền. Thực ra là tôi có tính bóc ngắn cắn dài, kiếm một
tiêu hai.
Hứa Y
Nam vứt tôi ở cửa trung tâm thương mại, vội vã quay về công ty để tăng ca. Móc
móc túi quần, may mà vẫn còn đủ tiền đi xe buýt. Đứng bên đường như cái máy hút
bụi mất mười mấy phút mới bắt được chuyến xe buýt số 720.
Ngày
hôm nay mà không có xe thì thật không biết làm thế nào, tôi lặng lẽ thở dài.
Lúc về
đến khu nhà, thấy một chiếc xe màu bạc đang tiến nhanh về phía tôi, bóp còi inh
ỏi, thật là mất lịch sự, có xe cũng chẳng để làm gì. Tôi không thèm quan tâm,
rẽ vào đường tắt, đi thẳng về nhà.
“Cô Hứa
Y Thần!” Phía sau có tiếng ai đó gọi tên tôi, không phải tôi nghe nhầm đấy chứ?
Tôi giữ chặt túi đựng điện thoại, từ từ quay người lại, nếu bị cướp ngay trước
nhà chắc tôi hối hận đến chết mất.
Xa xa,
một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe màu bạc đó, đôi tay anh ta, có hóa
thành tro tôi cũng nhận ra. Tôi trước tiên là trợn mắt há mồm, sau đó là kinh
ngạc không thốt lên được lời nào.
Là anh
ta, Lăng Sở.
“Anh…”
Tôi thừa nhận mình bắt đầu lắp bắp, đừng hỏi tôi vì sao lại thế, bởi vì ngay cả
tôi cũng không biết nguyên nhân. Túi điện thoại bị tôi nắm càng lúc càng chặt,
cứ như có một tên cướp đang đến càng gần vậy.
“Mạo
muội làm phiền cô, thật xin lỗi!”
Mạo
muội làm phiền? Biết mạo muội rồi còn đến làm gì? Tôi đột nhiên nhớ đến việc
cho số điện thoại sai, bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Không phải là anh ta
đến tìm tôi tính sổ vụ đó chứ? Tôi hoài nghi nhưng không dám hỏi thẳng anh ta.
“Sao
anh lại biết nhà tôi ở đây?” Tôi hỏi thẳng luôn, bỏ qua mấy lời rào đón của anh
ta.
“Là tôi
hỏi thăm Mỹ Tuệ…” Anh ta gãi đầu lúng túng không nói thêm gì nữa.
Mỹ Tuệ,
đồ phản bội!
Chúng
tôi gượng gạo đứng trước ở đó, không lâu sau anh ta quay lại xe, lấy hai chai
nước khoáng mang đến. Tôi không mời anh ta vào nhà vì tôi tin thế giới này kẻ
xấu nhiều hơn người tốt.
Vận
dụng trí thông minh vô hạn của phụ nữ, tôi từ chối lời mời đi ăn cơm của anh
ta, một mình nghênh ngang đi lên lầu, cho dù biết rằng làm thế rất thô lỗ. Sau
khi anh ta ra về, tôi không chậm trễ lấy điện thoại ra gọi điện cho nha đầu
kia.
“Nha
đầu thối, đang vật vờ ở đâu thế?” Căn bản là tôi không muốn nổi giận, để gọi
một người tới nhà càng không thể nổi giận.
“Ở
nhà.” Cô ấy trả lời ngắn gọn, bên cạnh vọng đến những âm thanh ồn ào.
“Sao
cậu lại cho anh ta địa chỉ nhà tớ? Đúng là dẫn sói vào nhà!” Tôi mắng cô ấy một
trận tơi bời, đầu dây bên kia im lặng, không nói gì.
“Y
Thần, tớ tưởng là anh ta chỉ hỏi chơi thôi. Xin lỗi, chị em của cậu lại nghĩ
ngắn rồi.” Mỹ Tuệ lên tiếng giải thích vẻ rất vô tội, như thể vô tình
phạm lỗi và đang rất ăn năn vậy. Tôi từ nhỏ đã sợ người khác khóc, cô ấy đã hối
hận thế, tôi cũng đành phải chấp nhận.
Tôi tặc
lưỡi hai tiếng, chuyện này coi như cho qua.
