Có lẽ tôi giống như hệ thống máy vi
tính, khi bộ nhớ đầy thì phải xóa bỏ bớt một số tập tin rác. Đối với những hồi
ức đã qua đó, không đáng nhắc lại nữa. Khi ổ cứng được xóa bớt mới có thể ghi
thêm những dữ liệu mới.
Ngày
đầu tiên đi làm, ngay cả một kẻ vô tâm vô tính cũng phải biết là không nên đi
muộn, thực tế, tôi rơi vào trường hợp đó. Tai nạn ngoài ý muốn này tất nhiên đã
khiến cho các sếp không hài lòng về tôi. Tôi cũng cảm thấy oan ức, tủi thân,
không biết phải nói gì để tự an ủi mình. Đúng rồi, những việc như thế này không
cần an ủi rồi cũng sẽ qua.
Mỹ Tuệ
xung phong đảm nhiệm chân nhân viên kinh doanh, còn tôi nhận việc theo đúng
chuyên môn của mình. Công việc thiết kế đồ họa này đối với tôi mà nói đơn giản
như không. Đương nhiên nói như vậy cũng có chút khoe khoang. Nếu như bắt Mỹ Tuệ
ngồi im trong văn phòng cả ngày thì cô ấy chỉ cần động ngón tay là không biết
sẽ gây ra những rắc rối gì. Còn tôi không muốn cả ngày phải phơi mặt ở ngoài
đường.
Trong
văn phòng nữ nhiều nam ít, chỉ có mấy nhân viên nam cả ngày bị coi như vật tế
thần. Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không tài nào hiểu nổi, thế giới này thiếu đàn
ông đến thế hay sao?
Đúng,
đàn ông trên thế giới không thiếu. Vậy sao Hứa Y Thần ngươi còn sợ chưa dám
buông tay vứt bỏ tên khốn Y Dương kia đi?
Tôi
không thể trả lời.
Đi làm
được mấy ngày, công việc còn chưa quen lắm, Mỹ Tuệ những ngày này cũng không
biết bận việc gì mà không thấy bóng dáng đâu.
Sáng
sớm, tôi vừa uống sữa vừa in bản vẽ. Bản nội quy của văn phòng có nêu rõ, trong
giờ làm việc, nghiêm cấm nhân viên ăn đồ ăn vặt, ăn bữa phụ. Điều đó đương
nhiên tôi biết, nhưng ai bảo mấy hôm nay trưởng phòng của tôi đang nghỉ phép,
không xuất hiện, lúc nói những lời này, tôi đã uống xong cốc sữa nóng.
“Đây là
trưởng phòng Hứa của chúng ta, cùng họ với chị đấy.” Chớp mắt, Lão Lý đã đứng
đối diện với tôi, sau lưng còn có mấy cô nàng xinh đẹp.
Tôi đặt
chiếc cốc không trong tay xuống, khẽ mỉm cười với trưởng phòng Hứa. Mà nói đến
là đến, không thèm báo trước một câu. Lão Lý này cũng thật là, chẳng biết ăn
nói gì cả, lại còn giới thiệu là sếp cùng họ với tôi nữa chứ, thật là không nể
nang ai cả. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có chút ghen tị, có lẽ vì cô Hứa ấy đẹp hơn
tôi, cũng có thể vì cô Hứa ấy có chức vụ cao hơn tôi. Đại khái là lòng tôi bỗng
bùng lên ngọn lửa ghen tị, may mà tôi đã kịp thời dập tắt nó. Nói thật là, tôi
cũng muốn giả làm người có chút chức tước, để thử xem lãnh đạo người khác với
bị người khác lãnh đạo khác nhau như thế nào?
“Làm
việc cho tốt nhé. Đừng khiến tôi thất vọng.” Đúng là “điểu nhân” (Có
nghĩa là “người chim”, là tiếng long, xuất phát từ cách gọi mới trên mạng, chỉ
những người nhân phẩm có vấn đề, keo kiệt, hay làm phiền người khác), mới
gặp đã muốn dọa đuổi tôi. Người ta nói, có cánh chưa chắc đã là thiên sứ, có thể
là “điểu nhân”, mà có khi cô ta còn chẳng phải là “hảo điểu” nữa ấy chứ.
Quay về
bàn làm việc, tôi không khỏi nghĩ lại cảm giác lúc cô Hứa đó nói những lời ấy
với tôi, miệng nam mô bụng bồ dao găm, thật khiến người ta phải ghét. Lẽ nào,
cứ đeo kính thì là tiến sĩ hay sao?
Hơn ba
giờ chiều, điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Hứa Y Nam, ông anh này mà tìm
tôi, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
“Y
Thần, em có bận gì không?” Điện thoại vọng đến tiếng ồn ào, chắc anh ấy đang
đứng ở một khu phố rất náo nhiệt.
