Chúng ta có thể thất tình, nhưng nhất
định phải mang tình yêu đó chôn xuống nơi sâu nhất của trái tim. Chúng ta có
thể tha thứ nhưng nhất định phải quên đi kẻ đã làm mình tổn thương. Bởi vì, một
ngày nào đó, có lẽ chúng ta sẽ dần dần yêu một người khác, mà người đó nhất
định sẽ mang đến cho ta hạnh phúc. Những gì đã qua hãy để cho nó qua đi, vì
yêu, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi.
Trên
đường về, lúc đi qua một cửa hàng hoa trên phố Hồng Kỳ, tôi nhìn thấy Lăng Sở
dắt tay một cô gái bước vào, bộ dạng có vẻ rất thân thiết. Tôi cho rằng mấy hôm
nay mình quá mệt cho nên đang hoa mắt, không ngờ lại nhìn thấy thật sự là chiếc
xe màu bạc của anh ta đang đậu bên hè phố.
Tôi có
chút tức giận, cũng chẳng hiểu được là vì sao. Sau khi ra sức giơ chân đá vào
cây liễu, tôi quay đầu bỏ đi. Từ nay về sau, tôi tin rằng trên thế giới này
không còn tồn tại cái gọi là đàn ông tốt nữa, nếu có đi chăng nữa thì Hứa Y
Thần tôi cũng không có may mắn gặp được. Trung chính một lòng, cụm từ này trong
phút chốc đã hoàn toàn biến mất khỏi bộ não của tôi.
Tôi
chúa ghét người khác lừa dối mình, càng chịu không nổi mấy cái gọi là diễn trò.
Tôi vừa
đi vừa đá đạp lung tung những thứ đáng khinh rơi vãi trên đường, làm chúng phát
ra những tiếng kêu “tinh tinh, tang tang”. Người đi đường đều quay lại nhìn tôi
bằng ánh mắt kỳ dị, tôi thực sự đang trong bộ dạng đầu tóc rối bù, quần áo nhăn
nhúm, điệu bộ hung hăng như ác quỷ.
Với
tính cách nóng nảy của tôi, lúc đầu tôi thật sự muốn bước sang đường cho đôi
cẩu nam nữ ấy hai cái bạt tai. Nhưng sau một hồi bình tĩnh suy nghĩ, tôi đã
hiểu ra một chuyện, đó là: Lăng Sở có cảm tình với bất cứ cô gái nào khác trên
thế giới này thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi vừa
đi trên đường vừa nghĩ Lăng Sở và cô gái đó vào cửa hàng hoa mua loại hoa gì.
Hoa hồng? Hoa bách hợp? Hoa hồng xanh? Mải nghĩ tới những chuyện vớ vẩn này tôi
đã về tới nhà lúc nào không biết.
Lúc vào
nhà tôi mới phát hiện ra toàn thân mình toàn mùi thuốc khử trùng 84 HW [1]. Sau
khi cho đám quần áo bẩn vừa thay vào trong máy giặt, tôi nằm dài trên sofa xem
ti vi. Gần đây trên ti vi có chiếu mấy bộ phim truyền hình dài tập, thực sự tôi
không thích xem. Nghe thấy máy giặt vắt quần áo phát ra những tiếng “ù ù” đau
cả đầu, tôi tìm chứng minh thư trong túi đi đến quán cà phê internet hôm qua.
[1] 84 HW: là một chất
khử trùng hiệu quả cao phổ biến, không có độc, có tính khử trùng mạnh, có thể
diệt được virus viêm gan B, HIV, virus baiij liệt và các bào tử vi khuẩn SARS
và các mầm bệnh khác. 84 HW là sự lựa chọn đầu tiên trong công tác phòng chống
SARS trước đây.
Cô nhân
viên thu ngân chăm chú nhìn tôi, lấy ra thẻ dùng máy số ba mươi ba đưa cho tôi.
Lúc ngồi đợi máy khởi động, tôi chợt nhớ đến cậu bé tóc vàng và bao thuốc lá
trắng hiệu Bảy con sói. Tôi đưa tay vào túi quần tìm bao thuốc, nhưng trước khi
đến đây tôi lại vừa thay quần áo. Chắc giờ nó đã biến thành một mớ nhũn nhoét
trong máy giặt rồi. Mà sao tự nhiên tôi lại nhớ tới cậu thiếu niên chẳng có cơ
bắp, trông như suy dinh dưỡng ấy thế nhỉ?
Tôi
không hiểu sao khi đăng nhập QQ lại cho cậu ta vào nhóm “bạn tốt”, quả nhiên
cậu ta cũng đang online. Tôi ngồi thẳng lên, cẩn thận như dò mìn, quét ánh mắt
một vòng quanh quán cà phê internet này, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng cậu
ta ở đâu.
Nickname
trên mạng của cậu chàng tóc vàng đó là Vì bạn bỏ sắc. Quả nhiên không thấy cậu
ta chat với tôi, có lẽ tôi đã bắt đầu thấy tò mò về anh chàng này rồi. Tôi
chuyển trạng thái QQ của mình thành “đang bận”, sau đó một mình chơi trò Đấu
địa chủ [2]. Trước đây tôi và Y Dương có gây ra một số chuyện
“tàn nhẫn vô tình”, chuyên hợp tác với nhau làm kẻ cướp, cướp tài sản của bọn
phú nông, sau đó bị đám người bị hại chửi rủa thậm tệ. Đến nay tôi vĩnh viễn là
kẻ cướp, không còn bị ai mắng là “đồ ngốc” nữa.
[2] Một trò chơi trên
mạng QQ, giống với trò Nông trại vui vẻ của Zing.
Tôi
thoát khỏi trò chơi, lại không ngờ người bước vào phòng chơi lại là Vì bạn bỏ
sắc. Tôi ngây người một lát, sau đó mở cửa sổ chat với cậu ta, đánh mấy chữ
ngắn gọn: “Không chơi Hành trình chinh phạt à?”
Cậu ta
trả lời bằng một hình mặt cười dễ thương: “Giúp chị diệt địa chủ.”
Tôi gửi
cho cậu ta hình mặt khóc, sau đó còn thêm ba dấu chấm than và câu: “Ai thèm.”
Cậu ta
có vẻ lúng túng, đánh vào cửa sổ chat có một từ: “Haizz.”
Chúng
tôi đấu với hết địa chủ này đến địa chủ khác, không thua hết điểm cũng không
mất mạng. Lúc tôi thua tới sáu mươi tám điểm thì Lăng Sở gọi điện đến, tôi tắt
chuông, không nghe máy.
Không
biết tại sao, tôi lại nghĩ tới chuyện “cây dâu” [3] lúc chiều. Sau đó “hắt xì”
hai tiếng, rất khó chịu. Điện thoại lại rung, màn hình nhấp nháy sáng cả một
góc bàn.
[3] Lấy ý từ thành ngữ
“trên bộc trong dâu”, chỉ nơi trai gái tự tình, ám chỉ chuyện trăng gió.
“Chị
đang nghĩ gì?” Cậu chàng tóc vàng hỏi qua cửa sổ chát QQ. Tôi vừa nhìn màn hình
điện thoại vừa nghĩ tận đâu đâu, trả lời qua quýt: “Không nghĩ gì.”
Lăng Sở
giống như kẻ không va vào tường không quay đầu lại, tiếp tục gọi tới, tôi tức
giận ấn vào nút nghe. Anh ấy ở đầu bên kia lên tiếng “a lô”, tôi ném điện thoại
xuống bàn, tiếp tục chơi trò Đấu địa chủ.
Lần này
là tôi thua hai mươi tư điểm: “Lăng Sở, ai khiến anh gọi điện vào lúc này, hại
tôi thua sạch rồi.” Tôi vừa nhấn chuột vừa thầm chửi mắng. Lúc điện thoại hiển
thị thời gian gọi đến là năm phút mười bốn giây, điện thoại bị ngắt, tôi hét
“cút” một tiếng, không thèm quan tâm anh ta nữa.
Lúc
tiếp tục chơi ván mới của trò Đấu địa chủ, điện
thoại lại kêu.
“Lăng
Sở, rốt cuộc anh muốn gì?” Tôi nghe điện thoại, lại không có cách nào kìm nén
cơn giận, to tiếng quát ầm cả quán cà phê internet này. Lúc này tôi cũng không
có cách nào học theo phong thái điềm tĩnh của bố tôi, cứ như núi lửa phun trào.
“Y
Thần, em làm sao vậy?” Lăng Sở lên tiếng hỏi, giả vờ ngốc nghếch trước tôi, làm
ra vẻ của một kẻ bất hạnh đáng thương. Tôi thật sự muốn đánh anh ta cho đến tím
bầm mặt mũi, khiến anh ta phải quỳ xuống cầu xin tôi, rồi nhìn anh ta thành tâm
hối cải.
“Lăng
Sở, anh có phải đàn ông không? Dám làm mà không dám nhận.” Thấy anh ta cứ giả
vờ ngốc mãi, tôi càng nghĩ anh ta đúng là đồ mặt dày. Đây là lần đầu tiên tôi
dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta, bất luận là bình thường người này đã
đối xử với tôi như thế nào.
Tôi
nghĩ rằng tôi ghét những tên đàn ông không có dũng khí.
“Hứa Y
Thần, em lên cơn thần kinh à? Có chuyện gì mau nói thẳng ra đi.” Lăng Sở cũng
bắt đầu lên giọng, có lẽ ý anh ta muốn nói tôi đang nói vòng vo tam quốc.
