Hiệu suất làm việc
của Cục Dân Chính cực kỳ cao, trước khi tan làm còn kịp hoàn thành thủ
tục cho đôi vợ chồng trẻ, Trần Uyên Sam hăng hái kéo Nghiêm Thấm Huyên
xuống cầu thang, Nghiêm Thấm Huyên đi theo phía sau anh nhận lấy ánh mắt đầy hâm mộ của bao người đi đường, cảm thấy hai mươi mấy năm qua bao
nhiêu tình buồn quyến luyến cũng không thể sánh nổi với giờ khắc này.
Lên xe Trần Uyên Sam nghiêng người sang giúp cô cài dây an toàn, nhìn cô
cầm giấy chứng nhận mà mặt mày hớn hở, vuốt vuốt tóc cô, “Bà xã.”
Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng
tràn đầy ngọt ngào, chỉ cảm thấy như muốn chìm đắm ở trong ánh mắt của
anh, hồi lâu mới thẹn thùng đáp lại, “Ông xã” .
Trần Uyên Sam
chẳng nói đúng sai khóe môi khẽ nhếch lên, tâm tình cực kỳ tốt, đưa tay
ôm lấy bả vai dịu dàng hôn cô, “Vốn là muốn đợi đến tháng sau thời điểm
tròn một năm chúng ta quen nhau rồi, thế nhưng anh không thể chờ được
nữa rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Áo muội dạo này ôm vợ vui mừng nhiều quá, ta phải nghĩ biện pháp ngược hắn mới được. . . 【 không cần
ném đá ta】
Trần Thế Phương ở Tokyo vừa nhận được điện thoại
của con trai, tâm tình rất tốt sờ sờ đầu tiểu công chúa đang ngồi một
bên làm bài tập, “Lúc nào thì cử hành hôn lễ?”
Trần Uyên Sam cầm
điện thoại đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc ngắm nhìn
khung cảnh bên dưới, thản nhiên nói, “Không phải bây giờ.”
Trần
Thế Phương trầm mặc, trong mắt đều là sự khôn khéo lão luyện sắc sảo của những năm tháng lăn lộn trong cuộc đời tạo dựng lên, “Nhớ làm cho tốt,
đừng làm khó Thấm Huyên.”
Quan hệ cha con trong Trần gia luôn
luôn hòa thuận, cũng phụ cũng hữu (thân thiết như bạn bè), Trần Uyên Sam nghe thấy thì nhướng mày, “Nếu ba thực sự không muốn làm khó người ta
thì hãy mau trở về quản công ty đi.”
Trần Thế Phương nhìn sang
Phùng Khanh đang ngồi bên cạnh vẽ tranh, áo trắng tao nhã, tỉnh táo lạnh lùng, trong mắt từ từ hiện lên nụ cười dịu dàng, “Chính con còn ngồi ôm con dâu như vậy, cũng đến lúc phải nhường cho con công việc vất vả, ta
cũng nên về hưu rồi.”
Trong lòng Trần Uyên Sam suy nghĩ cái người này mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu mà đã muốn về on hưu
rồi, “Ba thân thể cường tráng, lại về hưu sớm như vậy, ba là muốn cho
con lao lực mà chết sao?” Trần Thế Phương bật cười, đột nhiên người
trong điện thoại lại nói tiếp, “Cũng đến thời điểm đi thắp hương cho mẹ
rồi.”
Nụ cười của Trần Thế Phương nhất thời ngưng lại, “Ừ, lần này con dẫn Thấm Huyên tới đây, chúng ta cùng đi.”
******
Trần Uyên Sam tiền trảm hậu tấu, qua vài ngày mới dẫn bà xã về nhà mẹ đẻ,
Nghiêm Khải cùng với Cao Nhạn đã sớm cho anh vượt qua bài kiểm tra nên
cũng không phản đối gì, thân làm mẹ nhìn con gái mình được gả cho người
tốt tất nhiên rất vui mừng, thế nên Cao Nhạn lập tức chuẩn bị một bàn
đầy thức ăn để chúc mừng.
