Tôi cho rằng nhổ rễ bồ công anh khỏi
đất, cây sẽ chết, nhưng không ngờ rằng nước lại có thể giúp nó tái sinh. Thượng
Đế rất tài tình, mỗi sinh mệnh đều có hai con đường sống, không đi đường này,
thì có thể đi đường khác. Vì vậy, không có Y Dương, tôi vẫn có thể có một khởi
đầu mới.
Có một
câu nói rất đúng “sống không bằng chết”, những ký ức đó thực sự đang khiến tôi
sống không bằng chết. Sáng sớm hôm nay, mặt trời còn chưa lên cao, tôi đã nghe
thấy tiếng gõ cửa, tôi nhìn lên đồng hồ trên đầu giường, còn chưa tới sáu giờ.
Cho là ảo giác, tôi lại kéo chăn trùm kín đầu, ngủ tiếp. Vừa mới thiu thiu tiếp
tục giấc mơ còn đang dang dở thì lại nghe tiếng gõ càng lúc càng rõ.
Tôi
miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở chui ra khỏi giường, ra mở cửa. Mỹ Tuệ bước vào
phòng trước, tôi theo sau.
“Gọi di
động cho cậu cũng không được, gọi máy bàn cũng không được. Cái đồ điên này, cậu
định chơi trò mất tích đấy à?” Cô ấy như một bà già lắm điều, miệng không ngừng
cằn nhằn.
Nha đầu
này không biết sáng sớm đã trúng phải gió gì, vô duyên vô cớ diện nguyên cả bộ
đồng phục công sở, biến thành một cô nhân viên công chức.
Tôi bỏ
dép, leo lên giường ngủ tiếp, mặc kệ Mỹ Tuệ.
Đột
nhiên âm thanh chói tai khiến tôi phải vội vã ngồi bật dậy như một thây ma đội
mồ. Điên rồi, nha đầu này chắc chắn là điên rồi! Sao tự nhiên lại mang đồng hồ
báo thức áp vào tai tôi? Đôi tai đáng thương, thính giác đáng thương của tôi!
Giống như có vô số con chim khách không ngừng lượn vòng quanh tai, đúng thế,
tôi chắc chắn chúng là chim khách chứ không phải là những con quạ.
Cô ấy
ngồi ghé lên giường, bắt đầu lay người tôi. May mà tôi không phải hàng mã, nếu
không bị lắc như vậy thì đã tiêu đời sớm rồi. Giữa chừng (đường) chết yểu không
nói, ngay cả có chết cũng rất khó coi. Người biết mình sắp chết nhưng lại không
thể nói lời trăng trối đều có cái dáng vẻ như thế.
Tôi cúi
gằm mặt, còn dáng vẻ thì rất khổ sở, rầu rĩ, đôi mắt cứ díu cả lại hệt như mắt
con mèo đang ngái ngủ. Thực sự, bởi vì những ngày gần đây tôi đã quen việc cứ
ngủ cho tới khi không ngủ nổi nữa mà tự tỉnh dậy, ham ngủ đến mức có ai cho
tiền tôi cũng không màng. Tôi cho rằng cuộc sống của tôi hàng ngày chỉ còn mỗi
việc ngủ, nhất định phải ngủ, bởi vì chỉ có như vậy tôi mới có thể gặp được anh
ấy trong mộng.
“Hứa Y
Thần, cậu hãy nhìn cậu đi, chỉ vì cái tên khốn kiếp Y Dương ấy mà cậu biến
thành thế này? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, có đáng không?” Mỹ Tuệ
đã thực sự nổi điên. Mỹ Tuệ lớn tiếng mắng tôi, còn chỉ tay vào mặt tôi. Tôi bị
tiếng quát mắng sang sảng của cô ấy làm thức tỉnh, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Chỉ cần
nghĩ lại những lời nói của cô ấy tôi lại càng cảm thấy bi thương. Có đáng
không? Ai cũng nói tôi không nên vì Y Dương, anh ta thật sự không xứng. Tôi lại
chỉ cho rằng anh ta đáng để tôi làm như vậy.
Có lẽ,
cũng có thể đáng, tôi bắt đầu không chắc chắn.
Mỹ Tuệ
liên tục liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, hình như cô ấy đang có việc
bận.
“Có
chuyện gì, cậu mau nói đi.” Tôi bình tĩnh lại, ngồi dựa vào đầu giường, lấy ra
một điếu thuốc lá Trung Nam Hải. Thấy cái gạt tàn đang đặt trên cửa sổ bèn vẩy
thẳng tàn thuốc xuống nền nhà. Thực sự tôi không nghiện thuốc lá, nếu không
phải là vì suy nghĩ quá nhiều về tên Y Dương xấu xa đó, tôi đã không hút thuốc.
Cho dù cả thế giới đều nói thuốc lá có hại cho sức khỏe thì tôi vẫn không thể
bỏ được. Không biết từ khi nào tôi đã goi Y Dương là “đồ khốn”. Lẽ nào là vì
tôi hận anh ta?
Mỹ Tuệ
nhìn tôi mà bất lực, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Hôm nay tớ đi nộp hồ sơ
phỏng vấn ở một công ty, đây là một cơ hội tốt, cậu mau đi cùng với tớ.” Tốt
nghiệp lâu như vậy rồi, Mỹ Tuệ cũng như tôi, chưa tìm được công việc ưng ý,
nhưng cô ấy không ở nhà “tu dưỡng” quá lâu như tôi. Nhìn xem, thân hình cô ấy
đang lắc lư như cái cần ăng ten. Cô ấy trở lại ngữ khí bình thường, rất ôn hòa
và bình tĩnh. Chỉ là câu đó không có chút nào giống như trưng cầu ý kiến của
tôi. “Cậu đi cùng với tớ”, có lẽ trong câu này, cô ấy đã thay tôi đồng ý rồi.
Tôi
nhanh chóng dập điếu thuốc, cuộn tròn trong chăn. Công việc? Tôi chưa nghĩ đến.
Nhìn
thấy tôi như vậy, Mỹ Tuệ kiên quyết lôi tôi ra khỏi chiếc chăn ấm, tôi khổng
kịp có bất cứ hành động phản kháng nhỏ nhoi nào. Cảm giác ấm áp dễ chịu đột
nhiên biến mất. Trời đất, sức khỏe của cô ấy tăng lên từ lúc nào vậy? Lẽ nào ăn
rau chân vịt sẽ tăng cường cơ bắp?
Tôi
đang mặc chiếc váy ngủ in hình Hello Kitty, bị cô ấy cưỡng chế vào nhà vệ sinh.
Ngẩng đầu nhìn vào trong gương, tôi chợt phát hiện ra mình tiều tụy đi khá
nhiều, lông mày mọc tràn lan, lộn xộn, ánh mắt vô thần, còn cả tóc trên đỉnh
đầu rối bời, bện xoắn vào nhau.