“Vậy
được, anh đã nói thế thì tôi cũng không úp mở nữa. Lăng Sở, anh hãy như một đại
trượng phu, dám làm dám nhận.” Rào đón một hồi tôi vẫn chưa đi vào chủ đề
chính, về sau tôi mới đem chuyện đó gói vào câu cuối: “Anh suốt ngày giả vờ giả
vịt quan tâm tôi, ai không biết anh đang làm cái trò quỷ gì, anh đã có người
phụ nữ khác còn chạy đến tìm tôi làm gì?”
Không
biết tại sao tôi lại tức giận chuyện đâu đâu như vậy? Là giận vì Lăng Sở lừa
dối tôi hay là tức giận như một cô gái đang ghen? Tôi đá cái ghế ra xa, chờ câu
trả lời của anh ta.
“Em nói
linh tinh cái gì vậy? Y Thần, em thật là… Em đang ở đâu? Gặp anh rồi nói chuyện
được không?” Giọng anh ta nghe như người muốn giải thích nhưng lại không thể
giải thích. Lăng Sở, anh lại tiếp tục giả làm “chim thịt” [5] à?
[5] Ngôn ngữ mạng,
xuất phát từ việc con người nuôi chim bồ câu để chơi và đưa thư, sau đó có
nhiều người thích ăn thịt chim bồ câu, sợ bị người khác lên án bèn đổi tên chim
bồ câu thành “chim thịt”, từ này có ý chỉ những người giả vờ vô tội.
“Cổng
nhà.” Tôi không ngập ngừng trả lời anh ta rồi cúp máy luôn.
Trong
phòng game Đấu địa chủ lúc này
chỉ còn lại một mình tôi, dòng dòng tin nhắn khiến tôi có chút phân tâm, ngại
đọc nên đành tắt máy. Sau khi trả máy, tôi nhận lại tiền đặt cược, đi về cổng
khu nhà. Lăng Sở, lát nữa anh mà không giải thích rõ ràng, tôi chắc chắn sẽ khiến
anh chết rất khó coi.
Bác bảo
vệ khu nhà, thò đầu ra khỏi cửa sổ phòng bảo vệ, đôi mắt như camera dán vào
người tôi khiến tôi cảm thấy mất tự chủ, toàn thân nổi gai ốc, phải trốn sau
gốc liễu bên ngoài cổng khu nhà.
Không
lâu sau, một chiếc xe hơi chầm chậm tiến đến, đèn xe chiếu sáng một khoảng xa
xa, sáng chói khiến tôi không dám mở mắt, tôi đưa tay che ngang mắt, bước đến
chỗ xe đậu.
Lúc tôi
ngồi lên ghế phụ, trong xe thoang thoảng mùi nước hoa dịu nhẹ, cảm giác nếu có
phải gửi hàng trăm lần cũng không chán. Tôi lớn từng này rồi nhưng đây là lần
đầu tiên được ngửi mùi nước hoa dễ chịu thế này, rất thích, vô cùng thích. Trực
giác của phụ nữ mách bảo tôi quay đầu lại, ngồi ở ghế sau là một cô gái trẻ
trung xinh đẹp. Anh chàng Lăng Sở này từ bao giờ lại có hứng thú với mẫu phụ nữ
tài sắc thế này. Cô gái ấy có hai hàng mi dài, hàm răng trắng bóng, khuôn mặt
đáng yêu, bên cạnh còn có thêm lẵng hoa tươi nữa, trông chẳng khác nào một cô
ca sĩ hát trong phòng trà.
Tôi
nghiến răng, nắm chặt tay, thật sự rất muốn đấm anh ta.
“Y
Thần, người em nói là cô ấy sao?” Lăng Sở đánh tay lái, chuẩn bị rẽ vào khu
nhà.
Tôi
nhìn hai bên đường đi, không nói gì. Ba mặt một lời thế này thì tôi còn có thể
nói được gì nữa chứ?
“Đây là
chị dâu tương lai sao? Đã nghe anh trai em nhắc nhiều tới chị.” Còn chưa đợi
tôi trả lời câu hỏi của Lăng Sở, cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi ghế sau đã lên
tiếng trước. Câu nói này đủ để ném tôi rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục,
mãi mãi không được đầu thai.
Tôi á
khẩu, hồi lâu sau cũng không nói được câu gì.
Chị dâu
tương lai? Đây là cái gì với cái gì vậy? Tôi đã nói tôi là chị dâu tương lai
của cô hay sao? Tôi đã cùng Y Dương thề non hẹn biển rồi, làm sao mà thay đổi
được.
Lăng Sở
thở dài, ra vẻ một người từng trải, nói: “Y Thần tất nhiên là quan tâm tới anh
rồi.”
Tôi
thề, nếu không có cô em gái trẻ trung xin đẹp của anh ta ở đây, tên Lăng Sở này
nhất định sẽ bị tôi xử tử. Tôi cấu anh ta thật đau, Lăng Sở cố chịu đau, không
dám kêu một tiếng.
Nha đầu
này tên là Lăng Vũ, là em một nhà của Lăng Sở. Lẵng hoa đó và cả thuốc bổ để ở
ghế sau là bọn họ mua tới thăm bố tôi, bảo sao tôi lại không nguôi ngoai? Những
việc Y Dương không làm được đều có Lăng Sở làm thay rồi. Tôi đưa hai tay chống
cằm, nhất thời không biết phải nói gì.
Lăng Sở
chưa từng nói với tôi rằng anh ấy có em gái, tôi cũng chưa từng hỏi chuyện đó.
Nghe nói cô em gái xinh đẹp đó vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng chuẩn bị chuyển
tới đây, một mình kiếm kế sinh nhai.
Cô ấy
quay sang tôi, cười vui vẻ, nói: “Sau này em phải nhờ cậy chị nhiều.”
Bây giờ
là tám giờ tối, tôi ngồi xe của Lăng Sở, nhân tiện đến bệnh viện luôn, anh em
Lăng Sở nói không muốn lên đó làm phiền chúng tôi, nên họ sẽ ngồi trong xe đợi
tôi quay lại. Tôi khệ nệ túi lớn túi nhỏ, một mình đi thẳng lên tầng năm. Buổi
tối bệnh viện rất yên tĩnh, hành lang cũng rất yên tĩnh và có vẻ gì đó rất âm
u.
Tôi
nghĩ bố tôi đã ngủ rồi, nhưng khi mở cửa bước vào lại thấy ông vẫn đang đọc
báo. Hứa Y Nam – con heo chết tiệt đó đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế cạnh giường,
thấy tôi đồ đạc lỉnh kỉnh bước vào liền hỏi: “Y Thần, em cướp ở đâu thế?”
Không
biết vì sao, cứ nhìn anh ấy tôi lại nhớ đến nhân vật Trư Bát Giới trong phim Tây
du ký. Nói một câu khó nghe như vậy, anh ấy cũng chỉ xứng
đôi vừa lứa với con heo đó, ngoài ra không xứng đáng được so sánh với bất cứ
cái gì khác.
Tôi đặt
đồ đạc xuống bàn, Hứa Y Nam vẫn không ngừng truy vấn là vị thánh nào đã thương
tình ban cho. Tôi tức giận chỉ thẳng tay đuổi anh ấy ra khỏi cửa. Bố vẫn chăm
chú đọc báo, không quan tâm đến chuyện của chúng tôi.
Tôi
đứng bên cạnh Hứa Y nam, rõ ràng tôi không phải là đối thủ của anh ấy. Anh
chàng này cao to hơn tôi, vừa nói vừa phải cúi đầu nhìn xuống, rõ ràng có chút
nể mặt bố tôi mà không dám làm càn.
Tôi đá
cho anh ấy một cái, bỏ qua tất cả những lời thừa thãi, đi thẳng vào chủ đề
chính: “Chuyện em và Y Dương, có phải anh đã nói với bố mẹ khôn?” Anh ấy không
dám nhìn thẳng vào tôi, không ngừng gãi đầu gãi tai.
Tôi
không nhịn được lại bẹo cái má phúng phính của anh ấy một cái, vừa bẹo vừa nói:
“Hứa Y Nam, miệng anh làm sao lại giống cái muôi thủng thế?” Vì không muốn bố
nghe thấy nên tôi cố gắng hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể.
Hứa Y
Nam cũng không phải là cái đèn hết dầu, con heo ấy cũng chân đá tay đấm, không
may tôi kịp thời né được, thoát khỏi nanh vuốt của anh ấy.
“Hứa Y
Thần, anh nói cho em biết, em lớn như thế này rồi, còn nhỏ nhắn gì nữa đâu mà
tại sao không có chút yểu điệu thục nữ nào hết vậy! Phải học tập chị dâu của em
kia kìa, nếu không người ngoài nhìn vào lại bảo bố mẹ chúng ta không biết dạy
con.” Anh ấy trợn mắt nhìn tôi đưa tay mở cửa.
Tôi bỏ
qua những lời anh ấy vừa phun ra, lên mặt không thèm chấp vặt, nói: “Anh cứ
chống mắt lên mà coi.” Sau đó tôi giơ tay vuốt vuốt mấy sợi tóc trên đỉnh đầu
cho gọn lại rồi đi về.
Lăng Sở
và cô em gái Lăng Vũ trẻ đẹp của anh ta vẫn ở đó đợi tôi, sau khi đưa tôi về
nhà họ mới về. Trên đường đi tôi không nói câu nào, thấy tôi có vẻ như muốn làm
người câm, Lăng Sở công kích tôi một hồi, chỉ có điều tôi lại chẳng quan tâm
tới mấy thứ đó, tiếp tục ngồi im.
Năm
ngày nghỉ phép trôi qua rất nhanh, nói là nghỉ phép những tôi cũng không thấy
mình sung sướng hơn chút nào, có chăng chỉ là được ngủ nhiều hơn một chút.
