Giả sử, tình yêu này không dành cho ai
khác ngoại trừ anh; giả sử, vị trí của anh không ai có thể thay thế. Nếu thế,
cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ trở nên mịt mù, tăm tối. Nhưng tôi đã kiên cường
ngẩng cao đầu, và tôi đã nhìn thấy ánh ban mai. Vì thế, rất may mắn, giả thiết
này đã không xảy ra.
Gần
đây, đầu óc tôi thường hay hỗn loạn, khi nhớ khi quên, thật giả cũng lẫn lộn.
Mặt
trời lên, ánh sáng ấm áp chiếu qua cửa kính vào trong nhà. Tôi đứng dậy đi đánh
răng, rửa mặt không chút lười biếng. Sau đó thấy điện thoại kêu “bíp bíp”, tôi
để mặt còn đầy sữa rửa mặt chạy vào phòng ngủ, cầm điện thoại lên xem, là ghi
chú nhắc nhở.
Hôm nay
là sinh nhật Y Dương. May quá, còn chưa quên.
Tôi rửa
mặt rồi vội vàng gọi điện chúc mừng sinh nhật Y Dương, cho dù tôi vốn không
thích làm phiền tới cuộc sống yên bình của anh ấy.
“Xin
lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.” Đầu bên kia vọng đến giọng nói của
cô nhân viên tổng đài. Tôi có chút thất vọng, thầm nghĩ tại bây giờ vẫn còn
sớm.
Đến
chín giờ sáng, tôi lại bấm những con số tôi đã thuộc lòng, nhưng đối phương vẫn
tắt máy. Cả ngày hôm ấy đều như vậy, tôi đau lòng thở dài, cảm giác thất vọng
dâng lên, có lẽ anh ta đã đổi số mới.
Buổi
tối hôm đó, tôi một mình ngồi dưới nền nhà trong phòng khách uống bia Tuyết
Hoa, uống được một lúc thì nước mắt tuôn rơi, lải nhải mắng Y Dương là kẻ gây
tai họa, đã giẫm nát trái tim tôi. Tình yêu của chúng tôi mới chỉ gặp một thử
thách này, tôi chưa từng nghĩ nó chưa kịp kết quả thì đã tàn lụi mất rồi.
Một lúc
sau, tôi đang quay cuồng, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Chân tay mềm
nhĩn, tôi bò nhoài ra đất cố với lấu cái vật đang sáng nhấp nháy trước mặt, ấn
loạn mấy cái mới nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng vọng đến, giọng nói rất
cuốn hút.
“Y
Thần, là anh, em khỏe không?” Điện thoại của Y Dương vẫn khiến tôi bị kích
động.
“Chúc
mừng sinh nhật.” Sau khi ngừng một lát, tôi chỉ đơn giản nói với anh bốn tiếng
đó. Trong điện thoại vọng ra tiếng ồn ào, chắc là đang mở tiệc. Tôi gọi cho anh
ấy cũng chỉ vì muốn tự mình nói câu: “Chúc mừng sinh nhật” này mà thôi. Bây giờ
nói chuyện rồi, mục đích của tôi cũng đã đạt được.
“Y
Dương, mau lại đây cắt bánh sinh nhật nào.” Có người gọi anh ấy, là giọng con
gái. Tôi bỗng như rơi xuống tận đáy vực sâu, cảm thấy rất mệt mỏi, chua xót.
“Được
rồi, anh mau vào đi.” Tôi cố nén nước mắt, tiếng có hơi méo đi. Người ở bên Y
Dương vào ngày sinh nhật đã là người khác, không phải tôi.
“Được,
em cũng nghỉ sớm đi, chúc ngủ ngon.” Y Dương bình tĩnh cúp máy. Trong lòng tôi
trào lên nỗi đau như thể lửa cháy lan tràn, nước dâng mênh mông.
Vỏ chai
bia vứt khắp nền nhà, có mấy chai bị tôi đập vỡ, bà cụ bán hàng dặn tôi uống
xong nhớ mang trả vỏ chai, bà sẽ trả lại tiền đặt cược vỏ cho tôi, mỗi chai năm
xu.
Tôi
ngồi dựa vào góc tường, giống như tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn. Trước đây,
trong thế giới của Y Dương, tôi chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, hèn mọn mà
thôi. Sau đó, tôi ngồi trong góc tường hết một đêm. Đến sáng tỉnh lại, toàn
thân đau nhức, giống như vừa bị tra tấn dã man. Đợi đến khi đứng lên được, tôi
mới phát hiện hai lỗ mũi có một chút bí bách đến khó chịu, bên trái bên phải,
bên phải bên trái.
Xong
rồi, chắc chắn tôi bị cảm lạnh rồi.
Lúc mới
bước đi tôi còn bị đập đầu vào tường, não bị tổn thương nghiêm trọng, đầu óc
hoảng loạn. Tôi thay đổi thói quen, tắm rửa kỹ càng, đang tắm chợt cảm thấy
người run lẩy bẩy giống như đôi cánh luôn vẫy không ngừng của của bọn ruồi
nhặng, nhưng vẫn cố tắm.
Trên
đường đi tôi liên tục đưa khăn giấy lên chặn dưới mũi, không phải là hắt xì hơi
xong sẽ chảy nước mũi hay sao, lại còn bị sốt nhẹ nữa. Cuối cùng, sau khi cố
chịu đựng đến lúc tan ca, tôi ra đường bắt xe về nhà bố mẹ. Cả đoạn đường tôi
đã nghĩ, khi về tới nhà tôi sẽ không bận tâm đến những chuyện mẹ tôi lảm nhảm,
chỉ cần cố lắng nghe là được.
Hứa Y
Nam ân cần đưa cho tôi cái nhiệt kế và miếng dưa hấu, định trêu ngươi tôi chắc.
Tôi càng nhìn càng tức, giơ chân đá cho anh ấy một cái: “Cút đi mau.”
Khi bị
ốm, ai cũng có chút biểu hiện thần kinh không bình thường cho nên tôi muốn bọn
họ phải hiểu tôi. Anh ấy trừng mắt nhìn tôi: “Sao em lại có thể không biết phân
biệt tốt xấu như thế hả?”
Tôi
chui vào chăn, không thèm đấu khẩu với Hứa Y Nam, ỷ mạnh bắt nạt yếu là cái
kiểu gì chứ? Tôi sốt tới ba mươi tám độ rưỡi rồi, đầu thì đau, mắt thì buồn
ngủ. Mẹ tôi dùng rất nhiều bài thuốc dân gian, còn hầm cả canh cho tôi, nói tôi
ra rất nhiều mồ hôi là khỏi. Bây giờ khoa học phát triển rồi, tôi cho rằng chỉ
cần dùng thuốc Tây là khỏi, một là tiện lợi, hai là hiệu quả nhanh. Mẹ tôi
không nghe, cứ nhất định phải xông mũi cho tôi.
Tôi nằm
trên giường ngủ đến tận đêm, cả đêm tỉnh dậy hai lần, lần thứ nhất vì cảm thấy
toàn thân nhớp nháp mồ hôi, lần thứ hai là đi vệ sinh, và tôi phát hiện mình đã
hạ sốt.
Phương
pháp chữa bệnh của mẹ thật hiệu quả, tôi bắt đầu thấy phục bà.
Sáng
sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng rõ, tôi đã nghe thấy tiếng mở cửa ra rồi
đóng lại, nghĩ là mình đang nằm mơ, tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Đến lúc tỉnh dậy
mới biết sáng nay mẹ đi chợ sớm để mua được cá tươi về nấu cháo cho tôi ăn, tôi
cảm động đến rơi nước mắt, vô cùng bối rối.
Toàn
thân nhức mỏi, nghẹt mũi, viêm họng cũng vì bị cảm mà càng thêm nặng, chỗ nào
cũng đau. Tôi gọi tới công ty xin nghỉ, nghỉ ốm, nghỉ ốm vì bị cảm nặng.
Một
mình tôi ngồi trong nhà, lật đi lật lại xem những bức ảnh về những “đối tượng
xem mặt”, cho dù đó là kiểu người như thế nào, thì tôi cũng không có cảm giác
gì.
Buổi
tối, mẹ tôi tức giận bảo tôi chọn trong số đó một người để đi xem mặt. Tôi mơ
màng trong chăn, không ngừng lắc đầu, sau đó mẹ tôi đành bỏ về phòng đi ngủ,
còn nói tôi hết thuốc chữa rồi.
Tôi
nghe xong mà thấy chán nản, lần này mẹ tôi đã tức giận thật rồi. Nhưng chuyện
đi xem mặt thực sự không phải là phong cách của tôi. Hôm sau tôi vội vàng nói
cho mẹ biết là tôi đã có người yêu mới.
Mẹ vặn
hỏi tôi một cách rất nghiêm túc và kỹ càng, sau phải có Hứa Y Nam bất đắc dĩ
làm chứng, mẹ tôi mới tin tôi.
“Làm
việc ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có thời gian thì đưa về nhà ăn cơm nhé. Con
nói xem, con lớn thế này rồi, đã đến lúc tính chuyện gia đình rồi.” Nói mãi nói
mãi, mẹ tôi quả là người có tác phong nhanh nhẹn, mẹ tôi cho rằng quên Y Dương
là một việc cực kỳ dễ dàng, nhưng tôi lại không có cách nào quên được.
Chuyện
tình cảm rất khó nói, đã yêu rồi, thường là cả đời sẽ khắc cốt ghi tâm.
