Tiến độ khôi phục của Đào Tử Kiệt cũng không hề khả quan.
Cho dù chống gậy đi cũng chỉ có thể kiên trì đến 15 phút, sau đó đầu gối chân trái nhất định sẽ sưng lên, đau nhức không thể tả. Nhưng nếu như không dựa vào gậy chống thì tình huống còn tồi tệ hơn, xương bánh chè vỡ vụn không cách nào chịu được gánh nặng trọng lực, đi khoảng mười bước là đã đến đạt cực hạn. Nhưng Diệp Sở sinh cũng không muốn từ bỏ, dù cho chính mình không tự đi được thì Đào Tử Kiệt cũng tìm người theo mình đến bệnh viện, sau đó để các chuyên gia chỉnh hình xương khác nhau chẩn đoán.
” Sao cô hôm nay lại tới thế?” Đào Tử Kiệt nhìn Lưu Huỳnh lâu ngày không gặp, lên tiếng hỏi.
Lưu Huỳnh vẫn một đầu tóc ngắn mát mẻ có chút bù xù, không chút son phấn. Mặc một cái áo ba lỗ có thắt lưng ngay hông, bên dưới là một chiếc váy xòe trắng, chân mang dép kẹp, lộ ra mười đầu ngón chân trắng trẻo sạch sẽ, tỏa ra hơi thở mộc mạc hiếm thấy ở những cô gái thành thị.
“Sinh ca cùng Mạc Bắc đi Singapore, bởi vì vấn đề sổ sách ở công ty bên kia cũng phải xử lý.” Lưu Huỳnh đi đến đỡ cậu, nói: “Đi thôi, xe đang đợi , chuyên gia mười giờ sáng sẽ đến, bây giờ chúng ta khởi hành đến nơi vừa kịp lúc.”
“Cám ơn cô, tự tôi có thể đi được.”
Lưu Huỳnh cuống quít buông tay ra, đỏ mặt nói: “Xin lỗi, anh đừng để bụng, tôi, tôi không phải ý đó.”
“Không có chuyện gì, tôi biết cô có ý tốt.” Đào Tử Kiệt cười cười, con cừu non này chính là bậc thầy về súng bắn tỉa, sư phụ của cậu.
Trên đường đi đến bệnh viện Lưu Huỳnh nói cho cậu biết: “Lần này chuyên gia hội chẩn cho anh là cố ý mời từ nước Đức tới, là người rất nổi tiếng trong giới y học về xương khớp, ngay cả Sinh ca cũng phải lấy một phần ân tình mới có thể mời được người đến.”
Đào Tử Kiệt nghe xong cười cười nói: “Sinh ca nhà cô bản lĩnh không nhỏ.”
“Cái gì mà nhà tôi......” Lưu Huỳnh lại đỏ mặt, cúi đầu không nhìn cậu.
“Đó là nhà tôi phải không? Nhà của tôi thì cũng là nhà của cô mà, có đúng hay không? Chị dâu tương lai.”
“Lưu manh!” Lưu Huỳnh không tài nào hiểu nổi tại sao Sinh ca thông minh nho nhã của cô lại đi coi trọng tên lưu manh này, miệng quá thối.
Đào Tử Kiệt đoán được cô ta nghĩ gì, rất muốn lớn tiếng nói cho cô biết Sinh ca của cô mới là một đại lưu manh đường đường chính chính chỉ là do cô không được mở mang kiến thức mà thôi.
Đến bệnh viện đa khoa, trước tiên là đi chụp X quang, lúc sau chuyên gia tự mình kiểm tra, Đào Từ Kiệt dùm hết vốn từ tiếng Đức nát đến không thể nát hơn của cậu để trao đổi vài thứ với bác sĩ, đúng là như nước đổ đầu vịt, cuối cùng vẫn là Lưu Huỳnh giúp phiên dịch. Bác sĩ sau đó cầm theo bản phân tích cùng chẩn đoán, kết quả đoán chừng phải hai ba ngày mới có, vì thế đại thể là bọn họ có thể quay trở về nhà chờ. Thế nhưng Lưu Huỳnh lại dẫn Đào Tử Kiệt đến chỗ hàng cây xanh của bệnh viện, để cậu ngồi ở trên ghế dài.