“He he,
Hứa Y Thần mà cũng có lúc trở nên nhếch nhác thế này đây.” Tôi vừa rửa mặt vừa
tự chế giễu mình, Mỹ Tuệ nghe thấy tiếng tôi lẩm bẩm trong nhà vệ sinh, cũng
lẩm bẩm một mình ngoài phòng khách. Tiếng nước chảy ào ào khiến tôi không nghe
rõ cô ấy nói gì, chỉ mơ hồ nghe thấy hai chữ Y Dương đó.
Đúng
thế, tôi rất mẫn cảm với hai từ này. Đã chia tay tên xấu xa đó khá lâu rồi,
không biết hiện nay anh ta như thế nào, nhưng vẫn mong cho tình hình của anh ta
tốt hơn tôi. Nói đi nói lại, tôi vẫn không thể kiềm chế mình không nghĩ tới anh
ta. Đúng thế, chia tay lâu như vậy rồi, tôi vẫn không ngừng nghĩ về anh ta!
“Hứa
đại tiểu thư, cậu có thể nhanh hơn giúp tớ không?” Mỹ Tuệ có chút vội vàng, kéo
dài giọng như gà trống gáy nói với tôi. Âm thanh đó đúng là độc nhất vô nhị. Ai
dám nói đó là tiếng của người đã từng học thanh nhạc. Tôi chỉ là nghe Mỹ Tuệ kể
lại, khi còn nhỏ cô ấy đã được bà nội dạy học thanh nhạc hơn nửa năm trời. Dù
sao tôi cũng chỉ là nghe cô ấy nói qua có một lần, còn chưa lần nào được nghe
cô ấy kể lại rõ hơn
Lúc
chúng tôi rời khỏi nhà tôi đã là hơn tám giờ, thật là ứng với câu nói đó, thanh
niên nghỉ ngơi lâu sẽ biến thành chán chường. Thực sự tôi không muốn đi, nhưng
tôi với Mỹ Tuệ là bạn thân bao năm, tôi không thể không đi cùng cô ấy.
Tôi đã
trong tình trạng cấm cung hơn nửa tháng nay, đã lâu không nhìn ánh mặt trời,
con người thực sự như đã bị gỉ ra. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn thẳng
vào mặt trời để ngăn mắt mình rơi lệ, rồi lại kiêu ngạo cúi đầu ngưỡng mộ bầu
trời.
“Y
Thần, trở thành “người rừng” cũng không khó lắm nhỉ? Tớ dám khẳng định nếu cậu
cứ tiếp tục như thế này, nói không chừng, một hôm nào đó trang nhất các báo sẽ
đưa tin: Một sinh viên trường đại học X danh tiếng vì thất tình mà tâm tư trở
nên rối loạn, tinh thần bất ổn. Ha ha, khi đó cậu có thể chỉ qua một đêm mà đã
trở thành người nổi tiếng.” Chưa nói xong, Mỹ Tuệ đã ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đồ xấu xa này, càng ngày càng chẳng đứng đắn gì cả!
Thực
sự, tôi chẳng thấy có chỗ nào buồn cười cả, nếu chỉ có vậy mà cũng thành chuyện
cười thì những người tự tử vì tình phải nói như thế nào? Đột nhiên tôi thấy ớn
lạnh dọc sống lưng. Có thể qua một đêm mà thành người nổi tiếng theo cách này
cũng không tệ, quả thật không tệ chút nào.
Tôi khẽ
bẹo má cô ấy, tiếp tục đi về phía trước.
Mỹ Tuệ
giống như đứa trẻ phạm lỗi, vừa xoa xoa má vừa lè lưỡi biểu thị sự phản kháng.
“Cậu
chưa từng nghe nói rằng có lúc lòng hiếu kỳ của con người có thể giết chết một
con lừa à? Hơn nữa, trong hoàn cảnh này nếu cậu còn tiếp tục cười nữa, mọi
người sẽ cho là cậu bị bệnh đấy.”
Cô ấy
bắt đầu lẩm bẩm cái gì đó trong miệng mà không chú ý đến tôi.
Lại nói
về cái công ty đó, nó cách phòng trọ của tôi không xa, chúng tôi đi không đến
mười mấy phút đã tới nơi rồi, thậm chí còn chẳng cần phải ngồi xe buýt, vừa bảo
vệ môi trường vừa tiết kiệm tiền.
Nhìn
đồng hồ, vẫn còn chưa tới giờ hẹn, chúng tôi đến sớm rồi. Nhưng rồi nhìn hàng
người xếp hàng đợi tới giờ, tôi mới hiểu ra chúng tôi không hề đến sớm, không
đến sớm một chút nào.
Trong
đội ngũ những mỹ nữ đang xếp hàng ở đây, có lẽ tôi là người bình thường nhất,
bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Đa số bọn họ trang điểm
nhẹ nhàng, rất ưa nhìn, số ít trang điểm đậm, trên mặt phủ một lớp phấn dày,
thực sự khiến người khác nhìn thấy ớn.
Bởi vì
lúc trước nộp hồ sơ, Mỹ Tuệ đã nhân thể nộp luôn hồ sơ của tôi. Thật là tuyệt
vời! Tôi bình tĩnh xếp trong hàng dài chờ được gọi, không một chút căng thẳng.
Ngược lại, Mỹ Tuệ đứng bên cạnh tôi, liên tục gảy gảy móng tay trên da tôi,
cuối cùng tôi không nhịn được phải nói: “Chị ơi, sắp rách da của tôi rồi!” Lúc
đấy cô ấy mới chịu ngừng tay, chấm dứt hành động ngược đãi người khác.
Tôi dựa
trên một cái ghế ngủ gà ngủ gật, có lẽ ngay cả bản thân tôi cũng ngạc nhiên,
tại sao vào thời khắc trọng đại như thế này mà tôi vẫn có thể ngủ được. Nhưng
sự thật là tôi đã ngủ rồi, đối với những sự việc đã xảy ra và đang xảy ra, tôi
đều không quan tâm.
Khoảng
hơn mười giờ, tôi bị Mỹ Tuệ đánh thức, sau đó vào phỏng vấn. Bị phá hỏng giấc
ngủ ngon khiến tôi khó chịu. Đám người đáng ghét này, hại tôi phải đợi lâu như
thế, nếu sớm biết lịch phỏng vấn bị muộn hơn một giờ, tôi đã không đi sớm như
vậy. Tôi đứng dậy, kéo váy, chỉnh lại trang phục và bước vào trong.
“Wow”
Người phỏng vấn lại là mấy anh chàng trẻ tuổi. Tôi trợn mắt há mồm, ngây người
ra nhìn mất một lúc mới bước được đến vị trí của mình. Có trời mới biết tại sao
lúc này tôi vẫn còn có tâm trạng thưởng thức “trai đẹp”.
“Ah…
Tôi là Hứa Y Thần… là…” Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi! Chết mất! Làm thế
nào mà tôi bỗng nhiên lại nói lắp như vậy? Lẽ nào là đang ngủ mơ? Ngủ mơ thấy
nói lắp?
