Đào Tử Kiệt cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Buổi sáng ngày hôm nay, Diệp Sở Sinh đi tới phòng của cậu, giúp cậu chải tóc, cắt móng tay, giúp cậu thay một bộ quần áo thường ngày màu trắng, sau đó lại mang tất, ngồi xổm ở bên giường buộc dây giày giúp cậu. Đào Tử Kiệt tê cả da đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến câu “trang điểm cho người chết”.
Diệp Sở Sinh đem Đào Tử Kiệt ôm vào ghế bên cạnh tài xế, thắt chặt dây an toàn, tự hắn lái xe.
Đào Tử Kiệt ôm tâm trạng thấy chết không sờn hỏi: “Diệp lão đại, anh định đem tôi chôn ở nơi đồng không mông quạnh hay là dìm xác dưới đáy biển thế?”
Diệp Sở Sinh nghiêm mặt, đến gần hôn lên mặt cậu một cái: “Đứa ngốc, hôm nay là muốn dẫn em ra ngoài chơi.” (Ú:………)
Đào Tử Kiệt buồn bực, nghĩ xem hôm nay là cái ngày quỷ quái gì.
Chờ cho đến khi cậu được hắn ôm lên một chiếc du thuyền mới tinh, lúc nhìn thấy cái bánh ga tô lục giác màu đen, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nha, ngày hôm nay hóa ra là ngày thế giới gặp tai họa.”
“Tại sao lại nói vậy?” Diệp Sở Sinh nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế sưởi nắng trên boong tàu.
“Bởi vì ngày hôm nay bà mẹ già của anh sinh ra tên tai họa là anh.”
Diệp Sở tức giận nở nụ cười, dùng sức nắm mặt cậu: “Ngày 18 tháng 6, em nói xem hôm nay là ngày gì?”
Đào Tử Kiệt ngẩn người, im lặng không nói.
“Chân của em không tiện đi lại, vì thế ngày hôm nay chúng ta liền đi du thuyền ra biển, tắm chút gió biển, sưởi chút nắng ấm, đến tối lại uống chút rượu ngắm sao, chúc mừng sinh thần, thế nào an bài như thế có hài lòng không?”
“Anh trần truồng nhảy xuống biển, bơi hai vòng xung quanh du thuyền tôi sẽ hài lòng.” Đào Tử Kiệt khẩu thị tâm phi, bởi vì cậu đã một tháng không ra cửa, đã sớm buồn chán đến tột độ rồi.
Diệp Sở Sinh không nói hai lời lập tức cởi quần áo nhảy xuống biển, thật sự là bơi hai vòng vòng quanh du thuyền. Khi hắn cả người ướt nhẹp đứng trước mặt Đào Tử Kiệt, khóe miệng câu lên một nụ cười đầy tà ý. Ngay cả Đào Tử Kiệt không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, Diệp lão đại quả thật nhìn rất đẹp mắt, đường cong thon dài của cơ thể, mỗi bắp thịt cơ bắp đều vô cùng hoàn hảo không chút dư thừa, thêm một phần thì lại vạm vỡ thiếu một phân thì lại gầy gò, môi mỏng, sống mũi cao, cằm hơi vểnh lên, ánh mắt sâu xa, không thể nói được đẹp đến cỡ nào, nhưng tuyệt đối đủ mê người.
“Bảo bối, nguyện vọng sinh nhật của em đã được thực hiện rồi, hài lòng chứ?”
Một trận gió biển thổi qua, Đào Tử Kiệt nhất thời choáng váng trong gió. Tổ sư nó! Có phân đoạn chuẩn bị thực hiện nguyện vọng ngày sinh nhật sao anh không nói sớm!
Kỳ thực ở trên du thuyền cũng không có gì, chính vì thế cái gì cũng chả cần làm, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, cứ để mặt bản thân rảnh rỗi bấp bênh trên nước nửa ngày. Diệp Sở Sinh đi ra nằm bệnh cạnh Đào Tử Kiệt, bất ngờ cắn lên vành tai cậu một cái, hơi thở ám muội nóng bỏng: “Nhìn xem, mặt trời sắp hạ xuống đường chân trời rồi.”