“Có thể nhờ anh một chuyện được không, có người muốn gặp anh, mà tôi lại thiếu nợ nhân tình của y......”
“Được, không thành vấn đề.” Đào Tử Kiệt thoải mái đáp ứng.
Lưu Huỳnh nói cám ơn, sau đó quay lưng đi, một lát sau, người muốn gặp cậu đi đến. Đào Tử Kiệt vừa ngước mắt lên nhìn, ôi, trứng lại đau.
“Hello, tôi nhờ gió mang tôi đến nơi này, vì em mang đến đóa hồng thơm ngát, nỗi nhớ nhung cùng yêu thương trong lòng của tôi nhờ vào nó mà biểu đạt với em.” Bùi Ngọc hai tay nâng đóa hoa hồng nhạt, quỳ một chân trên đất đưa đến trước mặt cậu.
Xung quanh khu vực cây xanh có không ít bệnh nhân đang đi tản bộ, hai người bọn họ lập tức trở thành tiêu điểm.
Đào Tử Kiệt khóe miệng giật giật, vô lực nói: “Bùi thiếu gia, đừng đùa nữa.”
Bùi Ngọc giơ cao một tay lên: “Tâm ý của tôi đối với em, gió mát có thể làm chứng, mây xanh có thể chứng nhận, những vì tinh tú trên trời cũng không bằng sự tỏa sáng rạng ngời của em trong mắt tôi lúc này.”
Tiên sư thằng điên! Chuyện Đào Tử Kiệt mong muốn làm nhất lúc này chính là khâu cái mỏ của tên này lại, à không, trước khi may lại phải đem toàn bộ hoa hồng nhét hết vào!
“Bùi thiếu gia, nếu anh thật sự quá rảnh rỗi thì hãy tìm người khác mà chơi đi, lão tử không tiếp.” Đào Tử Kiệt không phải không nhận ra tên này có ham muốn đối với cậu, mà có thể ngoại trừ dục vọng ra cũng chả còn gì cả, bằng trực giác của dã thú mà phán đoán, chân ý của kẻ này đối với cậu không bằng một nửa của Diệp Sở Sinh.
“Được rồi, đừng nóng giận.” Bùi Ngọc tiện tay đem bó hoa ném đi, ngồi ở bên cạnh cậu, ghé sát vào bên tai cậu nói nhỏ: “Chuyện Diệp thị bị kiểm tra sổ sách, là em gây ra có phải không?”
Đào Tử Kiệt không chút biến sắc nói: “Bùi thiếu gia, không thể nói lung tung được, tôi cũng không có bản lãnh này.”
“Hoàn toàn chính xác, chút khả năng này của em cũng chỉ đủ để gãi ngứa Diệp Sở Sinh mà thôi, thế nào có muốn cân nhắc hợp tác với tôi không?” Bùi Ngọc nở nụ cười gian manh, trong đôi mắt nhỏ dài cơ hồ có ánh lửa nhảy múa: “Cục chứng giám sẽ không vô duyên vô cớ mà đi kiểm toán, ngay cả tôi cũng đoán được là do em làm ra thì lẽ nào Diệp Sở Sinh không đoán ra được? Cậu ta chỉ là tạm thời không rảnh mà xử lý em thôi.”
Đào Tử Kiệt không hiểu y có ý đồ gì, vì lẽ đó không lên tiếng, miễn cho nhiều lời nhiều sai.