Tôi nằm
dài trên sofa chơi điện tử trên điện thoại, bỗng nhiên điện thoại rung ù ù, một
loạt những con số lạ làm tôi ngơ ngẩn mất ba mươi giây. Từ khi vào làm việc ở
công ty này, số điện thoại lạ đến thế nào tôi cũng đã gặp, bất kể là số cố định
hay di động, trong nước hay quốc tế.
“Y
Thần, tôi là Lăng Sở. Còn nhớ tôi chứ?” Tôi toát mồ hôi. Anh chàng này sao cứ
ám tôi như âm hồn không siêu thoát vậy. Tôi vỗ vỗ vào đầu, sau khi cảm thấy đau
mới dám khẳng định đây không phải là ác mộng mà là sự thật.
“Ôi,
tôi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.” Tôi cúp máy nhanh nhất có thể, sau
đó cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen. Điện thoại cao cấp có khác,
chức năng này thật là tiện lợi.
Tôi rất
thích chiếc điện thoại mới, ngắm nghía nó suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó mới
lăn ra ngủ như con lợn chết.
Kể từ
hôm bà Vương đó nhắc nhở chỉ bất đắc dĩ mới được dùng nước, tôi đã ăn mỳ ăn
liền ba ngày rồi. Trước đây, khi Y Dương nấu mỳ lúc nào cũng cho thêm một quả
trứng gà, bây giờ thì trứng gì cũng chả có, chỉ có mỳ không.
Máy
giặt đặt trong nhà tắm, chăn và vỏ đệm sofa ngâm trong đó đã bôc mùi ẩm mốc.
Cho dù đã được đóng nắp cẩn thận nhưng vẫn thấy mùi. Thấy bể cá có rêu, tôi
quyết định thay nước, làm xong mới nhớ tới lời dặn của bà Vương: “Đường ống
thoát nước còn đang sửa chữa…”
Tôi có
chút hối hận khi nhìn dòng nước chầm chậm chảy xuống cống. Tôi bịt chặt mũi
đứng ngẩn ngơ trong nhà tắm hồi lâu. Không thể để thế này được, mùi chăn và vỏ
đệm sofa ngâm trong máy giặt khiến tôi không thể chịu thêm được nữa. Tôi lấy
hết can đảm lôi chúng từ trong máy giặt ra.
Chỉ
nghe trong đường ống nước ục ục vài tiếng sau đó tuyệt nhiên không nghe thấy gì
nữa. Nước xả ra ứ lại trong nhà tắm không thoát được, tôi lấy que chọc chọc vào
lỗ thoát nước nhưng không có tác dụng gì.
Tôi đau
khổ cho cá ăn, vừa oán thán vừa thở dài, tôi hy vọng lũ cá cảnh có thể hiểu
những lời tôi nói.
Sáng
sớm hôm sau, không đợi tôi mở mắt, chuông cửa đã réo lên. Tôi cảm thấy sáng sớm
đã có người đến tìm, chức chắn không phải là chuyện gì tốt lành.
Cửa mở,
tôi đầu bù tóc rối xuất hiện khiến bà Vương giật nảy mình.
“Cháu
chào bà, có việc gì mà bà tìm cháu sớm thế ạ?” Bà ấy vẫn có cái cằm nhọn hoắt,
trông giống như nạn nhân bị bóc lột trong xã hội cũ, đói đến gầy giơ xương. Tôi
ngáp một cái thật dài vẻ uể oải.
“Cháu
gái, có phải cháu xả nước xuống cống không?” Bà ấy nhìn tôi nghi ngờ, còn tôi
thì bị nhìn chằm chằm nên cũng hơi run.
“Không
ạ, cháu không hề xả nước.” Tôi tự tin trả lời, sau đó không nói thêm gì nữa.
Bà
Vương nhìn quanh căn phòng một lượt, thiếu mỗi nước bước vào phòng xem từng
ngóc ngách, nhìn một lúc không thấy gì lạ, bà ấy quay người đi xuống lầu. Vừa
đi vừa lẩm bẩm: “Lạ thật, nước ở đâu chảy ra nhỉ?”
Tôi
nghe thấy trong những lời bà Vương nói có cả tiếng nước chảy trong ống thoát
nước. Thật sự, chân tướng việc này còn chưa rõ ràng, vậy mà nghi can số một là
tôi đã suýt chút nữa tự thú. Tinh thần phát giác tội phạm của bà Vương quả thật
là tuyệt vời, mới sáng sớm đã dậy để lên đây hỏi chuyện này.
Tôi
cười khúc khích mấy tiếng rồi lại trùm chăn kín đầu ngủ tiếp.