“Đang
đi làm.” Tôi uể oải đáp lại.
“Ngày
mai là sinh nhật của Hiên Hiên rồi, em giúp anh đi chọn một món quà nhé. Anh
nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ thích gì, nói gì thì nói em
cũng có một nửa là phụ nữ mà.” Câu nói này của Hứa Y Nam tôi nghe thấy có ba
chỗ sai, lưng tôi đẫm mồ hôi, tức đến ói máu.
“Hứa Y
Nam, anh đừng gọi kiểu buồn nôn ấy có được không? Cái gì mà Hiên Hiên, thật là
muốn ói. Còn nữa, cho dù phụ nữ có thể hiểu được phụ nữ thì em cũng không thể
hiểu được suy nghĩ của phu nhân nhà anh đâu. Cuối cùng, cái gì mà một nửa là
phụ nữ, lẽ nào em anh không phải là phụ nữ à?” Tôi lần lượt phản bác những chỗ
sai trong câu nói đó của Hứa Y Nam. Con người mà, ai mà không muốn bảo vệ quyền
lợi và hình ảnh của mình?
“Em làm
ở đâu? Anh sẽ tới đón em!” Đầu dây bên kia, anh ấy yên lặng một lát, giọng nói
đã dịu đi rất nhiều.
“Viễn
Dương, đường Nghi Tân.” Nói xong, tôi cúp máy.
Đợi đến
n phút sau, tôi trốn làm chạy xuống dưới lầu đợi ông anh đáng ghét ấy. Vừa đợi
vừa nghĩ, lẽ nào tôi không giống phụ nữ, tôi bèn soi vào cửa kính tòa nhà kiểm
tra một lượt từ trên xuống dưới, tôi thấy mình chỗ nào cũng giống phụ nữ, mà
còn là một thục nữ nữa. Hứa Y Nam, cái tên xấu xa này, tính cách tôi không tốt
thì nói thẳng ra, lại còn dám bảo tôi là phụ nữ một nửa, lẽ nào tôi là ma nữ
trong truyền thuyết? Đột nhiên, một anh chàng đẹp trai từ trên lầu đi xuống,
tôi vội vàng che giấu sự giận dữ.
Câu nói
đó của Hứa Y Nam cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm, thế mà hại tôi buồn rầu mất
mười bảy phút.
Không
lâu sau, từ xa tôi đã nhìn thấy ông anh trai lái chiếc xe Alto màu trắng không
cũ cũng không mới, từ từ tiến về phía tôi.
Sau khi
lên xe, tôi lại một lần nữa mang thắc mắc của mình nói lại với anh ấy, rằng tại
sao xe Alto không có cách nào biến thành xe Audi. Anh ấy thản nhiên quẳng lại
cho tôi một câu trả lời gây sốc nặng: “Vợ anh chỉ thích ngồi xe Alto.”
Tôi đã
từng gặp qua loại người không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp loại nào đặc biệt
không biết xấu hổ như anh trai tôi thế này. Thiên hạ làm gì có người phụ nữ nào
thích ngồi xe Alto mà không thích ngồi xe Audi chứ?
Anh ấy
cười “hi hi” một tiếng khiến tôi có chút bực bội.
Chúng
tôi đến cao ốc Vinh Thịnh, lâu lắm rồi không đi mua sắm, lúc có tâm trạng thì
không có thời gian, còn lúc có thời gian thì không có tâm trạng, tóm lại,
chuyện là như vậy đấy.
Tôi đi
xuống khu bán đồ trang sức ở dưới tầng trệt, thấy một chiếc lắc tay gắn kim
cương rất vừa ý, nhưng khi nhìn thấy giá tiền trên đó thì chưa kịp lấy ra đeo
thử đã vội vàng bảo nhân viên bán hàng đặt trở lại quầy.
Xem
chừng năm nay tôi làm không đủ tiền mua nó rồi, muốn trông đợi vào người khác
cũng không được, vậy thì tôi chỉ còn cách cố gắng kiếm tiền thôi. Tôi giơ
tay làm điệu bộ chiến thắng. Go! Go! Cố lên!
Hứa Y
Nam thấy biểu hiện kỳ quái trên mặt tôi bèn kéo kéo tay áo tôi hỏi có chuyện
gì. Tôi dùng tay ra hiệu ba lần, cuối cùng anh ấy cũng hiểu cái lắc đó giá chín
nghìn chín trăm tám mươi đồng, anh chàng này thật là tối dạ quá đi. Tôi bắt đầu
nghi ngờ chúng tôi có phải do cùng một mẹ sinh ra.