Nghĩ
đến chuyện trong lúc cấp bách lại lôi Lăng Sở ra làm lá chắn, tôi cũng không
biết liệu anh ấy có để ý việc này hay không?
“Có bạn
trai mà không nói sớm, hại mẹ bắt chị dâu con tìm một lượt những anh chàng còn
độc thân trong công ty.” Tôi đang cắn nửa miếng dưa hấu, tí nữa thì phun ra
hết.
“Hứa Y
Nam, lấy hộ em cái điện thoại trong túi.” Nói xong, đã thấy mẹ tôi giúp tôi đắp
chăn cẩn thận, xem chừng bị bệnh cũng là một chuyện may mắn, ít nhất có thể có
được một y tá cao cấp và miễn phí.
Hai lỗ
mũi của Hứa Y Nam như đang xì khói vì tức giận, anh ấy ném điện thoại lên cái
chân tôi đang để trong chăn, lại còn “khuyến mại” thêm hai chữ: “Mẹ trẻ!”
“Làm mẹ
trẻ cũng không tệ, ít nhất là không phải làm gì.” Tôi cười hi hi, cố tình chọc
giận anh ấy.
“Y
Thần, Lăng Vũ có đến tìm cậu không?” Mỹ Tuệ giống như vừa mới nghe được tin
nóng từ Tân Hoa Xã, rất kinh ngạc hỏi tôi.
“Hừm.
Cô ta nói gì với cậu?” Tôi vô cùng nóng lòng muốn biết đáp án.
“Cô ấy
qua đây tìm tớ. Hy vọng tớ có thể tha thứ cho hai bọn họ, còn nếu tớ không tha
thứ, bọn họ sẽ chấm dứt.” Mỹ Tuệ hình như đã mềm lòng, giọng nói rất trầm.
“Ha ha,
vậy thì cậu bảo bọn họ chia tay nhau đi.” Tôi nói đầy vẻ tán thành.
“Lúc
này rồi mà cậu còn tâm trạng để đùa được, thực ra tớ nghĩ có thể bọn họ bên
nhau sẽ hạnh phúc. Tớ đang định xe chỉ hồng cho họ.” Mỹ Tuệ không để ý lời tôi
nói mà tự nói cách giải quyết của mình.
Thực ra
tác thành cho mối tính này rất đơn giản, chỉ cần chúng tôi mắt nhắm mắt mở,
nhẫn nhịn chịu đau lòng, không tức giận, cũng không hối hận là được.
Sau khi
la hét chán rồi, tất cả đều trở lại bình thường cũng là chuyện không có gì lạ.
Tình
cảm của Lăng Vũ và Trần Phi Hoàn được tác thành là bởi họ gặp được một cô gái
khẳng khái, có tấm lòng vị tha, chấp nhận sự phản bội và thất bại. Cho nên họ
phải biết là họ rất may mắn.
Tôi
không biết Mỹ Tuệ đã đạt đến cảnh giới nào rồi mà lại có thể chắp tay chúc phúc
cho người mình yêu và một người khác. Tôi nghĩ, đây nhất định không phải là
phong cách của tôi.
Không
thể hiểu được, thật là không thể hiểu được.
Mấy
ngày bị cảm, tôi ở lì bên nhà bố mẹ. Tới khi quay trở lại nhà trọ, tôi đã béo
hơn rất nhiều, người đã hồng hào hơn, còn tăng hai cân. Những ngày này tôi cũng
không bị Mỹ Tuệ làm phiền nữa, phụ nữ sau khi thất tình nhất định sẽ tập trung
vào sự nghiệp, cho nên tôi cũng phải hăng say làm việc như thế. Còn mẹ tôi lúc
nào gọi điện tới là lại nhắc chuyện đưa Lăng Sở về nhà ăn cơm, gặp mặt bố mẹ,
tôi muốn từ chối những lại không biết phải giải thích như thế nào.
“Em gái
trẻ đẹp” và anh chàng hũ nút đó đã danh chính ngôn thuận ở bên nhau, một người
làm biên tập, một người làm kế toán. Tôi không có ý kiến gì, chỉ là cứ mắt nhắm
mắt mở mà nhìn thôi.
Bọn họ
và chúng tôi đều giống nhau, cùng khao khát về một mối chân tình, cũng cùng
chúng tôi hít thở bầu không khí của thành phố này.
Sáng
thứ Hai, đúng lúc tôi đang mơ mơ màng màng nằm ngủ thì Lăng Sở gọi điện, lại
còn cợt nhả nói với tôi: “Y Thần, em đoán xem có chuyện gì nào?”
Tôi tức
giận mắng anh ấy một trận: “Anh không biết là người ta đang ngủ hay sao?”
“Cuối
tuần này em có rảnh không?” Đúng là anh ấy vốn không nhìn thấy tôi đang nghỉ
ngơi mà.
“À.”
Tôi đàng hoàng đáp lại.
“Anh có
hai ngày phép, công ty cử anh đi Đại Liên, em đi cùng anh nhé?” Anh ấy càng nói
càng hứng thú.
Đi
cùng? Cô nam quả nữ cùng nhau đi du lịch? Tôi lắc đầu quầy quậy, không nhờ một
Hứa Y Thần bình thường mạnh miệng là thế, vậy mà bây giờ lại phản ứng thế này.
“Đây là
một cơ hội hiếm có, em suy nghĩ kỹ đi nhé.”
Cúp
máy, tôi bị cái tin có phần gây sốc đó làm cho không ngủ lại được, lòng tôi có
chút phân vân. Đại Liên, nơi đó có biển, biển xanh mênh mông, mệt mỏi quá lâu
rồi, lúc này tôi cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Tôi
ngồi ngẩn ngơ trên giường, nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.
“Y
Thần, giao bản vẽ được chưa?” Lão Lý gõ gõ tay xuống bàn làm việc của tôi, hỏi
lớn với vẻ gây sự: “Nghĩ gì đấy? Trên đầu sắp mọc hoa rồi kia kìa.”
Tôi
nhanh chóng đưa tay sờ lên đỉnh đầu, chỗ đó có thấy hoa lá gì đâu. “Lão Lý, không
gây sự với tôi thì anh chết à?” Lão Lý này mặc dù lớn hơn tôi mấy tuổi nhưng
mỗi khi chúng tôi trêu nhau thì đều không phân biệt trên dưới, một nụ cười bằng
mười thang thuốc bổ. Hay nói như người khác thì cười nhiều thì trẻ lâu.
Tôi
mang tranh biếm họa đặt trên bàn vẽ xem trộm, sau đó cười trộm một cách thích
thú. Cả buổi sáng đều như vậy, cô đơn không ai thèm hỏi tới. Lúc sau thấy đầu
hơi đau, tôi một mình đi xuống đại lộ, đương nhiên, bỏ việc đi ra ngoài trong
giờ làm sẽ bị trách phạt và trừ lương, nhưng tôi không có cách nào kìm hãm ý
muốn đó.
Tôi
bước vào quán cà phê trong Starbucks.
Nơi đây
khá đông khách, đại đa số là các đôi tình nhân, tôi nhìn đường phố, người qua
kẻ lại tấp nập mà thấy mình sao mà cô đơn thế.
Ngồi
trong quán cà phê, tôi nghe được một bài hát mà tôi chưa từng nghe, ca từ thế
này: “Một mình em ướt lướt thướt trong mưa rồi
sinh bệnh, nhưng không có ai quan tâm. Sau khi tình yêu qua đi mãi mãi, sẽ còn
lại một mình em…” Trái tim tôi thắt lại vì giọng hát
của cô ca sĩ đó.
Có lẽ
đúng là như thế, cuối cùng chỉ còn lại có một mình tôi.
Cà phê
nguội rồi nên hơi khó uống, vừa đắng vừa chát. Lúc tôi vô tình ngẩng đầu, mới
phát hiện ngồi phía đối diện là một người vừa quen, vừa lạ, là người đã có tôi
số QQ trong quán cà phê internet – cậu thiếu niên tóc vàng đó. Tóc cậu ta giờ
đã thành màu tóc đen điển hình của người Trung Quốc, không biết vì sao tôi lại
thấy thích mái tóc vàng của cậu ta hơn.
Tôi cúi
đầu, dùng ngón tay vẽ linh tinh lên bàn, thi thoảng lại quay sang nhìn trộm cậu
ta một cái nhưng hoàn toàn không có ý muốn chào hỏi. Cậu ấy cũng ngồi một mình
một bàn, chăm chú đọc tạp chí. Lát sau tôi cảm thấy có làn gió nhẹ lướt qua rồi
một bóng đen ngồi xuống trước mặt.
“Em
ngồi đây có làm phiền chị không?” Cậu ta rất lễ phép hỏi tôi.
Tôi khẽ
cười, có chút ngạc nhiên: “Không phiền đâu, cậu ngồi đi.”
Cậu
thiếu niên tóc vàng đó sống mũi rất cao, trông như cậu ta đã từng đi phẫu thuật
thẩm mỹ mũi vậy, cậu ta cầm cuốn tạp chí Đương đại, lại
giúp tôi gọi một tách cà phê.
“Vì sao
không gọi kem tươi?” Tôi rất hiếu kỳ nhìn cậu ta. Có lẽ tôi cho rằng, ai đến
đây uống cà phê cũng có một lý do, giống nhe lần đầu đến đây Y Dương đã nói với
tôi.