Bốn người ngồi vây quanh bên bàn ăn,
Nghiêm Thấm Huyên như một đứa bé cầm giấy chứng nhận kết hôn phe phẩy ở
trước mặt, Cao Nhạn thấy thế thì phì cười, cầm đũa gõ gõ đầu của cô,“Làm vợ người ta, sắp làm mẹ rồi, sao lại giống như trẻ con vậy chứ.”
Trần Uyên Sam cưng chiều nhìn cô, cười cười với Cao Nhạn, “Mẹ yên tâm,
nếu có thêm đứa bé, con sẽ chăm sóc cả hai.”
Lần trước Nghiêm
Thấm Huyên nghĩ về việc anh luôn dùng các biên pháp an toàn, đoán chừng
anh là người bảo thủ, cô muốn danh chính ngôn thuận sinh con, nhưng cũng không nói lại chuyện đó với anh, lần đó ầm ĩ chỉ vì lý do vớ vẩn, nhưng là cô lại sâu sắc lĩnh hội được giữa hai người đang yêu nhau quan trọng nhất là sự tin tưởng, anh làm gì tất nhiên sẽ có lý do của anh, cô mặc
kệ chân tướng như thế nào, trong lòng nhất định phải kiên trì tin tưởng
anh.
Trò chuyện với nhau, Cao Nhạn nghe thấy con rể chững chạc
gọi một tiếng “Mẹ”, cảm thấy rất vui tai, quay đầu lại nhìn Nghiêm Khải, lúc vui vẻ như vậy mà ông cũng chỉ nghiêm mặt, Sầu Vân Thảm Đạm (ảm
đạm) cúi đầu ăn cơm không nói lời nào, người tính khí luôn luôn dịu dàng như bà cũng không chịu nổi.
”Lão Nghiêm, ông sao lại thế này,
con gái lập gia đình mà sao ông lại bày ra bộ dạng không quan tâm vậy
hả!” Cao Nhạn nhẹ nhàng để đũa xuống, cau mày nói, “Lúc nào ông cũng bày ra vẻ mặt này, con gái thì không nói, bây giờ Tiểu Sam cũng ở đâu, ông
mặt nặng mặt mày nhẹ với tôi, cũng muốn cho bọn nó nhìn luôn hả?!”
Nghiêm Khải nghe lời bà nói mới có phản ứng, thấy ba ánh mắt đang nhìn ông,
vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, chiếc đũa trên tay lập tức rơi xuống mặt đất.
”Ba ——!”
*******
Trong phòng bệnh mơ hồ truyền đến tiếng nức nở khe khẽ, Nghiêm Thấm Huyên
đứng ở bên cạnh giường bệnh nhìn khuôn mặt không có chút tia máu của
Nghiêm Khải, bên tai truyền đến tiếng khóc của Cao Nhạn, nhắm mắt lại cố gắng nhẫn nhịn đi những đau đớn trong lòng.
Đang vui vẻ ăn tối,
Nghiêm Khải lại đột nhiên bị hôn mê bất tỉnh, dọa cho cô với Cao Nhạn sợ đến choáng on váng, chỉ có Trần Uyên Sam vẫn giữ được bình
tĩnh gọi xe cứu thương, sau đó lập tức tiến lên kiểm tra hô hấp của
Nghiêm Khải, cho đến khi người ta đưa ông lên trên xe cứu thương, Nghiêm Thấm Huyên mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Trần Uyên Sam
mở cửa phòng bệnh đi vào, ngồi xuống bên cạnh Cao Nhạn thấp giọng nói,“Mẹ, bác sĩ nói là do làm việc quá độ, cộng thêm uống rượu, gan xảy ra
vấn đề.” Cao Nhạn vert mặt không thể tin được nhìn anh, run rẩy nói,“Gan. . . . . .Sẽ bị ung thư gan sao?”