Còn
chưa ra khỏi cửa, anh ấy đã như một tên bắt cóc, lôi tôi trở lại bên trong, làm
tôi bị một phen choáng váng.
Tôi
chán nản hỏi anh ấy bị làm sao, anh ấy nắm tay tôi lôi đi, giống như một tên
trộm nói với tôi: “Đắt một chút không vấn đề gì!”
Nhân
viên bán hàng cẩn thận lấy ra chiếc lắc tay đó, ướm thử lên tay tôi. Thiết kế
độc đáo đặt lên đôi tay trắng hồng của tôi lại càng bội phần độc đáo. Lúc này
lòng tự ái của tôi dâng lên, Hứa Y Nam gõ vào đầu tôi một cái. Cho dù là không phải
mua cho tôi, nhưng trước tiên cũng phải thỏa cơn nghiền cái đã, như thế cũng
không được hay sao?
“Hứa Y
Nam, anh không định cho em thử mỗi một chiếc này đấy chứ?” Tôi vỗ vỗ vai anh
ấy, dáng vẻ như làm nũng.
“Em thế
đủ rồi đấy. Đã có bạn trai cớ gì còn quay sang bắt vạ anh. Đợi khi em ế chồng,
lúc đó anh trai đây sẽ mua cho em một cái y như thế này.” Anh ấy xoa dịu tôi
qua loa như vậy, thật là bực mình quá đi. Nhưng dù sao chúng tôi cũng cùng
chung sống hai mươi mấy năm qua, rõ ràng là anh em thân thiết, tôi làm sao mà
oán hận anh ấy được?
“Hứa Y
Nam, anh giỏi lắm, đợi đến ngày em kết hôn, nhất định em sẽ mua sợi dây đáng
giá hơn đây gấp một trăm lần.” Tôi tức giận đá mạnh vào chân anh ấy rồi bỏ mặc
anh ấy một mình đứng tại chỗ, rú lên như một con ác thú.
Hứa Y
Nam cũng là trốn việc đến đây, sau khi đưa tôi về chỗ làm anh ấy lái xe đi
luôn. Trước khi đi còn cẩn thận nhắc lại với tôi, mai là sinh nhật của Hàn Cần
Hiên, bất luận có xảy ra chuyện gì cũng phải có mặt, cho dù đó là bão tuyết hay
động đất, sóng thần…
Tôi
nghe mà đầu óc loạn hết cả lên, gật đầu như một con ngốc, mãi tới khi chiếc xe
Alto mất dạng trên đường thì mới lấy lại được tinh thần để bước lên lầu.
“Y
Thần, cô về rồi, may quá, trưởng phòng tìm cô ba lần rồi đấy. Tôi nói cô cùng với
Ngải Tân bàn chuyện thiết kế, biết thế rồi cô tự cân nhắc nhé.” Lão Lý nói
những lời này với vẻ mặt rất nghiêm trọng, xong rồi bỏ đi luôn.
Tôi gõ
cửa phòng trưởng phòng, lúc này sự sợ hãi làm tim như muốn nhảy lên tận cổ. Không
biết tôi sẽ bị mắng thế nào đây, lòng bàn tay toát mồ hôi. Sau khi vào phòng,
thái độ của trưởng phòng rất tốt, chỉ tôi ngồi xuống, nói rằng thái độ làm việc
cũng như chất lượng công việc tôi trong thời gian qua đều rất tốt. Trái tim tôi
cuối cùng cũng đã trở về lồng ngực, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tôi thầm
nghĩ, vì công việc tôi đã phải làm ngày làm đêm, đâu có dễ dàng gì. Trưởng
phòng nói, tôi sẽ được tăng lương, mọi oán giận trong lòng tôi bỗng chốc tiêu
tan hết, và còn cảm thấy trưởng phòng là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới
này.
Tan
làm, trên đường về, tôi đi qua trung tâm mua sắm, đột nhiên nhớ ra mai là sinh
nhật Hàn Cần Hiên, chẳng phải tôi cũng phải tặng quà hay sao? Chết tiệt, lại
phải vung tiền rồi. Có chị dâu cũng thật là phiền toái quá đi. Do dự hồi lâu,
tôi quyết định mua mỹ phẩm tặng chị ấy. Tôi còn nhớ lần trước về nhà đã để ý
thấy chị ấy dùng hãng này, không thể sai được.
Thật là
xót ruột quá, nửa tháng lương của tôi thế là đi tong rồi!
Về đến
nhà, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Người đau như vừa bị đánh, toàn thân mềm
nhũn, không còn chút sức lực. Cả ngày bôn ba như thế, kết quả là còn chưa có gì
vào miệng. Tôi cứ nghĩ cứ nghĩ rồi ngủ thiếp đi.
