Cảm Mến Không Sợ Muộn.

Chương 56: Chương 56: Chương 48




“Ôi trời, cậu mau đến đây xem xem.” Ân Kỷ Hồng ngồi ở trong phòng bao cười gian nhìn Trần Uyên Sam, “Chúng ta ba người đều có vợ rồi, thế nhưng lại chủ động tới quán bar, không phải tôi đang nằm mơ! Mau đánh tôi mấy cái đi.”

Đan Cảnh Xuyên vẫn còn mặc cảnh phục, hiển nhiên là mới từ sở cảnh sát chạy tới, hắn mặt không biến sắc hung hăng đấm vào đầu Ân Kỷ Hồng hai đấm, “Còn muốn mấy cái nữa?”

”ĐxxCM! Ai bảo cậu đánh vào đầu!” Ân Kỷ Hồng nhanh chóng xù lông, “Cậu không biết đánh vào đầu sẽ làm người khác ngu hơn sao!”

”Ầm ĩ chết đi được..., ít ồn ào đi.” Trần Uyên Sam cầm trên tay một chai rượu, nhưng lại không uống, thái độ trầm trầm có chút mệt mỏi.

”Xảy ra chuyện gì?” Đan Cảnh Xuyên khó hiểu xắn ống tay áo lên, “Tôi phải về sớm một chút, nếu không Nhan Nhan lại muốn khí dễ tôi.”

”Chậc chậc, một người là thủ lĩnh hắc bang, một người là cục trưởng cục cảnh sát, sao lại sợ vợ như vậy, mặt mũi để đi đâu.” Ân Kỷ Hồng lắc đầu cảm thán.

”Vậy cậu còn nhớ ai là người lập ra quân lệnh có bà xã rồi không được hút thuốc uống rượu nếu không nơi đó liền có vấn đề?” Trần Uyên Sam đặt chai rượu trên bàn, khóe miệng cong lên, “Tấm Quân Lệnh đó tôi còn chụp lại đấy, cậu có muốn xem qua không?”

Đan Cảnh Xuyên thuận nước đẩy thuyền gật gật đầu, khiến cho Ân Kỷ Hồng gắng sức thu nhỏ mình lại.

”Thời điểm Cẩn Mạt mang thai. . . . . .Có hay suy nghĩ miên man hay không...?” Trầm mặc một hồi lâu, Trần Uyên Sam có chút do dự hỏi Ân Kỷ Hồng.

Ân Kỷ Hồng sững sờ, ngay sau đó nụ cười trên mặt càng ngày càng đáng đánh đòn, “Thì ra là thế, thế nào, muốn cậu chiều chuộng.” Mắt thấy tay Trần Uyên Sam đã giơ lên, hắn liền nhảy xuống thành thật nghiêm túc nói: “Cẩn Mạt không có suy nghĩ miên man, tính khí cũng không tốt như bình thường, cũng không quá nguyện ý để cho tôi đụng chạm, còn lại những cái khác vẫn tốt.”

Trần Uyên Sam nghe gật đầu một cái, khẽ thở dài, “Cô ấy gần đây cũng không muốn nói chuyện với tôi, buổi tối lúc tôi trở về cô ấy đã ngủ rồi.”

”Làm sao lại như vậy? Tính tình Nghiêm Thấm Huyên không phải tốt lắm sao?” Đan Cảnh Xuyên giương mắt nhìn anh.

”Lần trước đi thử áo cưới cô ấy đột nhiên ngất đi, dọa tôi sợ gần chết, liền muốn chờ cô ấy sinh xong rồi mới tổ chức hôn lễ, cô ấy không phản đối, nhưng rõ ràng là có mất hứng.”

Ân Kỷ Hồng cùng Đan Cảnh Xuyên liếc nhau một cái, hình như cũng không biết nên nói sao cho phải.

Trần Uyên Sam cầm chai rượu đặt lên trên quầy bar nhấn chuông gọi phục vụ tới tính tiền, sau đó sửa sang lại quần áo, “Tôi đi về trước đây.”

. . . . .

Nghiêm Thấm Huyên mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, mở mắt ra thấy phần thân dưới của anh đã tiến vào cơ thể cô.