Sửa ống
thoát nước đến ngày thứ sáu, tôi thề không thể theo chủ nghĩa ăn chay được nữa.
Gọi điện thoại cho Mỹ Tuệ, nha đầu đó đang ở bên công ty của Lăng Sở bàn việc
làm ăn.
“Bạn
thân mến, bạn cũng tới đây đi, chúng ta cùng đi ăn.” Tôi không tìm được ai để
đi cùng, lại càng không tìm được lý do hợp lý để từ chối nhu cầu của dạ dày, thế
nên đành đồng ý.
Tôm hùm
Nam Mỹ thân yêu, ta đến đây!
Lúc gặp
Lăng Sở, thấy anh ta mặc một chiếc sơ mi kẻ màu hồng nhạt, rất tươi sáng nhưng
cũng rất nam tính. Mặc dù có chút xấu hổ, có chút không thích nhưng tôi vẫn mỉm
cười chào hỏi anh ta. Tôi vẫn như lần trước không nén được nhìn vào đôi bàn tay
của Lăng Sở, chỉ thấy dưới ánh đèn sáng, những ngón tay thon dài, nhiều hơn
trước đây một vết sẹo. Anh chàng này, làm thế nào mà lại để tay có sẹo thế?
Tôi có
chút xót xa cho đôi bàn tay đẹp ấy.
Mỹ Tuệ
và Lăng Sở có vẻ thân thiết, giống như hai người sống cùng nhau lâu ngày vậy.
Lúc ăn cơm tôi mới phát hiện ra bữa ăn này mình có chút thiệt thòi vì nhà hàng
này không có món tôm hùm Nam Mỹ. Tôi chỉ cắm cúi gắp thức ăn, không quan tâm
đến câu chuyện của hai người họ.
Ăn cơm
xong, chúng tôi đi bộ ra bãi đậu xe. Để tránh Lăng Sở đòi đưa tôi về, tôi một
mình tách ra đi trước. Không khí trong lành, tôi đi lang thang một mình trên
đường. Bởi vì tôi không muốn nghe tiếng bà Vương gõ cửa, cũng không muốn ngửi mùi
ẩm mốc trong nhà vệ sinh, càng không muốn một mình ở trong căn phòng tĩnh lặng
có thể nghe thấy cả tiếng mình thở trong đêm.
Nhất là
vào lúc này, tôi thực sự không muốn.
Đúng
lúc đó Mỹ Tuệ gọi điện cho tôi, cô ấy trách tôi chưa chào tạm biệt đã bỏ đi.
Tôi đứng bên đường, say sưa ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
“A…”
Trong phút chốc, tôi cảm thấy cuộc sống của mình như đã chấm dứt. Tôi ngã xoài
ra đất, toàn thân mềm nhũn, không thể cử động được. Lúc đó một cơn đau xé tim
xé phổi dội lên khiến tôi thiếu chút nữa là ngất lịm đi. Đúng thế, tôi bị xe
tông nhưng đầu óc còn có chút tỉnh táo, không lẽ tôi sẽ chết như thế này? Không
thể được. Ý chí thôi thúc tôi đứng lên nhưng người tôi thì không còn chút sức
lực nào.
Tôi nằm
trên đất, vẫn nhìn thấy chiếc xe màu bạc, anh chàng ngồi trên xe trông như siêu
nhân, nhanh chóng xuống xe chạy lại chỗ tôi.
Tôi nằm
bất động trên đất, chân đang chảy máu, dưới ánh đèn xe nhìn càng đáng sợ. Lăng
Sở đỡ lấy eo tôi, sau đó đặt tôi lên lưng anh ta. Tôi nhanh chóng động não nghĩ
xem thế nào là tiện nhất. Nhưng sau khi gọi hai tiếng tên anh ta, tôi cảm thấy
cơn đau càng lúc càng dữ dội, từng cơn từng cơn đau như xé gan xé ruột, chẳng
nói được gì nữa cả.
Từ mặt
đất đứng lên, Lăng Sở cõng tôi đặt vào trong xe của anh ta. Lưng anh ta rất to,
vòng tay tôi lại hơi nhỏ. Tôi nghiến răng cố nén tiếng khóc vì bị đập mạnh vào
vai anh ta. Nhưng cú va đập đau quá khiến tôi bật khóc, nước mắt thấm ướt vai
chiếc áo sơ mi kẻ sọc hồng của anh ta. Tôi đột nhiên cảm thấy mình giống phụ nữ
nông thôn, thứ nhất là khóc, thứ hai là làm loạn, thứ ba là thắt cổ.