“Nếm
qua cay đắng, mới vượt được người [1]. Cà phê nguội uống không ngon đâu.” Cậu
ta cười hi hi sau đó chuyển cho tôi tách cà phê cô nhân viên phục vụ mới mang
đến.
[1] Thành ngữ Trung
Quốc. Ý là: con người phải trải qua nhiều cay đắng mới đạt được thành công và
được người ta trọng vọng.
Bỗng
nhiên tôi nhận thấy, cái gọi là “hữu duyên” vẫn xảy ra với tôi, giống như trong
cuộc sống luôn có nhiều hơn một gương mặt quen thuộc.
“Cậu
còn hay lên mạng không?” Tôi khuấy tách cà phê, ngẩng đầu hỏi cậu ấy.
“Thỉnh
thoảng thôi.” Đôi mắt cậu ấy toát lên vẻ vô cùng mệt mỏi, dường như trũng hẳn
xuống. “Chị thì sao?” Sau khi dừng lại mấy giây, cậu ấy hỏi lại tôi.
“Cũng
thế, cũng thế. Tôi vẫn thích cậu là chú gà lông vàng hơn.” Không hiểu tại sao,
tự nhiên tôi lại buột miệng nói ra câu ấy.
Cậu ấy
đưa tay xoa xoa mái tóc mình, cười ngốc nghếch: “Em gọi chị là chị gái được
không?” Cậu ấy mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt rất chân thành. Hàng mi vừa dày vừa
đen lên xuống theo cử động của mắt nhìn rất cuốn hút.
“Vậy
tôi gọi cậu là gì?” Tôi hỏi lại.
Cậu ta
cầm bút viết vào mặt trong bìa cuốn tạp chí bốn chữ: “Vì bạn cai thuốc”. Đọc
xong, tự nhiên tôi suy nghĩ rất lung. Tôi bắt đầu hút thuốc từ khi chia tay Y
Dương, tôi đã nghĩ có lẽ cả đời này tôi không thể bỏ được.
Cậu ta
lại hỏi thẳng tôi: “Chị gái, sao chị lại hút thuốc?”
Tôi suy
nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Ai cũng có những điều bí mật của riêng mình, không
phải sao? Giống như cậu.”
Cậu ta
dường như bị tôi nhìn thấu, vội vàng cúi đầu. Cậu thiếu niên tóc vàng “Vì bạn
cai thuốc” này không phải là đoán mò mà đúng, có lẽ tình cảnh của cậu ta cũng
giống tôi, đều bị tổn thương rất nặng.
Người
đi lại ngoài đường càng lúc càng nhiều. “Chết rồi, muộn mất rồi.” Tôi “ôi” một
tiếng rồi vội vàng đứng lên đi ra cửa: “Em trai, năm giờ chị gái phải chấm
công, chị đi trước đây.”
Cái tôi
gọi là chấm công có nghĩa là giờ tan sở, tôi phải quẹt thẻ vào máy chấm công để
chứng minh hôm nay tôi có đi làm. Gió thổi qua hai bên tai tôi, tôi đi nhanh
đến mức thở không ra hơi.
Lúc về
đến công ty, lác đác có người xuống tới đại sảnh, tôi không kịp chấm công rồi.
Lương của phòng thiết kế tháng này sẽ thấp, bởi vì lương của tôi lại bị trừ
rồi.
Tôi
giống như một con thỏ cô đơn, bịt tai đi về phía trước. Đi đến lối rẽ vào một
ngõ nhỏ, thấy người qua kẻ lại đều xách túi lớn túi nhỏ. Có cả những người mẹ
đẩy xe đầy trẻ con.
Một mình
đi về nhà càng cảm thấy cô đơn, tôi nhìn ngược nhìn xuôi, cuối cùng quyết định
rẽ vào một quán ăn ven đường, ăn một bát vằn thắn, thật là một người ăn no cả
nhà không đói, đến bây giờ tôi mới hiểu được hàm ý sâu xa của câu nói này.
Cơn đói
được thỏa mãn rồi, tôi nhẹ nhõm đi về, lúc đi qua cổng siêu thi, một bà cụ hơn
sáu mươi tuổi thấy tôi bèn hỏi: “Y Thần, cháu uống hết bia chưa? Vỏ chai cháu
định khi nào trả lại cho bà?”
Tôi
toát mồ hôi.
Bà cụ
bán hàng đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, có khi còn nhanh nhẹn
hơn cả tôi, ngay cả trí nhớ của bà ấy cũng rất tốt. Lần trước, tôi mua bia của
bà, bà còn kéo tay tôi không ngừng nói: “Cháu gái nhìn rất thanh tú, rất xinh
đẹp.” Tôi nghe xong mà cảm giác người lung lay sắp đổ, bèn đứng lại nói mấy câu
với bà, từ đó đến nay, bà biết tôi tên là Y Thần, không ngờ hôm nay gặp tôi, bà
ấy lại hỏi chuyện khi nào trả vỏ chai bia.
Tôi chỉ
cười mà không đáp, cuối cùng đành nói: “Lần sau cháu trả ạ.”
Kỳ thực
chỗ vỏ chai đó chỉ còn mấy cái, phần lớn đã bị tôi đập vỡ hết rồi. Chỉ là bà cụ
đã nhận của tôi tiền cược mỗi vỏ chai năm xu, tôi rất muốn nói thật với bà
chuyện ấy, nhưng lại sợ bà bị cao huyết áp. Bà cụ này ở một mình, không có con
cái, cho nên cứ thấy tôi là bà lại tỏ ra rất thân thiết.
Lúc tám
giờ tối, có người gõ cửa nhà tôi, lại là bà cụ bán hàng. Bà cụ bán hàng này dễ
chịu hơn bà cụ nhắc tôi không được dùng nước kia rất nhiều. Tôi vô cùng nhiệt
tình mời bà vào nhà.
“Y
Thần, cháu vẫn chưa ăn cơm à?” Bà đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Tôi thật
không nhờ tôi chỉ vô tình nói số nhà, số tầng có một lần mà bà vẫn nhớ. Tôi
cười cười, trả lời bà rằng tôi ăn cơm rồi.
“Y Thần
à, bà giới thiệu cho cháu một anh chàng nhé? Tính tình khỏi nói, người ngợm
cũng tuấn tú lắm.” Lúc nói những lời này bà trở nên nhanh nhẹn hơn.
Tôi
đứng khỏi sofa, vội vàng xỏ dép chạy vào phòng ngủ.
“Bà ơi,
cháu có người yêu rồi ạ, người yêu cháu tên là Y Dương, Y trong cụm từ “sữa
tươi Y Lợi”, Dương trong cụm từ “dương mi thổ khí” ấy ạ.” Để bà cụ tin, tôi còn
chạy vào phòng ngủ lấy tấm ảnh để trên bàn mang ra cho bà ấy xem.
“Sao bà
chưa từng thấy anh này?” Bà cẩn thận xem xét bức ảnh.
“Anh ấy
làm việc ở nơi khác ạ.” Đúng thế, chưa bao giờ Y Dương đến chỗ tôi, có ngốc mới
tin anh ta là người yêu tôi.
Bà cụ
vừa nhặt ba cái vỏ chai bia vừa nói: “Tuyệt đối đừng yêu người ở nơi khác, xa
mặt cách lòng.” Tôi tiễn bà cụ ra tận cửa, cảm thấy bà cụ vì chuyện này mà leo
lên tận tầng năm tìm tôi. Tôi ra đứng tì vào cửa sổ nhìn xuống thì thấy bà cụ
đã đi xuống dưới lầu rồi.
Tôi nằm
trên giường ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như gần đây mình gặp vận đào hòa, nếu
không, tại sao ai cũng muốn giới thiệu bạn trai cho tôi. Lẽ nào phụ nữ đến một
tuổi nào đó đều phải đi tìm duyên phận của mình? Tôi vô cùng cẩn thận cất bức
ảnh đó vào trong ngăn kéo.
Tuần
này trời có vẻ rất âm u, rất ít ngày nắng. Tôi chỉ thích nằm trong chăn, lòng
cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
“Y
Thần, ngày mai anh lên đường đi Đại Liên, em có đi cùng không?” Lăng Sở ngồi
trên ghế vừa hỏi vừa xoay khối xuông rubic.
Khối
rubic đó là do Y Dương mua cho tôi, nói là để tôi thử trí thông minh, hẹn tôi
một tuần xem ai hoàn thành nó trước. Kết quả là hơn nửa tháng mà một mặt tôi
cũng chưa xếp xong, đừng nói là sáu mặt. Tôi chán ghét vứt nó vào ngăn tủ rất
lâu rồi.
“Món đồ
này cũng thật không dễ chơi.” Lăng Sở tặc lưỡi hai cái, biểu thị sự đau đớn cho
trí tuệ của mình.
“Anh
thiểu năng như vậy, sao chơi được trò này?” Tôi quay sang khẽ cấu cấu ngón tay
anh ấy ý bảo là anh ấy trả lại rubic cho tôi. Ai biết được anh ấy không biết
xấu hổ, hay muốn an ủi tôi.
“Này,
tai anh nhét đầy lông gà à, sao không nghe thấy tôi nói gì?” Tôi tức giận mắng
anh ta.
“Nghe
thấy rồi, anh đã nghe thấy con heo mẹ kêu rồi. Là em không nghe thấy anh hỏi
đến lần thứ ba việc em có đi Đại Liên không ấy.” Anh ấy trừng mắt nhìn tôi, vặn
lại.
