Nếu tôi nói tha thứ, ngày đêm trên trái
đất sẽ thay đổi, nếu tôi nói còn hận, ngày đêm trên trái đất cũng sẽ thay đổi.
Trái đấy, cám ơn bạn vẫn hỏi ý kiến của tôi. Do đó, tôi lựa chọn tha thứ.
Mười
hai giờ mười lăm, mẹ tôi gọi điện đến, bảo tôi về nhà một chuyến. Từ khi chuyện
tôi và Y Dương chia tay bị bại lộ đến nay, bà lão này bỗng trở nên tích cực. Về
nhà không có chuyện gì khác ngoài chuyện cùng mẹ nói về anh X nhân viên ngân
hàng, hai mươi sáu tuổi, nhân phẩm tốt, tướng mạo cũng không tồi, lại còn tính
mở công ty riêng nữa, bố mẹ đều về hưu rồi, gia đình đều là những người thật
thà, phúc hậu… Đối với những chuyện này, tôi cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Cái ý
tưởng làm mối này làm sao lại có thể chui vào đầu một người có văn hóa, có tố
chất như mẹ tôi được chứ? Tôi ngồi trên sofa, đau đầu suy nghĩ. Tất cả là tại
cái tên lắm chuyện Hứa Y Nam bán đứng tôi, tôi hận anh ấy, hận đến mức nghiến
răng ken két.
Nhìn
đồng hồ, tôi nói với mẹ chiều nay tôi phải tăng ca, lúc ấy mẹ mới chịu buông
tha cho tôi. Trong con mắt của bà mẹ coi công việc như là lệnh vua đó, việc đại
sự không còn là công việc quan trọng nữa.
Kim
giây chạy từng vòng từng vòng, tôi nói dối mà không hề đỏ mặt.
Lúc cúp
máy, mẹ tôi còn dặn đi dặn lại là nếu tôi có thời gian thì nhất định phải về
nhà ngay. Tôi gật lấy gật để, miệng vâng dạ không ngừng.
Rất lâu
rồi Y Dương không gọi điện cho tôi, tôi lại không quên được anh ta. Lúc bận
việc hay rảnh rỗi tôi đều lấy một tờ giấy trắng, dùng bút đen viết tên anh ta
theo thể chữ khái. Thậm chí lúc này còn tình nguyện nghĩ thay anh ta một chữ ký
thật đẹp. Bất kể gặp chuyện gì trong cuộc sống đều vẽ ra hình bóng anh ta, gặp
những thứ quen thuộc đều khiến tôi nhớ đến anh ta.
Tôi đã
sống như thế đấy, dù ngoài đời hay trong hồi ức đều mang chút cay đắng.
Nha đầu
Mỹ Tuệ đó cũng gặp chuyện tương tự như tôi, nhưng rõ ràng cô ấy phóng khoáng
hơn tôi. Là cô ấy có lòng bao dung còn tôi bụng dạ hẹp hòi.
Chúng
tôi đúng là chị em đồng bệnh tương lân, một đôi bị người ta đá.
Tôi
không phục, Hứa Y Thần tôi không thể nào phục được!
Cả một
buổi chiều tôi ngồi trên sofa tiếp tục xem mấy đĩa phim Tinh
ngữ tâm truyện mới mua, vừa xem vừa ăn khoai lang sấy. Trước đây tôi
chỉ thích những thể loại gây cười, không biết tại sao gần đây lại thay đổi sở
thích thế này. Có lẽ là vì bi quan nên không còn hứng thú với những thứ ồn ào
nữa.
Lúc móc
mãi mà không được miếng khoai lang sấy nào tôi mới phát hiện ra mình đã xem bộ
phim này quá nhập tâm. Đến doanh “Đầu hàng tây” [1] cúi đầu đọc nhật ký được
viết bằng chữ nổi của cô gái nơi trần thế, trái tim tôi đột nhiên nhói đau.
[1] Biệt danh của nhân
vật trong phim.