Mấy anh
chàng giám khảo phía trên đó nhìn tôi chằm chằm (ngoại trừ đám con gái bên
ngoài, ha ha) khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Trong lúc hoảng hốt cảm giác
như nước miếng đang chảy ra đầy miệng. Tôi vội vàng đưa tay chùi chùi hai bên
mép nhưng lại chẳng thấy tay ướt.
Làm thế
nào mà một sinh viên xuất sắc bỗng nhiên lại trở nên luống cuống mất bình tĩnh
thế này? Không thể được, tuyệt đối không thể được! Anh chàng giám khảo ngồi
ngoài cùng bên phải nhìn tôi cười ngượng ngập, khiến tôi hết sức nghi ngờ,
không hiểu có phải là anh ta đã cười nhiều quá nên bị liệt cơ mặt rồi không?
Nói thêm, nụ cười đó thật sự suýt làm tôi ngã lăn ra đất. Khi đánh giá, anh ta
lại là giám khảo cho tôi điểm cao nhất, tôi sung sướng, chỉ muốn chạy ngay lại
ôm anh ta một cái.
Tóm
lại, việc phỏng vấn đã diễn ra thuận lợi. Nhưng nói thực, căn bản lúc này tôi
không có áp lực phải đi làm nên cũng không ôm hy vọng.
Về nhà,
tôi tiếp tục sống chuỗi ngày nhàn nhã. Công ty đó có nói sau khi có kết quả
phỏng vấn, ai đạt yêu cầu công ty sẽ gọi điện đến báo. Chỉ là tôi tuyệt đối
không giống như Mỹ Tuệ, ngày ngày chờ đợi và hy vọng như đợi sao, trông trăng.
Tất cả nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Buổi
chiều hôm nay, tôi tỉnh dậy sau khi đã ngủ say sưa đã đời, bèn vặn volume thật
lớn. Chỉ là tôi không muốn nghe lại bài hát “Hoàng hôn” mà đồ con hoang Y Dương
đó thích nghe, mà là nghe bản DJ “Yêu nhiều nên tổn thương nhiều”. Trước đây
anh ta thích nghe gì tôi đều cùng nghe cái đó, bây giờ nghĩ lại, tôi thấy những
việc như thế chỉ có kẻ ngốc mới làm. Lẽ nào cứ có người yêu vào là bạn phải vứt
bỏ hết ước mơ, sở thích của bản thân mình?
Tiếng
nhạc mở quá to làm cho tai tôi bùng nhùng, tôi cũng chẳng nghe được gì, cũng
chẳng biết tại sao đột nhiên tôi lại nổi hứng nhảy múa quanh phòng khách. Có lẽ
nhún nhảy cũng tốt, nhún nhảy sẽ làm tôi giũ bỏ hết muộn phiền.
Nhảy
múa mệt rồi, tôi đổ vật ra sofa nghỉ một chút, chợt thấy đệm ghế rung rung cùng
với tiếng “ù ù” vọng lại, cầm di động lên xem, màn hình báo bảy cuộc gọi nhỡ,
đều từ một số máy lạ.
Không
biết ai có chuyện gì khẩn cấp? Đúng lúc tôi định bấm máy gọi lại hỏi xem người
đó có chuyện gì thì số đó lại gọi đến lần nữa.
“Y
Thần, là anh đây. Em có khỏe không?” Âm thanh đó quá nhỏ so với tiếng nhạc ầm ĩ
trong phòng, làm cho một người vốn có phản ứng chậm chạp như tôi trở tay không
kịp. Tôi sợ để sót mất lời nào anh ta nói, chỉ lặng lẽ đi đến bên máy tính, tắt
nhạc đi.
Y
Dương, anh là đồ con hoang, anh còn mặt mũi nào mà gọi điện cho tôi. Tôi thật
sự rất muốn mình có thể ngang nhiên mắng anh ta một trận thậm tệ như vậy. Nhưng
những lời đó không hiểu sao đều dừng lại bên trong miệng, không có cách nào
thoát ra, tất cả đều dội ngược trở lại. Chỉ là hai mắt tôi đang giống hai cái
vòi nước, không ngừng chảy nước nhưng lại không phát ra tiếng nức nở nào. Đúng,
lý trí đã chiến thắng tất cả nỗi nhớ!
Y Dương
không biết, đúng, cái đồ con hoang đó không nên biết tôi đang khóc.
“Anh
vốn muốn gọi cho em từ lâu, nhưng, thực sự… đây là số điện thoại mới của anh,
em có bất cứ chuyện gì thì hãy gọi cho anh.” Anh ta nói với tôi những lời này
bằng giọng rất bình thường, cứ như từ trước tới giờ chúng tôi vẫn là bạn tốt,
cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như chúng tôi là những người bạn thân
lâu lâu hỏi thăm nhau, cứ như anh ta thay số và nhớ báo cho bạn bè biết.
Tôi
cuộn tròn người trên sofa, thật sự thất vọng và bất lực. Nếu tôi là bác sĩ khoa
nội, tôi thật sự muốn mổ phanh lồng ngực anh ta ra, xem rút cuộc trái tim anh
ta có màu gì. Chờ đợi bao nhiêu lâu như vậy cuối cùng cũng có hồi đáp. Tôi muốn
nói cho anh ta biết những ngày qua tôi đã nhớ anh ta biết bao. Nhưng không thể
nào, chúng tôi đã chia tay rồi, tôi không nên nhớ anh ta, không nên nghĩ về anh
ta nữa.
Tình
yêu của tôi dành cho anh ta đã được chôn sâu trong trái tim tôi như vậy đó.
Trước
khi gác máy Y Dương hỏi tôi một câu cuối cùng: “Anh và em, chúng ta vẫn là bạn
phải không?”
Tôi
nghe thấy vậy liền ngừng khóc, có đôi yêu nhau nào sau khi chia tay có thể trở
thành bạn của nhau không? Y Dương đáng chết, tôi thật sự chỉ có thể hận anh đến
chết.
Có câu
nói, hai người yêu nhau sau khi chia tay họ không thể là bạn của nhau vì họ đã
từng làm tổn thương nhau, họ cũng không thể thành kẻ thù của nhau vì họ đã từng
yêu thương nhau. Cho nên họ chỉ có thể là những người lạ quen thuộc nhất.
Tôi
không biết câu nói này đúng hay không nữa, chỉ là tôi vẫn còn yêu Y Dương. Tôi
nguyện quên đi việc bị bỏ rơi để làm bạn với anh ta.
Cúp máy
xong tôi cũng chẳng còn biết mình đang nghe gì nữa, chỉ chăm chú đọc đi đọc lại
dãy số trên màn hình điện thoại.
