Phượng Húc không nói, chờ câu kế tiếp của Tiêu Yên.
Nàng liếc y, mọi người đều biết, lại còn bắt nói ra, thật lãng phí lời nói.
“Giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích, chuyện như vậy làm ở trong cung không tiện, lấy về làm vợ, chẳng phải muốn thế nào đều ở trong một câu nói của vương gia sao, những thứ này ta hiểu, không cần phiền ngài nhắc nhở.”
Phượng Húc chạm biếm: “Nàng cũng biết sao, chẳng lẽ cái vị trí Duệ vương phi này quan trọng đến thế, so với mạng còn nặng hơn.”
“Không, trong thế giới của ta mạng là của ta, hơn tất cả mọi thứ, trước đó cùng người khác tranh đoạt vị trí này, cũng chỉ vì bảo vệ tính mạnh, thế nhưng bây giờ, nếu sớm biết, chẳng thà đừng làm.”
Trong mắt người khác Phượng Húc là miếng bò bít tết, còn trong mắt nàng đó chính là củ khoai nóng bỏng tay, hiện tại là thùng thuốc nổ.
[thông cảm, ad thích bò bít tết.]
Phượng Húc dựa vào người Tiêu Yên thì thầm như đôi tình nhân: “Vậy Duệ vương phi cũng là thứ đoạt mệnh nàng.”
Tiêu Yên đưa tay đẩy Phượng Húc ra khỏi ngực: “Ngươi có Trương Lương kế, ta có vượt tường thê, ta không sợ đấu với ngươi, xin khuyên Duệ vương ngài một câu, đừng bao giờ xem thường bất kì ai, nhất là nữ nhân.”
“Dù nữ nhân chân yếu tay mềm, nhưng bốn bề đối địch, một mình chiến đấu, cuối cùng vẫn có thể ‘hạt cát lọt khỏi lòng bàn tay’.”
Tiêu Yên bấm ngón tay tính
lần đầu tiên, trốn khỏi núi Ngọc Bàn.
Lần thứ hai tránh né truy bắt.
Lần thứ ba ngụy trang vào thành.
Lần thứ tư: trò chơi giới hạn thời gian.
“Tính ra ta cùng vương gia đuổi bắt tổng công bốn lần, bốn lần đều là ta may mắn thắng, ta cảm thấy vận khí luôn luôn tốt, và sẽ còn tiếp tục tốt, cho nên … Ta – Không – Sợ.”
Ba chữ ‘ta không sợ’ rời khỏi miệng, Tiêu Yên xem như đã đón nhận thư khiêu chiến của Phượng Húc.
Ván cược ngoài cung của hai người mới kết thúc, thì ván tiếp theo đã được mở ra.
Một không phục, một chống đối.
Cuối cùng ai có thể chinh phục ai?
Trước khi đi, Tiêu Yên tháo vòng hồng ngọc trên cổ tay, đưa cho Phượng Húc.
“Trâm hoa kia ta làm hỏng rồi, vương gia cầm tạm cái này, biết đâu nó sẽ khiến vương gia khắc ta vào sâu trong trí nhớ hơn, không thể quên đi.”