Đào Tử Kiệt mở mắt ra, nhìn thấy một bức tà dương mỹ cảnh, màu đỏ vàng của ánh nắng chiều, đến cả mặt biển trong trẻo cũng là màu đỏ vàng, tầm nhìn bao la, chính mình lại rất nhỏ bé. Mặt trời chậm rãi dời xuống, chỉ còn dư lại nửa bên mặt ở trên mặt biển, trời cao biển sâu khiến bọn họ có cảm giác bản thân như bồng bềnh giữa lúc trời biển như hòa quyện ấy.
“Diệp súc sinh, chúng ta làm đi.” Đào Tử Kiệt đột nhiên nói.
Diệp Sở ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tại sao?”
Đào Tử Kiệt cười nhạo: “Nam nhân cùng nam nhân trong lúc này, bắn pháo còn cần tìm lý do sao? Khí trời quá tốt, phong cảnh thật đẹp, những lý do này có đủ hay không? Còn nếu không đủ, mông lão tử ngứa!”
Diệp Sở sinh thở dài, bất đắc dĩ trả lời: “Được rồi, xem như là vì sinh nhật của em.”
Đào Tử Kiệt chủ động cởi quần, mở rộng hai chân nhắm mắt nói: “Đến.”
Diệp Sở Sinh đưa tay tới, nắm chặt tính khí mềm nhũn của cậu mà trêu đùa, Đào Tử Kiệt đem tay hắn đẩy ra: “Không cần, trực tiếp đến.”
Ánh mắt Diệp Sở Sinh phát lạnh, giơ chân cậu lên, thẳng lưng, thô bạo tiến vào bên trong cậu.
Đau, thật sự là đau thấy cả ông bà, đau đến thấu cả tim thế nhưng Đào Tử Kiệt lại bật cười, ôm chặt lấy cổ hắn: ” Đúng, cứ như vậy, dùng sức thêm một chút, đem tôi làm hỏng, đem tôi thao ngất đi......”
“A Kiệt, A Kiệt......” Diệp Sở Sinh thế nhưng ngừng lại, nhìn cậu thật sâu, ôn nhu nói: “Ngoan, đừng khóc.”
Sau khi thống khổ như bị xé rách qua đi, Đào Tử Kiệt mới biết chính mình rơi lệ, cậu dùng tay che mặt, gắt gao cắn chặt môi. Đào Tử Kiệt, nhìn dáng vẻ của mày bây giờ đi, mở rộng hai chân, nằm ở dưới thân Diệp súc sinh khóc ròng, mày tại sao lại có thể thấp hèn đến nước này?
Diệp Sở Sinh lùi ra, một bên cởi bỏ quần áo của hắn, một bên cúi đầu hôn cậu, từng nụ hôn ôn nhu hạ xuống phủ kín lồng ngực cậu.
“Bảo bối, đừng khóc, tôi làm đau em rồi phải không? Xin lỗi, đừng khóc nữa......”
“Không cần!” Đào Tử Kiệt đẩy đầu hắn ra, tránh né môi lưỡi của hắn: “Muốn làm gì thì làm, đừng có làm như đàn bà như thế!”
“Bảo bối, tổ chức sinh nhật nên cao hứng mới đúng, vì thế đừng khóc.” Diệp Sở Sinh nâng mặt cậu lên, từ trán của cậu một đường khẽ hôn xuống, từ mi tâm đến sống mũi cuối cùng rơi xuống trên môi, lẩm bẩm lời nói nhỏ nhẹ: “Bảo bối của tôi......”
Khi cậu liên tục liên tục nhiều lần lọt vào sự trêu đùa dịu dàng vô tận ấy, Đào Tử Kiệt buông lỏng thân thể, dần dần bắt đầu đáp lại. Phóng túng một lần đi, một lần thôi là được rồi, cậu quá mệt mỏi rồi, sắp không chịu đựng nổi nữa, cậu thật sự cần một cái ôm ấm áp để trốn tránh hiện thực.