Trong
nhật ký không có ngôn từ hoa lệ, cũng không có những lời bi ai đau đơn, tất cả
đều là những gì xuất phát từ nội tâm, tình cảm rất chân thực. Khóe mắt tôi cay
cay, nước mắt thi nhau chảy xuống như hai thác nước nhỏ đổ xuống mặt tôi. Tôi
cũng không rõ sao mình trở nên mềm yếu như thế. Trước kia tôi luôn kiên cường
chứ không như lúc này.
Tôi với
lấy khăn giấy bên cạnh không ngừng lau nước mắt, nước mũi, khăn giấy trắng bị
vo tròn ném đầy cái hộp rác mini, rơi cả xuống nền đất.
Yêu
thầm như vậy có lẽ không dễ đạt được kết quả, nếu có, đó quả thực là một kỳ
tích.
Nhật ký
cuối cùng cũng đọc xong rồi, tôi nấc nghẹn, nhớ tới Y Dương chưa từng vì tôi mà
viết nhật ký, chỉ có tôi vì anh ta mà viết nhật ký. Nhưng sau hôm tôi và Y
Dương chia tay, tôi đã ném quyển nhật ký đó ở sân vận động phía nam trường đại
học, chắc chắn giờ đây nó đã không còn ở trong thùng rác đó nữa, không biết đã
bị đưa tới chỗ nào nữa.
Tôi
tiếp tục lau nước mũi, đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành tôi xem một bộ
phim mà khóc nhiều đến thế. Trước đây tôi đã từng chứng kiến bố tôi dùng dây
trói chân, trói cánh con gà trống, sau đó dùng một con dao thật sắc, kề vào cổ
con gà, rồi máu tươi chảy thành dòng từ vết cắt đó. Tôi cứ trừng mắt nhìn nó
giãy chết, từ đó tôi không còn bị ba tiếng “không nhẫn tâm” tác động nữa. Từ
“tàn nhẫn” lúc đó không biết đã biến mất đằng nào. Thế nào mà hôm nay xem một
bộ phim hoàn toàn là hư cấu tôi lại nước mắt nước mũi ròng ròng thế này.
Trong
nhà đã không còn gì để ăn nữa rồi, cũng đã rất lâu rồi tôi không đi siêu thị
thôi đành uống nước lọc tạm vậy.
Không
lâu sau có tiếng người gõ cửa, nghe tiếng gõ cửa, tôi đoán người đó không phải
ai khác mà chín là anh trai của kẻ thứ ba. Người đó gõ cửa sẽ gõ liền ba cái,
sau đó đứng sang một bên chờ cửa mở.
Tôi vội
vàng thu dọn đám khăn giấy, dùng tay lau sạch nước mắt trên mặt. Cửa mở, Lăng
Sở theo sau tôi đi vào.
Tôi
ngồi xuống sofa, quay đầu nhìn ra cửa sổ, không muốn Lăng Sở nhìn thấy đôi mắt
đỏ hoe của tôi. Hai người chúng tôi không ai nói gì, không khí rất yên tĩnh,
cuối cùng tôi không nhịn được nên hỏi trước: “Có thuốc không?”
Lăng Sở
khẽ lắc đầu, ngượng ngập nói: “Không có.”
Tôi đột
nhiên cảm thấy rất đau khổ, rất buồn. Tôi quay qua nhìn anh chàng đó rồi nói vu
vơ: “Tôi thèm ăn kẹo.”
Lăng Sở
lập tức đứng dậy: “Để anh đi mua.”
Tôi lại
im lặng, tiếp tục ngồi thẫn thờ. Chỉ là tôi đang rất giống một kẻ bị hạ đường
huyết, chỉ mong mau mau có cái gì đó ngọt ngọt để cho vào miệng.
Lúc ra
đến cửa rồi Lăng Sở còn quay lại hỏi tôi: “Em muốn ăn kẹo gì?”
