Cô vùi mình vào lồng ngực quen thuộc, trong lòng tia uất ức và làm nũng cũng dâng lên, mím môi đấm vào bả vai anh, “Khốn kiếp.”
Anh cưng chiều mặc cho cô đánh, vòng tay lại càng siết chặt hơn, “Mấy ngày
nay em không thèm để ý đến anh, lại còn mắng anh khốn kiếp, đạo lí của
em đã bay đến nơi nào rồi hả?”
Cô hít hít mũi lớn tiếng nói, “Chính là vì do anh không tốt.”
Trần Uyên Sam buông cô ra, vòng một tay qua mông của cô để bế cô lên, để cho cô ôm cổ của anh, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng của cô,
nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, yêu thương nói, “Bà xã, tất cả hãy
giao cho anh, tin tưởng anh có được hay không.”
Nghiêm Thấm Huyên cúi đầu nhìn đôi mắt đen thâm trầm của anh, phản chiếu lên đó đều là
bóng hình của cô, còn có ẩn chứa một tia thâm tình.
Những lời nói của Trần Thế Phương làm sao cô có thể không hiểu được, chỉ là có nhiều
chuyện ngoài dự liệu cứ nối đuôi nhau mà xảy ra, cô không ứng phó nổi,
lại nhất thời không biết phải làm thế nào mới đúng, sao có thể giống như Trần Uyên Sam luôn luôn kín kẽ cẩn thận.
Nhưng cô nên biết, đây là chồng của cô, hiểu rõ cô như vậy, yêu thương cô như vậy, làm thế nào có thể để cho cô chịu khổ sở.
Cô nhìn anh một lúc, nắm chặt lấy cánh tay của anh, gật đầu một cái.
Trong nháy mắt những nhẫn nhịn của Trần Uyên Sam trong mấy ngày qua bởi vì
cái gật đầu của cô mà trở thành hư vô, vội vàng ôm cô sải bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô ở bên giường, còn chính mình thì ngồi xuống
giường kéo cô ngồi lên đùi hôn.
”Ưmh. . . . . .Anh không phải nói là muốn đến công ty. . . . . .” Cô bị anh hôn có chút ngẹt thở, giọng
nói có chút muốn trêu chọc anh, lại bị vật cứng rắn nóng bỏng ở phía
dưới làm cho không ngừng giãy dụa, đưa đến hơi thở của anh càng thêm gấp loạn, càng thêm ôm chặt lấy cô, “Em quan trọng hơn.”
Cô đưa tay giúp anh cởi cúc áo, vừa cười híp mắt nhìn anh, “Hôn quân!”
Anh giúp đỡ cô hiểu ra, ở bên vành tai của cô phả ra một lớp khí nóng, “Anh cả giang sơn và mỹ nhân đều muốn!”
Mấy ngày nay hai người lạnh nhạt với nhau, Trần Uyên Sam đến nói chuyện
cũng không thể nói với cô, chứ đừng nói đến việc đụng chạm, nhịn được sự trêu chọc của cô, Nghiêm Thấm Huyên giúp anh cởi áo nên
không ý thức được, quần áo của mình đã bị cởi ra từ lúc nào, anh ngay cả quần còn chưa kịp cởi, đã nhanh chóng ôm lấy cô đi vào phòng tắm.
Trong bụng cô cảm thấy kì quái không biết anh lại có mưu mô gì đây, mặt đỏ
bừng dựa vào trên vai anh, anh vào phòng tắm đặt cô ngồi ở trên bồn rửa
tay, trên khuôn mặt ôn hòa lại mang theo tia cười xấu xa, cực kỳ hấp
dẫn.
”Bảo bối, anh dạy em chơi trò gian trá.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, hai tay xoa bộ ngực mềm mai của cô, hiện tại cô cực kỳ nhạy
cảm, không bao lâu cảm giác như có dòng điện chạy quanh người, cúi đầu
vào vai anh khẽ run.
Mắt của Trần Uyên Sam cũng đỏ ngầu, một tay cởi đồ cô ra, nhắm ngay tiểu huyệt ướt át của cô mà đi vào.
Đừng nói đến Trần Uyên Sam, ngay cả Nghiêm Thấm Huyên cũng bị cảm giác mất
hồn này bao vây lấy, thân thể căng lên như vừa được ăn no, nhưng dù sao
vẫn có chút dễ chịu, cô dùng sức ôm lấy cổ của anh, hai chân tự động
quấn bên hông của anh.
