Hôn lễ của con trai
trưởng Trần gia được tổ chức rất khoa trương, Trần Uyên Sam bao cả khách sạn mà thủ tướng nước khác từng đến ở để tổ chức hôn lễ, do Nghiêm Thấm Huyên gợi ý, trừ người nhà với bạn bè ra, chỉ mời một bộ phận đã từng
hợp tác của thương giới, thế nhưng mặc dù là vậy, cả buổi tiệc vẫn lóe
sáng như ánh sao trên bầu trời.
Đến lúc Trần Uyên Sam nắm được
tay vợ, cũng đã là buổi trưa rồi, ở trên khán đài người dẫn chương trình đang nói chuyện, nhân lúc đó anh véo Nghiêm Thấm Huyên khẽ hỏi, “Có mệt không? Buổi sáng anh có làm em đau không?”
Nghiêm thấm Huyên
nghe nửa câu đầu biểu hiện trên mặt vẫn còn bình thường, nghe nửa câu
sau liền cảm thấy không ổn, da mặt mỏng xấu hổ tức giận liếc anh, anh
nhìn cô dâu xinh đẹp đứng bên cạnh, trên mặt tràn ngập gió xuân, che
giấu nụ cười tiếp tục nói, “Ừ, nhìn dáng vẻ của em chắc là không đau,
anh sẽ giữ lại sức mạnh cho đêm động phòng tối nay.”
Cô quả thực
không muốn để ý tới người ở hậu trường buổi lễ kết hôn mà vẫn giở trò
lưu manh, bấm tay anh không nói lời nào, Trần Uyên Sam không trêu chọc
cô nữa, dịu dàng nói, “Cố gắng chịu đựng một lúc nữa, buổi tối sẽ bắt
đầu sớm một chút để nhanh kết thúc.”
”Hôn lễ đều như vậy, em không mệt.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh nói, “Anh uống ít rượu một chút.”
”Yên tâm, anh có người cứu trợ rồi.” Trần Uyên Sam sử dụng ánh mắt ý bảo cô nhìn phù rể đứng bên cạnh Trần Uyên Sam.
Đan Cảnh Xuyên và Ân Kỷ Hồng đều đã kết hôn, dĩ nhiên là không thể làm phù
rể, Trần Uyên Sam bay tới tận Pari để tóm lấy nhà thiết kế nổi tiếng
Phong Trác Luân về đây, Nghiêm Thấm Huyên nhìn gương mặt yêu nghiệt của
phù rể rồi lại nhìn Trần Hi San đứng bên cạnh hắn, khẽ tán thưởng “Xem
ra về sau cánh cửa của Trần gia sẽ bị những công tử theo đuổi Hi San san bằng mất.”
Anh chẳng nói đúng sai cười cười, vừa muốn nói gì đó
thì đột nhiên người dẫn chương trình xoay người lại, muốn Nghiêm Thấm
Huyên tiến lên một bước đối diện với những vị khách phía dưới, Trần Uyên Sam nhìn bóng lưng vợ của mình mặc bộ váy cưới trắng thuần khiết tiến
lên phía trước, đột nhiên cảm thấy mình như được sống lại một lần nữa.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, giai nhân đối hồng trang.
***
Nói là có tăng cường cứu trợ, thời điểm Trần Uyên Sam trở về khách sạn cũng đã là rạng sáng rồi, Nghiêm Thấm Huyên đã sớm tắm rửa sạch sẽ thay đồ
rồi, mới vừa dỗ tiểu Hàn Tâm đi ngủ, đang mặc đồ ngủ nằm ở trên giường
lớn xem ti vi.
Nhìn thấy anh đẩy cửa tiến vào, cô vội vã xuống
giường, giúp anh cởi áo khoác nồng nặc mùi rượu xuống, siết chặt lưng
của anh hỏi, “Anh uống bao nhiêu rồi?”
Ánh mắt Trần Uyên Sam
thanh tỉnh như không uống rượu, cúi đầu hôn một cái mặt của cô, hơi thở
phả vào bên tai cô, “Không có nhiều, Phong Trác Luân với Ân Mao đã lên
giúp, người phía dưới cũng không muốn làm khó.”
”Em giúp anh pha
nước tắm, pha xong anh đi tắm luôn đi, được chứ?” Cô đưa tay xoa lên
gương mặt thoáng vẻ mệt mỏi của anh mà thấy đau lòng, ba năm sau mới cử
hành hôn lễ thật đúng là dư thừa, nhưng anh vẫn nhớ rõ nhất định muốn tổ chức cho cô một hôn lễ hoàn chỉnh.
”Được, em và anh cùng tắm.”
Trần Uyên Sam một tay ôm ngang cô đi vào phòng tắm, “Bà xã, hôm nay em
mặc váy cưới thực sự rất xinh đẹp.”
Nghiêm Thấm Huyên vùi ở trong ngực anh nhìn cái cằm kiên nghị của anh, giật mình, nắm lấy tay anh
chặt hơn một chút, “Em không có nói cùng anh tắm mà?”