Thực ra
tôi cũng đang chờ đợi câu hỏi này, sau đó trơn tru trả lời anh ấy theo kiểu đã
có chuẩn bị: “Kẹo sữa thỏ trắng, kẹo béo Alpenliebe và cả kẹo mềm trái cây V9
nữa.”
Đúng
thế, tôi muốn ăn kẹo cho đến chết, muốn nhai kẹo đến trẹo răng luôn.
Lăng Sở
đứng ở cửa một lúc, miệng nhẩm lại mấy cái tên tôi vừa nói, sau đó đi ra ngoài,
cuối cùng tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Tôi
cũng không biết tại sao mình lại thích ăn nhiều loại kẹo như vậy. Có lẽ chỉ đơn
giản là muốn thỏa mãn yêu cầu của vị giác. Sau đó cầm điện thoại lên gọi cho
Lăng Sở: “Cho anh thời gian năm phút.”
Nghe
thấy Lăng Sở cười ha ha ở đầu máy bên kia, âm thanh kỳ thú đó tôi nghe đến lúc
ngừng. Từ đây đến siêu thị ít nhất cũng mất ba phút, cứ cho là tốc độ đi của
anh ấy nhanh hơn của tôi thì cũng không thể quay về đúng thời gian đã định
được.
Tôi
nhìn thời gian trên điện thoại, kim giây nhảy từ ba mươi sáu lên ba mươi bảy
giây, từng nhịp từng nhịp một.
Sau sáu
phút mười hai giây, cửa mở ra, Lăng Sở chạy vào, thở hổn hển, hỏi tôi có bị
chậm không.
Tôi
nhìn một cái, nhếch miệng cười, rồi nói không.
Tôi
nhận túi đồ từ tay anh ấy, kẹo sữa thỏ trắng bị thay thế bằng kẹo trái cây
cứng, Alpenliebe thì biến thành kẹo mút, kẹo mềm trái cây V9 thì không có.
Tôi ném
trả túi đồ cho Lăng Sở, nói anh ấy làm việc không tận tâm, không đến nơi đến
chốn.
Trong
mắt Lăng Sở tràn đầy vẻ thất vọng và hoang mang, chỉ biết cười khổ hai tiếng,
sau đó nói với tôi: “Y Thần, chúng ta ra ngoài đi, anh đưa em đi ăn mấy loại
kẹo ngon.”
Tôi
nghi hoặc nhìn anh ất, mặt viết đầy chữ “đầu hàng”, nghe nói đến kẹo ngon ai có
thể từ chối được chứ? Cuối cùng tôi chạy vào phòng thay quần áo rồi đi với anh
ấy.
Lăng Sở
mở một bản hòa tấu piano nhẹ nhàng, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau đó thấy anh ấy
đỗ xe bên đường, một phút sau tôi không nhịn được nữa nên mở mắt ra nhìn thử,
hóa ra Lăng Sở vừa đứng bên đường vừa hỏi thăm cái gì đó.
Người
bán hàng đó cầm một cái que tre, quấn từng vòng bông trắng, càng quấn càng to,
đến lúc nó như một đám mây trắng xốp mềm mại.
Tôi
“ôi” một tiếng và xuống xe, đến bên cạnh Lăng Sở. Rất lâu rồi tôi không ăn kẹo
bông. Có lẽ là từ sau khi tốt nghiệp tiểu học tôi đã không còn được ăn loại kẹo
này nữa, vì ở trong thành phố rất ít bán.
Tôi
nhìn chằm chằm vào cây kẹo đang hình thành như nhìn một báu vật, hạt đường
trắng biến thành những sợi nhỏ. Bỗng có một cơn gió thổi bay tóc tôi, Lăng Sở
đưa tay chỉnh lại, người bán hàng cũng đã làm xong một cây kẹo bông thật to.
Tôi
tham lam mút cái kẹo, mặt hớn hở, đôi mắt lấp lánh ánh cười nói với Lăng Sở:
“Đi thôi.”