Anh
chàng này có mấy ngày không gặp mà tính khí thay đổi thật rồi. Tôi cuốn chặt
chăn quanh người, quay lưng lại. Sau đó rất thoải mái trả lời: “Đi. Đương nhiên
phải đi rồi.”
“Muộn
rồi, anh về đây. Mai anh đến đón em.” Nói xong, anh ấy ném khối rubic xuống
chăn cho tôi, nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước xuống cầu thang.
Tôi
nhặt khối rubic lên, cố nghĩ xem sao tự nhiên tôi lại nhận lời đi Đại Liên cùng
Lăng Sở, xem ra nên đơn giản hóa sự việc này, cứ coi nó như là một sự khởi đầu
mới cho chúng tôi.
Tối hôm
đó tôi không dám tắt điện thoại, cũng chỉ vì sợ mình sẽ ngủ quên. Đây là lần
đầu tiên tôi đi xa như vậy.
Sáng
sớm hôm sau, Lăng Sở đã gọi điện đến đánh thức tôi, tôi không dậy ngay, mà nằm
nán lại trên giường thêm mấy phút. Ai mà biết được anh chàng đó lại gọi điện
đến đánh thức cơ chứ, cứ như chỉ lo tôi sẽ hối hận mà không đi nữa. Có phải đi
đầu thai đâu, vội cái gì mà vội.
Trong
lúc Lăng Sở chưa đến đón, tôi chống tay lên cửa sổ nhìn lên bầu trời, ngắm mấy
đám mây buổi sớm đang trôi nhè nhẹ, từng chút từng chút bay ngang qua tôi, sau
đó chúng bay đi đâu thì tôi cũng không biết. Nếu là Y Dương cùng tôi đi Đại
Liên thì tốt biết bao, chắc chắn anh ấy sẽ chuẩn bị kẹo sữa béo Alpenliebe cho
tôi, nhưng lúc này, làm gì có anh ấy, chỉ có một mình tôi thôi.
Lúc đến
sân bay, tôi có chút mất phương hướng, đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay. Còn
Lăng Sở dáng vẻ rất lão luyện, anh ấy đi phía sau tôi, giống như một cái đuôi.
Tôi tin tưởng rằng, sẽ có một ngày tôi bay đến Bắc Kinh thăm Y Dương.
Lăng Sở
quay người vỗ vỗ vào vai tôi: “Haizz, đang nghĩ gì thế? Phải lên máy bay rồi.”
Suốt
chuyến bay, tôi không nói câu nào. Tư tưởng giống như sợi dây đang bị rối, có
chỗ còn gặp cả nút thắt chết nữa [3]. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn tiếp viên hàng không
đưa nước cho khách, nhìn người khách phía trước mình mua tờ báo sáng…
[3] Nút thắt chết là
nút thắt không thể gỡ được.
Lúc từ
sân bay đi ra, Lăng Sở hai tay kéo hai chiếc va li, tôi đeo ba lô, vừa đi vừa
uống nước cam ép, cứ đi cách xa một đoạn là lại bị giục đi nhanh lên.
Lăng Sở
đã đặt khách sạn rồi, chúng tôi gọi taxi đi thẳng đến khách sạn đó. Chuyến đi
này, Lăng Sở còn phải làm việc, còn tôi nhẹ nhàng thảnh thơi, không dắt, không
ôm gì cả. Nghĩ đến việc bị điện thoại làm phiền cuộc chơi, tôi vội vàng tắt
máy, không thể để bị thế giới bên ngoài kia quấy nhiễu nữa.
“Y
Thần, em nghỉ ngơi trước đi nhé. Anh đi ký hợp đồng, quay về sẽ đến tìm em.” Ăn
xong bữa trưa muộn, sau khi sắp đặt cho tôi xong, Lăng Sở vội vàng đi làm việc.
Tôi
ngồi trong phòng 304 của khách sạn mà cảm thấy vô cùng cô đơn. Phía ngoài là
con đường tấp nập người xe, ánh mặt trời chiếu rọi đến từng ngóc ngách của
thành phố xa lạ này. Đã mấy ngày liền tôi không được nhìn thấy mặt trời, hôm
nay đến đây có thể được nhìn thấy cảnh ánh nắng tràn ngập thế này quả là một
việc xa xỉ biết bao.
Nghĩ
lại thì thấy, mặc dù tôi đã rời xa thành phố đau thương đó, nhưng trái tim tôi
vẫn âm ỉ đau. Hóa ra, chạy trốn cũng không phải là một biện pháp hay.
Mọi suy
nghĩ trong đầu đều muốn nói rằng, nếu tôi cứ ngồi trong phòng mà chờ đợi thế
này thì thật là lãng phí thời gian. Tôi ra khỏi phòng, để lại cho Lăng Sở mảnh
giấy nhắn: “Tôi đi dạo xung quanh một lát, anh đừng lo lắng cho tôi.”
Khí hậu
của Đại Liên rất dễ chịu. Đây là một thành phố đầy sức sống. Kiến trúc ở đây
mang một phong cách riêng, cổ điển xen lẫn hiện đại, góp phần làm nên một thành
phố du lịch nổi tiếng.
Một cơn
gió nhẹ thổi tới, tôi nhớ trước đây Y Dương cũng giới thiệu với tôi về thành
phố biển Đại Liên này như thế, cứ nghĩ là tôi lại bật cười.
Hóa ra,
có rất nhiều chuyện trong cuộc sống là do Y Dương dạy cho tôi. Tôi mang theo cả
hình bóng của anh ấy đến thành phố xa lạ này, nhưng cho dù có đi xa như vậy,
tôi vẫn không thể nào quên.
Chỉ có
một mình thật sự rất cô đơn. Tôi chỉ nam đi bắc [4], mãi lâu sau cũng về tới
khách sạn. Lăng Sở đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trong đại sảnh đợi tôi. Thấy tôi
từ ngoài cửa đi vào, anh ấy cuống lên như phát điên, chạy ra ôm chặt lấy tôi:
“Em đi đâu? Em đã đi đâu vậy?” Cánh tay anh ấy siết chặt, tôi muốn thoát ra
nhưng lực bất tòng tâm.
[4] Chỉ nam đi bắc:
Thành ngữ, lấy từ câu chuyện cổ, có người thời nhà Chu hỏi đường đi đến nước
Tề, người ta chỉ hướng nam, anh ta lại đi hướng bắc, kết quả lạc đường, quay
lại chỗ cũ.
Lăng Sở
cứ ôm chặt lấy tôi như ở chỗ không người. Sau phút choáng váng, tôi cũng đứng
yên không cử động, bởi vì trong vòng tay ôm chặt của anh ấy, tôi tìm thấy cảm
giác an toàn và ấm áp. Giờ đây tôi muốn mượn bờ vai của anh ấy, bởi vì tôi đã
quá mệt mỏi rồi.
Sau đó
Lăng Sở dìu tôi ngồi xuống sofa, nhìn trước nhìn sau hỏi tôi có bị làm sao
không. Tôi khẽ lắc đầu, lớn như thế này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được
quan tâm đến thế này.
Những
chuyện Y Dương không làm cho tôi, Lăng Sở đều làm thay anh ấy. Anh ấy lặng lẽ
bước vào cuộc sống của tôi, thay cho tên khốn Y Dương yêu tôi.
“Bữa
tối, em muốn ăn gì?” Lăng Sở vuốt tóc tôi rất dịu dàng, giống như đang dỗ dành
một đứa bé bị đau vậy.
Tôi
nghĩ một lát rồi nói: “Đến Đại Liên đương nhiên muốn ăn hải sản rồi.”
Chúng
tôi lại người trước kẻ sau đi ra cửa.
Đại
Liên là thành phố ven biển, đương nhiên đồ hải sản nhiều không kể xiết, cá mực,
bào ngư, cua bể, hải sâm, tôm hùm, sò biển… mới nghe thôi đã thấy thèm chảy
nước miếng rồi.
Hầu bao
của Lăng Sở chắc cũng bị thiệt hại không ít. Anh ấy vui vẻ quay sang cười với
tôi. Chúng tôi đi sát bên nhau trên con phố đêm rất đẹp, giống như một đôi tình
nhân thân thiết, chỉ là chúng tôi không khoác tay, không ôm, và càng không có
chuyện hôn.
“Y
Thần, chúng ta ở bên nhau có được không?” Lăng Sở đi đến cạnh gốc cây cổ thụ
rồi quay đầu lại, ánh mắt nhìn tôi chờ đợi.
Tôi thở
ra một tiếng, hai tay đút vào túi áo: “Không được, tôi đã có bạn trai rồi.”
Tôi
biết nói ra câu này, người khác nghe thấy sẽ nói tôi vô tình, tôi có thể nói
sai nhưng đối với Lăng Sở, tình cảm này tôi không thể tiếp nhận. Cũng không
biết đã bao lâu rồi tôi không nghĩ đến tình yêu, có lẽ là lâu lắm rồi.
Lăng Sở
nhìn về nơi xa cười buồn: “Thế cũng được.”
Trên
cây trang trí đầy những dây đèn xanh đỏ nhấp nháy, ánh đèn soi vào mặt chúng
tôi, từng vòng từng vòng rực rỡ. Thành phố này cho tôi cảm giác nó không chỉ có
vẻ bề ngoài tươi đẹp mà con người ở đây cũng rất thời thượng.
Về đến
khách sạn đã là hơn mười giờ tối, lúc chào nhau về phòng tôi chợt nhớ ra một
chuyện bèn gọi Lăng Sở lại. “Hợp đồng ký thế nào rồi?” Lúc trước vì quá ham
chơi cho nên tôi quên mất chưa hỏi.
