Cấm Lửa

Chương 41: Chương 41: Kết cục




Đào Tử Kiệt rốt cục cũng chịu cho bản thân mình một ngày nghỉ ngơi, từ chối tất cả hội nghị, tắt điện thoại di động, nhổ cả dây cáp điện thoại bàn.

Cậu là một người bướng bỉnh, đã quyết định chuyện gì thì đánh chết cũng không đổi, nếu như không bướng bỉnh, cậu cũng không phải là đào Tử Kiệt. Vì thế cậu cũng không phải là đang trốn tránh hiện thực, mà là bởi vì giấc mơ đêm hôm qua khiến cậu ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, cần phải dành một chút thời gian đi làm rõ.

Đào Tử Kiệt cởi hết quần áo, trần truồng lắc lư trong biệt thự, bước vào mỗi căn phòng, chạm vào mỗi một món gia cụ, cuối cùng cậu đi lên sân thượng, nằm trên bàn đá thô, nhìn bầu trời tối đen. Đào Tử Kiệt bất giác nở một nụ cười quái dị, cậu không thể không thừa nhận, chính mình vẫn đang bị giam lỏng trong một nhà tù vô hình.

Đây là một chuyện tương đối đáng sợ, cậu dùng hết thảy khí lực mà giãy dụa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát khỏi ràng buộc của Diệp Sở sinh.

Chỉ cần hơi để ý một chút, sẽ phát hiện kỳ thực không có nơi nào là không có bóng dáng của Diệp Sở Sinh. Chiếc đàn dương cầm để lệch trong sảnh, mỗi đồ vật trang trí trong tủ kính, mỗi một quyển sách trên giá, mỗi một bộ quần áo trong tủ đồ, tất cả đều đã được Diệp Sở Sinh chạm qua. Thậm chí ngay cả không khí hít vào phổi đều dính mùi vị của Diệp Sở Sinh. Phần lớn những người xung quanh cậu, Lưu Huỳnh, Mạc Bắc, lão gia tử còn có người trong bang phái, tất cả đều gắn bó chặt chẽ với Diệp Sở Sinh, cậu ngồi ở vị trí mà Diệp Sở Sinh đã từng ngồi qua, làm những chuyện mà Diệp Sở Sinh từng làm.

Đào Tử Kiệt bật cười, trần như nhộng nằm trên sân thượng trống trải, cất tiếng cười to.

Không chỉ như vậy, ngay cả thân thể của cậu, có vị trí nào mà Diệp Sở sinh chưa từng chạm qua? Có vết sẹo nào lại không có can hệ với Diệp Sở Sinh?

Thật mỉa mai làm sao, cậu muốn bất quá là tự do, một sự tự do không cần phải lo lắng phiền muộn bất kỳ điều gì, thế nhưng quay đầu lại chẳng qua cũng chỉ là bó chân trong một khung cảnh nhỏ hẹp. Nghĩ đến đây, bao nhiêu chuyện đã xảy ra như một ngụm máu chặn ở cổ họng của cậu, nuốt xuống cũng không được mà phun ra cũng không xong, uất ức đến độ muốn nhảy xuống biển kéo xác Diệp Sở Sinh ra, sau đó sẽ lột da tróc thịt.

Sắc trời càng ngày càng tối, Đào Tử Kiệt một mình nằm trên sân thượng, tính bướng bỉnh lại tái phát.

Diệp Sở Sinh, anh đừng đắc ý, lão tử còn chưa có thua đâu!

Buổi tối ở phố Chùa (Temple Street – một con phố ở Hồng Kông) đầy rẫy các bảng hiệu, vô số quầy hàng được dựng ở hai bên đường phố, chuyên bán thủ công mỹ nghệ, dụng cụ uống trà, đồ làm bằng ngọc, đồ cổ, thậm chí cả sản phẩm điện tử giá rẻ. Đi lên trước nữa là chùa Bà Thiên Hậu(*), xung quanh có không ít quầy hàng đoán mệnh cùng xem tướng, còn có cả biểu diễn kịch Quảng Đông.

(*)Chùa Bà Thiên Hậu còn được gọi là chùa Bà Chợ Lớn, tên chữ Hán là Thiên Hậu miếu, người Hoa gọi là Phò Miếu. Do bên cạnh chùa có Tuệ Thành Hội quán là nơi quy tụ của nhóm người Hoa Quảng Đông, nên chùa còn được gọi Tuệ Thành Hội quán. Wikipedia

Đào Tử Kiệt chống gậy bước đi, hòa vào dòng người tấp nập, thỉnh thoảng dừng lại quan sát.

“Lão đại, chúng ta tới nơi này làm gì thế?” Thủ hạ theo sát cậu lên tiếng hỏi.