Lăng Sở
khẽ nói với người bán hàng: “Cảm ơn!” Không may anh giẫm phải vũng nước khá
sâu, đôi giày da đã dính đầy đất cát và bùn bẩn.
Tôi lên
xe rồi ném về phía Lăng Sở một câu: “Đáng đời!”
Lăng Sở
thấy tôi cười bèn giơ ngón tay cái lên hướng về phía tôi làm điệu bộ của kẻ
chiến thắng, thật không biết đầu anh chàng này là đầu heo hay đầu người nữa.
Tôi vừa mút kẹo bông vừa hỏi anh ấy: “Đây là thứ kẹo ngon nhất mà anh nói đấy
à?
Lăng Sở
nhấn ga, đầu tôi giật về sau một cái, kẹo bông dính lên mặt. Lăng Sở cười khoái
trá như nhà nông được mùa. Tôi bèn chỉ tay vào khuôn mặt không thể nào béo lên
được của anh ấy, anh ấy lập tức yên lặng.
“Lẽ nào
em thấy nó không ngon sao?” Lăng Sở vừa lái xe vừa e dè hỏi lại.
“Anh
nói gì?” Tôi hỏi lại. Thực ra với những chuyện vụn vặt thế này tôi nói cái là
quên luôn. Phí tâm phí sức nhớ những chuyện ấy thì có ích lợi gì chứ. Kết cục
lại còn không phải như thế sao?
Tôi như
thế này với Lăng Sở cũng chỉ như là dạy dỗ anh ấy một chút thôi mà.
Lăng Sở
khoan khoái thở phào, giống như là anh ta đã phải nhịn thở rất lâu rồi. Chúng
tôi ăn cơm ở một quán ăn gần đó, sau đó tôi bảo anh ấy đưa tôi về nhà. Lý do
rất đơn giản, bà cố đây đang buồn ngủ.
Nhà tôi
bày bừa lung tung hết cả lên, đặt lưng xuống giường là tôi ngủ luôn, cũng không
biết rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu. Trong giấc mơ, Y Dương gọi điện cho tôi,
hàng chữ số quen thuộc đó không ngừng hiển thị trên màn hình điện thoại, chỉ có
điều tôi đã phải liều mạng để tìm nó mà tìm mãi không thấy, vì thế tôi cứ quay
người tìm khắp các hướng. Sau đó điện thoại ngừng mấy giây rồi lại tiếp tục đổ
chuông, tôi hận không thể ngay lập tức nghe giọng nói của Y Dương, nhưng điện
thoại lại không có ở đây…
Cuối
cùng vì tôi vội vã bò dậy nên ngã lăn xuống đất, đầu đập xuống nền nhà, thật sự
là rất đau, những cũng vì thế mà tôi tỉnh của ngủ. Dưới đất, chăn gối ngổn
ngang, tôi nằm nửa trong chăn nửa ngoài chăn. Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn mờ
tối. Thấp thoáng trên bầu trời là vài ngôi sao rất sáng. Tôi đã ngủ đến lúc
trời đất tối mờ, hóa ra tất cả đều là mơ. Không ngờ điện thoại bị đè dưới chăn
lại đổ chuông, lần này là thật.
Tôi uể
oải ngồi dưới nền nhà, không muốn cử động một chút nào, nhoài người về phía có
tiếng chuông để với lấy cái điện thoại. Mười một chữ số đang hiện trên màn hình
điện thoại chắc chắn là tôi không quen dù đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Cho
rằng đó là cuộc gọi quấy rối của một tên bất lương nào đó nên tôi nhanh chóng
tắt máy, buồn ngủ không có cách nào chống lại, tôi chỉ muốn thế này qua đêm nay
rồi tính.
Một
phút sau, điện thoại lại kêu, vẫn là số lạ đó.