Đang
bước nhanh để đến công ty, tôi bỗng cảm thấy bước chân như bị níu lại, lẽ nào
là do lực hấp dẫn của trái đất? Tôi cúi đầu nhìn xuống, một cục gì vừa đen vừa
dính đang bám chặt vào phía dưới giày của tôi, nhìn kỹ hơn một chút thì ra đó
là bã kẹo cao su.
Tôi
giận dữ cau mặt, tức đến phát khóc. Lúc đến trước cầu thang, tôi ra sức quẹt
giày vào bậc thang: “Sao mà khốn nạn thế, bố mẹ nó có dạy dỗ nó làm người không
vậy trời?” Tôi vừa lớn tiếng chửi bới vừa tìm mọi cách để tống khứ miếng bã kẹo
cao su đó ra khỏi giày. Kỳ cạch cạy cạy gạt gạt đến mỏi nhừ chân mà vẫn không
làm thế nào cho nó rơi ra được.
Lúc đến
công ty, phòng tôi đã đông đủ, mọi người cùng hỏi: “Y Thần, mấy ngày nghĩ cô an
dưỡng kiểu gì mà lại tiều tuỵ thế này? Chơi sung quá à?” Tôi cười “hi hi”, cầm
lấy tách cà phê.
Phải
nói gì đây, mấy ngày nghỉ này có lẽ còn chưa đủ.
Tôi cho
rằng một người chỉ mệt mỏi về thể xác thì không tính là mệt, người đau khổ về
mặt tinh thần mới được coi là mệt. Kể từ khi tôi và Y Dương chia tay đến nay,
chuyện này vẫn giày vò tôi, đến mức những người biết tôi, giờ gặp lại đều nói
trông tôi già đi mấy tuổi.
Tôi
nhìn chiếc máy bay đang bay trên bầu trời phía ngoài cửa sổ, bị những đám mây
trắng muốt dần dần nuốt gọn, rồi lẳng lặng rời đi. Có phải chiếc máy bay đó
đang bay đến Bắc Kinh? Khoé miệng tôi bất giác hé một nụ cười.
Hết giờ
làm việc, tôi gọi điện cho Mỹ Tuệ nói phải tụ tập một bữa, ai ngờ là nha đầu
mấy ngày liền không thấy lộ diện ấy lại đồng ý ngay, còn nói cái gì mà sẽ mang
theo cả anh chàng hũ nút đó cùng đi nữa. Tôi nghe xong có ý muốn từ chối, nhưng
lại ngần ngại không dám nói ra. Nghĩ đến việc phải làm cái bóng đèn bảy trăm
oát [6], tôi lại điện cho Lăng Sở. Anh chàng đang đưa em gái đi tìm việc. Tôi
nghiến chặt răng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bảo anh ấy đưa em gái đến nhà tôi
chơi.
[6] Nhân vật tự so
sánh mình với cái bóng đèn, ý nghĩa tương tự câu “kỳ đà cản mũi” trong tiếng
Việt.
Tối đó,
tại căn phòng không mấy rộng rãi của tôi xuất hiện hình bóng của năm chàng trai
cô gái. Nói là đi trước thời đại thì không hẳn đúng, nhưng ít ra đây cũng là
những thanh niên thời hiện đại.
Lăng Sở
và Mỹ Tuệ mua nhiều đồ ăn ngon, tôi không biết nấu cơm, đành yên lặng ngồi xổm
trong góc bếp nhặt rau. Hai người đó bận đến mức chẳng nói cười gì, tất nhiên
vẫn có thể bắc nồi lên bếp.
Kỳ thực
tôi chỉ bày biện những đồ ăn này ở trong bếp mà thôi. Đối với tôi mà nói, bữa
tối nay có thể coi như tôi không có tác dụng gì.
Hai
thanh niên, một người phía đông, một người phía tây ngồi trên sofa xem ti vi,
tôi thật sự vừa tức giận vừa ghen tị. Hai người đó đang hào hứng nói chuyện về Diễn
đàn bách gia [7]. Tôi nghe loáng thoáng, câu được câu mất mà thấy
đau hết cả đầu. Em gái xinh đẹp đó đưa cho anh chàng hũ nút một quả chuối đã
bóc vở, anh chàng này không khách khí nhận lấy luôn.
[7] Một chương trình
truyền hình của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.
Tôi cảm
thấy Trần Phi Hoàn và Lăng Vũ bên nhau mới là một bức tranh hoàn mỹ, không giải
thích được là vì sao tôi lại thấy vậy, có thể là hai người này tâm đầu ý hợp…
Tóm lại là nhìn bọn họ bên cạnh nhau thì rất xứng đôi.
Tôi say
sưa ngắm nhìn bọn họ, đến mức nhặt cần tây trụi lui lủi.
Những
câu này bất luộn như thế nào cũng không được để Mỹ Tuệ nghe thấy, nếu Mỹ Tuệ
biết thì khuỷu tay tôi không bị cô ấy bẻ gãy mới là lạ.
Tôi
đứng ở cửa phòng bếp, không có việc gì. Kỳ thực là tôi ghét mùi dầu ăn đang
dùng xào rau trên bếp. Trên đời này, việc làm một người phụ nữ của gia đình và
tôi chắc là không có duyên.
“Y
Thần, bưng rau.” Một giọng nói vang lên, tôi giống như con cún chạy lăng xăng
bưng rau bê canh. Cuối cùng thức ăn được bày biện xong hết, tôi được ăn cơm
rồi. Người ta nói cấm có sai, tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ…
Tôi
không muốn mời rượu, một là vì ở đây có hai “vị thành niên”, hai là lại sợ mình
say xỉn mất hết lý trí như lần trước.
Em gái
xinh đẹp đó không chút ngại ngùng gắp cho anh chàng hũ nút đó một cái cánh gà,
rồi múc cho anh ta một ít canh. Lẽ nào thanh niên thời đại mới đều không e ngại
bày tỏ tình cảm của bản thân như vậy? Tôi yên lặng như đang nhìn thức ăn, trên
mặt Mỹ Tuệ đã có chút thay đổi tế nhị. Trên bàn ăn không ai nói gì, chỉ có
tiếng bát đũa chạm nhau lách cách.
Về sau
tôi đành lên tiếng hỏi Lăng Vũ đã tìm được việc hay chưa.
Cô nàng
đầu tiên còn úp úp mở mở, trước hết là nhìn bá cơm trên tay anh trai, sau đó
mới khẽ lắc đầu nói: “Vẫn chưa tìm được.”
Lúc tôi
hỏi Lăng Vũ muốn tìm công việc như thế nào, cô nàng chỉ cười cười nói: “Tìm rồi
mới biết ạ.”
Anh
chàng hũ nút kia đặt nửa cánh gà gặm dở xuống bát, nhằn xương gà ra, rất sôi
nổi nói: “Không thì đến toà soạn bọn anh thử xem sao.”
Tôi
cười to: “Thân cậu còn chưa lo xong, còn muốn đèo bòng à?” Anh chàng hũ nuuts
này hôm nay làm sao lại nói những lời kỳ lạ thế nhỉ, thậm chí còn nói nhiều hơn
lần trước gặp tôi gấp mấy lần. Tôi bắt đầu có chút nghi ngờ, còn nữa, tôi càng
không tin mối tình chị em của cậu ta và Mỹ Tuệ có thể có kết cục tốt đẹp.
Mỹ Tuệ
có chút tức giận, cầm đũa gõ gõ vào bát của anh chàng hũ nút, sau đó tiếp tục
ăn cơm.
Bữa cơm
kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ như vậy. Tôi cúi đầu ăn nốt chỗ cơm
rồi đứng dậy sau cùng.
Không
khí và quan hệ trong căn phòng này đều rất không bình thường, tôi giả vờ mượn
cớ đi mua đồ để đi xuống lầu. Trăng hôm nay sáng lạ, vầng trăng tròn tròn trên
cao, ánh sáng chiếu khắp nơi, bóng tôi in trên mặt đất lúc ngắn, lúc dài.
Tôi
ngồi trên một cái ghế dài ngắm bầu trời, cho đến khi cổ mỏi nhừ thì nhìn thấy
Tiểu Hắc Tử đi xuống lầu. Tên Tiểu Hắc Tử đó kém tôi một tuổi, dáng người vừa
cao vừa gầy, mái tóc ngắn, nhìn rất có khí chất. Nếu không phải là vì tôi đã gặp
Y Dương từ trước thì chưa biết chừng tôi sẽ phải lòng Tiểu Hắc Tử này. Tiểu Hắc
Tử tới nay vẫn chưa có người yêu, là bởi vì cậu ta đòi hỏi quá cao ở đối
phương, cô gái mà cậu ta tìm phải có ngoại hình xinh đẹp, tính cách hiền hoà,
là một người dâu hiền vợ thảo. Tôi thấy không phải cậu ta đang tìm người yêu mà
là đang tìm một con chó nghiệp vụ tốt.
Tiểu tử
này không biết vì sao hôm nay lại ra đây hóng gió thế này? Sau đó tôi ngửi thấy
mùi sầu riêng, nhớ tới hai ngày trước vì chuyện mẹ con cậu ta ăn sầu riêng mà
mẹ cậu ta và bà cụ hàng xóm đã cãi nhau một trận ra trò.
Hắc Tử
là con của một bà mẹ đơn thân, cho nên tôi có cảm giác đặc biệt với cậu ta, có
điều không phải là sự đồng cảm, cũng không phải là lòng thương hại.