“Không làm gì cả chỉ muốn trở về nhìn thôi.” Đào Tử Kiệt dùng đến từ “trở về” này là bởi vì nơi này là nơi cậu đã lớn lên, mỗi một cảnh vật đều mang lại một cảm giác thân thương quen thuộc, không khỏi thấp giọng nói: “Phố Chùa trước sau đều vẫn náo nhiệt, dường như cái gì cũng không thay đổi.”

Đào Tử Kiệt tự nhận bản thân không phải là dạng người hoài niệm nhưng lúc này cậu thực sự tìm kiếm dấu vết ngày xưa, dù sao bị giam ngốc trong nhà giam đã lâu, cậu đã sắp muốn quên bản thân mình là ai rồi.

Cậu không thể trơ mắt mà nhìn bản thân từng chút từng chút một bị quên lãng như thế, như vậy chả khác nào làm thoản mãn ý nguyện của Diệp Sở Sinh.

Những gian hàng ngoài trời cũng là một trong những thứ đặc sắc của Phố Chùa, bàn gỗ thô sơ, bóng mỡ, người phục vụ trên cổ mang khăn mặt chạy bàn, đầu bếp mồ hôi như mưa đứng bên bếp lửa xào rau, khói dầu vị thơm đồ ăn lan tỏa khắp nơi.

“Ông chủ, cho nửa két bia.” Đào Tử Kiệt tìm một vị trí còn trống ngồi xuống, bỏ gậy chống xuống, quay đầu đối với với hai cái ‘cọc gỗ’ phía sau nói: “Ngồi xuống, hai cậu đứng ngốc đó làm gì?”

Hai người thụ sủng nhược kinh mà ngồi vào bàn, nhìn Đào Tử Kiệt ngay cả thực đơn cũng không nhìn, mở miệng liền nói ra một đống món ăn. Quán bán hàng tiếng người huyên náo, ba đại nam nhân buông bỏ tính cảnh giác mà ăn uống, nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn.

Đào Tử Kiệt cởi áo khoác, vén tay áo lên, lại gọi nửa két bia, cảm giác của những ngày xưa lại quay trở về. Cậu lớn lên ở Phố Chùa, vốn là một tên côn đồ lưu manh, sau đó tại sao gia nhập lực lượng cảnh sát, tại sao lại trở thành nằm vùng, tới hôm nay lại lấy thân phận lão đại một bang phái mà ngồi đây, nghĩ đến đều cảm thấy vận mệnh thật trêu người.

Đào Tử Kiệt cười cười, bưng bia lên uống một hơi cạn sạch, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua gì đó liền ngây cả người.

“Lão đại, làm sao vậy......”

Thủ hạ nói còn chưa dứt lời, Đào Tử Kiệt giống như phát điên mà đứng bật dậy, vội vã chen vào trong đám người. Bởi vì cậu vừa nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vóc người khá cao, mái tóc đen mềm xõa ngang vai, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, xuất hiện nơi con đường tấp nập này đặc biệt bắt mắt, con mắt Đào tử Kiệt một hồi đau nhói.

Nhưng người đi tới đi lui ở Phố Chùa rất nhiều, Đào Tử Kiệt chỉ nhìn thấy người kia thoáng qua sau đó hoàn toàn mất bóng dáng, cậu liều mạng chen vào đám đông mà tìm kiếm, chen lấn xô đẩy gây rối loạn tưng bừng.

“Đừng nhúc nhích!” Đào Tử Kiệt lạnh giọng kêu lên, tầm mắt bị đám người lít nha lít nhít chặn lại, dưới tình thế cấp bách liền rút súng ra, hướng lên trời bóp cò súng: “Đứng lại hết cho lão tử, không được nhúc nhích!”

Đào Tử Kiệt dường như đã mất lý trí, làm như vậy chả khác nào phản tác dụng, mọi người rít gào chạy trốn, tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.

Đào Tử Kiệt mắng một câu thô tục, lại hướng lên trời nã một phát súng, tựa như phát điên mà hô to: “Diệp Sở Sinh! Anh ra đây cho lão tử! Ra đây!”

Đám người xung quanh run rẩy la hét, những thứ đồ linh tinh khắp nơi va vào nhưng Đào Tử Kiệt tựa hồ không nhìn thấy, trong tay cậu cầm súng đi về phía trước, như một tên đạo tặc phát điên, trong con người đỏ đậm tràn ngập sát khí cùng điên cuồng.

“Diệp Sở Sinh! Anh là con rùa đen rút đầu! Vạn năm khốn kiếp! Lão tử biết anh ở đây, mau ra đây!”