Lăng Sở
quay về phía tôi giơ ngón tay cái ra hiệu “ok” rồi nói: “Người đẹp, chúc ngủ
ngon!”
Tôi mở
cửa phòng đi vào. Anh chàng này trở nên lẻo mép từ lúc nào vậy nhỉ?
Giường
của khách sạn mềm hơn giường ở nhà rất nhiều, nằm trên đó có cảm giác rất thư
thái, dễ chịu. Tôi len lén lấy bao thuốc giấu trong túi sách, giống như kẻ
nghèo hèn làm chuyện mờ ám. Ngoài phố ánh đèn vẫn lung linh rực rỡ, tôi đứng
trước cửa sổ hút thuôc, hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi cả căn phòng
sặc mùi khói thuốc mới thôi.
Không
biết từ lúc nào, cuộc sống về đêm đã không còn thuộc về tôi nữa, những cái đó
có lẽ đã là độc quyền của lớp thanh niên. Tôi vứt đầu thuốc vào thùng rác, lên
giường đánh một giấc.
Bữa
sáng trong khách sạn này được phục vụ miễn phí, quý khách muốn ăn bao nhiêu tùy
ý. Tôi chọn một bát cháo kê và một cái bánh rán. Lăng Sở nói tôi ăn ít quá, rồi
gắp cho tôi một miếng bánh nhân đậu. Từ khách sạn đi ra, Lăng Sở chỉ dẫn cho
tôi chuyên nghiệp không khác gì hướng dẫn viên nhà nghề, có vẻ anh ấy đã từng
đến đây nhiều lần. Tôi bám đuôi anh ấy, không biết nhìn tôi có giống một nô lệ
thời nguyên thủy theo hầu ông chủ hay không nữa.
Chúng
tôi đến đảo Cây Chày, đây là một hòn đảo nhỏ hoàn toàn tự nhiên nằm gần bờ
biển. Nghe Lăng Sở nói, bởi vì hòn đảo này nhô lên cao chót vót cách mặt nước
biển năm trăm mét, nhìn từ xa trông giống như cái chày dùng để giặt quần áo rét
của những người nông dân, cho nên mới đặt tên cho nó là đảo “Cây Chày”.
Tôi bán
tín bán nghi nhìn Lăng Sở, sau đó lại gật đầu liên hồi.
Nơi đây
trời xanh biển rộng, nắng vàng cát trắng. Tôi tháo giày, để chân trần chạy trên
bờ cát. Lăng Sở nhìn thấy tôi cởi giày, liền đi sau nhặt lấy.
Trên bờ
biển rất đông người, người thì tắm biển, người thì nhặt vỏ sò, có người lại xây
lâu đài cát… Tôi thì chỉ đi đi lại lại, muốn tìm một chỗ thích hợp để ngồi.
Trên
bãi biển có bày bán đầy những sản phẩm thủ công làm từ vỏ sò, vỏ ốc, chẳng hiểu
sao tôi không hề hứng thú với mấy món đồ ấy nên vội vàng đi nhanh. Trên bãi
biển còn có rất nhiều những người thợ chụp ảnh, họ cầm những tấm ảnh mẫu lẽo
đẽo đi theo tôi và Lăng Sở, mời chào chúng tôi chụp một tấm. Bọn họ bám dai như
đỉa, đáng ghét quá đi mất.
“Cô ơi,
chụp một tấm làm kỷ niệm nhé, chụp cái là lấy được ngay.” Một phụ nữ đội cái mũ
tránh nắng vành rất rộng không chịu buông tha, cứ chìa mấy tấm ảnh ra trước mặt
tôi, mời rất tha thiết. Cô ta đội mũ tránh nắng, đó là một cái mũ rất to, nhưng
dù có vậy thì da mặt cô ta vẫn cháy đen vì nắng.
“Không
chụp đâu.” Tôi gạt tay cô ta ra, dứt khoát đi về phía trước. Lăng Sở đi ngay
sau tôi, không khí này khiến ai cũng cảm thấy khó xử.
Thấy
không gạ được tôi, cô thợ ảnh đó quay sang tấn công lăng Sở: “Anh chụp một tấm
đi, tôi lấy giá ưu đãi thôi.”
Tôi
thấy phát sợ lên được, chúng tôi chẳng phải tình nhân, chỉ là bạn bè, làm sao
có thể chụp ảnh chung với nhau được. Cô ta tiến nhanh lên trước, cản bước chúng
tôi, xem ra lời từ chối của Lăng Sở chẳng hiệu quả tí nào.
“Cô ơi,
chụp một tấm thôi.” Cô ta gần như đứng sát tôi, giọng nói khẩn thiết, tay vẫy
vẫy mấy tấm ảnh cũ.
Tôi bắt
đầu thấy bực mình, quay sang mắng cô ta: “Phiền quá, phiền quá, tôi nói rồi,
không chụp.”
Cô ta
dừng chân, nhìn nhìn tấm lưng của Lăng Sở. Có lẽ không ai ngờ được tôi lại nổi
cáu như thế.
Lăng Sở
cười cười, nói một câu mà mãi sau này nhớ lại tôi vẫn thấy nó mới nguyên: “Đợi
lần sau đi, chụp bây giờ người yêu cô ấy mà thấy sẽ ghen mất.” Sau đó vẫy tay
với cô thợ ảnh và chạy theo tôi.
Từng
đợt sóng biển xô vào bờ, lúc nhẹ nhàng như mơn trớn, lúc lại cuộn trào mãnh
liệt như nổi giận. Những tảng đá nhan thạch lớn trông giống như những ngọn đồi
nhấp nhô tiếp nối, tôi len qua một lối đi hẹp giữa hai tảng đá, ánh nắng mặt
trời bao trùm khắp nơi nơi. Chỗ này rất xa nơi đám đông tụ tập, cho nên không
có mấy người đến đây, tôi càng được thể độc chiếm vị trí tuyến đầu, một mình
độc chiếm một chỗ rộng lớn.
Lăng Sở
sau khi nhìn xung quanh một hồi cũng tiến đến đây.
Mặt
biến phía trước xanh thẫm, tôi mon men đi quanh bờ như một con vịt cạn. Sóng
lại xô bờ, tôi tưởng tượng những con sóng ngập đến đầu gối mình, rồi lại dâng
lên cao thêm, từng chút từng chút một. Lăng Sở nói trên tảng đá này có nhiều
rêu xanh, bước xuống phải cẩn thận kẻo bị trượt, nói rồi lại tiện tay dắt tôi
trèo xuống. Tôi gỡ kính râm của anh ấy, dựa vào tảng đá, phơi nắng, ánh nắng
đột nhiên biến mất. Hóa ra chỉ cần thay đổi một chút là thế giới trong tầm mắt
mình sẽ đổi khác. Không lâu sau Lăng Sở cũng đến đứng cạnh tôi, anh ấy dùng tay
che mắt, dáng vẻ như đang say nắng.
“Sao
thế?” Tôi trả lại kính mát cho anh ấy, anh ấy lại lắc đầu không nhận, biểu hiện
giống như một đứa trẻ bất hạnh.
Chúng
tôi dựa vào tảng đá to lớn như một chiếc giường, ấm ấm, ẩm ẩm, tảng đá đỡ lấy
chúng tôi. Tiếng sóng biển rất to, khi nó lại gần làm cho tôi cảm thấy có chút
sợ hãi.
“Lăng
Sở, anh đã từng hạnh phúc chưa?” Tôi nhắm mắt, rất giống một đứa trẻ con nhõng
nhẽo hỏi anh ấy.
“Đương
nhiên là rồi.” Một trận gió thổi qua, hất tung tóc mái tôi, gió ngừng thổi, tóc
hai bên bị thổi tung, xòa trên mặt tôi, mềm mại như một tấm rèm lụa.
Tôi
ngồi dậy, chân chạm nước biển, cảm giác lành lạnh. Tôi co đầu gối, từ từ đứng
lên bước xuống nước. Nước biển rất lạnh, cảm giác lạnh chạy thẳng vào tim tôi.
Đột nhiên biển dâng lên một cơn sóng lớn, làm ướt cả váy tôi. Chúng tôi như một
đôi tình nhân, ngồi dưới ánh nắng, yên lặng ngắm trời biển xanh mênh mông.
“Có thể
cho tôi mượn bờ vai anh chút không?” Không biết vì sao tôi bỗng cảm thấy sợ cô
độc.
“Tất
nhiên là được rồi.” Lăng Sở không hề bối rối, đáp lại.
Tôi khẽ
cúi đầu, gục xuống bờ vai anh ấy. Có lẽ những cảnh như thế này đã từng xuất
hiện ở đây hàng nghìn hàng vạn lần, chỉ là người tham gia là tôi hay người khác
mà thôi.
Đầu óc
tôi lúc này giống như tờ giấy trắng, muốn vẽ gì lên đó cũng được. Cảm giác
thanh thản thế này dường như có gì đó hơi xa xỉ, vì thể cảm giác ấy không thể
lưu lại mãi mãi, nó sẽ dần dần mất đi.
Tôi
luôn cho rằng biển lớn luôn bao dung, thực sự có thể bao dung cho những tâm
nguyện của con người. Bây giờ xem ra nó cũng không thể bao dung cho những kỷ
niệm của tôi và Y Dương, tôi khỏa khỏa chân trong nước biển, vịn vào bờ đá để
đứng dậy.
