Sau khi An Chí Thượng đi, cô bị anh nhìn chăm chú có chút buồn cười, vỗ vỗ
bụng của anh nói: “Sao anh lại khí dễ cậu ấy như vậy, anh xem vẻ mặt của cậu ta trước khi rời đi xem, thiếu chút nữa là quỳ gối cầu xin rồi đấy.”
Trần Uyên Sam đưa tay ra ôm cô từ phía sau hôn lên gò má cô, “Để cho cậu ta đi, cậu ta ngứa da, phải giúp cậu ta gãi chứ.”
Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại đút cho anh một thìa cháo, khẽ hỏi, “Như thế nào?”
Anh nếm thử rồi suy tư một hồi, gật đầu một cái, “Tài nghệ của bà xã anh
luôn rất kinh người, mặc dù so với anh còn kém hơn một chút.”
Cô liếc xéo anh một cái, thu lại tay cầm bát, đẩy anh rồi đi ra khỏi phòng.
Trần Uyên Sam cười cười rồi lập tức đuổi theo, nắm lấy tay cô nói: “Em được
anh nuông chiều quen, chỉ vui đùa một chút thôi đã không dậy nổi rồi,
hả? Lời của anh còn chưa nói hết, làm quà tặng, anh muốn bà xã là quà
của anh.”
Nghiêm Thấm Huyên lười biếng ngồi xuống ghế dựa ở trong phòng khách, giống như ông chủ duỗi chân điều chỉnh một tư thế thoải
mái, anh vội vã tiến đến, đứng ở cạnh rìa ghế dựa, cẩn thận giúp cô xoa
bóp chân.
”Quà tặng đâu?” Cô được anh phục vụ thật thoải mái, vươn tay ở trước mặt anh đòi quà.
Anh đột nhiên lấy từ sau lưng một vật gì đó như làm ảo thuật, nhìn cô nói:“Hai ngày trước em có nói tới, anh nhờ người kiếm cho một bản, em. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, người đang nằm nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cứ như vậy sững sờ nhìn anh, cũng không nói chuyện, khóe mắt cũng dần
dần đỏ lên.
Trần Uyên Sam thở dài, ngồi dậy, cẩn thận từng li
từng tí ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn cô, dịu dàng nói, “Thế nào?
Không thích sao?”
Hai ngày trước Nghiêm Thấm Huyên đột nhiên muốn một quyển sách do một ngôi sao viết về cách nuôi dưỡng giáo dục con
cái, cuốn sách này ra với số lượng có hạn, cô ầm ĩ muốn mua, anh lại
không cho cô đụng vào máy vi tính nên không thể mua qua
Inteet, chứ đừng nói đến việc cho cô ra khỏi cửa, sau đó cô cũng quên
luôn chuyện này, không ngờ anh chẳng những không quên mà còn lấy giúp cô một quyển, thậm chí còn có những chú thích mà ngôi sao đó tự tay ghi
vào.
Thời gian mang thai càng ngày càng dài, cô bình thường dịu
dàng như vậy nhưng thời gian này cũng trở nên khá xấu xa, tính cách đỏng đảnh càng thêm nghiêm trọng, buổi tối hai ngày trước đột nhiên muốn ăn
bánh nhân đậu Tokyo hình người, anh lời ngon tiếng ngọt dỗ cô đi ngủ
trước, rạng sáng sai người vận chuyển tới đây một hộp, lúc đặt ở trên
tay cô còn nóng hổi.
Cô thật sự rất hoài nghi nếu bây giờ cô nói
muốn sao trên trời, nói không chừng cũng sẽ bắt một phi hành gia lên hái xuống, bình thường Trần Uyên Sam không hay dùng các mối quan hệ để
chuộc lợi cho mình, nhưng phía sau có cô, gần như ngày ngày anh đều có
biện pháp dụ dỗ cô vui vẻ.
