Hai người hàn huyên đôi câu, Trần Uyên Sam vừa định cúp điện thoại, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến tiếng rên khe khẽ.
Sắc mặt anh biến đổi, trực tiếp quăng ống nghe cùng điện thoại xuống đất,
gần như là lăn một vòng chạy đến bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên mặt đã đổi
sắc, nâng cánh tay cô lên lắp bắp nói, “Có phải muốn sinh hay không? . . . . . . Có đau hay không? . . . . . . Nơi nào đau? . . . . . .”
Sắc mặt Nghiêm thấm Huyên hoàn toàn trắng bệch, ngón tay nắm chặt váy thở
gấp nói, “Hình như. . . . . . Phía dưới. . . . . . Nước. . . . . .”
Trần Uyên Sam vừa nghe đến, lập tức giơ chiếc váy rộng của cô lên liếc nhìn, sắc mặt tái xanh cầm điện thoại bàn, gọi một cú điện thoại đến lầu
dưới, gần như hét lên mà nói, “Xe, xe, lập tức đi bệnh viện!”
. . . . . .
Thời điểm Ân Kỷ Hồng cùng Cẩn Mạt đưa hai bảo bối sinh đôi của họ chạy đến,
Đan Cảnh Xuyên và Lolita nhà hắn cũng đã đến, Trần Uyên Sam đứng ở trước cửa phòng sinh đi tới đi lui, tóc bị anh nắm làm rối một cục, Nghiêm
Khải Cao Nhạn, Trần Thế Phương và Phùng Khanh cũng đã chờ ở một bên.
Dưới áp lực nặng nề của sự im lặng, Ân Kỷ Hồng từ trước tới giờ vẫn không sợ chết, đi tới trước mặt Trần Uyên Sam, vỗ vỗ bờ vai của anh nói, “Cậu
còn cười nhạo tôi, cậu nhìn lại vẻ mặt của cậu đi, người nào không biết
còn tưởng cậu phẫu thuật thẩm mĩ hỏng đấy.” Hắn vừa nói vừa cười ha ha
muốn làm bầu không khí vui vẻ hơn một chút.
Lúc này Đan Cảnh
Xuyên không nhìn nổi nữa, đi lên phía trước nhanh chóng kéo Ân Kỷ Hồng
qua một bên, chỉ chỉ vào bức tường bệnh viện, Ân Kỷ Hồng liếc mắt nhìn,
lập tức giơ chân lên, “Mẹ kiếp, tường tróc một lỗ lớn như vậy? Bệnh viện này làm ăn kiểu gì vậy? Nhìn như sắp sụp đến nơi!”
Đan Cảnh
Xuyên bất lực, chú ý liếc nhìn người đứng một bên, nhỏ giọng nói, “Là do Trần Uyên Sam làm đấy, cậu mau câm miệng lại đi, nói không chừng đợi
lát nữa cậu cũng sẽ bị như vậy đấy.”
Lúc này Trần Uyên Sam đột
nhiên ngừng lại, xoay người đi tới cửa phòng sinh, Trần Thế Phương đứng
một bên liền vội vàng tiến lên ngăn lại, sắc mặt trầm xuống nói với anh, “Mới vừa rồi bác sĩ đã nói, sinh non cũng có thể thuận lợi sinh hạ đứa
bé, mới như vậy con đã vội vã xông vào thì còn ra thể thống gì nữa? Mấy tháng này đều mời các bác sĩ giỏi nhất đến nhà chăm sóc,
con là bác sĩ hay bọn họ là bác sĩ?”
Trần Uyên Sam cảm thấy toàn
thân đã bị mồ hôi thấm ướt, trước mắt là một trận địa màu đen, mới vừa
rồi nghe thấy tiếng rên sợ hãi của Nghiêm Thấm Huyên, thiếu chút nữa anh đã lật tung dãy ghế lên, lúc này nghe lời khuyên của cha, cảm xúc mới
có chút hòa hoãn hơn.
Cả đời này anh cũng không cảm thây dài như
lúc này, nghe được tiếng nhịp tim của chính mình, hô hấp mãnh liệt,
khủng hoảng đến mức ngay cả quả đấm đều không thể nắm chặt, cho tới khi
cửa phòng sinh mở ra, anh còn đờ người mất hai giây mới xông lên.
Y tá ôm một đứa bé cười tủm tỉm đi tới nói: “Chúc mừng, là một bé gái.”
Mấy trưởng bối đều thở ra một hơi, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra cười, Cố
Linh Lan nhỏ bé chạy tới nhanh nhất, kéo cánh tay Đan Cảnh Xuyên ầm ĩ
gọi bảo bảo đáng yêu.
Trần Uyên Sam chỉ liếc qua con gái một cái, sau đó liền bước ngay vào phòng sinh đi tới trước mặt Nghiêm Thấm
Huyên, sắc mặt cô trắng bệch, không có một tia huyết sắc, tóc bị mồ hôi
thấm ướt dính vào trên mặt, thời điểm nhìn thấy anh thì nhẹ nhàng cong
khóe môi lên, khẽ nói, “Là con gái.”