Tôi rất
muốn nhận điện thoại rồi mắng cho kẻ ở đầu dây bên kia một trận, nhưng cuối
cùng vẫn cố nhịn, sau đó dùng ngữ khí rất ôn hòa để trả lời: “Xin chào, ai
đấy?”
Người
đó do dự một lúc lâu, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của
cô ấy: “Chị Y Thần phải không ạ?” Giọng nói này quen quá, nhưng nhất thời tôi
không thể nhớ ra được mình đã từng nghe giọng nói mềm như nước ấy ở đâu.
Tất
nhiên tôi biết rõ mẹ tôi chỉ sinh có hai người con, là tôi và Hứa Y Nam, vậy
thì từ lúc nào tôi lại có thêm một cô em gái, tôi cũng không thể hiểu nổi.
“Cô
là…” Giọng tôi khàn khàn, cổ họng rất khô. Sau đó tôi đưa điện thoại ra xa, khẽ
ho hai tiếng.
Tôi ước
đoán được bây giờ cũng phải là một, hai giờ đêm rồi, tôi rất buồn ngủ, nói
chuyện cùng người đó mà hai mắt cứ nhắm chặt lại. Nếu lúc này mà đối mặt với
người đó, chắc chắn tôi sẽ mắc tội đại bất kính.
“Em là
Lăng Vũ.” Tiếng cô ta nhỏ đến mức nếu không dùng loa ngoài thì sẽ không nghe
thấy cô ta đang nói gì.
Tôi đập
đầu xuống chăn, hơi thở ngưng lại, nghĩ bụng, đồ tiện nhân này còn dám gọi cho
tôi.
Cô ta
đợi tôi nói gì đó, thấy hồi lâu mà tôi vẫn không nói gì bèn rất dịu dàng nói:
“Chị Y Thần, em xin lỗi, muộn như thế này rồi còn làm phiền chị.”
Tôi đã
nói rồi, “xin lỗi” – tôi nghe từ này chỉ cảm thấy rất dung tục. Chầm chậm bò
đến đầu giường bật đèn ngủ lên, đồng hồ báo thức ở bàn trang điểm chỉ hai giờ
sáng. Tôi cau mày, rõ ràng biết muộn như thế này rồi, sao còn cố ý làm phiền
tôi?
Cốc
nước trên đầu giường trống không, tôi nằm im nhìn lên trần nhà, nghĩ nát óc mà
cũng không nghĩ ra nha đầu này gọi điện cho tôi là có chuyện gì, huống hồ lại
còn gọi vào lúc nửa đêm canh ba khuya khoắt như thế này.
“Nói
đi, có chuyện gì?” Tôi lạnh nhạt nói, câu từ ngắn gọn, súc tích. Đối với loại
người này có lẽ cũng chỉ có thể dùng kiểu nói như vậy mà thôi. Vì có chút quan
hệ với Lăng Sở cho nên tôi thực sự cũng có chút bối rối, không biết phải cư xử
với cô gái này như thế nào cho phải.
“Chị Y
Thần, em vừa mới quay lại. Chúng ta có thể gặp nhau một lát không ạ?” Cô ta cứ
mở miệng ra là một điều chị Y Thần, hai điều chị Y Thần, gọi đến mức trái tim
tôi cũng phải mềm đi. Hóa ra con người rốt cuộc không phải là động vật máu
lạnh.
Tôi tự
hỏi, tại sao cô ta lại quay lại, lẽ nào có chết cũng không hối cải? Tôi do dự
một lúc, sau đó vì rất muốn làm rõ chân tướng sự việc cho nên đã gật đầu đồng
ý.
Chúng
tôi hẹn gặp ở nhà hàng phục vụ hai mươi tư giờ Mc Donald, ở đây không quá đông,
chỉ có lác đác vài người. Cô nàng đó đến trước tôi, gọi hai cốc Coca, ngồi đợi
ở một bàn cạnh cửa sổ. Mới hơn hai giờ sáng đã đi uống loại đồ uống này chỉ tổ
hại dạ dày, tôi đi đến trước quầy gọi một ly chanh muối nóng cho ấm bụng.