Lúc anh đặt cô nằm xuống giường, cô ôm lấy cổ của anh không chịu buông tay, Trần Uyên Sam bị cô kéo mặt trực
tiếp chôn ở trước ngực cô, thiếu chút nữa là chảy máu mũi, vội vàng gỡ
tay cô vòng ở trên cổ mình, khàn khàn nói: “Bảo bối, hạ thủ lưu tình
chút đi.”
Nghiêm Thấm Huyên còn không biết là chuyện gì xảy ra,
thấy ánh mắt anh rơi xuống ngực tuyết trắng đã lộ ra một nửa, đỏ mặt nhẹ nhàng thu tay về, cắn môi ánh mắt như nước long lanh nhìn anh.
Trần Uyên Sam thở dài, có chút phiền não nắm tóc, vẻ mặt anh tuấn có chút khổ sở.
Cô thấy anh thật sự là kìm nén đến khó chịu, đưa tay kéo kéo góc áo của
anh, “. . . . . .Cần em giúp anh không?” Anh nhìn cô, hít một hơi thật
sâu, lắc đầu một cái, “Anh đi tắm đây, em vừa mới hầm cháo xong, nằm đọc sách nghỉ ngơi đi, anh tắm xong sẽ lại đây với em, có được hay không?”
Anh dịu dàng nói, làm cô càng thêm không đành lòng, lôi kéo góc áo của anh
không buông tay, anh nắm lấy tay cô xoa xoa trong lòng bàn tay, có chút
bất đắc dĩ cười cười, “Không vội, chờ sinh con xong chúng ta sẽ từ từ
thanh toán, bây giờ em cần phải ngoan ngoãn chăm sóc thân thể mình trước đã, biết không?”
”Thanh toán” hai chữ anh nói ra rất bất bình
thường, Nghiêm Thấm Huyên da mặt mỏng, rút tay về, cầm sách che mặt, vẫy tay mong người kia đi nhanh hơn một chút.
***
Thật may là đứa bé trong bụng Nghiêm Thấm Huyên vẫn không tính là quá quấy rối, trừ thời kỳ nôn nghén khó chịu, cô cũng không có phản ứng gì lớn, cơ thể
mẫn cảm nhưng chưa xuất hiện triệu chứng của bệnh gì, Trần Uyên Sam vẫn
lo lắng đề phòng, trừ bác sĩ đến kiểm tra hằng ngày ra, còn ngày ngày gọi điện thoại cho Cao Nhạn, thỉnh thoảng còn mời cha mẹ vợ
đến xem xét tình hình.
Cao Nhạn nắm tay con gái không ngừng cười
nói, “Mẹ thấy từ lúc con mang thai, Tiểu Sam còn chưa có lấy một ngày
thảnh thơi.” Nghiêm Thấm Huyên nhìn Trần Uyên Sam đang nấu ăn trong nhà
bếp, đỏ mặt nói, “Là do anh ấy khẩn trương quá.”
”Con bé này,
không biết lấy đâu ra vận khí tốt như vậy.” Cao Nhạn thở dài, sờ đầu cô, “So với cha mẹ còn đối tốt với con hơn gấp nhiều lần.”
”Mẹ.”
Nghiêm Thấm Huyên nghe xong lời này thấy sống mũi cay cay, ngồi thẳng
người dậy ôm lấy Cao Nhạn, “Không phải đâu, nếu như không có mẹ và cha,
sao anh ấy có cơ hội được chăm sóc con như vậy.” Cao nhạn nghe cô nói
xong dở khóc dở cười, nói, “Con bé ngốc, mẹ là vì mừng cho con.”
. . . .
Sau khi Cao Nhạn đi Trần Uyên Sam cởi quần áo dính dầu mỡ ra, □ ôm cô vào
trong ngực, có chút đắc chí mà nói, “Bà xã, có phải mẹ lại khen anh rồi
hay không?”