Anh đi tới bên cạnh cô, nắm
tay của cô thật chặt, nghe được giọng nói yếu ớt gần như không phát ra
âm thanh của cô, hốc mắt dần dần đỏ lên, đôi môi có chút run rẩy, cúi
đầu lại gần bên tai của cô khẽ nói ba chữ.
Cô nghe thấy thì rất sửng sốt, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của anh, sống mũi cay cay.
Cùng nhau đi trên một con đường, cho dù lúc tình cảm mãnh liệt nhất, anh cũng chưa từng nói ra ba chữ này.
Nghiêm Thấm Huyên nhất thời cảm thấy sự chịu đựng đau đớn khi cơ thể như muốn
xé làm đôi với cuộc mang thai mười tháng gian khổ, hàng đêm lăn qua lộn
lại không ngủ được toàn bộ đều là đáng giá, cho dù có chịu nhiều khổ cực hơn nữa, anh có thể nói ra ba chữ này là tốt rồi.
Anh yêu em.
***
Trên sofa lớn ở phòng cho bảo bảo, Trần Uyên Sam ôm bà xã, nhìn cô cởi áo ra cho con gái bũ sữa, khuôn mặt nho nhỏ của con gái đã có thịt hơn rồi,
không như bộ dạng nhăn nheo lúc vừa ra đời, đang nhắm mắt
lại cái miệng nhỏ nhắn khẽ động đậy, Nghiêm Thấm Huyên nhìn cô công chúa nhỏ mới của Trần gia, lòng nhu hòa như nước.
Lòng của Trần Uyên
Sam cũng như tan ra, con gái bảo bối của mình giống như một hòn ngọc
quý, thật vất vả bảo bảo cũng đã được sáu tháng, dáng dấp khỏe mạnh đáng yêu, anh cũng vinh dự trở thành vú em cấp một, nhưng mấu chốt là Nghiêm Thấm Huyên sau khi khôi phục lại dáng người chỉ chăm chăm đến con gái,
cơ hồ hoàn toàn vứt anh ra sau ót.
Bảo bảo ăn no, những người
khác thì lại đói bụng rồi, Trần Uyên Sam bế lấy con gái, cẩn thận đưa cô bé cho người làm, đóng cửa lại, nhanh chóng kéo lấy Nghiêm Thấm Huyên
còn chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề, đổ ập xuống hôn cô.
Mới vừa
rồi con gái bị anh đưa ra ngoài, cô không kịp ngăn cản, lần này bị anh
đè xuống ghế sofa hôn lấy hôn để, đỏ mặt khe khẽ đẩy anh ra, Trần Uyên
Sam hôn cô, trên tay nắm lấy luồng tuyết trắng, híp mắt than một tiếng,“Bà xã, anh sắp nghẹn chết rồi.”
”Đợi lát nữa phải đi tham gia
nghi thức tại giáo đường cùng với cha và dì Khanh rồi, em muốn đi thay
quần áo khác, không còn kịp rồi. . .”
”Ưmh. . . . . .” Trần Uyên
Sam lột quần áo cô xuống, ôm cô đặt ở trên ghế sa lon, mắt đỏ ngầu lên,“Anh cũng vậy, không còn kịp nữa rồi. . . . . .Anh muốn phát điên rồi. . . . . .”
Anh lập tức cởi quần đưa vật nóng rực đi sâu vào, cô
thấy thân thể căng cứng, rất nhanh nơi đó đã ẩm ướt, giọng nói run rẩy
khẽ gọi anh. Trần Uyên Sam nhịn đã bao lâu, sau khi sinh bốn tháng cũng
không chạm cô đến mấy lần, làm sao có thể chịu được nữa, càng ngày càng
đi sâu vào, cô cắn môi, rên rỉ càng làm cho anh thêm kích động, kéo cô
đứng lên tựa vào trên lưng ghế sofa, từ phía sau mãnh liệt đi vào.
Nghiêm Thấm Huyên bị anh khống chế, không bao lâu sau liền nằm úp sấp ở trên
ghế sofa, anh vòng một tay qua vân vê bờ ngực nặng trĩu, ghé sát miệng
vào bên tai cô khẽ cảm thán, “Về sau em không cần cho cục cưng ăn nữa,
cho anh ăn, được không?”
Cô cảm thấy anh lại tăng thêm tiết tấu,
khẽ mắng anh lưu manh, Trần Uyên Sam cười như tên trộm, gương mặt tuấn
tú chìm đắm trong dục vọng, luận động trong cơ thể cô khẽ
nói, “Ừ. . . . . . Anh chính là lưu manh. . . . . Bà xã à em thật chặt,
chặt hơn so với trước kia. . . . . .”