“Em cân nhắc cẩn thận đi, thời gian không còn nhiều lắm đâu.” Bùi thiếu đem điện thoại nhét vào trong tay cậu, đứng dậy, cười hì hì nói: “Món quà này phải giữ cẩn thận nha, tiểu tù điểu đáng thương.” (Ú: tiểu tù điểu đáng thương dịch ra thuần việt là chú chim nhỏ đáng thương bị cầm tù ấy, chim là chim nhưng không phải chim:3)
Đào Tử Kiệt đem điện thoại bỏ vào túi, cậu cũng không có đem Bùi Ngọc để ở trong lòng, lại càng không có dự định hợp tác với y. Đây là ân oán của cậu cùng Diệp Sở Sinh, chỉ có thể thắng không thể thua, đồng thời muốn thắng được gọn gàng, tốt nhất ai cũng đừng nhúng tay vào.
Đào Tử Kiệt ở trên ghế dài ngồi một hồi lâu vẫn không thấy Lưu Huỳnh, vì thế quyết định đi dạo xung quanh xem xem có gặp được cô không. Đào Tử Kiệt thấy bóng dáng Lưu Huỳnh ở hành lang bệnh viện đa khoa, lúc đó cô đang cùng một nữ bác sĩ mặc blouse nói gì đó.
Đào Tử Kiệt chỉ loáng thoáng nghe được hai chữ mang thai, sau đó Lưu Huỳnh lấy tay đặt ở bụng dưới, khóe miệng cong lên, nụ cười rất ấm áp.
Lưu Huỳnh tuy rằng vẫn chưa có chính thức gả cho Diệp Sở Sinh, nhưng mọi người trong bang phái đều đã xem cô là chị dâu, bây giờ cô mang thai, hơn nữa lại không có một chút kiêng kị nào, như vậy cha của cái thai ấy chỉ có thể là một người —— Diệp Sở Sinh!
Đào Tử Kiệt cắn chặt hàm răng, lạnh lùng cười, anh giỏi lắm Diệp súc sinh! Cả nam lẫn nữ đều chơi, đúng là con mẹ nhà hắn nam nữ đều không kiêng kị!
Diệp Sở Sinh từ Singapore quay về thì đã là chuyện của một tuần lễ sau.
Công ty Diệp Thị là cái vỏ bọc cho việc rửa tiền, sổ sách kiểm toán đương nhiên không thể nào là sạch sẽ, vì thế lần này bị kiểm toán đột xuất, xác thực đưa tới không ít phiền phức. Nhưng Diệp Sở Sinh trên căn bản đã đem việc này giải quyết sạch sẽ, trên đời không có sổ sách giả nào là hoàn mỹ, vì thế có thể ngăn được cái gì thì ngăn cái đó, không giải quyết được thì dùng kế sách để trì hoãn, tài chính Diệp Thị hùng hậu, nhưng cũng không lừa gạt hay gây tổn hại đến lợi ích của quần chúng, người ở cục chứng giám chắc chắn cũng sẽ không cắn đến chết không buông.
Đào Tử Kiệt bóp bóp vai của hắn, dữ tợn hỏi: “Diệp lão đại, ngài đối với chất lượng phục vụ của tôi có hài lòng không?”
“Cũng được, thưởng em một hơi thuốc này.” Diệp Sở Sinh hút một hơi thuốc, xoay người lại, ôm lấy cổ của cậu đem khói thuốc phả ra.
Đào Tử Kiệt bị sặc ho khan, nhe răng: “Đại gia nhà anh! Đừng có bủn xỉn như thế!”
Diệp Sở Sinh cười cười: “Tôi đáp ứng cho em thuốc hút, nhưng không đáp ứng cho em bao nhiêu, bằng thái độ phục vụ này của em, có khói hít để đỡ nghiện là tốt lắm rồi.”
Đào Tử Kiệt tức giận cầm gối đè lên mặt hắn, không cho lão tử hút thuốc đúng không? Được thôi, chúng ta đều không được hút!
“Làm phản!” Diệp Sở Sinh kéo cánh tay của cậu, xoay vai đem người vật lên sô pha, sau đó để hai chân kẹp chặt bên hông của cậu, há mồm ở trên cổ cậu cắn một cái: “Không biết lớn nhỏ, xem ra muốn chấp hành gia pháp rồi.”