“Hi,
chị Y Thần. Một mình ở đây phơi nắng à?” Cậu ta vừa nói vừa làm không khí có
mùi khó chịu, tiểu tử này mãi mãi không thể nào ăn nói ngọt ngào được.
“Buổi
tối thế này thì ngắm mặt trời ở đâu?” Kỳ thực tôi muốn nói: “Buổi tối mà muốn
ngắm mặt trời thì chỉ có xuống âm phủ, ở dương thế thì ngắm cái nỗi gì.” Nhưng
những lời này sắp thoát ra khỏi miệng, tôi lại thấy không được thích hợp lắm
cho nên vội nói tránh đi.
Cậu ta
ngồi xuống cái chỗ cái ghế dài tôi ngồi một chút, thở ra một hơi.
Tôi
nhìn cậu ra, hỏi: “Hắc Tử, có thuốc lá không?”
Cậu ta
chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó quay đi tìm trong túi quần, rút ra một bao
thuốc, tôi bật lửa mà thấy lòng bàn tay toát mồ hôi, có lẽ hôm nay thời tiết
quá nóng. Sau khi bật đến n lần mà không được, dưới ánh trăng mờ mờ tôi mới
phát hiện ra nó hết ga rồi, Tiểu Hắc Tử cũng thử bật nhưng không được bèn tức
giận ném nó xuống đất.
Cuối
cùng tôi cũng hiểu được một điều, sau đó than thở: “Trên đời này bất hạnh nhất
không phải là ngậm điếu thuốc vào mồm rồi mà không thể tìm thấy bật lửa mà là
bật lửa có trong tay nhưng lại không thể đánh ra lửa.”
Hắc Tử
bất lực lắc đầu đi lên tầng, lúc đến trước cửa còn quay lại tiếp tục mở miệng
sầu riêng hỏi tôi có cần bật lửa nữa không.
Thế là
tôi giữ điếu thuốc chưa châm lửa tiếp tục ngồi đợi ở đó.
Cả toà nhà
đều sáng đèn, cũng không biết mấy người kia đang làm gì trong nhà tôi nữa, chỉ
là tôi có cảm giác chủ khách đảo lộn, tự nhiên tôi biến thành kẻ lang thang đầu
đường.
Một lúc
sau, đầu cầu thang xuất hiện một bóng đen, lúc có ánh đèn mới phát hiện ra đó
là Lăng Sở. Anh ấy nhìn tôi một cái sau đó đi tới phía tôi, thật không biết mắt
mũi tên tiểu tử này để đi đâu nữa, đã thấy tôi không vui vẻ ngồi đây lại còn
dám ý lớn ức nhỏ lấn chỗ của bản cô nương.
“Em ra
đây cho yên tĩnh à?” Đây là câu đầu tiên anh ấy nói.
Tôi
ngậm điếu thuốc, không quan tâm đến Lăng Sở.
“Hứa Y
Thần, đưa tay em cho anh.” Trong trí nhớ của tôi, có lẽ đây là lần đầu tiên
Lăng Sở gọi cả họ và tên của tôi. Tiểu tử này ăn nhầm gan báo hay sao mà dám
xưng hô với ta như vậy à?
Tôi ngồi
bên cạnh, giả câm giả điếc, chẳng đếm xỉa gì đến anh ấy.
“Nắm
tay nhé.” Nói xong, Lăng Sở giống như tên cướp, kéo lấy tay tôi, sau đó cứ cầm
tay như thế, tôi giằng co một lát rồi không chống cự nữa. Tôi nhìn Lăng Sở mà
trên mặt hiện lên hai chữ “hiếu kỳ”.
Lăng Sở
duỗi bàn tay trái của anh ấy, đặt lên trên bàn tay phải của tôi, sau đó nhờ ánh
đèn mờ mờ dưới lầu tạo thành bóng tay dài dài. Anh ấy chỉ nhìn dưới đất, là thế
này, bóng tay in dưới đất cho thấy tay chúng tôi từng chút từng chút đan vào
nhau, cuối cùng hợp làm một.
Tôi có
thể nhìn thấy ngón tay thanh tú của Lăng Sở đẹp như thế nào. Tôi và Lăng Sở
đang chơi trò “rối tay” dưới ánh đèn mờ ảo, hình ảnh nhìn thấy dưới đất là bàn
tay anh ấy đan chặt lấy tay tôi, cho dù đôi tay đó không có hơi ấm.
Tôi
cũng nhìn nhìn xuống đất, cảm thấy Lăng Sở cũng có chút lãng mạn, không nói ra,
anh ấy chỉ cười ngốc nghếch.
Tôi cúi
đầu, đu đưa chân, lúc này tôi cảm thấy bầu không khí bỗng dưng ngột ngạt, thậm
chí có chút bí bách. Sau đó vỗ vỗ đầu anh ấy, ném lại một câu: “IQ thấp” và
nghiêng ngả đi lên lầu.
Mỹ Tuệ
đang rửa bát, hai thiếu niên thời đại mới đó vẫn ngồi nhàn tản trên sofa xem ti
vi như lúc trước, tôi có chút ngứa mắt, đây là kiểu hình thái xã hội gì đây?
Thấy
tôi về, mấy người đó cùng đồng loạt cầm áo khoác, túi xách, lẽ nào sắp có một
trận động đất ở đây, tôi lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nước cam ép, tu một
hơi hết quá nửa bình.
“Y
Thần, cậu nhìn xem giờ đã là mấy giờ rồi, ở nhà trông nhà nhé. Chúng tớ phải về
đây, nhớ ngoan nhé.” Nói xong, Mỹ Tuệ giơ đôi tay dính đầy nước rửa bát hứng
dưới vòi nước, rửa sạch, vứt bỏ luôn cả hình tượng tiểu cung nữ bị bắt nạt và
lăng nhục đến cùng cực.
Tôi “ừ”
một tiếng rồi không nói gì nữa.
Sau khi
bọn họ đã về hết, tôi bắt đầu thu dọn căn phòng hỗn loạn, thành quả là bát đĩa
dính đầy dầu mỡ xếp đầy bồn rửa bát. Tôi thở dài một hơi, thật hối hận vì đã để
đám người đó đi một cách quá dễ dàng. Mỹ Tuệ, nha đầu này cũng thật thiếu ý
thức quá, mất bao nhiêu thời gian như thế mà cũng chỉ rửa xong có mỗi hai cái
bát.
Tôi dựa
vào bàn, không muốn nhúc nhích, đúng lúc này, điện thoại vang lên tiếng chuông,
có tin nhắn. Tôi vội vàng chạy lại, chắc đến mười phần là tin nhắn báo mình
không phải làm cái công việc rửa bát chán ngắt này.
Mười
giờ ba mươi mốt phút linh năm giây buổi tối ngày mùng Ba tháng Chín năm 2008,
cuối cùng tôi cũng biết thế nào là cứu tinh.
Tin
nhắn đến ấy có nội dung thế này: “Y Thần tiểu thư, anh biết là em rất ghét làm
việc nhà. Vậy có cần anh bỏ ra một giờ đến làm công giúp em không?”
Tôi cắn
một miếng dưa hấu đang để trên bàn, hận một điều là anh chàng đó không thể lập
tức tới đây. Đợi hơn ba phút sau, tôi không nhanh không chậm trả lời lại tin
nhắn đó bằng chữ “ok”, sau đó vừa uống Wahaha [8] vừa xem tiểu phẩm hài trên ti
vi.
[8] Wahaha là tên một
hãng nước giải khát nổi tiếng của Trung Quốc.
Khoảng
hơn mười phút sau, Lăng Sở tới. Tôi nằm dài trên sofa ngủ gật, chỉ mơ hồ nghe
anh chàng đó bận rộn rửa bát và thu dọn những thứ khác trong bếp.
Không
nhớ rõ đây là lần thứ mấy Lăng Sở làm giúp tôi nữa, chỉ có những lúc tôi lên
cơn lười anh ấy đều xuất hiện. Tục ngữ có câu: “Gửi than hồng trong bão
tuyết”[9] chắc là để dùng cho trường hợp này, đáng tiếc là bây giờ tất cả đã
dùng bếp ga, không ai dùng bếp than nữa.
[9] Tục ngữ của Trung
Quốc, chỉ sự giúp đỡ kịp thời, hiệu quả.
Tôi
thật sự không biết mình đã ngủ say đến thế nào, bởi vì tấm đệm sofa lồi lên
chọc vào eo tôi, rất khó chịu. Tôi công nhận người lười thì tay cũng lười, nói
tóm lại thì là tôi không muốn động đậy tay chân để nhấc đệm ra.
Lúc
sau, thấy Lăng Sở lay lay vai tôi, nói khẽ: “Vào giường ngủ đi.” Sau đó đưa
chai Wahaha lại gần miệng tôi. Tôi uống hai ngụm sau đó xỏ chân vào đôi dép lê
Mỹ Kỳ loạng choạng đi vào phòng ngủ.
Nghe
thấy tiếng Lăng Sở tắt đèn, nói vọng vào: “Y Thần, anh về đây.” Cuồi cùng là
tiếng khoá cửa tách một cái.
Kỳ thực
trong mắt tôi, Lăng Sở không phải là người giúp việc theo giờ gì cả, cho dù anh
ấy cam tâm tình nguyện làm bao nhiêu việc vì tôi, tôi vẫn cảm thấy biết ơn tự
đáy lòng.
Tối hôm
đó tôi bị đệm sofa chọc cho đau lưng, mãi mới ngủ được. Ngoài ra tôi còn nghĩ
lan man bao nhiêu là chuyện nữa, ví dụ như Y Dương hiện giờ thế nào, Hứa Y Nam
nói đã gửi đơn xin thôi việc là thật hay giả, Mỹ Tuệ liệu có chia tay anh chàng
hũ nút kia không.