Lấy kem chống nắng làm dầu bôi trơn, Diệp Sở Sinh chậm rãi tiến vào trong cơ thể cậu, cự vật hừng hực chỉ thâm nhập một chút, lại rút ra đi, chậm rãi lặp đi lặp lại như thế, mãi cho đến khi Đào Tử Kiệt hoàn toàn thích ứng mới đâm thẳng đến đáy.
Đào Tử Kiệt nhắm mắt lại, bản thân tựa như đã biến thành một chiếc thuyền nhỏ, ở giữa sóng nước mênh mông phiêu đãng, theo sóng lớn lúc cao lúc thấp. Tà dương nhiễm đỏ mặt cậu, ngay cả những sợi tóc cũng như được dát lên một màu vàng đỏ nhàn nhạt, Diệp Sở Sinh cúi người xuống, dùng môi lưỡi hôn lấy mỗi một tấc da thịt, dành cho cậu vui vẻ cùng sung sướng cực hạn nhất.
Đào Tử Kiệt chưa từng có cái cảm giác này, triệt triệt để để phóng túng cảm giác của chính mình, tựa hồ cứ như vậy chết đi cũng không tệ.
Nếu như không phải trong nháy mắt cao trào cháy bỏng ấy nhắc nhở cậu đã từng chịu đựng khuất nhục như thế nào, Đào Tử Kiệt cơ hồ cứ như vậy để mình rơi vào trầm luân, cả người đều bị luân hãm vào bên trong thế tiến công đầy nhu tình ấy. Đào Tử Kiệt giang hai tay ra ôm lấy người trên thân, cắn vào đôi môi mỏng của hắn, đáy lòng nở nụ cười tàn bạo.
Làm sao có thể từ bỏ như vậy? Hắn vẫn chưa thể đem Diệp Sở Sinh chà đạp ở lòng bàn chân, vẫn chưa đem tất cả những khoản nợ từng cái từng cái hoàn trả lại!
Đêm dần khuya, không có nững ánh đèn chói chang nóng rát, bầu trời đêm thuần túy rất đẹp, mặt trăng cùng những vì sao đều đặc biệt sáng. Đào Tử Kiệt uống nửa ly rượu đỏ, bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, Diệp Sở sinh dùng thảm len bao lấy cậu, đem người ôm vào trong khoang thuyền.
“Có phải là mệt lắm không?” Diệp Sở Sinh nhẹ giọng hỏi.
“Ừ......” Đào Tử Kiệt mơ mơ màng màng đáp một tiếng.
“Ngày hôm nay vui không?”
“Ừ......”
“Đem Chu Như Yên giết có được hay không?”
“Ừ......”
“Bảo bối, bé ngoan ngủ đi.” Diệp Sở Sinh hôn một cái lên khóe miệng của cậu, nở nụ cười, biểu hiện sát ý cùng dịu dàng vô cùng quỷ dị dung hợp ở trên mặt. Đào Tử Kiệt, cõi đời này có thể khiến em đau chỉ có tôi, có thể khiến em rơi lệ cũng chỉ có tôi, trừ tôi ra bất luận người nào, cũng không thể tha thứ.
Hiếm thấy một ngày nhàn nhã tốt đẹp như vậy, thế mà chớp mắt liền trôi qua.
Nhận được món quà sinh nhật trước giờ mình hằng mong ước bình thường sẽ có phản ứng gì?
Người khác thì không thể nói được nhưng Đào Tử Kiệt phản ứng cũng quá quái dị, vui quá hóa buồn.
Nếu như không phải đi đứng không dễ dàng, phỏng chừng cậu lúc này đã vồ tới bóp cổ Diệp Sở Sinh. Tổ cha nó tặng gì không tặng lại đi tặng mô tô! Mà còn là một chiếc Dodge Tomahawk(*)!Con mẹ nó đồ độc ác!
“Có phải là rất muốn lái không?” Diệp Sở sinh cười đến tà ác , híp mắt nói: “Ai nha, tôi quên em là người què, làm sao bây giờ? Nếu không thì chuyển giao cho người khác vậy.”