“Gia pháp?” Đào Tử Kiệt cười trào phúng: “Diệp lão đại định dùng roi quất tôi ư? Hay là dùng dùi cui điện chích tôi đây? Bằng không thì xuyên mấy cái lỗ cũng được, tỷ như ở đầu lưỡi, nghe nói khi xỏ khuyên ở lưỡi lúc thổi kèn rất sảng khoái.”
“Chủ ý không tệ, nhưng phạt em thế nào là do tôi quyết định, còn có một loại hình phạt, chính là thao em đến khi phải kêu cứu mạng!” (Ú: DSS thay đổi rồi, mọi người có nhận ra được không?)
“Mẹ kiếp! Anh đừng có xé loạn như thế! Có khác nào là cưỡng hiếp hả!”
“Tôi chính là muốn cưỡng hiếp em đấy! Phối hợp với tôi mà thêm chút khóc lóc kêu la đi nào!”
Diệp Sở Sinh không biết tại sao, theo lý thuyết hai người cũng đã sống với nhau một khoảng thời gian, trò gian gì tư thế gì cũng đều đã chơi qua, thế nhưng khát vọng của hắn đối với Đào Tử Kiệt chỉ có tăng chứ không có giảm. Ở Singapore hơn một tuần lễ, mỗi buổi tối đều suy nghĩ làm sao có thể thao chết cậu, các loại ý nghĩ hạ lưu đều xuất hiện liên tiếp không ngừng.
“Hô...... Em đồ tao hóa này, đời trước có phải là hồ ly tinh đầu thai không hả?” Diệp Sở Sinh nheo mắt lại chuyển động, sung sướng ma sát hưởng thụ sự căng mịn bên trong cậu, hai tay thô bạo xoa nắn da thịt của cậu, ở phía trên lưu lại một cái dấu đỏ.
Hắn vô cùng thoải mái hưởng thụ cơ thể tràn ngập cương dương này, trong lồng ngực cường tráng kia, ở cơ bụng lồi lõm, chìm đắm trong đám lông mao dày đặc cùng đại gia hỏa nóng hầm hập trong tay kia, mỗi một nơi đều mê người khiến người ta muốn phạm tội đến như vậy, tựa như cổ vũ hắn đi chinh phục cùng giữ lấy.
Một chân của Đào Tử Kiệt gập lên, chặt chẽ đặt ở trước ngực, mông cùng huyệt khẩu xấu hổ phía sau đều lõa lồ hiện ta, tạo ra một tư thế giúp nam nhân xâm nhập dễ dàng hơn. Diệp Sở Sinh không chút khách khí đâm thẳng vào, chạm ngay điểm mẫn cảm của ai kia, nhìn Đào Tử Kiệt bị đỉnh đến mắt ứa lệ, hạ thân lại to lên thêm mấy phần.
Diệp Sở Sinh trong đầu chỉ có một ý nghĩ, thao, chết, cậu!
Quan hệ kịch liệt qua đi, Diệp Sở Sinh ngã lên trên người cậu, nhắm hai mắt tận hưởng dư vị cao trào.
Thứ kia vẫn còn cắm ở trong cơ thể cậu, chất lỏng nhớp nháp từ chỗ giao hợp tràn ra ngoài, Đào Tử Kiệt không thoải mái mà nhíu mày, đang muốn đá văng Diệp Sở Sinh lại nghe thấy hắn nói: “Tôi sắp kết hôn.”
“A?” Đào Tử Kiệt có chút mơ màng, cả người đều cứng đờ.
“Ngày đã định rồi, tháng sau, có muốn làm phù rể cho tôi không?”
Qua rất lâu, Đào Tử Kiệt mới nghe thấy thanh tựa như từ ngoài vũ trụ bay tới của mình: “Hay lắm.”