Anh cũng không đoái hoài tới việc quần
chưa cởi xuống hẳn, tay nắm lấy hai bên eo của cô đi vào, âm thanh như
vậy truyền đến tai lại có vẻ rất vang, cô đỏ mặt nói anh nhẹ một chút,
vừa bắt lấy bả vai của anh nói, “Khóa kéo. . . . . .Đau. . . . . .”
Trần Uyên Sam thở hổn hển, nhanh chóng tháo dây lưng cởi quần xuống, bế cô
xuống khỏi bồn rửa tay, ấn cô ở trên vách tường phòng tắm rồi lại mạnh
mẽ luận động.
Cô nhắm mắt lại người dính ở trên bức tường lạnh
lẽo, lại thêm động tác mạnh mẽ của anh ở phía sau, ân thanh đã có chút
khàn khàn, anh nhếch môi, một tay bật vòi hoa sen lên, nước xối lên
người hai người.
”Anh làm gì thế. . . . . .?” Cô được nước ấm xối vào người rốt cuộc cũng bớt chút cảm giác khó chịu khi bị kẹp giữa hai
bên lửa và băng này, lại nghe sau hô hấp của người sau lưng lại càng
thêm phần gấp gáp.
Trong mắt Trần Uyên Sam đều là cảnh đẹp mà cô
không biết, dòng nước từ bả vai cô chảy xuống khe đùi, làm cho mông của
cô như vểnh lên cao.
”Thật là muốn lấy mạng người khác mà.” Anh hung tợn than một tiếng, thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng, mạnh mẽ đâm tới.
”Trần Uyên Sam. . . . . . Anh khốn kiếp. . . . . .” Nghiêm Thấm Huyên bị anh
va chạm mãnh liệt làm cho bật khóc, âm thanh nức nức nở nở hòa với tiếng rào rào của nước từ vòi sen.
Thấy cô khóc, anh thoáng dừng động
tác, yêu thương ôm lấy cô đưa tay đi xuống chỗ đã trở nên ẩm ướt, “. . . . . . Đây là cái gì? Nước sao? Sao lại dính như vậy?”
Cô bị nước làm cho không mở mắt ra được, trong bụng hận không thể giết được cái
tên đã hóa sói ở phía sau, cắn răng chịu đựng thân thể đau nhức liều
mạng co lại, anh không ngờ cô sẽ chặt như thế, thật mất hồn, luận động
trong cô, lại từ ngay mặt hung hăng đi vào, cho đến khi cô gần như sắp
ngất đi, anh mới gần như thỏa mãn.
Lúc này cô rất mệt nên không
để ý đến anh, bị lời ngon tiếng ngọt của anh dụ dỗ tắm rửa sạch sẽ rồi
bế lên giường, cô hất tay anh ra một mạch chui vào trong chăn.
”Đi đi Đại Sắc Quỷ, em muốn đi ngủ rồi.”
Trần Uyên Sam vẻ mặt thoả mãn không kháng nghị, khóe môi cong lên nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng ra ngoài gọi điện thoại.
****
Nghiêm Khải ở bệnh viện được chăm sóc bởi bác sĩ tốt nhất do Trần Uyên Sam mời tới, thân thể rốt cuộc cũng đã có chuyển biến tốt, mấy ngày nay chuẩn
bị xuất viện.
Ngày ông xuất viện Nghiêm Thấm Huyên không đi làm,
dậy sớm đi tới bệnh viện giúp đỡ Cao Nhạn thu dọn đồ đạc, Nghiêm Khải ăn bữa sáng cô mang tới, đi tới ban công thấy con gái đang lấy quần áo,
trầm mặc dừng chân nhìn cô.
Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại thấy Nghiêm Khải liền ngẩn người, trái tim trào lên cơn chua xót.
Lần nằm viện này Nghiêm Khải như đã già đi mấy tuổi, tóc mai hai bên đã bạc đi không ít, ánh mắt khôn khéo lão luyện cũng dần dần có chút tối đạm
(tối tăm ảm đạm), thân hình đã gày gò hơn trước.
”Huyên Huyên.” Nghiêm Khải nhíu nhíu mày, cười khổ nhìn cô, “Có người ba như ta thật làm khổ cho con rồi.”
Nghe thấy ba nói vậy sống mũi cô cay cay tràn ngập chua xót, cầm quần áo ngơ ngác nhìn Nghiêm Khải.