Đào Tử Kiệt điên cuồng chửi bậy, lại một lần nữa không tìm thấy bóng người muốn tìm, cậu tiện tay tóm chặt một người xa lạ, dùng súng chỉa vào ngay đầu hỏi: “Nói! Cậu có thấy Diệp Sở Sinh hay không? Anh ta ở đâu?”

Người bị cậu ta tóm lấy sợ đến choáng váng, chỉ có thể không ngừng mà xin tha. Hai thủ hạ đi theo cuối cùng cũng đuổi kịp Đào Tử Kiệt, lôi kéo cậu rời đi.

“Lão đại! Đi mau, cảnh sát sắp tới rồi!”

Đào Tử Kiệt lúc này mới giật mình tỉnh lại, không thể tin mà mờ mịt nhìn xung quanh, mình rốt cuộc đang làm gì thế này?

Cậu thậm chí sinh ảo giác mà manh động, bản thân vừa nãy tựa như nhìn thấy một bóng hình rất giống Diệp Sở Sinh, thật giống mà thôi, bởi vì chỉ nhìn thấy một bóng lưng nên không dám xác định. Ngay sau đó, đầy đầu đều là cái bóng lưng chết tiệt kia, cùng với một ý nghĩ không cam lòng, vậy rốt cuộc có phải là Diệp Sở Sinh không? Rốt cuộc đúng hay không?

Thấy cậu không chịu di chuyển bước chân, thủ hạ gấp đến toàn thân đều toát mồ hôi, mang vũ khí ra ngoài đường lại rất nhiều người chứng kiến, một khi bị tóm thì đến cả việc nhờ vả cũng không được.

“Đi thôi......” Đào Tử Kiệt tay nắm súng vô lực buông xuống, lại chưa từ bỏ ý định mà liếc mắt nhìn sau đó mới bằng lòng xoay người.

Cậu sải chân, dưới chân lảo đảo một cái, nếu như không phải có người đỡ, sợ rằng đã ngã xuống đất. Đào Tử Kiệt vừa nãy không dùng gậy mà đấu đá khắp nơi, thời điểm tìm người không nhận ra, bây giờ cảm giác được chân trái đau nhức, đau đến mức lục phủ ngũ tạng cũng loạn thành một đoàn. Sau này, nhớ lại hành vi hoang đường ở Phố Chùa đêm đó, Đào Tử Kiệt không biết nên khóc hay cười.

Diệp Sở Sinh rõ ràng đã chết, cậu đã tận mắt nhìn thấy, cả người và xe đều rơi xuống biển, làm sao có khả năng còn sống. Mà cho dù có còn sống đi chăng nữa, hắn cũng se không đến một nơi hỗn độn như Phố Chùa, hắn hiểu rõ con người Diệp Sở Sinh, người kia ghét nhất chính là những nơi lộn xộn.

Đào Tử Kiệt vì thế liền kết luận, mình nhất định là nhận lầm người!

Làm lão đại cũng có lợi ích của làm lão đại, có một số chuyện có thể có chút tùy ý, không cần phải trốn trốn tránh tránh mà che giấu.

Đào Tử Kiệt nhìn má mì đặc biệt vì mình mà chuẩn bị một người con trai, khóe miệng giật giật, có chút không biết nói gì. Xem ra tính hướng của cậu không chỉ có người trong bang phái biết mà sợ rằng toàn bộ người trên đường cũng đã biết hết rồi, chính mình vừa mới tới hộp đêm, mông còn ngồi chưa nóng chỗ đã có vịt đem ra rồi.

“Chào anh Kiệt ca......” Người kia mở to hai mắt như nai con, rụt rè chào hỏi.

Đào Tử Kiệt phất tay một cái, để má mì đem người mang đi, cậu đối với những loại hoặc là giả bộ thanh khiết hoặc là không ngon lành đều không có hứng thú.

Có thủ hạ lanh chanh hét to: “Này, mụ làm ăn thế hả, còn không mau mau chọn cho lão đại một thứ tốt hơn!”

Má mì liên tục vâng dạ, không bao lâu sau, quả thực lại dẫn theo một người con trai nữa đến. Đào Tử Kiệt vẫn như cũ không hứng thú cho lắm, nhưng không cần thiết lại làm mất mặt thuộc hạ, liền để người kia ngồi ở một bên hầu hạ. Quá ba lượt rượu, đám khach trong phòng bắt đâu ăn nói thô tục, tiếng cười hèn mọn của đàn ông, thanh âm nũng nịu yếu ớt của đám phụ nữ, tạo thành những âm thanh dâm dị mơ màng.

