Cấm Lửa

Chương 42: Chương 42: Kết thúc 2




Năm nay mùa đông đặc biệt ấm áp.

Là toàn cầu ấm áp hóa sao? Hay là tận thế sắp xảy ra? Đào Tử Kiệt chả quan tâm chút nào.

Bởi vì cậu cần phải quan tâm nhiều chuyện lắm, trên giang hồ gió nổi mây vần, trong bang thì long tranh hổ đấu, ngoại trừ việc công ra Đào Tử Kiệt còn phải quan tâm Diệp Thiên Ân, chính là tiểu ma đầu chỉ mới có bảy tháng tuổi, trước trước sau sau đã đổi qua mấy lần bảo mẫu, tất cả đều không quản được cậu nhóc. Tiểu ma đầu chỉ nhận đúng mẹ mình và Đào lão đại, những người còn lại đều không quan tâm, một khi dám khinh nhờn ma thể, chỉ có nước đi phục dịch cứt đái.

Mẹ của tiểu ma đầu đã đi Nhật Bản mua hàng, Đào lão đại cũng không thể lưng cõng trẻ con để đi đàm phán, vì thế nhanh chóng nảy ra một chủ ý liền bọc thêm ba lớp tã lót quanh cái mông nhỏ, con nuôi con cứ từ từ mà đi tiểu, lão tử chạy trước đây!

Đào lão đại chân trước còn chưa ra khỏi cửa, bảo mẫu đã ở phía sau kêu la ầm ĩ.

Đào lão đại nhìn lại, nhất thời ngây người. Hóa ra tiểu ma đầu không chỉ tiến hoá, mà còn học được kỹ năng mới, chớ sữa.

Nôn ra từ cả miệng lẫn mũi, đem sữa trắng phun ra ba thước, thực sự là một khung cảnh hùng tráng.

Đào lão đại hít sâu một cái, đằng đằng sát khí quay đầu trở về, buông thỏng tay, ngồi xổm trước cái xe đẩy của trẻ con, rặn ra một nụ cười vô cùng quyến rũ: “Con à, nếu không thì hai người chúng ta thương lượng đi, con để cha nuôi đi ra ngoài nửa ngày, cha nuôi buổi tối cùng con tắm ngâm bồn được không?”

Tiểu Ma Đầu lỗ mũi phì ra một cái bong bóng trắng, duỗi ra móng vuốt nắm lấy mặt cậu, há mồm y nha y nha vài câu.

Đại ý của Diệp Thiên Ân là, cha nuôi đi đi, ở bên ngoài gặp người nào, đã làm chuyện gì, trở về đều phải bàn giao rõ ràng cho con, còn có, lúc tắm ngâm bồn không cho phép cướp vịt đồ chơi của con.

Đào lão đại đương nhiên nghe không hiểu lời nói của trẻ con, lông mày co rút đến tận hai lần, luôn cảm giác tên nhóc này cùng lão quỷ cha của nó là một đức hạnh.

Sắp xếp xong Tiểu Ma Đầu, Đào Tử Kiệt còn không kịp hít thở đã chạy đi.

Đàm phán tan vỡ, người hai bên rút dao rút kiếm, dính chặt như keo sơn mà đâm chém nhau loạn thành một đoàn.

Đào Tử Kiệt cách một lớp bảo tiêu san sát, nhìn bãi chiến trường say sưa, nhiệt huyết dâng trào, ước gì mình cũng có thể xông lên làm một vố lớn.

Nhưng̀ cậu chỉ có thể hung hăng dùng đế giày mài sàn nhà, lúc này không giống ngày xưa, cậu bây giờ còn có nhà có người, còn trọng trách gánh vác toàn bộ bang phái, muốn chơi liều mạng cũng chơi không nổi.

Vì thế mỗi lúc như thế này, cậu liền đặc biệt oán hận cha đẻ của Tiểu Ma Đầu.

Tiên sư nhà nó làm lão đại thì có sướng ích gì, khó chịu cũng không thể bất cứ lúc nào tìm người đánh một trận, không phải bởi vì giữ cái vị trí lão đại của tên khốn kiếp nào đó kia, lão tử cần phải uất ức như vậy sao?

