“Cả đời? Cậu nói thì dễ dàng lắm, cùng người mình không thích sống chung cả đời, cậu thử xem.” Tay hắn siết chặt cằm cô thêm mấy phần, trong đôi
mắt ẩn chứa tâm tình hỗn loạn.
Nghiêm Thấm Huyên bị hành động này của Vi Diệp chọc giận, hất tay hắn ra từ trên ghế đứng dậy muốn rời đi.
Vi Diệp bắt đầu lo lắng, vội vàng kéo tay của cô lại, vẻ mặt cô đơn nói
với bóng lưng của cô: “Thật xin lỗi, tôi biết cậu vì muốn tốt cho tôi,
hôm nay tâm tình tôi không được tốt lắm.”
Cô cắn môi lắc đầu một cái, ý bảo hắn buông tay, “Vậy tôi đi về trước đây.”
Chờ một lúc vẫn chưa thấy hắn buông tay, cô có chút bất đắc dĩ quay đầu
lại, liền nhìn thấy hắn đang dùng ánh mắt làm cho người khác kinh ngạc
nhìn cô, hắn khẽ dùng lực, lôi cô đến trước mặt hắn, dùng ánh mắt chăm
chú nhìn cô.
”Nếu như không có Trần Uyên Sam, liệu cậu. . . . . .”
”Không có giả thiết đó, chỉ có mình anh ấy, người tôi nguyện ý bên nhau trọn
đời chỉ có thể là anh ấy.” Cô ngắt lời hắn, cười cười với hắn, trong mắt chỉ có bình thản cùng ung dung, “Vi Diệp, cậu say rồi.”
Vi Diệp
cười nhạt, hồi lâu rốt cuộc cũng buông tay cô ra đứng lên rời đi, Nghiêm Thấm Huyên đi sau hắn mới vừa đi ra cửa, liền nhìn thấy bước chân của
hắn khẽ khựng lại.
Trần Uyên Sam dựa người vào xe đứng ở trước
cửa quán bar, Nghiêm Thấm Huyên nhìn thấy anh đến thì hai
mắt sáng lên, ánh mắt của Trần Uyên Sam đứng ở bên kia trong màn đêm
cũng thực dịu dàng, Vi Diệp trầm mặc một hồi, lặng lẽ rút điếu thuốc ra
hút.
”Thối chết mất.” Cô ghét bỏ huơ huơ tay xua đi làn khói
trước mắt, dùng bộ dạng bình thản cười đùa với hắn: “Vậy tôi đi về
trước, cậu đừng về nhà muộn quá, ngày cậu kết hôn tôi sẽ đến để chứng
kiến phong thái lỗi lạc của cậu.”
Vi Diệp khẽ gật đầu với cô,
khuôn mựt bị che khuất sau làn khói có chút mơ hồ không thấy rõ, hắn
phất phất tay, “Về đi, nóng lòng gặp nhau như là Ngưu Lang, Chức Nữ ở
Cầu Ô Thước* ấy.”
* Cầu Ô Thước: chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua
sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ, ví với việc vợ
chồng, tình nhân gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách
Cô giơ chân
đá hắn một cước, sau đó nhanh chóng đi lại nơi Trần Uyên Sam đang đứng,
mà lúc này ánh mắt của Trần Uyên Sam đang dừng lại trên người hắn, hồi
lâu rốt cuộc cũng dời tầm mắt lên người Nghiêm Thấm Huyên, dịu dàng ôm
lấy cô bổ nhào vào lòng anh, chậm rãi đưa cô vào xe.
Hắn nhìn bóng dáng của chiếc xe rời đi, đưa vật cầm trong tay ném vào thùng rác, dụi tàn thuốc, xoay người đi về.
***
Sau khi lên xe Nghiêm Thấm Huyên vẫn luôn dùng ánh mắt như muốn nói gì đó
nhưng lại không dám nói nhìn anh, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được, đưa
tay vỗ đầu cô đang chống cằm cười với anh, nhỏ giọng nói, “Cười mờ ám
cái gì?”