Nghiêm Thấm Huyên nhìn anh, bỏ quyển sách trên tay
xuống, “Đúng vậy, khen anh là người chồng tốt nhất trên thế giới, được
chưa.” Vừa nói cô vừa chống người lên, ai ngờ lông mày chợt vừa nhíu,
thở dốc vì kinh ngạc.
Trần Uyên Sam bị cô hù dọa làm cho mất nửa
cái mạng, vội vàng ngồi chồm hổm xuống khẩn trương nhìn cô, “Chuyện gì
xảy ra? Thế nào? Có nơi nào không thoải mái sao?”
Cô cắn môi nhìn anh, nức nở nói, “Em. . . . . .Chân trái em bị chuột rút. . . . . .”
Anh vội vàng nâng chân cô lên, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp, vừa xoa bóp vừa
nhìn cô khẽ hỏi, “Thấy sao? Còn khó chịu không? Thả lỏng ra, không cần
cắn môi của mình.”
Nghiêm Thấm Huyên nắm chặt lòng bàn tay mình
nhẹ nhàng thở ra, giương mắt liền nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương cùng
gương mặt gầy gò của anh, không biết thế nào trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nước mắt “Tách” rớt xuống.
Lần này Trần Uyên Sam càng lo
lắng hơn, sắc mặt cũng thay đổi, đưa tay ôm cô định đặt lên giường, ai
ngờ cô đột nhiên lập tức nhào vào trong ngực anh, anh vội càng bế cô
thật chặt, đưa tay lau nước mắt của cô dỗ dành nói, “Được
rồi được rồi, đừng khóc đừng khóc, em bám lấy anh, anh đưa em về giường, có được không?”
Cô vẫn không ngừng khóc, vừa khóc vừa ngọng
nghịu nói, “. . . . . .Anh dám đối xử với người phụ nữ khác tốt như vậy, em sẽ ném anh vào thùng rác. . . . . .”
Trần Uyên Sam bị câu nói của cô chọc cho bật cười, cúi đầu hôn lên mắt cô nói, “Được được, anh
sợ em rồi, anh ứng phó với một mình em còn chưa đủ sao? Còn hơi sức đâu
với người khác?”
Cô nhìn mặt anh, “Mặc dù hiện tại em mập mạp,
lại không ưa nhìn, anh cũng không được thích người khác, anh chỉ được
ứng phó với một mình em cho dù có yêu cầu vô lý đến thế nào, anh. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, miệng liền bị anh chặn lại, anh kiên
nhẫn hút hết nước mắt rồi mới thả cô ra, thản nhiên nói, “Em không hề
xấu xí, bây giờ trong bụng em mang theo đứa con của ânh, vì anh mà phải
chịu khổ, em có yêu cầu gì cũng không vô lý, anh cũng không phải ứng
phó, mà là can tâm tình nguyện.”
”Buổi tối hai ngày nay em ngủ
không yên, ngủ chập chờn lại còn rơi nước mắt. Đều là do anh không tốt,
chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, về sau không bao giờ phải để cho em chịu khổ như thế này nữa.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói, “Anh nói sai rồi,
về sau trừ việc đối xử tốt với em ra, còn phải đối tốt với con của chúng ta nữa, em và con, muốn anh như thế nào cũng có thể.”
Nếu như
trên thế giới này thật sự có một người như thế, có thể vì cô mà làm bất
cứ chuyện gì, còn ngại mình làm không tốt, không đủ nhiều, vậy chỉ có
thể là anh.
Tác giả có lời muốn nói: Anh yêu em, cam tâm tình nguyện.
Hai ngày nay muốn kết văn rồi, mọi người có giống ta đối với người đàn ông
dịu dàng thâm tình như Trần Uyên Sam không bỏ được hay không?
Trần Thế Phương, Phùng Khanh cùng Trần Hi San cũng thường xuyên đến thăm
Nghiêm Thấm Huyên, Trần Thế Phương đi vào phòng bếp thấy
con trai đang gọt trái cây, mỉm cười hỏi, “Còn cách ngày sinh dự tính
bao lâu?”