Anh ta
im lặng, sau đó tăng tốc để đưa tôi vào bệnh viện.
Trên
đường đi, anh ta không ngừng an ủi tôi, sau đó nôn nóng chờ đèn đỏ chuyển sang
đèn xanh, có lẽ xe đã chạy với tốc độ một trăm hai mươi kilomet trên giờ để tới
bệnh viện. Mười giờ tối, bệnh viện đã vắng người, phòng làm thủ tục nhập viện
không có ai trực, Lăng Sở lại cõng tôi đến thẳng phòng cấp cứu.
“Y
Thần, chân, chân thâm tím rồi.” Lăng Sở có chút kích động, giọng nói run run.
Một người đàn ông lo lắng đến kích động như anh ta lúc này tôi mới chỉ thấy có
bố tôi khi tôi còn nhỏ, cũng đã mười mấy năm rồi. Hiện giờ tôi vẫn đang gục
trên vai Lăng Sở, nước mắt không ngừng rơi.
Cô y tá
vừa nhàn nhã uống nước vừa bấm điện thoại. Sau đó nói với thái độ không mấy hòa
nhã: “Sang khu nội trú khoa ngoại nhé, bác sĩ trực ban không có ở đây.” Mặc tôi
khóc chết đi sống lại, cô ta cũng chả buồn để ý.
Tôi đau
đến mức không nói lên lời, cho nên không thể tính toán chi li với cô y tá đó
được. Nếu không phải là đã sức cùng lực kiệt tôi thật sự muốn đạp cho “thiên
thần áo trắng” xinh đẹp này hai đạp vào mặt. Thật không may, đến cuối cùng vẫn
là tôi lực bất tòng tâm.
Tôi
nghĩ trong cuộc sống này tôi lại lần nữa gặp phải loại “điểu nhân”.
“Bác sĩ
trực không gọi được à? Khoa ngoại ở đâu?” Đột nhiên tiếng nói của Lăng Sở vang
lên thức tỉnh thần kinh của tôi, tôi cũng có cảm giác căng thẳng.
Theo sự
chỉ dẫn của cô y tá đó, chúng tôi tìm được khu nội trú, tôi ghét chỗ này, mùi
tám mươi tư vị thuốc khử trùng nồng nặc khiến tôi phải bịt chặt mũi.
“Bác
sĩ, chân cô ấy… mau xem giúp.” Lăng Sở chầm chậm đặt tôi lên giường bệnh, căng
thẳng nhìn bác sĩ. Tôi vẫn chưa ngừng khóc, bịt chặt miệng để tránh phát ra
những tiếng hu hu, giống hệt loại người mít ướt, khổ sở, đáng thương.
Bác sĩ
không nhanh không chậm ấn ấn lên xung quanh vết thương, ấn xong một cái lại
dừng lại hỏi tôi có thấy đau không. Tôi ngừng khóc nói với bác sĩ chỗ đó có
thấy đau một chút, chỗ này không đau, chỗ kia đau hơn một cách ngắt quãng và
nức nở, sau đó tiếp tục khóc.
Tôi
không biết nguyên nhân vì sao mà chân tôi bỗng nhiên không còn đau như lúc
trước nữa. Chỉ là tôi đã khóc đến mê mụ, không nhớ là phải dừng lại nữa. Vị bác
sĩ trung niên nhìn tôi mỉm cười, nói rất lịch sự: “Cháu à, yên tâm đi, không
sao đâu.”
Tôi
nghe bác sĩ nói xong thì liền cười tươi như hoa. Tiếng cười khàn khàn vang khắp
phòng khiến người khác lấy làm kỳ lạ.
Bác sĩ
cẩn thận bôi thuốc sát trùng lên vết thương của tôi. Tôi kêu “á” một tiếng vì
xót.
Tôi bấu
chặt lấy cánh tay mạnh mẽ của Lăng Sở, trên làn da trắng của anh ta xuất hiện
vết đỏ không nông không sâu. Tôi nghĩ anh ta sẽ hét lên, không ngờ tôi đã sai.
Anh ta chỉ quay đầu lại nhìn vào mảng bám trên tường, sau đó chớp mắt vài cái.