Khoảng cách
giữa tôi và cô ta rất gần, mặt đối mặt. “Cô em trẻ trung xinh đẹp” này bỗng
biến thành con người hoàn toàn khác, mái tóc rối không phải là mái tóc thường
thấy ở thế hệ 8x, đôi mắt trong trẻo có ánh nhìn lấp lánh đó không biết vì sao
cũng biến mất, khuôn mặt trắng bệch đầy vẻ đau đớn và bi thương.
Tôi cúi
đầu uống một ngụm nước chanh rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Lăng Vũ chỉ cúi
mặt nhìn xuống bàn, không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, cứ như thế giữa
chúng tôi đang là quan hệ giữa cảnh sát và tội phạm vậy. Tôi là cảnh sát, còn
cô ấy là tội phạm.
Không
còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là vì chuyện của cô ta và anh chàng hũ nút đó
nên cô ta mới tìm đến đây.
“Em
gái, gần đây khỏe không?” Tôi chỉnh lại mái tóc bờm xờm, nhìn đăm đăm vào khuôn
mặt đỏ ửng của cô ta.
“Chị Y
Thần, em biết có một số chuyện là em đã sai. Nhưng em và Trần Phi Hoàn, bọn em
thật lòng thích nhau, cho nên cũng mong sẽ được các anh chị hiểu và tha thứ. Là
em có lỗi với chị Mỹ Tuệ, nếu có thể làm gì cho chị ấy, em có chết cũng không
từ.” Lúc nói những câu này cô ta có ngẩng lên nhìn vào tôi, ánh mắt đầy vẻ bối
rối và chờ đợi. Nhưng câu từ sử dụng thì lại rất trơn tru, lưu loát, dường như
đã được chuẩn bị từ trước rồi. Cô ta rất thẳng thắn, cũng rất dũng cảm, nói
luôn vào chủ đề chính.
Lúc tôi
nhìn vào mắt Lăng Vũ, chỉ thấy hai con ngươi đen láy. “Những lời này em đã nói
với Mỹ Tuệ chưa?” Tôi nắm tay, hít một hơi thật sâu.
“Chưa
ạ.” Giọng cô ta vẫn dịu dàng như trước.
“Sao
không tìm Mỹ Tuệ nói chuyện đó?” Cho đến tận lúc này tôi vẫn không thể hiểu,
đương sự không phải là tôi, nữ chính cũng không phải là tôi. Vậy tại sao lại
nói với tôi tất cả những chuyện này?
“Chị Y
Thần, xin chị giúp em, em quả thật không biết phải làm thế nào nữa.” Cô ta nắm
chặt lấy cốc Coca, nắm chặt đến mức hơi lạnh bên trong cốc bay hết cả đi.
Tôi
giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời mưa đang rơi tí tách, có lẽ đây là
trận mưa cuối cùng của mùa hè năm nay, ánh đèn đường vẫn lung linh tỏa sáng,
còn tôi ngồi chống cằm, không biết phải trả lời thế nào.
“Em đi
tìm Mỹ Tuệ nhé, chuyện của người khác, chị không muốn quản, mà có quản cũng
không được.” Từ sau khi Mỹ Tuệ có ý tha thứ cho “cô gái trẻ đẹp” này, tôi cũng
không muốn quan tâm đến mấy chuyện phiền phức đó.
Cô ta
im lặng không nói gì, chắc câu trả lời của tôi khác với dự đoán ban đầu của cô
ta.
“Anh
trai em cũng sẽ không quản nữa, chỉ cần Mỹ Tuệ tha thứ cho em thì mọi chuyện sẽ
được giải quyết.” Tôi nhìn biểu hiện đau khổ trên mặt cô ấy, không cầm lòng nổi
liền vẽ ra cho cô ấy một lối thoát.