”Anh Uyên Sam thật đẹp trai!” Cô vươn nửa người qua ôm lấy cổ của anh làm nũng, hương thơm mềm mại phảng phất bên cổ anh.
Đôi mắt anh càng thêm thâm trầm, khẽ nói: “Anh đang lái xe, ngoan ngoãn ngồi yên đi.”
Nụ cười của cô càng sâu hơn, vươn người qua khẽ hôn lên khuôn mặt anh tuấn ấy, “Chưa đến thời gian quy định mà anh đã đến kiểm tra rồi! Có phải ở
nhà anh toàn nghĩ đến em đứng ngồi không yên rồi đúng không?”
Thân thể mềm mại đắc ý dựa vào người anh, chọc cho Trần Uyên Sam chỉ muốn đè Tiểu Bại Hoại này xuống mà hôn mãnh liệt, cố ý trầm mặt không quay đầu
lại nhìn cô, chỉ là phía dưới lại dẫm chân ga mạnh hơn.
”Không
nói thật lỗ mũi sẽ dài ra đấy, người hay ghen sống lâu” Hôm nay cô quyết tâm muốn trêu chọc anh, không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ qua, anh nhìn cô hả hê đến nỗi lông mày như muốn vểnh lên trời rồi, rốt cuộc cũng dừng xe, giang tay kéo cô vào trong lòng.
”Rất hả hê phải
không? Đến sớm mấy phút, còn không phải là do sợ em bị khói thuốc làm
cho đau mắt sao?” Anh hôn lên cái mũi nhỏ xinh mập mờ chất vấn cô, “Có
nhiều chuyện để tán gẫu cùng Vi Diệp như vậy sao?” Cô ôm cổ anh, nháy
mắt cười với anh “Thật ra thì em cũng vì nghĩ tới anh mà đứng ngồi không yên!”
Dưới bóng đêm trong mắt của anh chỉ chứa đựng hình bóng
cô, bên tai chỉ nghe thấy tiếng cười và giọng nói của cô,
trong lòng cảm thấy cô càng ngày càng làm cho người ta không thể rời xa
được mà, hận không được ngày ngày buộc cô ở trên thắt lưng để mang đi
làm, mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy cô.
”Bà xã. . . . .
.” Thiên ngôn vạn ngữ khi bật ra khỏi miệng chỉ còn lại hai chữ ngắn
ngủi đó, anh siết chặt cô vào lòng, hôn lên vành tai nho nhỏ, trong lòng suy nghĩ tới lời mà thuộc hạ vừa mới thông báo cho anh lúc nãy, trong
lòng tràn ngập nhu tình đến ngẹt thở.
Người anh nguyện ý dốc sức che chở bảo vệ cả đời, cũng chỉ có thể là cô.
****
Việc đấu thầu công ty tài chính của Nghiêm thị sẽ bí mật tiến hành ở phòng
họp của Qua Sam, mấy đại biểu của các công ty đều đã được Trần Uyên Sam
kiểm tra kĩ lưỡng, trình tự của buổi đấu thầu diễn ra rất nghiêm ngặt,
Trần Uyên Sam ngồi ở vị trí chủ tọa mặt không biến động quan sát xung
quanh, đột nhiên thuộc hạ đi tới ghé vào tai anh nói mấy câu.
”Vậy hãy để cho cậu ta đi vào.” Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, nhìn thuộc hạ đi ra ngoài, không tới mấy phút đã dẫn vào một người.
Vi Diệp
mặc áo sơ mi màu hồng nhạt không nhanh không chậm đi vào, ngồi xuống ghế tựa bên tay trái của Trần Uyên Sam, nhướng nhướng mày, mấy người đấu
thầu ngạc nhiên nhìn hắn, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn dọa phải quay
đầu lại không dám nhìn.