Tôi cảm
thấy gần đây mình cũng hơi nhiều chuyện, toàn nghĩ những chuyện đâu đâu chẳng
liên quan gì đến nhau. Lo chuyện của mình cũng đủ mệt rồi, sao còn phải nghĩ
thay cho người khác những chuyện rác rưởi này cơ chứ.
Tôi
nhìn lên trần nhà và đếm cừu, đếm đến một trăm, cuối cùng đếm loạn cả lên mà
vẫn không ngủ được.
Phương
pháp đếm cừu ngốc nghếch này là do Hứa Y Nam bày cho tôi. Có lần bố tôi đi
vắng, mẹ về nhà tham dự hôn lễ của Anh Tử nhà chú ba, chỉ có tôi và Hứa Y Nam ở
nhà. Tôi còn nhớ rất rõ, bữa tối hôm đó là Hứa Y Nam nấu cho tôi, cháo tiểu
mạch. Nhưng vì anh ấy mải xem Doremon tập chín, cứ ngồi lì ở sofa. Sau khi tôi
gọi to đến lần thứ mười một, và từ bếp bốc lên mùi khét, mắt anh ấy mới rời
được màn hình ti vi để chạy vào bếp xem nồi cháo. Sự lơ đãng của anh ấy làm cho
cháo tiểu mạch biến thành cháo khê. Đêm đó, tôi đói không ngủ được bèn đi đến
giường của Hứa Y Nam đòi ăn, anh ấy lấy tay lau nước miếng quanh miệng rồi dụi
dụi mắt nói: “Sáng sớm mai là mẹ về rồi, đợi mẹ về sẽ mang cho em nhiều đồ ăn
ngon.” Tôi nói: “Anh, nhưng em đói không ngủ được.” Anh ấy trùm chăn kín mít,
giọng nói nghèn nghẹn: “Không ngủ được thì đếm cừu, đếm từ một đến năm mươi là
ngủ được ngay.” Thế là tôi ngoan ngoãn về phòng đếm cừu, đếm đến năm mươi quả
nhiên ngủ thiếp đi. Có lẽ lúc đó tôi còn chưa biết rằng nếu đếm cừu mà đếm
nhiều quá thì sẽ bị loạn.
Từ đó
về sau, cứ không ngủ được là tôi lại đếm cừu. Nhưng càng lớn, não càng bị nhồi
nhét đủ thứ chuyện linh tinh, nên không thể tập trung đếm được nữa.
Sáng
sớm hôm sau tôi gọi điện cho Hứa Y Nam hỏi thăm tình hình của bố, anh ấy ở đầu
bên kia chỉ ừ ừ à à, xem ra là còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Sau
cùng là tôi tức giận không chịu được, hét toáng lên: “Hứa Y Nam, anh đang làm
gì vậy?”
Anh ấy
lập tức thay đổi trạng thái, hỏi lại tôi một câu: “Cái gì?” Tôi đoán là anh
chàng này đã ngã từ trên giường xuống đất, chổng vó lên trời rồi. Thật là không
có sức đề kháng.
Hứa Y
Nam nói thêm một câu: “Bố xuất viện rồi, em cũng đừng quá lo lắng.” Sau đó ngắt
điện thoại.
Lẽ nào
tôi quan tâm đến bố tôi là sai? Thật là xúc phạm lòng hiếu thảo của tôi. Tôi
vừa đến công ty vừa lắng nghe chim khách hót ríu rít trong công viên. Lẽ nào
đây là điềm báo hôm nay tôi phát tài?
Sau khi
nghĩ ra chuyện này, trên đường từ nhà đến công ty tôi đều cúi đầu quan sát dưới
mặt đường, mặt cắm xuống đất cứ như tù nhân mới được thả vậy. Nhưng có ai biết,
sau khi ngồi vào bàn làm việc ở công ty, đến một xu tôi cũng chẳng nhặt được.
Xem
chừng câu nói: “Trên trời không tự nhiên rơi xuống bánh ngon” chẳng sai chút
nào.
Tôi
chán nản cuộn bản vẽ lại, trong đầu chẳng có một chút ý tưởng nào. Lão Lý và
một cô nhân viên văn thư mới chuyển đến đang nói chuyện rất say sưa, thầm thầm
thì thì có vẻ rất mờ ám. Sau đó tôi đi rót một tách cà phê, bưng đến phòng nghỉ
rồi nghỉ một lát. Lúc quay về, lão Lý vẫn còn nói liến thoắng, nhưng cô nhân
viên văn thư đó đã không còn hào hứng nữa, bắt đầu dùng những từ đơn ngắn gọn
như “ôi”, “hả”, “à”… để đáp lại.
Tôi
không sợ mất lòng mà tiếp cận Lão Lý, tính là giải vây cho mọi người. Thực ra
việc này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
“Lão
Lý, nhìn này, mười hai giờ rồi, bình thường giờ này chẳng phải chân anh đã thi
triển Kung fu vô cùng lợi hại rồi hay sao, lát nữa là hết món đậu kho thịt
đấy.” Lúc nói câu này tôi dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật, tránh làm anh ta nổi
giận rồi lại đòi tính sổ với tôi.
“Đúng
thế, đúng thế, nhà ăn của công ty ở dưới lầu phải không?” Cô nhân viên văn thư
đó vội vàng đứng dậy, cười cười rồi rời đi.
“Anh mà
còn không đi nhanh thì muộn rồi lại chẳng còn gì mà ăn đâu.” Tôi từ bàn của cô
ấy rút ra một tờ khăn giấy lau hai bên mép.
Lão Lý
biết điều quay lưng đi xuống nhà ăn. Anh ta học cách đi của đám người mẫu, hai
chân đi không chạm đất, nhìn ái chết đi được.
Tôi về
chỗ ngồi, tiếp tục nghĩ vẩn vơ, nhìn bản vẽ mà đầu óc loạn cả lên, không lâu
sau, cô nhân viên văn thư có dáng điệu yểu điệu thục nữ đó đi đến, đứng trước
bàn làm việc của tôi rồi nói: “Cái đó… vừa xong phải cảm ơn chị.”
Tôi
ngậm bút, trông giống hệt hình ảnh những nhân vật nữ lưu mạnh trong phim truyền
hình. Tôi không nhìn cô ấy, quay đầu ra cửa sổ nói: “Cảm ơn tôi cái gì, tôi chỉ
nói sự thật thôi. Lão Lý gần đây nhàn rỗi đến mức nhiều chuyện, cho nên mới
cùng cô nói những câu đó.”
Kỳ thực
trong lòng tôi không nghĩ như vậy, trực giác nói với tôi rằng vì cô nhân viên
văn thư này quá xinh đẹp nên Lão Lý mới kiếm cớ nói chuyện. Nhưng tôi không nói
ra, có một số câu, ở một số nơi, với một số người không nói thẳng ra ý nghĩ của
mình thì tốt hơn.
Cô ấy
khẽ cười rồi quay người bỏ đi. Tôi nhìn theo cô ấy, cô ấy thực sự rất dễ
thương.
Mọi
người trong phòng đều đi ăn trưa cả rồi, không biết vì sao tôi không đói, cũng
không muốn ăn. Không khí như đông cứng lại, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót gõ
lộp cộp và tiếng giày của nam đi cồm cộp từ phía ngoài hành lang vọng lại.
Tôi
chống cằm, lao tâm khổ tứ suy nghĩ, nhưng không hiểu là mình nghĩ gì nữa.
Mấy hôm
nay tôi ngủ quá nhiều, hôm nào cũng ngủ từ chập tối cho đến sáng. Lăng Sở cũng
biến mất, không có tin tức gì.
Cuộc
sống nhiều khi lại trống rỗng như vậy, vô cùng cô đơn. Không biết là từ cuối
tháng trước hay đầu tháng trước trở đi, tiền lương được trả vào tài khoản của
tôi tăng lên một chút so với trước, lãnh đạo công ty đã quyết định tăng lương
cho chúng tôi. Như vậy có nghĩa là từ bây giờ Hứa Y Thân tôi bắt đầu có một
khoản tiền dành dụm rồi. Tôi lấy ra mấy tờ tiền giấy màu hồng có in hình Mao
chủ tịch rồi không biết phải làm gì, đành một mình sang siêu thị ở đầu đường
mua sắm.
Một giờ
sáng, tôi nằm trên sofa ăn khoai lang sấy và xem đĩa hài mới nhất. Mọi thứ đang
diễn ra bình yên như vậy, bỗng có người gõ cửa rất mạnh. Có chuông không ấn, gõ
cái gì mà gõ? Tôi bỗng thấy căng thẳng, nửa đêm canh ba, thân gái một mình, có
ai đến tìm tôi làm gì?
Trong
phim vọng ra tiếng Châu Tinh Trì bị rơi từ trên lầu xuống, tôi nhìn màn hình mà
không cười nổi. Tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh, gấp gáp. Tôi rón rén đi ra
phía cửa, nghiến chặt răng hỏi một câu: “Ai?”
Ngoài
cửa đầu tiên không có tiếng trả lời, sau đó truyền đến tiếng âm thanh mơ hồ như
tiếng con gái, cuối cùng là tiếng vo ve như tiếng ruồi nhặng kêu đêm.
Tôi
dùng tốc độ nhanh nhất để mở cửa, cái người ngoài cửa đó nhanh chóng sải bước
vào trong.