“Chị Y
Thần, em biết em phải làm gì rồi ạ.” Cô ấy khẽ vò tờ giấy ăn trong tay, cuộn
tròn lại, rồi lại mở ra, sau đó lại cuộn lại, rồi lại mở ra, cứ lặp đi lặp lại
động tác ấy.
“Chị
thực sự là rất tò mò, em và Trần Phi Hoàn, làm sao lại cấu kết với nhau vậy?”
Câu hỏi này tôi thật sự muốn hỏi từng người trong hai bọn họ, chỉ là chưa có cơ
hội mà thôi.
Quả
nhiên cô ấy có chút kinh ngạc trước câu hỏi của tôi, miệng khẽ nhắc lại từ “cấu
kết”. Tôi nghĩ lại, dùng hai từ này để nói về quan hệ của bọn họ cũng có phần
không được chính xác cho lắm.
Cô ấy
uống một ngụm Coca: “Chúng em… Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, em đã có cảm giác
tim mình loạn nhịp, vô cùng căng thẳng. Lần ấy, em thực sự nghĩ rằng Trần Phi
Hoàn là em trai của hai chị, cho đến khi chị Mỹ Tuệ gọi anh ấy là “anh yêu”, em
mới biết mình đã hiểu lầm, nhưng trái tim em vẫn không chịu từ bỏ, sau đó…”
Cô ấy
giải thích một cách rất logic, tôi cũng chăm chú lắng nghe. Chúng tôi nói
chuyện đến ba rưỡi sáng. Trời sáng rất nhanh, đúng, rất nhanh.
“Em
định ở lại mấy ngày?” Tôi nhìn cô ấy rồi hỏi.
“Em
muốn đợi đến khi chị Mỹ Tuệ tha thứ.” Ngữ khí của Lăng Vũ rất kiên định, dáng
vẻ như thể “chưa đến Hoàng Hà chưa biết sợ” [2]. Cái gì gọi là “tha thứ”, có lẽ
muốn nói là “tác thành”, là người yêu chuyển thành người thân. Tôi lại nhìn ra
cửa số, tạnh mưa rồi.
[2] Sông Hoàng Hà, ý
câu này là: sông Hoàng Hà nước to sóng dữ, những người chưa đến đó thì còn
tưởng sẽ vượt qua được.
“Anh
trai em có biết không?” Tôi lại mở miệng, muốn hỏi câu gì đó.
“Anh em
không biết. Chị Y Thần, xin chị đừng nói cho anh em biết, đợi đến khi được chị
Mỹ Tuệ tha thứ, em sẽ đi tìm anh ấy. Nếu anh ấy biết em đến đây, nhất định sẽ
bắt em quay về.” “Cô em xinh đẹp” có chút kích động, bất kể ba bảy hai mươi mốt
gì cũng phải kéo lấy tay tôi, giữ thật chặt. Tay cô ấy hơi lạnh, có lẽ là hơi
lạnh của cốc Coca truyền sang.
Nha đầu
này mới quen biết anh chàng hũ nút đó mấy ngày mà đã chấp nhận trả giá vì anh
ta như thế. Tôi khẽ lắc đầu, cảm thấy hơi chóng mặt.
Từ nhà
hàng Mc Donald đi ra, tôi hướng về phía tây, Lăng Vũ đi về hướng đông. Bầu trời
sau cơn mưa vẫn còn âm u, không khí hơi lạnh và ẩm ướt.
Sau khi
đường ai nấy đi, tôi đi về cái ổ của mình. Đồng hồ trên tường vẫn tích tắc
chạy. Bốn giờ mười phút sáng, không còn sớm nữa. Tôi ngồi trên sofa không ngừng
bấm điều khiển chuyển kênh ti vi, sau đó tắt ti vi, ngồi thẫn thờ hồi lâu.
Trong cuộc sông này, rốt cuộc điều gì là quan trọng nhất? Sự nghiệp? Tình yêu?
Hạnh phúc? Hay là niềm vui?