”Con sẽ mời bác sĩ giỏi
nhất tới, thật may là phát hiện sớm, bệnh còn chưa có chuyển biến, hiện
tại phải tĩnh dưỡng.” Dừng một chút, anh nhàn nhạt nói, “Mẹ, gần đây ba
đang phiền não về vấn đề gì sao? Bác sĩ nói trong lòng ông đang đè nén
đến cực độ, mới dẫn đến vấn đề càng thêm nghiêm trọng.”
Cao Nhạn
đưa tay lên che mặt, nước mắt từ trong kẽ tay tràn ra, “Mẹ cũng không
biết, ông ấy không chịu nói. . . . . . Chuyện của công ty hiện tại ông
ấy không để cho mẹ biết, về nhà đều lao vào uống rượu, không ngăn cản
được. . . . . .”
Nghiêm Thấm Huyên ở một bên nghe bọn họ nói
chuyện, mày nhíu lại rất sâu, Trần Uyên Sam an ủi Cao Nhạn thêm mấy câu, đứng dậy đi tới nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô, cô nghiêng tầu tựa vào ngực anh, không nói một lời.
Trần Uyên Sam vỗ về lưng cô, đưa
tay tới trước mặt cô, không ngoài dự đoán, có chút ẩm ướt của nước mắt.
Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng lấy ngón tay giúp cô gạt đi nước mắt, “Tin
tưởng anh, ba sẽ không có chuyện gì.”
Cô được bao bọc ở trong
lòng anh rốt cuộc không thể kìm nén sự sợ hãi được nữa, cắn môi nắm chặt vạt áo của anh, hốc mắt đỏ hoe nhìn Nghiêm Khải đang nằm trên giường
mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Vòng tay của Trần Uyên Sam siết chặt thêm mấy phần, tâm tình trong mắt chợt lóe lên.
******
Chuyện Nghiêm Khải bị bệnh cũng chẳng có bao nhiêu người biết, hiện tại toàn
bộ Nghiêm thị đều do Nghiêm Thấm Huyên một tay xử lý, công ty trên dưới
mấy ngàn người đều đang chờ đợi cô chỉ đạo, cô loay hoay cơ hồ dù cho có bốn tay cũng không kịp, cho đến lúc này cô mới cảm nhận được ba vẫn
gắng gượng chống đỡ mà không để cho cô hoàn toàn điều hành công ty là vì bận tâm cô đang còn trẻ, không thể chịu nổi áp lực cùng với gánh nặng
tinh thần như vậy.
Trần Uyên Sam điều hành Trần thị cùng với Qua
Sam cũng hết sức bận rộn, Nghiêm Thấm Huyên thật sự không đành lòng phải để cho anh bận tâm tới chuyện của Nghiêm thị nữa, thế nên anh đã đặc
biệt phái Kim Tuấn từ Tokyo tới đây giúp cô xử lý chuyện tình của Nghiêm thị, ngày trước cô vẫn cho rằng người chỉ biết đến kiếm và súng như Kim Tuấn chỉ có thể quản lý chuyện ở bên hắc đạo, không ngờ chuyện ở bên
bạch đạo hắn cũng làm cẩn thận và tỉ mỉ như vậy.
Thuộc
hạ của Trần Uyên Sam mà cô thân thiết nhất chính là Kim Tuấn, hơn nữa là người của Trần Uyên Sam, cô hoàn toàn tin tưởng, một người đàn ông vạm
vỡ cao 1m90 ngồi ở on trong phòng làm việc xử lý công việc
vậy mà cũng đâu vào đấy, hoàn toàn không có sai sót gì, cô càng thêm yên lòng giao toàn quyền xử lý hai chi nhánh phía Nam và Bắc cho Kim Tuấn.
Nghiêm Khải đã tỉnh lại, sức khỏe rất yếu, Nghiêm Thấm Huyên vừa tan làm xong
là phải chạy ngay tới bệnh viện cùng với Cao Nhạn để chăm sóc ông, Trần
Uyên Sam sau khi hoàn thành xong công việc cũng sẽ tới đây chăm sóc ông
một lúc sau đó cùng Nghiêm Thấm Huyên về nhà.