“Mỹ
Tuệ, nửa đêm rồi cậu còn lên cơn điên gì thế? Có phải tớ bị bệnh tim không?” Cô
ấy đầu tóc bù xù, mắt đẫm lệ. Trong lòng tôi dường như có hàng vạn con chuồn
chuồn đang bay, vừa hoảng sợ, vừa lo lắng. Tôi nghĩ đêm hôm rồi mà nha đầu này
còn khóc lóc chạy đến tìm tôi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Thật sự muốn
mở miệng an ủi cô ấy mấy câu, nhưng lại không biết phải bắt đầu như thế nào.
Nha đầu
đó nhào đến ôm lấy cổ tôi, òa khóc. Tôi thấy hơi bối rối, dìu cô ấy lên ngồi
lên sofa. Đồng tính luyến ái chắc cũng chỉ thân mật đến như vậy.
Vừa nãy
xem phim hài còn có thể cười đến chảy nước mắt, vậy mà đột nhiên tôi lại thấy
buồn phiền. Tắt ti vi, tôi ôm cái gối dựa nghe Mỹ Tuệ tức giân kể chuyện trong
tiếng khóc.
Âm
thanh đó tôi nghe như tiếng oán trách, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mỹ Tuệ
vẫn không ngừng khóc, dáng vẻ oan ức khiến người khác đau lòng. Tôi nghĩ nếu
tôi là con trai thì tôi sẽ bị cái dáng vẻ đáng thương của cô ấy làm cho cảm
động.
Cả căn
phòng tràn ngập nỗi bi thương của Mỹ Tuệ, tôi cũng không biết căn nhà này có
cách âm có tốt không, có làm phiền hàng xóm không. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ
treo trên tường, nghe cô ấy thở dài mười bảy lần rồi. Có lẽ nha đầu này đã mệt
rồi, nín khóc, tảng đá đè nặng trong lòng tôi nãy giờ đã được bỏ xuống rồi, tôi
đã có thể thở phào một cái.
Sau đó
tôi ngồi nghiêm chỉnh lại, đợi đến khi Mỹ Tuệ bình tĩnh hơn mới hết sức thận
trọng hỏi: “Mỹ Tuệ, rốt cuộc là cậu bị làm sao?” Cô ấy lấy khăn giấy lau nước
mũi, sau đó ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn tôi, nói: “Anh ấy chia tay tớ rồi.”
Phần cuối của câu nói này bị cô ấy kéo dài ra, ngữ khí rất trầm.
Tôi đờ
đẫn nhìn cô ấy, giống như nhìn thấy mình ngày đầu, khốn đốn tột bậc.
Tình
yêu của Trần Phi Hoàn và Khả Mỹ Tuệ mới được hai tháng đã kết thúc rồi, thật là
đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Xem chừng có vẻ chưa phải là tình yêu, có lẽ
chỉ là đôi bên cảm thấy thích nhau.
Trong
chuyện tình cảm, Mỹ Tuệ cũng yếu đuối như trước đây. Nhìn thấy dáng vẻ chán
chường, suy sụp của cô ấy lúc này, tôi thật sự chỉ muốn mắng cô ấy mấy câu,
nhưng kìm lại được. Nhớ lại hồi mới chia tay Y Dương, bộ dạng của tôi chẳng
phải cũng nhếch nhác thế này hay sao?
Tôi thở
ra một hơi thật dài, cầm bao thuốc để trên bàn lên lấy một điếu, hoang mang
châm lửa. Mỹ Tuệ ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một cái, sau đó nói: “Cho
tớ xin một điếu.”
Tôi do
dự một lúc rồi đưa thuốc và châm lửa cho cô ấy.
Trong
phòng ngập tràn khói thuốc, dưới ánh đèn mờ ảo, từng vòng từng vòng cuộn lại
bay lên. Ở đây giống như bến đỗ bình yêu cho hai con người bị tổn thương.
Đây là
lần đầu tiên Mỹ Tuệ hút thuốc nên bị sặc khói thuốc. Tôi không biết phải nói gì
hơn nên lựa chọn cách im lặng. Nha đầu này vốn lạc quan, chuyện qua đi sẽ quên,
mấy ngày sẽ ổn. Nhưng lần này là chuyện tình cảm, không biết cô ấy có quên đi
đơn giản thế được không?
Tôi
nhìn màn hình ti vi tối om, nghe Mỹ Tuệ thở dài đầy bất lực.
Sau khi
bật lửa châm điếu thuốc khác, Mỹ Tuệ không ngẩng đầu nhìn sang tôi nói: “Anh ta
phản bội tớ chạy theo Lăng Vũ rồi.”
Giọng
nói của Mỹ Tuệ thê lương như bị cơn gió lạnh ngày đông tạt vào mặt. Trần Phi
Hoàn và Lăng Vũ, là ý gì, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Xem chừng tôi đang gặp
phải ác mộng, hai người ấy bị trúng tiếng sét ái tình và đang yêu nhau?
Đột
nhiên tôi quay đầu lại nhìn về hướng Mỹ Tuệ, gương mặt đầy nước mắt của cô ấy
khiến tôi cảm thấy rất đau lòng. Có lẽ giống như tình tiết trong phim truyền
hình. Người thứ ba xuất hiện, mà người thứ ba đó lại là em gái của bạn thân.
Tôi cảm
thấy dằn vặt, bởi tôi đã gọi Lăng Vũ đến nhà, đúng là tự rước họa vào thận.
Tôi
ngậm điếu thuốc còn một nửa đi ra ngoài: “Trần Phi Hoàn, cậu là đồ cháu rùa,
hôm nay tôi sẽ đánh chết cậu. Lại dám ức hiếp bạn yêu của lão nương đây.” Tôi
vừa chửi mắng vừa đi xuống lầu.
Lúc này
tôi đang rất kích động, thật sự chỉ muốn moi não anh ta mang đi cho chó ăn. Cứ
nhìn Mỹ Tuệ ngồi đó khóc khản cả giọng, khổ sở kể lể thì tôi không thể không đi
tìm đồ cháu rùa ấy.
Tôi
buồn bã đứng ngoài cửa, bị cô ấy kéo lại mất đúng một phút, cuối cùng tôi quay
lại phòng khách hút nốt nửa điếu thuốc. Chuyện của Mỹ Tuệ cũng là chuyện của
tôi, cho nên tôi không thể không quan tâm được.
Trong
lòng Hứa Y Thần tôi thì tội phản bội người thân, chết cũng chưa đủ đền tội, tôi
sẽ ném cậu ta xuống mười tám tầng địa ngục.
Mỹ Tuệ
ôm lấy vai tôi, sợ tôi đi tìm tên tiểu tử đó tính sổ. Sau đó Mỹ Tuệ nói cô ấy
mệt, muốn đi ngủ. Tôi tìm trong di động của Mỹ Tuệ số điện thoại của Trần Phi
Hoàn, hẹn gặp cậu ta ở đầu đường Hồng Giác. Nghe giọng cậu ta trả lời điện
thoại thì có lẽ cậu ta đang ngái ngủ, sau đó rất thẳng thắn nhận lời tôi.
Sáng
sớm ở đầu phố Hồng Giác rất yên tĩnh, ở đây không có nhiều những người kiếm ăn
đêm sinh sống, đa số là những người dân bình thường. Tôi khoác một cái áo khoác
ngoài to sụ, đi đi lại lại. Sự tức giận khiến tôi không hề cảm thấy sợ hãi
trước cái không gian vắng lặng này, chỉ một lòng một dạ muốn tóm được con rùa
cháu ấy. Cậu ta bị tôi lừa, tôi nói là Mỹ Tuệ và Lăng Vũ đang ở đây, gọi cậu ta
đến. Tôi cảm thấy đối với loại người khốn nạn này thì không cần tránh dùng mưu
hèn kế bẩn.
Tôi đợi
khoảng hai phút thì thấy con rùa cháu đó phi như tên lửa đến, thấy có một mình
tôi, cậu ta tỏ ra lo lắng.
Tôi túm
lấy cổ áo cậu ta, sau đó nắm đấm của tôi không ngừng giáng xuống mặt cậu ta,
chưa đến một giây mà cánh mũi bên trái của cậu ta đã chảy máu. Thật sự là máu
đã chảy xuống đến khóe miệng, thậm chí còn nhỏ xuống đất. Dưới ánh đèn đường,
tôi nhìn thấy rõ tất cả.
“Cậu
đúng là một thằng con hoang. Cậu là cái thá gì mà dám phản bội Mỹ Tuệ?” Tôi
hung dữ lườm cậu ta, ánh mắt đầy căm hận và khinh bỉ.
Lúc này
tôi thật sự nhận ra mình chẳng giống con gái chút nào. Vì sao tôi lại đánh con
trai bằng nắm đấm trong khi thông thường, những người con gái khác sẽ dùng cái
tát?
Trần
Phi Hoàn lau sạch máu hai bên mép, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu rồi
quay đi. Tôi thầm rủa cho hắn chảy máu chết đi.
Đối với
hành động quá khích của tôi, cậu ta không chống lại, chỉ ngẩng đầu và nhìn tôi
với ánh mắt lạnh lẽo. Ánh mắt đó dường như có thể nhìn thấu tâm can tôi, thậm
chí tôi có cảm giác nó có thể kết thành băng tuyết ngàn năm. Bỗng nhiên tôi
không thể mắng được câu nào, miệng như bị đông cứng, không thể cử động được.
Cậu ta
đứng ngay ở đó, trên mặt không có chút sắc thái biểu cảm nào, nói với tôi: “Xin
lỗi.”
Thần
kinh tôi dần bình thường trở lại, tôi lớn tiếng chửi mắng: “Trần Phi Hoàn, cậu
là đồ súc sinh! Mỹ Tuệ mù mắt mới để ý đến cậu, một kẻ như cậu thì có gì tốt!