Hôm nay
là thứ bảy, được nghỉ làm, tôi xuống siêu thị dưới tầng trệt mua bao nhiêu rau
xanh và hoa quả tươi. Thi thoảng làm người phụ nữ nội trợ cũng chẳng có gì là
không tốt cả.
“Tất cả
là ba mươi bảy đồng mốt”, cô nhân viên thu ngân tươi cười nói với tôi. Nhưng
tôi tìm khắp các túi mà không có một hào lẻ nào, thật sự là muốn hỏi cô thu
ngân trước mặt “Ba mươi bảy đồng có được không?”, nhưng nhìn thấy phía sau mình
hàng dài người xếp hàng đợi thanh toán, câu nói đó lên đến miệng lại bị nuốt
ngược trở lại. Cô thu ngân có vẻ thiếu kiên nhẫn, ngoẹo cổ nhắc nhở: “Xin nhanh
cho.” Tôi đỏ mặt, có chút xấu hổ. Cuối cùng, câu nói “đi đến trước núi ắt có
đường” đúng thật, một cô phía sau đã cho tôi một hào. Tôi vội vàng thu dọn đồ,
khom người, cúi đầu nói cảm ơn cô ấy. Điệu bộ hệt như con chó Bun nịnh chủ.
Cô nhân
viên thu ngân nhận tiền, thanh toán cho tôi, tôi cầm theo hóa đơn rồi đi ra.
Bạn nói
sống trên đời này không có tiền làm sao sống được. Trước đây lúc đi siêu thị
toàn là Y Dương trả tiền, cho nên tôi không bao giờ quan tâm đến giá cả. Đều
tại cái đồ nghiệt chủng Y Dương ấy mà tôi rơi vào tình cảnh dở sống dở chết như
ngày hôm nay.
Nếu
không có một hào đó, nếu như không có ai chịu giúp đỡ như cô người lạ ấy, tôi
sẽ phải làm thế nào?
Tôi
nhàn nhã xách túi đồ vừa mua đi về nhà.
Lấy dưa
chuột ra, cắt vài ba lát mỏng để đắp mặt.
Đột
nhiên có tiếng chuông cửa. Cái người này đến thật không đúng lúc, không thấy là
tôi đang đắp mặt nạ hay sao? Tôi giơ hai chân khua khua dưới gầm sofa tìm dép,
bước một bước một chậm rãi ra mở cửa. Tay tôi hết chắn rồi lại giữ, vậy mà vẫn
có hai lát dưa chuột trên trán bị rơi xuống.
“Tôi
đến đây, làm gì mà gấp như đi đầu thai thế!” Nửa sau câu tôi càng nói càng nhỏ,
có lẽ chữ cuối cùng người đứng ngoài cửa kia không thể nghe thấy.
Sau khi
cửa mở ra, tôi thấy đứng đợi ngoài cửa là một cậu thiếu niên với dáng vẻ rất
hăm hở. Dưới cằm thấy bộ râu mờ mờ, có vẻ như cậu ta đang tuổi dậy thì. Tôi
bừng tỉnh nhận ra cậu nhóc này.
Cậu ta
rõ ràng bị dáng vẻ của tôi dọa cho sợ hãi, theo phản xạ tự nhiên lùi về sau một
bước. Thật là, kinh khủng đến thế cơ à? Tôi vội vàng gỡ những lát dưa chuột
trên mặt xuống, giống như vì nó đã dọa cho cậu ta thành như thế kia.
“Xin
hỏi, chị có phải là Hứa Y Thần không?” Cậu ta hỏi bằng giọng rất trầm, dáng vẻ
như đã quen hơn.
“Vâng,
là tôi.” Sau khi mời cậu ta vào nhà nói chuyện, tôi mới biết, cậu ta là người
của Công ty nước uống tinh khiết Tứ Hải, cách đây hai ngày tôi có qua bên đó
đặt hàng nước uống của họ trong vòng một năm, thật không ngờ họ cho người tới
ký hợp đồng nhanh như vậy.
Nói
đùa, có ai nhìn thấy tiền mà lại không hành động mau lẹ không?
Tôi
nhận lấy cây bút cậu ta đưa cho, ký tên mình vào tờ hợp đồng. Thực ra tôi muốn
giữ cậu ta ở lại đây một chút để xua tan cảm giác cô đơn lúc này, nhưng lại
không có cách nào mở miệng, có lẽ người này không thích hợp để trò chuyện.
Tôi
nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút cảm thấy tiếc quả dưa chuột vừa nãy. Miệng lẩm
bẩm tự nhủ phải hết sức tiết kiệm, tiết kiệm. Đầu tiên sẽ không la cà đến quán
Mc Donald bỏ ra mười hai nhân dân tệ để mua nước coca đóng trong cốc nhựa,
khoan khoái uống hết rồi đặt chiếc cốc rỗng không lên trên mặt bàn, ngắm nhìn
như đang thưởng thức một cổ vật.