“Ngốc
à, chúng ta về thôi.” Nói rồi, tôi kéo Lăng Sở cùng đứng dậy.
“Sao
thế, tiểu mỹ nhân suy tư xong rồi à?” Lăng Sở xoa xoa đầu tôi.
“Lại
trò ngốc gì đây?” Tôi bực bội vò vò đầu, vượt qua khe đá đi về hướng bãi biển.
“Đi lối
này đi, bên đó dốc đứng quá.” Nói rồi, anh ấy kéo tay tôi rẽ sang hướng khác.
Tôi
gườm gườm nhìn Lăng Sở, trong lòng có chút không vui. Câu nói đó như có ý rằng
tôi không thể trèo qua được chỗ đó. Giữa hai tảng đá có một lối đi khá tộng,
tôi có thể đi qua được, đương nhiên tôi tin vào khả năng của mình chứ.
Lăng Sở
cười, tôi không thèm chấp anh ấy.
“Ừm”
một tiếng, tôi trượt chân ngã xuống nước, thật là một kết thúc không hoàn mỹ.
Tôi
chìm trong nước biển, loay hoay đứng lên. Lăng Sở đứng ngây ra khi tôi bị ngã,
sau đó anh ấy chạy đến bên tôi. Tôi uống mấy ngụm nước biển, đang cố nhổ nó ra,
dáng vẻ rất nhếch nhác, khổ sở.
Cái váy
ướt nhẹp dính chặt vào đùi tôi, màu xanh nhạt của chiếc váy lúc trước giờ đã
biến thành màu xanh thẫm, đôi giày của tôi cũng ướt sũng. Trông tôi lúc này
thật giống một con điên. Tôi muốn khóc một trận thật to. Lăng Sở đứng trước mặt
tôi lại bật cười ha ha làm tôi không khóc nổi. Tôi giơ nắm đấm, nhằm vào mũi
anh ấy đấm nhẹ, khẽ dọa: “Im ngay.”
“Ái!”
Anh chàng kêu la thảm thiết, giống như bị người ta hành hung vậy. Tôi không
thèm chấp anh ấy, tiếp tục bước đi. Nước biển theo bước chân tôi nhỏ xuống từng
giọt tong tong. Nước trên đầu chảy xuống mặt tôi, chảy vào miệng, mặn chát.
Lăng Sở
đứng yên đó, gọi với theo tôi: “Làm gì thế?”
Tôi ra
tới đường mới xỏ chân vào giày, mặc kệ từ đầu đến chân đều ướt sũng và bê bết cát.
Người đi đường đều quay lại nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, chúng tôi gọi xe
đến trung tâm thương mại. Tôi đã từng nói, ở đây có cái gọi là xã hội loài
người, mà với dáng vẻ hiện tại của tôi thì thật sự không thích hợp để bước vào
đó. Bước xuống xe, mọi người xung quanh đều tròn mắt nhìn tôi.
Chỗ này
gió to đến mức chân tay tôi run lập cập. Một nhóm thanh niên túm năm tụm ba
không ngừng nhìn về phía tôi bàn tán, thật đáng ghét.
Lăng Sở
không còn cười tôi mà rất hăng hái giúp tôi chọn quần áo.
“Cái
này thế nào?”, “Cái đó nhìn cũng đẹp lắm.” Lăng Sở góp ý bằng những câu như
vậy. Tôi rất muốn nói với anh ấy rằng anh ấy nhận xét như vậy có nghĩa là: “Anh
muốn nói cái đồ heo nái tôi mặc cái gì cũng đều không đẹp, không hợp hết à?
Tôi vừa
thử quần áo vừa nghĩ như vậy, đương nhiên câu nói đó thì cố giữ lại, không nói
ra.
Lúc sau
tôi mua một cái váy hơi dày, tôi cho rằng ở đây lạnh thế này, mặc váy mỏng thật
không thích hợp. Gió lạnh thổi qua vẫn khiến tôi run rẩy. Cô nhân viên thu ngân
thấy tôi mua máy thì không ngừng quan sát thân hình tôi, có lẽ là đang ngưỡng
mộ. Tôi cũng tự biết là mình có vẻ đẹp trời ban, không cần chải chuốt, không
cần trang điểm.
Lăng Sở
đi dạo quanh trung tâm thương mại với tôi mà dáng vẻ như rất mệt, gặp ghế là
liền ngồi xuống nghỉ. Tôi lườm anh ấy, anh ấy quay lại làm mặt xấu trêu tôi.
Từ
trung tâm mua sắm đi ra, tôi oai vệ như một hảo hán, Lăng Sở đi bên cạnh cười
cười, còn dùng ngón tay gí gí lên trán tôi. Trong suy nghĩ của tôi, Lăng Sở có
lẽ là người rất giỏi kiềm chế, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể bình thản đón
nhận, chuyện qua rồi là xong.
Tôi mở
điện thoại, vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ làm tôi cảm thấy bất an. Thu dọn
hàng lý, tôi đáp ngay chuyến bay đêm quay về. Công ty có chuyện gấp cần tìm
tôi, hình như là chuyện liên quan đến hợp đồng.
Tôi ngủ
đẫy giấc rồi đến công ty, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ.
Tôi đưa tay lên sờ hai má, cứ tưởng là mặt mình có dính vật báu hoặc cái gì đó,
nhưng kết quả là giả thiết nào cũng không đúng.
Lão Lý
như kẻ trộm, kéo tay tôi: “Hứa Y Thần, cô đã trốn đi đâu vậy? Cả công ty tìm cô
khắp nơi đấy.” Biểu hiện của anh ta rất nghiêm trọng, có vẻ rất căng thẳng. Từ
trước tới nay anh ta chưa bao giờ có biểu hiện như thế này. Tôi nghe những lời
lạnh tanh đó mà thấy căng thẳng vô cùng.
“Chuyện
gì vậy?” Tôi lại đưa tay lên che mặt, khẽ hỏi lại anh ta.
“Xảy ra
chuyện lớn rồi, cô còn nhớ bản thiết kế của Ngô Tiểu Âu cùng phòng thiết kế với
cô không? Sau khi cô không hài lòng bỏ nó đi, bây giờ chủ đầu tư lại muốn dùng
bản thiết kế đó. Nếu như không tìm thấy, công ty sẽ phải bồi thường tổn thất
hơn một triệu tệ.” Anh ta càng nói càng kích động, hai mắt sắc lạnh.
Tôi
nghe mà như muốn tắc thở, bởi vì bản thiết kế đó đã bị tôi vứt đi từ lâu rồi,
cái thứ mà chỉ có một bản duy nhất đó bảo tôi phải đi đến đâu tìm lại bây giờ.
Ngô Tiểu Âu, có đúng là yêu tinh hại người! Tôi ngồi yên không nói nửa lời, xem
chừng đã bị kích động đến mức sắp mất khả năng kiểm soát rồi.
Không
lâu sau, Ngô Tiểu Âu tức tốc đến tìm tôi, cô ta dùng giọng khiêu khích nói với
tôi: “Hứa Y Thần, tôi đợi cô giải quyết vụ này thế nào!” Cô ta nói, dương dương
tự đắc nhìn tôi một hồi.
Kể từ
khi tôi loại bản vẽ của Ngô Tiểu Âu đến giờ, nỗi hận tôi luôn canh cánh trong
lòng nha đầu này. Lần này thì cô ta đã có cơ hội báo thù rồi. Ban lãnh đạo công
ty lệnh cho tôi một ngày để mang bản thiết kế đó về.
Tôi nằm
xoài ra bàn, khổ sở suy nghĩ. Đợi cho mọi người ra về hết, tôi mới lục tung bàn
làm việc lên tìm, hy vọng biện pháp này sẽ có hiệu quả. Tôi thật sự mong thời
gian có thể quay trở lại, khi đó tôi sẽ lưu ý tới hành động của mình.
Lúc
ngẩng đầu, trán tôi lại va mạnh vào chân bàn đau điếng, nhưng nhờ thế mà tôi
lại nhớ ra, hình như tôi đã từng quét qua bản thiết kế đó vào máy tính, tôi vui
mừng như thể vừa phát hiện ra lục địa mới, vội vàng mở kho bản vẽ, nhưng không
tìm thấy bản thiết kế của Ngô Tiểu Âu đâu, tôi đã xóa sạch rồi.
Tôi
biết nếu không tìm thấy bản thiết kế đó thì bát cơm của tôi cũng sẽ mất luôn.
Từ Đại Liên trở về cũng đã đủ mệt mỏi khiến tôi thấy nhớ cái giường êm ấm của
mình quá.
“Khôi
phục dữ liệu?” Đầu óc tôi bỗng trở nên nhạy bén.
Trong
thời gian khôi phục những dữ liệu đã xóa, có lẽ trình độ tin học của tôi chưa
đủ dùng, nên tôi vẫn không thể tìm thấy bản vẽ đó. Có lẽ là số mệnh rồi, tôi có
chút tuyệt vọng. Đồng hồ trên điện thoại hiển thị đã là mười một rưỡi, tôi bỗng
nhớ tới Lăng Sở, kiến thức tin học của anh chàng đó chắc chắn phải tốt hơn tôi
nhiều.
May
quá, điện thoại vẫn mở.
Lúc
Lăng Sở vội vàng chạy đến chỗ tôi, trên tay còn xách theo một suất ăn đêm. Lúc
này tôi mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm tối.
