Cảm Mến Không Sợ Muộn.

Chương 39: Chương 39: Chương 31




Tâm trí Trần Uyên Sam ngày hôm nay không tập trung vào tài liệu, hiệu suất rất thấp.

Anh vuốt vuốt mi tâm, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu nghĩ về từng chuyện từng chuyện một, phiền não nhưng lại không dám hút thuốc lá, sợ bà xã vừa mới rước về lại xù lông tức giận. Vừa nhớ tới nụ cười khả ái của cô, lại nghĩ đến những chuyện khác một chút, chân mày anh bất tri bất giác chau lại, trong mắt là một mảnh lo lắng.

Lúc này tiếng gõ cửa truyền tới, một thuộc hạ thân cận của Trần Uyên Sam bước vào, cung kính đi tới gần anh, ghé sát vào tai anh thì thầm vài câu.

”Dẫn hắn vào.” Anh lạnh lùng ra lệnh, hai tay khoanh lại đặt trên bàn làm việc.

Cửa rất nhanh được mở ra, các người đàn ông mặc tây trang màu đen áp giải một người đàn ông khác vào, quần áo trên người người đó đã rách tung tóe, trên mặt có vài vết sẹo, quỳ trên mặt đất ánh mắt lộ ra vẻ hung ác nhìn Trần Uyên Sam.

”Ở chỗ của tôi ăn ngon ở tốt mà vẫn ngày ngày muốn tự sát, là bạc đãi cậu rồi hả?” Trần Uyên Sam nhìn người đang quỳ trên mặt đất , gõ bàn một cái nói.

”Mày muốn đánh muốn giết gì thì nhanh lên, đừng có làm bộ sử dụng thủ đoạn mềm dẻo với tao, lão tử vốn chính là tới để giết mày, không giết được mày nhiệm vụ của tao coi như thất bại, đừng lãng phí thời gian với tao, tao tuyệt đối sẽ không phản bội Tiếu thiếu!” Người đàn ông kia khạc nước bọt nhổ lên đất, hung hung dữ dữ mà nhìn Trần Uyên Sam, đúng là tên sát thủ bị Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng bắt khi lễ khai mạc của Qua Sam đây mà.

Ánh mắt Trần Uyên Sam trầm trầm nhìn hắn, lạnh nhạt nói, “Cậu nghĩ nhiều rồi, giữ lại mạng của cậu rồi để cậu trở về nói cho Tiếu Phan, để cho hắn lòi thủ đoạn ra, hắn trừ việc sai người đến ám sát hay bắt cóc người khác ra, hắn còn có thể làm được gì? Nhiều năm như vậy còn chưa hiểu sao?”

Người kia nghe thấy những lời anh nói lại càng tức giận hơn, gầm hét lên với anh, “Con mẹ nó tao tuyệt đối sẽ không cẩu thả mà trở về tìm Tiếu thiếu! Tao cho mày biết Trần Uyên Sam mày đừng vội hài lòng, mày và ả đàn bà của mày cứ chờ bị Tiếu thiếu bắn chết đi!”

Một người đứng ở phía sau bước lên giáng cho hắn một quyền ở sau ót, gần như làm tên đó vùi mặt xuống đất, “Mày nói hươu nói vượn gì? Đây là nơi mày có thể nói những lời này hả?”

Người kia bị một quyền này làm cho mất hết sức lực nằm ở trên mặt đất, âm thanh khàn khàn nói: “Cho dù chết, tao cũng không phản bội Tiếu thiếu!”

Trần Uyên Sam nghe hắn nói, nhíu mày, không còn kiên nhẫn từ từ nói ra bốn chữ với thuộc hạ đứng sau lưng, “Giết hắn đi.”

Là thật khi anh điều dưỡng viện trưởng sao? Hiện tại anh không muốn tay phải dính máu tươi nữa, thế nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc anh có thể tiếp nhận sự uy hiếp với khiêu khích không ngừng.

Thuộc hạ của Trần Uyên Sam không chút do dự rút súng ra, thô bạo khống chế thân hình tên kia xuống, họng súng đặt ở sau ót hắn.

Lúc này thân thể người đang quỳ trên mặt đất kia không tránh khỏi run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt răng mặt đỏ lên mặc cho người phía sau chậm rãi bóp cò súng.

Trần Uyên Sam lạnh lùng nhìn tên kia ngã vật ra đất, phất tay với thuộc hạ ý bảo họ mau xử lý cho gọn gàng, day day huyệt thái dương vô tình liếc nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức đại biến, lập tức đứng dậy.

Trong khe cửa hiện lên khuôn mặt bé nhỏ, trên gương mặt là vẻ sợ hãi cực độ.

Mấy người đàn ông áo đen lúc này mở cửa ra, thấy một người phụ nữ đang ngơ ngác đứng ở cửa, khiếp sợ, vội vàng kêu lên, “Phu nhân!”