Đây mới chỉ là tôi cảnh cáo cậu thôi, lần sau tốt nhất là hãy tránh xa tôi ra
một chút!” Tôi chỉ thẳng tay vào mũi cậu ta, mắng không khách khí.
Tôi
đang chửi mắng Trần Phi Hoàn thì một đôi tình nhân đi qua, họ ôm eo nhau, dáng
điệu hết sức thân mật. Đi qua một quãng khá xa họ còn quay đầu nhìn về phía
chúng tôi với ánh mắt khó hiểu, có lẽ họ cho rằng tôi và anh chàng trước mặt
cũng là một đôi. Lúc này trông tôi giống hết một đứa con gái chanh chua, vừa
chống nạnh vừa chỉ tay, miệng gào thét chửi bới.
Trần
Phi Hoàn không đánh lại tôi, cũng không mắng tôi, có lẽ là vì nghĩ đàn ông
không chấp con gái. Thực ra tôi muốn biết cảm giác khi tay phải cậu ta tát vào
mặt tôi nhưng cậu ta lại không ra tay, cậu ta càng như thế tôi lại càng mất đi
nhuệ khí. Tóm lại, tôi muốn chứng minh rằng nam nữ bình đẳng, nhưng cậu ta lại
không giúp tôi thỏa nguyện ước. Hoặc là vì nếu cậu ta có muốn làm ầm ĩ thì cũng
không phải với tôi mà là với Mỹ Tuệ.
Sau khi
đã “dặn dò” xong xuôi, tôi hai tay đút túi nghênh ngang đi về. Cái anh chàng
Trần Phi Hoàn vẫn đứng đó. Dưới ánh đèn đường, cậu ta đưa tay lên xoa xoa khuôn
mặt đỏ ửng, sau đó dựa người vào cột điện. Đúng thế, trong mắt tôi, cậu ta vẫn
chưa được coi là đàn ông, ít nhất cũng còn cách tiêu chuẩn về một người đàn ông
của tôi khá xa.
Tôi đã
nói rồi, chuyện tình giữa “phi công” và “máy bay” sẽ chẳng bao giờ có kết cục
tốt đẹp.
Nghĩ
tới cô gái xinh đẹp làm ra mấy chuyện vô đạo đức đó, tự nhiên tôi lại cảm thấy
cô ta không còn xinh đẹp nữa. Sao Lăng Sở lại có một con hồ ly tinh không có tố
chất, không có đạo đức, không có văn hóa, không có tâm hồn như vậy làm em gái
cơ chứ? Tôi vừa đi về nhà vừa thắc mắc như thế.
Đèn ở
cầu thang vẫn còn sáng, tôi đi thẳng lên tầng năm. Tôi chợt thấy bất an, chạy
một mạch về nhà. Mở cửa ra, người tôi đầy mồ hôi, thở hổn hển, thất thểu đi vào
phòng, nhìn thấy hai người trên sofa, một người vừa mới gào khóc thảm thiết vì
thất tình, một người là anh trai của kẻ thứ ba.
Không
hiểu sao khi nhìn thấy Lăng Sở là tôi nhớ ngay đến chuyện “cô em gái trẻ đẹp”
của anh ta đã dụ dỗ Trần Phi Hoàn. Cũng có khi tại tôi không nắm rõ sự thật,
biết đâu hai người đó lại là anh “tình” em “nguyện”, yêu nhau từ cái nhìn đầu
tiên. Thế nhưng tôi lại muốn đổ sự tức giận này lên người Lăng Sở.
Thấy
tôi về đến cửa, Lăng Sở vội vàng chạy ra đón. Tôi đứng đó, không nhúc nhích,
sau đó lườm anh ấy một cái và hỏi: “Anh muốn đi ra hay đi vào?”
Lăng Sở
cúi đầu đi vào trong phòng nói: “Hứa Y Thần, em đi đâu thế, điện thoại cũng
không nghe? Làm anh sợ muốn chết.”
Tôi tức
giận đạp cửa cái “rầm”, sau đó lớn tiếng cáu gắt: “Hai người không đóng cửa để
mời trộm vào nhà đấy à?” Tôi ngồi xuống ghế, không trả lời câu hỏi của anh ấy,
cũng không nhìn anh ấy, đúng, một chút cũng không nhìn.
“Y
Thần, em có sao không?” Lăng Sở vừa ngồi xuống vừa hỏi với vẻ rất quan tâm.
Mỹ Tuệ,
nha đầu này cắn răng ngồi đấy như một con ngốc, không nói một câu nào.
Tôi với
bao thuốc, mở ra thấy nó đã trống không, sau đó tôi nhấc chân gác lên cái ghế
khác nói: “Tôi à? Ổn vô cùng! Người không ổn là cô em gái của anh kia, thủ đoạn
rất được đấy, giật được bạn trai của người ta rồi cơ mà.” Bây giờ đã là ba giờ
bốn mươi sáng, cho dù hai mắt tôi đã díp của lại, muốn ngủ một giấc nhưng tôi
vẫn còn nhớ rất rõ từng câu, từng lời mình vừa nói ra.
Lăng Sở
lại một lần nữa đứng dậy khỏi sofa, nói rất trịnh trọng: “Anh xin lỗi.”
Từ nghĩ
khí của Lăng Sở có thể thấy chuyện này anh ấy đã biết. Tôi tặc lưỡi, tỏ vẻ thản
nhiên. Hôm nay, đây là lần thứ hai tôi được xin lỗi, sao lại xin lỗi tôi? Trong
bộ phim này tôi đâu phải là nữ chính.
“Hai
người đừng tức giận, anh đã đưa Lăng Vũ về nhà rồi, sau này nó còn dám liên hệ
gì với tên Trần Phi Hoàn đó, anh sẽ chặt chân nó và không nhận cô em gái này
nữa.” Lúc Lăng Sở nói những lời này, biểu cảm rất chân thành, ngữ khí cũng rất
dứt khoát, nhìn dáng vẻ có lẽ anh ấy đang nói thật.
“Ôi,
thật khác lạ. Thà phá vỡ một ngôi miếu, chứ nhất định không chịu hủy một mối
tình. Mọi người đều tác hợp cho đôi uyên ương, sao anh lại không chứ?” Lời nói
của tôi có lẽ như một cơn gió tây bắc dữ dội thổi qua, đúng là một câu châm
biếm ra trò.
“Y
Thần, em đừng như vậy. Anh cho rằng trong chuyện này anh thật sự cần xin lỗi
hai em. Anh thật sự không ngờ nha đầu đó…” Nói đến đây, Lăng Sở bỗng im bặt,
không nói nữa.
Mỹ Tuệ
ngồi im hồi lâu, giờ bỗng lên tiếng: “Lăng Sở, anh đừng trách Lăng Vũ, có lẽ
hai người bọn họ thật sự yêu nhau.”
Lúc đó
tôi chỉ muốn đè Mỹ Tuệ xuống sofa, đánh cho một trận nên thân. Hai đứa trẻ ranh
như bọn chúng thì hiểu gì về cái gọi là tình yêu. Đến bây giờ tôi còn chưa hiểu
thế nào là tình yêu thực sự, đừng nói đến nha đầu Lăng Vũ mới tốt nghiệp đại
học đó.
Lăng Sở
dùng ánh mắt khẩn cầu tha thiết nhìn tôi. Tôi vứt cái bật lửa cầm trong tay ra
nói: “Hai người cứ thu dọn cái đống lộn xộn này đi, tôi không quản nữa.” Sau đó
quay người đi về phòng ngủ.
Ba
tiếng đồng hồ để ngủ thật sự không thể thỏa mãn yêu cầu của mắt tôi, buổi sáng
tôi mắt mũi lim dim trở dậy đánh răng rửa mặt rồi vội vàng đến bệnh viện.
Hai
người đó chẳng biết đã đi từ lúc nào, tóm lại là lúc tôi thực dậy, bọn họ đã
không còn ở đây nữa.
Lúc ra
khỏi nhà, thấy trên cửa có treo bữa sáng, tờ giấy nhắn có viết tên Lăng Sở, tôi
không động đến, cứ để kệ nó ở đó mà đi.
Lúc tới
bệnh viện tôi mới phát hiện ra lúc đầu hoàn toàn là vì kích động nên mới nghĩ
tới chuyện hiến tủy sống. Bây giờ bình thường lại, quyết tâm hiến tủy của tôi
cũng chẳng còn bao nhiêu nữa.
Từ bệnh
viện ra, tôi đi thẳng về nhà. Tôi nghĩ phải quay về bồi bổ cho tốt, gần đây
toàn ngồi nhà ăn khoai lang sấy, một chút dinh dưỡng cũng ko có mà hấp thu.
Bố tôi
ngồi trên sofa, vừa uống trà vừa đọc báo, thấy tôi về thì vô cùng vui mừng. Ai
biết Hứa Y Nam, con thỏ con đó, “vèo” một cái từ trong bếp phóng ra, hỏi tôi
một câu không thể hay ho hơn: “Con gái vẫn còn nhớ đến bố sao?”
Tôi
trợn trừng mắt lườm anh ấy, không thèm lên tiếng.
Bố đặt
tờ báo xuống, quay lại hỏi chuyện công việc của tôi, tôi giống như một cô con
gái ngoan, từ tốn trả lời từng câu một. Không lâu sau Hứa Y Nam dùng tay ra
hiệu bảo tôi vào phòng, dáng vẻ rất thần bí.