“Đói
chưa?” Lăng Sở đưa đồ ăn cho tôi rồi ngồi xuống trước máy tính. Đôi bàn tay của
anh ấy vẫn thanh tú như vậy, nhẹ nhàng lướt trên bàn phím.
Tôi bê
hộp đồ ăn, thịt đầy trong miệng, sau khi Lăng Sở đến đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm
đi rất nhiều. Bởi vì hễ tôi nhờ thì Lăng Sở chắc chắn sẽ giúp.
“Xin
lỗi, muộn thế này rồi mà vẫn gọi anh đến.” Tôi đứng sau lưng anh ấy, đây là lần
đầu tiên tôi nói với Lăng Sở những lời khách khí như thế.
Anh ấy
đang chăm chú làm gì đó với cái máy tính, nghe thế cũng phải quay lại, khóe
miệng cong lên thành một đường cong hoàn hảo: “Ôi, hóa ra em cũng biết khách
sáo.” Tôi đưa cái muôi đang cầm trong tay đánh mạnh vào vai anh ấy.
“Tài
liệu bị mất rất quan trọng phải không?” Không muốn để anh ấy thấy tôi đang lo
lắng và áp lực thế nào, tôi không nói cho anh ấy giá trị của bản vẽ đó. Tôi kéo
ghế ngồi phía sau anh ấy, nói với anh ấy rằng mọi chuyện cũng không có gì đáng
ngại.
Lông
mày của Lăng Sở lúc dãn ra lúc cau lại, tâm trạng của tôi cũng bị ảnh hưởng
theo, căng thẳng vô cùng. Anh ấy tắt mát, rồi khởi động lại.
“Thế
nào rồi?” Tôi gấp gáp hỏi.
“Yên
tâm đi, đợi máy khởi động lại là biết.” Lăng Sở khom lưng, xoa xoa đầu tôi.
Đây là
động tác quen thuộc của anh ấy, nói thế nào cũng không chịu từ bỏ, trong mắt
anh ấy, tôi mãi mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Nghe
nói uống cà phê sẽ tỉnh táo, tôi vội vàng lấy cho Lăng Sở một tách cà phê nóng,
anh ấy rất vui vẻ nhận lấy. Lúc trước tôi không thể nào tìm được bản vẽ của Ngô
Tiểu Âu trong máy tính, thế mà bây giờ không biết Lăng Sở làm thế nào mà chỉ gõ
gõ mấy cái, bản vẽ đó đã hiện ra.
Tôi
đứng bên cạnh Lăng Sở mà vô cùng khâm phục.
“Là cái
này phải không?” Lăng Sở đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi tôi.
Mắt tôi
sáng lên nhìn vào màn hình máy tính, sau đó hét to: “Đúng là nó.”
Lăng Sở
gật gật đầu, có lẽ anh ấy cũng hiểu vì khôi phục được dữ liệu đã mất nên tôi
mới kích động như thế. Xuống lầu, Lăng Sở ngồi vào chỗ của Lão Lý đọc tạp chí
xe hơi, tôi bật máy in để in bản thiết kế đó ra, sau đó lưu lại cẩn thận.
Không
biết tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc tỉnh lại thấy trên người mình là chiếc áo
khoác của Lăng Sở. Anh ấy ngồi dựa trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, trông anh ấy
có vẻ rất mệt mỏi. Tôi mở di động ra xem giờ, đã là sáu giờ sáng rồi.
“Hey,
dậy thôi.” Tôi vừa trả áo khoác cho anh ấy vừa vặn người. Cảm giác làm việc
thâu đêm suốt sáng thật quá vất vả.
Lăng Sở
từ từ ngẩng đầu, hai tay dụi dụi mắt, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tôi khẽ
nói: “Sáu giờ rồi”, sau đó nhanh tay dọn dẹp mấy bản vẽ để bừa bộn trên bàn.
“Lăng
Sở, anh đúng là đã giúp tôi một việc lớn.” Để biểu thị lòng biết ơn của mình,
tôi mời Lăng Sở đi ăn sáng, bánh bao, sữa, trứng gà, tùy anh ấy chọn.
Lăng Sở
gãi gãi đầu, nói với tôi: “Đồ quỷ keo kiệt.”
Đã thấy
ai keo kiệt mà như vậy chưa? Mời anh ăn sáng còn keo kiệt gì nữa?
Tôi tự
tin đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Mắt Ngô Tiểu Âu trợn to đến mức
tưởng như toàn lòng trắng. Đợi tôi ra khỏi cửa rồi, mặt Lão Lý đang dán vào
cánh cửa mới trở lại bình thường.
“Hứa Y
Thần, thế nào rồi? Có bị tổng giám đốc mắng không?” Anh ta còn đưa cho tôi mấy
tờ khăn giấy như thể tôi cần lau nước mắt ấy. Tôi xua xua tay, nói: “Không
cần.” Lão Lý đứng yên đó nhìn tôi ngẩng cao đầu đi đến trước mặt Ngô Tiểu Âu,
đưa cho cô ta bản thiết kế, cô ta tức đến nỗi mặt tím lại. Tôi lại vô cùng sảng
khoái.
Trên
đời này không có ai là có thể yêu hết tất cả mọi người, cũng giống như tôi, có
người tôi yêu quý, nhưng cũng có người tôi ghét.
Tôi vẫn
đi làm như bình thường, có rất nhiều người thì thầm bàn tán sau lưng tôi: “Bản
vẽ của Ngô Tiểu Âu là bị ai đó cố ý giấu đi.” Đối với những lời đồn đại nhảm
kiểu ngậm máu phun người như vậy, tôi chỉ cười cười cho qua.
Cây
ngay không sợ chết đứng mà.
Hôm nay
ngày Mười chín tháng Mười, tôi và Y Dương chia tay nhau đã tròn bốn tháng mười
tám ngày.
Tôi
thay chiếc mini juyp và áo sơ mi mà Y Dương tặng tôi hồi đầu mùa hè, đi dạo
quanh hồ, thấy mấy bác đã về hưu đang câu cá. Những ngày hè nóng rực đã qua đi,
mọi người đều đã mặc áo khoác.
Gió
thổi bên hồ, chỉ nhè nhè thôi nhưng cũng đủ làm cho cây lá rung rinh. Lá vằng
bay theo làn gió rơi xuống đất. Có lẽ gió lạnh làm lá cây phải run rẩy rời
cành. Tôi ngồi xuống một cái ghế đá ven đường, co người lại, không khí xung
quanh dường như đang có băng tan, thật lạnh lẽo.
Thời
tiết thích hợp để mặc mini juyp và áo sơ mi đã qua rồi, cũng giống như tình yêu
của tôi và Y Dương đã một đi không trở lại. Hoặc có lẽ, tình yêu của chúng tôi
cũng giống như đến đầu thu thì ta không thể mặc y phục của đầu hạ, có một số
việc, một số thứ không thể miễn cưỡng được.
Tôi
quay sang một bác lớn tuổi phía sau mượn bật lửa, hút một điếu thuốc. Bác ấy
nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, làm tôi hiểu lầm, đưa thuốc mời bác ấy, bác ấy xua
tay với tôi: “Bác bỏ thuốc lâu rồi.”
Bỏ
thuốc? Vì sao mọi người đều phải bỏ thuốc? Nếu thế những người dân trồng thuốc
lá trên đất nước này sẽ thất nghiệp hết à?
Tôi
ngồi đó, mơ màng nhìn đám khói thuốc trước mặt. Còn bác kia ngồi chăm chú nhìn
cần câu, người bất động.
“Cô
thanh niên này, cháu đang có chuyện gì nghĩ không ra đúng không?” Bác ấy đột
nhiên hỏi tôi bằng giọng rất trầm.
Tôi
ngây người, cười như mếu: “Bác à, cháu không còn là thanh niên nữa, cháu già
rồi.”
Bác ta
không quay đầu lại, cũng không nhìn tôi. Khuôn mặt hồng hào, tinh thần sung
mãn, xem chừng bác ta là người theo chủ nghĩa lạc quan. Nhưng tôi vẫn có thể
nhìn thấy đầu nếp nhăn trên khuôn mặt vui vẻ đó, xem ra, ai rồi cũng sẽ phải
già.
“Nếu
cháu không phải là thanh niên thì sao lão già ta đây lại còn sống? Bất kể gặp
chuyện gì cũng phải tươi cười mà bước qua, đừng mất nhiều thời gian suy nghĩ
một việc như thế này. Đợi đến lúc già, hối cũng không kịp.” Nói xong bác ấy
giật cần câu. Mồi đã bị ăn hết, nhưng lại không giật được cá, bác ấy cười cười,
mắc mồi mới, rồi lại thả câu.
“Bác à,
bác bao nhiêu tuổi ạ?” Tôi dập điếu thuốc đang cháy.
Bác ấy
vuốt vuốt tóc: “Bác đã bảy mươi hai tuổi rồi.”
Bác ấy
nói điều này khiến tôi có một cảm giác khó tả, giống như đột nhiên cảm thấy
cuộc sống này rất đáng quý, lại giống như đang tưởng tượng một cái gì đó xa
vời.
“Là
chuyện tình cảm à?” Bác ta lại khẽ hỏi.