Tôi cũng không dám kêu nữa, bởi vì sợ sẽ bị bác sĩ mắng là nhiều chuyện, nếu
thế sau này chắc chắn họ sẽ không muốn chữa cho tôi nữa.
Tự tìm
tự hiểu, tôi chợt cảm thấy mình là một người học rộng biết nhiều, không gì
không biết, tinh thông vạn nghề.
Sau khi
bác sĩ rời đi, tôi cẩn thận xem xét vết thương. Một vết bánh xe in dài trên
chân tôi, trên đó còn có một ít bùn đất, trông thật là khủng khiếp. Vết máu đã
được lau đi, chỉ còn mờ mờ, nếu ánh đèn không sáng quá hoặc người bị cận thị
thì có lẽ cũng không nhìn thấy.
Bác sĩ
nói chân tôi không sao, không bị gãy, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Lông mày
và trán của Lăng Sở chau lại rồi giãn ra theo từng lời bác sĩ nói. Tôi thì lại
chú ý tới những vết đỏ hình móng tay in trên cánh tay anh ta. Không ngờ móng
tay tôi ngắn thế mà cũng để lại dấu vết rõ như vậy.
Tôi vừa
muốn khóc lại vừa muốn cười, nguyên nhân thì nhiều, nói cũng không hết được.
Từ biểu
hiện trên mặt Lăng Sở tôi đoán anh ta đang muốn nói gì đó, nhưng cho tới tận
khi ra đến cổng bệnh viện anh ta mới ngập ngừng nói một câu: “Tôi xin lỗi.”
Tôi hỏi
tại sao lúc đó anh ta lại có mặt ở đó, anh ta nói chỉ là ngẫu nhiên thôi. Tôi
phì cười một tiếng “hi”, thật sự không biết sau chuyện này ấn tượng của Lăng Sở
về tôi là tốt hay xấu nữa. Lúc này điện thoại trong tay anh ta kêu vang, hình
như là có chuyện gấp. Tôi khập khiễng vẫy một chiếc taxi ven đường, leo lên đi
thẳng không quay đầu lại.
Anh ta
chạy đuổi theo một đoạn rất xa, kết quả vẫn là không đuổi kịp.
Tôi uể
oải nằm dài trên sofa nghỉ ngơi, tôi cảm thấy chưa bao giờ cô đơn như lúc này,
thật sự chỉ muốn chạy đến bên Y Dương kể cho anh ấy nghe ngày hôm nay tôi đã
đen đủi như thế nào, nói cho anh ấy nghe chân tôi đau ra sao, khoe với anh ấy
tôi đã kiên cường như vậy đấy…
Hóa ra
tôi đã vô thức nhớ tới Y Dương.
Tôi đột
nhiên hiểu ra, khi ở một mình không hẳn đã cô đơn, lúc vô vọng nhớ tới ai đó
mới thật là cô đơn.
Tôi
chịu đựng cái chân đau, tập tễnh đi tìm tủ thuốc, lấy mấy viên thuốc chống
viêm, uống xong leo lên giường ngủ thiếp đi.
Đây là
lần gần nhất sau khi tôi và Y Dương chia tay, tôi có một giấc ngủ khoan khoái
như thế, giống như là uống thuốc an thần vậy. Không nhớ có nằm mơ không nữa,
chỉ nhớ lúc hai giờ chân đau quá làm tôi tỉnh dậy, sau đó thì không ngủ lại
được nữa, chỉ đành ngồi nhìn vết thương dưới ánh đèn. Dưới ánh đèn vật gì cũng
lung linh tươi sáng hơn, tôi nhìn thấy hộp thuốc lá trên đầu giường đã lâu
không động đến. Dường như gần đây bệnh nghiện thuốc của tôi cũng nhẹ đi nhiều
rồi.
Làn
khói cuộn bay trong phòng, dưới ánh đèn càng mơ hồ, lãng đãng, sau đó tan biến
dần đi. Có lẽ hút thuốc cũng có thể xoa dịu nỗi đau, chẳng biết đây có phải là
lý do trẻ con hay không nữa.
Tôi lại
nhớ tới đôi tay thanh tú của Lăng Sở, cầm điện thoại lên gọi cho anh ta. Điện
thoại đang kết nối, sau tiếng tút bị tôi tắt máy. Sau này hãy gọi, tắt máy đã.
Mất ngủ thì phải tìm người thức cùng, nghĩ đến tiểu tử đó cũng đang mất giấc
mộng đẹp, tôi đắc ý cười cười rồi tắt máy.