N ngày
sau khi đi phỏng vấn, công ty đó gọi điện đến cho tôi, báo rằng tôi đã trúng
tuyển, cần hoàn thiện hồ sơ để đi làm. Tin này có chút nằm ngoài dự liệu của
tôi, bởi vì tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ vượt qua vòng phỏng vấn.
Tôi
nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Mỹ Tuệ, đầu bên kia báo máy đang bận, tôi
khẽ cười, không biết có phải vì vui không nữa.
Không
lâu sau nha đầu đó gọi lại cho tôi, báo tin cô ấy cũng trúng tuyển, tôi nói với
Mỹ Tuệ, thật là tuyệt khi chúng tôi lại được làm việc cùng một công ty, phía
đầu dây bên kia cô ấy như có chút mất kiểm soát khi mời tôi ra ngoài ăn cơm.
Chúng
tôi hẹn nhau lúc bảy giờ tối ở nhà hàng đồ Tây tên Cáp Man.
Xin
lỗi, tôi còn quên chưa nói, tôi là một người mắc bệnh “cao su giờ”, nói đúng
hơn, tôi không phải là người không có khái niệm về thời gian, chỉ là tôi thường
xuyên đến muộn một chút, không thể nói là quá nghiêm trọng được.
Tôi còn
đang suy nghĩ thì điện thoại lại kêu. Lạy Chúa tôi! Là Mỹ Tuệ. Tôi nhìn đồng hồ
báo thức đặt trên đầu giường, lúc này đã là bảy giờ bốn mươi phút. Mơ mộng cả
chiều, giờ là lúc thức dậy rồi.
Tôi dồn
sức bật dậy, sau đó giống như một con ruồi mất đầu làm loạn trong phòng. Rửa
mặt, thay quần áo, tất cả hoàn thành chỉ trong năm phút, điên cuồng bắt xe đi
đến chỗ hẹn.
Suốt
đường đi tôi không ngừng cầu nguyện. Cầu nguyện cho Mỹ Tuệ nghìn vạn lần không
giận. Thượng Đế ơi! Xin bỏ qua cho con cái lỗi nhỏ này!
Tài xế
taxi nhìn tôi qua tấm gương trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, không phải
là anh ta đang nghĩ tôi là một con điên trốn ra từ bệnh viện tâm thần nào đấy
chứ? Sau khi trả tiền, tôi ba chân bốn cẳng chạy biến đi.
Đến nhà
hàng đã là đúng tám giờ. Còn may mà Mỹ Tuệ vẫn đợi ở đó. Tôi lập tức đi về phía
bàn gần cửa sổ mà cô ấy đang ngồi.
“Cậu
chạy đi đâu đấy hả?” Không cho tôi cơ hội mở miệng giải thích, Mỹ Tuệ đã hỏi
ngay.
Tôi lấy
ra một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa. Cô phục vụ đứng bên đợi bọn tôi gọi món
thấy tôi châm thuốc thì cứ lấm la lấm lét nhìn tôi, như thể tôi là một tên tội
phạm nguy hiểm đang bị truy nã trên toàn quốc vậy. Mỹ Tuệ cũng quay sang nhìn
tôi, trợn tròn mắt. Cuối cùng tôi phát hiện ra, so với cô ấy, mắt tôi vừa nhỏ
vừa vô hồn.
“Xin
hỏi quí khách dùng gì ạ?” Nhân viên phục vụ đặt menu lên bàn, đứng sang một bên
đợi ghi vào sổ.
“Được
rồi, Mỹ Tuệ bữa này tớ mời cậu, coi như là chuộc lỗi đi muộn, được không?” Tôi
bỏ qua lời người phục vụ, quay sang Mỹ Tuệ cười cầu hòa.
“Cho
hai suất bò bít tết chín già và một chai vang đỏ.” Mỹ Tuệ chỉ chỉ tay lên menu,
sau đó quay sang dùng tay cốc đầu tôi.
Nhà
hàng này vẫn giống hệt như trong hồi ức của tôi. Chỉ là sau khi tôi và Y Dương
chia tay, đây là lần đầu tiên tôi quay lại dùng bữa ở chỗ này. Cảm giác rất
thân thuộc, chỉ là tên Y Dương xấu xa đó, anh ta đã đến một nơi rất xa, rất xa.
Giữa chúng tôi là khoảng cách mấy ngàn dặm, Y Dương không thể cùng tôi ăn bữa
cơm này.
Tôi
dường như đã trở thành một tên bợm rượu, từng lần từng lần, từng ly từng ly
liên tiếp dốc thẳng xuống dạ dày. Rượu vang làm cổ họng tôi chát đắng đến bỏng
rát. Khoảnh khắc đó không thể nói lên lời. Chán cảnh ngồi nhìn tôi nốc rượu một
mình, Mỹ Tuệ cũng nâng ly, cụng với tôi một cái. Nha đầu này, hôm nay không
biết bị làm sao nữa, hành động thật là lạ.
Tôi
nhìn đám dao dĩa trên bàn, đột nhiên mắt hoa lên.
Tỉnh
dậy đã là tám giờ sáng hôm sau. Tôi ngửi thấy mùi trứng ốp la từ dưới bếp bay
lên, vội vàng bò dậy. Lâu lắm không ngửi thấy mùi vị này, tôi còn tưởng đã quên
mất nó rồi. Nhớ đến suất bít tết hôm qua còn chưa kịp ăn mà tiếc đứt ruột. Hơn
hai trăm đồng thế là đi đứt rồi, kết quả chỉ để nhìn thấy thịt bò chứ chả được
ăn miếng nào.
Bụng
đói cồn cào, tôi vơ vội cái bánh mì để trên bàn nhét vào miệng.
Mỹ Tuệ
cầm đôi đũa, đánh vào tay tôi nhắc nhở: “Rửa tay mau.”
Tôi xoa
xoa mu bàn tay phát đỏ, trợn mắt lườm cô ấy, sau đó vào nhà vệ sinh. Tham ăn là
xấu nhưng lẽ nào lại cần dùng gia pháp với tôi?
“Mỹ
Tuệ, dầu gội đầu của tớ để ở đâu rồi?”
“Mỹ
Tuệ, kem dưỡng da của tớ sao không thấy đâu nữa?”
“Mỹ
Tuệ, cậu giặt quần áo lót cho tớ rồi à?”
…
Tôi hết
lần này đến lần khác gọi Mỹ Tuệ không chút nề hà, nguyên nhân chỉ có một, cô ấy
dậy từ sáu giờ sáng, thu dọn nhà tôi quá gọn gàng sạch sẽ, thậm chí khiến tôi
có chút không quen. Mặc dù căn nhà gọn gàng hơn rất nhiều nhưng những vật dụng
cần thiết đều đã bị cô ấy thay đổi vị trí, vấn đề là một kẻ lười động não như
tôi không dễ gì để tìm ra chúng.