Các công ty tới đây cũng không phải là
đặc biệt lớn, nhưng tài sản bối cảnh rất sạch sẽ, quang minh chính đại
hoạt động bạch đạo, trong quá trình đấu thầu, có một hai công ty quả
thật phù hợp với điều kiện, Vi Diệp âm thầm suy tính, quay đầu lại nhìn
thấy ánh mắt bình tĩnh của Trần Uyên Sam, nghĩ anh nên nhất trí với quan điểm của hắn.
Cuối cùng Trần Uyên Sam đưa ra kết quả làm cho mọi người chấn động, Vi Diệp cảm thấy công ty đó về tài chính và hướng đi
có chút kì quặc, hơn nữa so với những công ty khác cũng không phải là
xuất sắc nhất lại có thể được chọn.
Trần Uyên Sam đang chuẩn bị
kí hợp đồng thì bị Vi Diệp ngăn lại, Vi Diệp chống nửa người lên bàn,
ánh mắt mang theo vẻ tức giận thấp giọng nói, “Anh nghĩ anh đang làm gì? Công ty này ai cũng nhìn thấy là có vấn đề, rốt cuộc anh đang dự tính
cái gì, mấy công ty tốt hơn lại bỏ qua, anh bán Nghiêm thị cho bọn họ
không bằng bán cho tôi!”
Mấy người thuộc hạ đứng sau lưng Trần
Uyên Sam đã chuẩn bị tiến lên một bước, Trần Uyên Sam nhẹ nhàng khoát
tay, ngay sau đó lạnh nhạt hất bàn tay đang cản trở của Vi Diệp ra, trầm giọng nói, “Cậu không cần phải lo, tôi tự có dự tính.”
”Dự
tính? Anh dự tính cái gì? Anh nhất định phải mạo hiểm gặp chuyện để cho
cô ấy đau lòng khổ sở mới cam tâm?” Giọng nói của Vi Diệp lúc này cũng
đã cao thêm vài phần, cái đại biểu đã được đưa đến một phòng họp khác,
cả phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ cùng với vài thuộc hạ của Trần Uyên Sam, làm cho giọng nói của hắn trở nên cực kỳ bén nhọn.
Trần Uyên Sam ký rồng bay phượng múa ở trên hợp đồng rồi đưa cho thuộc hạ
đưa đi, từ trên ghế ngồi đứng dậy nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Lời này
tôi đã nói với Lục Thiêm Lịch rồi, cậu muốn tôi phải nói
lại với cậu lần nữa? Không nên dính vào chuyện của tôi, vợ của tôi tôi
có thể lo liệu được, trên thế giới này người không muốn thấy nước mắt
của cô ấy nhất là tôi, không cần cậu lo lắng. Tiễn khách.”
Vi Diệp cười lạnh một tiếng nói với anh, “Anh dựa vào đâu mà tự tin vậy?”
Trần Uyên Sam đã đi qua người hắn, không quay đầu lại lạnh nhạt nói với hắn, “Dựa vào việc cậu và cô ấy ở cạnh nhau hai mươi mấy năm cũng không dám
bước thêm một bước, dựa vào việc cả đời này tôi muốn ở bên cô ấy.”
****
Sắp tan tầm Trần Uyên Sam nhận được điện thoại của Nghiêm Thấm Huyên, bên
kia vang lên âm thanh lách ca lách cách, hình như cô đang làm gì đó, anh tỉ mỉ lắng nghe, dịu dàng nói với cô, “Em vội cái gì, cẩn thận một
chút, ngăn tủ cao lắm, chờ anh về sẽ giúp em lấy.”
Cô tùy ý đáp một tiếng, hồi lâu giọng nói mang theo chút ngại ngùng nói với anh, “H ôm nay anh trở về sớm một chút.”
Nói xong không đợi anh trả lời liền ngắt điện thoại, anh nghe được tiếng
tút tút thì chỉ biết cưng chiều lắc đầu một cái, ngược lại văn kiện trên tay được xử lý nhanh hơn một chút.
Khi về đến nhà trong nhà tối
om, anh sợ hết hồn cho là đã xảy ra chuyện gì, kêu bà xã tìm một lúc mới thấy người ở trong phòng chứa đồ, cô đang đeo tạp dề đứng lên ghế nhón
chân lên tìm cái gì đó trong ngăn tủ.