Diệp Sở Sinh cười cười, cúi đầu phủ kín miệng của cậu. Đây là một nụ hôn triền miên cực điểm, nước bọt dính cả lên môi lại được liếm láp sạch sẽ, đầu lưỡi bị ngậm lấy, khi thì dịu dàng khi thì bá đạo mà mút vào, ngay cả không khí cũng đều bị hút khô. Đầu lưỡi tỉ mỉ kích thích niêm mạc của khoang miệng lại lướt qua khu vực của lợi, thâm nhập đến trong cổ họng, nặng nề đè ép nơi cổ họng, cảm giác môi lưỡi triệt để giao hòa rất tiêu hồn.
Hai người ôm chặt lấy đối phương, phối hợp vô cùng hoàn hảo, hôn môi hôn đến say cả đất trời.
Đúng vậy, chí ít nhìn qua rất say sưa.
Diệp Sở Sinh bên ngoài tuy rằng đã tiếp quản Diệp gia, nhưng dù sao cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận, huống hồ sau lưng còn có lão gia tử buông rèm chấp chính. Vì lẽ đó đám cưới này là nghi lễ vô cùng trọng yếu, đại diện cho việc thông báo khắp nơi, từ nay về sau, hắn sắp chân chân chính chính trở thành chủ nhân của Diệp gia.
Vì phải lo chuẩn bị cho việc trọng đại này, Diệp Sở Sinh bắt đầu trở nên bận rộn, sự vụ lớn nhỏ của bang phái tất nhiên đều san sẻ với những tâm phúc của hắn, trong này bao gồm Đào Tử Kiệt. Diệp Sở Sinh đối với việc quản chế cậu vẫn không hề nới lỏng, nhưng cũng cho cậu nhiều cơ hội đặc chân vào bang phái hơn, mặc kệ người khác nghĩ gì trong lòng, chí ít đều biết cậu là người của Diệp Sở Sinh, tựa như nhắn đến Lý Liên Anh thì sẽ nghĩ ngay đến Từ Hi vậy.
“Là điều gì khiến em thay đổi chủ ý thế?”
Trong phòng khách VIP của câu lạc bộ, đèn neon đỏ mờ mờ ảo ảo, Bùi Ngọc đem một ly Tequila đẩy đến trước mặt người đàn ông trướt mắt, cười đến khiến người khác phải cảm thấy chán ghét: “Để tôi đoán xem, bởi vì chủ nhân muốn thành gia lập thất, vì thế sủng vật bắt đầu bất an?”
Đào Tử Kiệt liếc mắt nhìn y, ánh mắt vô cùng xem thường.
“Có nghĩ tới việc thay cái chủ nhân không?” Bùi Ngọc đặt tay lên đùi cậu, cách lớp quần mà vuốt nhẹ, tiến đến bên tai cậu thổi hơi: “Từ trước đến giờ chỉ có tôi chọn sủng vật, có điều nếu như là lời của em, tôi có thể có ngoại lệ.”
Đào Tử Kiệt nhếch miệng nở nụ cười, bưng lên ly rượu kia, đổ lên trên đầu Bùi Ngọc, không phải đổ một lần mà là từ từ đổ xuống.
“Thật tình tôi rất ghét anh, vì thế xin anh tự biết thân biết phận đi.” Rượu ngon như vậy mà dùng để đổ lên đầu y quả thật có chút lãng phí, Đào Tử Kiệt ngửa đầu uống chút chất lỏng còn sót lại, liếm môi một cái: “Nếu như còn muốn hợp tác thì cũng đừng làm những chuyện khiến lão tử không hợp mắt nữa.”
Dứt lời, Đào Tử Kiệt thả ly xuống, nghênh ngang rời đi.
Bùi Ngọc cũng không vội vàng chỉnh chu lại dáng vẻ chật vật của mình mà ngược lại còn nở nụ cười. Vui mừng ngoài ý muốn, người này so với y tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều, đúng vậy.