”Đây là việc ta nên làm, những năm này Nghiêm thị phát triển không ngừng, ta như ở trên mây, đi theo người sa vào đánh bạc, không lời thêm được gì,
lại còn làm phiền con với Tiểu Sam phải thu dọn cục diện rối rắm này.”
”Ba. . . . . .”
”Huyên Huyên, ta sẽ không trở về điều hành công ty nữa, bây giờ con cũng đã có năng lực, có thể quản lý tốt Nghiêm thị rồi, con và Tiểu Sam thay ba
quản lý công ty, ta và mẹ của con sẽ đi tĩnh dưỡng ở những nơi khác rồi
trở về.”
”Việc chuyển nhượng công ty tài chính Nam Bắc, con hãy
nghe theo Tiểu Sam, đừng vì việc đó mà ầm ĩ với nó, việc nó làm không hề sai.” Dừng một chút, Nghiêm Khải bước lên trước một bước,
che miệng ho khan hai tiếng, vỗ vỗ bả vai của cô, “Con mấy năm nay. . . . . . Dựa vào chính mình đã có thể trưởng thành như vậy, so với ba. . . . . .”
Nghiêm Thấm Huyên nhìn Nghiêm Khải, không thể quên được từ khi cô chào đời đến tận bây giờ, ông vẫn là người mà cô kính nể nhất.
Cho dù ông đã phạm sai lầm, một tay phá hủy một phần tâm huyết của chính
mình bao nhiêu năm nay, thế nhưng việc đó cũng không lay chuyển được sự
kính trọng của cô dành cho ông, người ba cô luôn ngưỡng mộ.
Dù
sao ông cũng là một người ba, tựa như ngày đó ở thành phố N biểu cảm của Trần Thế Phương lúc ông nói chuyện với cô về Trần Uyên Sam, cho dù bọn
họ cũng thỉnh thoảng dẫn theo người phụ nữ khác bên cạnh, nhưng sâu
trong lòng của bọn họ, luôn luôn ẩn chứa sự chờ đợi và bảo vệ dành cho
người phụ nữ của mình.
Mấy ngày nay những oán giận, khó hiểu cùng phẫn nộ trong nháy mắt đã không còn quan trọng nữa rồi, ngay cả tính
mạng của cô cũng là ba cho, vậy cho nên cha nợ con trả, thiên kinh địa
nghĩa (đạo lý hiển nhiên).
Vả lại, cô còn có anh.
”Ba, ba
và mẹ cứ thoải mái đi chơi, tĩnh dưỡng, chờ chuyện bên này xử lý xong,
con sẽ tới đón ba mẹ trở về.” Hồi lâu, khóe mắt Nghiêm Thấm Huyên đỏ
hoe, ôn nhu cười với Nghiêm Khải.
****
Buổi tối Nghiêm
Thấm Huyên đang giúp Trần Uyên Sa là quần áo, anh cầm điện thoại của cô
đi tới, có chút không nhịn được tức tối nói.
Trần Uyên Sam rất ít khi lộ ra loại vẻ mặt này, cô nhận điện thoại liếc một cái, nén cười nói chuyện điện thoại.
”Nói.” Nghiêm Thấm Huyên luôn luôn không có kiên nhẫn đối với Vi Diệp, đầu dây bên kia rất ồn ào, âm thanh đinh tai nhức óc truyền qua điện thoại, làm cho màng nhĩ của cô có chút đau đớn.
”Đến uống rượu với lão tử
một chút. . . . . .” Vi Diệp không chút để ý đến âm thanh vang lên bên
tai, cô có thể tưởng tượng đến bộ dạng khi say rượu của hắn, suy nghĩ
một chút vẫn không đành lòng để bạn bè ở trong quán bar một đêm, không
khéo hắn sẽ làm cô nào mang bầu thì sao, thế nên để cho hắn báo địa chỉ.
Cúp điện thoại đã nhìn thấy Trần Uyên Sam khoanh tay đứng ở trước cửa, cô
liếc vẻ mặt của anh, cười ra tiếng, “Trần gia, ngài đang làm gì vậy?”
Trần Uyên Sam một tay kéo cô vào trong lòng, trầm giọng nói, “Em là phụ nữ
đã lập gia đình rồi, em lại có thể ngay trước mặt chồng mình đi uống
rượu với người đàn ông khác?”