Quay
trở lại bàn ăn, Mỹ Tuệ khen tửu lượng của tôi quả thật không tồi. Tôi không
biết liêm sỉ thành thực gật đầu, lại không ngờ được sau câu khen đó của cô ấy
là một cái cốc đầu đau điếng. Sự thực đã chứng minh, tôi đã bị cô ấy phun đầy
sữa vào người, hỏng hết cả hình ảnh xinh đẹp, thật là quá bất công.
Mỹ Tuệ
chỉ vào khuôn mặt dính đầy sữa của tôi cười một trận thả cửa, nói: “Cậu nhớ
không? Hôm qua cậu cứ bám lấy anh bồi bàn, đòi anh ta dìu vào phòng vệ sinh,
kết quả là chưa ra tới cửa đã ngã lăn ra đất. Cậu thật không thấy xấu hổ à?”
Nghe
đến đây tôi bị một phen kinh ngạc, chạy vào nhà vệ sinh lau hết sữa và vụn bánh
mỳ dây trên mặt, sau đó lại khó chịu chạy đến trước mặt Mỹ Tuệ.
Tôi tức
giận chỉ thẳng vào thủ phạm đang ngồi trước mặt, lên giọng: “Đây là mặt, sau
này hãy nhìn cho kỹ trước khi phun.”
Mỹ Tuệ
mặt không đổi sắc, điềm nhiên ngồi ăn bánh mỳ, như không thèm quan tâm tới sự
tồn tại của tôi.
Đột
nhiên tôi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng chạy lại bên cạnh
Mỹ Tuệ, vô cùng kích động, miệng không thể kìm được câu hỏi: “Những lời cậu vừa
nói là thật chứ?”
Cô ấy
liếm sạch mấy mẩu vụn bánh mỳ dính trên ngón tay, dáng vẻ dửng dưng như không
liên quan, đáp: “Đương nhiên.”
Lúc đó
trái tim tôi tan nát, giống hệt như trái bóng đang nôn nóng muốn được thử sức
trong trận đấu đột nhiên bị đá bay xuống một rãnh nước. Rất bẩn, rất thối.
“Và sau
đó?” Tôi kích động kéo tay Mỹ Tuệ, muốn nghe cô ấy kể tiếp chuyện xảy ra sau
đó.
“Muốn
biết chuyện sau đó thế nào à? Xin mời đi rửa bát đĩa trước đã.” Dáng điệu hách
dịch của cô ấy thật khiến tôi cụt hứng.
Sau khi
tôi hét lên “gớm” một tiếng, cũng đành nuốt giận bê chồng đĩa ra chỗ vòi nước.
Đến tận khi rửa bát đĩa tôi mới phát hiện ra nha đầu đó nhân lúc tôi sơ hở đã
ăn hết bánh mỳ. Lúc đó đương nhiên tôi rất hối hận, lại còn tiếc đứt ruột.
Tôi
không còn lựa chọn nào khác, đành uống nốt chỗ sữa còn lại nhằm lấp đầy cái
bụng trống rỗng.
“Sau
đó… sau đó tớ đưa cậu về nhà.” Mỹ Tuệ vừa bấm điều khiến ti vi vừa nói mà không
nhìn tôi.
Nha đầu
quỷ quyệt này, tôi không muốn nghe nữa!
Vì
không muốn mình chết đói, tôi đành chạy xuống siêu thị nhỏ dưới tầng trệt mua
mỳ ăn liền.
“Nhớ
mua giúp tớ chì kẻ mắt màu xanh lá cây nhé.” Hành lang sâu hun hút khiến câu
nói của nha đầu này trở nên khó nghe. Làm thế nào mà lúc này tôi lại không thể
nào cảm thấy cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất thế giới? Ngược lại tôi chỉ cảm
thấy tôi là người bất hạnh nhất thế giới.
Lúc
sau, Mỹ Tuệ ngồi trên sofa ăn kem, vừa ăn vừa lúng búng hỏi tôi: “Y Dương có
liên lạc với cậu không?”
Đôi đũa
đang gắp mỳ đưa lên miệng dừng khựng lại giữa chừng, mỳ mới vào miệng được nửa
chừng, tôi phải cố nuốt vội và nói: “Có gọi điện thoại.”
Mỹ Tuệ
ôm cái gối dựa, nằm co quắp trên sofa, dáng vẻ lười biếng.
“Nói
chuyện gì?” Mỹ Tuệ im lặng hồi lâu rồi mới bật ra mấy từ này, thật là không dễ
dàng, hại tôi đợi đến nỗi bát mỳ nguội ngắt. Tôi không phải là lãnh đạo quốc
gia gì đó, cũng chẳng phải cao niên tám mươi tuổi, nhưng tôi đã phạm phải một
sai lầm chết người.
Không
nói gì, tôi lại cắm cúi ăn mỳ.
“Chỉ là
báo cho tớ biết số điện thoại mới của anh ấy, còn nói chúng tớ vẫn là bạn.” Khi
nhắc lại những lời này tôi cảm thấy sống mũi cay cay, có chút mong muốn được
nghe thấy giọng nói của anh ấy. Nhiều lần tôi muốn gọi điện cho Y Dương nhưng
cuối cùng không biết vì sao mong muốn đó lại bị gạt bỏ.
Cái tên
khốn Y Dương này thật là biết cách làm cho người khác phải thích, tôi không thể
nào vứt bỏ được, không thể bỏ qua được.
Không
biết tại sao, ngoài trời bỗng đổ mưa trong khi bản tin dự báo thời tiết gửi tới
điện thoại của tôi báo là hôm nay trời không mưa. Thật là, mỗi tháng thu hai tệ
tiền phí của tôi mà dự báo thế à? Tháng sau nhất định tôi sẽ không tiếp tục nộp
tiền ngu nữa.
Càng
nói càng linh, mưa càng ngày càng to. Tôi rúc đầu trong chăn ấm, một chút cũng
không muốn cử động. Dùng một câu quen thuộc để miêu tả thì là “chân tay tê liệt”.
Mỹ Tuệ
nằm bên trái tôi, tư thế ngủ rất thoải mái.Đột nhiên cô ấy lăn một vòng, tiện
thể cuốn hết phần chăn của tôi vào người. Thế là, tôi nằm trơ trụi trên giường,
đến chăn cũng không có mà đắp.
Cũng
không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng Châu Kiệt Luân không ngừng hát Ngàn
dặm xa xôi cộng thêm âm thanh rung “ù ù”. Mẹ của con ơi,
thật là khủng khiếp! Tôi cuộn người, bịt chặt tai lại.
Mỹ Tuệ
với tay lấy điện thoại, nhưng cô với hụt làm nó rơi xuống đất. Có điều, ngay cả
khi điện thoại bị rơi xuống đất rồi, âm thanh chói tai đó vẫn không ngừng rền
rĩ, mặc dù tiếng hát đã méo mó hơn so với trước.
Tôi lay
Mỹ Tuệ đang ngủ say, cuộc điện thoại lúc này mới được kết nối.