Nghe được tiếng bước chân
cô quay đầu lại âm thanh mang theo một tia ảo não nói, “Không biết làm
sao lại đột nhiên bị cúp điện! Tức chết đi được trong nhà
nến hay đèn điện dự phòng gì cũng không tìm được!”
Anh nhìn cô đứng
cao như vậy thì khẩn trương, vỗ vỗ chân của cô giang tay ra, “Trước tiên em cứ xuống đi đã, đã dặn là không được trèo lên cao chờ anh về lấy cho cơ mà, té xuống thì làm thế nào!”
Cô nghe anh nói thế cũng không thể làm gì khác hơn là trước đưa tay ra đóng hộc tủ lại, lôi kéo tay
của anh nhào vào trong ngực anh ôm cổ anh, ngay sau đó liền hôn lên gò
má anh nói, “Sinh nhật vui vẻ!”
Anh ngẩn ngơ, ánh mắt lập tức ôn
hòa trở lại, căng thẳng ôm lấy cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Bảo bối có phải đã chuẩn bị cái gì làm anh vui mừng rồi phải không?”
Cô
bị anh ôm ra ngoài, có chút khó chịu khẽ hừ một tiếng, “Bây giờ có nhìn
thấy gì đâu, em vừa mới chuẩn bị xong một bàn đầy thức ăn thì lại mất
điện, ngày mai nhất định phải lôi người của sở điện ra đánh cho một
trận!”
Anh nghe cô nói ngang ngược mà cười không ngừng, xoa bóp
vành tai hôn cô, “Được được, anh giúp em đi đánh người, nhưng nói không
chừng lát nữa lại có điện trở lại, anh đi tìm đèn dự phòng, em ở trên
ghế salon chờ đi.”
Cuối cùng cũng tìm được cây nến soi sáng bàn
ăn, Trần Uyên Sam kiên nhẫn bày món ăn ra, hai người ăn cơm dưới ánh nến vừa ăn vừa cười, Nghiêm Thấm Huyên thở dài nói, “Ăn tối dưới ánh nến
cũng thật là đặc biệt.”
Anh ngồi ở đối diện nhìn cô nói, “Khi còn bé sinh nhật mẹ anh biết làm mỳ trường thọ, cũng là những món ăn bình
thường thôi, nhưng cảm giác được tư vị rất tốt.”
Cô nhìn anh một
hồi, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp, từ trong bưng ra một bát mỳ
trường thọ, có chút ngại ngùng nói, “Nhất định là không ngon bằng mẹ
anh, chỉ là anh nếm thử một chút đi.”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô,
cười nếm vài hớp, thả chiếc thìa bế cô ngồi lên trên đùi mình, dịu dàng
hôn lên môi cô, “Đây là sinh nhật vui nhất của anh.”
Cô nhìn ánh
mắt ôn hòa sâu thẳm của anh trong bóng tối, nghiêng nghiêng đầu nhỏ
giọng nói gì đó, cô nói quá nhỏ anh không nghe rõ, muốn cô nói lại lần
nữa nhưng cô không chịu, chỉ nói anh ăn nhanh nhân lúc còn nóng.
Ăn cơm xong Nghiêm Thấm Huyên giúp anh dọn bát đũa, anh rửa bát xong ra
phòng ăn thấy không có ai đoán là cô đang ở trong phòng ngủ.
Mới
vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cô đang làm gì đó ở trước tủ quần áo, bước
chân anh nhẹ nhàng ý muốn dọa cô một chút, nhưng không ngờ
thời điểm đi tới trước mặt cô, cô liền lập tức quay người lại, ngay sau
đó tí tách một tiếng, như có ảo thuật phòng đã sáng trở lại.
Dưới ánh đèn sáng loáng, Trần Uyên Sam không nhúc nhích nhìn cô, hô hấp ở trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên trở nên dồn dập.