Trần Uyên Sam bỏ trái cây vào trong đĩa, xoa xoa tay,“Không tới hai mươi ngày. Hai ngày nay cô ấy lật người con đều ở một bên đỡ, cha.” Anh xoay người lại nhìn Trần Thế Phương, “Con thề, vẫn luôn
như vậy.”
Trần Thế Phương nhìn con trai cười vang, vỗ vỗ bờ vai của anh nói, “Kiên trì tới cùng chính là thắng lợi.”
Hai cha con đi ra khỏi phòng bếp, Phùng khanh cùng tiểu công chúa đang ở
trong phòng ngủ nói chuyện cùng Nghiêm Thấm Huyên, Trần Thế Phương trầm
mặc một hồi, đột nhiên nói, “Ta muốn tổ chức hôn lễ cùng Khanh Di.”
Lời này vừa nói ra, Trần Uyên Sam dừng tay lại, anh đặt đĩa trái cây xuống, quay đầu lại nhìn Trần Thế Phương, không nói được lời nào.
”Ta
nợ bà ấy quá nhiều, hiện tại con cùng Thấm Huyên cũng có đứa bé, ta cũng đã có thể yên lòng chăm nom sự tính của ta, nhiều năm như vậy. . . . .
.Con không biết, mẹ con chịu bao nhiêu đau khổ, bà ấy liền bị bấy nhiêu
khổ đau. . . . . .”
”Cha.” Trần Uyên Sam nhẹ nhàng cắt đứt lời
nói của Trần Thế Phương, “Chuyện này con hi vọng cha suy tính lại, chờ
đứa bé ra đời, chúng ta bàn lại chuyện này, con đương nhiên không yêu
cầu cha, con chỉ cảm thấy hiện tại nói vấn đề này thật không thích hợp.”
Thái độ của Trần Uyên Sam luôn luôn ôn hòa, mấy câu nói này có chút cứng
rắn, Trần Thế Phương nhìn anh hồi lâu, thở dài, không có nói gì.
Buổi tối Nghiêm Thấm Huyên tựa vào người Trần Uyên Sam đang chọn hoa cho hôn lễ, nhìn một hồi cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh nói, “Tại sao anh lại
không đồng ý ba?”
Trần Uyên Sam bị cô hỏi làm cho có chút ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng được, “Em nghe được?”
”Ừ, vừa lúc ở bên cạnh lấy đồ.” Cô thoáng nghiêng người, khẽ dựa vào bờ vai anh, “Ba nói với anh, nhất định là đã suy tính kỹ rồi, cho dù anh có
đồng ý hay không, ông ấy vẫn sẽ làm như vậy.”
”Anh biết.” Anh thở dài, nắm lấy tay cô hôn lên mu bàn tay, “Chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với ông ấy, nhưng mà mẹ anh. . . . . .”
Nghiêm Thấm Huyên cũng không biết rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa mấy vị trưởng bối
nhà họ Trần, cô cũng chưa từng hỏi qua anh, cô suy nghĩ một chút, nhìn
anh nói, “Mặc dù em không biết chuyện gì xảy ra giữa ba mẹ và dì Khanh,
nhưng anh phải nhớ kỹ, anh là con trai của ba, chúng ta phận làm con
cái cũng là muốn ba mẹ vui mừng, ba cảm thấy vui mừng khi
cưới dì Khanh, chẳng lẽ anh không hy vọng ba vui mừng sao?”
Hiện
tại bụng cô đã to đến mức dọa người, Trần Uyên Sam không muốn để cho cô
phải phiền lòng đến những chuyện khác, hồi lâu, hôn một cái trán của cô
nói: “Em không cần lo lắng đến chuyện này, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ, chờ
con của chúng ta bình an sinh ra, chúng ta lại bàn về vấn đề này, được
không?”