Buổi chiều Nghiêm
Thấm Huyên mới vừa vào phòng bệnh không lâu thì chuông điện thoại liền
vang lên, cô đi ra khỏi phòng bệnh nhìn dãy số có chút quen thuộc nhưng
không nhớ ra, nhận điện.
”Thấm Huyên?” Một giọng nói quen thuộc
mà xa lạ vang lên, tay Nghiêm Thấm Huyên nắm chặt lại, tuyệt đối không
ngờ rằng là người này sẽ gọi điện thoại tới, nhất thời không biết nói
gì.
Đầu bên kia rõ ràng là giọng của Lục Thiêm Lịch, “Bây giờ em
có rảnh không? Anh tới tìm em, có chuyện quan trọng muốn nói cho em
biết.”
Ánh mắt cô lóe lên tia sáng kì lạ, lòng bàn tay nắm lại
thật chặt, hồi lâu nhàn nhạt trả lời một câu, đọc địa chỉ của bệnh viện
cho hắn.
Lục Thiêm Lịch quả thật rất nhanh, lúc Nghiêm Thấm Huyên xuống lầu đã nhìn thấy hắn đang tựa vào cái cây bên cạnh cửa lớn nhìn
cô, cô che giấu sắc mặt, chậm rãi bước tới gần hắn.
Hắn gầy đi
rất nhiều, khuôn mặt vốn khí khái nay lại có chút ảm đạm, kể từ sau lần
Nghiêm Thấm Huyên nằm viện hắn quả thật rất tuân thủ cam kết không tới
tìm cô nữa, hiện tại gặp lại người cũ, cô không hề tránh né nhìn thẳng
vào hắn, từ từ hỏi, “Có chuyện gì?”
Lục Thiêm Lịch đứng thẳng
lên, bất giác che miệng cười khổ, trong mắt hàm chứa tia quyến luyến
cùng thương yêu, “Thân thể bác trai khá hơn rồi chứ?”
Cô gật đầu một cái, khẽ liếc mắt, “Ổn rồi, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng.”
Hắn nắm chặt tay lại thành quyền, đột nhiên lên giọng nói, “Em có biết vì
sao bác trai lại phải kìm nén đến phát bệnh như vậy không?” Cô nghe
những lời này, thu hồi tầm mắt lại, biểu on tình lạnh nhạt đi mấy phần, chỉ nghe hắn chậm chạp nói, “Công ty vận hành tài chính Nam
Bắc của Nghiêm thị trên thực chất đã bị đục khoét toàn bộ rồi!”
Câu này như giáng một đòn cảnh cáo, lập tức là cho Nghiêm Thấm Huyên cảm
thấy bối rối.”Anh nói cái gì?” Cô nhìn ánh mắt của hắn, “Anh đang đùa gì vậy?”
Lục Thiêm Lịch cười lạnh một tiếng, “Năm trước công ty tài chính Nam Bắc của Nghiêm thị đã không cách nào hoạt động được rồi, năm
này có lẽ lại càng thêm nghiêm trọng hơn, những thứ em thấy trên bảng
báo cáo đều là được ngụy tạo.” Hắn dừng lại một chút, “Trần Uyên Sam đã
sớm biết chuyện này rồi.”
Một câu tiếp một câu, Nghiêm Thấm Huyên không thể tin được, trong đầu thoáng qua ngàn vạn sợi tơ, làm cho âm
thanh trấn tĩnh có phần run rẩy, “Số tiền đó đã đi đâu?”
”Anh cũng không biết.” Lục Thiêm Lịch nhìn cô, “Sao em không hỏi Trần Uyên Sam, anh ta nhất định biết rõ hơn anh.”
Nghiêm Thấm Huyên lấy ngón tay cấu mạnh vào lòng bàn tay mới kìm nén được
không ngã khụy xuống, “Làm sao anh biết được chuyện tình của Nghiêm
thị?”