Giờ khắc này Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, đầu óc ong ong, trong phòng là các nam nhân cao lớn vẻ mặt nặng nề mặc tây trang màu đen, trên đất là xác chết mà sau ót hắn không ngừng chảy máu, mà chồng cô lại đang bất vi sở động nhìn một mạng người được lết thúc như vậy, khuôn mặt luôn luôn quan tâm ôn nhu với cô giờ phút này lại không có chút gợn sóng.

Trần Uyên Sam trầm mặc đi tới mấy bước, lớn tiếng nói với mấy tên thuộc hạ thất trách không ngăn người lại, “Còn không đi!”

Căn phòng lại yên tĩnh, cửa nhẹ nhàng khép lại, Trần Uyên Sam cau mày định đưa tay ra kéo cô lại, đột nhiên thấy cô theo bản năng lui về phía sau một bước.

Thân thể cô khẽ run rẩy, không khóc, không có thét chói tai, thậm chí không ngất xỉu, anh biết cảnh tượng lúc nãy sẽ gây ra kích động lớn với cô tới cỡ nào, anh không hề nghĩ tới việc để cô chứng kiến những thứ như vậy.

Lúc này trên mặt Nghiêm Thấm Huyên hàm chứa vẻ sợ hãi, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt tái nhợt nhìn vẻ mặt của Trần Uyên Sam đứng trước mặt.

Cô không phải là không nghĩ tới tình huống ngày hôm nay, nhưng nếu cô đã lựa chọn anh, thì nên có giác ngộ.

”Anh đã làm cho em sợ hãi rồi sao?” Anh tận mắt nhìn thấy cô ấy lui về phía sau, tay nắm chặt lại thành quyền, hiển nhiên đang hết sức đè nén cảm xúc trong lòng mình.

”Em đã thấy những thứ này, không có cách nào thay đổi, em nên biết nếu anh không động thủ thì sẽ có người đụng đến anh, lúc trước chỉ có một mình anh thì không cần lo lắng, chết thì chết, nhưng hiện tại anh đã có em, anh không thể tiếp nhận bất cứ điều gì có thể uy hiếp đến em.” Trầm mặc hồi lâu, anh đi lên phía trước nhẹ nhàng kéo tay của cô, cúi đầu canh chừng ánh mắt cô.

”Em biết. . . . . .” Cô cúi đầu xuống cắn môi, nước mắt lại bắt đầu không ngừng rơi xuống.

”Anh đã vì em mà làm nhiều như vậy. . . . . .Em lại cảm thấy anh vì em mà rời bỏ hắc đạo đi là đúng, em cho là anh sẽ không tiếp tục tham dự những chuyện này. . . . . .” Nói tới chỗ này, cô liều mạng bấm vào lòng bàn tay của mình nức nở, “Em biết anh sẽ không ngồi tù. . . . . . Em không muốn nói những thứ luật pháp đạo đức kia...Thẳng thắn mà nói, anh là chồng em, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ ở bên cạnh anh. . . . . .”

Lời nói của cô càng ngày càng hỗn loạn, trong lòng Trần Uyên Sam quặn đau, chân mày nhíu lại thật sâu không đành lòng để cho cô nói tiếp, “Thấm Huyên. . . . . .”

”Em tự nhủ chính mình, hiện tại em đã là vợ anh, là một người con gái phải bảo vệ cho cha mẹ của mình, cho dù xảy ra chuyện gì cùng không thể lùi bước, không thể yếu đuối. . . . . .Thế nhưng lại lừa mình dối người đối với anh, nếu như không có anh. . . . . . Em làm sao có thể kiên cường. . . . . .”Cô còn chưa nói xong, liền bị Trần Uyên Sam ôm thật chặt vào trong lòng anh.

”Không nên nói nữa, đều là do anh không đúng, thật xin lỗi, hôm nay để cho em thấy những thứ này.” Anh thâm tình dùng ngón tay phác họa gương mặt của cô, trên mặt đều là thương yêu cùng với tự trách, anh hôn lên mái tóc của cô, cánh tay siết chặt lại làm cô đau.

”Anh làm sao có thể để cho em phải gánh vác những thứ này?” Anh dịu dàng nới lỏng vòng tay ra, cúi đầu nhìn cô khóc đến hai mắt đỏ hoe, “Anh nhất định sẽ vì em mà giữ mình sạch sẽ, em không cần lui về phía sau, không phải rời khỏi anh, có được hay không?” Giọng nói có chút lo sợ, “Mỗi một ngày anh đều lo sợ.”

”So với việc em cần anh, anh càng cần em hơn.”

Nếu như không có nụ cười của em, không có em bầu bạn, cuộc đời của anh vĩnh viễn sẽ chỉ là màu đen u ám, trầm tĩnh không thay đổi, vạn kiếp bất phục.