Tóm
lại, lãng phí cũng là phạm tội, tôi đồng ý với chính sách tiết kiệm.
Anh
chàng kia đã xuống dưới lầu, đứng bên cạnh chiếc xe máy vừa cũ vừa nát, sau đó
cậu ta đội mũ bảo hiểm lên đầu, gạt cần đạp cho xe nổ, đạp đến mấy cái xe mới
nổ, xem chừng cái xe này đã đến hồi thanh lý. Nhìn theo bóng dáng cậu ta từ
phía sau, tôi lại nhớ tới Y Dương, cũng gầy như thế, cũng cao như thế, đến cả
nụ cười của cậu ta cũng giống nụ cười của Y Dương xấu xa. Tôi rất hay như vậy,
nên phải cố ghìm những suy nghĩ ấy lại, không cho chúng nổi lên, cố giữ trạng
thái cân bằng.
Ở nhà
cả ngày trời, cảm thấy đầu óc mụ mẫm, tôi đang tính xuống dưới lầu đi dạo vài
vòng trong công viên gần đó. Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã đụng phải cái người
đã mất tăm mất tích mười mấy hôm nay – Tư Mỹ Tuệ.
“Đại
đại nhân giá lâm, chẳng hay có việc gì quan trọng vậy ạ?” Tôi nhướng lông mày,
nghiêng mắt hỏi cô ấy.
“Được
rồi, cậu không phải mỉa mai thế nữa, mau… phải…” Cô ấy vừa thở hổn hển vừa vỗ
vỗ vào ngực. Suýt quên chưa nói, cô ấy vừa chạy như bay đến đây. Tốc độ đó có
thể sánh ngang tốc độ của quán quân đường chạy marathon.
Mỉa
mai? Tôi? Thói mỉa mai và tôi có thể nào gắn liền với nhau? Tôi lắc lắc đầu, có
chút không vừa ý.
“Y
Thần, tối nay tớ có một buổi chiêu đãi, nói gì thì nói cậu cũng nên đi cùng
tớ.” Cô ấy cười hi hi, giọng điệu vô cùng ấm áp nhưng cũng rất khách khí.
Tôi
trợn mắt, lấy tay tự chỉ vào mũi mình: “Tớ? Bộ phận kinh doanh các cậu và bộ
phận thiết kế bọn tớ nảy sinh quan hệ gì à?” Sau khi hỏi xong, tôi tự cảm thấy
mình có chút ngốc nghếch, nghĩ gì mà lại hỏi tên “điểu nhân” đó câu này chứ.
Mỹ Tuệ
đặt mông lên sofa, hiện rõ là có chút lo lắng, hai mắt không kìm được hai hàng
lệ chảy xuống.
“Một xu
quan hệ cũng không có, là bạn bè giúp nhau, cậu đi hay không đi?” Cô ấy hỏi tôi
với vẻ mặt đau khổ.
Tôi
thừa nhận Mỹ Tuệ tuyệt đối không cưỡng bức quyết định của tôi. Vâng, tôi nhấn
mạnh lại một lần nữa, tuyệt đối không có. Nhưng căn cứ vào ngữ khí câu hỏi ấy,
tôi có thể không đi được sao?
Nha đầu
đó quay sang cười cười với tôi, rồi lập tức kéo tôi chạy đi. Thật không may,
tôi không phải một người đàn ông, cũng không cung kính quỳ nhận ân sủng của nha
đầu điên này ban xuống. Còn chưa kịp thay quần áo, tôi đã bị cô ấy lôi ra đến
cổng.
Thành
thật mà nói, tôi không thích những buổi chiêu đãi xã giao như thế này lắm, lại
còn phải diễn vai nghiêm trang đạo mạo nữa chứ. Nhưng vì cuộc mưu sinh, chúng
ta có lúc phải gạt sang một bên những điều chúng ta thích, chấp nhận cúi đầu
làm những điều chúng ta ghét.
Đẩy cửa
bước vào, tôi phát hiện hai chúng tôi đến muộn, khách đã ngồi kín quanh bàn
tiệc, hai cái ghế mới được mang thêm ra. Tôi gượng gạo nở nụ cười xã giao với
từng người không quen biết, nụ cười đó gượng gạo tới mức cứng ngắc.
Tôi gãi
gãi đầu, dáng vẻ bối rối kiểu không biết phải làm thế nào. Đối diện với những
gương mặt xa lạ trên bàn ăn, tôi đột nhiên chẳng biết nói gì, càng không biết
phải xưng hô thế nào.
Đúng
rồi, lúc này tập trung ăn uống là tốt nhất.