Đào Tử Kiệt uống không ít Hoàng Thang(một loại rượu thuốc ở TQ, không cần quan tâm đâu), nhớ tới mộng cảnh lúc trước, trong lòng liền sinh ra mấy phần chộn rộn. Cậu từ trước đến giờ không phải là kiểu người tự chủ, đã có dục vọng, liền đơn giản đưa chàng trai kia ra trận, trực tiếp lái xe đi khách sạn.

Vào trong phòng, Đào Tử Kiệt không nói hai lời đi thẳng vào vấn đề: “Lại đây, trước tiên dùng miệng.”

Người kia quyến rũ nở nụ cười, thuận theo mà ngồi xổm ở giữa hai chân của cậu, tay vỗ trên bắp đùi của cậu, thân thể vặn vẹo như rắn nước.

Đào Tử Kiệt đốt điếu thuốc ngậm ở khóe miệng, ánh mắt rất suồng sã, ánh đèn trên tường nhu hòa hắt lên đường nét khuôn mặt cậu, khí thế ngỗ ngược mang theo từ lúc sinh ra của cậu khiến người kia có chút giật mình. Y từ từ kéo thắt lưng của Đào Tử Kiệt ra, cách một lớp quần lót đem mặt dán lên, nhẹ nhàng quấy rối, rõ ràng là một tay già đời.

Ước chừng nửa giờ qua đi, nằm trong miệng người kia không phải là sinh mạng của Đào Tử Kiệt, mà là họng súng đen ngòm.

“Nếu như còn muốn giữ lấy mạng sống thì hãy đem chuyện vừa rồi quên đi.”

Người kia ô ô hai tiếng, hung hăng gật đầu.

Đào Tử Kiệt thu hồi súng, không nhẹ không nặng đá y một cước, mặt âm trầm nói: “Cút!”

Nhìn người kia liên tục lăn lộn lui ra khỏi phòng, Đào Tử Kiệt lại đốt điếu thuốc, buồn bực vò tóc, cúi đầu nhìn thứ kia, từ đầu đến cuối đều mềm nhũn phơi ở nơi đó. Vừa nãy người kia đã xuất ra tất cả kỹ thuật của mình nhưng cũng không thể làm cho Đào Tử Kiệt cương lên.

Chẳng lẽ mình không xong rồi? Là “bất lực”? Đào Tử Kiệt lập tức hủy bỏ ý nghĩ này, cậu sẽ không lên được? Đùa gì thế!

Em nhất định phải thừa nhận, ở trên thế giới này, tôi là người duy nhất có thể khiến em cương lên, không có tôi, em không phải là đàn ông......

Không thể nào, Đào Tử Kiệt nhớ tới tên cuồng biến thái nào đó, không nhịn được rùng mình. Lẽ nào thật sự không phải Diệp Sở Sinh thì không thể? Đào Tử Kiệt cảm thấy quá hoang đường, thân thể là của cậu, cậu thích thao ai liền thao người đó, tại sao phải kiêng kỵ một kẻ đã chết.

Đào Tử Kiệt không tin tà ma, cầm điện thoại lên, bảo thủ hạ lại tìm người đàn ông khác đưa đến khách sạn. Lần này tự cậu chủ động, trực tiếp đem người kia đè xuống giường đùa bỡn nửa ngày, đối phương thở hồng hộc, hạ thân cương cứng dựng thẳng, chĩa vào bụng dưới của Đào Tử Kiệt.

Đào Tử Kiệt trầm mặc một lát, phi thường, phi thường muốn đem thứ kia của y bẻ gãy: “Mẹ kiếp! Cút!”

Lại đuổi đi một con con vịt, Đào Tử Kiệt mặc quần áo chỉnh tề lại rồi rời khỏi khách sạn, đi xe về biệt thự, sau đó đi thẳng tới thư phòng lầu ba.

Cửa thư phòng vừa đóng, cậu liền bắt đầu đập ném đồ vật, đem những thứ có thể phá hoại hết thảy đều phá hỏng, màn hình trên bàn sách cũng bị cậu đạp đến biến dạng. Đào Tử Kiệt vẫn cảm giác không hết hận, liền lấy hết tài liệu trong ngăn kéo ra, dùng tay xé nát, rất nhanh sau đó khung cảnh thư phòng chả khác nào như bị một cơn bão quét qua, ngay cả rèm cửa sổ cũng bị lột xé mất nửa.

Đào Tử Kiệt mệt mỏi, ngồi bệch xuống thảm, điên cuồng cười to.

“Diệp Sở Dinh, Diệp Sở Sinh, Diệp Sở Sinh, Diệp Sở Sinh, Diệp Sở Sinh......” Đào Tử Kiệt cõi lòng đầy sự thù hận ghi nhớ ba chữ này, hận không thể mở banh lồng ngực ra, đem tay bóp lấy trái tim, dùng móng tay đem cái tên này cào ra.