Nghiêm Thấm Huyên cười khanh khách, “Anh không biết Vi Diệp thích dạng người mẫu vị thành niên sao,
dienđan;lq’d làm sao hắn lại thích mẫu người phụ nữ đã lập gia đình rồi
chứ, anh cứ coi cậu ta như công công đi, không yên lòng thì đi cùng đi,
em không ngại đưa anh theo cùng đâu.”
Trần Uyên Sam suy nghĩ tới
cái tên nguy hiểm đầy đào hoa đó, cau mày trầm mặt nói với cô, “Một
tiếng, không quay về anh sẽ tự mình tới bắt người.”
”Trần Uyên
Sam em thấy đúng là càng ngày càng không nói lý được với anh mà, sao có
thể lộng quyền như vậy được, ngay cả quyền lợi tự do của em cũng bị anh
tước đoạt!” Cô vùi mình vào trong ngực anh, siết chặt cằm của anh làm
nũng.
Anh khẽ hừ một tiếng, ngụ ý nói, “Anh không yên lòng về cậu ta.”
****
Lúc Nghiêm Thấm Huyên đến quán bar đã trải qua một tiếng kể từ khi nhận
được điện thoại, tên kia trước khi đi vẫn còn làm loạn, nhất định phải
để lại hai vết đỏ ở trên cổ cô mới bằng lòng bỏ qua.
Trước bàn Vi Diệp ngồi là một đống chai rượu đã cạn sạch, bên cạnh là bốn, năm bộ
ngực nảy nở, chỉ thiếu nước muốn cởi sạch ra, cô bất đắc dĩ từ trong đám đông đi đến chỗ hắn, vỗ đầu hắn một cái.
Vi Diệp thấy cô tới, ánh mắt có chút thư thái, đuổi người phụ nữ bên cạnh đi.
”Phụ nữ đã lập gia đình và sinh hoạt hài hòa?” Hắn liếc qua cổ của cô, nâng
ly với cô, “Chúc mừng tôi….tôi cũng sắp theo bước cậu rồi.”
Nghiêm Thấm Huyên dĩ nhiên là biết tiền đồ xán lạn của hắn cũng đồng nghĩa với việc đồng ý hôn sự với cô tiểu thư nào đó do ba mẹ hắn chuẩn bị, việc
này cũng không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ có thể đoạt lấy cái ly
trên tay hắn, “Cậu đừng uống nữa, cứ say khướt như vậy trở về, ba cậu
lại đánh gẫy chân cậu.”
Vi Diệp đặt cái ly trong tay xuống, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh, “Còn không phải là do chồng cậu ban tặng.”
Việc hắn phong lưu không ít người ở thành phố S biết, nhưng vẫn chưa đến tai của ba mẹ hắn ở bên kia, giờ đây lại vô thanh vô tức báo cáo lại cho ba mẹ, không có chút bản lãnh là làm không được.
Nghiêm Thấm Huyên
biết Trần Uyên Sam có chút kiêng kị với Vi Diệp, chính cô đối với câu
nói nửa thật nửa giả của hắn lần trước tại bệnh viện cũng
nghĩ không ra, may mắn cũng không để cho chính mình cảm thấy ngột ngạt,
nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn nói, “Vi diệp, cho dù cậu có thật sự kết
hôn hay không, cậu cũng đừng hồ đồ như vậy nữa, lần trước ba cậu đã rất
tức giận.”
”Bản lĩnh dạy đời người khác của cậu đúng là càng ngày càng lên tay.” Vi Diệp để tay ở trên bàn nhìn cô, đôi mắt làm điên đảo
chúng sinh thoáng qua một nét cô đơn, “Cậu lo quản chồng cậu cho tốt.”
Hắn nói những lời này có chút chế nhạo, Nghiêm Thấm Huyên thấy hắn vẫn là
bộ dạng thờ ơ kia, tức giận hướng liếc mắt, “Tôi còn lười quản cậu,
không khéo ngày cậu kết hôn mười mấy người phụ nữ ôm con tìm tới cửa!”
Hắn nghe thế thì chỉ cười, thản nhiên nói, “Ba tôi đã an bài cho tôi cưới vị kia, làm sao có thể để cho chuyện đó xảy ra.”
Cô suy nghĩ một chút, đối phương là trưởng nữ của gia tộc giàu có nổi danh thành phố S, ném cho hắn một ánh mắt đồng tình, “Dù sao cũng là người ở bên cậu cả đời.”
Vi Diệp nghe cô nói những lời này, thu lại biểu tình hờ hững, đưa tay nắm lấy cằm của cô.