Mỹ Tuệ
ngồi bên cạnh tôi, lễ phép đứng lên nâng chén kính rượu từng người một. Tôi
phát hiện, nha đầu này bỗng dưng biến thành con người thành thục lễ nghi. Cung
cách giao tiếp, thật khiến cho người ta cảm phục.
Lúc
ngồi xuống, cô ấy ghé tai tôi thì thầm một câu: “Lát nữa, thấy tớ chịu không
nổi, cậu phải thay tớ biết chưa?”
Tôi đã
sớm biết ngay mà, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. Nghĩ tới lúc nha đầu
đó uống say đã là sáng sớm ngày mai, toàn thân tôi bỗng nổi da gà.
Mỹ Tuệ
giống như một tay lão luyện trên thương trường, ăn nói rất trơn tru. Nghe những
lời khách sáo đó khiến tôi hận một nỗi trước đó đã quên không đút hai cục bông
vào tai. Tôi giống như một thính giả đi nghe nhạc nhưng lại vào nhầm phòng,
dáng vẻ rất khổ sở.
Người
ngồi quanh bàn tiệc không nhiều cũng không ít, ước chừng khoảng mười một mười
hai người.
“Sở
trưởng Lưu, ly này kính huynh. Sau này có chuyện gì, xin nhờ được quan tâm,
chiếu cố. Tiểu đệ cạn trước rồi, phần huynh xin tùy ý.” Chỉ nghe thấy người đàn
ông gày gò ngồi bên trái tôi đứng dậy chúc rượu người đàn ông phúc hậu đó.Sở
trưởng? Là sở trưởng của sở nào vậy? Sở cảnh sát hay sở vệ sinh? Lúc này ngoại
trừ hai danh từ đó, tôi tuyệt không thể nhớ được bất cứ danh từ nào khác. Đương
nhiên từ sở vệ sinh có một số chỗ nghe không được nho nhã cho lắm.
Không
lâu sau, các món ăn nhất loạt được mang ra. Nhân viên phục vụ mặc váy đồng phục
đỏ, đi lại xiêu xiêu vẹo vẹo. Đương nhiên, mấy chuyện tôi vừa nói không phải là
vấn đề quan trọng, tôi chỉ muốn chứng thực có đúng là trên tay cô ấy đang bê
một đĩa tôm hùm hay không thôi. Lúc khẳng định mắt tôi không nhìn nhầm, tôi
chuyển đĩa tôm hùm đó đến trước mặt mình để tôi không phải mỏi mắt nhìn nó nữa.
Các bạn
cứ bàn chuyện làm ăn của các bạn đi, đừng để ý đến tôi làm gì, bà cô đây sẽ
không khách khí đâu.
Tôi sử
dụng tốc độ sấm chớp, gắp một nhát ba con tôm vào bát. Số tôi đúng là sung
sướng về đường ăn uống!
Y
Dương, anh thật đen đủi, ai bảo anh lại chia tay bà cô đây. Giả sử chúng ta vẫn
còn yêu nhau, bà cô đây nhất định sẽ vứt bỏ liêm sỉ lấy phần về cho nhà ngươi
tha hồ tận hưởng.
Vậy là
tôi vừa nghe bọn họ chúc tụng nhau vừa bóc tôm ăn, thi thoảng còn nổi hứng quay
sang Mỹ Tuệ nha đầu đó nâng ly. Tóm lại, tôi yên tâm ăn uống là do không biết
có người để ý tới mình.
Không
lâu sau, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi liếc qua màn hình, là Hứa
Y Nam. Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hôm nay là sinh nhật Hàn Cần Hiên, thầm
nghĩ, thôi xong rồi, tôi đã hứa với anh ấy là sẽ về tham dự sinh nhật vợ anh
ấy. Nhưng bây giờ không còn kịp đến nữa rồi. Chuông điện thoại vẫn réo rắt vang
lên không ngừng, tiếng cười nói chúc tụng trên bàn tiệc át cả tiếng chuông điện
thoại, lúc này chẳng có ai quan tâm là điện thoại của ai nữa. Đã sai rồi chỉ
còn biết tiếp tục sai thôi, tôi đơn giản chỉ là tháo pin điện thoại ra.
Sau khi
ngồi xuống tôi mới phát hiện đĩa bên cạnh tôi đựng đầy vỏ tôm, từng đống từng
đống một, giống như một ngọn đồi nhỏ. Tôi không biết liêm sỉ, cúi đầu, lặng lẽ
gạt đống vỏ tôm xuống đất.
Đây
không gọi là không có tố chất, mà gọi là không có triển vọng. Lẽ nào Hứa Y Thần
tôi thông minh tuyệt đỉnh lại không biết là xén lông cừu không thể chỉ xén một
con. Hoặc là trong mắt mọi người tôi giống như là một con mèo lười biếng, tham
ăn, làm một con mèo có gì không tốt đâu. Cũng giống như cái vòng tay đó, thế
giới này đâu thể thiếu mèo được.