Anh cũng là dựa vào nghị
lực cứng rắn chống đỡ, đợi đến lúc lần thứ hai cô khóc, anh bị nơi đó co rút nhanh làm cho gầm nhẹ một tiếng, mất hồn bắn vào trong cơ thể của
cô.
Sau khi chấm dứt Trần Uyên Sam ôm cô đi tắm rửa, tay cầm
tay giúp cô thay xong quần áo, cụng trán mình vào trán cô hỏi, “Chờ Hàm Tâm được chừng một tuổi rưỡi, hai tuổi, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, có
được không?”
Chỉ định lùi lại không ngờ lại lâu như vậy, mọi thứ
không được phê chỉ thị, không thực hiện được trì hoãn ở đó, Nghiêm Thấm
Huyên nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, suy nghĩ một chút nói, “Ừ. . . . .
.Anh có thấy đứa bé hai tuổi nào chứng kiến hôn lễ của cha mẹ nó chưa?”
”Cái này thì có sao.” Anh cười cười, “Cho dù con bé có ba mươi tuổi, em muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa cũng được, anh sẽ nhờ tên Phong Trác Luân đó chuẩn bị cho anh hai mươi chiếc nhẫn kim cương, ngày nào đó em lại muốn mặc váy cưới, đi qua giáo đường, chúng ta sẽ lập tức thực hiện.”
”Dì Bích Giới!” Trần Hàm Tâm nhỏ bé mặc như một tiểu công chúa xinh đẹp, kéo tay Doãn Bích Giới nói, “Hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Doãn Bích Giới kéo cô bé đứng ở trong phòng thay đồ, nhìn Nghiêm Thấm Huyên
vừa mới thay váy cưới xong bây giờ đang được thợ trang điểm trang điểm
cho, khóe môi cong lên, khó có được kiên nhẫn nói: “Tất nhiên rồi, về
sau Tâm Tâm cũng sẽ xinh đẹp giống như mẹ con vậy.”
”A, dì ơi, về sau Ấn Thích cũng sẽ xinh đẹp như vậy sao?”
Kha Ấn Thích là con trai của Kha Khinh Đằng cùng Doãn Bích Giới, mới vừa
tròn bốn tuổi, gương mặt giống như cha mẹ nói, vẻ lạnh lùng cấm ai đến
gần.
Bên kia nghiêm thấm Huyên nghe con gái nói với bạn tốt thì
bật cười, dịu dàng nói, “Tâm Tâm, Ấn Thích là con trai, tại sao lại dùng từ xinh đẹp để hình dung?”
”Nhưng mẹ à, con đã quan sát kĩ rồi,
không có một người nào xinh đẹp như Ấn Thích cả.” Trần Hàm Tâm bẻ ngón
tay đầu, nhìn mẹ một chút rồi lại nhìn qua người dì nữ vương, “Tâm Tâm
không nói láo, ba vẫn dạy Tâm Tâm phải nói thật.”
Nghiêm Thấm
Huyên cảm thấy chính mình vẫn không có biện pháp nào với con gái, cưng
chiều nhìn con, dịu dàng nói, “Tâm Tâm, con đi xem cô Hi San đã chuẩn bị xong chưa, con nói với cô là chỗ mẹ đã chuẩn bị tốt rồi.”
Hện
tại Trần Hi san cũng đã là một tiểu cô nương như hoa như ngọc mười lăm
mười sáu tuổi, dáng người hoàn mỹ gương mặt đẹp giống như Trần Uyên Sam, làm cho một đoàn dài nam sinh cấp một cấp hai đuổi theo
không buông, lúc này sẽ làm phù dâu cho anh trai, tiểu công chúa phải
chăm chút chuẩn bị.
Trần Hàm Tâm đi tới phòng thay đồ sát vách,
Doãn Bích Giới tiến lên giúp Nghiêm Thấm Huyên sửa lại tóc, hài lòng
trêu ghẹo cô nói, “Ừ, con gái cũng năm tuổi rồi, cậu rốt cuộc phải lập
gia đình rồi, thật không dễ dàng.”
Nghiêm Thấm Huyên nâng váy
đứng lên, không chịu yếu thế, “Đứa bé cũng một tuổi rồi, ngay cả giấy
khai sinh cũng không có, thật không dễ dàng.”
Lúc này Cẩn Mạt đẩy cửa đi vào, cười tiến lên giúp Nghiêm Thấm Huyên sửa sang lại váy cưới, “Bích Giới, cậu đừng cười cậu ấy nữa, hiện tại cậu ấy rất cứng rắn đấy, mới vừa Trần Uyên Sam còn nói với tớ muốn tớ đi vào nói với cậu đừng
trêu chọc bà xã anh ta.”
Doãn Bích Giới liếc mắt, nhìn vẻ mặt
tươi cười của Nghiêm Thấm Huyên nói, “Được được được, cậu đừng cười như
thế nữa, hôm nay tớ không ăn được bao nhiêu, vợ chồng cậu đừng ép tớ
phải phun ra nữa.”