Vì gọt giũa bản thân, lúc trước cậu đem cái tên Diệp Sở Sinh từng chữ từng chữ khắc sâu vào tận đáy lòng, bây giờ cừu hận đã xong, nhưng tên lại không thể rửa sạch.

Đào Tử Kiệt chán chường nằm vật ra trong mớ lộn xộn trong thư phòng, cùng với mớ cảm xúc hận thù Diệp Sở Sinh mà chậm rãi nhắm mắt lại.

Cậu nghĩ, bản thân đã say rồi sao?

Không phải vậy tại sao lại giống như nhìn thấy được Diệp Sở Sinh đang ngồi ở trên ghế vắt chân làm việc, khuỷu tay không mạnh không nhẹ tì trên mặt bàn, ngón tay từng ngón khẳng khiu đang lơ đễnh gác hờ dưới cằm, ánh mắt sâu xa mỉm cười nhìn cậu, dùng ngữ khí hững hờ hỏi: “Nháo đủ chưa?”

Đào Tử Kiệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh được lắm, cao hứng sao, có phải đã như anh mong muốn rồi phải không?

Người kia hạ mi mắt xuống, khẽ thở dài một hơi.

Đào Tử Kiệt muốn tỉnh lại nhưng không được, muốn động đậy cũng không thể, trong cuống họng không ngừng nguyền rủa, nước mắt đầy mặt.

Không cam lòng.

Đào Tử Kiệt thật sự rất không cam tâm.

Cậu cho rằng bản thân đã thắng, thắng Diệp Sở Sinh, thắng toàn bộ thế giới. Giống như tham gia một cuộc đua marathon, chật vật trải qua gian khổ rốt cục cũng nhìn thấy đích, vốn cho là mình chắc chắn thắng, lại phát hiện đối thủ bản thân luôn muốn vượt qua đã lĩnh giải từ lâu.

Đào Tử Kiệt nhớ tới một người, cậu quyết định thử một lần nữa.

Đào Tử Kiệt ôm tâm thái làm thí nghiệm không thèm đến xỉa, thế nhưng đối tượng thí nghiệm cũng không tình nguyện.

“Đào Tử Kiệt, à không, Đào lão đại, tôi không nghe lầm chứ? Cậu muốn cùng tôi lên giường?” Bùi Ngọc nói xong cũng không nhịn được cười: “Cậu phí tâm sai người đem tôi trói lại, chỉ là vì nguyên nhân này?”

Trong biệt thự không người ở, Đào Tử Kiệt nói mà không có biểu cảm gì: “Đúng.”

“Ôi chao, được Đào lão đại yêu thương như thế, tôi có chút không thể tiêu thụ nổi.” Bùi Ngọc hất mớ tóc vàng bên tai phải, có dụng ý.

Đào Tử Kiệt cũng không miễn cưỡng y, bởi vì…loại chuyện này vỗn miễn cưỡng sẽ không được, cậu đốt thuốc, hít sâu một cái, chà lên xương quai xanh của mình, hơi nheo mắt nói: “Bùi thiếu gia nếu đã sợ vậy thì quên đi.”

Đào Tử Kiệt mặc trên người một bộ âu phục xám, cổ áo rộng lớn mở ra, xương quai xanh lít nha lít nhít vết tích hình tròn, được tính tình ngang bướng cậu điêu khắc thành một vòng trang sức trọn vẹn. Phần da bị đầu thuốc chạm vào cháy đen, xấu xí nhưng lại không thể khiến người khác dời tầm mắt.

Bùi Ngọc hầu kết giật giật, nói: “Được rồi, Diệp lão đại còn không chống nổi mị lực của cậu, huống hồ là tôi.”

Đào Tử Kiệt đem áo khoác cởi ra, ở trên sô pha ngoắc ngoắc ngón tay: “Đến, hảo hảo hầu hạ.”

Bùi Ngọc tới gần ghế sô pha, rướn cổ lên hôn miệng của cậu, Đào Tử Kiệt miễn cưỡng nghiêng đầu né qua, đôi môi liền rơi xuống trên má. Bùi Ngọc sửng sốt một chút, ở đáy lòng cười thầm, rõ ràng bản thân cậu là người mở lời đầu tiên còn bày đặt bày ra cái dáng vẻ không tình nguyện.

“Nhanh lên một chút.” Đào Tử Kiệt thanh âm miễn cưỡng, giục.

“Vâng, vâng, vâng.....” Bùi Ngọc một bên cởi nút, một bên dọc theo phần gáy của cậu gặm xuống.