Không oán thì thôi, một khi oán là phải oán đến cùng, tiên sư nó Diệp Sở Sinh, lúc trước anh nếu không phải là xã hội đen mà là ông chủ một tiệm xe thì tốt biết bao, vậy là lão tử đã có thể trở thành ông chủ tiệm xe tiếp theo, có thể mỗi ngày đổi một chiếc xe mà đi.

Cậu oán Diệp Sở Sinh rất nhiều chuyện, chờ oán xong, chém giết cũng kết thúc.

Đào Tử Kiệt đi thu thập tàn cục, không nhịn được lại oán thêm vài câu, biến thái quả thật là tác quái!

Kỳ thực không thể trách Đào lão đại oán hận quá sâu, bởi vì từ khi tiếp quản bang phái tới nay, mới biết cái gì gọi là người so với người làm người ta tức chết.

Đồng dạng đều là lão đại, Đào Tử Kiệt bận bịu như con quay, Diệp Sở Sinh thì lại rất nhàn nhã.

Cậu muốn để mắt đến cấp dưới bởi vì như vậy có thể bảo đảm sẽ không có xảy ra loạn lạc, Diệp Sở Sinh nhưng lại có thể làm một ông chủ vô tâm, một tuần không lộ diện ở công ty cũng là chuyện bình thường, thế nhưng thủ hạ ai nấy cũng đều rất ngoan ngoãn, nên làm gì làm gì, tựa như chỉ lo còn làm không đủ tốt.

Đào Tử Kiệt chắc chắn sẽ không thừa nhận sự lãnh đạo của mình kém người nào đó, vì lẽ đó liền đem nguyên nhân đổ lỗi đến một chỗ, là ai cũng đều sợ biến thái.

Người ta thường nói vận mệnh là vô thường.

Nhưng chuyện này, vô thường tức là bình thường, sinh lão bệnh tử.

Diệp lão gia tử đến cùng cũng không thể sống quá mùa đông này, buổi tối Tết Nguyên Tiêu, hai chân duỗi một cái, buông tay khỏi nhân gian.

Lúc Đào Tử Kiệt chạy đến bệnh viện thì đã phủ vải trắng, bởi vì bị bệnh tật dằn vặt quá lâu, dáng người bên dưới vải trắng tựa hồ ốm dơ xương, dường như chỉ cần một tay liền có thể ôm lên. Chuyện ngoài dự đoán chính là, tin tức lão gia tử qua đời vừa được truyền ra, đêm đó có không ít người đến bệnh viện, tiền bối trên nghề, danh nhân trong thành phố, bang phái đối địch, đều dồn dập đi đến tiễn lão gia tử một quãng đường.

Nguyên lai muốn biết một người bình sinh sống như thế nào, chỉ cần lúc hắn qua đời, nhìn thấy người tâm thái tống biệt của người khác là hiểu rõ. Đào Tử Kiệt chợt nhớ tới người nào đó, người cả đời này, tìm kiếm bất lực, chớp mắt cũng đã qua......

Hành trình của cuộc sống chính là một ngọn núi, bạn sớm muộn cũng phải vượt qua, bất luận là vượt qua dễ dàng hay gian khổ, kết quả đều một dạng. Ông trời không có đặc biệt hậu đãi ai, có thiên thiên vạn vạn người, thì có thiên thiên vạn vạn câu chuyện trớ trêu.

Đào Tử Kiệt không muốn đi oán, bởi vì cậu mệt.

Cúi đầu, hôn lên ngón tay cái của Diệp Thiên Ân đang ngủ say, tự lẩm bẩm: “Cũng may còn có con......”

Bởi vì để tổ chức đám tang chu đáo cho Diệp lão gia tử, Đào Tử Kiệt tạm thời thả xuống công ty cùng bang phái, toàn tâm toàn ý chuẩn bị thật tốt tất cả.

Ngày đưa tang lão gia tử, người tới nhiều lắm, vòng hoa chất đầy linh đường. Người khác cúi đầu lạy bá cái, Đào Tử Kiệt thì lại quỳ xuống, dập đầu sáu cái, trong đó có một nửa là vì chính mình dập đầu, lão gia tử Trung Can Nghĩa Đảm, nên nhận được. Còn lại một nửa này, là thay Diệp Sở Sinh dập đầu.

Còn nguyên nhân vì sao, cậu không muốn để tâm đến.