Cô ở trong ngực anh, cảm thấy giọng nói của anh có chút gấp gáp cùng run rẩy, trong lòng có chút thương yêu quyến luyến cùng với đau lòng, thân thể phát run ở dưới cánh tay của anh đã dần dần thả lỏng ra một chút.

”Chuyện công ty của ba bị thâm hụt, anh đã biết từ lâu, có đúng hay không?”

Trầm mặc một hồi, cô nhìn ánh mắt của anh vừa chậm rãi nói, vẻ mặt Trần Uyên Sam có chút biến đổi, hồi lâu vẫn im lặng, không nói gì, đôi mắt sâu không thấy đáy.

”Em biết rõ anh dấu em, là vì sợ em lo lắng, sợ em không tiếp nhận nổi.” Cô rũ mắt xuống, đưa tay lau nước mắt, “Hôm nay Lục Thiêm Lich tới tìm em, em đã nói cho anh ta biết, cho dù anh làm gì, em đều tin tưởng anh.”

”Hiện tai thân thể của ba đang rất yếu, em mới cảm thấy được bản thân mình thật là vô dụng, gấp gáp cũng không thể giúp được, dù sao em cũng mang họ Nghiêm, em có quyền biết được đã xảy ra chuyện gì.”

”Anh nói cho em biết, có được hay không?”

Ánh mắt Trần Uyên Sam lóe lên nhìn cô, kéo tay của cô đi ra khỏi phòng.

********

Nghiêm Thấm Huyên đi theo Trần Uyên Sam vào một căn phòng ẩm ướt cũ nát ở dưới đất, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một căn phòng tràn ngập tiếng huyên náo và khói thuốc.

”Lão Hổ Cơ, bài“. . . . . .Không khí ngột ngạt, xung quang chật ních người, Trần Uyên Sam kéo cô vùi sát vào trong ngực mình, một tay kéo đầu cô nhích sát vào mình, bảo cô nhắm mắt lại.

”Mùi thuốc lá rất độc, sẽ làm tổn thương đến đôi mắt, đợi em xem hết chúng ta sẽ lập tức rời đi.” Anh dịu dàng nhỏ giọng dỗ dành an ủi cô, sải chân đi tới quầy tính tiền.

Ông chủ quán ngồi đó hút thuốc đếm tiền, thấy Trần Uyên Sam đi tới vẻ mặt liền thay đổi, biến thành nụ cười lấy lòng ghê tởm.

”Ông chủ Trần!” Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mặt mũi bóng loáng, từ quầy tính tiền tiến lên phía trước chào đón, “Trước đây đã phái người tới thanh toán xong xuôi cả rồi, ngài vẫn đích thân tự mình tới đây sao?”

Trần Uyên Sam còn không thèm nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt nói: “Sổ sách.”

Người nọ giật mình, lập tức vội vàng trở về đi ở trên bàn kiểm tra toàn bộ,“Vâng vâng, ngài chờ một chút! Tôi sẽ lập tức tìm ngay, có những người đã trả hết nợ nhưng vẫn muốn xem lại mà, thật không hiểu nổi lão già đầu Nghiêm Khải kia sao có thể lợi hại tìm đến ngài. . . . . .”

Vừa dứt lời, trên đầu người đàn ông kia bị một khẩu súng dí vào, mấy người thuộc hạ của Trần Uyên Sam vẫn luôn theo sau bọn họ lúc này đang đứng bên cạnh quầy tính tiền.

Nghiêm Thấm Huyên đến nơi này, đã mơ hồ đoán được rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nghe lời người kia nói, bàn tay nắm chặt lấy tay áo của Trần Uyên Sam đã trắng bêch cả ra.

Lão chủ kia cũng sợ đến tè ra quần, run rẩy bật ra từng chữ, “Ông chủ Trần. . . . . . . . . . . . Chuyện này. . . . . . . . . . . . Chuyện này. . . . . . . . . . . .”

”Câm miệng của ông lại.” Người đàn ông áo đen đang cầm súng dùng lực thêm mấy phần, đẩy tên lão chủ kia ép xuống dưới mặt đất, Trần Uyên Sam cầm lấy sổ sách đưa cho Nghiêm Thấm Huyên, vững vàng ôm lấy bả vai của cô.

Nghiêm Thấm Huyên khẽ run rẩy mở ra, nhìn con số thiếu nợ cùng với chữ ký quen thuộc ngay bên cạnh, lấy tay bụm miệng lại không thốt nên lời.

”1,318 vạn.” Trần Uyên Sam không để cho cô nhìn, thả lại sổ sách trên bàn, cố gắng làm cho giọng mình thản nhiên: “Mấy năm nay ba vẫn hay tới chỗ này đánh bạc, một lần rồi một lần cược rất lớn, tiền lời của Nghiêm thị không còn khả năng thanh toán khoản nợ, nên mới đi chi nhánh Nam Bắc để lấy tiền, khoản còn thiếu anh đã trả nốt.”

”Ba. . . . . . . . . . . . Đánh bạc. . . . . . . . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.