Ánh mắt hắn nâng lên, nhẹ nhàng đưa tay qua kéo lấy tay cô, nghiêm túc canh chừng ánh mắt của cô, “Trần Uyên Sam rốt cuộc có bao
nhiêu dụng tâm khi tiếp cận em? Loại chuyện như vậy anh ta lại giấu giếm lừa gạt không nói với em em cảm thấy đây là chuyện tình gì, theo thông
tin của anh, anh ta đã sai người bí mật mua lại chi nhánh bên kia, nếu
như lúc này anh ta ra tay thu mua lại, như vậy Trần thị sẽ ngồi trên đầu Nghiêm thị mất.”
”Mọi người đều biết mấy năm gần đây Nghiêm thị
là tập đoàn phát triển tốt nhất ở thành phố S, Trần thị Qua Sam vốn cùng một phe rồi, nếu như thâu tóm được Nghiêm thị, như vậy tất cả doanh
nghiệp ở thành phố S sẽ bị lũng đoạn, khi đó người được lợi lớn nhất
chính là Trần Uyên Sam.”
”Thấm Huyên, cho anh một cơ hội, anh sẽ giúp em.”
Hôm nay Lục Thiêm Lịch tới tìm Nghiêm Thấm Huyên, trong lòng có chút hả hê
và dương dương tự đắc, hiện tại Lục thị đã ổn định trở lại, trên tay hắn lại có chứng cớ on để bắt thóp Trần Uyên Sam, cộng thêm
người kia đã đồng ý, chỉ cần cô nói một câu, là hắn có thể thắng lợi nắm lấy toàn bộ những công ty kia.
Trần Uyên Sam ngàn vạn lần không nên, không nên giấu diếm việc này với cô, có vẻ có dụng ý khác.
Nghiêm Thấm Huyên nghe những lời này của hắn, không biến sắc trầm mặc một hồi, hồi lâu nhẹ nhàng phất mở tay hắn, lạnh nhạt nhìn hắn, “Lục Thiêm Lịch, tôi mặc kệ anh hôm nay tới tìm tôi là vì mục đích gì, hãy chuyển lời
cho người đã trợ giúp cho anh hộ tôi.”
”Hiện tại tôi đã là vợ của Trần Uyên Sam, cho dù anh ấy muốn thâu tóm Nghiêm thị cũng được, anh ấy giúp đỡ Nghiêm thị cũng tốt, đó đều là chuyện giữa hai người chúng tôi, không liên quan tới bất kỳ kẻ nào khác.” Cô lạnh nhạt nhìn vẻ mặt biến
hóa của hắn, “Cộng độ nan quan (cùng vượt khó) hay Phân lộ dương tiêu
(Chọn một con đường khác) cũng sẽ do chính tôi lựa chọn, cho dù anh ấy
gạt tôi...tôi cũng sẽ chọn cách tin tưởng anh ấy.”
Lục Thiêm Lịch tuyệt đối không thể ngờ được, hắn nhận được sẽ là những lời này, nhìn
vẻ mặt không chút dao động của Nghiêm Thấm Huyên, một chút tín niệm còn
sót lại trong lòng, rốt cuộc đã hoàn toàn sụp đổ.
”Hắn ta tốt như vậy sao? À? Đâu nào?” Hắn đè nén khẽ gầm mấy câu, tức giận không cam
lòng nhìn cô, “Anh có gì không tốt bằng hắn? Em lại yêu hắn! Vì cái gì
lại yêu hắn? Vì tiền hay vì gia cảnh của hắn, yêu đến mức công ty của
nhà mình cũng không quản? !”
Nghiêm Thấm Huyên nghe mấy câu nói
đó, vẻ mặt biến đổi, trầm mặt nhìn hắn, nói từng chữ từng câu, “Cho dù
anh ấy không bằng anh, tôi cũng sẽ không ở bên anh!”