“Anh dám!” Đào Tử Kiệt tức giận đến đỏ cả mặt.
“500 mã lực, trong vòng năm giây có thể tăng số đến 90 km một giờ, tốc độ đạt 600km – vượt qua cả mãnh thú, một người què như em không thể nào lái được.” Diệp Sở Sinh dùng vẻ mặt vô cùng đáng tiếc nói với cậu: “Một tuần, hết kỳ hạn mà em vẫn không thể bước đi, tôi không thể làm gì khác hơn là thu hồi phần lễ vật này rồi.”
Vì chiếc đầu máy này, Đào Tử Kiệt té không còn biết trời đất, tư thế ngã xuống đất vô cùng đa dạng, bổ nhào hay bay qua đều có đủ.
Mạc Bắc nhìn ngoài cửa sổ, thấy ĐàoTử Kiệt ở trên cỏ té đến chổng vó, không khỏi nói: “Lão đại, cậu tin rằng cậu ấy có thể làm được?”
“Tất nhiên.” Diệp Sở Sinh bưng cà phê lên, không hề nghi ngờ nói: “Người tôi nhìn trúng không phải là một tên què..”
Trong thư phòng yên lặng một hồi lâu sau, có người lạnh lùng phát hiệu lệnh: “Giết chết Chu Như Yên, đừng làm cho ả ta chết quá thoải mái.”
Sau hai mươi ngày.
Đào Tử Kiệt trên người mặc âu phục lịch sự, tóc cố định ở hai bên tai, cậu chống gậy, xuất hiện tại phiên tòa án. Thời gian một năm rưỡi trôi qua, cậu lần thứ hai đứng ở vị trí bị cáo. So với lần trước tựa hồ là hai người hoàn toàn khác nhau, bóng người kiên cường, ánh mắt kiên định, tản ra hung hăng lại tự tin thản nhiên.
Là người thì sẽ thay đổi, một khi lòng sinh ác niệm, thì sẽ không kiêng nể gì cả.
Cho dù tự tay lái xe đụng chết người, cũng có thể ưỡn thẳng ngực, trong mắt không có một tia gợn sóng. Đồng dạng, đem mánh lới đổi trắng thay đen vô cùng tinh tế này, còn có tên bại hoại Diệp Sở sinh. Hắn mua chuộc kiêm cả cưỡng bức lái xe gây ra chuyện này, muốn hắn vì Đào Tử Kiệt gánh tội thay, người làm chứng cũng sửa lại khẩu cung, cả đám quan tòa từ đầu tới đuôi, Diệp luật sư đều chắc chắn thắng.
Ở tòa án, Đào Tử Kiệt từng hỏi qua hắn: “Anh vì sao lại đi thi bằng luật sư?”
Diệp Sở Sinh đáp: “Bởi vì chơi vui, giả như em liên can đến việc xấu, mà toàn bộ thế giới đều biết là do em làm ra, nhưng chỉ cần pháp luật phán định em là vô tội, thì tất cả mọi người đều chả có cách nào bắt giữ em được, thú vị biết bao nhiêu.”
Đào Tử Kiệt yên lặng mà nhìn hắn, đây chính là Diệp Sở sinh, dám đem pháp luật xem như xiếc cá sấu phạm pháp.
Cậu thật sự có thể đấu thắng người như vậy sao?
Diệp Sở Sinh đã nói, chỉ có kẻ vô dụng mới tin vào báo ứng, người mạnh mẽ thì lại sẽ dựa vào chính mình báo thù.
Vì không phụ lòng sự giáo huấn của hắn, Đào Tử Kiệt quyết định trở thành một người mạnh mẽ, sau khi thành công thoát tội, điều đầu tiên cậu muốn làm chính là đi gây rối.
Diệp Sở Sinh tự cho là chỉ cần bày ra Thiên La Địa Võng đem cậu nhốt ở bên trong là được rồi, nhưng cái bẫy nào cũng phải có sơ hở. Đào Tử Kiệt tắt đi rồi mở lại nguồn điện của biệt thự, thừa dịp mấy phút nguồn điện ổn định liền đem sổ sách trong thư phòng tất cả đều sao thành một bản, chuyển giao đến tay của Dương Thụy.