Sáng
ngày hôm, sau điện thoại không ngừng đổ chuông, phiền toái vô cùng.
“Chân
cô còn đau nhiều không?”
“Cô thế
nào rồi?”
…
Tôi
không hiểu sao mình lại thấy cảm động trước những câu hỏi bình thường như thế,
những sự quan tâm nhỏ nhặt như thế, có lẽ phụ nữ mới ốm dậy, ai cũng yếu mềm
như thế.
Sáng
sớm hôm sau, lúc tôi đi làm, vừa xuống tới cổng khu nhà đã nhìn thấy chiếc
xe màu bạc đang tiến vào. Thấy tôi bước ra từ hành lang, Lăng Sở vội vã chạy
lại đỡ tôi.
Tôi gạt
bàn tay anh ta ra, nói với giọng bình thản: “Cứ để tôi tự đi, để hàng xóm nhìn
thấy dễ nảy sinh hiểu lầm.”
Lúc
này, ở sân khu nhà có rất nhiều các bác, các bà, các ông, những người này cả
ngày chả có việc gì làm ngoài việc tám chuyện của người khác. Nếu để bọn họ
nhìn thấy Lăng Sở dìu tôi đi ra thì có lẽ không đợi tôi bước được hai bước họ
đã hỏi nhau hàng loạt những câu đại loại như: “Cô ấy yêu rồi à? Anh chàng này ở
đâu? Làm gì thế nhỉ?” vân vân và vân vân…
Lăng Sở
đường đường chính chính trở thành lái xe riêng của tôi. Tôi chỉ là muốn mượn
gió bẻ măng, thuận tiện có một chuyến xe miễn phí mà thôi. Đến trước tòa nhà
trụ sở công ty tôi gặp Mỹ Tuệ. Nha đầu này hình như cũng có một đêm không ngủ
nên đôi mắt thâm quầng như mắt gấu trúc.
Thấy
tôi và Lăng Sở cùng đi với nhau, trước tiên cô ấy lấy tay bịt miệng để khỏi hét
lên vì ngạc nhiên, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Cô ấy nghi ngờ
nhìn chúng tôi như thể nhìn một đôi cẩu nam nữ. Tôi gạt đôi tay Lăng Sở đang
nắm tay mình ra. Làm thế nào đây, bị Mỹ Tuệ hiểu lầm rồi, cô ấy chắc chắn là đã
hiểu lầm rồi, làm sao bây giờ? Tôi vừa bước lên cầu thang vừa lẩm bẩm như vậy.
Mỹ Tuệ
kéo tay tôi lại, mặt hiện đầy vẻ nghi ngờ, cuối cùng cô ấy bật cười, tiếng cười
giòn như bỏng ngô nổ trong lò: “Hai vị thật là thần tốc quá.” Tiếng cười khoái
trá của cô ấy tôi nghe chẳng lọt tai tí nào, ngược lại tôi chỉ thấy khó chịu.
Nha đầu
này hôm nay đột nhiên bị làm sao vậy, cứ như là đã uống nhầm thuốc ấy. Phàm là
người có đầu óc bình thường đều có thể nhận ra tôi và anh chàng trước mặt này
không thể nào là một đôi được. Tôi đưa tay xoa đầu mình, đoán chắc não của Mỹ
Tuệ nhất định là đã bị đổi bằng não lừa rồi.
Tôi
không muốn giải thích bất cứ điều gì. Mỹ Tuệ và Lăng Sở vẫn đứng ngơ ngẩn trước
cửa công ty. Tôi nghĩ, một lát nữa mọi chuyện trắng đen sẽ rõ ngay thôi.
Qua mấy
phút, lại qua mấy phút nữa, tôi bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó lạ, hình như
có mùi “dấm chua” bay đến mũi. Quả nhiên không lâu sau Mỹ Tuệ đi lên, trước
tiên cô ấy hỏi chân tôi bị làm sao rồi sau đó vội vã đi thẳng vào phòng họp.
Giờ ăn trưa tôi nhìn thấy bảng chấm công của Mỹ Tuệ sáng nay bị đánh dấu một
chữ “x”, quả nhiên nha đầu này sáng nay đã đi làm muộn.