Dập đầu xong, thắp xong hương, Đào Tử Kiệt không ngồi vào chỗ dành cho khách mà là lui qua một bên, đứng bên cạnh Lưu Huỳnh đang mặc đồ tang. Lưu Huỳnh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cậu một hồi lâu, con mắt dần dần ướt. Cô gọi người cầm đệm đến, tự tay đặt ở bên trái mình, vuốt vuốt nếp nhăn.

Đào Tử Kiệt quỳ xuống, đem lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, vô cùng nghiêm túc.

Khách viếng sau khi cúi người lạy trên linh đường, người điều hành buổi lễ sẽ bảo gia thuộc tạ lễ, Đào Tử Kiệt cùng Lưu Huỳnh đồng thời cúi người xuống.

Lưu Huỳnh giương mắt nhìn cậu, trong lòng cảm thấy đau nhói, kỳ thực thật không nguyện nhìn thấy cậu như vậy. Đào Tử Kiệt cũng chỉ mới có 30, còn có một cuộc sống tốt đẹp phía trước, một thế quỳ xuống như thế này, tựa hồ đã đem nửa cuộc đời còn lại của mình định sẵn.

Thủ hạ nói nhỏ bên tai, thời gian đưa tang sắp đến, xe tang đã chuẩn bị sắp xếp xong.

Đào Tử Kiệt gật gù, trên mặt chút không lộ ra bất kỳ biểu hiện gì, người khác tưởng rằng lạnh lùng, kỳ thực cậu là đang nhẫn đau. Quỳ không tới nửa giờ, cơn đau nơi chân trái lại bắt đầu tái phát, Đào Tử Kiệt vẫn cắn răng nhẫn nại, nhịn lâu đến nỗi mất cả tri giác. Cho nên khi Lưu Huỳnh bấm lấy tay cậu, Đào Tử Kiệt thật lâu mới có phản ứng.

Lưu Huỳnh không chỉ có bấm nhẹ vào, mà dùng cả móng tay, nếu như không phải cách ống tay áo, phỏng chừng đã thấy máu.

Đào Tử Kiệt nhìn theo ánh mắt ngạc nhiên của cô, thân thể lảo đảo, tựa như một tượng đá sừng sững trong nháy mắt sụp đổ.

Trong linh đường chẳng biết lúc nào có thêm một người, đứng núp sau cái cột trắng, dựa lưng vào vách tường, chỉ có thể nhìn thấy nửa người. Bởi vì cách nhau quá xa, người kia lại hết sức biết điều, vì lẽ đó khuôn mặt vô cùng mơ hồ.

Nhưng Đào Tử Kiệt nhận ra được, Lưu Huỳnh cũng nhận ra được, không có ai có thể nhúc nhích.

Lưu Huỳnh bất động, là bởi vì không xác định được ý đồ của đối phương, nếu như người kia chỉ muốn lặng lẽ tham gia tang lễ cũng không muốn lộ diện, như vậy cô cũng không tiện mà tỏ ra quen biết. Mà đào Tử Kiệt bất động, nguyên nhân đơn giản hơn nhiều, bởi vì cậu không dám động.

Sợ là chính mình nhìn lầm, sợ lại một lần nữa nhận lầm người, sợ người mình thấy chỉ là một vong hồn......

Nếu như cả hai đều không phải, vậy thì càng đáng sợ.

Đến lúc đưa tang, toàn linh đường đứng lên, quan tài cồng kềnh được giơ lên, vàng mã được quăng bay khắp nơi. Đào Tử Kiệt tay vẫn run, sau khi nhận lấy di ảnh mới trấn định lại, cậu hít thật sâu lấy hơi, thay con đỡ đầu nâng di ảnh đi trước linh cữu.

Cậu bước đôi chân đau đớn đi về phía trước, đối diện cũng có người tới đón.

Người kia mặc một cái áo bành tô đen, vóc dáng cao gầy cân xứng, hai bên mai tóc đã có dấu vết hoa râm, lấp ló khuôn mặt sắc sảo. Hắn bước chân thẳng tắp đi tới, dưới chân đạp lên đầy tiền giấy dưới đất, vô cùng kiên định.

Hắn đã về, đang đi về phía mình, hắn đến cùng muốn làm cái gì? Là dự định cùng mình tính sổ hay sao?

Đào Tử Kiệt sợ thì có sợ, nhưng không có trốn, cũng không có nơi nào có thể trốn.

Hai người đối điện, bước đến gần nhau.

( toàn văn xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.