Cơ thể Đào Tử Kiệt ngửa về đằng sau, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trong mắt không có chút dao động.

Bùi Ngọc lấy tay mò vào trong quần Đào Tử Kiệt quấy phá một hồi, thấy nơi đó vẫn không có phản ứng, liền cúi người xuống, dùng miệng ngậm vào hung hăng mút lấy, thỉnh thoảng liếm lấy bắp đùi cùng hai tinh hoàn của cậu. Y vùi đầu hì hụt nửa ngày, nước miệng cũng đều sắp bị liếm khô thế nhưng gia hỏa kia vẫn là không có động tĩnh gì, chủ nhân của nó cũng vậy, nằm ngay đơ như một cái xác tùy ý Bùi Ngọc dằn vặt, ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn động.

Bùi Ngọc ngẩng mặt lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Đào Tử Kiệt, đột nhiên có chút sợ hãi.

Hắn không dám hỏi Đào Tử Kiệt là đang có chuyện gì liền cố gắng tìm lời uyển chuyển nói: “Cậu đang muốn cái gì ở đây?”

“Không khí trở nên ẩm ướt , sắp trời mưa rồi.” Đào Tử Kiệt nói câu hoàn toàn không liên quan, ngoẹo cổ, dùng đầu ngón tay lau đi nước bọt dính bên mép Bùi Ngọc, lạnh nhạt nói: “Quên đi, xem ra giữ anh lại cũng không có tác dụng gì.”

Bùi Ngọc theo bản năng liền đứng lên bỏ chạy!

Y chạy trốn rất nhanh, hai ba bước liền chạy đến sau cửa, thế nhưng Đào Tử Kiệt lại nhanh hơn y, rút súng, lên đạn, bắn, đạn xuyên qua cẳng chân của Bùi Ngọc, xèo một tiếng găm vào bên trong ván cửa. Đào Tử Kiệt lại lên nòng, bắn một phát xuyên đùi y, máu bắn tung tóe. Bùi Ngọc té ngã trong vũng máu, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của Đào Tử Kiệt liền biết rằng bản thân ngày hôm nay sẽ không sống nổi.

Mặc kệ vừa nãy sự việc có thành hay không, Đào Tử Kiệt đem y trói đến biệt thự là bởi vì động sát tâm.

“Đào lão đại...... Nếu không chúng ta thử lại đi?” Bùi Ngọc giơ ra khuôn mặt trắng tinh cười cười.

“Không cần, đa tạ sự hỗ trợ của anh hồi nãy đã để tôi biết rõ một chuyện.” Đào Tử Kiệt nói. Lần quan hệ lúc trước trong tầng hầm, bản thân đạt cao trào là bởi vì lúc đó phía trước mặt là Diệp Sở Sinh, còn phần phía sau là ai đang thao, căn bản không hề để ý đến.

Bùi Ngọc trợn to hai mắt, bộ mặt thờ ơ này, phối hợp với giọng điệu khách khí lễ phép, quả thực cực kỳ giống người kia trong kí ức mười năm trước, giống hệt Diệp Sở Sinh.

“Ha ha ha...... Đến cuối cùng cậu vẫn bị hắn thuần phục, chẳng trách muốn giết tôi, chẳng trách!” Bùi Ngọc ngừng cười, ác ý suy đoán: “Vậy là cậu dự định sau khi giết tôi, sẽ cùng Diệp Sở Sinh nối lại tình xưa? Ha ha, thật là con người quá ngây thơ, cậu cho rằng sẽ có người muốn sủng vật đã từng phản bội mình ư?”

Đào Tử Kiệt chẳng muốn phí lời với y, thật sự rất muốn một phát súng giết chết cái tên này, bất quá là muốn hỏi một vấn đề: “Anh đã hại chết Tương Niệm, nếu còn căm hận Diệp Sở Sinh, tại sao không ra tay với anh ta, một mực phải chờ đợi nhiều năm như vậy?”

“Tôi vốn đã không còn hận nữa, hắn đánh chết Tiểu Từ, tôi giết Tương Niệm, mọi người coi như huề nhau. Nhưng là sau đó cậu lại xuất hiện, tôi vừa nhìn vẻ mặt của Diệp Sở Sinh, liền biết hắn đối với cậu là thật lòng, dựa vào cái gì! Loại biến thái chết tiệt như hắn có tư cách gì mà có được hạnh phúc?”

“Đã hiểu.” Đào Tử Kiệt giơ tay lên, bóp cò súng: “Anh mới là thứ đáng chết nhất….”

Nhờ ai đó mà súng pháp của cậu tinh xảo chuẩn xác, lỗ đạn găm thẳng ở mi tâm Bùi Ngọc, không lệch chút nào.