Còn
nữa, điện thoại rơi nhưng chưa hỏng hẳn, nên vẫn có thể nghe được. Ngày mai tôi
sẽ nghiến răng “đầu tư” cái mới, tránh ngày ba bận chạy đi chạy lại sửa nó, tốn
tiền xe buýt thì chẳng nói làm gì nhưng nó còn làm mất giấc ngủ của tôi.
Tôi vừa
nghĩ trong đầu như thế vừa lén nghe Mỹ Tuệ “lí nhí” trả lời điện thoại, câu
cuối cùng là: “Được, tôi sẽ qua ngay”, rồi cô ấy cúp máy.
“Hứa Y
Thần, nha đầu cậu gặp may nhá. Tớ phải mang hồ sơ đến công ty.” Tôi kéo chăn,
cuộn tròn quanh mình sau khi cô ấy dậy.
“Nha
đầu cậu” là câu cửa miệng của Mỹ Tuệ khi gọi tôi. Nó không có hàm ý gì đặc
biệt, cô ấy quen gọi “yêu” như vậy, còn tôi cũng đã quen với cách gọi “yêu” ấy.
Tôi
không để ý đến cô ấy, chỉ khẽ hé mắt nhìn một chút rồi mau chóng nhắm lại, tiếp
tục giấc ngủ bị gián đoạn.
“Không
được. Ngoài trời đang mưa!” Nha đầu này lẩm nhẩm cầu xin ông trời giải cứu
người gặp nạn, sau đó còn làm hành động vái thiên địa, quỷ thần rồi lại chui
vào chăn.
Thật
đen đủi, mưa không ngừng rơi xuống. Nhớ năm đó, Hồng quân trải qua cuộc trường
chinh hai vạn năm nghìn dặm vượt qua bao đồng cỏ, núi tuyết không ngại. Mỹ Tuệ
thì lại thẳng tay cướp cái chăn tôi đang đắp, cuộn mình ngủ tiếp, thật sự cái
chăn đó là của tôi.
“Tư Mỹ
Tuệ, không phải cậu muốn chưa đi làm đã bị sa thải rồi đấy chứ?” Bị Mỹ Tuệ cướp
chăn như vậy, tôi không còn tinh thần mà ngủ tiếp nữa.
Tôi
nhảy ra khỏi giường, chạy đến mở cửa sổ, một trận gió lạnh ùa vào phòng, Mỹ Tuệ
rên lên hai tiếng “hừ hừ” rồi cũng bật dậy.
Trời ạ!
Công ty không gọi tôi đến, sao cậu ấy không để tôi yên thế này. Tôi tiện tay
với lấy bao thuốc và chiếc bật lửa đặt trên bàn.
“Y
Thần, tớ hỏi cậu, khi nào cậu mới bỏ hút thuốc?”
Tôi
ngẩng đầu nhìn theo hai vòng khói vừa thở ra đang còn lơ lửng trước mặt, trả
lời có hai từ: “Không bỏ!” Sau đó trợn mắt lườm Mỹ Tuệ.
Mỹ Tuệ
lục lọi khắp phòng cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc ô đi mưa, lúc đi qua mặt
tôi còn làm mặt xấu để tỏ thái độ trước khi rời đi.
Điện
thoại di động trên đầu giường lại kêu váng lên. Tôi cho là của công ty gọi tới,
bắt tôi mang hồ sơ đến nộp nên nhất định cứ nằm lì nằm trên giường mà không chịu
bắt máy.
Âm
thanh khó chịu đó vang lên trong năm, sáu phút liền, không còn cách nào khác,
tôi đành phải nhổm dậy nhận cuộc điện thoại không mong chờ đó.
Màn
hình hiển thị ba chữ Dương Xuân Hoa. Nói thẳng ra, là mẹ tôi. Hầu hết mọi người
đều cho là cái tên đó rất đặc biệt, ngay cả tôi cũng nghĩ như vậy.
“Hi hi,
mẹ yêu, mẹ gọi con có chuyện gì vậy?” Tôi cười đùa tí tởn chào hỏi mẹ.
“Con mà
lại không nghe máy nữa chắc mẹ phải nghĩ con gái mẹ bị ai bắt cóc mất rồi. Nửa
tháng qua con không gọi điện cũng không về nhà, thích được tự lập hả? Nha đầu
này, tại sao con dám học cái thói đó? Mẹ nói cho con biết, lần sau nếu còn…” Mẹ
không ngừng càu nhàu cằn nhằn trong điện thoại, tôi để điện thoại xa tai ra một
chút.
Mẹ thấy
tôi một lúc lâu không trả lời lại, hỏi thêm một câu: “Con có còn nghe không
đấy?”
Tôi khẽ
ho hai tiếng, chầm chậm nói: “Con đang nghe, đang nghe đây.”
“Mẹ gọi
con về nhà ăn cơm tối. Mẹ đã làm món thịt kho tàu mà con thích rồi đấy.” Nói
xong mẹ cúp máy luôn.
Tôi
toát mồ hôi.
Sớm biết
mục đích là gọi tôi về rồi hà tất còn phải càm ràm lâu như vậy, nói thẳng ngay
ra có phải tốt hơn không? Sao phải làm từ thiện cho nhà mạng di động của Trung
Quốc như thế. Suy nghĩ một hồi, tôi làm sao mà toàn nghĩ những chuyện vô bổ đẩu
đâu. Nhưng phải nói lại rằng mẹ tôi cúp máy với tốc độ nhanh thật, nói lâu như
vậy mà lại không hỏi câu nào về tình hình gần đây của tôi.
Tôi
xoay người về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài ngắm mưa rơi, nước mưa tạt bắn vào cửa
sổ, từng giọt, từng giọt, tí ta tí tách.
Mưa rơi
mãi thế này càng khiến người ta cảm thấy phiền muộn. Nhớ tới lúc nhỏ thường cầu
có mưa, sau đó xỏ đôi ủng đi mưa mới mua, dũng cảm tiến lên bước qua vũng nước,
dạn dĩ hơn hẳn những trẻ đang đi những đôi giày đẹp. Giờ nghĩ lại mới thấy hồi
đó mình thật quá ngây thơ. Ngắm mưa rơi chỉ khiến lòng tôi càng thêm muộn
phiền, nhớ lại càng nhiều chuyện cũ.
Mở tủ
quần áo lấy ra bộ quần áo thể thao, tôi đứng ngẩn ngơ. Kể từ khi anh trai kết
hôn đến nay, tôi chưa từng về lại nhà, chuyện này có khi khiến mọi người nghi
ngờ tôi và vợ anh trai là một cặp tương khắc, chết cũng không muốn gặp nhau
mất.
Nhìn
thời gian hiển thị trên màn hình di động, giờ này hãy còn sớm. Hay là tôi đợi
tới giờ cơm hãy quay về, về muộn thế cho mọi người bất ngờ một phen.