Trên mặt Trần Uyên Sam mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy cô đã tỉnh lại, cúi đầu hôn cô một cái, ôm lấy cái mông của cô khàn khàn nói: “Vợ, tách chân ra một chút, anh không cử động được.”

Cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn giơ chân lên theo ý của anh, một bên anh sợ làm cô bị thương, một bên lại bị cảm giác thoải mái quấn lấy, hít sâu vài hơi, tiến sâu vào đến mấy lần.

Cô bị anh chơi đùa làm cho mặt ửng hồng, phía dưới cũng không đủ ướt, trướng lên rất khó chịu, cả người mệt mỏi, hốc mắt phiếm hồng dựa đầu vào vai anh, hung hăng cắn anh.

”A ——” Trần Uyên Sam than nhẹ một tiếng, ngừng lại, phía dưới vừa động, cắn bờ môi của cô thoáng lui ra ngoài một chút.

Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy động tác của anh chậm lại, nhẹ nhàng đi vào sau đó lại lui ra ngoài, chín cạn thì có, nhưng lại không có một sâu. Cô bị anh khí dễ làm cho hô hấp trở nên gấp gáp, nơi hai người kết hợp là một mảng ướt đẫm, ga giường ở dưới mông hình như đã có chút ẩm ướt.

”Còn suy nghĩ lung tung sao?” Anh nằm ở trên người cô, kìm nén đến gân xanh nổi lên, nhưng vẫn kiềm chế làm cho giọng điệu dịu xuống, “Em có phải tức chết anh rồi hay không? Hả?”

Khi anh về nhà cô vẫn như cũ tắt đèn đi ngủ sớm, anh bất đắc dĩ vừa vặn phát hiện trên tủ đầu giường đặt vài cuốn sách, cầm đi ra phòng khách vừa nhìn anh đã giận sôi máu.

”À?” Cô còn chưa kịp phản ứng, giọng nói run rẩy cầu xin anh, “Anh. . . . . . Nhanh lên một chút.”

Trần Uyên Sam không để cho cô thoải mái, tiếp tục luận động, “Em lại có thể hoài nghi chồng em ở bên ngoài…? Cái đầu nhỏ này rốt cuộc lại suy nghĩ lung tung gì vậy?”

Rốt cuộc cô cũng đã hiểu anh giận việc gì, nghiêng mặt đi không nhìn anh, hồi lâu mới buồn bã nói: “Mỗi ngày anh đều về nhà trễ như vậy, có mấy lần mùi nước hoa trên người rất nồng, còn đột nhiên muốn dời ngày tổ chức hôn lễ lại. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, anh đột nhiên thúc vào sâu, chống cánh tay lưu loát ra vào, cô run rẩy không chịu được, cuối cùng cũng bật khóc, anh có chút không hiểu bỏ qua cho cô.

”Làm sao em lại không có lòng tin đối với bản thân mình như vậy?” Trần Uyên Sam lật người cô nằm úp sấp trước ngực mình, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút bất đắc dĩ nhưn tràn ngập yêu thương nói: “Mỗi ngày công ty đều có một đống công việc cần anh xử lý, lo lắng thân thể của em còn chưa kịp, về phần mùi nước hoa, anh đã khai trừ cái cô nước hoa di động đó rồi. Cả ngày nghiên cứu sách y khoa, anh tự học thành nhân tài rồi, anh nói xem anh có thể đi đâu được đây? Hả?”

”Hiện tại em mang thai chịu khổ, anh không ngại em giận dỗi với anh, thậm chí ném đồ vào anh cũng được, nhưng em giấu chuyện ở trong lòng như thế anh không cho phép.” Anh lau mồ hôi giúp cô, véo mũi cô nói, “Giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự tin tưởng, anh với ba mẹ đều là người thân của em, chẳng lẽ em cũng sẽ hoài nghi tình cảm mà ba mẹ dành cho em hay sao?”

Anh chất vấn làm mũi cô có chút ê ẩm, biết hai ngày nay là mình cố tình gây sự, bĩu môi, siết chặt cổ của anh nói, “Em biết. . . . . . Nhưng thời gian mang thai rất lâu, em sẽ càng ngày càng mập ra, càng ngày càng khó coi, sinh con ra xong không thể nào so sánh được với bây giờ, đến lúc đó tổ chức hôn lễ, có lẽ em ngay cả váy cưới cũng không mặc nổi, tham gia hôn lễ mọi người sẽ cười nhạo em.”