“Vợ bác
mất mười một năm rồi, bác sống một mình cho đến nay.” Bác ấy dừng lại một lát,
khẽ thở dài: “Lúc đầu bác nghĩ bà ấy bỏ đi rồi, cuộc sống của bác chẳng còn ý
nghĩa gì nữa. Dầu, muối, tương, dấm đều không biết để ở đâu, nhà cửa không biết
phải thu dọn thế nào. Căn nhà không có tiếng người, buổi tối bên cạnh là khoảng
trống mênh mông. Khi bà ấy mất rồi, bác mới biết bà ấy đã vì bác mà làm bao
nhiêu việc, ân tình này cả đời bác cũng không trả hết được. Đã không trả hết
thì càng phải sống, sống để nhớ về người đã khuất. Cháu xem, chẳng phải bác vẫn
đang sống tốt như thế này sao?” Giọng nói của bác ấy nhỏ dần, êm ái, tôi nhìn thoáng
qua thấy ánh mắt bác ấy bao phủ một màu thê lương, khóe mắt khẽ giật giật.
Bác ấy
nói: “Người sống thì phải sống cho tốt, vì đời người ngắn chẳng tày gang.”
Một
người đã sống bảy mươi hai năm trên đời đương nhiên có thể nói ra những lời
khiến người ta cảm thấy khâm phục, tôi nghe xong mà có cảm giác mình đã ngộ ra
chân lý.
Không
biết từ lúc nào trời có sương mù, sương giăng mờ mờ làm tầm nhìn bị hạn chế.
Bác ấy câu được một con cá rất nhỏ, rồi lại thả xuống hồ. Bác ấy thu dọn cần
câu và ra về, bóng bác khuất dần trong màn sương mù dày đặc.
Về sau,
thỉnh thoảng tôi lại nhớ câu nói của bác ấy: “Người sống phải sống cho tốt, vì
đời người ngắn chẳng tày gang.”
Câu nói
này có lẽ được rút ra từ kinh nghiệm sống qua bảy mươi mấy năm của bác ấy, có
lẽ tôi cũng chỉ hiểu được ở mức rất nông cạn.
Tôi
thay một cái áo len dày, thêm áo khoác, và quàng một chiếc khăn len dài, ăn mặc
giống như những người xung quanh. Bộ váy ngắn và áo sơ mi này tôi sẽ mang quyên
góp cho những người nghèo.
Trên
thế giới này chắc cũng chỉ có một người con gái giống như Hứa Y Thần tôi, sang
mùa thu rồi còn mặc váy ngắn, áo sơ mi để hoài niệm về một người, tưởng nhớ một
mối tình đã chấm dứt cách đó bốn tháng mười tám ngày.
Nhưng
con gái mà ngốc nghếch một tí, người khác nhìn vào có lẽ sẽ thấy đáng yêu.
Tối hôm
đó, Lăng Sở gọi điện, nói là muốn mời tôi ăn cơm, chuyện này đương nhiên là
chuyện tốt. Tôi đứng trước gương trang điểm kỹ càng, rất lâu sau mới mở cửa đi
ra. Hứa Y Thần tôi chẳng thay đổi chút nào, vẫn vóc dáng cao cao, mềm mại, dịu
dàng, chỉ là so với trước đây, tôi có gầy hơn một chút, mắt trũng sâu hơn một
chút.
Tôi làm
ra dáng rất thục nữ bước vào cửa, cô nhân viêc tiếp tân tươi cười niềm nở đón
tôi. Dáng vẻ ấy thật khiến tôi cảm động.
“Y
Thần, trông em cứ như vừa đi thám hiểm Bắc Cực về ấy.” Thấy tôi mặc nhiều áo
như vậy, Lăng Sở nói mỉa mai.
“Nhận
xét này không hợp, chị cả của anh là tôi vừa mới tham dự tang lễ về.” Anh chàng
phục vụ đứng bên cạnh ít nhiều làm tôi lúng túng. Lăng Sở đúng là đồ mặt dày,
nhơn nhơn lấy thực đơn giơ ra trước mặt tôi.
“Cho
tôi mộc nhĩ trộn mù tạt.” Tôi phải tìm mỏi mắt mới thấy một món ăn mà tôi nghĩ
rằng Lăng Sở sẽ sợ.
Lăng Sở
khoanh tay trên bàn, ngậm đũa, ngây ngốc nhìn tôi.
Lúc
thức ăn được mang ra, tôi lấy đũa gắp đầy mộc nhĩ trộn mù tạt trong đĩa vào bát
cho Lăng Sở. anh ấy cười cười, bỏ những thứ tôi mới gắp ra khỏi bát. Tôi tức
giận nhìn anh ấy đúng một phút.
“Không
được bỏ đi.” Thấy Lăng Sở muốn ăn món khác, tôi bất mãn nhìn anh ấy, còn lấy
đũa gõ gõ xuống bàn để cảnh cáo.
Tên
tiểu tử đó cũng biết điều, vội vàng gắp hết mộc nhĩ vào bát.
“Ăn đi,
đừng có ngại.” Thậm chí, sau đó tôi còn thêm một câu: “Đừng khách sao, đều là
người quen cả mà.”
Có lẽ
người khác nhìn vào sẽ thấy đây là một cảnh tượng rất thân tình, nhưng có ai
biết được Lăng Sở sợ nhất là phải ăn mù tạt.
Tôi
nhìn Lăng Sở, thấy con ngươi sẫm màu loáng nước. Lăng Sở dùng khăn giấy bịt
mũi, những giọt nước mắt như sắp chảy xuống. “Đàn ông con trai mà khóc thì thật
là ủy mị quá.” Tôi cười nói với Lăng Sở.
“Y
Thần, ăn đi.” Lăng Sở rất chăm chú nhìn tôi.
“Được.”
Không biết vì sao tôi lại trả lời một cách rất sảng khoái.
Đây
cũng là lần đầu tiên tôi ăn mù tạt. Trước đây tôi mới chỉ nhìn người khác ăn,
thấy ai cũng phải cau mày, nhắn mặt nên tôi cũng không đủ dũng cảm nếm thử. Món
này rất kén người ăn, nên không phải món tôi muốn ăn.
Nước
mắt cứ thế chảy xuống, tôi nói bằng giọng đầy bi thương: “Sao lại… khó ăn thế
này?”
Lúc này
trong lòng tôi rất hối hận, vì lúc nãy còn đi theo anh phục vụ bảo là phải cho
thật nhiều mù tạt, nếu không đừng mong tôi trả tiền. Xem ra anh ta rất chú ý
đến lời dặn dò của tôi, và còn làm thật nữa.
Tự làm
tự chịu có lẽ chính là như thế này đây, bị báo ứng cũng nhanh quá đi mất. Hóa
ra không phải là không có báo ứng, mà chỉ là đôi khi báo ứng đến phút cuối mới
xảy ra mà thôi.
Cuối
cùng Lăng Sở cũng đã không còn chảy nước mắt nữa, tôi nắm tay anh ấy vẻ đồng
cảm.
Sau đó,
Lăng Sở như nghiện món này, còn bảo nhân viên phục vụ mang thêm một đĩa, và
phải cho thật nhiều mù tạt. Tôi ăn cùng anh ấy, nước mắt không ngừng rơi. Đến
lúc cuối, hai chúng tôi cùng khóc ròng, cứ như thể chúng tôi đang cùng gặp phải
chuyện gì đó rất đau lòng.
Anh
chàng phục vụ mang thức ăn lên đờ đẫn nhìn hai chúng tôi một hồi, không biết là
vì nghĩ rằng hai chúng tôi mới bị mất cắp hay bị thất tình mà anh ta đứng đó
“thưởng thức” chúng tôi hồi lâu rồi mới chịu đi.
Đây là
lần đầu tiên tôi coi mình với Lăng Sở là một cặp, nhận là “chúng tôi”, hóa ra
khoảng cách giữa con người cũng tùy lúc mà gần, hay xa.
Nước
mắt của Lăng Sở rơi trên vai tôi. Hóa ra đàn ông cũng có thể mềm yếu như thế
này, vậy thì không biết sau khi chia tay tôi, Y Dương có khi nào như thế này
không?
Lúc
đứng lên thanh toán, tôi mới phát hiện ra có những ánh mắt hết sức dị thường đang
nhìn về phía chúng tôi. Cô nhân viên thu ngân gượng cười với tôi, ánh mắt cũng
giống như của những người đằng sau kia. Sau khi lấy thêm mấy cái khăn giấy, tôi
mới đi ra.
Vị mù
tạt vẫn còn trong miệng. Tôi thề, lần sau không bao giờ ăn cái đồ quỷ này nữa.
Đương nhiên là tôi không nói ra mà chỉ nghĩ vậy thôi.
“Đã
nghiện chưa?” Lăng Sở hỏi tôi.
“Cũng
hơi hơi.” Tôi cười to như một kẻ thần kinh không bình thường, cười đến nỗi
người đi đường phải sởn tóc gáy.
Lăng Sở
nắm tay tôi, kích động nói: “Được, lần sau tiếp tục gọi món này.” Xem chừng anh
ấy thích mù tạt thật, có lẽ lần sau ăn anh ấy sẽ không còn chảy nước mắt nữa.
Tôi lẩm
nhẩm hát một bài hát quen thuộc, ngẩng đầu đón gió, đi về phía trước.
Trong
cuộc sống này, có lẽ chẳng có gì là không vượt qua được, sau khi chia tay Y
Dương, chẳng phải tôi vẫn sống đó sao? Có lẽ đây là sự hồi sinh.
Ai đó
đã từng nói, một người phụ nữ chưa trưởng thành sẽ anh dũng mà chết vì một
người đàn ông, còn người phụ nữ trưởng thành sẽ muốn sống vì một người đàn ông.
Nếu như
vậy, thật may mắn, tôi đã trưởng thành.