”Nói cái
gì?” Trần Uyên Sam bế cô vào phòng tắm, tay chân nhanh nhẹn lột sạch
quần áo của cô lẫn của mình, ôm cô vào bồn tắm, mặc dù cô đã tắm rồi,
nhưng vẫn là mặc cho anh làm loạn, sờ sờ cằm của anh, ghé sát bờ môi thì thầm một câu ở bên tai anh.
”Ồ! ——” Anh nghe xong thì cười nhìn
cô lắc đầu một cái, “Anh vốn cho rằng vợ anh quái đản khác người, vậy mà cũng làm được một bài thơ nha, thơ tám chữ nữa chứ?”
Nghiêm Thấm Huyên bị anh trêu chọc làm cho mặt đỏ bừng lên, dùng sức véo vào hông
anh, anh bị cô véo không ngừng cười được, con ngươi đen láy nhìn cô bỗng nhiên nói, “Em đã dụ dỗ được người đàn ông của em cao hứng, cho nên. . . . . .”
Cho nên chuyện về sau cô thật sự không ngờ tới, thời điểm tỉnh lại, xe đã dừng lại ở cửa khách sạn nhỏ ở thị trấn G rồi.
Bốn giờ sáng, bầu trời thị trấn G đã le lói chút tia sáng, Trần Uyên Sam đi vòng sang bên kia mở cửa xe ôm cô xuống, khẽ hôn lên mặt cô nói, “Đến
nơi rồi, sao lại vẫn ngơ ngác như vậy? Sau khi đi vào em lại ngủ tiếp,
có được không?”
Mới vừa từ phòng tắm khách sạn ra ngoài, chỉ với
một cú điện thoại Trần Uyên Sam đã làm cho Ân Kỷ Hồng và Cẩn Mạt đang
chìm trong giấc mộng phải tới đón tiểu Hàn Tâm, chờ Ân Kỷ Hồng xù lông
tìm đến cửa phòng, anh đã nhanh chóng kéo Nghiêm Thấm Huyên thoát khỏi
hiện trường.
Nghiêm thấm Huyên nhìn khách sạn quen thuộc trước
mắt, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang mỉm cười đứng bên cạnh, thắc
mắc đêm động phòng anh lại làm gì vậy, uể oải mệt mỏi tựa vào trước ngực anh, đi vào bên trong khách sạn.
. . . . .
Lúc tỉnh lại,
ánh mặt trời phía ngoài đã rất chói mắt, Trần Uyên Sam ngồi ở bên cạnh
cô uống trà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, thấy cô đã tỉnh, đi tới ấn
cái cằm lún phún râu chà xát trên gương mặt cô, “Con sâu lười nhỏ, mau
dậy đi, anh dẫn em đi ăn.”
Có vẻ tinh thần anh rất sảng khoái,
mặc áo sơ mi màu xám tro, cuốn tay áo cười tủm tỉm nhìn cô, cô mở to hai mắt, đưa tay làm nũng muốn anh ôm.
”Nếu không phải là đợi lát
nữa có chuyện, nhất định anh sẽ làm em ngay tại đây.” Trần Uyên Sam giúp cô mặc quần áo, nửa uy hiếp véo mặt của cô nói.
”Rốt cuộc là làm gì? Thần thần bí bí?” Nghiêm Thấm Huyên mơ màng suy nghĩ nửa đêm nửa
hôm anh tới thị trấn G làm gì, trong lòng vừa tò mò vừa háo hức chờ
mong, thời điểm ăn sáng cũng đứng ngồi không yên.
Ra khỏi khách
sạn, Trần Uyên Sam dắt cô đi đến phía cầu, đến nơi khúc quanh đã có một
con thuyền nhỏ chờ sẵn, người chèo thuyền đã chờ sẵn ở đó, giao mái chèo trên tay cho Trần Uyên Sam, sau đó liền rời đi.
”Phu nhân, mời.” Anh cẩn thận dắt cô lên thuyền để cho cô ngồi xuống, động tác lưu loát
tháo dây thừng ra, mái chèo dao động đẩy con thuyền đi về phía trước.
Thị trấn G người đến người đi, có rất nhiều du khách đi ngang qua, nhất là
những cô gái, cũng dừng bước lại, nhón chân nhìn người đàn ông anh tuấn
đang chèo thuyền dưới dòng sông.
Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở trên
thuyền, vén tóc ra sau tai, thỉnh thoảng Trần Uyên Sam và cô liếc mắt
nhìn nhau rồi cười, thanh nhàn nhìn khung cảnh phía trước, hứng thú lên, còn khẽ hát.
Trần Uyên Sam thấy cô vui vẻ, chiếc thuyền nhỏ chèo về phía trước mảnh đất nào đó thì dừng lại, đưa tay kéo cô đứng lên nói với cô, “Anh cõng em.”