Nói
thật là, chị dâu tôi không hề có điều gì phải chê trách, chỉ là chị ấy là một
điển hình của mẫu người chỉn chu mà vĩnh viễn tôi không thể chấp nhận được. Cái
gì mà tắm xong thì phải treo khăn tắm ngay ngắn, gọn gàng, ăn táo xong thì phải
vứt gọn hạt vào thùng rác. Tôi cho rằng, bố tôi, mẹ tôi còn chẳng bận tâm những
chuyện này thì chị ấy cớ gì mà phải bận tâm.
Sáu giờ
đúng, tôi rời khỏi phòng trọ.
Trước
khi bước ra khỏi nhà, tôi chợt nhớ ra một điều tối quan trọng. Đó là trong nhà
chỉ có một chiếc ô duy nhất thì đã bị Mỹ Tuệ đã mang đi mất rồi. Tôi phải làm
thế nào để xuống cổng đợi xe đây? Phản đối, kịch liệt phản đối!
Kiếm
đại một cái túi nilon to che đầu, tôi giống như con chuột, lao vút qua bên kia
đường. Đợi qua n lần vẫy tay, cuối cùng cũng có một chiếc xe đỗ lại.
Mỹ Tuệ,
nha đầu đó đúng là biết hại người hại mình!
Suốt
đường đi tôi luôn suy nghĩ, nghĩ xem về đến nhà sẽ nói những gì, à không, là
câu đầu tiên sẽ nói gì. Nhưng tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ nửa ngày trời mà cũng
chẳng nghĩ được câu nào cho ra hồn.
Bước
vào nhà, tôi cởi giày thay sang đôi dép đi trong nhà, sau đó vừa chạy vào bếp
vừa gọi mẹ.
“Ơ, Y
Dương không về cùng con à?” Mẹ tôi hướng mắt về phía sau lưng tôi nhìn nhìn,
sau khi không nhìn thấy Y Dương bèn cúi đầu tiếp tục làm rau chứ không phải mổ
thịt chim nấu cho tôi ăn.
Chị dâu
tôi đang bày bát đũa trên bàn ăn, nhìn thấy tôi đi vào bèn mau miệng chào hỏi.
Mới có mấy ngày không trở về nhà mà nhà đã thay đổi nhiều thế. Không chỉ có
thêm lò vi sóng mới mà ngay cả sofa cũng đổi bộ mới luôn rồi. Tôi thầm nghĩ,
tại sao lúc này mình không tự cho phép mình hưởng thụ cuộc sống cơ chứ.
Tôi
đứng im đó cười cười, chẳng biết nên làm gì để phụ hai người ấy.
Đối với
việc tôi và Y Dương chia tay, cả nhà tôi tất nhiên không ai biết, bởi vì tôi vốn
không hề có ý định nói cho họ chuyện này. Mẹ tôi thích tên xấu xa đó như vậy,
tốt nhất chuyện chia tay của chúng tôi giấu được lâu chừng nào tốt chừng đó.
Xem chừng mẹ say anh ta không cần rượu, câu đầu tiên nói với con gái mới trở về
là hỏi Y Dương có về cùng không, tại sao không hỏi tôi đã ăn cơm chưa. Ai bảo
tôi và tên xấu xa đó cùng thích ăn thịt kho tàu chứ!
Tôi
chán nản nằm ườn trên sofa cắn hạt dưa, anh trai Hứa Y Nam còn chưa về nhà,
hình như vừa mới gọi điện về báo bị tắc đường. Tôi sốt ruột quá, tên tiểu tử
này tùy tiện như thế bao nhiêu năm nay, giờ lấy vợ rồi mà vẫn còn tùy tiện như
cũ. Trong khi tôi đang nghĩ vậy thì Hàn Cần Hiên đã ngồi xuống bên cạnh, chị ấy
luôn là mẫu người nhiệt tình, nồng hậu, khiến người ta có chút không quen.
Tôi hỏi
Hàn Cần Hiên: “Chị và Hứa Y Nam sống với nhau thế nào?” Tôi quen coi chị ấy là
mẫu phụ nữ của gia đình.
Giải
thích một chút cho dễ hiểu, Hàn Cần Hiên là sinh viên đã tốt nghiệp từ hai năm
trước, cũng là đàn chị khóa trên của tôi. Cho nên khi tôi ngang ngạnh gọi thẳng
tên chị dâu một cách trống không, chị ấy cũng chưa khi nào chấn chỉnh lại. Chỉ
có bố mẹ tôi luôn miệng cằn nhằn tôi vô lễ, không biết phân biệt thứ bậc lớn
nhỏ, làm sao có thể coi chị dâu ngang hàng phải lứa với mình được.
“Ôi, Y
Thần gọi như thế cũng được mà.” Nói xong, chị ấy cũng gượng cười. Xem chừng
ngày hôm nay sẽ trôi qua trong ẩm ướt đây. Mẹ tôi mà biết tôi và Y Dương chia
tay, chắc chắn sẽ không khách khí mà giơ chân đá tôi ra khỏi cửa, bữa tối cũng
khỏi được ăn luôn.
Tất cả
món ăn đã được bày lên bàn, cả phòng ăn tràn ngập mùi của thức ăn, nhất là mùi
thịt kho tàu. Những ngày qua tôi chỉ biết ăn có bánh bao, ăn đến mức nhìn thấy
bánh bao là tôi phát buồn nôn. Phản xạ có điều kiện với những món yêu thích này
giờ đây xuất hiện mạnh mẽ trong tôi.
Hứa Y
Nam cũng thật là, mấy giờ rồi còn chưa thèm thò mặt về nhà. Lúc tôi đang cằn
nhằn câu này thì cửa bật mở, anh ấy tay kẹp cặp tài liệu, co ro như con cún đi
vào nhà.
“Ôi,
mới mấy ngày không gặp mà anh đã khiến em phải trố mắt ra nhìn rồi.” Nhìn thấy
bộ dạng anh ấy thành ra như vậy, tôi không nhịn được phải thốt lên như thế.
“Anh cô
mới lên chức đó.” Hàn Cần Hiên nghe thấy câu nói của tôi, vội trả lời thay anh
ấy.
Tôi băn
khoăn, không biết hai vợ chồng bọn họ đã ngầm hẹn với nhau thế nào. Nói thật,
anh trai lên chức hay không tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ quan tâm anh trai có
tăng lương hay không mà thôi. Nhưng ngay cả một tên ngốc cũng biết lên chức
đồng nghĩa với tăng lương.
Trên
bàn ăn, tôi cúi đầu không nói gì, mắt dán vào món thịt kho tàu.
Hứa Y
Nam nhìn thấy tôi chỉ dừng tay gắp trong đúng nửa phút, làm ra vẻ đàn anh dạy
bảo, nói: “Y Thần, em chậm một chút cho anh nhờ. Tại sao lại tham ăn như vậy,
không sợ sau này Y Dương nhìn thấy chướng mắt à?”