Trước
giờ tan làm mấy phút, Lăng Sở gửi tin nhắn cho tôi, nói anh ta đang đợi tôi
trước cổng công ty, tôi tức giận tắt nguồn điện thoại, không muốn tiếp tục dây
dưa với anh ta cho thêm phiền toái. Số điện thoại của Lăng Sở đương nhiên vẫn
nằm trong danh sách đen, anh ta không thể gọi điện đến cho tôi được, nhưng vậy
thì sao tôi vẫn nhận được tin nhắn của anh ta nhỉ?
Mọi
người trong công ty đã tan sở ra về cả rồi, tôi cho là Lăng Sở vẫn đợi mình ở
dưới nên quyết định nằm bò ra bàn làm việc đánh một giấc. Lúc mở mắt ra đã là
bảy rưỡi tối. Tôi vội vội vàng vàng đầu bù tóc rối đi xuống cầu thang, lại
không ngờ là anh chàng đó si tình đến mức giờ này vẫn còn đợi. Tôi quay người
định đi lên lầu, trốn anh ta, không may đúng lúc đó anh ta lại ngước mắt nhìn
lên. Thấy tôi, anh ta bước đến đặt vào tay tôi ly trà sữa hiệu Ưu Lạc Mỹ, vẫn
còn âm ấm, dường như mới mua vậy. Tôi đột nhiên nhớ đến lời thoại trong đoạn
phim quảng cáo của Châu Kiệt Luân và Giang Ngữ Thần.
“Em là
gì của anh?”
“Em là
Ưu Lạc Mỹ của anh.”
“Hả?
Sao em lại là Trà sữa?”
“Bởi vì
như thế anh có thể đặt em trong lòng bàn tay anh.”
Nếu
những lời này mà là Y Dương nói với tôi, tôi sẽ hạnh phúc đến chết mất.
“Y
Thần, cô vất vả quá. Làm thêm gì mà đến tận lúc này.” Tôi cười thầm, cười tôi
thông minh, cười Lăng Sở ngốc nghếch.
Chúng
tôi tìm thấy một nhà hàng, tùy tiện ăn mấy món rồi anh ta đưa tôi về. Trên
đường về không ai nói gì, tôi nhìn ra ngoài cửa kính xe ngắm ánh đèn đường và
dòng người đi bộ. Tôi cảm thấy chúng tôi lúc này không giống một đôi bạn bình
thường, cũng không giống một đôi mới yêu còn nhiều ngại ngùng, chúng tôi giống
một cặp yêu nhau lâu rồi đến mức tình cảm đã trở thành bình lặng.
Tôi khẽ
húc đầu vào cửa kính xe, hừ, hừ, hừ, Hứa Y Thần, làm sao mày lại có những ý
nghĩ như thế. Tôi đột nhiên phát hiện, não tôi mới bị thay bằng não lừa rồi.
Xe đi
tới cổng khu nhà nhưng tôi không vội lên lầu mà lấy tay rút một điếu thuốc từ
trong bao thuốc, vừa nhìn Lăng Sở vừa quyết định sẽ phải nói mấy câu với anh
ta.
Anh ta
hạ cửa kính xe xuống một nửa, lặng lẽ chờ đợi tôi.
“Anh
thích tôi đúng không?” Tôi không vòng vo, hỏi thẳng Lăng Sở như vậy, không có
chút ngại ngùng nào của con gái. Bởi vì tôi không muốn bắt đầu một tình yêu
mới, cũng không muốn mất thời gian cho một người con trai nào khác ngoài Y
Dương.
Không
khí đột nhiên trở nên yên lặng khác thường. Tôi gẩy tay một cái, đầu lọc điếu
thuốc còn lại sau khi tôi hút xong bay ra ngoài cửa xe. Đúng thế, tôi tin vào
trực giác của mình.
“Ừ.”
Cuối cùng Lăng Sở cũng gật đầu thừa nhận.
Lúc tôi
đang định châm lửa điếu thuốc thứ hai liền bị anh ta tiện tay ngăn lại: “Hút
một điếu là được rồi, hút nhiều hại sức khỏe lắm.” Anh ta nhìn tôi, chỉ thấy
hai mắt anh ta như hai hồ nước trong suốt, ánh nhìn tản mát càng góp phần tô
điểm cho đôi đồng tử, khiến chúng càng thêm sống động.
Tôi có
chút miễn cưỡng, sau đó bỏ bao thuốc vào túi, coi như vừa rồi không có chuyện
gì xảy ra.
“Lăng
Sở, anh biết không, kỳ thực tôi đã có người yêu rồi, anh ấy tên là Y Dương.”