”Vậy thì thế nào.” Anh nhếch môi, “Ở trong mắt anh em chính là cô dâu đẹp nhất, đẹp mắt hay không do anh quyết định, em cũng không phải là vợ của người khác, liên quan gì đến bọn họ?”

Tháng tám thành phố S giống như một cái lò lửa, nghiêm thấm Huyên gần như mọi lúc đều lười biếng ở nhà, nằm ở trên giường nghe nhạc đọc sách, ngay cả ngón tay cũng gần như bất động.

Trần Uyên Sam kể từ khi cô đi thử áo cưới xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì liền mang công việc về nhà làm, trợ lý An Chí Thượng đáng thương ngày ngày từ công ty tới căn hộ đưa tài liệu, không ngừng kêu khổ, cả người càng ngày càng gầy, giống như dân Iraq chạy nạn.

Chừng ba giờ chiều, đồng chí An Chí Thượng mang vẻ mặt đau khổ rất đúng giờ gõ cửa, cửa mở ra hắn sửng số, vội vàng sợ hãi mà nói, “Phu nhân, tại sao lại là cô mở cửa?”

Nghiêm Thấm Huyên đưa tay đỡ bụng, cười tủm tỉm nghiêng người cho hắn đi vào, dịu dàng nói, “Khổ cực cho anh ngày ngày chạy tới chạy lui, vừa đúng lúc tôi vừa mới nấu xong cháo đậu xanh, anh đợi lát nữa cùng anh ấy lại ăn một chút đi.”

Sự tích tình trường của lão đại mình hắn tất nhiên biết, nhưng hắn cũng rất ít khi cùng Nghiêm Thấm Huyên mặt đối mặt, lão đại coi phu nhân như bảo bối làm hắn tránh không kịp, suy đoán khẳng định là tính cách thích nuông chiều, thật đúng là không ngờ lại dịu dàng thế này.

”Được được, phu nhân cô cứ đi nghỉ trước đi, tôi sẽ chờ để được thưởng thức tài nấu nướng của cô.” An Chí Thượng nhìn cái bụng bựcủa cô mà sợ hết hồn hết vía, đưa mắt nhìn Nghiêm Thấm Huyên từ từ đi vào phòng ngủ, mới vội vàng đi vào thư phòng.

”Cậu làm xong chuyện đó chưa?” Trần Uyên Sam nghe được tiếng mở cửa, mí mắt cũng không thèm nhấc, lạnh nhạt hỏi.

”Yên tâm đi lão đại. . . . . .” An Chí Thượng giống như cô hồn giã quỷ ngồi xuống đối diện anh, từ trong lồng ngực móc ra một vật để lên bàn, “Tuyệt đối đảm bảo chất lượng.”

”Ừ.” Trần Uyên Sam cầm lên trên tay nhìn một chút, nhìn lướt qua trợ lý, “Chờ lúc tôi nghỉ kết hôn cũng sẽ cho cậu nghỉ đông, gần đây cực khổ cho cậu rồi.”

”Lão đại. . . . . .Anh cũng biết tôi khổ cực sao. . . . . .” An Chí Thượng chỉ vào mặt mình, kêu gào nói: “Tôi thật sự là Thất Nguyệt Phi Tuyết. . . . . .Tôi muốn khóc quá. . . . . . Thế sự xoay vần. . . . . .”

”Vốn là nghĩ sẽ cho cậu nghỉ hai tuần lễ.” Trần Uyên Sam ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nhạt nói, “Hiện tại sửa lại.”

Mắt An Chí Thượng lóe sáng, “Lão đại tôi biết lương tâm anh đã trỗi dậy! ! Có phải là tăng thêm hai tuần lễ nữa hay không?”

Trần Uyên Sam giơ ngón tay ra trước mặt hắn.

”Thêm ba tuần? !” An Chí Thượng lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, vô cùng vui vẻ thiếu chút nữa là nhào lên người anh.

”Ba ngày.” Trần Uyên Sam cầm lấy thứ gì đó rồi đi ra cửa, “Tổng cộng là ba ngày, cậu đi nếm thử cháo đậu xanh Thấm Huyên nấu đi, ăn xong thì về công ty sắp xếp công việc đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.