Hàn Cần
Hiên còn chưa đi làm về, phòng ngủ được chị ấy thu dọn rất gọn gàng, sạch sẽ và
ấm cúng. Tôi vừa lật xem ảnh cưới của hai người vừa không mấy hào hứng nói:
“Hứa Y Nam, anh có bệnh à, có gì mau nói toẹt ra đi! Thời gian của em quý báu
lắm đấy.”
Anh ấy
vẫn cong lưng lục lọi, thái độ rất kỳ quái.
Tôi đá
nhẹ vào mông anh ấy, anh ấy mới quay lại nhìn tôi rồi nói: “Hứa Y Thần, sao em
lại không có tố chất như vậy chứ!”
Moi móc
hồi lâu, Hứa Y Nam lôi ra một tập ảnh. Tôi cần lên xem, toàn là nam giới. “Mẹ
ơi!” Tôi nhất thời kích động, không nhịn được kêu lên.
Hứa Y
Nam nhìn tôi, xua xua tay, thở dài một hồi. Sau đó dùng cái giọng khàn khàn,
nói: “Em không nói nhỏ hơn được à?”
Tôi xem
xong bức nào liền vứt xuống đất bức đó. Mấy anh chàng trong ảnh, tuấn tú cũng
có, phong trần cũng có.
“Hi
hi”, Hứa Y Nam thích thú cười: “Đây là do mẹ của chúng ta nhờ Hàn Cần Hiên tìm
để giới thiệu cho em.”
Tôi
nghe anh ấy nói xong, đầu ong ong, choáng váng. Giờ là thời nào rồi mà còn đi
xem mặt? Tôi tiện tay ném mấy tấm ảnh xuống mặt bàn, chạy biến đi.
Hứa Y
Nam hét lên ở phía sau: “Đồ khỉ, em chạy cái gì?”
Có lẽ
tôi đã sợ yêu rồi, ngoài Y Dương ra, tôi nghĩ tôi không thể coi một ai khác là
người yêu được nữa. Mẹ tôi biết rằng tôi là một cô gái có tri thức, có văn hóa,
thế mà sao bà lại còn nghĩ tới việc tìm đối tượng cho tôi? Lẽ nào mẹ tôi không
biết rằng những người sinh ra vào những năm 80 của thế kỷ hai mươi chúng tôi
yêu cầu được tự do yêu đương hay sao?
Chạy ra
đến phòng khách, tôi gọi cho Mỹ Tuệ, nha đầu đó đang đi làm. Cô ấy nói: “Mất
người này có người khác, kệ bọn họ đi. Tớ còn phải cảm ơn nha đầu đó, nếu không
có cô ta, tớ có thể phải chung sống cả đời với một người hoàn toàn không thích
hợp với tớ. Nếu thế, tớ mãi mãi không thể biết được đôi giày bên ngoài tuyệt
đẹp đó lại không thể vừa với đôi chân cỡ nhỏ của tớ được.”
Tôi
không hiểu, rất không hiểu những lời Mỹ Tuệ nói. Tôi cho rằng bị lừa gạt và bị
phản bội là hai chuyện không thể tha thứ. Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến dáng vẻ
bất chính của đôi cẩu nam nữ đó. Lợi dụng sự tốt bụng của người khác, xây dựng
hạnh phúc trên nỗi đau của chúng tôi, đó mà gọi là yêu ư?
Tôi cầm
bao thuốc trên bàn lên, lấy một điếu đưa lên miệng, Hứa Y Nam chạy ngay lại quát
to: “Y Thần, em muốn chết à? Lúc nào rồi mà còn nghiện cái này! Con gái phải có
phép tắc, phải điềm đạm, nho nhã.”
Tôi vứt
điếu thuốc, nghiến răng nói: “Nhìn cũng không được à?”
Sau khi
ngồi trên sofa được chừng năm phút, tôi thấy hơi chán nản, mẹ tôi mà về lại
càng thêm rầy rà. Cầm cái túi xách để trên bàn lên, tôi trừng mắt tức giận lườm
lườm Hứa Y Nam một cái rồi mới đi ra cửa.
Anh ấy
ở phía sau, xun xoe như con chó Bull nói với tôi: “Ở lại ăn cơm đã.”
Tôi
không quay đầu lại mà chỉ đưa tay về phía sau xua xua rồi đi thẳng.
Kỳ lạ
là mỗi lần gặp Hứa Y Nam, anh ấy đều làm tâm trạng tôi trở nên tồi tệ, sau đó
tôi sẽ tức giận bỏ đi. Chỉ là khi gặp anh chằng đó, tài chửi mắng và công phu
miệng của tôi từ trước đến nay đều sẽ khiến cho anh ấy dùng cái bụng đầy mỡ và
chất thải tiếp nhận một cách khảng khái, thể hiện sự cảm kích vô hạn đối với
tôi.
Tôi đi
đến đường Hồng Kỳ thì Lăng Sở gọi điện đến tôi. Lại là đường Hồng Kỳ, tôi đứng
lại nhìn sang cái cửa hàng hoa đó, nhớ lại cảnh tượng Lăng Sở kéo tay cô em gái
trẻ đẹp vào mua hoa, ánh mắt long lanh của cô ấy nhìn tôi mãi lấp lánh trong
đầu tôi, nếu cô ấy không cướp người yêu của Mỹ Tuệ, chắc chắn tôi sẽ coi cô ấy
là một cô gái tuyệt vời.
Tôi
ngây người lúc lâu không nói gì, đến mức Lăng Sở phải cúp điện thoại, rồi gọi
lại lần nữa.
“Y
Thần, sao em không nói gì?” Lăng Sở vội vàng hỏi.
Lâu rồi
anh ấy không gọi điện cho tôi, có lẽ là ba hay bốn ngày, bởi vì anh ấy phải đưa
em gái về nhà.
Tôi
không mấy vui vẻ “hừm” một tiếng, anh ấy dùng giọng rất thấp để phân bua với
tôi: “Y Thần đừng giận nữa, nha đầu Lăng Vũ đó không biết điều, anh thay mặt nó
xin lỗi em. Mà nó cũng chia tay cậu ta rồi.” Thấy tôi nghe hồi lâu mà không có
động tĩnh gì, anh ấy lại tiếp tục khổ sở nói: “Còn nữa, món nợ của Lăng Vũ, em
không thế tính lên đầu anh như thế được.”
Tôi khẽ
cười khinh miệt, trong lòng khó tránh được có chút tức giận: “Lăng Sở, người
cùng một nhà không cần phải phân biệt như thế đâu.” Câu nói này của tôi không
rõ là khen hay chê, tóm lại là đã chọc giận Lăng Sở.
Lăng Sở
bên đầu máy bên kia không hề do dự nói với tôi: “Y Thần, em không cần phải nói
mấy lời đó, người ta là người ta, anh là anh.”
“Ôi,
nổi giận rồi. Được. Hứa Y Thần tôi trời sinh ra đã là một người không thú vị
rồi. Đa tạ đại nhân nhắc nhở.” Nói xong, tôi tức giận cúp máy.
Còn
chưa kịp cho điện thoại vào túi xách thì Lăng Sở lại gọi, tôi từ chối, lại gọi
nữa, cuối cùng tôi dứt khoát tháo pin.
Có lẽ
Lăng Sở rất để ý những lời người khác nói về anh ấy. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện
Lăng Vũ là em gái anh ấy tôi lại muốn nổi cáu, rồi nhanh chóng trút hết nỗi tức
giận trong lòng lên đầu anh ấy.
Ánh
nắng ban mai chiếu qua cửa kính, chiếu đến chiếc giường đơn của tôi, tôi lười
biếng chui vào chiếc chăn ấm áp, không muốn trở dậy. Đột nhiên tôi có cảm giác
cổ họng khô khô, ngứa ngứa. Đến phòng khám kiểm tra, cô y ta nói họng tôi có
đờm. Thật là, thế mới nói, con người có rất nhiều chuyện không thuận lợi.
Cô y tá
hỏi tôi có ăn cay không? Tôi trả lời rất dứt khoát là không ăn.
“Vậy cô
có hút thuốc không?” Cô y tá lại hỏi tiếp.
Tôi do
dự một lát, khe khẽ lắc lắc đầu.
Sau này
sẽ phải ăn kiêng. Tôi vô cùng hối hận vì mình đã nói dối như thế, rất muốn hỏi
nếu tiếp tục hút thuốc thì sẽ như thế nào. Nhưng có trước thì phải có sau, tôi
không hỏi được. Có câu nói: “Nếu một người nói dối, sẽ phải dùng những câu nói
dối khác để che đậy”, xem ra câu này chẳng sai chút nào.
Tôi mua
thuốc, đi về nhà và tự an ủi mình chắc sẽ không sao.
Bất ngờ
nhìn thấy điện thoại để trên bàn, tôi bèn mở máy. Điện thoại khởi động xong,
chuông reo không ngừng. Tôi vừa uống thuốc vừa đọc tin nhắn của Lăng Sở.
“Xin
lỗi Y Thần, anh không nên nói với em bằng giọng đó.”
Xin lỗi
cái đầu anh ấy. Chẳng lẽ anh lỡ tay giết người rồi lại nói với người chết là
“tôi xin lỗi” thì xong à? Tôi cầm điện thoại, đọc mãi đoạn tin nhắn này.
Bắt đầu
từ lúc này, tôi càng cảm thấy từ “xin lỗi” là từ tầm thường nhất, tôi không
muốn nói câu này với người khác, cũng không hy vọng người khác nói với tôi câu
này.
Tôi cầm
điện thoại hồi lâu mà vẫn không biết phải trả lời tin nhắn của Lăng Sở thế nào,
tiếp tục ngồi trên sofa thẫn thờ lúc nữa.