Đôi đũa
còn kẹp chặt miếng thịt kho tàu của tôi định đưa vào bát bỗng dừng giữa chừng,
mấy giọt nước mỡ trượt dọc theo đũa rơi tí tách xuống mâm. Làm thế nào mà mọi
người lại biết tên Y Dương xấu xa đó không cần tôi nữa, đúng là, anh ta thật sự
không cần tôi nữa.
Tôi vô
cùng muốn nói với cả nhà là sau này đừng nhắc tới tên xấu xa đó nữa, chúng tôi
đã đông tây xa cách rồi những những lời đó cứ dâng lên đến miệng rồi lại bị giữ
lại, không thể thốt ra.
Không
khí trên bàn ăn lúc này có chút tẻ nhạt, tôi cũng chẳng tìm được chủ đề thích
hợp nào để khuấy động không khí, đành cắm cúi tiếp tục ăn cơm.
Cho dù
là món ngon cũng không nên ăn quá nhiều. Có vẻ như câu nói này một chút cũng
không sai. Tôi cảm giác có thể ngửi thấy mùi thịt kho tàu ở khắp nơi, cảm thấy
ngán muốn chết. Thật là ăn no rồi, uống đủ rồi, tất nhiên cũng có thể như vậy
mà đứng dậy nói đùa vài câu.
Tôi
hiểu rất rõ rằng không được ăn quá nhiều thịt kho tàu. Nhưng không may là khi
hiểu ra được thì quá muộn rồi.
Ăn uống
no nê, tôi chuẩn bị quay về nhà trọ, bên ngoài mưa đã tạnh hẳn, không khí rất
lạnh. Tôi là người sợ lạnh bẩm sinh nên mượn cái áo khoác của Hứa Y Nam rồi vội
vã khoác lên người.
Hàn Cần
Hiên dáng như tiễn khách, đưa tôi ra cửa, sau đó còn khẽ dặn tôi: “Đi cẩn thận
nhé!”
Tôi
nghe câu ấy của chị dâu mà không khỏi cảm thấy khách sáo, lẽ nào tôi không phải
người nhà sao? Hay thật sự chị ấy coi bản thân là người ngoài. Còn nhớ hồi mới
gặp, chị dâu còn dùng kính ngữ khi chào hỏi, tạm biệt với chúng tôi.
Hứa Y
Nam đi cùng tôi, còn nói cái gì mà phải tiễn tôi ra cổng khu nhà. Tiểu tử này
làm thế nào mà học được cách quan tâm người khác thế, tôi nghĩ đầu ông anh trai
này nếu không bị cửa chèn trúng thì cũng là bị lừa đá trúng rồi, nên mới tự
nhiên trở nên chu đáo ân cần thế.
Anh ấy
còn dặn tôi, nếu không tìm được việc thì cũng nói với anh ấy một tiếng, hoặc là
để anh ấy sắp đặt công việc cho.
Tôi
thầm nghĩ, đều lớn cả rồi, ai cần anh giúp.
Lần này
về nhà, tôi không nói cho gia đình biết chuyện mình đã tìm được việc, không
hiểu vì sao tôi làm vậy, cũng có khi chỉ là vì lười nói. Sau khi giúp tôi gọi
xe, Hứa Y Nam quay về.
“Bác
tài, làm ơn lái xe chậm một chút giúp cháu ạ.” Bao nhiêu thịt kho tàu được tôi
ăn vào bụng khiến bụng dạ bí bách, mỗi khi xe lắc lư là tôi lại có cảm giác dạ
dày như biển lúc cuộn sóng, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Không được nôn,
không được nôn. Hứa Y Thần mi quyết không được nôn, muốn nôn đợi về nhà đã. Có
bản lĩnh ăn thì phải có bản lĩnh tiêu hóa cho hết. Tôi tự răn mình như vậy.
Chó
cùng dứt giậu, cuối cùng tôi cũng không thể nhịn được đến lúc về nhà, đành dừng
xe, nhảy xuống vệ đường nôn thốc nôn tháo. Các chị lao công ơi, tôi thật sự
không cố ý đâu, chỉ là không thể nhịn được nữa!
Mặc
chiếc áo khoác vừa to vừa dày của Hứa Y Nam trên người, tôi liêu xiêu bước về
nhà. Thật là ăn đến no căng, không tội nọ cũng tội kia.
Ngày
mai đã phải đi làm rồi, tôi uống một viên thuốc chống nôn rồi thu dọn chăn màn
định đi ngủ sớm. Đột nhiên lúc này cơ thể lại xuất hiện một cảm giác nhớ nhung
không ngừng thôi thúc tôi gọi điện cho Y Dương, lần này tôi không thể bình
thản, vô tư như lần trước, không chịu đựng thêm được nữa rồi.
Điện
thoại kết nối mất một lúc, trái tim tôi nảy lên như muốn bật tung khỏi lồng
ngực. Căng thẳng, sợ hãi.
“Anh…
có bận không?” Không hiểu sao tôi lại hỏi câu này.
“Em
khỏe không, còn chưa ngủ sao?” Y Dương nhận ra giọng tôi qua điện thoại, câu
trả lời của anh là một câu hỏi lại. Tôi cảm thấy giọng anh có chút bất ngờ.
Chúng tôi trở nên khách sáo với nhau như thế này từ bao giờ vậy, so với hồi
trước cảm giác đã xa cách hơn rất nhiều. Chúng tôi không còn những phút cùng
nhau yên lặng không nói gì, cũng không còn nói với nhau những lời ngọt ngào có
cánh làm đối phương hạnh phúc, lại càng tránh để không đề cập đến những vấn đề
liên quan tới tình cảm.
Quan hệ
giữa chúng tôi đã dần dần thay đổi thành như thế này.
Y Dương
nói với tôi, cuộc sống của anh ấy ở đó rất tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt. Anh
ấy đã đi thăm qua những địa danh mà chúng tôi từng nói đến như quảng trường
Thiên An Môn, Cố cung, Di Hòa Viên… Anh ấy còn nói với tôi, kỳ thực những nơi
đó ở ngoài còn ngoạn mục hơn, hùng vĩ hơn cả trong những bức ảnh chúng tôi từng
xem. Tôi cũng nói đùa, nếu có cơ hội nhất định tôi sẽ qua đó kiểm chứng lời anh
nói.
Sau khi
gác máy, tôi thật sự không thể ngủ nổi, đôi mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà,
thế là lại một đêm nữa mất ngủ.
Cũng
không biết tôi mệt quá mà thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ trong đêm, mấy tiếng sấm
bất ngờ đánh thức tôi dậy, tôi chui ra khỏi chăn tắt ngọn đèn vẫn còn đang
sáng.
Lần thứ
hai tỉnh giấc, ánh mặt trời đã chiếu tới giường. Tôi đưa tay dụi dụi đôi mắt
sưng húp, miệng há ra ngáp một cái. Nhìn ra ngoài thấy bóng cây dương ngày càng
lan rộng ra.
Đáng
buồn thay tháng Sáu! Đáng hận thay tháng Sáu!