Đột
nhiên tôi có cảm giác lúc này Hứa Y Nam nhất định đang nguyền rủa tôi. Lúc định
thần lại, vừa hay thấy Mỹ Tuệ nâng ly, cô ấy không uống nhiều, xem ra vẫn còn
rất tỉnh táo. Tôi rất ngưỡng mộ tửu lượng của cô ấy, tốt đến kinh người. Sau
khi kết thúc “công việc” ăn uống, khách khứa “nhà ai người ấy về, mẹ ai người
ấy tìm”. Đương nhiên, nhà tôi, có một mình tôi thôi.
Tư Mỹ
Tuệ, cậu hại chết tớ rồi!
Về đến
nhà tôi mang hộp phấn Oupolai (Tên
một hãng mỹ phẩm nổi tiếng của Trung Quốc) treo
lên cánh cửa chống trộm, ngày mai phải dậy sớm mang đi tặng mới được, tránh để
lâu lại quên mất.
Sau khi
mở nguồn máy điện thoại, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, điện thoại đã rung ù
ù và báo: “Bạn có tin nhắn mới, mời đọc tin.”
Điện
thoại báo có chín cuộc gọi nhỡ của Hứa Y Nam, cuối cùng là một tin nhắn ngắn
mới gửi: “Nha đầu thối, gặp sẽ tính sổ.”
Tôi vội
vàng bấm phím soạn tin nhắn lại: “Anh trai yêu quý, oan cho em.” Soạn xong,
ngập ngừng một hồi rồi lại không gửi, sau đó tắt máy.
Tục ngữ
dạy rất đúng, giải thích phải đợi thời cơ. Tôi sợ dùng cách này sẽ khiến Hứa Y
Nam, tên đó thẹn quá hóa giận, có thể làm tôi không có cơ hội nhìn thấy ánh
dương ngày mai. Xem chừng tên tiểu tử này thật sự đang rất giận.
Được
rồi, kệ anh ấy. Việc ngày mai để ngày mai giải quyết, tạm thời dẹp nó qua một
bên để ngủ cho ngon cái đã. Nghĩ vậy rồi tôi úp mặt xuống gối, ngủ một mạch đến
sáng hôm sau.
Gần
trưa, lúc tôi về nhà, là về nhà mẹ tôi, lúc lấy chìa khóa từ túi xách ra để mở
cửa tôi mới phát hiện mình quên mang chìa khóa. Tôi đành ấn chuông cửa, người
ra mở cửa là chị dâu Hàn Cần Hiên.
Chị ấy
tươi cười mở cửa cho tôi, sau đó còn chạy đi lấy cho tôi một cốc coca, thật là
người tốt. Sinh nhật chị ấy tôi không đến dự mà còn có thể tươi cười đón tiếp
tôi nồng hậu như thế này, thật là tốt tính. Có lẽ chị ấy vốn cũng không hy vọng
tôi sẽ đến.
“Hàn
Cần Hiên, anh em đâu?” Bất luận thế nào tôi cũng phải tìm đến “kẻ địch” trước
tiên. Chị dâu vừa lau sàn nhà vừa chỉ tay vào phòng trong.
Tôi đưa
tặng chị ấy quà sinh nhật, quan sát dáng vẻ tươi cười của chị ấy. Lúc này Hứa Y
Nam cũng từ trong nhà đi ra. Mặt anh ấy còn ngắn hơn cả mặt con lừa. “Giỏi lắm,
Hứa Y Thần, em nói xem, hôm qua vì sao không đến?” Anh ấy như là quản ngục ngồi
xuống cạnh tôi, nhổ miếng dưa chuột đang nhai trong miệng ra, đưa đến trước
miệng tôi, thật sự là kinh chết đi được. Tôi không thèm quan tâm đến mấy hành
động biến thái của anh ấy, lẳng lặng ngả đầu ra sau sofa. Tôi nhớ đến một câu
nói trong tiểu phẩm, đều là người một nhà, nhường nhịn nhau một chút có gì là
ghê gớm.
“Hôm
qua em có người bạn bị viêm ruột thừa cấp tính phải cấp cứu.” Tôi vội vàng giải
thích lý do, nói trôi chảy không hề vấp váp, Hứa Y Thần bây giờ nói dối không
còn biết đỏ mặt nữa.
Đang
nói đến đây thì bố tôi về. Kể từ khi vị nhân sĩ không chuyên này say mê cái quỹ
gì đó, gặp ông ở nhà còn khó hơn gặp lãnh đạo cấp cao.