Đào Tử Kiệt nhận ra, hết thảy bi kịch đều bắt nguồn từ Bùi Ngọc, nếu là người mình thích, làm sao có thể chắp tay đưa người khác đùa bỡn? Ngay cả loại người chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt lo ăn không lau miệng cũng không làm ra loại chuyện như vậy, quả nhiên nhân dĩ quần phân (đại loại là người loại nào thì hợp với loại người đó), Diệp Sở Sinh là biến thái, cái tên này cũng không khá hơn chút nào, vì lẽ đó Bùi Ngọc đáng chết!

Đào Tử Kiệt đứng dậy, kéo quần lên, cài lại nút, cầm lấy áo khoác. Cậu chống gậy chống, đá bay cái xác chết đang chặn cửa, giẫm giày đi trên vết máu, bước dài đi ra cửa.

Bên ngoài biệt thự, đậu một chiếc xe Audi đen. Nhìn thấy Đào Tử Kiệt đi ra, thủ hạ lập tức ân cần kéo cửa ra.

“Lão đại.” Người mở cửa xe cúi người, chờ cậu lên xe.

Đào Tử Kiệt cũng không sốt ruột, cậu móc thuốc lá ra, để sát vào bật lửa mà thủ hạ đưa lên, một hơi lại một hơi hút lấy, mãi cho đến khi hút xong điếu thuốc, mới nhìn biệt thự mà nói ra hai chữ: “Phóng hỏa.”

Diệp Sở Sinh chết, Bùi Ngọc cũng đã chết, Đào Tử Kiệt lòng chua xót nghĩ, sau này cậu còn có thể hận ai?

Đêm khuya, Đào Tử Kiệt nảy sinh ý niệm trốn chạy, rời khỏi biệt thự, rời khỏi bang phái, rời khỏi Hồng Kông, đi đến một nơi xa lạ không ai biết cậu là ai. Cậu tìm tới rượu, bật đèn lên, đem bản đồ thế giới ra nghiên cứu suốt đêm. Từ Nam Bán Cầu đến Bắc bán cầu, từ châu Á đến Bắc Mỹ, nơi nào là nơi xa nhất?

Đào Tử Kiệt chuốc cho mình đến say bí tị, tự mình thôi miên nói, đúng, sau đó mình sẽ kết giao bằng hữu mới, sẽ có cuộc sống mới, tất cả đều sẽ khá hơn.

Sau khi tỉnh rượu, cậu nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn chùm đèn cổ kiểu cách cung đình khi xưa treo phía trên, nhếch miệng nở nụ cười, cười rồi cười, nước mắt liền chảy xuống.

Trốn, cậu có thể chạy trốn tới chân trời góc biển, nhưng có thể chạy trốn được nội tâm của mình sao?

Hai năm cùng Diệp Sở Sinh so đo, sau đó một mình ngoan cường chống lại bốn tháng, Đào Tử Kiệt quật cường như vậy, rốt cục lại nhận thua. Cậu tự giận mình đa nghi, bản thân trốn không thoát, cũng không có khí lực để chạy trốn, ngược lại Diệp Sở sinh đã chết, hắn còn có thể làm gì mình nữa đây?

Diệp Sở Sinh chết ở nơi đại dương mênh mông, linh hồn Đào Tử Kiệt bị giam cầm trong mộ huyệt, cuộc tỷ thí này, đến tột cùng là ai thắng ai thua?

Không thể nào nói được.

Đối với Mạc Bắc không mời mà tới, Đào Tử Kiệt cũng không cảm thấy bất ngờ. Sau khi Diệp Sở Sinh chết, cậu quả thật có ý nghĩ muốn giết chết Mạc Bắc, bởi vì để người này dây dưa quá lâu, sớm muộn cũng sẽ phát hiện điều không đúng.

Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, có thể nào cũng không thể tìm được chứng cứ, đây là phương pháp tốt nhất. Đào Tử Kiệt không thể biết được là sợi dây nào móc sai vị trí, thế nên không đợi Mạc Bắc đặt câu hỏi, đã tự mình thẳng thắn nói: “Diệp Sở Sinh chết là do tôi giết.”

Dứt lời, còn sợ Mạc Bắc không nghe rõ, Đào Tử Kiệt cố ý giải thích cặn kẽ cho anh ta nghe: “Kỳ thực tôi căn bản không có bị bắt cóc, mà là cùng Bùi Ngọc diễn một vở kịch, sau khi đem Diệp Sở Sinh lừa từ buổi hôn lễ đến, tôi liền giam lỏng anh ta. Tôi không chỉ chỉ đốt đi di vật của Tương Niệm mà còn tiêm ma túy cho anh ta, lúc anh ta muốn chạy trốn, tôi đã tự mình lái xe đâm vào tiễn anh ta xuống đáy biển.”