Từ sau khi công ty bị cục chứng giám để ý, Diệp Sở Sinh đã chừng mấy ngày không về nhà, về đến nhà cũng là tắm rồi thay quần áo khác.
“Không có thời gian nấu cơm cho em, gọi món ăn đi, muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.” Đào Tử Kiệt chậm rãi xoay người.
“Chân khá hơn chút nào không? Có kiên trì làm phục hồi không? Lúc không có tôi ở đây ăn cơm có ngon không?” Diệp Sở sinh kêu xong món ăn đến ngồi xuống bên cạnh cậu, tiến lại gần ngửi mùi hương của cậu, dường như đã mấy ngày không nghe thấy, mới phát hiện bản thân đã muốn hoảng loạn.
Ngửi ngửi, Diệp Sở Sinh nằm nhoài trên người cậu ngủ thiếp đi, Đào Tử Kiệt ngoại trừ mắt trợn trắng cũng không hề ra lộ ra biểu cảm gì khác.
Lúc ăn cơm, Đào Tử Kiệt thuận miệng hỏi: “Gần đây rất bận sao?”
“Phiền toái nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ giải quyết xong.” Diệp Sở sinh cắn một miếng bánh pizza, cảm thấy hương vị không tệ liền bỏ vào dĩa cho Đào Tử Kiệt.
Đào Tử Kiệt rất không tình nguyện ăn nước miếng của hắn, hai người đều lặng yên không lên tiếng.
Diệp Sở Sinh dường như là đặc biệt trở về để cùng cậu ăn một bữa cơm, ăn cơm xong lại cầm áo khoác đi ra ngoài.
Một lát sau, hắn lại bước thong thả trở về, ở trên môi Đào Tử Kiệt cắn một cái, nheo mắt lại: “Có ngoan ngoãn không?”
Đào Tử Kiệt trong lòng giật mình, thô lỗ nói: “Mau cút!”
Mãi cho đến tận khi Diệp Sở Sinh đi, cửa đóng lại, cậu mới mạnh mẽ hít lấy không khí, nhịp tim đập nhanh mới từ từ hạ xuống lại.
Ở dưới mí mắt Diệp Sở Sinh giở trò gian, không giữ được bình tĩnh nhất định sẽ tự lòi đuôi. Thế nhưng Đào Tử Kiệt biết một chút rắc rối nhỏ nhoi ấy căn bản không làm ảnh hửơng gì đến việc làm ăn của Diệp Sở Sinh, huống chi, người đại diện pháp lý của công ty cũng không phải hắn, vì lẽ đó muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này, cố gắng hết sức tìm đường đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhưng chuyện này cũng không hề dễ dàng, từ chuyện sổ sách kia có thể nhìn ra, Diệp Sở Sinh tính cách đa nghi, mỗi ngày tự mình quan sát đám người kia kiểm kê sổ sách.
Thời gian cứ thế trôi qua, Đào Tử Kiệt bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
Chiều hôm đó, Diệp Sở Sinh dặn dò tài xế lái xe về biệt thự đem Đào Tử Kiệt vào công ty.
Đào Tử Kiệt còn tưởng rằng có chuyện gì, kết quả cửa phòng làm việc vừa đóng một phát, Diệp Sở Sinh đã đem hắn đặt ở trên bàn làm việc.
Diệp Sở sinh vội vàng lột quần áo của cậu, gặm cắn bắp thịt ngay lưng của cậu, một bên xoa xoa mông cậu, một bên thở hổn hển nói: “Gần đây bận bịu quá chừng, bảo bối, em phải hảo hảo chăm sóc tôi.”
Hắn bôi trơn qua loa liền đâm vào, Đào Tử Kiệt kêu ra tiếng, ánh mắt nhìn xuống thành phố sầm uất bên dưới qua lớp kính, trong mắt không hề có chút thần thái.
A, nguyên lai Diệp Sở Sinh cố ý gọi cậu tới là vì chuyện này, đưa tới cửa để thao.