Cô thuận theo nhảy lên phía sau lưng của
anh, chọc cho anh ngứa ngáy, Trần Uyên Sam cười quay đầu lại hôn cô,
cõng cô lên bờ, bảy lần quặt tám lần rẽ một lần đi vào trong một con ngõ hẻm.
”Ah?” Lúc anh ngừng lại cô sững sờ, từ lưng anh nhảy xuống hỏi: “ Đây không phải là . . . . . . ?”
Trần Uyên Sam ôm chầm lấy bả vai của cô nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, một bé trai ra mở cửa, nhút nhát từ bên trong nhô đầu ra.
Bé trai thấy là người lạ, vội vàng kêu lên một tiếng, không bao lâu sau, một thiếu phụ nhanh chóng đi tới.
Nghiêm Thấm Huyên thấy người thiếu phụ đó liền cười một tiếng, cũng không ngờ
lại là Ngô thị giúp cô thiết kế may bộ đầm trước đó.
Thiếu phụ nhìn đến bọn họ, đứng tại chỗ suy nghĩ một lát giống như nhớ ra bọn họ là ai rồi, nghiêng người cho bọn họ đi vào.
”Cậu chờ một chút.” Thiếu phụ đưa bọn họ vào sân ngồi rót trà cho bọn họ,
nói với Trần Uyên Sam. Nghiêm thấm Huyên nhìn người bên cạnh một chút,
vẻ mặt nhàn nhã, trong mắt lại ẩn chứa tia gian xảo nhàn nhạt, cô chống
cằm trong lòng thấp thỏm chờ đợi một hồi, chỉ thấy thiếu phụ cầm một bọc đồ tới đây sau đó liền kéo cô đi vào phòng thay đồ.
Từ trong
phòng thay đồ đi ra người thiếu phụ liền dẫn cô tới trước gương, cười
tủm tỉm nhìn cô nói, “Lúc lần trước hai người tới, tiên sinh kia có đặt
tôi làm một bộ váy, nói là trong vòng năm năm, nhất định sẽ mang theo cô tới lấy.”
Nghiêm Thấm Huyên nhìn bản mình trong gương, một bộ
váy màu xám tro, chân thành nhẹ nhàng, lông mi cân đối, mắt sáng long
lanh, làm cho người thiếu phụ cũng phải gật đầu khen ngợi.
Lúc này Trần Uyên Sam từ bên ngoài đi vào, cô có chút đỏ mặt quay đầu lại nhìn anh, anh ngẩn ra, khóe môi nở nụ cười.
. . . . .
Sau khi rời khỏi nhà của Ngô thị Nghiêm Thấm Huyên như một bé gái cầm lấy
cánh tay của anh lắc lắc nói, “Trần Uyên Sam, em phát hiện anh càng ngày càng kiêu căng rồi.”
Anh có lòng tin như vậy, lúc ấy mới vừa vặn xác nhận lòng của cô, liền dùng năm năm ước hẹn Ngô thị hoàn thành xong bộ váy này.
Trần Uyên Sam cười đến mắt cũng hơi nheo lại, dẫn cô đến bên cạnh mấy cột đá nhỏ dưới tàng cây, véo mũi cô nói, “Em đã nói như vậy, anh sẽ kiêu căng tới cùng.”
Đột nhiên lúc này anh từ túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền cẩn thận giúp cô đeo vào.
Nghiêm Thấm Huyên cúi đầu xuống nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ, nhìn lại
chiếc nhẫn kim cương của anh tặng đeo trên tay, sống mũi cay cay, nước
mắt chỉ chực rơi xuống.
Dây chuyền, chiếc nhẫn, quần áo, tất cả đều tương xứng với nhau, lạc linh tâm niệm, thật sự là đã làm khó anh rồi.
Trần Uyên Sam nhìn người trước mắt đang cúi đầu muốn khóc mà không khóc, nói rành mạch từng câi từng chữ, “Nghiêm Thấm Huyên, đã nhận nhẫn của anh,
dây chuyền của anh, váy của anh, em không thể nào trả hàng lại được
nữa.”
”Biết, biết.” Cô đấm nhẹ lên người anh, lập tức bật cười, vừa cười vừa chùi nước mắt lên người anh.
Nghiêm Thấm Huyên chợt nhớ tới khi đó ở bệnh viện, cô cầm kính lúp soi vào đỉnh kim cương, lúc đó tâm tình có chút phức tạp.
Đó là một bức họa thủy mặc, giống như hiện tại dưới ánh mặt trời dịu nhẹ
của thị trấn G, có một cô gái, đứng ở trên thuyền, cất giọng hát lên.
Đó chính là tâm ý anh nói cho cô biết.
Đoạn đường này, có thể có một người như vậy, để cho anh đối với em tình hữu
độc chung, nguyện ý coi em là sinh mạng, mong muốn có thể bên cạnh em
đến già, sống chết có nhau.
Vậy đối với anh mà nói, là quá may mắn.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
Cả đời này, anh vì em chân thành.