Tôi từ
sofa bật dậy, chạy đến trước mặt ông: “Thế nào rồi bố, có kiếm được không ạ?”
Thấy tôi tích cực hưởng ứng chính sách quốc gia như vậy, bố tôi liền cười ha
ha.
“Nha
đầu này biết quan tâm tới bố từ khi nào thế? Từ nhỏ tới lớn, có bao giờ thấy
con hỏi bố những chuyện bên ngoài, không liên quan tới con đâu.” Ông nhặt tờ
báo lá cải lên cuộn tròn lại.
Tôi
quay sang ông làm mặt hề, rồi rời đi một cách có hiểu biết. Hứa Y Nam, giống
như kẹo cao su dính chặt lấy người tôi, hỏi đó hỏi đây.
Tôi vội
vội vàng vàng thu dọn mấy cái túi trên bàn uống nước, dùng tốc độ của vận động
viên chạy đường dài chạy về nhà. Hứa Y Nam, tên đó chịu thiệt thòi rồi, còn
chưa kịp hỏi câu nữa, tôi đã đánh bài chuồn.
Nhắc
tới Hứa Y Nam, anh chàng đó hồi nhỏ là một cậu chàng rất ngoan. Hàng ngày từ
sáng sớm mẹ mang gửi anh ấy nhà trẻ, đặt anh ấy ở đâu thì cho tới tối khi mẹ
đến đón về, anh ấy vẫn ở nguyên chỗ đó. Nhưng anh ấy cũng rất yêu thương tôi,
có đồ ăn ngon luôn chia cho tôi một nửa, có đồ chơi đẹp, đợi tôi chơi chán, bỏ
đi, anh ấy mới chơi lại. Sau khi lấy chị dâu, anh ấy không còn như thế nữa. Anh
ấy tốt với chị dâu hơn tôi, ai bảo chị dâu mới là người bên anh ấy cả đời cơ
chứ.
Tôi còn
đang mải nghĩ thì di động đã đổ chuông, là Hàn Cần Hiên gọi đến, tôi đợi hết
một hồi chuông mới nhấc máy.
“Y
Thần, cám ơn em.” Tôi có chút bối rối như “hòa thượng trượng hai không với tới
đầu” (Thời cổ đại, người
thường chỉ cao khoảng tám thước, giơ tay lên không quá được một trượng mà Kim
Cương hòa thượng cao một trượng hai cho nên người thường không thể chạm tới đầu
ngài. Ý cả câu muốn chỉ những việc làm mình không đạt được). “Cảm
ơn em cái gì chứ?” Lẽ nào lúc tiễn tôi ra cửa chị ấy nhặt được tiền? Nếu thế
người phát hiện ra trước phải là tôi chứ. Tôi có chút nghi ngờ, tính là phải
hỏi cho rõ.
“Món
quà sinh nhật ấy.” Cuối cùng chị ấy cũng nói rõ ra khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tốn mất
nửa tháng lương của tôi, có thể nào không làm chị thích thú không, nếu không
phải là Hứa Y Nam cứ bám riết lấy tôi, tôi cũng không đi. Kết quả, cơm chả được
một miếng mà mất của tôi mấy trăm nhân dân tệ, làm tôi tiếc đứt ruột. Đúng rồi,
có đi có lại, tôi sẽ đợi xem đến sinh nhật tôi Hàn Cần Hiên chị sẽ tặng tôi cái
gì. Quà tặng giá trị thế, chị cứ giữ đi.
“Có
thời gian thì em nhớ về nhà thường xuyên nhé, mẹ nhắc em luôn đấy.” Điện thoại
vọng đến tiếng Hứa Y Nam gọi chị ấy, tôi cười thầm trong bụng rồi gác máy.
Về đến
công ty tôi phải giở quyển lịch bàn đến n lần mới phát hiện, muốn đợi đến sinh
nhật tôi thật cũng không dễ, ít nhất cũng cần đợi mười tháng bảy ngày nữa.
Nhìn
vào con số chỉ ngày hôm nay trên quyển lịch, tim tôi tê tái. Hôm nay là ngày ba
mươi tháng sáu, tháng sáu đã qua đi như vậy đấy. Y Dương anh có nhớ không?
Chúng ta đã chia tay tròn một tháng rồi!
Còn nhớ
ngày đầu tiên của tháng sáu, anh tặng tôi một cây kẹo mút vị chanh, cho đến giờ
tôi vẫn giữ, luôn để nó trong ngăn kéo bàn.
Y
Dương, em vẫn nhớ anh, tháng sáu này đối với em mà nói, thực sự rất khó khăn!
Giữ lại
giọt nước mắt không người thương hại, tôi bắt đầu làm việc. Tháng sáu này, mãi
mãi tôi không thể nào quên!