Không biết là dây thần kinh xấu hổ bị đứt ở đâu, tôi trả lời rất dứt khoát.
Anh ta
chầm chậm quay đầu đi, không nhìn tôi mà nhìn ra ngoài cửa xe, buông một câu
rất sến: “Trăng đêm nay đẹp quá nhỉ?”
Tôi tùy
tiện đáp lại: “Đúng thế.” Nhưng có ai biết, lúc này tôi còn bụng dạ nào mà
thưởng trăng nữa chứ.
Tôi
thường nghe nói con trai tốt với con gái một cách khó hiểu chỉ khi anh ta có
động cơ gì đó, còn khi con trai nghe con gái nói cô ấy có bạn trai rồi thái độ
của anh ta sẽ quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Lăng Sở có lẽ là kiểu người như
vậy.
“Y
Thần, anh thích em là chuyện của anh, anh đối xử tốt với em đó cũng là chuyện
của anh. Em có thể không thích anh, em cũng có thể không cần đối tốt với anh,
nhưng xin em đừng cự tuyệt tâm ý của anh, có được không?” Lăng Sở nói rất nhẹ
nhàng, khiến lòng tôi cũng thấy ấm áp. Tôi không biết đấy có phải là những lời
nói khó nghe hay không, chỉ thấy những lời này phải để tôi nói với Y Dương mới
đúng.
Khoảnh
khắc đó tôi đột nhiên như bị câm, ngồi chết lặng ở đó mà không biết nói gì mới
được.
“Em có
thể coi anh là một người bạn, đối xử với anh như với một người bạn, được
không?” Lăng Sở nhìn gương mặt tôi qua kính chiếu hậu, trong xe rất tối nên khó
có thể nhìn thấy nét mặt tôi qua gương.
Tôi im
lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu. Tôi cảm thấy Lăng Sở nói rất đúng, anh ta
đối tốt với tôi đấy là chuyện của anh ta, có người tự nguyện đối tốt với mình,
tôi hà cớ gì mà không chấp nhận. Tôi không ngốc, ngay từ lúc bảy tuổi tôi đã
biết rằng có lợi thì phải biết tận hưởng.
Hồi ấy
tôi có một con thỏ bông khá đẹp, kết quả là bị lọt vào mắt một người chị họ bên
ngoại. Chị ấy lấy từ túi ra một tấm vé xem phim, đúng là bộ phim đang hot nhất,
tôi đã không ngần ngại lấy con thỏ bông đổi lấy vé xem phim và háo hức đợi đến
ngày đi xem. Cho đến khi đến rạp chiếu phim tôi mới biết tấm vé ấy đã hết hạn,
là vé của ngày hai mươi lăm tháng trước rồi.
Tôi
thật sự rất tức giận, nắm chặt tấm vé xem phim trong tay, vừa khóc vừa đá vào
cánh cửa phòng chiếu hồi lâu, sau đó lấy chân giẫm nát tấm vé. Tôi thề, nếu tôi
lại gặp lại chị ta, nhất định tôi sẽ cho chị ta biết tay. Có lẽ ông trời muốn
tôi tích đức cho nên mười lăm năm sau tôi vẫn chưa gặp lại con người đó.
Sau khi
xuống xe, tôi lẳng lặng đi vào nhà, điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi là
anh ta không đẹp như tôi. Cho nên từ nay về sau tôi sẽ được hưởng một món hời
đáng tin cậy.
Lăng Sở
thò đầu qua cửa xe gọi hai tiếng: “Y Thần.” Tôi quay lại, anh ta nói tiếp: “Ngủ
ngon.” Nhìn theo chiếc xe dần dần rời đi, tôi cười sảng khoái.
“Lăng
Sở, anh biết không? Tôi có người yêu rồi, người yêu tôi tên là Y Dương.”
Mấy hôm
nay Lăng Sở tự nguyện làm tài xế cho tôi. Kỳ thực, bác sĩ đã nói chân tôi không
sao rồi, nhưng anh chàng này quả thực là cứng đầu, nhất định phải đưa đón tôi
thì mới yên tâm. Số điện thoại của Lăng Sở đã được tôi cho ra khỏi danh sách
đen, từ giờ anh ta gọi cho tôi sẽ không phải nghe điệp khúc “thuê bao quý khách
vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” nữa.
Giữa
chúng tôi, có lẽ đã có một bước ngoặt.
Cảm lạnh mùa hè