Đào Tử Kiệt vẫn cho rằng Mạc Bắc mặt không cảm xúc là do bị bệnh, nguyên lai không phải như vậy, khuôn mặt người này vẫn có biểu cảm.

Tuy rằng vẻ mặt của anh ta lúc này tuyệt đối không phải tốt lành gì, thế nhưng Đào Tử Kiệt cảm thấy cả người ung dung, cậu một mình bảo vệ bí mật này quá lâu, không ngừng nói dối những người khác, có lúc ngay cả mình đều không nhận rõ đâu là thật đâu là giả.

Một tảng đá nặng trong lòng được vứt bỏ, Đào Tử Kiệt có dư khoảng trống để suy nghĩ lung tung.

Mạc Bắc giống như người nhà của Diệp Sở Sinh, quan hệ của hai người là lão đại và thuộc hạ, nhưng lại thân như tay chân, anh ta sẽ giết mình để báo thù cho Diệp Sở Sinh sao? Dùng cách nào để giết đây?

Kết quả Mạc Bắc cũng không rút súng, cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ hỏi một câu: “Cậu có hối hận không?”

“Ha ha ha ha! Lão tử vì sao phải hối hận! Diệp Sở Sinh anh ta chính là tên cuồng biến thái! Chết chưa hết tội! Người như thế đáng ra phải chết từ lâu rồi, không phải sao? Anh ta đã chết tôi cao hứng còn không kịp, có cái gì mà hối hận! Thực sự là quá buồn cười, anh còn lại hỏi tôi có hối hận không? Ha ha ha......” Nói tới chỗ này, thanh âm của Đào Tử Kiệt kích động khó kìm, gần như điên cuồng mà cười to không thôi.

Mạc Bắc đẩy kính, đứng dậy, mở cửa phòng làm việc. Lúc hắn quay đầu lại, ánh mắt cũng không phải là oán hận mà là thương hại.

“Nếu như cậu hối hận, có lẽ còn có cơ hội giành lấy cuộc sống mới, đáng tiếc......”

Diệp Sở Sinh mắc chứng biến thái cưỡng ép, nhưng thời điểm hắn đối tốt với một người chính là móc tim móc phổi ra mà đối xử. Đào Tử Kiệt chỉ nhớ kỹ sự tàn ác của hắn mà cố ý lơ đi cái tốt của hắn, kỳ thực cũng là một loại triệu chứng ép buộc, không chịu tha thứ cho đối phương nhưng tại sao đồng thời cũng không chịu bỏ qua cho mình?

Năm tháng trôi qua không một tiếng động, nước chảy hoa rơi.

Lưu Huỳnh sinh hạ một cậu nhóc kháu khỉnh nặng 3,6kg, mẹ tròn con vuông.

Đào Tử Kiệt lúc tiếp nhận hài tử trong tay y tá, cả người đều nhũn ra, ánh mắt ôn nhu, hoàn toàn không có chút sát khí nào của lão đại xã hội đen.

Cậu ôm lấy bé con trong tã lót, nắm chặt tay Lưu Huỳnh nói: “Để tôi là cha nuôi của bé con, để tôi chăm sóc và bảo vệ nó.”

Trên đường từ bệnh viện đa khoa về biệt thự, lúc đi ngang qua Vịnh Thiển Thủy, Đào Tử Kiệt bảo tài xế dừng xe lại. Cậu một mình đi tới dốc đá, thả gậy chống xuống, đưa tay đốt lấy điếu thuốc, một cái nhét vào bên mép của mình, một cái khác nhẹ nhàng đặt bên cạnh thanh chắn.

Hướng ánh mắt về phía mặt biển sóng sánh kia, Đào Tử Kiệt muốn nói gì đó, nhưng nghĩ nát óc cũng không lòi ra một câu.

Mãi đến tận khi điếu thuốc cháy hết, mới qua loa vài câu.

“Này, tên biến thái chết tiệt, Lưu Huỳnh vì anh sinh được một đứa con trai, rất khỏe mạnh...... Cứ như vậy đi, tôi biết một người mưu mô như anh, khẳng định vẫn còn hận tôi, chờ tôi chết rồi, sẽ bảo người đem tro cốt của tôi đến nơi này rãi đi, anh hài lòng chưa?”

Gió nổi lên, thổi đi chút khói bụi, thổi cả lời nói nhẹ nhàng của cậu.

Tất cả đều theo gió chậm rãi tung bay, không dấu vết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.